Mua xong đồ dùng đánh răng, Lục Dương trở lại căn phòng ở tầng hai.
Vừa rồi ở siêu thị tán nhảm một hồi nên chậm trễ, lại đi chỗ khác mua đồ xa hơn, lúc trở lại, Chu Đình Đình đã tỉnh, nàng đang ở buồng vệ sinh giặt ga trải giường, trong chậu nước toàn là bột giặc, Chu Đình Đình đang lấy bản chải đánh đánh.
"Sao lại giặt vậy?"
Lục Dương đứng ở cửa ra vào.
Thấy Lục Dương trở về, Chu Đình Đình nâng khuỷu tay lên, dùng cánh tay vuốt mái tóc trước mặt, chỉ nói một câu: "Bẩn."
Được rồi.
Lục Dương không biết nói gì nữa.
Trong phim không phải người ta đều cắt xuống, lưu lại hồi ức tốt đẹp sao?
Chu Đình Đình nhất định sở uống phí ga giường đi, quả thật không phải người tiết kiệm bình thường..
"Trước ngâm đi, đợi lát nữa rồi giặt tiếp, anh mua bữa sáng rồi, ăn trước đi."
Trên tay Lục Dương còn cầm theo bánh bao sữa đậu nành.
Chu Đình Đình rửa tay, đứng dậy, Lục Dương đem bữa sáng đưa cho nàng.
Bữa sáng hắn mua tương đối nhiều.
Sáu cái bánh bao thịt, đều là loại size lớn, còn có hai ly sữa đậu nành, tuy nhiên, chừng đó món ăn ở trong Thành Thôn giá cả cũng không đắt, bánh bao thịt một tệ một cái, sữa đậu nành cũng vậy, một tệ một ly, bữa sáng của hai người cũng chỉ hết tám tệ, hơn nữa còn ăn no bụng.
"Nhiều quá rồi, ăn không hết nhiều như vậy đâu."
Chu Đình Đình nhận lấy cái túi, đếm bánh bao bên trong.
Bánh bao lớn như vậy, bình thường nàng ăn một cái là đủ rồi.
Lục Dương mở ra bàn trải đánh răng, sau đó dùng kem đánh răng của Chu Đình Đình, quay đầu lại nói ra: "Em ăn trước đi, tận lực ăn nhiều một chút, ăn không hết thì để anh."
"Vậy được."
Thấy Lục Dương cần dùng phòng vệ sinh đánh răng, Chu Đình Đình đi đến ghế salon phòng khách ngồi xuống, bắt đầu ăn bữa sáng, nàng cắn một miếng bánh bao vào miệng, mùi vị nước canh nồng đậm tràn ra, không tệ, bánh bao này nàng cũng thường xuyên ăn.
Rửa mặt đánh răng rất đơn giản.
Vài phút sau đã xong.
Lau mặt xong, Lục Dương nhìn bản thân ở trong gương, có thể là do sinh hoạt một năm qua quá tốt, trong gương da hắn trắng tinh, trên mặt thì chỉ có một chút lông tơ, dưới cằm sạch sẽ, không có râu mọc lổm chổm.
Thật đúng là tuổi trẻ a.
"Ngoài miệng không có lông, làm việc không tốn sức."
Lục Dương tự giễu một câu, đem khăn mặt để lên lại sợi dây, sau đó đi ra ngoài phòng khách.
Sau cái bánh bao lớn, Chu Đình Đình đã ăn một nửa, trên tay nàng còn cầm nửa cái banh bao, cùng một ly sữa đậu nành đang uống, có thể là do sợ bị phỏng, nàng uống tương đối chậm.
Nhìn thấy Lục Dương đi tới.
Nàng đem nửa cái banh bao dư còn lại đưa tới, nói ra: "Em no rồi, còn lại của anh hết."
Nói xong còn ợ một cái.
Thấy nàng ăn no như vậy, Lục Dương cũng không khách khí, rất nhanh đem số bánh bao còn lại giải quyết xong, sau đó lại dùng một hơi uống sạch ly sữa đậu nành, bụng đói cũng được lấp đầy.
Chu Đình Đình cũng chỉ vừa nuốt miếng bánh bao cuối cùng xuống, nàng còn nửa ly sữa đậu nành nữa.
Nhìn Lục Dương ăn hung mãnh như vậy.
Chu Đình Đình nhịn không được nói ra.
"Anh cũng nhanh quá nhỉ?"
Lục Dương liếc nhìn nàng, ánh mắt quái dị, nói: "Em nghiêm túc sao?"
Chu Đình Đình không biết nghĩ đến cái gì, sắc mặt nàng ửng đỏ, sau đó cúi đầu, không nói gì thêm nữa.
..
Nhà điện nói trước buổi sáng sẽ tới sửa dây điện, tuy nhiên, lúc 7:10 phút sáng Lục Dương đã nhận được điện thoại của bọn họ rồi, mấy nhân viên nhà đèn tay chân mắt lẹ, rất nhanh đã thay toàn bộ dây điện tầng 1 tầng 2.
Buổi sáng hơn tám giờ.
Rốt cuộc cũng có điện lại rồi.
Chu Đình Đình ấn nút mở nguồn điện thoại, nhìn thấy màn hình cũng không phát sáng lên, nàng hơi hơi híp mắt lại.
Điện thoại hết pin rồi.
Nàng tranh thủ lấy mở phía sau lưng điện thoại, lây cục pin ra, rồi cắm vào cục sạc đa năng bắt đầu sạc pin, mặt khác còn đổ đầy một thùng nước, đem 'Thanh Nhiệt' bỏ vào trong đó.
"Nước lạnh giặt không sạch, đợi tí nữa bỏ thêm nước nóng vào."
Chu Đình Đình giải thích nói.
"À."
Nhìn Chu Đình Đình đang sửa sang lại chăn đệm ngủ, trong lòng Lục Dương cảm khái không thôi, cái này chính là dâu hiền vợ thảo hay sao?
"Ngày hôm qua cũng mệt mỏi rồi, có muốn nghỉ ngơi một chút hay không?"
Nhìn thấy Chu Đình Đình đem nước nóng đổ vào chậu giặt, lại có ý định tiếp tục làm việc, Lục Dương nhịn không được nói ra.
"Cái này tính là gì, ba nội em sau khi sinh ra cha em, ngày hôm sau còn vác nước tưới ruộng."
Lục Dương bị nói không trả lời được.
Hắn chỉ có thể nói thầm trong lòng, đại tỷ, tỷ thật là mạnh mẽ...
Người một nhà cũng rất mạnh.
"Áo quần của anh có cần me giặt luôn không?"
Chu Đình Đình nhìn thoáng qua Lục Dương.
"Không cần, áo quần của anh vẫn còn sạch."
Lục Dương lắc đầu, hắn không muốn làm Chu Đình Đình vất vả thêm.
Giặt xong ga giường, lại dưới sự trợ giúp của Lục Dương, hai người cầm ra ngoài phơi nắng, sau đó lại quay về trong phòng, mắt thấy không có chuyện gì làm, Chu Đình Đình nghĩ đến công việc của mình không còn, nàng lại bắt đầu lo nghĩ.
Chương 544: Đây Chính Là Vàng A (2)"Tiền lương kia của em không cần phải lo lắng, ngày mai anh sẽ đi qua lấy."
Lục Dương ngồi trên ghế sa lon nói ra.
Chu Đình Đình lắc đầu: "Em không lo lắng về vấn đề tiền lương, em đang suy nghĩ, có nên tìm một công việc phụ cận để làm hay không?"
Cái này là rảnh rỗi không chịu nổi sao?
Lục Dương suy nghĩ một chút, nói ra: "Em cảm thấy, muôn tìm công việc có tiền lương bao nhiêu để làm?"
Chu Đình Đình suy nghĩ một chút: "Ít nhất cũng phải một nghìn năm trở lên."
Được rồi, yêu cầu này quả nhiên quá đủ thấp rồi, tìm công việc này hẳn là không khó.
Nhưng Lục Dương không muốn Chu Đình Đình lại chạy khắp nơi.
Vì chút ấy tiền lương, còn phải chịu nhiều ủy khất, hắn thật sự không nhịn được, Chu Đình Đình là nữ nhân của hắn, Lục Dương không muốn nàng phải trải qua sinh hoạt như trước kia.
Hắn nói ra.
"Như vậy đi, nếu em tạm thời chưa muốn cùng Tiền Tiểu Hoa qua bên kia bán quần áo thì chơi trò chơi kiếm tiền đi, giống như Chiêm Tuấn vậy, tiền lương hắn kiếm được so với em làm việc còn nhiều hơn."
"Em không có tài khoản."
Chu Đình Đình có chút động lòng.
Nàng biết rõ Chiêm Tuấn chơi game nhưng vẫn kiếm được tiền, mỗi ngày đều đến tiệm net lên mạng, đôi khi còn mua nước cùng đồ ăn, cái sinh hoạt này còn cao hơn nàng rồi.
Tuy rằng Tiền Tiểu Hoa có chút xem thường Chiêm Tuấn, cảm thấy hắn không có lòng cầu tiến, nhưng Chu Đình Đình thì không cho là như vậy, chỉ cần có thể kiếm được tiền, làm nghề gì cũng đều giống nhau...
Mặc dù nàng đã từng thử qua vào trò chơi để kiếm tiền, nhưng cuối cùng lại thất bại, còn lỗ hơn mười tệ tiền net, nhưng sau khi được giải thích, Chu Đình Đình cũng hiểu rõ, không phải game không thể kiếm tiền, mà tài khoản của nàng quá cùi bắp.
"Em không có ,nhưng anh có a!."
Lục Dương vỗ vỗ lồng ngực bản thân.
"Anh đã chuẩn bị cho em một tổ party max level, em mỗi ngày chơi một chút, khẳng định so với Chiêm Tuấn còn kiếm tiền nhiều hơn."
Chu Đình Đình mở to hai mắt, nhìn: "Vậy có thể kiếm được bao nhiêu?"
Lục Dương tính một cái, nói ra: "Tầm khoản trên năm nghìn, Chiêm Tuấn có một party level 109, cũng có thể kiếm được ba nghìn một tháng, anh đưa em tài khoản max level, khẳng định tiền kiếm được sẽ nhiều hơn hắn, hơn nữa, anh hướng dẫn cho em một chút, đảm bảo hiệu suất còn lớn hơn nữa."
Nghe được Lục Dương nói.
Chu Đình Đình tỏ ra cao hứng.
Một tháng năm sáu nghìn.
Đây cũng quá nhiều rồi.
Nếu quả thật mỗi tháng kiếm nhiều như vậy, nàng cũng muốn ngày vào trò chơi xếp gạch, đẩy không phải còn kiếm nhiều hơn so với làm thu ngân sao.
Nhìn thấy bộ dạng kích động của Chu Đình Đình, Lục Dương nhịn không được phải cho nàng gáo nước lạnh, nói ra: "Trò chơi này không phải dễ chơi đâu, có nhiều cách chơi lắm."
"Em có thể đọc hướng dẫn."
Chu Đình Đình tự tin nói.
"Vậy được rồi."
Lục Dương cũng không có vấn đề gì cả.
Chu Đình Đình một lần nữa làm cái trạch nữ, nếu như nàng một mực ở nhà chơi game, hắn cũng yên tâm lên không ít, huống chi nàng có một đội party, trên cơ bản không lo người ta thông đồng rồi bị lừa, cùng lắm thì thừa dịp nàng không biết, hắn đem hình thức tán ngẫu chặn lại, đến lúc đấy không ai thêm được hảo hữu, cũng không ai nói chuyện được...ừ, cứ làm vậy đi.
Nói là làm liền.
Lục Dương ở một nhà mạng phụ cận, bảo người ta kéo dây mạng tới phòng cho Chu Đình Đình, lại cùng nàng di dạo, đi phụ cận mua đồ, mua một cái bàn lớn/
Còn mua cho nàng một chiếc máy tính để bàn, một cái màn hình to, một cái ghế làm việc...
Chu Đình Đình toàn bộ hành trình đi theo bên cạnh.
Nhìn thấy Lục Dương sài tiền như nước, nàng lại có chút ít đau lòng.
Bỏ nhiều tiền như vậy, không biết lúc nào mới kiếm lại lợi nhuận về a.
Còn chưa bắt đầu, mà nàng đã thiếu nợ Lục Dương nhiều tiền như vậy, xem ra về sau phải cố gắng hơn nữa.
Chu Đình Đình cũng không biết, thứ tiêu nhiều tiền nhất chính là năm cái tài khoản, Lục Dương ở trên diễn đàn, tìm toài thật lâu, mới kiếm được năm tài khoản max level, trang bị toàn bộ đều cộng sát thương, có thể thuận tiện treo máy xoát phó bản, hơn nữa đầy đủ hệ phái, lại có thêm chúc phúc, trên cơ bản không sai biệt lắm một tài khoản bốn vạn, năm tài khoản là hai mươi vạn, dù là mười năm về sau, đây cũng là một party khủng khiếp.
Đương nhiên.
Những trang bị này không thể so sánh với người chơi chuyên nghiệp được, nhưng chỉ để xoát phó bản kiếm tiền, trên cơ bản dư sức, dù sao, năm tài khoản này cũng là để kiếm tiền, không thể so sánh với tài khoản thổ hào nạp thẻ được.
Để cho tiện, toàn bộ trang bị Lục Dương đều mua loại không thể phá hủy, hi sinh một chút thuộc tính, nhưng lại vĩnh viên không bị hư, coi như tiếp kiệm được tiền sửa sang bị, không cần lo lắng độ bền, dùng vài năm sau rồi bán lại cũng có thể kiếm được khoản lớn.
Về phần thú nuôi, Lục Dương chuẩn bị năm còn Thần Thú ăn cỏ, mấy con pet này, chết đi cũng không mất độ trung thành.
Chương 545: Đây Chính Là Vàng A (3)Về phần tài khoản Lục Dương mua ở tiệm net kia, hắn cũng không đưa cho Chu Đình Đình, dù sao hắn cũng giữ lại để khi nào không có chuyện gì làm thì chơi một chút, hay là cùng Chu Đình Đình tổ đội đi đánh phó bản.
Làm xong những chuyện này.
Chu Đình Đình đem năm tài khoản này viết lại.
Kỳ thật rất đơn giản.
Năm tài khoản đều có đầu giống nhau, là tên của Chu Đình Đình cộng thêm số vào, chỉ cần nàng không mất mật khẩu là được, để phòng ngừa bị hack nick, Lục Dương còn định thêm Tướng Quân Lệnh.
Sau khi làm xong mọi việc chuẩn bị, trời cũng đã chuyển tối, hai người đơn giản ra ngoài ăn một chút gì đó, sau đó Chu Đình Đình bắt đầu mở game lên chơi trò xếp gạch.
Đầu tiên là phó bản đơn giản nhất, bắt quỷ.
Dưới sự chỉ đạo của Lục Dương, Chu Đình Đình sau khi mở party 5 tài khoản xong, bắt đầu thành thục vào đánh các loại tiểu quỷ, dù sao lúc trước nàng cũng từng chơi qua, lại xem một ít video hướng dẫn, nên thao tác vẫn tương đối thuần thục.
Chỉ chốc lát, mười ải quỷ đã vượt qua.
Không biết là do phúc lợi mới mua ních hay không, thời điểm vượt qua ải mười, ba tài khoản khác nhận được vòng giả bộ, giá của thứ này ở khu 2008 tầm khoản ba lăm vạn mộng ảo tệ, ba cái là một trăm vạn.
Hơn nữa còn được thêm mộng ảo tệ, năm tài khoản cộng lại cũng hơn năm mươi vạn.
Lục Dương tính đại khái một chút.
Lúc này mới trôi qua nửa tiếng, hắn đã kiếm lời được mười tệ.
Đây là dưới tình huống Chu Đình Đình chưa quen map.
Nếu như về sau quen map, nàng khẳng định có thể kiếm nhiều hơn nữa.
Lục Dương đại khái hỗ trợ tính một cái, mới một hồi đã lời nhiều như vậy, Chu Đình Đình như nếm trái ngon trái ngọt, biết thế nào là cảm giác sảng khoái khi xếp gạch, loại cảm giác từng phút từng giấc đều có tiền chảy vào trong túi, thật đúng là thoái mái mà, Chu Đình Đình thậm trí có cảm giác, công việc này, quả thực sinh ra để dành cho nàng.
"Sáng khoái."
Sau khi quét xong một vòng.
Được hai mươi sáu chiến nhẫn, mộng ảo tệ cũng không ít.
Chu Đình Đình cảm thấy thật thoải mái.
"Đừng có lãnh phí thẻ thể lực."
Lục Dương chỉ điệm Chu Đình Đình di chuyên đến tiệm sách Trường An, đem năm thẻ thể lực bán đi, thu được hơn mười vạn mộng ảo tệ, về phần hồi phục sinh lực, thì có thể nấu nướng, làm ra một số thư như mì trường an, đậu phụng cúng, mấy thứ này làm nhiều ăn không hết, có thể bán ra ngoài.
Năm tài khoản Lục Dương mua, trên cơ bản đều có điểm kỹ năng sống vô cùng cao, đẳng cấp cao thì nhiều chỗ tốt như vậy, chỉ cần đứng im, cũng có thể hồi lại thể lực cùng sinh lực, không phải mấy tiền mua máu cùng bánh để ăn.
Về phần mấy thứ như bán gia cục, làm đồ dùng trong nhà, Lục Dương không nói, để Chu Đình Đình tự mình tìm hiểu.
Chu Đình Đình rất hưng phấn.
Mười giờ tối hơn, nàng vẫn còn tiếp tục chiến đấu hăng hái.
Về phần tính khi nào ngủ, Lục Dương không biết, hắn cũng không chịu nổi nữa, hơn mười giờ đã leo lên giường ngủ, ngày hôm sau, khi Lục Dương tỉnh lại, Chu Đình Đình đã ở ngoài phong khách, máy tính còn mở, năm tài khoản vẫn còn được treo.
Nhìn thấy Lục Dương đi ra.
Chu Đình Đình vội vàng hô lên: "Lục Dương, anh tới nhìn giùm em với, xem em kiếm được bao nhiêu tiền rồi?"
Chu Đình Đình đối với tỉ lệ mộng ảo tệ với nhân dân tệ, cùng trang bị cũng không hiểu rõ, vì vậy bản thân không biết, mình kiếm lời được bao nhiêu, Lục Dương tuy không rõ giá hàng hóa hiện tại ra sao, nhưng hắn biết rõ có thể xem ở nơi nào.
Tìm mấy địa phương bán hàng, ấn mở quầy hàng của người chơi, Lục Dương đại khái biết giá cả hàng hóa ra sao.
Ngày hôm qua của Chu Đình Đình, chỉ đi bắt quỷ là chủ yếu, nên đại bộ phận nhặt được nhẫn cùng vòng tay, còn có một chút thẻ vui vẻ, Lục Dương lấy điện thoại ra, tính toán một chút.
Làm hắn có chút ngoài ý muốn là, trong rương của Chu Đình Đình, vậy mà có hai quả màu vàng, thứ này là đồ tốt a...Tại thời đại chưa cho cẩm y, thứ này có thể nhuộm hình nhân vật, quả màu vàng có thể nhuộm thành màu vàng, có thể nói loại quả này là thứ bán chạy nhất trong trò Fantasy này rồi.
Lục Dương tính cả buổi, cuối cùng cho ra kết quả.
Mộng ảo tệ được bảy trăm vạn, giá trị vật phẩm khoản 500 vạn.
Lục Dương tìm một thương nhân đáng tin, đem toàn bộ vật phẩm bán hết, cuối cùng thu được 1200W, Lục Dương ấn mở diễn đàn Fantassy, đem những số tiền mộng ảo tệ này đặt lên, đặt ở cái giá thấp nhất thị trường, không đến một phút sau liền bán đi hết toàn bộ.
Tính cả phí thủ tục, tổng cộng thu được 103 tệ.
Đây là hàng thật giá thật a.
Những số tiền này chính là thu hoạch đêm qua của Chu Đình Đình.
"Nhiều...Nhiều như vậy sao?"
Chu Đình Đình học vô cùng nhanh, thao tác vừa rồi của Lục Dương, nàng đều nhớ kỹ, nàng không nghĩ tới đêm qua mình xoát đô vật, vậy mà bán đi được một trăm tệ.
Giống như phát tài a!.
Ánh mắt Chu Đình Đình sáng thêm vài phân.
Trò chơi trên máy tính, giống như biến thành một cái bảo khố, trước kia nàng thấy Chiêm Tuấn chơi game kiến được tiền không đáng tin lắm, nhưng hiện tại nàng chỉ còn một ý niệm, đây chính là vàng a!
Chương 546: Lục Dương, Ngươi Thật Lợi Hại (1)Lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác một buổi kiếm được trăm tệ, khiến cho đồng học Chu Đình Đình liền trầm mê vào game.
Cũng không nhắc lại cái gì mà ra ngoài tìm việc.
Có đôi khi giết quái nhận được ban thưởng, nàng còn có thể hưng phấn cười ra vài tiếng, nhìn bộ dạng vui vẻ của nàng, Lục Dương cười cười..Sinh hoạt không phải như vậy sao? Vui vẻ là tốt rồi. Tuy nhiên vẫn nên nhờ Tiền Tiểu Hoa khuyên nàng nhiều hơn một chút, cũng không thể một mực sống ở Miêu Thôn, nơi đây quá rách rưới, Lục Dương muốn cung cấp cho nàng ít nhất là một hoàn cảnh sinh hoạt tốt hơn.
Hơn nữa một mực trơi game, thời gian dài, khó trách khỏi có chút xa lánh xã hội, lúc trước Lục Dương chuyên ra ngoài viết tiểu thuyết, cũng trải qua cảm giác như vậy.
Chờ Chu Đình Đình thích ứng công việc này, lại bảo nàng tới tiệm quấn áo làm vợ lão bản, có Tiền Tiểu Hoa làm tiểu nhị, Chu Đình Đình chỉ cần phụ trách thu tiền, cũng không chậm trễ thời gian nàng chơi game, buổi sáng với buổi chiều, bên phía thành Đại Học cũng không có nhiều khách nhân, trên cơ bản đều tập trung vào buổi trưa cùng tối, nên thời gian rảnh rỗi có rất nhiều.
Đi ra ngoài mua hai túi hoa quả, đặt ở bên cạnh Chu Đình Đình.
Lục Dương nói ra: "Anh phải đi đây."
"Ừ."
Chu Đình Đình nhìn nhìn Lục Dương, có chút không nỡ.
"Buổi tối không có việc bận anh sẽ lên mạng, đến lúc đó chúng ta cùng party vượt phó bản."
Lục Dương hôn một cái lên mặt Chu Đình Đình.
Hắn ở Miêu Thôn cũng hai ngày rồi, vốn chiều hôm qua tính chở Tiền Tiểu Hoa đi cửa hàng bên phía Đông Đại Học, nhưng bởi vì giúp đỡ Chu Đình Đình mau đồ, hướng dẫn chơi game, vì vậy mới chậm trễ.
"Được."
Chu Đình Đình nhìn trò chơi, còn nói thêm: "Em có gì không hiểu, sẽ hỏi anh."
"Được, nếu có vật phẩm không rõ giá cả, em cứ cất vào kho, hoặc là trờ anh online, em đưa cho anh, anh sẽ xử lý giúp em." Lục Dương nhẹ gật đầu.
Hắn biết rõ Chu Đình Đình còn lo lắng mình bị gạt.
Dù sao.
Đều là tiền cả a.
"Vậy anh chờ em một chút."
Chu Đình Đình đứng dậy, đi vào phòng ngủ, một lúc sau nàng lại đi ra, trên tay cầm một chồng tiền mặt, nói ra: "Đây là tiền thuê nhà ba tháng, em thu giúp anh, anh cầm lấy đi."
"Anh không cần đâu."
Lục Dương lắc đầu.
Hắn hiện nay đã ăn nên làm ra, còn cần chút tiền thuê nhà này làm gì nữa.
"Không được, anh phải cầm lấy, em hiện tại có thể kiếm tiền rồi."
Chu Đình Đình nhìn vào máy tính.
Lục Dương đem tiền nhét vào trong túi áo của Chu Đình Đình, nói ra: "Tiệm net bên kia không phải còn thiếu nợ em một tháng tiền lương sao? Để anh qua đòi rồi sẽ lấy luôn, những số tiền này em cứ nhận đi."
"Còn nữa...."
Lục Dương tiếp tục dặn dò.
"Chơi game cũng không được chơi lâu, không phải anh có đưa cho em một tài khoản Csite sao? Có thể lên đó đọc manga hay xem video giải trí, không có việc gì thì ăn nhiều một chút, không được tiếp kiệm tiền, không cho phép em ăn bánh bao không nhân, đặc biệt là không được mua mấy loại hoa quả giảm giá."
Lục Dương hết sức nghiêm túc nhìn Chu Đình Đình.
"Được rồi, được rồi, em biết rồi."
Chu Đình Đình gật đầu.
"Không được, nhất định phải thề đi."
Thái độ Lục Dương cường ngạch không thôi.
Chu Đình Đình suy nghĩ một chút, giơ tay lên, thề nói: "Được, em thề, không ăn bánh bao trắng, không ăn bánh bao không nhân, không mua hoa quả hạ giá."
"Vậy thì được rồi, em đừng tiễn nữa."
Lục Dương khoát tay áo rồi mở cửa.
Chu Đình Đình tiễn đưa tới cửa.
"Về đi."
Lục Dương phất phất tay, đi xuống lầu, ngẩng đầu nhìn thoang qua, Chu Đình Đình vẫn còn ở cửa nhìn hắn.
Lục Dương thở dài, thời điểm này, hắn có chút không nỡ đi.
Bên ngoài Miêu Thôn.
Tiền Tiểu Hoa đang đứng đợi bên cạnh xe của Lục Dương, hôm trước nàng cùng Chu Đình Đình một chỗ chờ Lục Dương nên biết xe hắn ở đâu, Lục Dương đi tới, nói ra: "Xấu hổ quá, làm ngươi phải đợi rồi."
"Không sao, không sao, ta cũng vừa mới tới."
Tiền Tiểu Hoa khoát tay áo.
Tỏ vẻ mình không thèm để ý chút nào.
Lục Dương mở cửa xe, Tiền Tiểu Hoa suy nghĩ một chút, lựa chọn ngồi ở phía sau lưng Lục dương, chờ Lục Dương sau khi lái xe, nàng hữu ý vô tình hỏi: "Hai ngày nay, ngươi đều ở nhà Chu Đình Đình sao?"
"Ừ."
Lục Dương nhẹ gật đầu.
Tiền Tiểu Hoa không nói gì, trong lòng thâm hô mình đoán đúng rồi.
"Chúng ta đi tới tiệm net Kiến Đỏ trước, bên phía cửa tiệm bên kia chỉ có một mình ngươi, chỉ sợ không có thời gian rảnh rỗi, trước khi đi, chúng ta phải lấy tiền lương của ngươi cùng Chu Đình Đình mới được."
Lục Dương lái xe, hướng tiệm net đi qua.
Tiên Tiểu Hoa gật đầu: "Nên đi tìm tên Mai Lương kia đòi tiền."
Mười phút sau.
Hai người đi tới tiệm net Kiến Đỏ, vừa lêu lầu, vừa đúng lúc gặp được một đám người mặc đồng phục cục vệ sinh an toàn thực phẩm từ trong tiệm net đi ra, Mai Lương thi đi theo ở phía sau, cúi đầu khom lưng, bộ dạng khúm núm không thôi.
Trong lòng Lục Dương cười thầm.
Gia hỏa này, khi dễ Chu Đình Đình lâu rồi, nay cũng biết thế nào là cảm giác bị sỉ nhục đi.
Khách hàng của tiệm net ít đi không ít, may tính chưa đến một phần năm người ngồi, Mai Lương nhìn thấy Lục Dương cùng Tiền Tiểu Hoa tới đây, chờ đội kiểm tra rời đi, hắn tức giận nói: "Tiền Tiểu Hoa, người còn dám tới đây?"
Tiền Tiểu Hoa vỗ bàn một cái, nói ra: "Mai Lương, ngươi thiếu nợ tiền của ta, tại sao ta lại không được tới đây, đem tiền lương của ta trả đây."
So với hai ngày trước, mắt Mai Lương có không ít quầng thâm, trạng thái tinh thần giống như bị bênh nặng mới dậy, bất quá hắn vẫn rất kiêu ngạo, không có nửa phần yếu ớt hối cải.
"Hàng hóa tháng này thiếu đi nhiều như vậy, ngươi còn không biết xấu hổ mà tới đây đòi tiền!."
Mai Lương hừ một tiếng.
"Ngày hôm qua ta kiểm kê lại hàng hóa, phát hiện thiếu đi rất nhiều, ngươi không tới tìm ta, ta còn chuẩn bị tới tìm ngươi đây, còn có Chu Đình Đình nữa, tiền lương các ngươi vừa vặn bù vào tiền hàng hóa bị mất."
Nghe được tiền lương vất vả của bản thân không còn.
Tiền Tiểu Hoa tức giận.
Nàng từ trước tới đây nhẫn nhịn không thôi, lần này triệt để bạo hỏa, nàng tiến lên, đùng một tiếng, tát một phát lên mặt của Mai Lương, cái động tác bất ngờ này, đừng nói là Mai Lương, ngay đến Lục Dương bên cạnh cũng không nghĩ tới.
Tên là hoa nhỏ.
Vậy mà Trâu như vậy a.
"Tiền Tiểu Hoa, ngươi dám động thủ."
Chương 547: Lục Dương, Ngươi Thật Lợi Hại (2)Mai Lương mở to hai mắt, khó có thể tin nổi, hắn tiến lên muốn động thủ đánh lại, tuy hiên Lục Dương đã sớm chuẩn bị, thò tay đẩy ra, liền đem hắn đẩy lại quầy thu ngân, thân thể Mai Lương nhỏ bé thế này, Lục Dương một tay cũng đủ sức để đối phó!
Tiền Tiểu Hoa thừa cơ hô lớn: "Mai Lương, tên chó phát xít Nhật, nợ tiền lương thu ngân quan nét, mọi người ngạn vạn đừng tới đây nạp tiền chơi nữa, cái tiệm net này, không biết bao giờ đóng cửa đâu, gia hỏa này quá thiếu đạo đức, nhất định sẽ cuốn tiền mọi người chạy đấy."
Động tĩnh bên quầy thu ngân, liền hấp dẫn không ít người quan sát, lần này, hâu như mọi người ở trong tiệm net đều toàn bộ đứng dậy nhìn xem.
Bón hắn tự nhiên biết Tiền Tiểu Hoa là thu ngân tiệm net trước đây.
Không nghĩ tới.
Gia hỏa Mai Lương này, vậy mà quỵt tiền lương của nhân viên thu ngân, cái này cũng quá đáng rồi, nghe xong lời nói Tiền Tiểu Hoa, mấy người mới nạp tiền liền lo lắng, thảo nao hôm nay quan nét có hoạt động, Mai Lương muốn chạy trốn rồi.
"Lão bản, ngươi không thật sự chạy trốn chứ?"
"Làm sao có thể được, đừng nghe nàng ăn nói linh tinh, ta đã mở quán net này năm sáu năm, làm sao có thể bỏ chạy được." Mai Lương phủ nhận.
"Không chạy thì vì sao không trả lương cho thu ngân quan nét."
"Đúng vậy, đúng vậy."
Rất nhiều người vì tiền lương của Tiền Tiểu Hoa mà bất bình.
Tiệm Internet tổng cộng có ba thu ngân, Tiền Tiểu Hoa cùng Chu Đình Đình một ca, Mai Lương một mình một ca, tuy nhiên tiền lương của hắn lại lấy hai phần, với lại so sánh gia hỏa này với hai mỹ nữ làm thu ngân, thì mọi người thích hai mỹ nữ hơn rồi.
Lục Dương lúc này cũng nói.
"Mai Lương, ta còn mấy số còn chưa gọi tới, có cần ta gọi tiếp mấy số nữa không?"
Lục Dương cầm lấy điện thoại.
Mai Lương nghe xong lập tức khẩn trương hẳn lên.
Tiền Tiểu Hoa cùng Chu Đình Đình chỉ là hai con nhóc con, người hắn lo lắng nhất, chính là người thanh niên tên Lục Dương này, nhìn qua cảm thấy rất vô hại, nhưng gia hỏa này nội tâm vô cùng độc ác, mấy cuộc gọi lúc trước của hắn, làm cho Mai Lương phải sức đầu mẻ trán, còn bị phạt hơn một vạn tệ rồi.
Đặc biệt là cú điện thoại gọi đến về vấn đề vị thanh niên kia.
Hắn còn phải lên đồn cảnh sát báo cáo, bị cánh sát kiểm tra camera giám sát tiệm net, cuối cùng phát hiện mấy cậu nhóc nhỏ tuổi đi vào tiệm net, tuy rằng không có tài khoản đăng nhập, nhưng lại tìm mấy máy tính của người khác ngồi xong không đăng xuất để chơi đùa, tuy rằng việc này không phải lỗi của hắn, nhưng hắn vẫn bị phạt mấy nghìn tệ.
Trải qua hai ngày nay, Mai Lương xử lý mấy việc này như muốn thổ huyết.
Hai ngày nay, hắn hầu như không được chợp mắt.
"Ngươi có cần ta giải thích thế nào là không, điều quy định thứ hai mươi tám, nếu quá một tháng, kể từ ngày làm việc mà người sử dụng lao động không ký hợp đồng với người lao động, thì khi ra pháp luật sẽ phải trả gấp đôi tiền lương."
Lục Dương vừa nói vừa cười, nói tiếp.
"Đừng quên là Tiền Tiểu Hoa cùng Chu Đình Đình công tác ở đây bao lâu, vì vậy bồi thường bao nhiêu, trong lòng ông có lẽ đã hiểu, nếu như ra phát luật, cũng không phải hai tháng tiền lương đơn giản đâu, đừng tưởng rằng ông có thể quỵt nợ, công ty của còn có cố vấn pháp lý, không ngại chơi với ông đâu...."
Ngữ khí Lục Dương dần dần nghiêm túc hẳn lên, trong đó mơ hồ con mang theo vài phần uy hiếp.
Mai Lương nghe xong, trong lòng liền cả kinh.
Đại khái tính một cái.
Hắn càng thêm hoảng sợ.
Nếu quả thật như vậy.
Hắn chẳng phải bồi thường mấy vạn tệ sao.
Mai Lương đã có chút sợ hãi, hắn thật sự sợ người trẻ tuổi này, người này là luật sư sao? Làm sao biết nhiều như vậy, hơn nữa hắn cũng không dám dự đoán. Lục Dương mà tiếp tục gọi thì tiệm net này sẽ thành cái dạng gì.
Thoáng so đo được mất một cái.
Sắc mặt Mai Lương không tốt, nhưng vẫn cắn răng nói ra: "Ta có thể kết toán tiền lương của hai nàng, nhưng ngươi cũng phải cam đoan, không tới tiệm net này náo loạn nữa, cũng không được phép khiếu nại."
"Thời gian của tôi rất quý, không rảnh rỗi như ông đâu."
Lục Dương khinh thường, cười cười.
Mai Lương nghĩ Lục Dương đồng ý, hắn từ trong quần lấy ra một cái túi da, từ bên trong lấy ra hai chồng tiền, đặt ở trên quầy thu ngân, nói: "Một phần cũng không thiếu."
Tiền Tiểu Hoa nhận lấy đếm, hai phần đều là hai nghìn hai trăm tám mươi tệ, đếm xong, nàng hướng về phía Lục Dương nhẹ gật đầu.
Biết tiền đủ rồi.
Lục Dương cầm lấy phần tiền của Chu Đình Đình, rồi rời khỏi tiệm net.
Nhìn hai người bọn họ rời đi, Mai Lương cuối cùng cũng thở dài một hơi, cuối cùng một phần tiền cũng không giữ được, còn chọc một đống phiền toái, hiện tại hắn đã có chút hối hận.
Người trẻ tuổi kia, rốt cuộc là ai?..
Trên xe.
Tiền Tiểu Hoa vui vẻ đếm lại tiền lương của mình, còn có chút tức giận bất bình, nói: "Qua tiện nghi cho hắn rồi, Lục Dương, mà không phải ngươi nói, không ký hợp đồng lao động ra pháp luật phải bồi thường gấp đôi tiền lương sao? Vì sao không kiện."
Lục Dương lái xe, lắc đầu: "Luật quy đinh lao động là nếu người sử dụng lao động không ký hợp đồng lao động từ ngày làm việc cho đến một tháng, thì phải bồi thường gấp đôi tiền lương nếu không thanh toán, nhưng, mục này còn có phần sau nữa, nếu như người lao động làm việc quá một năm, điều kiện này sẽ không còn nữa, lúc đó pháp luật coi điều này là hai bên ký hợp đồng lao động không xác định kỳ hạn."
"Ngươi cùng Chu Đình Đình làm việc ở tiệm net cũng quá một năm rồi, coi như là ký kết hợp đồng lao động không xác định kỳ hạn, vì vậy không khả năng đòi bồi thường từ hắn, ta chỉ hù dọa hắn một chút, có thể cầm lấy tiền lương là hay rồi, đừng nghĩ nhiều như vậy."
"Lục Dương, ngươi thật lợi hại."
Tiền Tiểu Hoa sùng bái nói.
"Coi như cũng được."
Lục Dương cười cười.
Nửa giờ sau.
Lục Dương lái xe tới cửa tiệm bán quần áo bên phía Thành Đại Học.
Ngô Bá cùng Diệu Hồng đã đợi lâu ở đó.
Chương 548: Gọi Điện Thoại (1)Lục Dương cùng Tiền Tiểu Hoa cùng một chỗ đi vào cửa.
Trong tiệm không có khách nhân, nhìn thấy Lục Dương đã đến, Ngô Bá đứng dậy đi tới: "Lục Dương, ngươi cuối cùng cũng tới rồi."
Diệu Hồng cũng đi theo tới, bụng của nàng cũng chưa sưng to lắm.
"Sao, vội về quê kết hôn à?"
Lục Dương cười cười.
Vốn hẹn nhau chiều hôm qua, nhưng hôm nay hắn mới tới.
"Không có gấp gáp như vậy đâu." Ngô Bá nhìn Tiền Tiểu Hoa ở bên cạnh Lục Dương, nói ra: "Lục ca, giới thiệu đi chứ."
"Tiền Tiểu Hoa."
Lục Dương nói xong tên của Tiểu Hoa.
Sau đó chỉ chỉ Ngô Bá, nói ra: "Bản thận của ta, Ngô Bá, còn đây là bạn gái sắp kết hôn của hắn, Diệu Hồng."
Tiền Tiểu Hoa có chút kinh ngạc chuyện hai người này còn trẻ như vậy mà sắp kết hôn, nhưng nếu như không xảy ra chuyện này, nàng cũng không có cơ hội tìm được công việc tốt như vậy, vì vậy khách khí chào hỏi hai người.
"Sinh ý tiệm này coi như cũng được, về sau phải làm phiền ngươi rồi."
Ngô Bá nhờ cậy nói.
Dù sao cũng làm đây hơn nửa năm rồi, khẳng định cũng có chút ít cảm giác.
Lục Dương hỏi: "Các ngươi lúc nào thì lên tàu?"
"Buổi chiều, hai giờ rưỡi."
Ngô Bá nói ra.
"Ngồi tàu đến Thân Thành, sau đó thuê xe trở về huyện Thanh Sơn."
Lục Dương cười nói: "Vậy cũng kịp giờ cơm nước buổi tối rồi, dì Vương khẳng định lần này sẽ cao hứng lắm đây."
Ngô Bá không có lạc quan như Lục Dương, nói ra: "Chỉ cần không đánh ta là được rồi."
"Không đâu, coi như ngoài miệng nói hai ba câu, nhưng trong nội tâm khẳng định sẽ rất cao hứng."
Lục Dương lắc đầu.
Thời điểm này, ngoài cửa đã có khách hàng tiến vào, Diệu Hồng đi đến, Tiền Tiểu Hoa cũng rất lanh lợi, cũng tới một bên học tập.
Còn lại hai người đứng ngoài cửa ra vào, Lục Dương vỗ vỗ vai Ngô Bá, nói ra: "Sau này ngươi sắp phải làm cha rồi, thật không nghĩ tới a, trong đám bạn học của chúng ta, vậy mà ngươi là người đầu tiên kết hôn đấy."
"Ta cũng không nghĩ tới..."
Ngô Bá vốn còn muốn chơi thêm vài năm.
Ai ngờ đến, lại sảy ra chuyện ngoài ý muốn cơ chứ.
Hắn hiện tại cái gì cũng không hiểu, cũng vừa bước qua tuổi hai mươi đã phải kết hôn rồi, còn chưa đủ tuổi kết hôn trong phát luật nữa chứ.
"Sau khi định xong thời gian thì nói cho ta biết, đến lúc đó ta nhất định sẽ trở về uống rượu mừng."
"Đương nhiên rồi, mẹ của ta nói sau khi trở về, sẽ tìm thầy bói tính toán, chọn một ngày ổn ổn rồi tổ chức kết hôn, đến lúc đó sẽ đến khách sạn đón dâu, lúc đó người trở về sớm một chút, có thể lấy xe của ngươi làm xe hoa"
"Được, không có vấn đề."
Lục Dương nhẹ gật đầu.
Xe hoa bây giờ rất ưu thích màu đen đấy, không ưa thích màu trắng, chiếc Audi màu đen của Lục Dương rất thích hợp làm xe hoa, Ngô Bá đoán chừng đã sớm có ý nghĩa này.
Suy nghĩ một chút.
Ngô Bá tiếp tục nói.
"Căn phòng chúng ta thuê còn nửa tháng nữa mới đến kỳ, nếu Tiền Tiểu Hoa coi trọng, có thể nói nàng chuyển vào đó, ở đó trên cơ bản đều đầy đủ đồ dùng sinh hoạt, mấy thứ đồ kia quá rẻ, ta cũng không muốn mang về quê."
Ngô Bá nhìn Tiền Tiểu Hoa đang đứng tư vấn khách hàng.
"Nữ nhân này ngươi tìm cũng thông minh đấy, không phải là mục tiêu kế tiếp chứ?"
Lúc nói lời này, giọng nói Ngô Bá hạ thấp vài phần, chỉ có hai người bọn họ có thể nghe được.
Lục Dương nhin không được phải cười một tiếng: "Không phải, không phải, ngươi đừng nghĩ lung tung như vậy, đây là người ta quen lúc đi chơi net, quan hệ tuyết đối là bạn bè bình thường..."
"Cũng đúng, so với Liễu Thanh Thanh cùng Quan Nguyệt với vị kia nữa thì nàng kém không í.t"
Ngô Bá âm thầm so sánh rồi cho ra kết luận.
Khó trách Lục Dương không có vừa ý.
Đến trưa.
Lục Dương cũng không rời khỏi tiệm bán quần áo, hắn cùng Ngô Bá ngồi ở quầy thu ngân vừa cắn hạt dưa vừa trò chuyện, Tiền Tiểu Hoa thì ở bên cạnh Diệu Hồng học cách bán hàng, học từ sáng đến trưa, nàng cũng đã có thể tự mình hoàn thành một cuộc sinh ý, sau đó dưới sự chỉ dạy của Lục Dương, Tiền Tiểu Hoa cuối cùng cũng học xong hệ thống thu ngân trên máy tính.
Bản thân này cũng làm thu ngân ở tiệm net, nên học những thứ này, một chút liền hiểu rõ, rất nhanh liền học xong.
Đến mười hai giờ trưa.
Lục Dương đem cửa hàng đóng cửa, sau đó tìm một tiệm cơm, ăn một bữa cơm chia tay.
Sau đó đi theo Ngô Bá, giúp hắn dọn dẹp hành lý.
Tiễn đưa hai người về quê.
Trước khi đi.
Lục Dương có đưa qua một phong bao lì xì.
"Gì đây? Tiền lương trước kia ngươi cho ta cũng không ít, còn lì xì thêm làm gì?" Ngô Bá khoát tay không nhận, nhìn bao lì xì này căng đầy, khẳng định tiền bên trong không ít, hắn không muốn nhận...
Lục Dương đi đến sau lưng Ngô Bá, mở ra balo của hắn, rồi ném bao lì xì vào, lại đem khóa kéo lại lần nữa, nói ra: "Đây là cho em dâu, sau khi trở về, phải mua nhiều đồ ăn để Diệu Hồng bồi bổ thân thể, về sau mới sinh được một tiểu tử trắng mập hồng hào."
Chương 549: Gọi Điện Thoại (2)Ngô Bá cười hắc hắc.
"Ta sinh một tiểu tử mập mạp, về sau ngươi lại sinh một khuê nữ...."
Tuy nhiên.
Lời nói chưa dứt.
Ngô Bá đã thở dài.
Nói ra: "Được rồi, được rồi, hắn không xứng."
Ngô Bá tự hiểu rõ mình, bản thân trời sinh da đen, lớn lên cũng không đẹp trai, Diệu Hồng thì so với người bình thường đẹp mắt hơn một tí, nhưng sinh con đoán chừng lắm không sai biệt với mình.
Còn Lục Dương cùng Quan Nguyệt lớn lên không tệ, sinh con gái khẳng định cũng sẽ rất đẹp, nếu lớn lên như Quan Nguyệt, thì con của hắn càng không xứng với người ta.
Thay vì sau này buồn rầu.
Còn không bằng.
Đừng nghĩ về nó.
Trong lòng Ngô Bá, cũng ngầm thừa nhận Lục Dương sẽ cùng Quan Nguyệt kết hôn sau này.
Lục Dương chỉ cười cười.
Bản thân hắn còn chưa có ý định sinh nhi tử, trừ khi giống như Ngô Bá vậy, xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Một chiếc xe taxi chạy ngang qua, Ngô Ba vẫy vẫy lại, xe nhích lại gần, dừng lại ở ven đường.
"Đi đây."
Ngô Bá mở cửa xe, cho Diệu Hồng vào trước, sau đó nói.
Lục Dương vẫy tay tạm biệt.
Chiếc xe chậm rãi rời đi.
Tiên Tiểu Hoa vừa rồi đi trước, nàng đang đứng trước cửa tiệm bán quần áo, nhìn thấy Lục Dương đi về, nàng nói ra: "Lão bản, cái cậu kia sao lại sớm kết hôn như vậy?"
"Phụng Tử Thành Hôn."
(Phụng tử thành hôn: mang thai rồi mới kết hôn, còn gọi là "lên xe trước, mua vé sau")
Lục Dương trả lời.
"A."
Tiền Tiểu Hoa nhẹ gật đầu, nhưng trong lòng thì suy nghĩ, Lục Dương cùng Chu Đình Đình chắc là về sau cũng không phải có con mới kết hôn đâu?
"Cách bán hàng ngươi học xong chưa?"
Lục Dương hỏi.
Tiền Tiểu Hoa nhẹ gật đầu: "Cũng gần xong, không sai biệt lắm, dù sao quần áo của tiệm chúng ta cũng không có trả giá, nên chuyện này đơn giản, có lẽ không có vấn đề gì đâu."
"Vậy là tốt rồi, nếu có chuyện gì không hiểu, thì gọi điện cho ta."
Lục Dương đối với Tiền Tiểu Hoa vẫn tương đối tin nhiệm, nữ nhân này rất vạm vỡ, lại có năng lực, thời điểm làm ở tiệm net, trên cơ bản đều là nàng hướng dẫn Chu Đình Đình.
Lục Dương ở trong túi áo sờ sờ, lấy ra một cái chìa khóa, nói ra: "Đây là phòng ở của Ngô Bá cùng Diệu Hồng ở, còn có nửa tháng nữa mới đến hạn thuê nhà, nếu ngươi không chê, trước hết chuyển qua bên kia, bên trong đều có đầy đủ nồi bát chậu muỗng, nếu không thích gì, có thể đổi cái mới."
Tiền Tiểu Hoa mừng rỡ, nhận lấy chìa khóa, nói ra: "Đổi cái gì, mấy thứ đó còn mới, không cần phải lãng phí, so với phòng ở Miêu Thôn của ta còn tốt hơn không ít."
Vừa rồi thời điểm lấy hành lý, Lục Dương cùng Tiển Tiểu Hoa cùng đi.
Vì vậy nàng cũng biết rõ phòng mới của mình ở đâu.
Hai người vừa nói chuyện, vừa đi vào trong tiệm, Lục Dương lấy ra túi tiền, ở bên trong đếm một nghìn hai trăm tệ đặt lên trên quầy.
"Lão bản, ngươi làm gì vậy? Sớm phát tiền lương sao?" Tiền Tiểu Hoa nghi vấn hỏi.
Lục Dương nói: "Đây không phải là tiền lương, tiền lương mỗi tháng ta sẽ chuyển cho ngươi, Chu Đình Đình ở bên kia chơi game một mình, ta có chút bận tâm nàng ấy, bình thường ngươi gọi nàng tới đây vui đùa một chút, cũng khuyên nàng sớm ra khỏi Miêu Thôn, đây là kinh phí hoạt động."
"Lão bản, ngươi đối với Chu Đình Đình thật tốt quá đi." Tiền Tiểu Hoa nhìn tiền trên quầy, nhưng không nhận lấy, nói ra: "Tiền thì coi như khỏi đi, Chu Đình Đình là tỷ muội của ta, mang nàng đi chơi, cũng là chuyện nên làm."
"Không không không, kinh phí hoạt đồng này ngươi vẫn phải nhận lấy, chút tiền ấy đối với ta cũng không thấm vào đâu, bao gồm cả cái tiệm bán quần áo này, kỳ thật đối với ta cũng không quan trọng, chủ yếu vẫn là Chu Đình Đình ở bên kia, ngươi tốn nhiều tâm huyết một tí, mau đem nàng chuyển tới bên này, cũng có bạn bè làm chung, đến lúc đó, tiền lương của ngươi tăng thêm một nghìn tệ."
"Lão bản, Chu Đình Đình gặp được ngươi thật sự quá may mắn."
Tiền Tiểu Hoa cảm thán một tiếng.
Chiêm Tuấn mà bằng một phần mười của Lục Dương thì đã tốt, cũng không đến mức hữu duyên vô phận như bây giờ.
(Hữu Duyên Vô Phận: hai người có duyên nhưng không có phận, có duyên gặp gỡ nhưng lại không có đủ “phận” để ở bên cạnh nhau cả đời)
Không ai chê tiền cả, dưới sự yêu cầu của Lục Dương, Tiền Tiểu Hoa nhận lấy kinh phí hoạt động, hơn nữa còn cam đoan, nhất định sẽ lừa dối Chu Đình Đình qua đây.
Lục Dương cũng không nói gì.
Nhìn Tiền Tiểu Hoa thuần thục chào hỏi khách hàng, hơn nữa còn tính tiền xong, thấy vậy, Lục Dương liền lái xe rời đi.
---
Đại học khoa học kỹ thuật Hà Đông.
Viện Y học.
Tống Giai cùng Lâm Viện Viện mới học xong tiết học.
Hai người nắm tay nhau, như một đôi hoa tỷ muội, ra cửa, Lâm Viện Viện nói ra: "Giai Giai tỷ, cho ta mượn điện thoại di động của ngươi một chút."
"Làm gì vậy?"
Tống Giai cúi đầu nhìn nàng một cái.
Lâm Viện Viện nói: "Ta gọi điện cho tên cặn bã nam kia."
Chương 550: Còn Kém Một Chút"Sao ngươi không lấy điện thoại của mình mà gọi."
Tống Giai liếc nhìn Lâm Viện Viện.
Lâm Viện Viện tức giận dậm chân, tức giận nói: "Giai Giai tỷ, ngươi quên rồi sao? Ta bị hắn kéo vào sổ đen, nên không gọi được điện thoại của hắn...."
"A, vậy ngươi cầm lấy mà gọi."
Tống Giai nhớ lại, hình như có chuyện này thật, nàng cầm lấy điện thoại đưa cho Lâm Viện Viện.
Lâm Viện Viện cẩn thận mỡ khóa, nàng biết rõ mật khẩu điện thoại của Tống Giai, là 0701, ngày sinh của Tống Giai.
Điện thoại lướt rất thoải mái.
So với điện thoại của mình thì càng nhanh hơn không ít.
Lâm Viện Viện một bên ở trong danh bạ tìm kiếm, một bên lẩm bẩm nói ra: "Chiếc điện thoại này còn được Lục Dương tặng cho ngươi a."
"Đúng vậy a."
Tống Giai hào phòng thừa nhận.
"Lúc trước hắn dùng máy tính của ta, nên liền mua chiếc điện thoại này làm tạ lễ, cũng quá khách khí rồi."
Lâm Viện Viện hừ một tiếng: "Giai Giai tỷ, ngươi không nên bị vẻ bề ngoài của hắn mê hoặc, nói không chừng chiếc điện thoại này đã bị hắn cài đặt định vị, về sau thừa dịp lúc ngươi ở nhà một mình, sau đó khi dễ ngươi..."
Lúc nói chuyện.
Lâm Viện Viện còn đưa hai tay nắm lên không trung, đe dọa.
Tống Giai bị hành động này của nàng chọc cười.
"Lâm Viện Viện, về sau ngươi bớt xem phim đi."
"Không nghe lão nhân nói là sai lầm, sớm muộn có một ngày, ngươi sẽ minh bạch, Lục Dương chính là một tên đại lừa đảo, chỉ có ta mới thật sự tốt với ngươi." Lâm Viện Viện đã tìm được số điện thoại Lục Dương, nàng gọi qua....
Tây Môn.
Lục Dương mới lai xe tới nơi.
Điện thoại vang lên.
Lúc lái xe, điện thoại của hắn luôn đặt ở bên ghế lại phụ, Lục Dương cầm lên nhìn nhìn, dĩ nhiên là Tống Giai gọi tới...Học tỷ xinh đẹp này gọi điện tới cho mình làm gì, hay là muốn ta....
Lục Dương cười cười.
Cảm giác mình suy nghĩ hơi nhiều rồi.
Thời điểm này gọi điện thoại nhất định là có chuyện gì, Lục Dương nhận nghe điện thoại, sau đó bên trong liền truyền đến một tiếng hơi thở như trẻ em đang bú: "Cặn bã...Lục Dương...Ngươi ở đâu?"
Nụ cười trên mặt Lục Dương biến mất không thấy, hắn khó chịu nói: "Lâm Viện Viện, sao lại là người?"
"Tại sao không thể là ta? Ngươi sẽ không cho rằng Giai Giai tỷ gọi cho mình chứ, nghĩ cũng sướng vãi nhỉ..."
"Có chuyện gì nói, không thì thôi, ta cúp"
Lục Dương chẳng muốn cùng cái đồ quỷ sứ chán ghét này nói chuyện làm gì.
"Đợi...Đợi một chút..." Nghe được Lục Dương muốn cúp điện thoại, Lâm Viện Viện vội vàng nói.
"Có chuyện gì."
Lục Dương cúng chỉ nói mà thôi, không thật sự muốn cúp điện thoại.
Lâm Viện Viện nói: "Lần trước ở tại Thân Thành, ngươi cho ta mượn một nghìn tệ, hiện tại ta có tiền rồi, muốn trả lại cho ngươi..."
"Không cần."
Lục Dương nói thẳng.
Một nghìn tệ lần trước, hắn đều đã quên.
Lâm Viện Viện vội vàng nói: "Không được, không được, tiền là ngươi cho ta mượn, phải trả."
"Vậy được rồi, ngươi bây giờ đang ở đâu?" Lục Dương hỏi.
"Ta đang ở bên viện y học."
Nghe được Lâm Viện Viện nói ra.
Lục Dương ngẩng đầu nhìn thẳng phía trước, quả nhiên viện y học đối diên sân bóng rỗ, ở đó hắn thấy được Tống Giai, về phần Lâm Viện Viện thì không thấy, giống như nàng bị cỏ cây ven đường che khuất.
Lâm Viện Viện nói tiếp: "Ta ở bên quán cà phê bờ sông đợi ngươi mười phút, ngươi nhanh đến đây."
Nói xong.
Nàng vội vã cúp điện thoại.
Giống như Lục Dương là kẻ chuyên ăn thịt người vậy.
Quán cà phê bên bờ sông.
Lục Dương cười cười, cất điện thoại vào trong túi, lái xe thêm vài bước ,không đến một phút sau, hắn đã đến nơi, đem xe dừng lại ở ven đường, Lục Dương đi vào trong quan cà phê.
"Uống gì đây."
Một học tỷ đang đứng trong quần bar hỏi.
"Hay ly cà phê đi."
Tuy rằng Lục Dương chỉ có một người, nhưng nữ sinh này đoán rằng hắn đang đợi người tới, cho nên mới gọi hai ly, nàng gật đầu, nói: "Được, tổng cộng ba mươi tệ."
Trả tiền xong, Lục Dương tìm một vị trí ngồi xuống.
Bên ngoài quán cà phê bờ sông.
Hai nữ sinh đang hướng phía bên này đi tới.
Lâm Viện Viện miệng lầm bầm không ngừng, cũng không biết nàng đang nói cái gì.
Các nàng đi từ đường nhỏ đến đây, không có chú ý xe của Lục Dương.
"Giai Giai tỷ, đợi lát nữa chúng ta uống gì đây?" Lâm Viện Viện vừa đi vừa nói chuyện.
Tống Giai suy nghĩ một chút: "Cà phê là được rồi."
"Vậy đợt lát nữa chúng ta mua hai ly cà phê, mỗi người một ly, ta mời khách..."
Lâm Viện Viện cười nói.
"Hai ly không tốt lắm đâu, ngươi không phải cũng đem Lục Dương gọi tới sao?" Mới vừa rồi nói chuyện điện thoại, Tống Giai cũng ở bên cạnh nghe được.
Lâm Viện Viện nói: "Hắn sẽ không tới nhanh như vậy đâu, thời điểm hắn tới đây, chúng ta đều uống xong rồi, không cần phải xen vào hắn...Hắn không phải có tiền sao? Bảo hắn tự đi mà mua."
"Được, được, dù sao ngươi cũng mời khách." Tống Giai vô lực than thở.
Hai người đẩy cửa đi vào.
Thời điểm Lâm Viện Viện chuẩn bị mua cà phê, chợt nghe được giọng nói quen thuộc.
"Ở đây."
Hai người cùng lúc xoay đầu nhìn lại.
Sau đó liền phát hiện Lục Dương đang ngồi ở bên cửa sổ, nhìn bọn họ.
Lâm Viện Viện bối rối.
Tình huống gì thế này.
Viện y học cách bên này rất gần, nàng vốn còn cho rằng, mình và Tống Giai phải đợi thật lâu thì Lục Dương mới đến, còn có thể tiết kiệm một ly cà phê, nhưng không nghĩ tới, Lục Dương vậy mà tới sớm như vậy.
"Lục Dương, ngươi như thế nào lại ở đây?"
Tông Giai đi tới, kinh ngạc hỏi.
Lục Dương nhìn thoáng qua Lâm Viện Viện, nói ra: "Không phải nha đầu này hẹn ta ở đây sao?"
Lâm Viện Viện đi theo sau lưng Tống Giai, nghe vậy, lầm bầm nói: "Vậy ngươi đi cũng quá nhanh đi."
"Lâm Viện Viện, chẳng lẽ ngươi ưa thích chậm một chút."
Lục Dương liếc nhìn nàng.
Nha đầu này, quả thật đúng là một cái đuôi nhỏ của Tống Giai mà.
Lâm Viện Viện tự nhiên nghe hiểu ý tứ đen tối của Lục Dương, sắc mặt nàng đỏ bừng, nhỏ giọng nói: "Lưu manh!."
Lục Dương giả vờ như không nghe thấy.
"Học tỷ, đã lâu không gặp, ngươi lại đẹp lên rồi."
Lục Dương cùng Tống Giai nói chuyện phiếm.
Tống Giai mỉm cười: "Ngươi cũng càng thêm đẹp trai rồi."
Lục Dương nghe xong, tranh thủ mà nói: "Học tỷ lúc trước chê ta một mực không đủ soái, hiện tại có thể đạt đến tiêu chuẩn của học tỷ rồi chưa?"
Nghe nói như thế.
Tống Giai cẩn thận đánh giá Lục Dương một cái, sau đó có chút tiếc hận, nói ra: "Còn kém một chút xíu nữa."
Lục Dương thở dài.
"Thế ta phải cố gắng thêm thôi."
Lâm Viện Viện bị bơ ở bên cạnh, nàng thập phần khó chịu.
Nàng từ trong ví tiền, lấy ra mười tờ tiền mặt in hình cá chép đỏ, đạp vào trên mặt bàn, cắt đứt cuộc nói chuyện của hai ngươi, nói ra: "Lục Dương, đây là tiền của ngươi."
Lục Dương nhìn thoáng qua tiền mặt trên bàn, nói ra: "Thẻ ngân hàng của ngươi không phải bị mất rồi sao? Lấy tiền ở đâu ra vậy?"
"Không phải chuyện của ngươi, quản nhiều như vậy làm gì."
Lâm Viện Viện đem tiền đẩy tới trước mặt Lục Dương.
Tống Giai ở một bên giải thích, nói: "Lâm Viện Viện gọi cho ba mẹ của nàng ấy, sau đó bảo họ gửi tiền đến thẻ của ta, ta rút tiền rồi đưa cho nàng."
"À, vậy sao."
Thời điểm này.
Học tỷ trước quầy bar cũng bưng cà phê tới đây.
Nhìn thấy bên này có ba người, không phân chia đều, nàng đem hai ly cà phê đều đặt trước mặt Lục Dương, sau đó nhìn nhìn Lục Dương, vốn tưởng nam sinh này sẽ kêu thêm một ly nữa, nhưng đối phương lại chậm chạp không nói gì.
Nàng chỉ có thể quay người rời đi.
"Học tỷ, cà phê bên này coi như cũng được, ngươi uống đi."
Lục Dương đem một ly cà phê đưa tới cho Tống Giai.
Bản thân thì cầm một cái ly khác.
Về phần Lâm Viện Viện.
Bị bơ thành không khí.
"Lâm Viện Viện, xấu hổ quá, quên mua phần của ngươi mất rồi, nếu ngươi muốn uống, thì có thể tới kêu cho mình một ly, đợt lát nữa ta tới trả tiền cho." Uống xong một ngụm cà phê, Lục Dương giả nhân giả nghĩa nói.
"Ta không thèm."
Lâm Viện Viện bĩu môi.
Một chút thành ý cũng không có, căn bản hắn cũng không muốn mời ta uống rồi.
"Lâm Viện Viện, ngươi uống ly của ta đi, ta không muốn uống."
Tống Giai uống một ngụm, sau đó đem ly cà phê của mình đẩy sang bên cạch Lâm Viện Viện.
Ánh mắt của Lâm Viện Viện sáng lên, đây chính là ly cà phê của Giai Giai tỷ uống qua, nếu như nàng cũng uống, thì có tính là hôn môi gián tiếp không? Trong lòng nàng âm thầm vui mừng muốn cầm lên, đột nhiên, một cánh tay nhanh hơn một bước, cầm lấy ly cà phê.
"Lâm Viện Viện nói không muốn uống rồi, đưa cho nàng làm gì vậy."
Vừa mới dứt lời.
Lục Dương liền đem ly cà phê dư của Tống Giai uống hết một hơi.
Sau đó đặt cái ly không lên trên mặt bàn.
Lục Dương lau miệng, nói ra.
"Như vậy mới không lãng phí..."
Chương 551: Mua Một Tòa Nhà (1)"Quá phận, đồ quá đáng!."
Lâm Viện Viện tức giận đập mạnh jojo, nắm đôi tay lại, nghiến răng bóp chặt, nếu không phải nàng biết mình không phải là đối thủ của Lục Dương, thì hiện tại đã sớm lao lên cùng đối phương liều mạng.
Tên hỗn đản này.
Lại đem ly cà phê của Giai Giai tỷ uống sạch sẽ.
Xong rồi.
Giai Giai tỷ không còn trong trắng nữa rồi...
Sắc mặt Tống Giai ngược lại vẫn như thường, nói ra: "Lục Dương, ngươi lại khi dễ Lâm Viện Viện rồi."
"Ông trời là lão đại, nàng là lão nhị, ai dám khi dễ nàng."
Lục Dương liếc qua Lâm Viện Viện, thu hồi tiền mặt trên bàn, đứng dậy nói ra: "Ta còn có việc, đi trước đây, học tỷ, lần sau gặp lại..."
Đưa mắt nhìn tên cặn bã nam đi ra ngoài.
Lâm Viện Viện muốn vỗ bàn.
Tống Giai gõ đầu của nàng, nói ra: "Đang ở quán cà phê, thành thật một chút đi."
Lâm Viện Viện không nói gì, chỉ có thể thầm hờn dỗi, trong lòng nàng, đang vẽ từng lá bùa một để nguyền rủa Lục Dương.
Cửa quán cà phê lại mở ra.
Lý Triết Viễn nắm tay một học muội đi đến.
Sau khi nhìn thấy Tống Giai cũng ở trong quán, biểu lộ của hắn hơi cứng lại một chút, nhưng rất nhanh lại hồi phục, sau khi chịu đựng nhiều lần đả kích, Lý Triết Viễn đã hiểu ra một đạo lý hiển nhiên.
Tống Giai không dễ theo đuổi.
Hơn nữa.
Hắn cũng không hơn nổi Lục Dương.
Tiếp tục tấn công nữa cũng vô ích, còn thêm lãng phí thanh xuân của ban thân.
Vì vậy hắn lập tức đổi mục tiêu, dưới qua trình tìm hiểu, hắn rất nhanh tìm được một học muội năm dưới, lớn lên cũng không tệ.
Tống Giai cùng Lâm Viện Viện vốn cũng định đi ra ngoài, đương nhiên bọn họ nhìn thấy Lý Triết Viễn rồi, thời điểm đi ngang qua hai người, Lâm Viện Viện dùng ánh mắt của mình đánh giá muội tử bên cạnh Lý Triết Viễn một cái, lạnh lùng nói ra: "Cặn bã nam!."
Nói xong.
Nàng hừ một tiếng.
Đẩy cửa rời đi.
Lý Triết Viễn triệt để bối rối.
Cái tiểu nha đầu này, ăn thuốc súng sao?
"Học trưởng, chuyện gì xảy ra vậy a?"
Tiểu muội bên cạnh có chút khẩn trương hỏi.
Lý Triết Viễn cười nhạt một tiếng, nói ra: "Không có gì, em thấy nữ sinh lùn kia không, cũng là sinh viên viện y học chúng ta đấy, nàng lúc trước một mực theo đuổi ta, nhưng mà bị ta nghiêm khắc cự tuyệt, bây giờ nhìn thấy hai chúng ta ở cùng một chỗ, nên này sinh lòng ghen ghét chứ sao..."
"Là như thế sao."
Tiểu học muội nhẹ nhàng thở ra.
"Chị ấy lớn lên cũng không tệ lắm, chỉ có điều chiều cao hơi thấp."
Lý Triết Viễn cũng cười nói: "Đúng vậy a, quá thấp, tuy nhiên, cho dù nàng ấy có cao một mét bảy, anh cũng không thích, bởi vì trong tim anh đã có người rồi."
Nữ sinh nghe vậy, sắc mặt ửng đỏ: "Để em mời anh uống cà phê..."
"Được."
Lý Triết Viễn nhẹ gật đầu.
Hắn biết rõ, nữ sinh bên cạnh mình trong nhà rất có tiền.
Nếu như không phải trùng hợp nhìn thấy túi sách Chanel của đối phương, hắn cũng sẽ không chủ động xuất kích, theo đuổi đối phương, hiện tại xem ra, kết quả cũng không tệ...
Nhưng.
Cũng không thể nóng vội.
Lý Triết Viễn mỉm cười, nhìn học muội đi mua hai ly cà phê.
...
Rời khỏi quán cà phê nơi bờ sông.
Lục Dương liền đi tới vườn khởi nghiệp, đến công ty.
"Chủ tịch tốt."
"Chủ tịch."
....
Lên tầng bảy, bây giờ còn chưa tới thời gian đi làm ca chiều, trên đường cũng có người đi đến công ty, sau khi nhìn Thấy Lục Dương, cả đám đều nhao nhao chào hỏi...Hiện công ty số lượng nhân viên vẫn tiếp tục tăng lên, một tầng bay thôi có chút không đủ dùng.
Chẳng lẽ còn phải thuê thêm một tầng nữa?
Lục Dương khẽ nhíu mày.
Đi vào văn phòng 702, Lục Dương đến thẳng phòng Lữ Tiểu Vũ.
Giám đốc Lữ không biết đang vội vàng viết cái gì, thanh âm bàn phim vang lên đùng đùng không dứt, có thể là do nghe được tiếng mở cửa, ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua, phát hiện người tới là Lục Dương, nàng lại tiếp tục bắt đầu gõ tiếp.
"Nhìn thấy ông chủ của mình tới, cũng không đứng dậy chào hỏi à?"
Lục Dương cười khổ một tiếng.
"Đi đến sau lưng của Lữ Tiểu Vũ."
Nhìn màn hình máy tính của nàng, hỏi: "Đang viết gì vậy?"
"Kế hoạch."
Lữ Tiểu Vũ lên tiếng.
Cảm giác có người đứng đằng sau lưng mình, toàn thân của Lữ Tiểu Vũ không được tự nhiên, nàng ngừng lại, ngẩng đầu lên hỏi: "Lão bản, mấy ngày nay ngươi đi đâu? Ta đến văn phòng của ngươi nhiều lần, nhưng lần nào cũng đều không thấy."
"Đi công chuyện."
Sắc mặt Lục Dương không đổi, trả lời.
"À."
Khuôn mặt Lữ Tiểu Vũ tràn đầy biểu lộ hoài nghi.
Lục Dương chống tay lên bàn, sau đó nhảy lên bàn làm việc của Lữ Tiểu Vũ ngồi, từ trên cao nhìn xuống Lữ Tiểu Vũ, hỏi: "Ta nói ngươi giúp ta xin cha ngươi nghỉ phép, ngươi nói chưa?"
Buổi sáng thứ ba, Lục Dương vừa vặn phải đi đến Miêu Thôn, nên không thể đi học được môn tự chọn, liền nhờ cậy Lữ Tiểu Vũ hỗ trợ xin phép cho hắn nghỉ, mà nghĩ lại cũng kỳ lạ, hắn bình thường đến môn chuyên ngành cũng không đi học, chỉ riêng môn học tự chọn này là xin phép nghỉ.
Chương 552: Mua Một Tòa Nhà (2)"Quên rồi!."
Lữ Tiểu Vũ quay đầu nhìn sang nói.
Quên rồi?
Lục Dương trừng mắt nhìn nàng.
"Lữ Tiểu Vũ, ngươi đừng có mà chơi ta, tính cách cha ngươi chẳng phải ngươi không biết? Ta mà rớt tín chỉ rồi, đến lúc đó ngươi phải đi theo ta để học bù."
"Ta chơi ngươi làm gì, quên rồi thì nói quên."
Lữ Tiểu Vũ âm thầm cười trộm.
Nhìn bộ dạng của nàng, Lục Dương nhẹ nhàng thở ra, đồng chỉ Tiểu Vũ vẫn luôn đáng tin cậy, loại chuyện nhỏ nhặt này nàng chắc chắn sẽ không quên, chắc hẳn là nàng cố ý nói như vậy rồi....
Lục Dương không xoắn xuýt trên vấn đề này nữa, hắn bắt đầu nói chuyện công việc, hắn nói ra: "Công ty chúng ta dạo này có không ít nhân viên a, hiện tại tổng cộng lại có bao nhiêu rồi?"
"Ba trăm năm mươi mốt người."
Lữ Tiểu Vũ nói ra.
Con số này hết sức chuẩn xác, chính xác đến tận hàng đơn vị.
"Sao lại nhiều như vậy?"
Lục Dương có chút giật mình.
Lữ Tiểu Vũ nói: "Chủ yếu là bên phía EC bên kia phát triển quá nhanh, dẫn đến nhân thủ không đủ dùng, nên phải thông báo tuyển dụng một ít,...Còn nhân viên xét duyệt video, cũng cần tuyển dụng một ít, nếu mà tiếp tục phát triển, chỉ sợ nhân số công ty rất nhanh sẽ vượt quá năm trăm rồi."
"Có cần chuyển đi không?"
Lục Dương hỏi.
Lữ Tiểu Vũ nhìn thoáng qua Lục Dương, nói ra: "Không phải ngươi nói, trước khi chưa tốt nghiệp đại học sẽ không rời công ty khỏi trường sao?"
"Đúng là ta đã từng nói những lời này, nhưng không nghĩ tới công ty lại phát triển nhanh như vậy, như ngươi nói đấy, không được bao lâu nữa công ty cũng vượt quá năm trăm ngươi rồi, chúng ta nhiều người như vậy, chen lấn trong một ngôi trường cũng không tốt."
Vườn khởi nghiệp của trường học, trên cơ bản xây dựng để cho công ty nhỏ khởi nghiệp, nhân số không nhiều, nhưng công ty của hắn sắp đột phá năm trăm người rồi, lại chen lấn trong trường học, rõ ràng không phù hợp, với lại trường học dù sao cũng là chỗ học tập,
Ở chỗ này lâu, còn có thể hạn chế công ty phát triển.
"Ta nghĩ như vậy, Studio Tiểu Vũ cùng bộ phận kỹ thuật sẽ ở lại chỗ này, còn nhưng ban ngành khác như điện thương thì chuyển đến nơi khác, đặc biệc là bộ phận chăm sóc khách hàng, xét duyệt, số lượng nhân viên rất nhiều, không thích hợp ở bên này nữa."
Lục Dương suy nghĩ một chút rồi nói ra.
Lữ Tiểu Vũ hỏi: "Vậy ngươi định chuyển công ty đến chỗ nào?"
"Ngươi có ý kiến gì không?"
Lục Dương nhìn thoáng qua Lữ Tiểu Vũ.
Hắn không tin, vấn đề này Lữ Tiểu Vũ chưa từng suy nghĩ qua.
Bản thân hắn thường xuyên không tới công ty, nhưng cũng ý thức được vấn đề này, Lữ Tiểu Vũ khẳng định cũng từng nghĩ qua nhiều lần.
Lữ Tiểu Vũ ngừng cây bút đang xoay trên tay lại, từ trong ngăn kéo lấy ra một tấm địa đồ, mở ra đặt ở trên bàn, chỉ vào một vòng tròn trong đó, nói ra: "Bên này có một tòa nhà văn phòng mới xây, hai mươi hai tầng, mỗi tầng đại khái rộng khoản hai nghìn mét vuông, ta đi xem rồi, cũng không tệ lắm..."
"Ý gì?"
Lục Dương sửng sốt xuống.
Lữ Tiểu Vũ dùng bút của mình viết một dòng chữ, hào khí nói ra: "Mua lại!."
Lúc nói chuyện.
Lữ Tiểu Vũ vẫn tương đối bình tĩnh.
Giống như không phải nàng đang mua lại một tòa nhà văn phòng, mà chỉ như mua một mớ rau ngoài chợ.
Lục Dương cầm lấy địa đồ lên nhìn.
Địa phương mà Lữ Tiểu Vũ lựa chọn, là vùng Lục Thành mới giải phóng xong, cũng là vị trí mà bí thư Lý nói sẽ khai thác, quy hoạch tàu cao tốc ở phụ cận...Vị trí này, kỳ thật cũng không tệ, về sau cũng là một trong những nơi có giá phòng cao nhất Lục Thành.
Nếu như mua lại bây giờ, cũng không phải ý tưởng tệ.
Dù sao có một tòa nhà văn phòng riêng, cũng khiến công ty thêm khí phái hơn, đi thuê, về sau cũng giao quyền chủ động của mình cho người ta.
"Bên phía tài chính đủ tiền không?"
Lục Dương hỏi.
Mua một tòa nhà hơn hai mươi tầng, giá cả chắc hẳn không rẻ, dù hiện tại giá phòng chưa tăng cao, nhưng khẳng định cũng phải vượt qua chín chữ số.
"Đủ rồi."
Lữ Tiểu Vũ nói.
"Ta đã tính toán, dưới tình huống không ảnh hưởng đến sự phát triển của công ty, bên phía bộ phần tài chính có thể lấy ra ba trăm triệu tiền mặt, tòa nhà này có giá trị tầm khoản hai trăm năm mươi triệu..."
Lục Dương không nghĩ tới công ty lại có nhiều tiền như vậy.
Xem ra sàn thương mại điện tử, thật sự mang đến công ty không ít lợi nhỏ.
Hơn nữa khăng định khu video của CCilicili cũng rất hot, giúp công ty kiếm được không ít tiền, dù sao đó cũng là nơi có lưu lượng truy cập nhiều nhất, mà lưu lượng truy cập nhiều thì chính là tiền nhiều...Bytes tương lại không phải dựa vào Tiktok, năm thu trăm tỷ....Không phải dựa vào các video quảng cáo sao.
Dưới bản kế hoạch của Lục Dương.
Xu hướng phát triển của khu video, về sau sẽ giống như với TikTok vậy.
Hiện tại việc hắn muốn làm, chính là làm ra một cái app mới, đem khu video tách ra độc lập.
Xoa xoa đôi bàn tay.
Lục Dương cầm lấy bút bi, tại dưới dòng chữ vừa xẹt qua của Lữ Tiểu Vũ, lần nữa viết lên, nói ra: "Mua nó!."
Trên mặt Lữ Tiểu Vũ tràn đầy vui vẻ.
Nàng vốn còn chuẩn bị một bài diễn thuyết để thuyết phục Lục Dương, không nghĩ tới ý nghĩ của mình không sai biệt lắm với lão bản.
Lục Dương nhìn trên bàn đồ, lại nhìn một tiểu khu bên cạnh, hắn khoanh đỏ toàn bộ, nói ra: "Cái này cũng mua!."
Nghe xong, Nụ cười trên môi của Lữ Tiểu Vũ liền cứng lại
Chương 553: Lắp Đặt Thiết Bị (1)"Lão bản, sao lại mua cái này, chúng ta mua nhiều phòng ở như vậy làm gì?"
Lữ Tiểu Vũ nhíu nhíu mày.
Mua xong văn phòng của công ty, Lữ Tiểu Vũ vẫn tương đối cao hứng, dù sao, công ty thuê văn phòng ở trường học, phát triển bị rất nhiều hạn chế, thật không nghĩ đến lão bản đột nhiên bị ma nhập, vậy mà đòi mua lại luôn cư xá ở bên cạnh.
"Công ty chúng ta chuyển đến bên kia, nhân viên làm sao bây giờ? Hiện tại vùng kia cũng mới chỉ giải tỏa, thuê phòng đều vô cùng bất tiện, chúng thà mua một cư xá bên cạnh văn phòng, rồi cho nhân viên thuê lại giá thấp, đây không phải tốt hơn sao?"
Lục Dương nói ra.
Lữ Tiểu Vũ không nghĩ tới Lục Dương lại vì nhân viên cân nhắc như vậy.
Nàng suy nghĩ một chút, nói :"Cho dù công ty chúng ta có năm trăm nhân viên, một tòa nhà cũng đủ dùng rồi, mua nguyên cư xá có tác dụng gì đâu chứ."
"Ai nói không có tác dụng?"
Lục Dương lắc đầu.
"Công ty chúng ta là công ty công nghệ, ngươi xem những công ty công nghệ khác đặt trụ sợ ở địa phương nào, Tencent đặt ở Thẩm Quyến, Alibaba thì tại Hàng Châu, Baidu thì ở Bắc Kinh...So sánh với họ mà nói, Lục Thành chúng ta có ưu thế gì, về sau làm thế nào để hấp nhẫn nhân tài đi tới, ngoài trừ tiền lương cao ra, nếu như còn có thể cung cấp phòng ở, thậm trí là thưởng phòng, thì chúng ta mới có ưu thế canh trạnh nguồn nhân lực với bọn họ."
"Hơn nữa, công ty chúng ta đang không ngừng phát triển, hiện tại năm trăm người, có lẽ vài năm sau, chính là năm ngàn người, chúng ta không để chỉ nhìn bố cục trước mắt được."
Lữ Tiểu Vũ không nghĩ tới.
Lão bản nhà mình lại có tham vọng như vậy.
Công ty công nghệ năm ngàn người.
Thì giá trị lúc đó cũng phải mấy chục tỉ rồi.
Nhìn Lữ Tiểu Vũ vẫn còn đang suy tư, Lục Dương nói tiếp: "Bạn học Tiểu vũ, ngươi quên rồi sao, lần trước bí thư Lý không phải nói, Lục Thành mới giải phóng nên nhất định sẽ phát triển mạnh, chế tạo vườn công nghệ kỹ thật số, tương lai công ty công nghê sẽ mọc nhiều như nấm, giá phòng lúc đó tự nhiên sẽ tăng cao, chúng ta hiện tại mua, về sau công ty nếu như thật sự cần dùng tiền, có thể đem phòng ở bán đi, hoặc cầm đi thế chấp ngân hàng, cũng nhất định sẽ không bị lỗ."
Giá phòng Lục Thành vùng mới giải tỏa.
Lục Dương hiểu rất rõ.
Về sau giá lúc cao nhất, cũng hai vạn một mét vuông.
Coi như về sau giá phòng có giảm xuống, cũng bảo trì khoản một vạn bảy một vạn tám một mét, còn thời điểm này thì có bao nhiêu tiền chứ, tuy rằng phía trên thổi lửa rất giỏi, nhưng cũng không có bao nhiều người tới đây đầu tư, hiện tại giá phòng vùng mới giải phóng, thuộc vào loại giá siêu siêu tiện nghi, thậm chi so với chung cư Hoa Đình còn tiện nghi hơn.
Mà mua số lượng lớn, còn có thêm nhiều không gian mặc cả.
Những thứ này đều là kinh doanh không lỗ đấy.
Nếu như đợi qua vài năm nữa, hắn tách ra bán lẻ, thì chính là lợi nhuận gấp đôi đấy, đầu tư là gì, có thể thu lợi nhuận như vậy sao?
Đương nhiên, Lục Dương chắc chắn sẽ không bán nhà rồi, nhưng căn phòng này, hắn ý định để cho nhân viên công ty thuê với giá thấp, còn lưu lại một số ít, dùng để thưởng cho nhân viên hay những nhân tài có kỹ thuật hàng đầu, trừ phi thời điểm hắn phá sản, chứ không hắn sẽ không cầm đi bán.
"Nhưng mà mua nguyên một cư xá, cũng không quá khả thi đâu."
Lữ Tiểu Vũ phân tích.
Một cái cư xá.
Coi như ít nhất cũng phải có bảy tám tòa nhà cao tầng, giá cá lúc đó còn cao hơn cả văn phòng công ty, hiện vốn lưu động của công ty cũng không phải là nhiều, trừ khi cầm lấy số cổ phần của Lục Dương, hướng ngân hàng cho vay, tuy nhiên điều này cũng rất phiền toái.
"Lữ Tiểu Vũ, ngươi lại bị chết não à, ta chưa nói sẽ một lần mua hết toàn bộ cư xá, chúng ta lượng sức mà làm, có thể mua bao nhiêu thì mua bấy nhiêu, về sau kiếm được tiền rồi, thì tiếp tục mua thêm..."
"Tuy nhiên, chúng ta sẽ thương lượng với bên phát triển trước, còn bên phía cư xá, chúng ta sẽ tự tìm đến."
Lục Dương thản nhiên nói.
"Cái này cũng được."
Lữ Tiểu Vũ nhẹ gật đầu.
Sau khi nghe Lục Dương nói xong, nàng thở dài một hơi, không phải mua toàn bộ cư xá là tốt rồi.
"Được ròi, ngươi có thể tìm người thảo luận, mấy ngày nay ta sẽ ở công ty, nếu cần ký tên thì có thể trực tiếp tới văn phòng của ta, nếu như ta không có thì gọi điện."
Đối với sự tình đi cò kè giá cả, Lục Dương không có nhiều hứng thú.
Hiện tại hắn ở công ty có không ít thủ hạ có thể làm việc.
Cùng không cần phải tự thân xuất mã như trước, Lữ Tiểu Vũ sẽ an bài.
"Ta về văn phòng trước đây, buổi tối ta gọi món, chúng ta cùng nhau ăn."
Lục Dương nói một tiếng.
"Được."
Lữ Tiểu Vũ nhẹ gật đầu.
Nhìn thấy Lục Dương rời đi, nàng lại bấm con chuột một cái, đem bản kế hoạch của mình mở ra, tiếp tục gõ gõ.. nếu như Lục Dương bây giờ có ở phía sau, liền sẽ nhìn thấy, kế hoạch mua văn phòng cho công ty đã được Lữ Tiểu Vũ đánh một dấu tích đỏ, phía sau lại thêm chút nội dung mua cư xá.
Chương 554: Lắp Đặt Thiết Bị (2)Bên ngoài.
Không sai biệt lắm vào giờ làm việc rồi.
Bên phía studio Tiểu Vũ có cả đám người, cá đám đều đang bận rộn.
Trong tất cả văn phòng ở tầng bảy.
Chỉ có văn phòng 702 là yên tĩnh nhất, đây cũng là nguyên nhân mà Lục Dương cùng Lữ Tiểu Vũ chọn đây là văn phòng của mình.
Nhìn thấy Lục Dương đi ra, Hà Nghệ, Diệp Hồng, và những người khác lặng lẽ nhìn lại mấy lần, trong lòng thì suy đoán không biết vừa rồi chủ tịch cùng giám đốc Lữ ở trong phòng làm việc làm gì, bất quá trong đầu các nàng toàn là mấy thứ linh ta linh tinh, đương nhiên sẽ không nghĩ tới vừa rồi hai người đang bàn về vấn đề chuyển công ty, bọn họ cũng không biết một thương vụ mấy trăm triệu đã được diễn ra, tiền của công ty vất vả kiếm được trong khoản thời gian này cũng sắp được chuyển thành bê tông cốt thép.
Đẩy cửa phòng làm việc của mình, Lục Dương hướng về bên trong nhìn thoáng quá.
Không có Từ Thi ở đây.
Nay có lẽ nàng đi học rồi.
Chương trình học năm hai đại học vẫn tương đối nhiều, sơ với năm nhất còn nhiều hơn, Từ Thi chỉ có thể tranh lúc rảnh rỗi, đến văn phòng công ty để vẽ manga.
Mở ra hộc tủ chứa đựng bản thảo cùng hình vẽ của Từ Thi.
Không biết tác phẩm cay mắt lúc trước của nàng đã bị giấu đến địa phương nào rồi, chỉ còn lại mấy đoạn vẽ còn chưa xong.
Lục Dương cười cười.
Trở lại trên ghế ngồi của mình, hắn cầm lấy điện thoại gọi cho Từ Phượng Niên.
"Tiểu Từ, cậu đang ở đâu?"
"Chủ tịch, tôi đang ở bên phía cư xá Thành Thị Sâm Lâm."
Cư xá Thành Thị Sâm Lâm, tên đầy đủ của nó là Cư xá Thành Thị Kiến Nghiệp Sâm Lâm, chính là nơi mà Lục Dương mua căn biệt thự cho Quan Nguyệt, phụ cận tại đại học Hà Đông, hiện tại nơi đó đang được lắp đặt thiết bị, Từ Phượng Niên nếu không có chuyện gì làm, sẽ chạy qua đó nhìn chằm chằm.
Về phần thiết kế cùng lắp đặt thiết bị, Lục Dương cùng Quan Nguyệt đã thảo luận với nhau xong, lựa chọn phương án lắp đặt của công ty thứ hai, chỉ cần thiết bị lắp đặt trong phương án không phải hàng nhái, thì về phương diện giá cả, không nghì ngờ gì công ty thứ hai là lựa chọn có lợi nhất, hơn nữa bản thiết kế còn nhìn rất đẹp.
"Bọn họ có nói mất bao lâu là có thể làm xong không?"
Lục Dương hỏi.
Từ Phượng Niên nói ra: "Tôi đã hỏi đội thi công, bọn hắn nói, dựa theo tiến độ trước mắt, đại khái cần khoản ba tháng, tuy nhiên, coi như làm xong cũng không thể trực tiếp vào ở được, còn cần phải đợi thông gió một đoạn thời gian."
Ba tháng, đã là hiệu suất rất nhanh rồi, hy vọng bọn họ có thể đúng hạn hoàn thành, không kéo dài thời gian.
Lục Dương nói ra: "Được, tạm thời như vậy đi, cậu ở bên kia cũng không cần keo kiệt quá, đồ ăn của công nhân chuẩn bị cho tốt, cho đầu lĩnh bọn họ một phong bao lì xì, để bọn họ làm việc nhanh tay hơn, bỏ ra bao nhiêu tiền, về công ty cậu tới chỗ tôi lấy."
"Được, chủ tịch, tôi biết rồi."
"Vậy cứ như vậy trước đi."
Lục Dương cúp điện thoại.
....
Cư xá Sâm Lâm, bên ngoài cửa biệt thự.
"Lão công, điện thoại của ai vậy?"
Từ Phượng Niên mới vừa cúp điện thoại, một nữ nhân tay nắm một đứa bé liền đi tới.
Từ Phương Niên ôm lấy tiểu hài tử, hôn một cái, mới nói ra: "Là đại lão bản của công ty anh, chính là vị quý nhân mà anh nói."
"Hắn nói gì vậy?"
Nữ nhân biết rõ Từ Phượng Niên hiện tại đang đi làm ở một công ty lớn, tiền lương rất cao, cũng bởi vì hắn được đại lão bản nhìn trúng, căn biệt thự này, cũng là của đại lão bản đấy.
Hiện tại lão công của mình đang giúp lão bản xử lý chuyện riêng.
"Không có gì, chỉ hỏi thăm một chút tiến độ của biệt thự bên này."
Từ Phượng Niên đem tiểu hài tử để xuống.
Nhìn đội thi công đang bận rộn trong căn biệt thự, hắn cười nói: "Công việc này thật đúng là nhẹ nhõm, cảm giác như anh đang được nghỉ phép vậy, thời gian lúc trước anh cũng bận quá rồi, đều không có thời gian dành cho em cùng con, hiện tại vừa vặn có thể chiếu cố nhiều hơn."
"Anh đừng có mà thả lỏng, sự tình của lão bản phải nhất định làm cho tốt."
Nữ nhân nhắc nhở.
"Đã biết, bọn họ đem vật liệu xây dựng tới, anh sẽ đích thân kiểm tra một phen, phương diện này, chồng em nhìn thế thôi nhưng là chuyên gia đấy." Từ Phượng Niên có chút đắc ý nói ra.
Nhìn rừng trúc ở sau lưng biệt thự, Từ Phượng Niên cảm thán nói: "Phòng ở bên này coi như không tệ, phong cảnh rất tốt, không khí cũng rất tốt, chỉ có điều ở đây cũng cách nội thành quá xa rồi."
Nữ nhân cười cười ,nói theo: "Giá cả cũng rất đắc."
"Phòng ở đây khẳng định chúng ta mua không nổi, tuy nhiên, em cũng không cần phải lo lắng, tối đa nửa năm nữa thôi, chúng ta có thể mua phòng ốc ở Lục Thành rồi, đến lúc đó chúng ta sẽ mua một căn ở chung cư đang sống? Chỗ đó rất tốt, phụ cần có đại học, còn có tiểu học, nhà trẻ, về sau con chúng ta lớn rồi, cũng đến trường thuận tiện hơn..."
Tiểu hài tử đang đứng ở dưới đất, cắn cắn móng tay, hiển nhiên không biết đến trường để làm gì?
"Được a, chỉ cần có thể mua phòng, chúng ta ở nơi nào cũng được."
Nữ nhân nhẹ gật đầu.
Từ Phương Niên nói xong, nàng nói ra.
Chung cư Hoa Đình, Evergrande .
Nơi đó cũng không tệ.
Từ Phương Niên đã làm phụ cận ở đó nhiêu năm, phòng ốc của Evergrande, đối với hắn trước kia mà nói, là một mộng tưởng không thể chạm.
Hắn đã từng đứng ở ven đường, nhìn từng tòa nhà cao tầng, hắn tưởng tượng mình có thể mua nổi một căn phòng ở đó, tuy nhiên, lúc đó sự thật nói cho hắn biết, ở Lục Thành mua được một căn phòng nhỏ đã là không tệ rồi.
Nhưng hiện tại, vận mệnh của hắn đã thay đổi.
Căn phòng từng là ước mơ của hắn, đến cả mơ cũng không thể chạm vào được.
Nhưng.
Bây giờ.
Hắn.
Từ Phượng Niên.
Cũng có thể mua được!.
Chương 555: 29 Triệu (1)Đến chiều, Lục Dương vẫn ở trong phòng làm việc của mình mà không có đi ra ngoài.
Nghỉ hè hai tháng không ở công ty.
Có một vài hồ sơ của công ty, hắn nhất định phải nắm rõ lại mới được, coi như làm một vị chủ tịch bù nhìn, nhưng cũng phải nắm giữa tình huống căn bản của công ty mới được.
Trừ mấy cái đó ra hắn còn dùng để đọc sách.
Đọc một số cuốn sách nói về phát triển xí nghiệp, với một ít sách về kinh nghiệm thất bại khi khởi nghiệp.
Lục Dương ưa thích đọc sách thất bại hơn, bởi vì thành công có rất nhiều điều kiện, như người có bối cảnh lớn ở đằng sau chống lưng, có vốn liếng, có nhân khí, nhân phẩm tốt, biết kinh doanh....nhưng trên cơ bản nguyên nhân thất bại thì đều có điểm chung.
Những thứ này có thảm khảo, hấp thu làm giáo huấn.
Mặc dù có Lữ Tiểu Vũ giúp đỡ, còn có một đám nhân viên tài giỏi, nhưng một công ty muốn phát triển mạnh mẽ, thì làm lão bản cũng phải nhất định có năng lực mới được, Lục Dương không trông chờ mình có thể giống Warren Buffett , Bill Gates, chỉ cần không kéo chân công ty là được rồi.
Hắn nhập lại không cho rằng, mình trùng sinh trở về, biết rõ xu hướng phát triển của tương lai mà khinh thường người trong thiện hạ được.
...
Khoản bốn giờ chiều.
Lục Dương gọi điện thoại đặt đồ ăn.
Chờ đồ ăn được đưa tới, Lục Dương kêu Lữ Tiểu Vũ qua cùng một chỗ, vui vẻ ăn một bữa tối.
Sáu giờ năm mươi tối.
Lục Dương nhận được điện thoại của mẹ mình, Tiền Vân gọi tới.
"Mẹ, gọi cho con có chuyện gì ạ?"
"Tiểu Dương, con biết không, bằng hữu của con là Tiểu Bá về rồi đấy."
Trong điện thoại, giọng nói của Tiền Vân giống như vội vàng hấp tấp không thôi.
"Biết rồi ạ."
Lục Dương cười cười.
Hắn không nghĩ tới mẹ mình lại gọi tới đây vì chuyện này.
Tiền Vân nói tiếp: "Tiểu Bá đứa bé này không tệ, lần này về còn dẫn theo bạn gái, lớn lên cũng được, dì Vương còn nói với mẹ, bọn hắn lần này trở về để kết hôn."
"n."
Lục Dương cũng chẳng nghĩ nhiều, chuyện này Tiền Vân biết được cũng là chuyện bình thường, dù sao hai nhà cũng không cách xa nhau, Ngô Bá mang bạn gái trở về, hàng xóm phụ cận nhất định sẽ bàn tán....
Cái này nếu như ở nông thôn, còn chưa bước vào nhà, đoán chừng toàn bộ thôn cũng biết rồi.
"Sao con lại không bất ngờ chút nào, con biết chuyện này rồi hả?"
Tiền Vân có chút kỳ quái.
Lục Dương cười cười: "Con đương nhiên là biết rõ rồi, Ngô Bá trước kia không phải giúp con quảy lý cửa hàng bán quần áo sao? Trước khi về nhà, hắn cũng tìm con để nói chuyện này rồi."
"A, Ngô Bá còn chưa tốt nghiệp đại học, sao lại kết hôn nhanh như vậy?"
Tiền Vân hiển nhiên không biết nội tình trong đó.
Lục Dương cũng không có lắm miệng.
Ở trong huyện thành lạc hậu này, chưa lập gia đình mà có con cũng không phải sự tình đáng khoe mẽ, tuy rằng Lục Dương tín nhiệm mẹ mình sẽ không nói ra ngoài, nhưng cũng không cần phải nói chuyện này ra, hắn cười nói :"Người ta thích thì kết hôn chứ sao, sao, mẹ thấy người ta kết hôn, cũng sốt ruột theo hả? Sợ con không tìm thấy vợ sao?"
Tiền Vân mắng: "Cái tên tiểu tử thúi này, ta lúc nào mà sốt ruột hã, mẹ nói cho con biết, con ở bên ngoài cẩn thận một chút, ngàn vạn lần đừng tìm Quan Nguyệt mà cãi nhau, mẹ chấm nha đầu đó làm con dâu nhà chúng ta rồi, nếu con mẹ đem người ta vứt bỏ, cận thận về đây mẹ đánh gãy chân đấy!."
"Biết rồi, biết rồi, con dâu của mẹ chạy không thoát nổi đâu."
Lục Dương không nghĩ tới mẹ mình lại thích Quan Nguyệt đến vậy.
Hắn không muốn ở trên vấn đề này dây dưa quá nhiều nữa, lại hỏi: "Cậu nhỏ thì sao? Không phải nói cuối năm nay kết hôn à? Đã định ra thời gian chưa."
"Định rồi, nói mười một thì kết hôn."
"A, vậy đoán chừng cậu nhỏ giờ này vui vẻ đến muốn chết rồi."
Tiền Vân cười nói: "Hắn đương nhiên là vui vẻ rồi, mỗi ngày đều đi đến nhà xưởng đón người ta tan ca, tuy nhiên gần đây Quách Tuệ quá bận rồi, ở bên nhà xưởng phải đến tận đem khuya mới về được, cậu nhỏ mỗi lần đến đón nàng, phải chín giờ tối mới về đến nhà."
Nghe thế.
Lục Dương cười cười.
Hắn biết rõ, chuyện này khó tránh khỏi liên quan đến bản thân rồi.
Nếu như không phải giá cả chỉ là một triệu tám, hắn cũng không đem xưởng sản xuất quần Hằng Nguyên mua lại dưới tên của CCilicili đâu, lúc đó thì cũng không có nhiều đơn đặt hàng của Csite như vậy.
Đơn đặt hàng nhiều hơn.
Tự nhiên công nhân phải tăng ca rồi.
Không giống như người trong thành phố, công nhân làm việc ở huyện thành nhỏ cũng không chán ghét tăng ca, thậm trí còn không ít người cam tâm tình nguyện tăng ca làm việc, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là phải có tiền lương tăng ca.
Dù sao về nhà cũng không có chuyện gì làm, có thể ở lại kiếm thêm tiền không sướng à.
"Tuy rằng mỗi ngày tăng ca, nhưng kiếm được rất nhiều tiền, ta nghe cậu nhỏ con nói, tiền lương một tháng của Quách Tuệ hơn sáu nghìn rồi, cậu nhỏ con may mắn sớm gặp được người ta, bằng không, bây giờ nữ nhân một tháng kiếm được hơn sáu nghìn ,không chừng còn chướng mắt cậu nhỏ thợ xây."
Lục Dương lắc đầu: "Con thấy cậu nhỏ cũng không tệ mà."
"Cái gì mà không tệ, cũng chỉ có con là cảm thấy cậu nhỏ tốt mà thôi, không thấy hắn hơn ba mươi tuổi mà còn sống độc thân à? Thôi được rồi, không nói nữa, ba của con gọi me ra ngoài đi dạo rồi, con ở bên đó cũng phải chiếu cố bản thân thật tốt."
"Được, con biết rồi."
Chương 556: 29 Triệu (2)Cúp điện thoại.
Lục Dương cười cười.
Vợ chồng già còn đi dạo.
Ngô Bá lần này trở về, khẳng định sẽ đem hôn lễ làm gấp, rất có thể là vào mùng sáu tháng sau, hoặc là mùng tám, hay là mười sáu, mười tám, nếu bọn họ kết hôn, trên cơ bản sẽ chọn mấy ngày này.
Trước mà mắt nói, tháng tám âm lịch đoán chừng không rồi, vậy thì chỉ còn tháng chín cùng tháng mười âm lịch, còn ngày nào thì chưa biết.
Trên màn hình máy tính Lục Dương, một con chim cánh cụt hiện ra.
Lục Dương lúc này mới rảnh rỗi, ấn mở ra nhìn.
Là Chu Đình Đình gửi tới.
Heo Heo Nữ Hài: Lục Dương, em không này xoát được không ít đồ, anh có thể giúp em thanh lý một chút được không?
Thời gian gửi là ba phút trước.
Lục Dương ở trên bàn phím gõ một hàng chữ.
Viên Lộc: Tốt, hiện tại anh liền online, đoán chừng em phải đợi một lát, anh còn chưa tải game....
Heo Heo Nữ Hài: Không vội, anh chậm rãi tải đi, em bây giờ còn ở bên trong phó bản.
Viên Lộc: Được, xong gọi anh.
Heo Heo Nữ Hài: [icon]Hoa Hồng x2.
Nhìn Chu Đình Đình gửi tin nhắn tới, Lục Dương có chút kinh ngạc, không nghĩ tới mới trôi qua một ngày, Chu Đình Đình đã học được cày phó bản rồi, lúc trước nàng chỉ biết bắt quỷ cùng phong yêu, hẳn là lên coi video đi.
Không thể không nói.
Nữ nhân này, vẫn tương đối thông minh đấy, ít nhất là trên thiên phú về game, đương nhiên, dưới điều kiện tiên quyết là nàng có thể kiếm được tiền.
Lục Dương ấn mở website games, nhấn vào nút download trò chơi.
Trò chơi khá nặng, phải mấy G, thời điểm này tốc độ đường truyền mạng cũng không nhanh, muốn tải xong còn cần phải đợi một lúc nữa mới được
Trong lúc rảnh rỗi.
Lục Dương lại đọc một số tin tức.
Tin hot nhất là, giá vàng quốc tế giảm mạnh.
Giá vàng Luân Đôn từ hơn một nghìn chín trăm đôla một ounce, giảm mạnh xuống, ngắn ngủn qua mấy ngày, đã giảm xuống chỉ còn một nghìn sáu trăm đôla một ounce, mức độ giảm mạnh đã vượt quá 15%.
Vàng, vốn được coi là một sản phẩm đầu tư an toàn, ổn định, nay cơ hồ là lần đâu tiên có dấu hiệu sụp đổ, vô số nhà đầu tư bạo thương, còn có người chuyên nghiệp còn nói, vàng sắp mất đi giá trị rồi.
Đi cùng với đó.
Là thị trường chứng khoán của các quốc giá khác, giá cổ phiếu về hoang kim rớt xuống nghìn trượng, đặc biệt là trên sàn A-share, càng mở cửa càng giảm, không bị lột một lớp da, cũng đừng nghĩ có thể thoát khỏi.
Nhìn những tin tức này.
Lục Dương nghĩ tới Chu lão bản quản lý siêu thị đối diện vườn khởi nghiệp.
Lần trước, bản thân hắn đã nhắc nhở qua một lần.
Không biết gia hỏa này có rút chân ra hay không, nếu không, thì chỉ sợ đến thời điểm hiện tại, cũng lỗ không ít rồi.
Để thời điểm gặp mặt lần sau, hỏi lão vậy.
"Mình có lẽ lời được không ít đi."
Trong lòng Lục Dương âm thầm nghĩ đến, hai ngày nay hắn một mực ở Miêu thôn, không có thời gian check tài khoản hợp đồng tương lai của mình.
Bất quá không cần xem nhưng hắn cũng biết mình lời được không ít.
Lục Dương đăng nhập vào tài khoản hợp đồng tương lai, ấn vào phần thông tin, đô la bên trong tài khoản, đã biến từ mười hai triệu đô, thành hai mươi chín triệu đôla, tiếp cận con số ba mươi triệu....
Nói cách khác.
Nếu đổi số tiền này thành nhân dân tệ, bảo khố nhỏ của Lục Dương sắp đột phá đến hai trăm triệu rồi.
Đây chính là hai ức a!.
Tomson Riviera, hình như đủ mua được một căn rồi.
Vốn còn cho rằng, phải sau khi tốt nghiệp đại học, hắn mới có thể thực hiện được cái mục tiêu này, không nghĩ tới, chỉ cần thao tác mấy lần đã đủ yêu cầu, cái tốc độ kiếm tiền này, so với mua xổ số còn đáng tin cậy hơn nhiều.
Nhìn chằm chằm vào biểu đồ một lúc thật lâu, Lục Dương do dự một chút, lựa chọn Take Profit( lệnh TP- chốt lời).
Chủ yếu là giá đột nhiên giảm xuống sâu như vậy, tất nhiên sẽ có điểm phục hồi lên một chút, về phần phục hồi đến mức nào, Lục Dương cũng không nhớ rõ, hắn đương nhiên không tin lời của mấy chuyên gia hay hot girl đọc lệnh rồi, nói cái gì mà giá vàng sụp đổ cơ chứ....
Lừa quỷ thì còn được chứ mà đòi lừa người thì hơi non.
Sau khi TP xong.
Lục Dương để nguyên hai mươi triệu đô trong tài khoản, đem chín triệu đô thao tác tiếp, hắn lần này mở đòn bẩy x20, lệnh mua vào..Lần này hắn đang đánh bạc, tin vào giá vàng sẽ phục hồi lại.
Coi như là hắn nhớ lộn, cũng không đến mức mất sạch, cũng lắm thì tổn hại một chút, coi như thật sự mất sạch cũng không sao cả. Còn dư lại hai mươi triệu đôla, cũng là nhiều rồi, tiền vốn lúc trước Lục Dương bỏ ra, cũng không quá hai triệu đô mà thôi.
Đương nhiên.
Nếu lần này đánh bạc thắng, con số chín triệu đô này, sẽ rất nhanh biến thành hai mươi triệu lần nữa.
Trên cơ bản lần này tỉ lệ thắng đến 90%, vì sao lại không nhảy vào vui đùa một chút.
Nhìn thao tác đặt lệnh của mình thành công.
Lục Dương lại nhìn vào trò chơi.
Đã tải xong rồi.
Ấn vào Icoin trò chơi, xếp hàng, Lục Dương đăng nhập vào tài khoản Long Cung mà mình mua được ở tiệm net Kiến Đỏ, Chu Đình Đình vẫn chưa nhắn tin lại, Lục Dương lại nạp vào sáu mươi tệ, đem tên trong game sửa lại.
"Viên Lộc."
Coi như nickname đồng bộ với tài khoản rồi.
Lại một lát sau.
Chu Đình Đình từ phó bản đi ra.
Nàng hẹn Lục Dương đến kiệu phu thành Trường An.
Xác nhận ID nhân vật xong, nàng gửi cho tài khoản Lục Dương một đống đồ vật.
Chương 557: Cuộc Gặp Ngoài Ý Muốn (1)May mắn vừa rồi thời điểm đổi tên, Lục Dương thuận tay dọn kho trên rương của mình một lần, nếu không, quả thật hắn không chứa nổi nhiều vật phẩm do Chu Đình Đình đưa được.
Lục Dương lên kênh thế giới tìm mấy thương nhân trong trò chơi, hỏi giá cả, lại so sánh giá cả những người khác với nhau, sau đó thêm hảo hữu với một thương nhân, đem toàn bộ vật phẩm bán hết cho hắn.
Chỉ chốc lát, đồ vật đề đã được xử lý xong.
Tổng cộng bán được một ngàn ba trăm vạn mộng ảo tệ, nếu chuyển qua nhân dân tệ thì cũng được lời, cũng khoản một trăm năm mươi tệ.
"Xử lý xong rồi, em ở đâu, để anh gửi tiền cho em."
Lục Dương gửi tin nhắn đến cho Chu Đình Đình.
"Ở Thiên Thai."
"Được."
Lục Dương sử dụng một tấm phi hành phù bay đến sân thượng Trường An, theo hão hữu phụ cận thì tìm được party của Chu Đình Đình, hắn đem số tiền vừa rồi bán được trong trò chơi toàn bộ gửi cho nàng.
Gửi xong.
Lục Dương gọi mốt cú điện thoại qua.
"Nhân được chưa."
"Ừ, nhận được rồi."
Chu Đình Đình hồi đáp.
"Biết đổi thành tiền mặt chưa?"
Lục Dương hỏi.
Chu Đình Đình nói: "Em nhớ rồi, lên trên diễn đàn vào mục đăng bán, sau đó đặt lên, em có nhìn cách anh làm mà."
Lục Dương nhắc nhở một câu: "Được, thế em tự mình thử một lần, mà số lượng tiền phải rõ ràng, đừng có nhập sai số đấy."
Vất vả khổ cực cày cuốc một ngày, nếu mà nhập sai số 0, nhất định nàng sẽ đau lòng đến chết cho xem, cho nên vẫn nhắc nhở thì tốt hơn.
"Em sẽ nhìn nhiều lần."
Miêu Thôn.
Sau khi cúp điện thoại.
Chu Đình Đình đem mộng ảo tệ từ các tài khoản khác tập trung lại trong một tài khoản, cộng thêm số tiền vừa được gửi là một nghìn ba trăm vạn, nàng có tổng cộng là ba ngàn vạn mộng ảo.
Nhìn số tiền nhiều như vậy.
Trong nội tâm của Chu Đình đình cười như được mùa.
Đợi lát nữa là có thể ra ngoài ăn bún thập cẩm cay rồi.
Tuy nhiên.
Còn có một trình tự, chính là đem tiền trong trò chơi đổi thành tiền thật, Chu Đình Đình nhớ kỹ Lục Dương thao tác như thế nào, nàng mở lên diễn đàn, xem giá cả thế nào.
Tiền của trò chơi, mỗi ngày đều có chút chấn động. Lục Dương đã từng nói qua, nếu muốn nhanh bán đi, thì đặt một cái giá thấp nhất so với cái giá của người khác, kỳ thật cũng không thấp hơn bao nhiêu, cũng chỉ một mao tiên hay vài phần tiền, chênh lệch nhỏ như vậy cứ bán đi, có thể bán sớm hơn người khác, khỏi phải mất thời gian đợi...
Trước mắt giá thấp nhất của ba ngàn vạn là 284.5 tệ, sau khi nhỡ kỹ con số sau, Chu Đình Đình bắt đầu đem ba nghìn vạn mộng ảo vào khung bán hàng, đặt giá là 284.4, so với cái giá thấp nhất hiện nay chỉ bớt có 1 mao tiền.
Tiền của trò chơi được đặt vào khung bán rồi.
Mang tâm tình kích động, Chu Đình Đình f5 lại một lần nữa.
Tiền của nàng mới đặt lên vẫn còn trong khung bán hàng, nhìn lại không có gì sai, nàng lại đợi thêm vài phút nữa, mộng ảo tệ đã được bán thành công, số dư tài khoản trên diễn đàn của nàng cũng có thêm 270.1 tệ, ít hơn mười khối tiền, là phí thủ tục giao dịch 5%.
Bán xong.
Hơn nữa còn được hai trăm bảy mươi tệ.
Lúc trước nàng phải làm ba ngày rưỡi ở quán nét mới kiếm được số tiền này.
Mà kiếm tiền trong game quả thực rất thoải mái a.
Chu Đình Đình mang trên môi nụ cười vui vẻ, một đôi mắt đẹp lấp lánh, thần sắc kích động không thôi.
Nàng ấn mở QQ, cho Lục Dương một tin nhắn: "Bán xong rồi, được 270 tệ, em đi ăn cơm đây."
Chỉ chốc lát, nàng liền nhận được hồi âm.
"Được, buổi tối chú ý an toàn, ăn xong về nhà."
"Ừ."
Sau khi gửi tin nhắn xong.
Chu Đình Đình đứng dậy, móc túi tiền, đếm, còn hơn mười tệ tiền lẻ, sau đó nàng cầm lấy chìa khóa ra ngoài.
---
Vườn khởi nghiệp.
Lục Dương nhìn thời gian trên chiếc điện thoại của mình.
Đã hơn bảy giờ tối rồi.
Chu Đình Đình muộn như vậy mới đi ăn cơm, sẽ không phải là nàng cày game nãy giờ chứ, Lục Dương có chút không rõ, nhưng lấy tính cách của Chu Đình Đình, khả năng này tương đối cao.
Xem ra vẫn phải rút thời gian ra nói một chút với nàng.
Kiếm tiền thì không có vấn đề gì, nhưng dưới điều kiện không làm cho thân thể hỏng mất.
Trong lúc rảnh rỗi.
Lục Dương thao tác nhân vật trong game tới Trường An đi dạo.
Hắn cũng không biết chơi cái gì, thời điểm lúc trước hắn cùng Ngô Bá chơi đùa, hảo hữu trong game có rất nhiều, đều là bạn theo party đánh phó bản, nhưng đổi sang vùng mới giải phóng, lại mua tài khoản max level, cũng không có hảo hữu nữa rồi.
Mấu chốt nhất là.
Tâm tính của hắn đã thay đổi.
Đối với trò chơi đã không còn nhiều hứng thú.
Giống như khi còn bé ưa thích một món đồ chơi, về sau lớn lên thì đơn giản đạt được, nhưng lúc đó hứng thú đã không còn nữa.
Vô luận là vật gì, đều không có khả năng ưa thích mãi mãi được, à, trừ muội tử xinh đẹp ra.
"Nếu không chơi mở súng ống đạn dược đi."
Chương 558: Cuộc Gặp Ngoài Ý Muốn (2)Lục dương nhìn một quầy hàng bán súng ống đạn dược trong game.
Cái gọi chơi súng ống đạn dược.
Thực chất là giám định vũ khí.
Đem vũ khí mà thương nhân mua của thợ rèn, mua lại, sau đó dùng đồ giám định, nếu như xuất hiện vũ khí tốt liền kiếm lời, ví dụ như vũ khí không cấp bậc, một cái có thể bán được mấy vạn, dòng đẹp một tí thì hơn mười vạn, đương nhiên, đây là giá cả bây giờ....về sau cũng phải mấy trăm vạn, mà mấy trăm vạn cũng có ngươi mua. Trò chơi này coi như ngân hàng để gửi tiền thì lãi suất sinh lời cũng rất cao.
Đương nhiên.
Tỉ lệ giám định ra đồ bỏ còn lớn hơn nhiều, nếu mở ra đồ bỏ, coi như ném tiền qua cửa sổ rồi, vũ khí cùi bắp không đáng một đồng, ngoài trừ phân giải ra thì không còn tác dụng gì cả.
Cái này giống như chơi xổ số rút thưởng vậy.
Tỷ lệ trúng giải vẫn hết sức nhỏ bé.
Trước kia, lúc không có chuyện gì làm, Lục Dương thích xem cái đại lão bản stream Fantasy, có chút lão bản, vung tay lên là bỏ ra mấy nghìn, mấy vạn để mở vũ khí, nhìn qua vẫn tương đối thoải mái. Lục Dương lúc kia, trên tay cũng có chút tiền, cũng thử qua mấy lần, lúc đầu cũng thua lỗ rất nhiều, nhưng về sau mở được một cái vũ khí cực phẩm nhỏ, coi như hồi vốn lại một nửa...
Nhưng đó cũng là chuyện của rất nhiều năm sau rồi.
Tiền của nhân vật trò chơi trong game, còn có thể mua được một thanh vũ khí, Lục Dương tìm một thanh vũ khí level 140, mua xong, bạc trên thân cũng không còn nhiều rồi, hắn mua một phù giám định, muốn giám định một cái coi như xong.
Dù sao cũng chỉ vui đùa chút thôi mà.
Nhưng mà.
Đột nhiên.
Hắn nghĩ tới một sự kiện.
"Thời điểm này Fantasy, giám định vũ khí, hình như xuất hiện Bug..."
Cái bug này hết sức bí mật.
Là do một người chơi phát hiện ra, thời điểm hắn đầu tư vào giám định trang bị, bởi vì số lượng hắn mua rất nhiều, nên trên thân cùng rương nhà kho đầy ụ, nên phải đến cửa hàng bán một chút.
Sau đó hắn phát hiện một sự tình ly kỳ.
Hai kiện vũ khí ?, đều là vú khí đồng cấp cũng đều chưa giám định, nhưng khi cầm vào tiệm bán thì lại có cái giá cả khác nhau, mang theo tâm tình tò mò, hắn đem cả hai món này đều giám định.
Sau đó phát hiện ra một đại bị mất.
Thanh vũ khí được cửa hành trả bạc cao hơn, sau khi giám định xong, thuộc tính so với thanh được giá thấp thì cao hơn một tí, phát hiện này làm cho hắn hưng phấn không thôi, sau đó lại thử một số kiện vũ khí chưa giám định nữa, đều đồng dạng hiệu quả như vậy, nếu như vũ khí được cửa hàng trả giá cao, khi giám định xong khẳng định chính là cực phẩm.
Dựa vào bí mất này, người kia âm thầm phát đại phát tài, không biết lời được bao nhiêu.
Tuy nhiên, thế giới này cũng không có gì gọi là bí mật vĩnh viên, cuối năm 2013, trò chơi chính thức sửa lỗi Bug này, nhưng đến cùng người đấy kiếm lời được bao nhiêu thì đã không còn ai biết.
Nghĩ vậy.
Trong lòng Lục Dương nóng lên.
Cái trò chơi này, rất có nhiều ngươi chơi, hơn nữa còn rất đầu tư, kiếp trước Lục Dương chơi, cũng nạp vào hết mấy vạn, nhưng giám định không bao giờ ra vũ khí không cấp bậc, nên tự nhiên bây giờ cũng muốn giải mộng mình một cái.
Cái này không liên quan đến tiền tài.
Hôm nay nếu hắn vận dụng cái BUG này, cũng chỉ vì thỏa lòng đam mê kiếp trước của mình.
Nói làm liền làm.
Lục Dương lên diễn đàn, thanh lý sạch sẽ kho của mình thu được 103 tệ, hắn muốn chừa kho của mình lại để mua vũ khí chưa giám định, sau đó lại nộp thêm một vạn tệ vào.
Dựa theo tỉ giá bây giờ, một vạn tệ tương đương với mười tỷ mộng ảo tệ, mà một kiện trang bị chưa giám định bình quân có giá mười triệu mộng ảo tệ, thì số tiền này Lục Dương có thể mua được một trăm thanh rồi.
Làm xong thủ tục đổi tiền, Lục Dương bắt đầu đi chợ.
Hiện tại vũ khí hot nhất là đao thương kiếm, còn có đai lưng cùng vòng cổ, Lục Dương chủ yếu mua mấy loại này, sau khi mua hơn hai mươi kiện, Lục Dương tìm tiện cầm đồ kiểm tra.
Những thanh giá thấp, Lục Dương trực tiếp bỏ vào kho, còn giá cao sẽ được hắn giữ lại.
Sau đó cứ tiếp tục làm như vậy.
Một vạn tệ sau khi tiêu xong, Lục Dương tổng cộng được 13 kiện trang bị chưa giám định.
Còn dư lại mấy trang bị kia, Lục Dương để vào trong kho chứa đồ, tính đợi qua một khoản thời gian nữa, sẽ xử lý sạch, dù sao vừa mua, bây giờ bán lại cũng sẽ khiến người ta nghi ngờ.
Mua xong bùa giám định trên Tàng Trân Các xong, Lục Dương tìm một địa phương không người, đem mười ba kiện trang bị, toàn bộ giám định, hắn còn mở ra âm thanh trò chơi.
Nghe tiếng ting ting ting thanh thúy vang lên, tâm tình của hắn hết sức thoải mái dễ chịu.
Sau khi giám định xong hết toàn bộ.
Lục Dương kiểm tra từng thuộc tính trang bị một.
Cái thứ nhất có thuộc tính không tệ, nhưng bán không được bao nhiều tiền.
Cái thứ hai là một cái đai lưng mang thuộc tích bao kích, cũng coi như là một tiểu cực phẩm, đoán chừng bán cũng được hơn nghìn tệ.
Cái thứ ba vứt.
Cái thư tư vứt.
Cái thứ năm...
Một mực đến cái thứ chín, vốn cho rằng đợt này đen rồi, nhưng không nghĩ tới lại lật ngược, một dòng chữ không cấp bậc vô cùng lấp lạnh, đập vào mắt người xem, là một thanh kiếm Thanh Vân không cấp bậc có level 140, sát thương khá cao, nhưng tốc độ đánh lại chậm, giá cả cỏ lẽ khoản bảy tám vạn.
Còn dư lại toàn bộ đều là rác.
Mười ba kiện trang bị, ra hai trang bị có giá trị nghìn tệ trở lên.
Trong đó còn có một cái kiếm không đăng cấp, coi như tuyệt đối lời lớn.
Chương 559: Cuộc Gặp Ngoài Ý Muốn (3)Nhưng không cần kể đến cây kiếm không đẳng cấp, Lục Dương cũng sẽ không lỗ, bởi vì hắn cũng chỉ giám định mười ba thanh mà thôi, trong đó có vài trang bị có thể kiếm được ít tiền.
Hắn còn hơn tám mươi kiện trang bị chưa giám định, còn có thể bán đi.
Dù sao, cái BUG này, chắc có lẽ bây giờ cũng chỉ có mình biết rõ.
Nhưng nếu như, tốn hết một vạn tệ, cũng không ra trang bị không đẳng cấp, thì Lục Dương quả thật lên cơn thiếu máu rồi, chơi mấy loại như đổ đá này, cũng chỉ có thổ hào mới chó thể chơi được.
"Không nghĩ tới ta cũng có ngày mở ra trang bị không đẳng cấp."
Thanh kiếm này, tuy rằng nhân vật trong game của hắn không mang được, nhưng Lục Dương vẫn rất vui vẻ, bởi vì thành tựu nhân sinh lại lần nữa +1, đây chính là nguyện vọng kiếp trước của hắn a.
Lục Dương cũng không có ý định bán món vũ khí này đi.
Vũ khí này hiện tại có giá mấy vạn tệ, nhưng bán hay không cũng không ảnh hưởng đến túi tiền của Lục Dương, hơn nữa để lâu về sau còn tăng giá, không cần phải bán vội...Vạn nhất về sau, hắn còn muốn mang theo party, acc nào cũng mang vũ khí không đẳng cấp, đến lúc đó không 'Trang Bức' sao.
Ấn vào khóa lại, Lục Dương đem cây kiếm Thanh Vân cùng đai lưng Bạo Kích ném vào trong túi, sau đó không tiếp tục giám định nữa, nhổ lông dê quả thực thoái mái thật, nhưng không cần phải một mực nhổ mãi được, Lục Dương chủ yếu cũng vào game là để giải trí, không phải kiếm tiền.
Dựa vào game kiếm lời mấy triệu?
Hắn cũng không cần phải kiếm lời như vậy, hơn nữa về sau bị phát hiện, còn phải cãi nhau với công ty trò chơi, hắn hiện tại cũng không thiếu tiền, cũng không phải ra tòa cãi nhau với công ty game làm gì.
Sửa sang lại rương đồ của nhân vật xong, Lục Dương thoát game.
Ra ngoài phòng, công ty vẫn còn có người tăng ca.
Lục Dương vào thang máy đi xuống dưới.
Thoải mãi nhàn nhã đi vào Tây Môn.
Tây Môn vẫn hết sức náo nhiệt, đèn đường đã sáng, nhiều người trẻ tuổi lui lui tới tới không thôi, dưới ánh sáng như hoa, những nữ sinh đều trang điểm đẹp đẽ đi dạo, bọn họ đều có một điểm chung, là rất đẹp.
Lục Dương vốn định đến chung cư Hoa Đình tìm Liễu Thanh Thanh.
Nhưng không nghĩ tới.
Hắn lại gặp người quen ở đây.
Hắn có chút kinh ngạc, dừng bước.
Đó là một nữ sinh, lớn lên không tệ, ăn mặc đơn giản, nàng ngăn lại một người qua đường, hình như đang nói gì đó, nhưng đối phương lại khoát tay áo, hình như là cự tuyệt, nữ sinh có chút thất lạc, nhưng vẫn khách khí cúi đầu.
Lục Dương vốn cho rằng, bản thân mình nhận lầm người.
Nhưng sau khi bước tới lại gần, mới phát hiện không phải.
Hắn không có nhận lầm người.
Nữ sinh cũng chú ý tới Lục Dương, thấy hắn nhìn bản thân nàng nhưng nàng cũng không suy nghĩ nhiều, bởi vì nàng quen rồi, nhìn Lục Dương ăn mặc không tệ, nàng chạy tới, cầu xin nói: "Đồng học, xin chào, ta không phải lừa đảo đâu, có thể cho ta mười tệ được không, hiện tại ta rất đói bụng..."
Nhìn bộ dạng của nàng, hình như bị từ chối nhiều lần rồi.
Dù sao.
Hiện tại có chuyên gia lừa đảo như vậy.
Rất nhiều loại, loại nào cũng có.
Có người thì mượn tiền về nhà, có người không có tiền đi xe bus, có người nói không có tiền ăn cơm, còn có rất nhiều hình thức khác, Lục Dương kể không hết.
Một khi có người hỗ trợ xong, liền sẽ phát hiện, cho tiền rồi bọn họ cũng không rời đi, cũng không đi mua đồ ăn, bọn họ sẽ chuyển sang mục tiêu kế tiếp, một người lừa được mười tệ, gặp được người hảo tâm lừa trăm tệ cũng có thể, nên mỗi ngày chỉ cần lừa mấy người, so với làm công nhân còn thoải mái hơn.
Điều này cũng dẫn đến, nhiều người thu hồi thiện lương của mình.
"Thật sự là nàng sao?"
Trong lòng Lục Dương âm thầm nghĩ đến.
Lúc trước nàng còn làm loại nghề này sao?
Nhưng rất nhanh, Lục Dương đã nghe thấy thanh âm bụng đói, hắn cùng Lữ Tiểu Vũ đã ăn rất nhiều ở công ty, khẳng định không phải của hắn rồi, vậy thì chỉ còn nữ sinh trước mặt mình thôi?
Nàng thật sự đói bụng.
"Đồng học, ta thật sự rất đói rồi, giúp đỡ chút, ta nhất định sẽ báo đáp ngươi."
Nữ sinh tiếp tục khẩn cầu, ánh mắt tội nghiệp vô cùng.
Lục Dương nhìn nàng.
Ăn mặc đơn giản, giống như nha đầu mới rời khỏi nông thôn, ánh mắt hết sức thanh tịnh, so với năm sau khác biệt hoàn toàn.
Tuy nhiên.
Nàng cũng không phải là loại có tích cách cương trực, nếu đổi thành là Từ Thi hay Chu Đình Đình rơi vào hoàn cảnh này, đoán chừng đói chết cũng không mở miệng đi xin người khác giúp đỡ.
Lục Dương giang tay ra, nói : "Tiền thì không có, nhưng ta có thể mời ngươi ăn một bữa."
Lục Dương cũng rất muốn biết, nàng trải qua dạng gì, vì sao lăn lộn ngoài xã hội lại thảm như vậy...Chẳng lẽ, cũng bởi vì như thế, mời khiến cho nàng bước vào đường cùng, không thể quay đầu.
Vài năm sau, trong ánh mắt nàng đã không còn vẻ thanh tịnh cùng tinh khiết, thay vào đó là ánh mắt như khám phá thấu hồng trần, hiểu rõ cuộc đời tang thương, còn có một loại cảm giác mệt mỏi.
Nghe được nửa câu đầu, mặt nữ sinh lạnh lại, nhưng nghe thêm nửa câu sau, ánh mắt nàng sáng lên, vội vàng nói: "Cảm ơn đồng học, ngươi là người tốt..."
"Ta là người tốt sao?"
Lục Dương cười cười."
"Trước kia, ngươi không nói ta như vậy đâu."
Suy nghĩ Lục Dương bay xa.
Nhớ lại thời điểm hắn học năm bốn đại học ra ngoài thực tập, đến Thanh Thôn thuê phòng.
Nữ nhân mặc quần áo mát mẻ, ngồi ở phía sau lưng hắn, nhẹ nhàng ở trên cổ hắn xoa xoa bóp bóp, ấn ấn, đột nhiên nữ nhân nở nụ cười vũ mị, vỗ nhẹ cánh tay đang làm chuyện xấu của Lục Dương.
"Đừng có sờ loạn, cái tên tiểu tử hư hỏng này."
Chương 560: Hẹn Nhau (1)Một quán cơm ven đường.
Nữ sinh ăn như hổ đói hết một dĩa cơm chiêm, trên khóe miệng còn dính vài hạt gạo, nhưng nàng cũng không thèm để ý, sau khi ăn xong, đầu lưỡi xoay tròn một cái đem hạt cơm ở khóe miệng bốn phía nuốt vào.
Nhai nhai cắn cắn vài cái, nuốt vào trong bụng.
Trong dĩa cũng chỉ còn mất hạt cơm, nàng cũng không có buông ta.
"Lão bản, thêm một dĩa nữa."
Lục Dương nhìn không nổi được rồi.
Nữ sinh có chút xấu hổ, nói: "Cảm ơn ngươi a, kỳ thật ta cũng gần no rồi."
Trong câu nói của nàng còn có hàm nghĩa.
Ta chỉ mới gần no thôi, còn thiếu chút nữa mới no.
Lục Dương cười cười, một dĩa cơm rang mới có sáu tệ, mà tiền bản thân mình kiếm được một phút, cũng có thể để đối phương no đến chết rồi.
Chờ đợi lão bản đưa cơm tới.
Lục Dương hỏi: "Ngươi sao vậy, sao lại thành ra cái dạng này, có thể kể một chút cho ta nghe được không?"
Nữ sinh do dự một chút.
"Ngươi có thể nghĩ kỹ, nếu như ta cảm thấy hứng thú, có thể giúp người tìm một công việc, những người khác thì chưa hẳn đâu, người tốt như ta đã không còn thấy nhiều nữa."
Lục Dương cười cười.
Nghĩ đến lúc trước bị một mực cự tuyệt, nữ sinh nói ra: "Ta từ quê ra ngoài làm công, bị người ta lừa, lúc đầu nói đi làm nhân viên phục vụ, không nghĩ tới lại đến địa phương đó làm phụ vụ..."
"Ta muốn rời đi, nhưng người kia lại cản lại, nên ta liền tìm cơ hội vụng trộm chạy ra ngoài."
"Lúc ta trốn ra ngoài chỉ còn ba trăm tệ, toàn bộ tiêu vào vé xe, sau đó còn thừa lại sáu mươi tệ, sau đó dùng năm mươi tệ làm chứng minh, còn dư lại mười tệ, ta cầm cự ba ngày..."
....
Nữ sinh chậm rãi nói ra tạo ngộ của bản thân.
Lục Dương tỏ ra không tin, hỏi tiếp.
"Vậy địa phương đó ở đâu?"
Nữ nhân trừng mắt.
"Là mấy loại quán rượu ca hát chứ ở đâu."
Nói xong, nàng mở túi của mình ra.
Tìm một cái thẻ công tác đưa ra.
Đặt ở trên bàn, nói ra: "Ta cũng không có lừa ngươi, ngươi xem...Thẻ công tác còn ở đây này."
Lục Dương cầm lên nhìn nhìn, tấm thẻ này còn mới tinh đấy, trên thẻ còn có cọng dây đeo màu lam, trên tấm thẻ viết, Hoàng Gia Thành Entertaiment, nhân viên phục vụ, Tô Ngọc Hồng.
Nàng tên là Tô Ngọc Hồng?
Khó trách người ta lại kêu nàng la Tiểu Hồng tỷ.
Đây không phải trốn ra được sao?
Sao lại trở về làm cái nghề kia, Lục Dương không biết rõ nguyên do trong đó, cũng không cách nào hỏi được, dù sao, hiện tại Tô Ngọc Hồng cũng chỉ mới đi ra làm công thôi.
Thời điểm chụp ảnh, Tô Ngọc Hồng còn không biết rõ ràng mình sẽ làm công việc gì, trong ánh mắt, rõ ràng mang theo vài phần chờ mong đối với sinh hoạt tiếp theo...
"Ngươi bao nhiêu tuổi, trưởng thành chưa?"
Lục Dương đặt tấm thẻ công tác xuống.
Tô Ngọc Hồng cẩn thận đem tấm thẻ cất lại, dù sao, đây cũng là lần thứ nhất nàng chụp ảnh, ảnh chụp cũng không tệ lắm, không thể lãnh phí...Nàng nói ra: "Đương nhiên là trưởng thành rồi, không trưởng thành sao có thể đi làm công? Ngươi có phải bị ngốc hay không hả? A, xấu hổ quá, đây không phải ý tứ của ta, là thói quen, thói quen thôi, thời điểm trước khi đi làm, ta cũng vừa mới qua sinh nhật tuổi mười tám, nên trưởng thành rồi..."
"Vậy nhà ngươi biết rõ tình trạng bây giờ của ngươi chưa?"
Lục Dương hỏi tiếp.
Tô Ngọc Hồng lắc đầu: "Không biết, ba nội ta bây giờ lớn tuổi rồi, trong nhà cũng không có điện thoại, hơn nữa, ta cũng không dám nói cho bà biết, không muốn bà lo lắng nhiều hơn."
"Trong nhà ngươi không còn có những người khác sao? Ba mẹ ngươi đâu?"
"Trước kia trong quê có hồng thủy, ba mẹ ta cùng nhau đi trợ giúp chống lũ, sau đó liền không trở về nữa, ta đã sớm quên bộ dạng của bọn họ rồi, ta từ nhỏ lớn lên cùng bà nội, còn có một đệ đệ, đang học sơ trung."
Tô Ngọc Hồng cũng không giấu giếm.
"Đồng học, ngươi có công việc gì giới thiệu a? Chỉ cần không phải chuyện vi phạm phát luật, cái gì ta cũng có thể làm, từ giặt quần áo đến nấu ăn, mọi thứ đều tinh thông, ta còn biết làm ruộng..."
"Ngươi biết lập trình không?"
Lục Dương nhìn nàng.
Tô Ngọc Hồng sửng sốt xuống.
"Lập trình là cái gì."
"Ngươi không phải nói mọi thứ bản thân đều tinh thông sao?"
Lục Dương chính là đang trêu chọc nàng một chút.
Tô Ngọc Hồng liền tăng thêm một cái hạn chế phía trước, nói ra: "Ý ta nói, mọi thứ ở dưới nông thôn đều biết cả, nhưng trên thành phố có nhiều công việc, ta phải học một tí mới biết được"
"Được rồi, được rồi, khỏi cần học, để ta giới thiệu cho ngươi một công việc đơn giản nhất."
Lục Dương lắc đầu.
Để cho Tô Ngọc Hồng đi học lập trình.
Bỏ đi mà làm người.
Hai mươi sáu chữ cái tiếng Anh, nàng chưa chắc có thể ghi hết toàn bộ.
"Ngươi giới thiệu cho ta công việc gì?"
Tô Ngọc Hồng tò mò hỏi.
Lục Dương cũng không nói gì, chỉ nói lại: "Ngày mai ngươi sẽ biết, ngươi sẽ không cho rằng ta đang lừa dối ngươi chứ?"
"Không, không phải, ngươi là người tốt."
Tô Ngọc Hồng ngượng ngùng cười cười.
Kỳ thật nàng vẫn tương đối lo lắng.
Chủ yếu là sợ bì lừa lần nữa.
Nhưng, lần này coi như bị lừa, công việc này vẫn phải làm a, không còn cách nào khác, nếu như không tìm được việc làm, nàng chỉ sợ sẽ phải chết đói.
Lão bản đầu bếp lại bưng tới một dĩa cơm chiên.
Tô Ngọc Hồng bưng lên nhìn nhìn.
"Ngươi có muốn ăn một chút hay không, phần này nhiều lắm."
Lục Dương khoát tay: "Không cần, tối nay ta ăn nhiều rồi."
"A, vậy thì ta không khách khí nữa."
Tô Ngọc Hồng lại một lần nữa vùi đầu vào ăn.
Nhìn bộ dạng này của nàng, Lục Dương biết rõ, bản thân mình đoán đúng rồi, gia hỏa này, đoán chừng quả thật đói đến thảm rồi, dù sao mười tệ, dùng để kiên trì ba ngày...Hình như có chút khó khăn.
Ngoài trừ trong Thành Thôn ra, thì Lục Thành giá cả vẫn tương đối cao.
Lục Dương đứng dậy.
Đi đến bên cạnh tủ lạnh, cầm ra hai chai trà xanh, sau khi trở về, đưa cho Tô Ngọc Hồng một chai, nói ra: "Uống chút đi, coi chừng nghẹn."
"Cảm ơn."