Trọng Sinh Phấn Đấu Thời Đại (Dịch Full)

Chương 67 - Chương 939: Ăn Cơm Không Trả Tiền

Chương 939: Ăn Cơm Không Trả Tiền

Trong tiệm không có khách nhân, nhân viên phục vụ cũng rất nhàn rỗi, ngồi một chỗ nói chuyện, bên phía quấy thu ngân, cũng là trống không...Nha đầu Tú Tú này, cũng không có ở đây.

Hai người tìm một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, phục vụ thấy có khách nhân đến, một bác gái hơn bốn chục tuổi bước đến.

"Đồng học, là ngươi sao, nghỉ hè không về thăm nhà a?"

Bác gái này rõ ràng nhận thức được Lục Dương.

Điều này cũng không quá kỳ lạ, chỉ cần không phải nhân viên mới, trên cơ bản đều biết Lục Dương là khách quen của tiệm.

"Không phải, hôm nay mới từ dưới quê lên đây."

Lục Dương cười cười, sau đó chọn năm sáu món ăn cùng đồ uống.

"Nước dưa hấu hôm nay không còn."

Nhân viên phục vụ áy náy nói.

"n, vậy thì đổi thành nước cam đi."

Lục Dương cũng không cố chấp đi uống nước dưa hấu, nước trái cây không cách nào bảo quản, đoán chừng bởi vì không có vị khách nào, cho nên mới không làm.

Phục vụ nhẹ gật đầu, đem đồ ăn Lục Dương vừa gọi nhớ kỹ.

"Còn muốn thêm gì nữa không?"

Lục Dương nhìn nhìn Từ Thi, hỏi.

Nha đầu này, gọi món ăn cũng không nói một câu, cũng không biết mấy món mình gọi nàng có thích ăn không.

"Không cần, đủ rồi, gọi nhiều ăn không hết..."Từ Thi lắc đầu...

Lục Dương ừ một tiếng, lại nói tiếp: " Vậy thêm canh chua trứng gà cùng khoai tây sợi."

Hai món này là thứ mà Từ Thi thường xuyên ăn ở căn tin, đoán chừng nàng rất thích đi, thừa dịp nhân viên còn chưa đi, Lục Dương nhìn thoáng qua quầy thu ngân, hỏi: "Nha đầu Tú Tú đâu? nghỉ rồi."

Ngữ khí nhân viên phục vụ có chút tiếc hận, nói.

"Nghỉ?"

Đáp án này Lục Dương cũng khó mà tin được, nếu tiệm cơm mở lại, tất cả nhân viên đều quay lại làm, làm sao nha đầu Tú Tú lại nghỉ.

Chẳng lẽ phạm phải sai lầm mà bị đuổi rồi?

Trong lòng Lục Dương có suy đoán, đối với nha đầu Tú Tú, hắn có ấn tượng không tồi, mỗi lần Tú Tú ở đây, đồ ăn hắn kêu đều nhiều hơn so với bình thường một chút.

Hơn nữa, nha đầu này giống với Từ Thi, thời điểm thanh toán trêu chọc nàng cũng rất vui.

"Nghỉ gì chứ, còn không phải do lão bản lấy cớ, muốn chúng ta nghỉ việc sao?" Một nhân viên quét dọn đi ngang qua, nghe được cuối đối thoại của Lục Dương nhịn không được nói ra.

"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?"

Lục Dương hỏi.

Nhân viên quét dọn này khoản 30 tuổi, dừng bước lại, nói ra: "Sinh ý không tốt, lão bản chịu không nổi, định đem cửa hàng chuyển nhượng, đem mấy nhân viên lâu năm như Tú Tú sa thải."

Nghe nói như thế.

Lục Dương mới nhớ laiuj, tiệm này hình như đã từng đổi chủ một lần, kiếp trước, thời điểm năm 4, tiểu thuyết của hắn nổi tiếng, kiếm được chút tiền, liền thường xuyên đến đây ăn cơm, khó trách lúc đó lại không thấy nha đầu Tú Tú đâu.

Nguyên lai vào hè năm 2 bị đuổi rồi.

Đối với tiệm cơm này, Lục Dương vẫn có chút cảm giác, nghe được lão bản muốn chuyển nhượng, điều này làm cho hắn hơi có ý tưởng, đương nhiên, Lục Dương cũng không muốn mình làm chủ cái tiệm cơm này, mà là đưa cho Trần Thu Nguyệt.

Nữ nhân này làm bà chủ không sai đi, mới vừa rồi còn gọi điện khóc lóc đấy.

Nghĩ lại cũng đúng.

Những người ở cạnh mình, hình như Trần Thu Nguyệt có ít thứ nhất, Quan Nguyệt có xe có biệt thự, Liễu Thanh Thanh có một dãy cửa hàng giá trị chục triệu, Chu Đình Đình hai căn phòng, một cửa tiệm bán quần áo, còn có tài khoản cho Chiêm Tuấn mượn, giá trị cũng mấy trăm vạn.

Chỉ có duy nhất Trần Thu Nguyệt, có mỗi căn phòng, mấy thứ khác đều không có.

Chuyện này nếu để cho nàng biết, khẳng định sẽ cáu kỉnh.

Suy nghĩ một chút, Lục Dương hỏi: "Có số điện thoại lão bản của các ngươi không?"

"Có a, mà ngươi lấy số làm gì vậy?" Nhân viên phục vụ tò mò hỏi.

"Lão bản các ngươi không phải muốn chuyển nhượng sao? Ta muốn mua lại nơi này, đến lúc đó các ngươi cũng không cần nghỉ việc, thuận tiện kêu Tú Tú quay lại làm..."Lục Dương vừa cười vừa nói.

"Đồng học, có....thật không?"

Nhân viên phục vụ có chút khiếp sợ.

Tiệm cơm sắp chuyển nhượng, các nàng cũng lo lắng cho công tác của mình, ai biết lão bản mới có đem người cũ đuổi hết đi không, nhưng không nghĩ tới, vị khách trẻ tuổi này, muốn mua lại tiệm cơm.

Các nàng cũng biết Lục Dương là kẻ có tiền, nhưng không nghĩ tới lại có nhiều tiền như vậy.

Một cái nhà hàng, nói mua liền mua.

"Đương nhiên là thật rồi..."Lục Dương khẳng định nói ra.

"Vậy để ta gọi điện cho lão bản."

Phục vụ tranh thủ thời gian cầm lấy điện thoại, bấm một mã số, nói một câu, sau đó đưa điện thoại cho Lục Dương, nói ra: "Lão bản của chúng ta, muốn tâm sự cùng ngươi."

"Ừ."

Lục Dương nhận lấy điện thoại.

Trong điện thoại nói chuyện một hồi, xác định Lục Dương thật sự muốn mua lại tiệm cơm, lão bản nói một hồi liền chạy sang, sau đó sẽ đàm phán chi tiết...Cúp điện thoại, đưa điện thoại cho nhân viên, nhìn hai người vẫn còn sững sờ, Lục Dương nói ra: "Mau để nhà bếp làm thức ăn đi."

"Hảo hảo hảo, lão bản chờ một chút."

Nhân viên cầm thực đơn vội vàng chạy tới nhà bếp.

Một nhân viên khác cũng vội đem tin tức này nói cho mọi người, xì xào bàn tán một hồi, những người khác cũng bắt đầu công tác, quét dọn vệ sinh thì quét dọn, ai lau bàn thì lau, rất nhanh toàn bộ đều bận rộn.

"Lục Dương...Ngươi thật sự muốn mua nhà hàng này sao?"

Trong quá trình đợi nhân viên mang thức ăn lên, Từ Thi nhịn không được mở miệng hỏi.

"Đúng vậy a, ngươi cảm thấy thế nào?" Lục Dương hỏi.

"Thế nhưng ngươi có thời gian tới đây quản lý sao?"

Từ Thi có chút bận tâm.

"Ai nói ta quản lý, ta bận lắm, đến lúc đó đưa tiệm cơm này cho Nguyệt Nguyệt tỷ của ngươi, bảo nàng làm lão bản, về sau ngươi tới đây ăn cơm, cũng không cần phải trả tiền."

Lục Dương cười nói.

Từ Thi có chút kích động.

Ăn cơm không trả tiền, loại chuyện này nàng còn chưa thử qua a.

"Không được, không được, nếu ta không trả tiền, tiệm cơm này sụp đổ thì làm sao?" Nghiêm túc suy nghĩ một hồi, Từ Thi lắc đầu.

Lục Dương nhịn không được cười cười, đưa tay lên mặt Từ Thi nhéo nhéo.

Nha đầu này cũng quá đáng yêu đi.

Chỉ bằng ngươi, muốn đem tiệm cơm này ăn đến phá sản, ngươi tưởng ngươi là Tống Giai à?

Đúng rồi, cũng không biết vị học ty này nghỉ hè có về nhà không.

Chương 940: Muội Muội Của Lục Dương (1)

Vừa đúng lúc này.

Bên ngoài nhà hàng, Lý Phỉ Phỉ cùng Trần Thu Nguyệt đi tới.

Nhìn qua cửa thủy tinh trong suốt, Lý Phỉ Phỉ vừa vặn chứng kiến động tác Lục Dương véo má Từ Thi, nàng mở to hai mắt, kinh ngạc nói: "Đại tỷ, ngươi nhìn kia!"

"Làm sao?"

Trần Thu Nguyệt nhìn sang, Lục Dương vừa vặn thu tay lại, nàng tự nhiên đoán được vì sao Lý Phỉ Phỉ kinh ngạc.

Nắm nắm tay.

Trần Thu Nguyệt nói ra: "Đừng có đoán mò, đó là muội muội Lục Dương."

"Em gái sao?"

Lý Phỉ Phỉ hít vào một hơi, lúc này mới bình tĩnh lại, nếu như là em gái, thì động tác véo má này giống như chuyện bình thường, cũng may cũng may, vừa rồi nàng còn ý định khuyên bảo đại tỷ nhà mình, đổi màu tóc đỏ sang xanh lá, may thay, lời này chưa nói ra.

Trần Thu Nguyệt cùng Lý Phỉ Phỉ tiến vào, vừa kịp lúc nhân viên dọn đồ ăn lên.

Ngồi xuống, Trần Thu Nguyệt nói ra.

"Đây là Lý Phỉ Phỉ, ngươi đã gặp rồi, khuê mật của ta..."

"Ngươi mạnh khỏe."

Lục Dương lộ ra nụ cười hiền lành.

Nữ nhân này lần trước ở Giang Thành đã gặp một lần, hắn còn nhớ rõ.

"Xin chào, ngươi mạnh khỏe....Lại gặp nhau rồi, soái ca." Lý Phỉ Phỉ cũng vội vàng chào hỏi.

"Từ Thi, bạn cùng phòng của ta..." Trần Thu Nguyệt chỉ Từ THi ngồi bên cạnh Lục Dương, nói.

Lý Phỉ Phỉ lúc này cảm thấy đầu mình không đủ dùng, không phải vừa rồi nói đây là muội muội của Lục Dương sao? Sao lại biến thành bạn cùng phòng với đại tỷ mình rồi, hay là muội muội Lục Dương, được phân đến cùng phòng ký túc xá với đại tỷ, điều này cũng quá trùng hợp đi.

Mang theo nghi hoặc, Lý Phỉ Phỉ nói ra: "Ta là Lý Phỉ Phỉ, xin chào."

"Xin chào, ngươi mạnh khỏe."

Từ Thi để đũa xuống, có chút khẩn trương nói.

Trần Thu Nguyệt nói ra: "Ngươi chớ xem thường Từ Thi, nàng bây giờ là tay vẽ nổi tiếng về manga, một tháng có thể tùy tiện kiếm mấy vạn, tới công ty, ngươi phải hảo hảo học tập nàng."

"Thật sao? Ngươi thật lợi hại."

Lý Phỉ Phỉ khâm phục nói.

Còn học đại học, vậy mà một tháng đã kiếm được mấy vạn, nữ sinh này nhìn qua hướng nội một tí, nhưng cũng rất lợi hại đấy, Lý Phỉ Phỉ vô cùng bội phục, lần này tới Lục Thành, một tháng có thể kiếm được năm ba ngàn, nàng đã rất hài lòng rồi.

Thấy Lục Dương có chút nghi hoặc, Trần Thu Nguyệt giải thích: "Lý Phỉ Phỉ rất ưa thích vẽ manga, cũng đã từng vẽ qua, ta nhìn không tệ, vừa vặn trường học của nàng muốn nàng đi thực tập, ta liền dẫn nàng tới đây, chuẩn bị xin vào công ty nơi vườn khởi nghiệp, làm trợ lý manga là được rồi.."

Một năm qua, Trần Thu Nguyệt cũng thường đến Studio Tiểu Vũ, lại thường xuyên cùng Từ Thi trao đổi, đối với chức vụ ở công ty nắm rõ như lòng bàn tay, ví dụ về trợ lý manga, kỳ thật công việc cơ bản là trợ thủ cho vẽ chính, chịu trách nhiệm vẽ bối cảnh, tô màu, đánh bóng,...những công việc này yêu cầu kỹ thuật không cao, dù là khuê mật của mình, nhưng Trần Thu Nguyệt cũng không chíu cố đặc biệt.

"Được a, vậy sau này các ngươi là đồng nghiệp trong công ty rồi, để tí nữa anh nói với Trần Dư, bảo nàng an bài hỗ trợ nàng một chút, có chỗ ở chưa?" Lục Dương quan tâm hỏi.

"Chuyện này không cần đại lão bản ngươi quan tâm, Lý Phỉ Phỉ sẽ ở cùng ta." Trần Thu Nguyệt cầm lấy chiếc đũa trên bàn, ở trong đĩa gấp một miếng thức ăn, kẹp lên một quả trứng gà, cũng không phải để mình ăn, mà để vào trong bát Từ Thi.

"Cảm ơn Nguyệt Nguyệt tỷ."

Từ Thi bưng bát lên, cảm tạ nói.

Trần Thu Nguyệt nói ra: "Khách khí cái gì, ta còn cảm tạ ngươi, đem hành tung người nào đó nói cho ta biết, đúng rồi, Phỉ Phỉ chưa đến công ty bao giờ, về sau ngươi giúp ta chiếu cố nàng, cũng đừng khách khí, nếu nàng quá đần, ngươi cứ thoải mái giáo huấn."

"n ân."

Từ Thi nhìn Lý Phỉ Phỉ, nhẹ nhàng gật đầu.

"Ngươi chuẩn bị đưa Lý Phỉ Phỉ làm trợ lý cho Từ Thi sao?" Nghe được Trần Thu Nguyệt nói, Lục Dương cười cười.

"Không được sao? Khuê mật của ta rất lợi hại đó, Từ Thi vẽ manga một mình quá mệt mỏi, có thêm trợ thủ cũng không tệ, đổi lại người khác, ta sớm không đồng ý đâu."

Trần Thu Nguyệt đã sớm có tính toàn của mình.

Từ Thi hiển nhiên không có quyền lên tiếng, chỉ là nhẹ gật đầu, có thêm trợ lý, quả thật có thể giúp nàng chia sẽ không ít công việc, hiệu suất vẽ tăng lên, có thể kiếm thêm tiền, lúc đó chia xuống cũng không phải lỗ.

Từ Thi đã không có ý kiến, Lục Dương đương nhiên sẽ không ý kiến gì, manga của Từ Thi, càng ngày càng nhiều người đọc, một người có chút không làm nổi.

Có thêm trợ lý vào làm là tốt nhất.

Lấy tính cánh của Lý Phỉ Phỉ, rất nhanh có thể làm quen với Từ Thi, khi biết bút danh của Từ Thi là Cá Voi Xanh, là tác giả của manga Cực Phẩm Gia Đinh, liền kính nể không thôi, tỏ vẻ bản thân cũng theo dõi cuốn manga này.

Hai người còn trò chuyện về nội dung của manga.

Hôm nay đồ ăn khá nhiều, toàn bộ đều đầy đĩa, điều này cũng dẫn đến, bốn người ăn không thể, bỏ phí lại rất nhiều.

Trần Thu Nguyệt cảm thán nói: "Tiệm này cũng quá tốt bụng rồi, đồ ăn dọn lên rất nhiều."

Điều kiện trong nhà Trần Thu Nguyệt cũng không tệ, tiền sinh hoạt cao hơn sinh viên bình thường không ít, lâu lâu cũng thường xuyên cùng bạn cùng phòng ra ngoài ăn một bữa, cảm thấy đồ ăn ở chỗ này rất nhiều, giá cả lại thực tế, tay nghề đầu bếp cũng không tệ.

Chỉ là phần ăn ngày hôm nay, có chút hơi nhiều rồi.

"Đúng vậy a, nhiều quá, ăn không hết, ở Giang Thành chúng ta, một món ăn phải kêu hai phần mới đủ." Lý Phỉ Phỉ ợ một cái, cảm thán nói.

Lục Dương cười cười, nói ra: "Có thể là do nghỉ hè không có khách, vất vả lắm mới có chúng ta tới ăn, vì vậy bỏ thêm nhiều nguyên liệu một chút."

Ánh mắt Từ Thi đảo vòng vòng, nàng cũng biết được nguyên nhân đại khái, nhưng không nói gì.

Chương 941: Muội Muội Của Lục Dương (2)

"Cũng đúng, trường học còn chưa khai giảng, nào có sinh ý."

Trần Thu Nguyệt nhẹ gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

"Còn thưa nhiều như vậy, có cần đóng gói lại không?"

Mấy người đặt đũa xuống, Từ Thi nhìn đồ ăn thừa còn lại ở trên bàn, nhỏ giọng nói.

"Được rồi, Lý Phỉ Phỉ vừa tới Lục Thành, ăn đồ ăn thừa không tốt, buổi tối đi ăn món khác." Lục Dương lắc đầu.

Trần Thu Nguyệt cũng tỏ vẻ đồng ý, nàng nói ra: "Ăn no rồi, nếu không chúng ta ra ngoài đi dạo?"

Vừa đúng lúc này, một chiếc BMW dừng ngoài cửa, Lục Dương nhìn thoáng qua, nói: "Chờ một chút, anh còn có việc cần phải xử lý."

"Việc gì? Ở chỗ này sao?"

Trần Thu Nguyệt tò mò hỏi.

"Đợi tí nữa em sẽ biết."

Lục Dương không có giải thích.

Sau một lát, từ trên xe BMW một nam nhân hơn 40 tuổi bước xuống, đẩy cửa đi vào, cùng nhân viên phục vụ nói vài câu, sau đó trực tiếp đi tới, nhìn thấy Lục Dương liền mỉm cười chào hỏi: "Lục lão bản, hóa ra là ngươi, vừa rồi ngươi nói, muốn nhận nhà hàng này sao?"

Bởi vì Lục Dương thường xuyên đến đây ăn cơm, hơn nữa căn tin thường xuyên nhận đơn đặt hàng từ phía vườn khởi nghiệp, nên lão bản cũng biết đại khái thân phận của Lục Dương, biết rõ hắn là chủ tịch của công ty trong vườn khởi nghiệp kia, trong người rất có tiền!

Vì vậy, hắn lúc này mới ngựa không dừng vó chạy tới đây, đổi thành người khác, hắn đoán chừng phải nhắc nhở một chút, xem có mua nổi hay không.

"Lục Dương, ngươi muốn mua lại nhà hàng này sao?"

Trần Thu Nguyệt kinh ngạc không thôi.

"Chuyện này đợi tí nữa hay nói."

Lục Dương không có giải thích, mà nhìn lão bản nhà hàng nói: "Chúng ta qua bên này nói chuyện."

"Được, Lục tiên sinh, mời."

Lão bản đoán chừng muốn sớm bán nhanh một chút, thái độ hết sức thành khẩn, hai người liền chọn một cái bàn trống, đợi Lục Dương ngồi xuống lão mới ngồi.

Một bên khác, Trần Thu Nguyệt kéo tay Từ Thi, ba nữ nhân xì xào bàn tán.

"Lão bản, ta thấy chỗ này kinh doanh không tệ, sao lại muốn bán rồi?" Lục Dương hỏi trước.

Lão bản nhà hàng thở dài, nói ra: "Kinh doanh chỗ khác lỗ vốn, chỉ có thể đem nhà hàng này bán ra, bổ sung lại lỗ thủng kia, kỳ thật ta có chút không nỡ, nhưng cũng không có biện pháp nào khác."

Cụ thể lỗ thế nào, lão bản không nói, Lục Dương cũng không muốn hỏi, hắn cười cười, nói ra: "Vậy, ngươi định giá nhà hàng này bao nhiêu?"

"Giá cả ta cũng đã nghiên cứu qua."

Lão bản nhà hàng lấy ra điện thoại cầm tay, mở ra một mục lưu trữ, nói: "Ta lúc trước đã tính qua, nhà hàng còn kỳ hạn thuê ba năm hai tháng, một năm là mười lăm vạn, tính theo ba năm là bốn lăm vạn, giá tiền này cũng là nhờ có quan hệ, hiện tại thuê lại, khẳng định con cao hơn một tí, bất quá, Lục lão bản khẳng định cũng có quan hệ trong trường, chuyện này không cần nói nhiều."

Cười cười, lão bản nhà hàng nói tiếp: "Còn có trang thiết bị ở đây, lúc ấy phí lắp đặt tính ra dã hơn sáu mươi vạn, dùng bảy năm, coi như như giảm đi 50% giá trị, nên tính xuống ba mươi vạn, ngươi cũng thấy đấy, đồ ở đây được bảo dưỡng vô cùng tốt, thời điểm ta mua, đều mua loại vật liệu tốt nhất, vì vậy dùng được rất lâu, ngươi không cần lo."

Lục Dương không nói chuyện, lẳng lặng nghe đối phương tính sổ.

"Mặt khác còn thiết bị độ điện, đồ dùng trong phòng bếp, tình ra gần mười vạn, còn có bàn ghế mới đổi, bán ra cũng được mấy vạn, mấy thứ này mua đều của nhãn hiệu nổi tiếng, mặt khác máy lạnh tủ lạnh,...Ừ, còn có một vài thứ linh tinh, toàn bộ tính ra, đại khái khoản chín mươi hai vạn (920.000)."

Nói xong, lão bản đưa di động cho Lục Dương, đem ghi chép cho hắn nhìn.

Liếc qua điện thoại, Lục Dương cũng không nhìn nhiều, chín mươi hai vạn, đối với người bình thường mà nói, đây là con số cả đời chưa chắc đã kiếm được, với hắn mà nói, chỉ là con số nhỏ, đáng tiếc nhất chính là, cửa hàng này thuộc tài sản của nhà trường, nếu như có thể trực tiếp mua lại, nhất định chỉ có lời không lỗ đấy.

Bất quá thế này cũng được.

Dựa theo sinh ý lúc trước mà tính, lợi nhuận nhất định không có vấn đề, bằng không mà nói, kiếp trước lão bản kia cũng không nhận lấy chỗ này, cũng sẽ không mở tiếp, lúc Lục Dương tốt nghiệp ra trường, tiệm này vẫn còn kinh doanh rất tốt đấy.

"Thẻ hội viên thì sao, có lẽ còn cũng không ít đi."

Lục Dương thản nhiên nói.

"Lục tiên sinh lo lắng quá rồi, khách hàng chúng ta, đều là sinh viên trong trường, nào có người nào nạp nhiều tiền, ta tính rồi, toàn bộ số dư của hội viên, bao gồm cả ngươi trong đó, chỉ còn thừa lại một vạn ba ngàn...Vì vậy giá cả có thể giảm đi một vạn, ngươi thấy thế nào?"

"Chín mươi vạn đi."

Lục Dương đặt tay lên bàn gõ gõ, thản nhiên nói.

Tuy rằng có thể mặc cả xuống tiếp, nhưn cũng không cần phải phí công như vậy, hắn cũng không rảnh rỗi để đi kì kèo từng đồng, tiền Lục Dương kiếm được trong thời gian đó, còn vượt qua con số này.

Chín mươi vạn, so với gia cả ban đầu, chỉ ít đi hai vạn, nếu trừ cả thẻ hội viên, thì chỉ bớt đi có một vạn mà thôi, về phần phí chuyển nhượng gì gì đó, hắn cũng không dám mở miệng, dù sao, coi như làm thêm phí chuyển nhượng cửa hàng, thì tính xuống đã vượt quá một triệu, mà con số này có người có thể bỏ ra được trong một lần cũng không nhiều tiền lắm, với lại hắn cần tiền gấp, chín mươi vạn cũng vừa đủ, phù hợp con số ban đầu của hắn."

"Được, chín mươi vạn thì chín mươi vạn, Lục lão bản khách khí."

Lão bản nhà hàng vui vẻ nói.

"Hợp đồng đâu?'

Lục Dương hỏi.

"Có có có, ta mang theo rồi, đợi một chút."

Lão bản nhà hàng đứng dậy, hướng phía ngoài cửa chay đến, hợp đồng chuyển nhượng hắn cũng sớm chuẩn bị sẵn, để ở trên xe.

"Nguyệt Nguyệt."

Thừa dịp lão bản ra ngoài cầm hợp đồng, Lục Dương kêu một tiếng.

"Sao vậy?"

Trần Thu Nguyệt quay đầu nhìn Lục Dương.

"Tới đây kí tên..."

Lục Dương kêu lên.

"Ký tên, ta kí tên?"

Trần Thu Nguyệt hết sức kinh ngạc.

"Đúng vậy a, căn tin này vốn anh tính tặng em đấy, em không kí thì ai kí..."

Chương 942: Ngươi Đừng Có Khóc (1)

"Ngươi muốn đem nhà hàng này cho ta, không phải là đùa chứ?"

Trần Thu Nguyệt có chút khiếp sợ.

Lý Phỉ Phỉ ở một bên thì không cần nói, trong nội tâm hâm mộ không thôi, vẫn là đại tỷ nhất, tìm được một người bạn trai tốt như vậy, nhà hàng lớn như vậy, nói cho là cho.

Từ Thi sớm biết quyết định của Lục Dương, vì vậy không có biểu lộ gì.

Lão bản nhà hàng cầm hợp đồng từ ngoài đi vào, phát hiện ở vị trí lúc đầu, nhiều thêm một nữ nhân, hắn cũng không thèm để ý, đem hợp đồng đặt lên bàn.

Lục Dương đem hợp đồng đưa qua cho Trần Thu Nguyệt ,nhìn lão bản nhà hàng nói ra: "Tiền thì ta gửi cho ngươi, hợp đồng thì để nàng ấy kí."

"A...Được được được, Lục lão bản quả nhiên thoải mái."

Lão bản nhà hàng phản ứng lại rất nhanh.

Ý định của Lục lão bản là đưa nhà hàng này cho nữ sinh tóc đỏ a.

Ài, thật đúng là kẻ có tiền!

Lão bản nhà hàn cảm thấy chênh lệch, tuy rằng hắn cũng được gọi lão bản, thân gia ngàn vạn, nhưng tuyệt đối không làm được như vậy, đem nhà hàng trị giá trăm vạn, trực tiếp tặng cho người khác, dù là nữ nhân thân thích của hắn cũng không tặng được.

"Tài khoản gì?"

Trần Thu Nguyệt đang cầm xem hợp đồng, Lục Dương hỏi.

"Ngân hàng Công Thương- Số tài khoản :XXXXXX"

Lão bản nhà hàng báo ra một dãy số.

Lục Dương trực tiếp gọi cho tài vụ ở công ty, rất nhanh tiền liền chuyển vào trong tài khoản của đối phương, đương nhiên, Lục Dương dùng là tiền của mình, không phải tiền của công ty, hắn cũng có mấy chục triệu để ở công ty, thuận tiện lấy ra sử dụng không bị đánh thuế.

"Đến rồi."

Nhận được tin nhắn nhắc nhở, sắc mặt lão bản nhà hàng hết sức vui mừng.

Trần Thu Nguyệt đem CMND của mình viết vào hợp đồng, sau đó kí tên mình vào, lại kiểm tra một chút, xác định không có gì nhầm lẫn, cũng không có vấn đề khác.

Hợp đồng mỗi bên một bản, lão bản đồng dạng cũng kí tên của mình lên, sau đó đem phần mình kí giao cho Trần Thu Nguyệt, nói: "Lục lão bản, muốn mở nhà hàng cần có giấy phép ăn uống, ta có một người bạn..."

"Vậy làm phiền Hứa lão bản rồi."

Thời điểm vừa rồi kí tên, Lục Dương cũng nhìn thấy tên của lão bản nhà hàng, tên là Hứa Cường, giống danh nhân lịch sử kia một chữ.

Hứa Cường nhất định có giấy phép kinh doanh ăn uống, nhưng thứ này, nhất định không có biện pháp chuyển nhượng, nếu như Trần Thu Nguyệt tiếp nhận nơi này, cũng cần xin lại giấy phép ăn uống đấy.

Thứ này muốn xin cũng không khó, nhưng có quan hệ, quá trình thủ tục nhanh hơn.

Hứa Cường rất muốn bán nhân tình cho Lục Dương, Lục Dương thì muốn tiết kiệm thời gian, dù sao cũng chỉ là một tờ giấy, còn không đáng để chạy vài chuyến.

Một phương biểu đạt thiện ý, một bên chấp nhận, Hứa Cường gọi điện, rất nhanh liền xong.

"Vậy Lục lão bản, ta không quấy rầy nữa, lần này chúng ta hợp tác vui vẻ, hy vọng có lần sau."

Hứa Cường đứng dậy, chủ động bắt tay cáo biệt.

Bên phía Lục Dương, có mấy nữ nhân đang chờ, hắn cũng không có ý tứ ở lại chỗ này lâu.

Bắt tay xong.

Hứa Cường liền xoay người rời đi, trước khi đi ra, còn cố ý thông báo với mấy nhân viên khác, nói nhà hàng đã được chuyển nhượng, để bọn họ nghe theo lão bản mới an bài.

Sau khi Hứa Cường rời đi, Lục Dương gọi tới nhân viên quét dọn vệ sinh vừa nãy.

"Ngươi tên là gì?"

"Ta là Vương Hải Hà, lão bản tốt..."

Vương Hải Hà vừa khẩn trương vừa có chút ít hưng phấn.

Lục Dương cười cười, hắn nhớ kỹ nữ nhân này cùng Lâm Tú Tú có quan hệ không tệ, thường xuyên thấy hai người cùng một chỗ nói chuyện phiếm, hắn nói ra: "Nhà hàng này đã được ta mua lại, bất quá, ta không phải là lão bản, là vị phu nhân này...."

Lục Dương chỉ chỉ Trần Thu Nguyệt, nói tiếp: "Hết thảy nhà hàng vận hành như cũ, tiền lương không có thay đổi, bất quá ta thêm một ít cơ chế khen thưởng, nếu như nhà hàng kiếm được lợi nhuận nhiều, sẽ lấy ra một bộ phận dùng để làm tiền thưởng..."

Cho dù Trần hội trưởng ở hội sinh viên rất lợi hại, nhưng đây là lần đầu nàng làm lão bản, khó trách có một vài vấn đề không hiểu, Lục Dương trước tiên giúp nàng giải quyết một chút.

Cho thêm tiền thưởng, khiến nhân viên càng thêm tích cực, tiền thưởng này bỏ ra cũng không phải cho không.

Tuy chia ra thì không nhiều lắm, nhưng rất có hiệu quả....Đột nhiên đổi chủ, nhân tâm di động, Lục Dương làm vậy cũng cho bọn họ liều thuốc an thần, tuy rằng đổi ông chủ, nhưng đãi ngộ so với trước đây thì tốt hơn.

Giọng nói của Lục Dương khá lớn, nhân viên khác ở bên quan sát cũng nghe được, trên mặt bọn họ đều lộ ra nụ cười.

"Đúng rồi, ngươi có điện thoại của Lâm Tú Tú không?"

Lục Dương lại hỏi.

"Có có."

Vương Hải Hà cũng đoán được lão bản mới muốn làm gì, vội vàng nói.

Lục Dương nói tiếp: "Vậy ngươi điện thoại cho nàng, nói nàng về tiếp tục làm thu ngân, nói sảnh nhà hàng này, không thể thiếu nàng được."

"Được, lão bản, tí nữa ta sẽ gọi cho nàng."

Vương Hải Hà hết sức vui vẻ.

"Ừ ừ, tiếp tục làm việc đi..."

Khoát tay áo, Lục Dương bảo Vương Hải Hà rời đi, sau đó kêu cả đám Trần Thu Nguyệt rời khỏi nhà hàng, về phần tính tiền thì bỏ đi, nhà hàng đã mua lại rồi, còn cần gì tính tiền chứ.

Về phần những sổ sách chi tiêu kia, đến lúc đó để Trần Thu Nguyệt tự xử lý đi.

Mấy người vừa rời đi.

Nhân viên trong nhà hàng liền nghị luận.

"Vị đồng học thật sự đem nhà hàng này mua lại, vậy mà ta còn tưởng hắn nói giỡn."

"Đồng học cái gì? Là lao bản! Lão bản mới của chúng ta rất có tiền, các ngươi thấy không, Hứa Cường vừa rồi còn phải cẩn thận từng li từng tí đấy."

"Đúng vậy a, ta vừa rồi nghe bọn họ nói chuyện, nhà hàng này hình như chín mươi vạn, nhiều tiền như vậy, mắt cũng không thèm nháy một cái, còn đưa cho nữ sinh tóc đỏ kia, không biết trong nhà có bao nhiêu hầm mỏ a!"

"Không biết, dù sao chúng ta cũng chỉ là nhân viên, còn có nha đầu Tú Tú kia, hiện tại khẳng định vui vẻ, Lục ca ca của nàng trở thành lão bản ở đây rồi a!"

"Nhanh gọi điện cho Tú Tú, nha đầu này, ở nhà lâu như vậy, đoán chừng sốt ruột rồi a!"

...

Chương 943: Ngươi Đừng Có Khóc (2)

Lục Thành, tại một chỗ giao lộ phía Tây ngoại ô.

Một chiếc xe xích lô cũ nát dừng ven đường, trên xe hơn phân nửa là dưa hấu, phía bên trên, còn để một tờ giấy.

"Duy Kỳ Lân bản địa, 0.8 tệ một cân..."

"Cha, sinh ý hôm nay không được tốt lắm a."

Lâm Tú Tú mặc một chiếc váy màu trắng hoa, nhìn mấy chiếc xe chạy nhanh ven đường, nhìn nam nhân đội mũ cỏ ở sau lưng nói ra.

Nam nhân trung niên tháo mũ rơm xuống, cầm lấy phẩy phẩy, lộ ra phần mai đã nửa trắng nửa đen, nói ra: "Nha đầu này, giữa trưa, trời nóng như vậy, ai rảnh mà dừng lại mua dưa, đợi đến chiều tối thì sẽ tốt hơn một chút."

Bọn hắn ở chỗ này bán dưa, đại đa số khách nhân đều là người đi xe, giờ này trời nắng nóng đấy, nhiệt đột bên ngoài rất cao, không có mấy xe nào nguyện ý dừng lại.

Lâm Tú Tú có chút vội: "Dưa hấu nhà chúng ta, nếu như không bán được thì làm sao bây giờ?"

"Không đâu, không đâu, nếu mà thật sự không bán được, cùng lắm thì đem dưa bán cho lái buôn, chỉ là mấy ngươi kia cũng quá hắc đi." Trung niêm nam nhân lắc đầu, lại hỏi: "Nhà hàng kia của con, về làm không được nữa sao?"

"Ừ ừ." Lâm Tú Tú nhẹ gật đầu, có chút thất lạc: "Lão bản định đem nhà hàng bán ra, còn làm thu ngân không có tác dụng gì, người ta nếu mua, khả năng tự quản lý sổ sách."

"Ài, đều cho da, không bồi dưỡng được cho con, nếu có bằng cấp thì tốt rồi." Nam nhân trung niên tự trách nói.

"Cha, không phải lỗi người, là tự do con không muốn đến trường, nhà chúng ta, đã qua thời gian khổ cực, cha cũng đừng quá mệt mỏi." Lâm Tú Tú nhìn ven đường, chờ mong có người dừng xe lại mua hàng.

Vừa đúng lúc này.

Điện thoại vang lên.

Lâm Tú Tú móc ra một chiếc điện thoại cổ xưa, nhìn nhìn tên gọi tới, nàng vội vàng nhận lấy: "Vương tỷ, có chuyện gì không?"

"Tú Tú, có chuyện tốt cần nói với ngươi!"

Lâm Tú Tú đứng lên, kinh ngạc nói: "Vương tỷ, chuyện tốt gì, hay là lão bản đổi ý, không bán nhà hàng nữa?"

Trong nội tâm nàng dấy lên một tia hy vọng, nếu như lão bản không bán nhà hàng, như vậy, mình có khả năng về lại quầy thu ngân làm việc, dù sao lão bản cũng bận nhiều chuyện khác, chẳng quan tâm nơi này, khẳng định cần một người làm thu ngân, công việc này trước kia nàng làm đấy.

Trong điện thoại, Vương Hải Hà nói ra: "Không phải không phải, lão bản đem nhà hàng bá đi rồi."

"Bán đi rồi sao?" Lâm Tú Tú có chút thất lạc.

Bán đi rồi, tự mình muốn về quá khó khăn, người ta cũng chưa chắc tin nàng, để nàng làm thu ngân.

"Đúng vậy, bán rồi, bất quá, ngươi khẳng định không thể tưởng tượng được người nào mua đâu."

"Vương tỷ, chuyện này không phải làm khó ta rồi sao? Ta không ở hiện trường! Làm sao biết ai mua?"

Ngữ khí của Lâm Tú Tú có chút trầm thấp.

"Hặc Hặc, được rồi, không nói vòng vòng nữa, ta nói cho ngươi biết, người mua lại nhà hàng của chúng ta, chính là Lục ca ca của ngươi, hôm nay hắn tới dùng cơm, thấy ngươi không có ở đây, liền hỏi, sau đó ta nói lão bản muốn bán đi nhà hàng, ngươi trở về nghỉ ngơi rồi, hắn liền đem nhà hàng này mua lại, hơn nữa, còn nói ta gọi cho ngươi, nói ngươi quay về làm."

Vương Hải Hà một hơi đem chuyện này nói ra.

Lâm Tú Tú sau khi nghe xong, có chút khó tin, nhà hàng bọn họ bị Lục Dương mua lại rồi, còn cố ý nhờ Vương Tỷ gọi điện mình trở về, đây không phải là đang nằm mơ sao.

"Vương tỷ, ngươi không phải đang nói đùa với ta chứ?"

Lâm Tú Tú có chút không tin.

"Thật mà, Vương tỷ từ lúc nào gạt ngươi, những người khác đều ở đây, để ta bảo bọn họ nói..."

Giọng nói Vương Hải Hà dần dần truyền xa, trong điện thoại lại truyền đến một giọng nói quen thuộc khác.

"Tú Tú, nhanh về đi, chúng ta chờ ngươi."

"Vương Hải Hà nói thật đấy, không có lừa đâu, Tú Tú, nhanh về đi."

"Tú Tú..."

...

Nghe được mấy giọng nói quen thuộc ở trong điện thoại, Lâm Tú Tú xác định, Vương Hải Hà vừa nãy nói thật, cũng là....Vương tỷ đã bao giờ lừa nàng đâu.

Vương Tỷ cũng không nhàm chán đùa giỡn mấy chuyện như vậy.

"Ừ ừ, ngay mai ta qua, không, hiện tại ta liền qua."

Ôm trong lòng tâm tình kích động, Lâm Tú Tú cúp điện thoại.

"Nha đầu, ai gọi con vậy?"

Cha già ở một bên nghe thấy con gái rời đi, có chút bận tâm hỏi.

Lâm Tú Tú vui vẻ nói: "Mới vừa rồi Vương tỷ ở nhà hàng gọi tới, nói lão bản nói con quay về làm, cha ,người ở bên này bận rộn, con không giúp gì được nữa rồi."

Nghe được nữ nhi có lại việc làm, cha già cũng rất vui vẻ, đồng thời cũng yên tâm xuống, khoát tay áo nói ra: "Ta thì cần con hỗ trợ cái gì chứ, bắt taxi đi, thuận tiện mang hai qua dưa hấu nhà chúng ta, qua cho đồng sự nếm thử."

Nói xong, trung niên chọn chọn hai quả dưa hấu tốt, để vào trong túi, nhét vào tay Lâm Tú Tú.

"Cha, con đi đây."

Lâm Tú Tú mang theo dưa hấu, hai quả dưa này nặng khoảng 20 cân, nhưng nàng cầm rất dễ dàng.

"Đi đi, chú ý an toàn.."

"Biết rồi."

...

Vườn khởi nghiệp, tòa nhà A, tầng bảy.

Từ thang máy đi ra.

Trần Thu Nguyệt chỉ chỉ studio phía trước, nói ra: "Từ Thi, ngươi trước mang Lý Phỉ Phỉ qua nhìn xem thuận tiện tìm vị trí chi nàng, nàng liền giao cho ngươi rồi..."

"Ừ."

Từ Thi nhu thuận nhẹ gật đầu.

Đến nơi này, Lý Phỉ Phỉ có chút hơi khẩn trương, đại khái là bởi vì nàng thấy được trong văn phòng có không ít người đang bận rộn.

"Đi thôi."

Từ Thi chủ động giữ chặt tay Lý Phỉ Phỉ.

"Tốt."

Hai người đi vào.

"Từ Thi, ngươi đến rồi...."

"Ừ, nàng tên là Lý Phỉ Phỉ, là đồng nghiệp mới của chúng ta."

Có người dặn dò, Từ Thi liền giới thiệu Lý Phỉ Phỉ cho những người khác, bộ dạng giống như sư phụ dạy dỗ đệ tử.

Lý Phỉ Phỉ cũng rất hiểu chuyện, nhìn thấy nữ sinh thì kêu tỷ tỷ, nam sinh thì kêu ca ca, rất hanh liền quen được không ít đồng nghiệp.

Ngoài cửa.

Trần Thu Nguyệt cùng Lục Dương không tiến vào.

"Khuê mật của em, cứ như vậy yên tâm giao cho Từ Thi a."

Lục Dương nhịn không được nói ra.

"Làm sao, Từ Thi bây giờ là sư phụ của nàng, không giao cho nàng thì còn giao cho ai, ngươi sẽ không phải nghi ngờ năng lực của Từ Thi chứ...." Trần Thu Nguyệt ngẩng đầu nhìn thoáng qua.

"Cũng không phải."

Lục Dương lắc đầu.

"Vừa rồi có hai người ở đây, ta không tiện hỏi, nữ sinh Lâm Tú Tú rốt cuộc là sao, nàng có quan hệ gì với ngươi?"

Trần Thu Nguyệt lặng lẽ kéo bàn tay Lục Dương, ngòn cái cùng ngón trỏ đan vào nhau.

Lục Dương lắc đầu: "Không có quan hệ gì, chỉ là bạn bè bình thường, lúc ăn cơm có gặp vài lần, anh thấy nàng ấy công tác cũng được, mới nói nàng trở về làm."

"Ngươi nói thật, ta thấy tiểu nha đầu kia lớn lên không tệ, bộ dạng nhu thuận, ngươi không động tâm?"

Trần Thu Nguyệt chất vấn nói.

Lục Dương cạn lời: "Em đây chẳng phải nghĩ sai cho anh rồi sao, nhìn anh thế thôi nhưng là chính nhân quân tử, mỹ thứ trên thế giới nhiều như vậy, cũng không phải gặp anh cũng muốn được."

"Như vậy, Lục quân tử, có thể nói cho ta biết, nữ sinh bị Quan Nguyệt phát hiện là ai vậy?" Trần Thu Nguyệt đột nhiên mở miệng, lời này, khiến Lục Dương giật mình không thôi.

Lục Dương quay đầu, trừng mắt nhìn Trần Thu Nguyệt, kinh ngạc nói: "Làm sao em biết?"

Trong lòng có chút bất ngờ, nữ nhân này, sao đến cả chuyện này cũng biết rồi hả?

"Cho nên nói, nếu không muốn người khác biết thì mình đừng làm, Lục tiên sinh, hôm nay ta rất vui vẻ, nhưng cũng muốn nhắc nhở ngươi một câu, cá trong ao cũng có lúc bay ra ngoài."

"A, ngươi làm gì thế."

Trần Thu Nguyệt vừa mới nói xong, đã bị Lục Dương kéo vào văn phòng bên cạnh.

Nơi đây lúc trước là văn phòng của bộ phận kỹ thuật, nhưng sau khi chuyển qua tổng bộ, nơi này liền được bỏ trống, vào phòng, Lục Dương khóa trái cửa, đem Trần Thu Nguyệt kéo vào một căn phòng nhỏ.

"Nói cho anh biết, làm sao em biết được chuyện này?"

Lục Dương nhìn chằm chằm vào Trần Thu Nguyệt.

Thân thể Trần Thu Nguyệt dựa sát vào tường, hai mắt hiện lên vẻ bối rối, sau đó cười cười vũ mị, nói ra: "Nếu muốn ta mở miệng, phải xem bản lĩnh của ngươi rồi."

"Được lắm, đợi lát nữa đừng có khóc!"

Chương 944: Chiếu Cố (1)

Cửa phòng nhỏ bị đẩy ra, Lục Dương ra trước, Trần Thu Nguyệt sửa sang lại quần áo theo sau, một bên cũng đi theo ra.

"Em nói, ở trên tàu hỏa gặp được Quan Nguyệt ?"

Lục Dương khẽ nhíu mày.

"Đúng vậy a, bất quá, ta nhận thức được nàng, nhưng nàng không biết ta."

Trần Thu Nguyệt giật giật góc áo có chút nhăn nheo.

"Em từ lúc nào nhận thức được nàng ấy?"

Lục Dương nhịn không được hỏi.

Trần Thu Nguyệt liếc hắn một cái, cười lạnh nói: "Ngươi quên vụ chạy maratong rồi à?"

Được rồi.

Lúc này Lục Dương mới nhớ lại, lần kia cùng Quan Nguyệt một chỗ tham gia tranh tài, vừa đúng lúc gặp phải Trần Thu Nguyệt cùng Tư Thi, hắn cười cười xấu hổ, nói ra: "Em không ở trước mặt Quan Nguyệt nói bậy nói bạ về anh chứ?"

Lấy tính cánh của Trần Thu Nguyệt, Lục Dương vô cùng hoài nghi, nha đầu này có đổ thêm dầu vào lửa không.

"Làm sao có thể."

Trần Thu Nguyệt vội vàng lắc đầu.

"Ngươi đừng có lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử."

"Thật hay giả, để anh hỏi Lý Phỉ Phỉ."

Lục Dương nhìn nhìn bên ngoài.

"Ngươi hỏi nàng làm gì, không phải thừa cơ muốn cua khuê mật của ta chứ?"

Trần Thu Nguyệt có chút nóng nảy.

Nghiêm túc nhìn nhìn Trần Thu Nguyệt, Lục Dương thở dài, nha đầu này khẳng định trước mặt Quan Nguyệt chẳng nói được lời nào hữu ích, bất quá, hắn cũng chẳng có biện pháp gì.

Ra cửa.

Lục Dương liền nhìn thấy Từ Thi cùng Lý Phỉ Phỉ đứng ở trong hành lang.

Bọn họ cũng tự nhiên nhìn thấy hai người.

Lý Phỉ Phỉ thần sắc quái dị, cao thấp đánh gia Trần Thu Nguyệt một hồi, sau đó mới đi tới, nói ra: "Đại tỷ, ngươi vừa rồi đi đâu vậy? Ta gọi điện cũng không nhận a!"

"Ngươi có gọi sao?" Trần Thu Nguyệt mặt không đổi sắc, hành động của nàng như quân tử, không chút nào bối rối, cầm lấy điện thoại nhìn nhìn, quả nhiên có cuộc gọi nhỡ, nàng thuận tay xóa bỏ, nói ra: "Vừa rồi cùng Lục Dương vào phòng làm việc thảo luận về sự tình nhà hàng, không chú ý đến điện thoại, phía ngươi thế nào, sắp xếp xong rồi?"

Một câu, liền giải thích hai người vào văn phòng làm gì, còn thuận tiện đem chủ đề chuyển đi.

Từ Thi quả nhiên mắc lừa, nói ra: "Sắp xếp xong rồi, bên tổng bộ đã nhận được tin tức, hiện tại có thể tùy thời vào làm việc."

"Tiền lương bao nhiêu a."

Trần Thu Nguyệt hỏi.

"Lương căn bản 3 nghìn, còn có 10% doanh thu."

Lý Phỉ Phỉ vui vẻ nói.

Vốn tiên lương ba nghìn, kỳ thật nàng đã rất hài lòng, dù sao đây cũng là công tác mình thích, nhưng không nghĩ tới, còn có được trích phần trăm.

Nàng nói ra: "Vốn chỉ được 5%, nhưng sự phụ yêu cầu tăng lên 10%."

Lục Dương nhìn Từ Thi.

Làm một trợ lý manga, cầm 10% quả thật hơi nhiều, đừng nhìn Từ Thi một mình chiếm hết 9/10, thế nhưng trong đó đã có cả phí biên kịch của Lục Dương, cùng với các loại phí hoạt động khác, nhưng Từ Thi là người một nhà, những thứ này Lục Dương không tính mà thôi.

Cho dù Từ Thi đăng chương tương đối chậm, không cách nào so sánh với đoàn đội chuyên nghiệp của Trần Dư, nhưng Từ Thi một tháng cũng có thể nhẹ nhõm kiếm năm sáu vạn, nhiều thì bảy tám vạn, gia tăng thêm hiệu suất, nói không chừng lên mười vạn, như vậy tính ra, tiền lương của Lý Phỉ Phỉ một tháng cũng hơn vạn rồi.

Đối với tân thủ mà nói, cầm số tiền này, đã vô cùng cao, cũng không biết, năng lực của Lý Phỉ Phỉ có đáng giá con số này không, đương nhiên, đây là chuyện Từ Thi an bài, Lục Dương cũng lười đi ý kiến.

Đó là do Từ Thi lấy doanh thu của mình phụ cấp cho người khác, ai cũng không tiện nói nhiều.

Từ Thi nói thêm: "Ta đã nhìn tác phẩm của Lý Phỉ Phỉ, không tệ, có nàng hỗ trợ, về sau hiệu suất vẽ manga sẽ tăng lên, 10% cũng không nhiều."|

"Ngươi cái gì cũng tốt, khó trách bị người ta khi dễ."

Trần Thu Nguyệt lắc đầu.

Nếu như Lý Phỉ Phỉ không phải là khuê mật của mình, nàng thật đúng không dám đặt người lạ bên cạnh Từ Thi, nha đầu này, quá ngốc rồi, không biết nhân tâm hiểm ác, đổi lại người có dụng tâm kín đáo, nhất định sẽ bị hố một phát vô cùng thảm.

"Yên tâm đi, có ta ở đây, vê sau không ai dám khi dễ sư phụ ta."

Lý Phỉ Phỉ bóp bóp nắm tay.

Khoa tay múa chân một hồi.

Thân làm một đại ca giang hồ, nàng vẫn có chút khí thế đấy, một thân tóc vàng chóe, cũng có chút dọa người...

"Còn nói bảo hộ Từ THi, ngươi đừng gây phiền toái cho nàng alf được rồi."

Trần Thu Nguyệt nhịn không được nói.

"Hì hì hì, làm sao có thể...." Lý Phỉ Phỉ lắc đầu, còn nói thêm: "Đại tỷ, hiện tại ngươi là lão bản nhà hàng, về sau chúng ta qua ăn cơm, không phải được miễn phí rồi sao?"

"Nghĩ sướng quá, vẽ tranh kiếm được nhiều tiền như vậy, còn muốn bịp ta? Nhìn phân lượng tỷ muội của chúng ta, tối đa giảm giá cho các ngươi 5%, không thể nhiều hơn." Trần Thu Nguyệt cười nói.

"Dừng, đúng là tỷ muội làm bằng nhựa mà."

Lý Phỉ Phỉ khinh bỉ nói.

...

Hơn hai giờ chiều, đại học Hà Đông, ký túc xá Hoa Mai phòng 323.

Triệu Oánh Oánh từ thư viện trở về, trên tay còn cầm một quyển sách triết học, đi lên tầng ba, nàng ở trong túi tìm tìm, lấy ra một chùm chìa khóa.

Thời điểm chuẩn bị mở cửa.

Nàng ngây ngẩn cả người.

Cửa ký túc lúc đi bị khóa đấy.

Triệu Oánh Oánh phát hiện, ổ khóa bên ngoài đã bị biến mất, nàng nhớ rõ, buổi sáng lúc ra cửa, bản thân còn đem nó kháo kỹ cơ mà.

"Hay là có kẻ trộm đột nhập vào ký túc xá?"

Triệu Oánh Oánh có chút khẩn trương.

Thời điểm nghỉ hè ký túc xá cũng không có nhiều người, vạn nhất có kẻ trộm, nàng quả thật khó đối phó, bất quá, tưởng tượng thời điểm đi lên, dì quản lý còn ở bên ngoài, tâm tình khẩn trương của nàng liền bình tĩnh một chút.

Nếu mà có kẻ trộm thật, bản thân sẽ hô to một tiếng, dì quản lý nhất định sẽ chạy lên hỗ trợ.

Thời điểm Triệu Oánh Oánh do dự có nên bước vào hay không, cửa đột nhiên bị mở ra.

Triệu Oánh Oánh càng hoảng sợ, vội vàng lui về sau hai bước, nhìn rõ người đi ra từ phòng ngủ, trên mặt nàng liền hiện lên nét vui mừng cùng khiếp sợ, nói: "Quan Quan, sao ngươi lại ở đây!"

"Oánh Oánh."

Trên tay Quan Nguyệt cầm hộp mì, chuẩn bị đi ra ngoài vứt rác.

"Quan Quan, sao ngươi lại tới trường học, cũng không nói ta trước một tiếng, vừa rồi làm ta sợ muốn chết, ta còn tưởng ngươi là kẻ trộm nữa nha?" Triệu Oánh Oánh hít sâu một hơi, tò mò hỏi.

"Ở nhà cũng không có việc gì, đếm trường học sớm tốt hơn."

Quan Nguyệt không có giải thích, cầm hộp mì đi tới thùng rác bỏ vào.

Triệu Oánh Oánh cũng theo tới, giật mình nói: "Giữa trưa ngươi ăn mì hộp a, ở nhà chán lắm hả, Lục Dương cũng không trở lại theo sao?"

Nhắc đến Lục Dương.

Quan Nguyệt khẽ cắn môi dưới, không có lên tiếng.

Triệu Oánh Oánh nhạy cảm phát hiện ra có chỗ không đúng.

Nàng nói: "Quan Quan, ngươi cùng Lục Dương cãi nhau?"

"Không có."

Quan Nguyệt lắc đầu.

"Vậy, là thế nào..."

Triệu Oánh Oánh rất muốn biết, rốt cuộc hè này khuê mật nhà mình xảy ra chuyện gì.

"Không có gì, Oánh Oánh, chúng ta là hảo tỷ muội, ngươi đừng có hỏi nữa được không, ta không muốn nói ra chuyện này, ta đến trường, cũng là muốn thi nghiên cứu sinh đấy, chúng ta cùng cố gắng lên."

Triệu Oánh Oánh thấy thế, không dám hỏi nhiều, tiến lên một bước, ôm lấy Quan Nguyệt an ủi: "Tốt, chúng ta là tỷ muội, cùng nhau cố lên, cùng tiến lên bờ, không nói đến chuyện khác..."

"Cảm ơn ngươi, Oánh Oánh..."

Quan Nguyệt bị Triệu Oánh Oánh ôm vào trong ngực, sóng mũi có chút cay, ủy khuất khóc lên.

...

Chương 945: Chiếu Cố (2)

Ở vườn khởi nghiệp bận rộn đến chiều, sau khi viết tiếp đại cương cho Từ Thi, lại nhìn Lý Phỉ Phỉ cùng Từ Thi phối hợp vẽ tranh , mãi cho đến bữa tối, Lục Dương mới về đến nhà.

Tiểu Tiểu Thành ngồi trên ghế trẻ em, đã có thể dựa vào chân chống để chạy lui chạy tới, Liễu Thanh Thanh còn đùng nệm bịt lại cái cạnh nhọn trong nhà.

"Tiểu Tiểu Thanh, tới đây.."

Nhìn thấy con gái nhà mình, Lục Dương lộ ra nụ cười tươi.

Hắn tự tay đem Tiểu Tiểu Thanh từ trong xe đẩy ôm ra, ở trên mặt nàng hôn vài cái.

Liễu Thanh Thanh tới kiểm tra một chút cái quần, không ướt, rất sạch sẽ...

"Anh cũng là, vừa về liền chọc con rồi, nãy nó còn tự chơi được đấy."

Đem bim nhét vào trở lại, Liễu Thanh Thanh ở trên quần Tiểu Tiểu Thanh vỗ vỗ.

"Tiểu Tiểu Thanh thích vậy mà, em xem kia, con nó cười tươi chưa." Lục Dương trả lời một câu, tiếp tục phụng bồi Tiểu Tiểu Thanh chơi: "Để bố mang con bay nào..."

"Khanh khách."

Tiểu Tiểu Thanh bị ép chơi, vẫn khá vui vẻ hớn hở đấy.

Chơi một hồi.

Cánh tay có chút mỏi.

Lục Dương mới đưa Tiểu Tiểu Thanh quay lại xe, Tiểu Tiểu Thanh sợ bị Lục Dương làm phiền, mới xuống xe, liền đem xe đẩy chạy xa....bốn cái lốp xe, phát ra âm thanh không nhỏ.

"Phía dưới có ai thuê chưa?"

Lục Dương hỏi.

Trong nhà có hài tử, hiện tại hài nhe ngồi trên xe đẩy chạy lung tung, khó trách khỏi phát ra tạp âm, đây là chuyện không cách nào tránh được, nếu dưới lầu có hộ gia đình, có thể cùng đối phương thương lượng một chút, chào hỏi.

"Không rõ lắm..."

Liễu Thanh Thanh lắc đầu.

Thành thị chính là như vậy, lầu trên lầu dưới, ở với ai cũng không biết, thời này còn chưa lưu hành cái gọi là chủ tòa chung cư, vì vậy căn bản không biết xung quanh có người hay không.

Phụ cận trường học không có biệt thự mở bán, bằng không Lục Dương đã sớm đổi biệt thự rồi.

Suy nghĩ một chút, Lục Dương nói ra: "Để tí nữa anh đi xuống xem, nếu có, liền tặng ít trái cây, người ta có lẽ cũng hiểu được."

Người không nói đạo lý lúc này vẫn là số ít, Tiểu Tiểu Thanh ban ngày chơi trên xe, buổi tối liền bị Liễu Thanh Thanh bế đi ngủ, đối với dưới lầu ảnh hưởng cũng không lớn.

Trước khi tốt nghiệp, còn cần ở đây kiên trì một đoạn thời gian, chờ sau khi tốt nghiệp, liền đổi căn biệt thự, khi đó cũng không cần lo ngại như vậy.

Liễu Thanh Thanh nhẹ gật đầu, bản thân nàng là một người thiện lương, không thích mang đến phiền toái cho người khác, Tiểu Tiểu Thanh hiện tại một mực cầm xe đẩy chạy lung tung, nàng có chút băn khoăn.

Tiểu Tiểu Thanh không muốn chơi với bố, Liễu Thanh Thanh bận đi nấu cơm, Lục Dương một mình trở lại phòng ngủ.

Nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Lục Dương kéo màn ở cửa sổ ra, ánh nắng mặt trời vừa vặn chiếu vào, Lục Dương lấy điện thoại ra, gọi cho Quan Nguyệt, tiếng chuông vang lên thật lâu, nhưng vẫn như cũ không có người nghe, cuối cùng chỉ có thể nghe thấy tiếng của nhân viên tổng đài, Lục Dương bất đắc dĩ đành cúp máy.

Chuyện này đã hơn tuần lễ, hắn không biết đã gọi bao nhiêu cuộc, Quan Nguyệt thủy chung đều không nghe, cảm giác này, quả thật có chút không thoải mái.

Bất quá cũng không có biện pháp.

Bản thân sai đầu, cũng không thể trách người khác được.

Liên tương đến hôm nay Trần Thu Nguyệt nói gặp Quan Nguyệt ở tàu hỏi, trong lòng Lục Dương có cảm giác không ổn, Quan Nguyệt vì sao đột nhiên đi đến Giang Thành, có phải cùng cha mẹ đi kiểm tra ADN không?

Khả năng này kỳ thật rất lớn, dù sao, hắn đã bắt chuyện qua mấy chỗ kia, nhưng đến bây giờ vẫn không có tin tức truyền đến.

Nói như vậy.

Tình huống bây giờ rất khó.

Quan Nguyệt biết Tiểu Tiểu Thanh cùng mình có quan hệ, liền không dễ dàng tha thứ hắn như vậy, còn có cha mẹ Quan Nguyệt nữa, lão Quan cùng bác sĩ Lâm, đoán chừng tuyệt đối không cho phép mình cùng con gái bọn họ lui tới.

Đây là một vấn đề vô cùng đau đầu.

Hắn hiện tại phải xác định, có phải sự việc xảy ra giống như với phán đoán của mình rồi không.

Suy nghĩ một chút.

Lục Dương nhớ kỹ lần trước ra ngoài dạo chơi, Quan Nguyệt từng nói, Triệu Oánh Oánh hè này không có về nhà, ở trường chuẩn bị học thi nghiên cứu sinh, như vậy, sau khi Quan Nguyệt quay về trường học, nhất định cùng Triệu Oánh Oánh một chỗ.

May Mắn

Hắn biết rõ số của Triệu Oánh Oánh.

Thậm chí còn biết hai người khác cùng phòng của Quan Nguyệt.

Điều này cũng nhờ lần trước giới thiệu công tác, các nàng đều điền kỹ thông tin cá nhân, ở trên danh bạ tìm tìm, Lục Dương tìm được cái tên Triệu Oánh Oánh, sau đó gọi qua.

Điện thoại vang lên một hồi, thời điểm Lục Dương cảm thấy không có nhấc máy, thì kết nối.

"Triệu Oánh Oánh, là ta, Lục Dương..."

Lục Dương mở miệng nói ra thân phận.

"Lục...Lục Dương, ngươi gọi điện cho ta làm gì?" Trong điện thoại, Triệu Oánh Oánh có chút khẩn trương.

Lục Dương nói ra: "Ta muốn gọi cho Quan Nguyệt, nhưng nàng hiện tại không nhận số ta nữa rồi, ta nghe nói, nàng quay về trường học rồi phải không, đang ở cùng ngươi một chỗ?"

"Ừ ừ, nàng đang ở trong phòng, ta bây giờ ở ngoài ban công."

"Ừ, đến trường học là tốt rồi." Lục Dương nhẹ nhàng thở ra, hắn lo lắng Quan Nguyệt làm điều gì dại dột.

"Lục Dương, ta hỏi ngươi, ngươi cùng Quan Nguyệt thế nào, hôm nay nàng khóc rất thương tâm..." Tuy rằng Lục Dương giới thiệu công tác cho nàng, nhưng Triệu Oánh Oánh vẫn bị bạn thân của mình kêu bất bình.

"Có một số việc không tốt để nói ra, ngươi chỉ cần biết chúng ta mâu thuẫn rất lớn, Triệu Oánh Oánh, ngươi là bạn của Quan Nguyệt, cùng là bằng hữu tốt nhất, ta nhờ ngươi chiếu cố nàng ấy thật tốt."

"Ừ, ta biết rồi, Quan Quan là bằng hữu của ta, ta nhất định sẽ chiếu cố cho nàng."

"Vậy được, đây là số của ta, có chuyện gì, ngươi có thể gọi vào số này, ta hiện tại không thể tìm các ngươi, trước để cho nàng bình tĩnh lại."

Lục Dương ở trong điện thoại nói ra.

"Tốt, Quan Quan...giống như nói muốn thi nghiên cứu sinh."

Thời điểm cúp điện thoại, Triệu Oánh Oánh đột nhiên nghĩ tới chuyện này, nói ra.

Muốn thi nghiên cứu sinh sao?

Lục Dương sửng sốt.

Không biết có phải là do Quan Nguyệt hờn dỗn hay không, lúc trước nàng không có quyết định này, dù sao, hai người đều đã nói, sau khi tốt nghiệp, sẽ liền kết hôn.

Nhưng có quan hệ cha mẹ Quan Quan ngăn trở, muốn làm được chuyện này, không phải chuyện dễ dàng, Quan Nguyệt đột nhiên muốn thi nghiên cứu, là kế hoãn binh, hay là....

Lục Dương không đoán ra được tâm tư của Quan Nguyệt, hắn nói ra: "Mặc kệ nàng làm gì, ta đều ủng hộ."

"Vậy cúp đây."

"Ừ."

Lầu hoa mai, bên ngoài ban công, Triệu Oánh Oánh nhìn điện thoại.

Nàng có chút không thông, nhìn thái độ Lục Dương, xem ra hắn quả thật làm ra chuyện gì có lỗi với Quan Nguyệt rồi.

Thở dài.

Triệu Oánh Oánh đẩy cửa đi vào.

Dưới ánh đèn, Quan Nguyệt chăm chú đọc sách, bên cạnh quyển sách, còn có một chiếc đèn bàn nhỏ, đây là thứ mà bọn hắn mới xuống lầu mua, bên cạnh đèn bàn, còn có một cái bàn phím hoàng kim nho nhỏ.

Thứ này, đây là lần đầu tiên Triệu Oánh Oánh nhìn thấy.

“Vừa rồi Lục Dương gọi điện tới.”

Triệu Oánh Oánh đi tới nói ra.

Giữa khuê mật với Lục Dương, đương nhiên là nàng đứng về phía khuê mật rồi.

“n.”

Quan Nguyệt tiếp tục đọc sách, không ngẩng đầu, bộ dạng giống như không quan tâm.

“Ngươi không muốn biết, hắn nói gì sao?”

Triệu Oánh Oánh tiếp tục nói.

Quan Nguyệt ngẩng đầu, nhìn nhìn Triệu Oánh Oánh,sau đó lắc đầu.

Chương 946: Hàng Xóm (1)

Buổi tối, Liễu Thanh Thanh làm ba món ăn cùng một món canh, một đĩa thịt băm ớt xanh, khoa tây thái sợi, cùng súp lơ xào thịt, còn có canh rong biển trường, tay nghề nấu ăn của Liễu thanh Thang không cần phải nói, mới từ phòng ngủ đi ra, Lục Dương đã gửi được mùi thơm.

Đồ ăn cũng được dọn lên bàn, Lục Dương đi rửa tay, đi tới ghế salon ngồi xuống, Tiểu Tiểu Thanh đứng trên xe em bé, đôi mắt to tròn nhìn lên bàn ăn.

"Đi qua một bên chơi đi."

Liễu Thanh Thanh đem chiếc xe đẩy kéo tới mình, phòng ngừa Tiểu Tiểu Thành đụng phải đồ ăn.

Nếu như không phải có Lục Dương ở nhà, nàng sẽ đến phòng bếp ăn cơm, phòng ngừa bị Tiểu Tiểu Thanh đụng phải, nhưng có hai người ở nhà, nên vẫn chăm sóc được.

"Nha đầu này ,không phải muốn ăn cơm rồi chứ?"

Lục Dương cười nói.

"Không biết, đoán chừng tưởng đây là đồ ăn vặt đi."

Liễu Thanh Thanh cầm lên bắt cơm, nhìn nhìn Tiểu Tiểu Thanh, tiểu nha đầu rất ủy khuất, chu môi nhìn bên này.

Lục Dương hướng về Tiểu Tiểu Thanh mở trừng hai mắt, cầm lấy bắt cơm, gấp lên một miếng ớt xanh, ăn một miếng, mùi vị không tồi, rất ngon.

"Ớt này do Tần tỷ đưa tới à? Mùi vị không tệ đấy..."

"Ừ, đúng vậy, Tần tỷ nói đây là ớt trồng, rất ngon, vừa mỏng vừa cay, nàng biết rõ anh thích ăn ớt, vì vậy mua một chút tới đây."

Liễu Thanh Thanh không dám ăn ớt, vì vậy liền ăn những món khác.

"Tần tỷ đúng là nữ nhân biết chăm sóc, đáng tiếc, người tốt như vậy, còn trẻ đã mất chồng."

Lục Dương tiếc hận thở dài.

Niên kỷ Tần Lam kỳ thật không lớn, chỉ mới đầu ba, lớn lên coi như cũng được, là kiểu loại càng nhìn càng thấy thích, mang theo con nhỏ, muốn tìm một người khác cũng không khó.

Liễu Thanh Thanh ăn một miếng cơm, nói ra: "Em cùng Tần tỷ cũng từng nói về chuyện này, nàng chủ yếu lo lắng người ta đối xử với Đậu Đậu không tớt, còn nói, nàng bây giờ không tồi, không muốn tái giá."

"Tùy duyên đi."

Lục Dương cũng không có thói quen làm mai cho người khác, huống chi bên cạnh hắn cũng không có đối tượng nào phù hợp, đổi lại thời điểm cậu nhỏ chưa kết hôn, ngược lại có thể giới thiệu một chút, niên kỷ không sai biệt, là nữ nhân tốt bụng, mang theo tiểu hài tử cũng không sao...Đáng tiếc, cậu nhỏ lúc này đã có dì nhỏ.

Ăn cơm xong.

Lục Dương đem chén đĩa chồng lại một chỗ, đứng dậy nói ra: "Em cho Tiểu Tiểu Thanh ăn chút gì đi, nhìn nó kìa, ủy khuất không thôi, cảm giác giống như chúng ta khi dễ nó vậy, anh đi rửa chén."

"Để đó em rửa."

Liễu Thanh Thanh nói ra.

"Rửa mấy cái bát thôi mà, dành nhau làm gì."

Nói xong, Lục Dương đem chén đĩa vào trong phòng bếp, trước thả đĩa không xuống bồn, lại bỏ thức ăn còn dư vào trong túi giữ, để vào tủ lạnh, rửa bát, nhìn Liễu Thanh Thanh vẫn còn cho Tiểu Tiểu Thanh ăn, Lục Dương nấc một cái, nói ra: "Anh đi ra ngoài một chút, em đi cùng không?"

"Em không đi, bên ngoài nhiều muỗi, sẽ cắn Tiểu Tiểu Thanh."

Liễu Thanh Thanh lắc đầu.

Nếu hai người đi cùng nhau, nhất định phải mang theo Tiểu Tiểu Thanh cùng một chỗ, nhưng đây là mùa hè, muỗi còn rất nhiều, còn có ruồi nữa, để nó đốt rất phiền phức.

"Ừ, vậy được, anh đi dạo chút rồi về."

Đeo lên đôi giày thể thao, Lục Dương ra khỏi nhà.

Thời điểm thang máy tới tầng mười một, dừng lại.

Một nữ sinh gọng kính vàng đi dến, trên tay nữ nhân, còn mang theo một đồ bỏ, xem ra là đi vứt rác.

''Là ngươi!"

Hai người nhìn thấy lẫn nhau, đều đồng thời phát ra âm thanh.

Nữ nhân này cũng là người quen, chính là khuê nữ nhà lão Chu siêu thị, cũng là cháu gái tiện nghi của Lục Dương...

Lục Dương có chút kinh ngạc, nói: "Ngươi ở tầng mười một a."

"Đúng vậy, ngươi ở tầng trên? Thật trùng hợp..." Chu Tử Tình cũng rất kinh ngạc, không nghĩ ở chỗ này cũng gặp được Lục dương, lúc ấy hai người cũng gặp qua ở siêu thị, nói chuyện vẫn rất vui vẻ đấy.

"Ngươi không phải sinh viên sao? Như thế nào lại ở bên ngoài."

Chu Tử Tình vẫn tương đối hiếu kỳ.

"Ở bên ngoài thuận tiện hơn...Ta mua phòng ở trên."

Lục Dưng giải thích nói.

"Ngươi mua phòng sao, cũng đúng, cũng đúng, cha ta nói ngươi là lão bản, hơn nữa đầu tư cổ phiếu rất lợi hại, nhất định có thể kiếm được tiền mua phòng."

Chu Tử Tình nghĩ đến sự tình phụ thân nhắc đến Lục Dương.

Sau lần gặp mặt đó.

Phụ thân cố ý kể về Lục Dương, nói Lục Dương đầu tư rất lợi hại, kiếm được không ít tiền, cũng là do Lục Dương nhắc nhở, ông mới không chơi cổ phiếu nữa.

Mặt khác, Lục Dương còn có một công ty manga ở vườn khởi nghiệp, nhân viên dưới trướng có không ít, là sinh viên rất có năng lực.

Lúc ấy Chu Tử Tình cũng rất khiếp sợ.

Một sinh viên, lợi hại vậy sao, vẫn còn đi học đã mở công ty, còn hiểu nhiều về tài chính, quả chính là thiên tài.

Bất quá, lão Chu cũng nhắc nhở nàng.

Lục Dương người này, rất có nữ duyên, bên người có rất nhiều hoa đào, bảo nàng phải tránh xa ra một chút.

Đối với chuyện này.

Chu Tử Tình xì mũi coi thường.

Phụ thân quá quê mùa rồi, bất kể nam sinh hay nữ sinh, chỉ cần ưu tú thôi, thì bên cạnh sẽ xuất hiện một đám ong bướm, đây là chuyện rất bình thường.

"Ngươi ở phòng nào?" Thời điểm Chu Tử Tình nghĩ ngợi lung tung, Lục Dương hỏi.

Chu Tử Tình phục hồi tình thân, trả lời: "1102."

"1102?"

Nghe được Chu Tử Tinh trả lời, Lục Dương cười nói: "Thật trùng hợp, nhà ta ở phòng 1202, vừa vặn ngay trên phòng ngươi, ta vốn đang tính, nhìn xem phía dưới có người ở hay không, cũng quá trùng hợp đi."

"Đúng vậy, thật trùng hợp."

Chu Tử Tình cũng rất kinh ngạc.

Đây tuyệt đối là trùng hợp, dù sao nàng mới chuyển vào đây được một đoạn thời gian, Lục Dương nhất định còn tới sớm hơn mình, chỉ là nàng không lý giải được đoạn sau của Lục Dương, vì vậy hỏi: "Ngươi vì sao lại muốn xem phía dưới có người ở không?"

Nhìn thoáng qua Chu Tử Tình, Lục Dương cười cười, nói ra: "Không có biện pháp, nếu có phải xin lỗi người ta, nhà ta có con nhỏ mà, hiện tại ngồi xe đẩy chạy khắp nơi, sợ ảnh hưởng người phía dưới, chuyện này ta tính thương lượng với người ta một chút, không nghĩ tới là ngươi, thật có duyên..."

"n, cái gì!"

Chu Tử Tình mở to hai mắt, vô cùng kinh ngạc nhìn Lục Dương, túi rác ở trên tay thiếu chút nữa rơi xuống, nàng khiếp sợ nói: "Lục Dương, ngươi có con nhỏ?"

"Đúng vậy a, là một bé gái, rất đáng yêu, không có việc gì ngươi có thể lên thăm một chút."

Lục Dương bình tĩnh nói.

Thỏ không ăn cỏ gần hang, nữ nhi lão Chu này, Lục Dương cũng không có ý tưởng, tuy rằng lớn lên không tệ, nhưng giống như lúc trước đã nói với Trần Thu Nguyệt, hắn cũng không phải gặp ai cũng thu, chuyện Quan Nguyệt bên kia còn chưa biết giải quyết thế nào đây.

Nói bản thân có em bé, nha đầu này, có lẽ cũng thôi suy nghĩ nhiều.

Huống hồ, nếu bắt lấy con gái lão Chu vào tay, lão Chu không phải ân đoạt nghĩa tuyệt với mình luôn sao?

Thang may chậm rãi đi xuống.

Đến tầng một, hai người từ trong ra ngoài.

Chu Tử Tình vẫn như trước có chút kinh ngạc, nàng không nghĩ tới, Lục Dương còn là sinh viên, vậy mà có con nhỏ, chuyện này cũng quá nhanh đi.

"Thùng rác ở bên kia!"

Lục Dương chỉ chỉ thùng rác cách đó không xa.

"n ân."

Chu Tử Tình nhẹ gật đầu.

Vài bước đi tới thùng rác, đem túi rác ném vào, đậy nắp lại, lần nữa quay đầu nhìn lại, đã không còn thấy bóng dáng của Lục Dương.

Chu Tử Tình nâng đỡ kính mắt.

Gia hỏa này, chạy thật là nhanh!

Chương 947: Hàng Xóm (2)

Ở cư xá dạo một vòng, Lục Dương từ cửa Đông ra ngoài, đi tới trường học.

Trường học hầu như không có người nào, bảo vệ ngược lại nhận ra Lục Dương, liền lên tiếng chào hỏi, Lục Dương cũng cười đáp lại, đi vào trường, Lục Dương gọi điện cho Trần Thu Nguyệt.

"Các ngươi ăn chưa?"

Lục Dương lúc rời đi, Trần Thu Nguyệt, Từ Thi cùng Lý Phỉ Phỉ còn ở cùng một chỗ.

"Đang ở nhà hàng Tây ăn cơm, buổi tối còn có hai bàn khách, muội muội ở quầy thu ngân cũng được gọi về, nếu thích qua đây nhìn xem." Ở trong điện thoại truyền đến giọng nói của Trần Thu Nguyệt.

Lục Dương có chút im lặng lắc đầu, nói ra: "Các em ăn đi, anh không ăn."

Bụng đã no rồi, Lục Dương cũng không muốn tới tham gia náo nhiệt.

Nhìn thời gian ở trên điện thoại.

Đã hơn sáu giờ chiều, bất quá mùa hè nên Lục Thành tối rất muộn, giờ này, mặt trời còn hoàn toàn chưa xuống núi, phía Tây vẫn một mảnh ngũ sắc rực sáng.

Thời điểm đi qua vườn khởi nghiệp, bởi vì vừa rồi gặp được Chu Tử Tình, Lục Dương còn cố ý nhìn thoáng qua phương hướng siêu thị, không nghĩ tới siêu thị lúc này vẫn mở cửa.

"Lão Chu từ lúc nào cần cù như vậy?"

Lục Dương có chút kinh ngạc.

Thời điểm sáng nay tới, siêu thị vẫn còn đóng cửa đấy.

Nhìn chiếc xe điện ngoài cửa siêu thị, của lão Chu đấy, hẳn là hắn không thể nghi ngờ, Lục Dương đi tới.

"Muốn mua gì vậy?"

Lục Dương mới bước vào cửa, chợt nghe giọng nói của lão Chu sau thùng hàng kêu lên.

"Không muốn mua gì."

Lục Dương cười nói.

"Là ngươi a."

Lão Chu từ sau thùng hàng đi ra, nhìn thấy Lục Dương, vốn là kinh ngạc, sau đó cười cười.

Đem thùng mì tôm tiện tay để qua một bên, lão Chu vỗ vỗ bụi bặm trên người, nói ra: "Ngươi kì nghỉ không phải về nhà sao? Tới đây khi nào?"

"Mới đến được có vài ngày, còn người, sao mở cửa hàng sớm vậy?"

Lục Dương ở trong tiệm đánh giá một phen.

Lão Chu thở dài, nói ra: "Không có cách nào hết, áp lực sinh hoạt đè nặng lên vai, thừa dịp trường học còn chưa khai giảng, mấy cửa hàng khác còn đóng cửa, ta đây mở cửa kiếm thêm chút thu nhập."

"Ngươi còn có áp lực gì? Hay lại thua lỗ cổ phiếu rồi?"

Lục Dương đem chiếc ghế sau quầy lấy ra, ngồi lên, quan hệ giữa hắn và lão Chu lúc này, coi như bạn vong niên rồi, hoàn toàn không cần khách khí.

"Ngươi không biết đâu.'' Lão Chu từ trong tủ lạnh lấy ra hai chai nước khoáng, ném một chai cho Lục Dương, mở một chai ra uống, nói ra: "Con gái của ta gần đây, mới mua một căn phòng, đem của cải nhà chúng ta tích góp được lấy hết rồi, nếu bây giờ không kiếm tiền, chỉ sợ tháng sau phải ra đường hít gió Tây Bắc mà sống."

"Con gái của ngươi? Chu Tử Tình? Nàng mua phòng ở?"

Lục Dương tỏ vẻ không biết.

"Đúng vậy a, nha đầu lớn rồi, cần một phòng nhỏ, về sau coi như tìm lão công, cũng không phải không có chỗ dựa." Lão Chu cảnh giác nhìn thoáng qua Lục Dương.

"Lão Chu, sao ngươi lại nhìn ta bằng ánh mắt như vậy? Ta đối với con gái ngươi không chút suy nghĩ gì, kém cả thế hệ đấy." Lục Dương nhịn không được lắc đầu, lão Chu này, sợ bản thân mình bắt con gái hắn chạy sao?

Lão Chu một hơi đem chai nước khoáng uống cạn, tiếp tục nói: "Lục Dương, kỳ thật, ngươi là một nam sinh rất ưu tú, nếu như ngươi không phải đã có bạn gái, ta nhất định sẽ đem Từ Tinh gả cho ngươi, nhưng mà, ngươi cũng biết...Ta chỉ có nha đầu này, không thể để ngươi gây họa."

"Lão Chu, lời này ngươi nói không đúng, nhìn ta giống như hay gây họa cho người khác không." Lục Dương có chút bất mãn.

Lão Chu cười cười, cũng không thèm giải thích.

Lục Dương lại hỏi: "Cháu giá Tử Tình mua phòng ở đâu?"

"Ngươi hỏi chuyện này làm gì?" Lão Chu không muốn nói.

"Hỏi cho biết mà thôi, ngươi không muốn nói, vậy để ta bấm tay tính vậy, lần này về quê, ta học được vài phần bản lĩnh của Khâu Bán Tiên đấy, rất linh đấy."

Lục Dương cười nói.

Lão Chu cười ha ahr nói: "Lục Dương, ngươi sẽ không phải bị tên đạo sĩ nào lừa đó chứ?"

Chu lão bản căn bản không tin Bán Tiên hay Bán Thần gì cả, còn tưởng rằng Lục Dương bị gạt, gia hỏa này, nhiều lần chê cười mình, lần này mình có thể cười lại hắn rồi.

Lục Dương bấm tay tính tính, sau một lát, hắn nhìn phương hướng cửa Tây, nói ra: "Nếu như ta đoán không sai, chất nữ Tử Tình mua phòng, ở phía Tây trường học..."

"Phía Tây?"

Trong đầu lão Chu xuất hiện bốn vị trí quanh trường học, sau đó hắn mở to hai mắt.

Vậy mà đoán đúng.

Nhất định là đoán bừa!

Lão Chu không tin, hắn nói ra: "Ngươi nhất định là đoán bừa!"

"Vậy là ta đã đoán đúng, không tệ, không tệ, vậy kế tiếp liền dễ dàng rồi." Lục Dương ra vẻ cao thâm, tiếp tục nói: "Địa phương thoạt nhìn không xa, đoán chừng hơn nghìn mét, ồ, nếu là một nghìn mét, liền là ở cư xá gần đây, vậy chỉ có một cái thôi, Chung Cư Hoa Đình....Chất nữ hẳn là mua phòng ở Cư Xá Hoa Đình rồi."

Lục Dương kinh ngạc ní.

Chu lão bản mở to hai mắt mà nhìn, nếu như vừa rồi phương hướng có thể trùng hợp, vậy bây giờ, Lục Dương còn đem tên cư xá nói ra, đây tuyệt đối không phải là trùng hợp.

Vị Khâu Bán Tiên, thật sự lợi hại sao?

Lão Chu có chút động tâm.

Nếu như hắn có năng lực như Khâu Bán Tiên, vậy chỉ cần bấm tay tính toán, liền biết cổ phiếu nào tăng, vậy không phải dễ dàng rồi sao, như vậy, mỗi ngày còn không cần kinh doanh cái siêu thị nhỏ này?

"Lục Dương...Ngươi....Ngươi sao, sao vừa rồi tính ra được." Lão Chu cẩn thận hỏi.

"Ha ha ha."

Lục Dương nhịn không được cười to.

Gia hỏa này, thật đúng bị bản thân lừa rồi, hắn cười nói: "Giả đấy, vừa rồi ở cư xá, ta gặp được Tử Tình, đừng nói ngươi tưởng ta biết coi bói thật đi?"

Lần này đến phiên lão Chu trợn tròn mắt.

"Ngươi thế nào gặp được Tử Tình?"

"Bởi vì ta cũng có phòng ở chung cư Hoa Đình a, hơn nữa còn rất trùng hợp, phòng của chất nữ ở dưới phòng ta, chúng ta sau này là hàng xóm rồi, có rảnh rỗi lên phòng uống trà."

Cái gì?

Hai chân lão Chu run lên, thiếu chút nữa không đúng vứng.

Bản thân mua phòng cho con gái ở, lại ngay tại dưới phòng Lục Dương, vậy mà cùng một cư xá, cùng một tòa nhà, một tầng đơn....Chuyện này...Lão Chu cảm giác tương lai một mản đen kịt, đây không phải là đưa dê vào miệng cọp sao?

Nhìn Lục Dương mang theo chai nước khoáng tiêu sai rời đi.

Lão Chu cầm lấy điện thoại, ở phía danh bạ tìm tìm, gọi điện, nói ra: "Tiểu Vương, ta muốn hỏi một chút, căn phòng ta mua khi bữa, có thể đổi được không? Đổi một nơi khác cũng được..."

Chương 948: Ước Định (1)

"Đoán xem ta là ai!"

Đi mệt rồi, Lục Dương ngồi xuống một cái ghế bên hồ nhân tạo nghỉ ngơi, đột nhiên bị che mất hai mắt, sau đó từ sau lưng nghe thấy giọng nói non nớt.

"Lữ Tiểu Bạch, đừng làm rộn!"

Giọng nói quá rõ ràng, không cần đoán cũng biết là ai.

Lục Dương đẩy ta che mắt ra, quay đầu lại nhìn.

Quả nhiên là Lữ Tiểu Bạch mặt một thân váy trắng.

"Ai nha, thật không thú vị, đoán phát liền ra.

Lữ Tiểu Bạch chu miệng, cảm giác tiếc hận không thôi.

Tiện tay tắt màn hình điện thoại, để vào trong túi áo, Lục Dương nhìn Lữ Tiểu Bạch, hỏi: "Lữ Tiểu Bạch, sao ngươi ở chỗ này!"

"Dượng, nhà ta ở đây mà!"

Lữ Tiểu Bạch trừng mắt nhìn.

Được rồi, quả nhiên là câu hỏi nhảm, Lữ Tiểu Bạch ở cùng ông bà, liền ở bên phòng trọ giáo sư đằng kia, buổi tối ở trường học đi dạo, cũng là điều bình thường.

"Dượng, ngươi ngồi ở đây làm gì, nhìn bộ dạng cô đơn a, hay là thất tình rồi hả?"

Lữ Tiểu Bạch tò mò không thôi.

"Đừng ăn nói linh tinh, cẩn thận ta nói cho cô ngươi biết, bảo nàng ấy đánh ngươi." Lục Dương liền lấy ra Lữ Tiểu Vũ hù dọa Lữ Tiểu Bạch, nha đầu này, trong đầu nghĩ thứ gì đâu không.

Lữ Tiểu Bạch cũng không sợ hãi, ngược lại còn cười lên ha hả: "Cô ta dạo này bạn lắm, nào có thời gian quản ta, dượng, ngươi chưa quên ước định của chúng ta chứ?"

"Ước định? Ước định gì?"

Lục Dương hỏi.

"Ngươi chẳng lẽ đã quên, a, không được không được, chuyện đã đáp ứng, không có phép ngươi đổi ý, ngươi đã nói, chỉ cần kỳ thi lần này, nếu thành tích của ta có thể lop vào TOP 30, ngươi sẽ mang ta đến Wanda chơi, còn tặng một chiếc máy PS,.... Nhưng chiếc PS trước, bà nội đã trả lại, nên không cần thực hiện nữa, hay đổi sang thứ khác cũng được..."

Lữ Tiểu Bạch mong chờ nhìn Lục Dương, cùng đợi câu trả lời của hắn.

"Ngươi lọt vào TOP 30? Không phải chém gió chứ?" Lục Dương có chút không tin, hắn biết thành tích lần trước của Lữ Tiểu Bạch đấy, bài danh hơn 60 mươi trong lớp, chỉ hơn được 2,3 người, lúc này mới qua được bao lâu chứ?

Hình như hơi nhanh thì phải.

"Dượng, ngươi không nên xem thường ta, thành tích của ta tuyệt đối là thật, thề, ai nói láo làm cho." Lữ Tiểu Bạch giơ tay lên thề, bộ dạng rất thật.

Nhìn dáng vẻ này, không giống nói dối lắm, đương nhiên, Lục Dương cũng không dễ dàng tin tưởng như vậy, hắn biết rõ nha đầu Lữ Tiểu Bạch này, chính là tinh ranh như quỷ, so với cô cô Lữ Tiểu Vũ của nàng thì có ý đồ xấu hơn nhiều, không phải là ngươi dễ đối phó.

"Vậy ta hỏi ngươi một chút, ngươi xếp hạng bao nhiêu?"

Lục Dương hỏi.

Lữ Tiểu Bạch nói ra: "Hai mươi chín a, vừa vặn lop vào top 30."

"Hai mươi chín, ngươi chắc chứ?" Lục Dương sửng sốt, nào có sự tình trùng hợp như vậy, thi một lần liền từ cuối lớp lọp vào top giữa, chuyện này có chút điêu nha, thi một lần vào top 29.

"Thật mà, thật mà, không phải nói, ai nói láo là con chó."

Lữ Tiểu Bạch sợ người khác không tin, liền thề thốt lần nữa.

"Vậy ngươi có chứng cớ gì không?"

Lục Dương hỏi tiếp.

"Đã sớm biết dượng nhất định hỏi vậy mà." Lữ Tiểu Bạch cầm lấy điện thoại, tìm kiếm một hồi, mở ra QQ, nói: "Dượng khẳng định còn chưa xem QQ của ta, nếu không đã sớm biết."

Lữ Tiểu Bạch mở ra một tấm ảnh, Lục Dương nhìn nhìn, trên đó viết, điểm thi cuối kỳ của trường THCS Lục Thành số 12, lớp 8/2.

Lục Dương từ trên nhìn xuống.

Quả nhiên ở vị trí thứ 29, thấy được cái tên Lữ Tiểu Bạch, nha đầu này, thật đúng xếp thứ 29 a.

Nhìn nhìn thành tích, số điểm của từng môn học đều rất đều, không quá cao cũng không quá thấp, toàn bộ đều trên trung bình, trong quá trình nhìn ảnh, Lục Dương không cẩn thận đụng vào điện thoại, khiến ảnh trở lại bình thường, Lục Dương liền nhìn thấy cap của Lữ Tiểu Bạch.

Ngoài trừ hình ảnh bảng điểm, còn có ba chữ.

Còn ai nữa!

Thật đúng là kiêu ngạo mà!

Lục Dương rất muốn nói cho nàng biết, chỉ là hạng thứ 30 mà thôi, không phải xếp đầu, nhưng suy nghĩ một chút, vẫn nên thôi đi, Lữ Tiểu Bạch khó được dịp chăm học.

Không nên đả kích tới sự tự tin của nàng ta.

Phía dưới có không ít bình luận.

Xem ra là đồng bạn sơ cấp của Lữ Tiểu Bạch.

Từ nội dung bình luận có thể thấy, phiếu điểm là thật đấy.

"Dượng, hiện tại tin rồi chứ, nêu còn không tin, ngươi có thể hỏi dì nhỏ, thành tích lần này, chủ nhiệm lớp còn gọi về thông báo với gia trưởng, nàng cũng biết!"

Lữ Tiểu Bạch lo lắng Lục Dương còn chưa tín nhiệm nàng.

"Không cần, không cần, lần này ta tin rồi." Lục Dương trả di động về.

Lữ Tiểu Bạch vui vẻ nói: "Vậy chuyện kia..."

Lục Dương biết rõ nha đầu này muốn nói gì, hắn tiếp tục nói: "Ta chỉ có một vấn đề, chính là ngươi không phải không chế số điểm đi, vì sao hết lần này tới lần khác lại là con số 29, ngươi không cảm thấy quá trùng hợp sao?"

"Không phải, không phải, dượng, ngươi nghĩ nhiều rồi." Lữ Tiểu Bạch trợn tròn mắt, tiếp tục nói:" Ta cũng không phải là thần tiên, khống chế điểm không phải chuyện dễ như điều khiển tay chân, ta cũng không thể nói toàn bộ bạn học phối hợp được, hơn nữa, lần trước xếp hạng 64, lần này tăng lên 29, tăng lên nhiều hạng giư vậy, làm sao mà khống chế điểm thi được!"

Được rồi, nói cũng đúng.

Lục Dương cảm giác mình hơi đa nghi.

Coi như là thiên tài, một lần tăng lên ba mươi hạng cũng đã rất dọa người, không thể không nói, gien của dòng họ Lữ, đúng là di truyền xuống dưới.

Thành tích của Lữ Tiểu Bạch tăng cao, đây là chuyện tốt, Lục Dương cũng có thể cho Lữ Tiểu Vũ một công đạo, Lữ Tiểu Vũ còn nói vì mình mà chất nữ mất đi ý chí học tập.

"Thế để ta dành thời gian ra dẫn ngươi tới Wanda chơi, cho ngươi tiền chơi điện tử, mặt khác, còn cho ngươi một thứ bằng giá với PS 3, ngươi cứ nghĩ trước đi, nghĩ xong nói với ta, mà không cho tiền..."

Lữ Tiểu Bạch còn là học sinh trung học, cho nhiều tiền như vậy, khẳng định không phải chuyện tốt, nhưng mua ít đồ, cũng không sao cả.

"n, vậy để ta suy nghĩ, mà dượng, ta có thể dẫn theo bạn học không?"

Lữ Tiểu Bạch cẩn thận hỏi.

"Không có vấn đề."

Lục Dương nhẹ gật đầu, chuyện này cũng không có gì để từ chối.

"Tốt, cảm ơn dượng, ta trước về nghĩ, ngươi chờ điện thoại của ta!"

Lữ Tiểu Bạch hết sức vui vẻ.

Dượng không hổ là dượng, nói lời giữ lời, là một người đáng tin!

"Được, trời cũng tối rồi, mau về nhà đi!"

Tuy rằng trường học tương đối an toàn, nhưng nghỉ hè không có mấy người, một đại cô nương ở bên ngoài chạy nhảy cũng không tốt.

"n, dượng, vậy cháu đi đây, đúng rồi, chúng ta còn tiếp tục giao ước nữa không?"

Lữ Tiểu Bạch đứng lại, chưa vội rời đi.

"Tiếp tục đi, lần sau, chỉ cần ngươi tiến vào mười thứ hạng đầu, ta thưởng cho ngươi phần thưởng trị giá một vạn tệ, ngươi có thể mua bất cứ thứ gì mình thích, cũng có thể nạp tiền vào game, nhưng không đưa tiền mặt..."

Lục Dương suy nghĩ một chút nói ra.

Nha đầu này, cũng sắp thi vào cấp ba rồi, phải cho nàng thêm chút động lực.

Đến lúc đó, biết đâu Lữ Tiểu Bạch dựa vào bản lĩnh của mình thi vào trường cấp ba trọng điểm, phải không phải một nhà giáo sư Lữ phải cảm tạ mình rồi sao, Lữ Tiểu Vũ cũng thôi phàn nàn chuyện mệt mỏi với mình.

Dù sao.

Hắn hiện tại cũng giúp đỡ Lữ Tiểu Bạch học tập a.

Phần thưởng này, đối với Lữ Tiểu Bạch là một chuyện rất vui vẻ, một vạn tệ a, nếu như nàng nạp vào game, có thể trực tiếp bón hành từng bạn học, biến thành một Đại Ma Vương chân chính.

Chương 949: Ước Định (2)

Chỉ là, nàng có chút không cam lòng, hỏi: "Có thể hạ thấp xuống một chút không?"

"Không được."

Lục Dương quyết đoán cự tuyệt.

Bất quá, hắn cũng cho Lữ Tiểu Bạch thêm mục tiêu, nói ra: "Nếu như lần này ngươi cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ, thì phần thưởng lần sau, có thể cho ngươi tùy ý lựa chọn."

"Tốt, cảm ơn dượng."

Lữ Tiểu Bạch vui vẻ không thôi.

"Dượng, ta đi đây."

Nói xong, Lữ Tiểu Bạch hất lên tóc đuôi ngựa, rời khỏi hồ nhân tạo.

"Nha đầu này!"

Xoa xoa cái chán, đưa mắt nhìn Lữ Tiểu Bạch rời đi, Lục Dương cũng đứng dậy hướng phía ngoài trường đi đến, giờ này, Tiểu Tiểu Thanh hẳn là còn chưa ngủ, trở về phụng bồi con gái chơi một hồi.

Thời gian lúc này rất nhàn hạ thoải mái, Lục Dương ngày càng ưa thích cuộc sống này.

....

Dãy nhà giáo viên.

Tới nơi, Lữ Tiểu Bạch cũng không vội lên lầu, mà tựa ở góc tường, một chân dẫm lên bậc thang, gọi điện.

"Thúy Hoa."

Điện thoại rất nhanh kết nối, nàng hưng phấn kêu.

"Lữ Tiểu Bạch, ngươi gọi điện gì vậy? Có phải muốn ăn thêm hành không?"

Trong điện thoại, một giọng nói hết sức kiêu ngạo truyền đến.

Lữ Tiểu Bạch hừ một tiếng, nói ra: "Thúy Hoa, ngươi chớ đắc ý, ngày hôm qua ta thua ngươi, là bởi vì máy tính của ông nội ta quá cùi bắp, nếu mà chơi công bằng, ngươi nhất định không phải là đối thủ của ta."

"Thua thì thua đi, nào có lấy cớ nhiều như vậy, ngày hôm qua ngươi thua, ngươi còn chưa kêu ta là ba ba đâu đấy, ngươi đợi khi nào thì thực hiện lời hứa đây?" Thúy Hoa khinh thường nói.

Lữ Tiểu Bạch cười hắc hắc, nói ra: "Thúy Hoa, chuyện kêu ba ba không cần phải vội, ta có một chuyện nghiêm túc muốn thương lượng cùng ngươi, lần trước ngươi không phải nói, cũng muốn một chiếc điện thoại Apple sao? Ba ngươi mua cho ngươi chưa?"

"Lữ Tiểu Bạch, ngươi có ý gì, là đang cười nhạo ta sao, ngươi biết cha ta sẽ không mua điện thoại cho ta mà."

Thúy Hoa phẫn nộ nói ra.

"Không phải, không phải, ta tuyệt đối không có ý cười nhạo ngươi, cũng không phải khoe khoang mình có điện thoại, ta chỉ muốn nói, nếu như ta có cách giúp ngươi có một chiếc thì sao?"

Lữ Tiểu Bạch dụ dỗ nói.

"Tiểu Bạch, ngươi có cách gì?"

Trong điện thoại, giọng nói Thúy Hoa rõ ràng ôn nhu hơn nhiều.

"Đương nhiên là có cách rồi, ta Lữ Tiểu Bạch có lúc nào từng nói dối qua, chỉ là một chiếc điện thoại mà thôi, ta vẫn có biện pháp kiếm được." Lư Tiểu Bạch vô cùng tự tin nói.

"Tiểu Bạch, Tiểu Bạch tỷ, Tiểu Bạch tỷ...." Thái độ bên kia liền thay đổi trong nháy mắt.

"Dừng, hiện tại mới biết nịnh hả?"

Lữ Tiểu Bạch híp mắt lại vui vẻ.

"Tiểu Bạch, ngươi nói đi, nếu như giúp ta có một chiếc điện thoại, giống với cái của ngươi, thì ngươi muốn ta làm gì cũng được." Vì điện thoại ưa thích, Thúy Hoa bất cứ giá nào cũng nói.

Lữ Tiểu Bạch nói: "Vậy ngươi kêu ta là ba ba được không?"

"Ba,ba."

Bên kia lập tức kêu hai tiếng pa pa.

Lữ Tiểu Bạch cười lên không ngừng: "Thúy Hoa, ngươi quả nhiên, một chút xấu hổ cũng không có, đúng là hảo huynh đệ của ta."

"Hảo huynh dệ, nói nhanh đi, làm sao để có điện thoại?"

Thúy Hoa quan tâm chuyện này hơn.

Lữ Tiểu Bạch hít sâu một hơi, nói ra: "Chuyện này, còn phải bắt đầu từ dượng của ta..."

Nửa ngày sau, Lữ Tiểu Bạch nói đơn giản về ước định của dượng và mình.

"Lữ Tiểu Bạch, có thể đem dượng của ngươi chia cho ta một nửa được không? Ta cũng muốn có dượng, mua cho ta điện thoại, mua PS 3..." Thúy Hoa thở dài nói ra.

"Cút cút cút, ngươi không có cô cô, đừng có làm loạn!"

"Vậy, ngươi tính làm gì?"

"Vì vậy, ta trước để cho dượng ta mua một chiếc điện thoại Apple làm phần thưởng, sau đó đưa nó cho ngươi, nhưng ngươi nhất định phải đem nửa tiền tiêu vặt của mình đưa cho ta mỗi ngày, mãi cho đến khi đủ thì thôi."

"Được được được."

Thúy Hoa vội vàng đáp.

"Xem phân lượng tiền của phụ thân ngươi, ta tin tưởng ngươi một lần, Thúy Hoa, mấy ngày tới ta sẽ cùng dượng tới quảng trường chơi, ngươi có muốn đi không?"

"Vậy còn phải hỏi, đương nhiên là đi chứ."

"Vậy nha, ngày mốt..."

...

Chung cư Hoa Đình, tầng 12, vừa mới về đến nhà, Lục Dương nhận được thông báo tin nhắn, hắn cầm lên nhìn, là Lữ Tiểu Bạch gửi tới.

"Gia hỏa này, vậy mà muốn một chiếc điện thoại Apple, không phải có rồi sao?"

Lục Dương khẽ nhíu mày.

Vốn tưởng Lữ Tiểu Bạch còn cần suy nghĩ thêm vài ngày về phần thưởng, không nghĩ nhanh như vậy đã quyết định.

"Ngươi chắc chứ?"

Lục Dương trả lời một câu.

"Chắc, chắc...."

Lữ Tiểu Bạch nhanh chóng trả lời.

"Vậy được rồi, ngay mai ngươi tới công ty ta ở vườn khởi nghiệp, có một chiếc điện thoại Apple trong phòng làm việc của ta, ngươi cầm lấy đi..."Lục Dương suy nghĩ một chút, hiện tại công ty ở đây cũng biết Lữ Tiểu Bạch là cháu gái của Lữ Tiểu Vũ, nếu nàng đi vào văn phòng của Lục Dương, cũng sẽ không ai đi quản.

"Tốt lắm, tốt lắm, khi nào thì đi được?"

"Đừng đi sớm quá là được, trưa đi!"

"n ân, cảm ơn dượng..."

...

"Nhìn gì vậy?"

Liễu Thanh Thanh ôm Tiểu Tiểu Thanh đi tới, phát hiện Lục Dương đang nhìn điện thoại.

"Giám đốc công ty anh có một đứa cháu gái, là tiểu nha đầu tinh nghịch, nhờ ta phụ đạo dùm." Lục Dương cười cười, giải thích một câu, cất điện thoại vào trong túi.

Tuy rằng không biết vì sao Lữ Tiểu Bạch có điện thoại rồi lại muốn lấy thêm một chiếc, nhưng Lục Dương cũng lười đi quản, chỉ cần không cho tiền là được, nàng muốn thứ gì kệ nàng.

Ôm lấy con gái của mình.

Lục Dương ở trên mặt Tiểu Tiểu Thanh hôn một cái, nói ra:" Con gái, kêu pa pa đi."

"YAAAAA...."

Tiểu Tiểu Thanh há to miệng, hiện tại nàng chỉ nói được một hai âm tiết.

"Ba cũng nhớ con a."

Lục Dương ôm Tiểu Tiểu Thanh xoay vài vòng.

"Cẩn thận một chút, đừng để con chóng mặt." Liễu Thanh Thanh ở một bên nhắc nhở, cẩn thận từng li từng tí sợ hai người ngã xuống.

Xoay hai vòng, có chút choáng, Lục Dương ngồi lại trên ghế, hai tay vẫn như trước ôm Tiểu Tiểu Thanh, nha đầu này đứng lên, ở trên hai đùi Lục Dương giẫm giẫm.

Ngảng đầu, nhìn Liễu Thanh Thanh đang chăm chú nhìn ở một bên, Lục Dương nghĩ đến tin nhắn nhận được hai ngày trước, nói ra.

"Thanh Thanh, anh nhớ lần trước, em nói mình thích Y Thanh.."

"Đúng vậy a, sao đột nhiên anh lại hỏi chuyển này?"

Liễu Thanh Thanh kinh ngạc hỏi.

Trên TV, show truyền hình The voice of China đang vô cùng hot, Y Thanh là tuyển thủ mà Liễu Thanh Thanh thích nhất, đồng dạng cũng là ngươi có cơ hội vô địch vô cùng cao, từ thể thức đấu loại đến giờ, Y Thanh một đường trảm tướng, đa thành công lọt vào hàng ngũ bán kết, rất nổi tiếng, trên CCilicili, mỗi ngày tên nàng đều lọt top hotsreach.

"Sắp tới có buổi lưu diễn của chương trình ở Lục Thành, có cả Y Thanh đi theo, đến lúc đó chung ta mang theo Tiểu Tiểu Thành cùng đi qua xem."

"Thật không?"

Liễu Thanh Thanh rất kinh hỉ, cũng rất kinh ngạc.

"Đương nhiên là thật rồi."

Lục Dương nhẹ gật đầu.

Liễu Thanh Thanh có chút lo lắng nói: "Buổi lưu diễn khẳng định sẽ có rất nhiều người tới xem, chúng ta có thể mua vé được không?"

"hặc hặc..."

Lục Dương cười cười không nói.

Nếu Liễu Thanh Thanh mà biết, nhà tài trợ cho buổi lưu diễn này là ai, đoán chừng cũng không hỏi vấn đề này rồi, buổi lưu diễn ở Lục Thành, toàn bộ chi phí đều do công ty truyền thông Sơn Hải Văn Hóa tài trợ, Lữ Tiểu Vũ chịu trách nhiệm quản lý...Nếu chủ tịch hắn đây, không có vé vào cửa, không phải là chuyện quá buồn cười sao?

Chương 950: Vì Em Anh Có Thể Từ Bỏ Mọi Thứ (1)

Huyện Thanh Sơn, cư xá Thanh Thủy.

Quan Kiến Quốc về đến nhà, nhìn thấy trong phòng bếp có động tĩnh, liền để cặp công vụ lên tủ giày, đổi dép lê đi tới.

"Sao lại không đợi ta về làm?"

Phát hiện lão bà trong phòng bếp, Quan Kiến Quốc nhìn phòng khách.

Con gái không có ở đây.

Liền hỏi: "Quan Quan đâu rồi?"

Lâm Thanh Nhã đem đồ ăn từ trong nồi dọn ra, cởi bỏ tạp dề, nói: "Quan Quan đi Lục Thành rồi."

"Thời gian nghỉ còn nửa tháng, Quan Quan sớm như vậy tới Lục Thành làm gì, trường học mở rồi sao?" Quan Kiến Quốc nhíu mày: "Còn nữa, hai người đi Giang Thành, kết quả sao rồi?"

Lâm Thanh Nhã dọn đĩa ra, Quan Kiến Quốc cầm dọn lên bàn, chờ Lâm Thanh Nhã đi ra ngoài, hắn đem nồi cơm nhổ ra, cầm đi, thuận tay còn mang theo hai cái chén với đôi đũa.

Lâm Thanh Nhã vừa đi vừa nói: "Kết quả có rồi, không có quan hệ..."

"Không phải là nhầm lẫn gì chứ?"

Quan Kiến Quốc có chút kinh ngạc.

Vợ ở nhà khẳng định như vậy, không nghĩ kết quả không đúng ý muốn.

Lâm Thanh Nhã lắc đầu: "Không biết, kết quả cũng đã có rồi, nếu ở đây mà sai, đoán chừng cũng không có nơi nào đúng, ta còn cố ý liên hệ bạn học cũ, kiểm tra rất cẩn thận, tuyệt đối không có vấn đề..."

"Vậy là chúng ta hiểu lầm Lục Dương rồi sao?"

Quan Kiến Quốc ngồi trên ghế salon.

Lâm Thanh Nhã lắc đầu: "Chuyện con gái của Liễu Thanh Thanh có thể sai, bất quá, cũng không thể hoàn toàn phủ nhận Lục Dương không có quan hệ với Liễu Thanh Thanh, ở điểm này, Quan Quan khẳng định rất thương tâm."

"Cũng đúng, chúng ta quá qua loa, còn chưa xác định kết quả đã nói cho Quan Quan, nha đầu này, khẳng định trong lòng đang oán trách chúng ta."

Quan Kiến Quốc thở dài, nói tiếp: "Quan Quan một mình tới trường, không có vấn đề gì chứ?"

"Không có việc gì, ta vừa rồi có gọi điện cho nó, nó ở trong phòng rồi, hơn nữa còn có bạn học ở đó, dù sao trường học cũng có không ít người thi nghiên cứu sinh, vì vậy cũng không vắng lắm."

Lâm Thanh Nhã giải thích nói.

Quan Kiến Quốc nhẹ nhàng thở ra: "Vậy thì tốt."

"Ăn cơm đi."

Lâm Thanh Nhã bới một chén cơm, đưa cho Quan Kiến Quốc.

Quan Kiến Quốc tiếp lấy, còn nói thêm:" Cũng may chuyện hài tử là hiểu lầm! bằng không, về sau ta cũng không biết nên đối mặt với Liễu Đại Giang thế nào."

...

Một đêm không có gì xảy ra.

Ngày hôm sau tỉnh lại.

Lục Dương mới mở mắt, liền nhìn thấy Tiểu Tiểu Thanh nằm sấp ở trên người mình, Liễu Thanh Thanh không ở bên cạnh, xem chừng sau khi Liễu Thanh Thanh dậy, liền ôm em bé tới đây.

"Tiểu Tiểu Thanh, me con đâu."

Lục Dương ở trên mặt tiểu nha đầu nhéo nhéo.

Tiểu Tiểu Thanh quay đầu nhìn ra ngoài cửa.

"Ở bên ngoài sao, Tiểu Tiểu Thanh thật ngoan." Lục Dương cười hì hì, hạnh phúc lớn nhất của cuộc sống, không phải là khi thức dậy, có con gái ở bên cạnh, lão bà ở ngoài nấu cơm sao.

Lục Dương rất hưởng thụ cuộc sống như vậy.

Ở trên giường trêu chọc tiểu nha đầu một hồi, Lục Dương đem nàng ôm tới để qua một bên, sau đó mặc quần áo tử tế vào, phát hiện Liễu Thanh Thanh đang ở trong phòng bếp bận rộn.

"Nhanh đi rửa mặt đi, cháo sắp xong rồi."

Liễu Thanh Thanh nhìn thấy Lục Dương tỉnh lại ,liền vội vàng nói.

"n, được..."

Rửa mặt xong, Lục Dương đem con gái ôm ra ngoài, đặt ở trên ghế salon, tiểu nha đầu này, rất ngoan đấy, không khóc nhè đòi mẹ, bản thân tự chơi một mình, cũng không quấy rầy ai ăn cơm.

"Tiểu Tiểu Thanh nghe lời nhỉ, một chút cũng không quấy."

Cầm bát lên, Lục Dương nhìn con gái nói ra.

Liễu Thanh Thanh cười nói: "Đó là vì bụng không đói, vừa rồi thức dậy, em đã cho con ăn, nếu đói, anh cũng không phải biết con nó nháo thế nào."

"Vậy cũng tốt rồi."

Một bữa ăn đơn giản.

Một chén cháo, vài miếng dưa muối, một quả trứng vịt,...Vị cháo rất ngon, không quá nóng cũng không quá nguội, vừa phải, ăn vào không bị phỏng.

Sau khi ăn xong.

Lục Dương trước dọn bắt đũa lại, ý định cầm vào phòng bếp rửa, vừa đúng lúc này, điện thoại của hắn vang lên.

Nghe được điện thoại Lục Dương vang lên, Liễu Thanh Thanh bế Tiểu Tiểu Thanh lên, bỏ vào xe đẩy, sao đó cũng đi vào phòng bếp, nói ra: "Anh nghe điện thoại đi, để em..."

Lục Dương nhìn thoáng qua Tiểu Tiểu Thanh, nha đầu kia đang ở trong xe đẩy, rất an toàn, hắn nghẹ gật đầu, ấn nghe điện thoại.

"Lục tiên sinh, ta là lão Lý trang trí nội thất, ngài còn nhớ không?"

Giọng nói ở trong điện thoại hết sức khách khí.

"Có a, lần trước biệt thự của ta do ngươi lắp đặt, lần nãy vẫn là ngươi làm sao?"

Lục Dương cười nói.

"Đúng vậy, công ty nhận được cuộc gọi của ngài, liền bảo ta tớ đây, xin hỏi ngài rảnh lúc nào, ta tới đo đạc, chuẩn bị tài liệu..."

Lục Dương ngẩng đầu nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, đã hơn tám giờ, hắn nói ra: "Vậy 9:30 đi, cư xá Học Phủ số 1, gần phụ cận đại học KHKT Hà Đông, đến lúc đó chúng ta gặp mặt ở công."

"Vậy được, Lục lão bản, lắp nữa gặp mặt."

Cúp điện thoại.

Lục Dương nhìn nhìn phòng bếp, Liễu Thanh Thanh đã đem đồ rửa xong.

Hắn nói ra: "Tí nữa anh có việc cần ra ngoài, em muốn mua gì không? Để anh đem về."

Liễu Thanh Thanh mở ra tủ lạnh nhìn nhìn, nói: "Thịt cùng trứng gà còn nhiều, hơi thiếu rau, anh mua rau về là được."

"Được..."

Nhẹ gật đầu, Lục Dương cùng Tiểu Tiểu Thanh chơi một hồi, chờ thời điểm đến 9h, mới thay trang phục rời đi.

...

Chương 951: Vì Em Anh Có Thể Từ Bỏ Mọi Thứ (2)

Vườn khởi nghiệp, trước cổng ra vào, Lục Dương gặp được Từ Thi, vừa rồi lúc xuống dưới, Lục Dương đã gọi điện cho nàng, biết rõ vì vậy sớm chờ ở đây.

"Sớm như vậy đã tới công ty a."

Có thể là do quá vội, trên sống mũi Từ Thi còn chút mồ hôi, Lục Dương đưa tay nhẹ nhàng lau cho nàng.

Từ Thi giải thích nói: "Hôm nay là ngày đi làm đầu tiên của Lý Phỉ Phỉ, ta trước mang nàng làm quen một chút công việc, an bài công tác..."

"Ngươi càng lúc càng giống thầy hướng dẫn rồi."

Lục Dương cười cười, nắm tay Từ THi, cùng một chỗ hướng phía cửa Đông đi đến.

Đối diện trong siêu thị nhỏ, lão Chu ngồi ở quầy thu ngân thấy một màn như vậy, không khỏi thở dài, tiểu tử Lục Dương này, quá hoa tâm đi, xem ra phải nhanh chóng bảo con gái nhà mình tránh xa đi.

Lão Chu cũng có chút hối hận, lần trước nếu không phải ông nhờ con gái đến siêu thị hỗ trợ, thì con gái không quen được Lục Dương rồi, nghĩ đến đây, nhớ lại ngày hôm qua gọi điện nhắc nhở cho con gái, con gái còn cho là không đúng, vì vậy Lão Chu ông rất lo lắng, không phải nha đầu này coi trọng Lục Dương rồi chứ.

"Hài tử bây giờ không bớt làm người khác thôi lo lắng..."

Từ cửa Đông xuất phát, đến cổng chính cư xá đại khái khoảng 9:20, khoảng cách hẹn trước còn 10p, bất quá, lão Lý công ty nội thất đã sớm đến, xe tải nhỏ của bọn họ dừng ở bên ngoài.

Lão Lý cũng biết mắt Lục Dương.

Thấy người đã đến, liền vội vàng đi tới.

"Ngại quá, để cho các ngươi đợi lâu rồi."

Lục Dương đi tới, cùng lão Lý bắt tay.

Lão Lý cười nói: "Không lâu, không lâu, chúng ta cũng vừa mới tới đây."

"Vậy được, trước vào xem phòng đi, sau đó xem nên thiết kế thế nào."

Lục Dương mang theo mấy nhân viên đi vào nhà Từ THi.

Sau đó cùng bọn họ giải thích tình huống, nói đã trùng tu được một nửa, nhưng muốn bọn họ gỡ bỏ đi làm lại cái mới.

Hiểu được rõ ngọn nguồn sự tình, lão Lý thở dài, nói ra: "Hiện tại tất cả ngành nghề đều như vậy, một con sâu làm rầu nồi canh, chính là loại người này, mới khiến cho người ta đối với mấy công ty thiết kế đề phòng cẩn thận."

"Đáng tiếc bọn hắn đụng nhầm người." Lục Dương cười cười.

"Coi như bọn họ tự tìm chết rồi, một bồi ba, bọn hắn phải hố bao nhiêu người mới kiếm được số tiền này chứ." Lão Lý nhẹ gật đầu, ánh mắt thêm mấy phần nghiêm túc.

Lời này, đối với bọn hắn mà nói, cũng là cảnh cáo..

Lên tầng hai.

Lão Lý cùng mấy nhân viên liền bận lù bù lên, Lục Dương đem chìa khóa, đưa cho lão Lý, nói ra: "Ngươi kiểm tra lại một chút, trên cơ bản làm lại lần nữa, gỡ xuống toàn bộ dây điện ống nước, dùng tài liệu tốt nhất, cần gì, cần bao nhiêu tiền, gửi danh sách cho ta là được."

"Lão bản, ngài yên tâm, chúng ta tuyệt đối an bài cẩn thận."

Lão Lý vỗ ngực cam đoan nói.

"Biết rõ các ngươi đáng tin cậy mới tìm các ngươi, tận lực làm nhanh một chút, bằng hữu của ta vội dùng căn phòng này." Nói xong, Lục Dương nhìn thoáng qua Từ Thi.

Có thể là do nghe hiểu được ý tứ, khuôn mặt Từ Thi đỏ lên, Lục Dương lại nói hưu nói vượn, nàng tuyệt đối không vội a.

Nhìn lão Lý ghi ghi chép chép, Lục Dương kêu Từ Thi rời khỏi nơi này.

Trong cư xá.

Lục Dương nói ra: "Lần trước lắp đặt ta nhờ bọn họ làm, cũng không tệ lắm, so với nhà trước thì đáng tin cậy hơn nhiều."

"Ngươi trùng tu lúc nào vậy?"

Từ Thi tò mò hỏi.

Nàng không nhớ rõ Lục Dương từng trùng tu phòng ốc lần nào.

"Ách, không phải ta có một căn nhà ở chung cư Hoa Đình sao?"

Lục Dương hơi hơi hây ngốc, hắn không để ý đến vấn đề này, Từ Thi hình như còn chưa biết mấy căn nhà kia của hắn.

Từ Thi chớp chớp hai mắt, tò mò hỏi: "Căn phòng ở Hoa Đình, không phải được lắp đặt sãn rồi sao?"

"Ách..."

Lục Dương không biết giải thích thế nào, nha đầu Tư Thi này, lúc nào trở nên thông minh như vậy, nếu là lúc trước nàng sẽ không hỏi đến mấy chuyện này.

Lục Dương đảo hai mắt, tiếp tục nói: "À, ta quên mất, lúc trước ta có mở một cửa hàng bán quân áo, chính là nhờ bọn hắn đến làm đấy....Ha ha, quên, quên..."

Đáp án này miễn cưỡng qua ải.

Tuy nhiên, Lục Dương cũng không phải nói láo, cửa hàng hai tầng mới mua bên kia, đúng là nhớ công ty này làm đấy, chỉ là đốc công không phải lão Lý, mà là một người khác, không biết tiến độ lúc này đến đâu rồi.

"Đi thôi, giao cho bọn họ làm là được, về sau ngươi đừng quan tâm, ngươi lại không hiểu ,nhìn chằm chằm vào cũng không có tác dụng gì.."Lục Dương nhìn nhìn điện thoại, cũng sắp đến 10h.

Từ Thi nghĩ lại, lúc trước trùng tu, nàng mỗi ngày đều chạy đến nhìn xem, còn không phải vẫn bị người ta hố một phát sao, vì vậy nhẹ gật đầu: "Chúng ta về thôi, ta tới công ty, ngươi thì sao?"

"Ta cũng đi..."

Lục Dương nhớ kỹ, hôm nay Lữ Tiểu Bạch sẽ tới công ty lấy điện thoại, vì để tránh cho hiểu lầm, bản thân vẫn nên qua một chuyến, cũng không biết tên Từ Phượng Niên kia có để đó không, hiện tại trên sàn thương mại điện tử của CCilicili đang bán điện thoại Apple, cũng không phải tới nơi khác mua.

Trực tiếp bán sản phâm, không chỉ thuận tiện, mà còn tiếp kiệm được một chút tiền, Từ Phượng Niên phụ trách kho xưởng của Lục Thành, muốn gì có nấy, trực tiếp gọi hắn đưa tới là được.

Sau một lát.

Hai người trở lại công ty.

Bàn làm việc của Lý Phỉ Phỉ bên tay trái, văn phòng Lục Dương bên tay phải, nhìn thấy Từ Thi đi về, nàng đứng dậy, nói ra: "Sư phụ ,người về rồi."

Lục Dương nhìn vị trí đối diện của Lý Phỉ Phỉ, túi của Từ Thi cũng đặt ở đây, gia hỏa này chuyển ra ngoài rồi sao?

"Ừ, vừa rồi có chút việc, hiện tại chúng ta tiếp tục đi, hôm nay rất bận đấy."

Từ Thi nhìn nhìn bản thảo bên cạnh Lý Phỉ Phỉ.

"Không sao, không sao, nhiều đến mấy cũng làm được."

Lý Phỉ Phỉ tỏ ra hưng phấn.

Hai người trò chuyện về công việc, Lục Dương cũng nghiêm chỉnh nhìn xem, huống chi chủ tịch như hắn vừa đến, thu hút không ít ánh mắt của mọi người, liền nói: "Hai người các ngươi làm việc đi, ta về văn phòng..."

Nói xong, đi đến cửa phòng làm việc, đẩy cửa bước vào.

"Buổi trưa rồi còn đến làm việc."

Lý Phỉ Phỉ nhìn bóng lưng Lục Dương, vụng trộm cười cười.

Văn phòng vẫn như cũ, có thể là do thường xuyên được quét dọn, vì vậy trên mặt sàn khá sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi, trên bàn công tác đối diện, còn để một cái bàn vẽ, hẳn là của nha đầu Từ Thi.

"Văn phòng này, lâu rồi mới đến a..."

Trở lại chỗ ngồi của mình.

Ghế da thật sự mềm mại.

Đệm dựa cũng rất thoải mái.

Trên bàn còn có một cái hộp điện thoại di động, cầm lền nhìn qua, chính là điện thoại 4S mới nhất của táo khuyết, màu trắng, tương tự với cái của Lục Dương...

"Hiệu suất làm việc của Từ Phượng Niên không tệ, sáng sớm đã đưa tới."

Đối với tiểu đệ Từ Phượng Niên, Lục Dương vẫn tương đối coi trọng, bản tính trung thực, làm việc tận tâm, mấu chốt là không phải mấy tên thông minh vặt, là một người chịu khó.

Chỉ đáng tiếc, bằng cấp của Từ Phượng Niên có chút thấp, chức vụ cao nhất cơ hồ đạt được là làm một người phụ trách kho hàng, nếu muốn tăng lên, trừ khi phải nâng cao năng lực bản thân.

Đối với chuyện này, Lục Dương cũng từng tán ngẫu qua với Từ Phượng Niên, Từ Phượng Niên cũng có ý định đi học thêm kiếm thức, những thứ này còn phải xem bản thân hắn thế nào.

Trong lúc rảnh rỗi, Lục Dương bật máy tính lên.

Từ trình duyệt tiến vào Qidian, vào phần thông tin tác giả.

Mặc dù rất lâu rồi chưa ra sách mới, nhưng có không ít độc giả bình luận ở phía dưới, hy vọng hắn tranh thủ mau mau viết sách, nếu viết sách mới không được thì viết tiếp phần 2 của mấy bộ kia cũng được.

Đương nhiên.

Chuyện này Lục Dương chỉ có thể cho độc giả thất vọng rồi.

Lấy thân gia của hắn bây giờ, trông chờ vào việc viết tiểu thuyết kiếm tiền là chuyện không thực tế, còn phải mỗi ngày thêm chương mới, nghĩ thôi đã thấy phiền, nhưng làm một quyển thuyết ngắn, khiến bản thân bận rộn một chút cũng không tệ.

"Có nên thử không đây?"

Kiếp trước, Lục Dương cũng từng có suy nghĩ, viết một quyển tiếu thuyết ngôn tình, mình làm nhân vật chính, nhưng cuối cùng vì sinh hoạt, không thể nào buông tha.

Nghĩ tới Quan Nguyệt, lại nghĩ lại khoảng thời gian của hai người, Lục Dương liền cùng cố thêm ý định của mình.

Hắn hiện tại không biết nên đi đối mặt với Quan Nguyệt thế nào, không bằng thừa dịp này, viết một quyển tiểu thuyết về hai người...Làm cho Quan Nguyệt minh bạch tâm ý của mình.

Tiểu thuyết viết xong, sẽ biên kịch lại thành phim truyền hình, điện ảnh.

Nói viết là viết.

Mở ra phần mềm gõ chữ.

Lục Dương suy nghĩ một chút, liền đặt tên sách là < Chuyện cũ tuổi thanh xuân >

Sau đó.

Hắn liền xóa bỏ.

Một lần nữa gõ.

< Vì em anh có thể từ bỏ mọi thứ! >

Chương 952: Cố Ý ? (1)

Bản thân Lục Dương đối với tiểu thuyết ngôn tình cũng không phải hiểu rất rõ, nhưng dù sao bản thân hắn cũng học nhiều thứ hỗn tạp, hơn nữa đây là dựa theo cảm ngộ của mình để viết, vì vậy vẫn tương đối trôi chảy.

Viết một hồi.

Lục Dương nhìn nhìn.

Lộ ra tia mỉm cười.

"Hành văn của ta coi như không tệ a."

Vốn tưởng mình viết không được ngôn tình, nhưng viết rồi, phát hiện cũng không khó như trong tưởng tượng, điều này làm cho Lục Dương nhịn không được khoe khoang một tiếng.

Lục Dương mở ra một file, nhớ lại tình tiết thời cấp ba của mình, đều lưu trữ lại

Băng dày ba thước, không phải do lạnh một ngày, viết một quyển tiểu thuyết ngôn tình, cũng không phải một hai ngày có thể hoàn thành, phải tích lũy từng nội dung cốt truyện, lúc không có chuyện gì làm, hắn có thể suy nghĩ làm sao để có thêm cảm xúc vào tác phẩm.

Dưới trạng thái tập trung, thời gian trôi qua vô cùng nhanh.

Ước chừng thời điểm mười hai giờ, Lục Dương nghe được tiếng gõ cửa, ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện Từ Thi đang đứng trước cửa phòng.

"Nguyệt Nguyệt tỷ mang thức ăn đến..."

Từ Thi nhỏ giọng nói.

"n, đem vào phòng ta cùng nhau ăn."

Lục Dương ấn lưu lại, đứng dậy đi tới bên phía ghế sopha ngồi xuống , hóa ra đã đến giờ ăn cơm.

Từ Thi quay đầu ra ngoài nói vài câu.

Rất nhanh, Trần Thu Nguyệt cùng Lý Phỉ Phỉ cùng nhau đi tới, trên tay hai người đều là đồ ăn.

Trần Thu Nguyệt vào cửa, nhìn Lục Dương nơi ghế sopha, nói ra: "Vừa rồi ngươi đang làm gì vậy, thanh âm gõ bàn phím lách cánh không thôi, ta ở bên ngoài cũng nghe được."

"Không có gì, viết ít thứ..."

Lục Dương nói qua loa.

Dù sao tiểu thuyết này cũng viết về mình cùng Quan Nguyệt, hiện tại cho bình dấm chua này biết thì không tốt lắm, nếu để cho nàng ấy biết, thế nào cũng đòi thêm mình vào cuốn tiểu thuyết, vậy chẳng phải thành mớ hỗn độn rồi sao.

Dù sao, đợi sau này xuất bản, nàng cũng sẽ biêt thôi.

"Ngươi lại viết tiểu thuyết sao? Cho ta xem với..."

Trần Thu Nguyệt đặt đồ ăn lên bàn trà, chuẩn bị tới xem Lục Dương viết gì, nhưng bị hắn ngăn cản lại.

"Ăn cơm đi, có gì đâu mà xem, chờ xuất bản, anh sẽ nói cho em biết."

Trần Thu Nguyệt mặc dù có chút hiếu kỳ, nhưng vẫn quay trở về chỗ ngồi, bốn người ngôi chung một chỗ, Từ Thi cùng Lý Phỉ PHỉ mở ra cặp lồng.

Năm sáu món đồ ăn, đều là đồ mặn, có món hạt dẻ xào gà ưu thích của Lục Dương, còn có canh chua trứng gà của Từ Thi, mấy món còn lại là thịt kho tàu, súp lơ xào thịt, khoai tây thái sợi...

Vài món thức ăn hương sắc đề có đủ, nhìn qua liền biết mùi vị không tồi.

"Vẫn là đại tỷ thoải mái nhất, sau khi thành lão bản nhà hàng, về sau ăn cơm không cần trả tiền." Lý Phỉ Phỉ hâm mộ nói.

"Mua nhà hàng không cần tiền à?" Trần Thu Nguyệt nhìn nàng một cái.

Hôm nay từ sáng đến giờ không thấy Trần Thu Nguyệt đâu, đoán chừng là bận việc bên nhà hàngm Lục Dương cười nói: "Nguyệt Nguyệt, về phía nhà hàng em không cần quá để ý, cứ dựa theo cách vận hành lúc trước là được, dù sao cũng có thể kiếm tiền, chỉ cần quản lý tốt sổ sách, những thứ khác thoải mái đi."

Trần Thu Nguyệt là hội trưởng hội học sinh viện Công Nghệ, còn là lớp trưởng lớp số 3, còn phải làm sinh viên gương mẫu đi học, bận rất nhiều việc, hơn nữa cái nhà hàng này, đoán chừng nhập học còn bận rộn hơn.

"Vậy cũng phải nhìn một chút, thừa dịp còn hơn nửa tháng, ta trước làm quen hoàn cảnh, về sau không quản được ,liền nhờ người giúp đỡ nhìn xem, ta nhìn nha đầu Tú Tú kia không tệ, đến lúc đó nhờ nàng để ý đi." Lúc nói chuyện, Trần Thu Nguyệt còn vô tâm hữu ý nhìn thoáng qua Lục Dương.

Lục Dương có chút cạn lời, chuyện này quan hệ gì tới mình chứ, hắn đối với Tú Tú thật sự không có gì a.

"Em cứ thoải mái đi, dù sao nhà hàng này cũng cho em rồi, em muốn giày vò thế nào cũng được, đóng cửa cũng không sao." Lục Dương lắc đầu, kẹp lên miếng hạt dẻ bỏ vào miệng, mùi vị rất không tồi.

Nhắc đến hạt dẻ, Lục Dương lại nghĩ tới nước hạt dẻ mình mang về, hắn đứng dậy mở ra tủ lạnh trong phòng, từ bên trong cầm tới mấy chai nước hạt dẻ, đưa mỗi người một chai.

"Đây là đồ uống mới xuất hiện trên CCilicili sao?"

Trần Thu Nguyệt cầm lấy cái chai, lại nhìn bao bì đóng gói màu đỏ.

Hàng hóa trên sàn thương mại CCilcili đều được bán trực tiếp, chủng loại không phải rất nhiều, chỉ có các mặt hàng tinh phẩm, ví dụ như nước khoáng Khả Nhạc, Tuyết Sơn,...Mấy thứ này, ở chỗ nào cũng mua được, vì vậy trên sàn CCilicili không hề có, bởi vậy, không ít khách hàng, đều ưa thích lên CCilicili mua sắm hàng hóa.

Thời điểm có sản phẩm mới đưa ra thị trường, sàn thương mại điện tử của CCilicili sẽ là nơi có đầu tiên, là ưu thế khi so với các sàn thương mại điện tử khác.

Ít mà tinh, chất lượng đảm bảo, nhiều ngươi dùng thường xuyên, đây cũng là ưu thế lớn nhất của sàn thương mại điện tử CCilicli, đương nhiên, CCilicili cũng không thể so với Taobao, Jindong, hay là Suning ở trong tương lai, nhưng về phương diện nhận biết, tuyệt đối hơn xa ba nền tảng này.

Tiện tay mở ra một chai, đưa cho Từ Thi.

Làm vậy cũng đưa tới một hồi lườm mắt của Trần Thu Nguyệt.

Từ Thi có chút chột dạ nhìn thoáng qua Nguyệt Nguyệt tỷ, cẩn thận uống một ngụm.

Lý Phỉ Phỉ hiện tại cũng rất thông minh, một bên là khuê mật, một bên là lão sư, vì vậy nàng không ngừng ăn cơm, tỏ ra mình chưa nhìn thấy.

...

"Ya...Các ngươi đang ăn cơm a!"

Thời điểm mấy người ăn cơm.

Ngoài cửa truyền tới giọng nói.

Lục Dương quay đầu nhìn lại, phát hiện ra thân ảnh lén lút, chính là nha đầu Lữ Tiểu Bạch kia.

Trần Thu Nguyệt cùng Từ Thi cũng nhận thức được Lữ Tiểu Bạch, biết đây là cháu gái của CEO công ty Lục Dương, trước kia cũng thường xuyên đến đây, Trần Thu Nguyệt vẫy vẫy tay, nói ra: "Tiểu Bạch ,ngươi ăn chưa? Nếu chưa vào đây ăn luôn cho vui."

"Ăn, ăn rồi, ta đến tìm dượ....Tìm Lục lão bản, có chút việc..."

Lư Tiểu Bạch mở trừng hai mắt, đem xưng hô đến miệng nuốt xuống lại, nhìn mấy đại tỷ tỷ ở đây, Lữ Tiểu Bạch có áp lực rất lớn, đặc biệt là hai nữ sinh yangho này, một người tóc đỏ, một bên tóc vàng, có chút dọa người.

Trần Thu Nguyệt nhìn Lục Dương.

Lục Dương chỉ về phía bàn công việc, nói ra: "Tiểu Bạch, đồ ở trên bàn, ngươi tới lấy đi..."

Nói xong.

Hắn lại cùng đám Trần Thu Nguyệt giải thích: "Là điện thoại thôi."

Lữ Tiểu Bạch bước nhanh vào, đi đến trước bàn làm việc, nhìn chiếc Iphone 4s để trên bàn, ánh mắt nàng híp lại thành một khe nhỏ.

Cầm lên xem, bỏ vào trong túi quần, Lữ Tiểu Bạch vui vẻ nói: "Dượng, vậy các ngươi tiếp tục ăn đi, ta đi trước..."

Vừa nói xong.

Lữ Tiểu Bạch đột nhiên hiểu ra thứ gì, vội vàng bước nhanh ra ngoài.

'"Vừa rồi hình ta vui quá....Lỡ lời, kêu dượng mất rồi...Ài...Không phải ta cố ý đâu đấy, ngàn vạn đừng trách lầm ta a."

Âm thầm cầu nguyện một tiếng, Lữ Tiểu Bạch vội vàng đi vào trong thang máy, nhìn thang máy chậm rãi đi xuống, trong nội tâm nàng xuất hiện một câu hỏi?

Vì sao đứng trong thang máy, người ta lại nói ngồi thang máy?

Vấn đề này cũng không làm nàng rối não nhiều, cửa thang máy mới mở ra, Lữ Tiểu Bạch liền đem nó ném ra sau đầu, cầm lấy điện thoại ,vẻ mặt tràn đầy nét hưng phấn.

Trong văn phòng.

Một câu kia của Lữ Tiểu Bạch, đương nhiên làm mấy người khác chú ý

"Lục Dương, ngươi không giải thích một chút? Vì sao Lữ Tiểu Bạch vừa rồi lại gọi ngươi là dượng?" Trần Thu Nguyệt đứng dậy, đi tới bên cạnh Lục Dương, tay lặng lẽ đặt lên đùi hắn.

"Tiểu hài tử, ưa thích nói đùa, ta cùng Lữ Tiểu Vũ thanh bạch, chuyện này Từ Thi có thể làm chứng..."Lục Dương nhìn về phía Từ Thi, chớp mắt nói.

"Lục...Lục Dương cùng giám đốc Lữ, không có gì.."Từ Thi lắp bắp nói.

"Nha đầu ngu ngốc này, bị lừa còn giúp người khác đếm tiền, ngươi thà tin trên thế giới có ma quỷ, cũng không nên tin miệng Lục Dương." Trần Thu Nguyệt liếc nhìn nha đầu Từ Thi thiếu sức sống kia.

Bình Luận (0)
Comment