Trọng Sinh Phấn Đấu Thời Đại (Dịch Full)

Chương 69 - Chương 966: Giúp Đỡ (2)

Chương 966: Giúp Đỡ (2)

Lâm Tiểu Vũ mang đồ ăn bưng tới, Lục Dương từ bên cạnh lấy ra ba bộ bát đũa, ba người cùng nhau ăn cơm, Quan Nguyệt ngồi bên cạnh Lục Dương, đây cũng là đầu tiên sau khi tách ra, hai người có cơ hội cùng một chỗ ngồi ăn cơm.

Ăn cơm xong.

Quan Nguyệt dẫn Lâm Tiểu Vũ đi dạo một vòng quanh trường.

Sau đó đi tới chợ đêm, Quan Nguyệt dẫn Lâm Tiểu Vũ đi làm quen hoàn cảnh.

Đối với muội muội luôn miệng kêu mình là chị dâu, Quan Nguyệt biểu hiển vẻ quan tâm của tỷ tỷ.

Một mực đi dạo đến tám giờ, Lục Dương mới lái xe đưa Lâm Tiểu Vũ trở về, ngày đầu nhập học, ở bên ngoài đi dạo cũng không tốt lắm, còn phải làm quen với bạn của mình.

"Ca ca, chị dâu, gặp lại sau!"

Lâm Tiểu Vũ vây tay tạm biệt, quay người đi vào trường học.

"Chúng ta đi đâu đây, biệt thự?"

Lục Dương dò hỏi.

Quan Nguyệt trừng mắt nhìn hắn, nói ra: "Về ký túc xá."

"Được."

Thở dài, Lục Dương đem xe lái đến cổng chính Đại học Hà Đông, sau đó đưa Quan Nguyệt đến ký túc xá.

Đưa mắt nhìn nàng lên lầu, hắn cũng không vội rời đi.

Một lát sau.

Trương Yến từ bên ngoài trở về.

"Trương Yến, đây này."

Lục Dương vẫy vẫy tay.

Trương Yến đi đến gốc cây, nhìn Lục Dương, nói ra: "Quan Quan về ký túc xá rồi sao?"

"Ừ."

Lục Dương nhẹ gật đầu.

Hắn từ trong túi tiền, lấy ra một chiếc Iphone 4s, tuy rằng đã mở hộp, nhưng nhìn qua vẫn còn mới tinh đấy.

"Cái này, cho ngươi."

Lục Dương đưa điện thoại cho Trương Yến.

"A, ngươi cho ta điện thoại làm gì?"

Trương Yến nhìn chiếc iphone màu trắng, có chút hâm mộ, lại khoát tay từ chối.

"Ta biết rõ tiềm ngươi kiếm được, dùng để trả nợ cho người khác rồi, không còn dư lại bao nhiêu, chiếc điện thoại này ngươi cầm đi, cứ coi là công cụ liên hệ, ta còn phải nhờ ngươi chăm sóc Quan Quan nhiều một chút.

Lục Dương đem điện thoại nhét vào tay nàng.

Trương Yến nhận lấy điện thoại, chân tay luống cuống, nàng nói ra: "Quan Quan là bằng hữu của ta, ta nhất định sẽ chiếu cố nàng thật tốt."

"Không phải, chăm sóc là chăm sóc, có chuyện gì, ngươi còn phải kịp thời thông báo cho ta biết, hơn nữa chuyện này không được để ai biết, hiểu chưa."

Lục Dương tùy tiện nói.

Bên phía Quan Nguyệt.

Lục Dương cần tìm một người đáng tin cậy, hỗ trợ nhìn xem, sau đó giúp hắn nói tốt, càng nghĩ, Trương Yến là nhân tuyển tốt nhất.

Người coi như cũng đáng tin, hơi có chút hư vinh, mấu chốt là ở sự kiện chụp lén, đã giúp Lục Dương một lần, mà có một lần, thì sẽ có lần thứ hai, thứ ba,...Gánh nặng tâm lý cũng giảm xuống rất nhiều.

Đổi lại Triệu Oánh Oánh thì không được, nàng cùng Quan Nguyệt có quan hệ rất tốt, đừng nhìn hiện tại có vẻ khuyên bảo Quan Nguyệt, nhưng nếu biết được hành động của hắn, đoán chừng thái độ lập tức thay đổi.

"Ta đây chẳng phải thành giám điệp của ngươi rồi sao?"

Trương Yến rất bối rối.

"A, gián điệp cái gì chứ, đừng nghĩ nhiều, đây cũng là vì tốt cho Quan Quan, về sau ta cùng Quan Quan làm hòa, ngươi chính là công thần."

Lục Dương mỉm cười.

"Đúng rồi, về sau tiền lương của ngươi, ta sẽ cho người tăng lên một chút, coi như thù lao cho chuyện này, nhớ kỹ, đừng để người khác biết."

Nhấn mạnh thêm lần nữa, nhìn thấy xe bus trường học đi đến, Lục Dương cản lại ngồi lên.

Trương Yến ở tại chỗ xoắn xuýt thật lâu, nhìn thấy Lục Dương đã rời đi, lại nhìn chiếc điện thoại mới tinh trong tay, hít sâu một hơi, hướng phòng ngủ đi đến.

Phòng 302.

Quan Nguyệt vừa trở về, Triệu Oánh Oánh cùng Hoàng Hà liền bu lại, bát quái hỏi: "Thế nào, thế nào, ngươi cùng Lục Dương làm hòa xong chưa?"

"Chưa, là Lục Dương mang muội muội đến nhập học, ta mang nàng đi dạo chơi."

Quan Nguyệt nói ra.

Ài.

Triệu Oánh Oánh cùng Hoàng Hà đều có chút thất vọng.

Két.

Cửa phòng ngủ bị đẩy ra.

Trương Yến đi vào, nhìn thoáng qua Quan Nguyệt, nàng có chút chột dạ.

"Yến tử, đi đâu vậy?"

Hoàng Hà hỏi.

"Đi ra ngoài mua mấy cái bánh quẩy về ăn, ngươi muốn nếm thử không?"

Trên tay Trương Yến còn cầm một túi bánh bán, mở ra, bên trong còn tỏa ra hơi nóng.

"Ta ăn no rồi, không ăn đâu."

Hoàng Hà khoát tay áo.

Triệu Oánh Oánh vừa cười vừa nói: "Yến tử, ngươi đếm nay một hơi ăn liền mấy cái bánh, hay là ngươi không muốn giảm béo nữa."

"Giảm béo hay không cũng không thể cản ta ăn bánh rán."

Trương Yến mở ra ngăn kéo, thừa dịp mấy người không chú ý cất điện thoại vào, sau đó cầm lấy túi bánh rán đi đến bên cạnh Quan Nguyệt: "Quan Quan ,ngươi ăn không?"

"Không ăn, Yến Tử, vừa nãy ta ăn no rồi."

Quan Nguyệt vỗ vỗ bụng.

"Bụng tròn một chút cũng tốt, ta còn tưởng tốt nay ngươi không về đấy." Trương Yến cười cười, chuyển cái ghế sang ngồi bên cạnh Quan Nguyệt, nói tiếp: "Quan Quan, Lục Dương quả thật là nam nhân không tệ, có tiền như vậy, nhưng đối với ngươi vẫn giống như trước, ngươi nhìn tên Vương Khánh Huy đi, có tiền một cái liền ngoảnh đuôi lên trời, không cùng một đẳng cấp với Lục Dương, con người chẳng ai thập toàn thập mỹ, chỉ cần Trương Yến đối với ngươi không thay đổi, mọi chuyện đều có thể thương lượng."

Bị nàng mở đầu.

Hoàng Hà cũng nói theo:" Ta cảm thấy lời Yến tử rất có đạo lý, Quan Quan, ngươi suy nghĩ kỹ đi, ngàn vạn lần đừng bỏ lỡ."

"Ta sẽ suy nghĩ thật kỹ."

Quan Nguyệt nhẹ gật đầu.

Nàng nhìn chiếc bàn phìm vàng nhỏ dưới chân đèn, ngẩn ngươi thật lâu, một lát sau, đợi đám Trương Yến tản ra, Quan Nguyệt cầm lấy điện thoại, tìm toài.

< Vì Em Anh Có Thể Từ Bỏ Mọi Thứ >

...

Đại học KHKT Hà Đông, phòng 504.

Dừng xe dưới kỳ túc xá, Lục Dương vội vàng đi lên lầu

Trên chán Lưu Lỗi quấn một miếng vải, trong vải lộ ra chút máu, trên mặt cũng có chỗ bầm dập, nhìn qua, Lục Dương biết trận đòn này không nhẹ.

"Tình huống gì đây?"

Lục Dương hỏi.

Nếu như là Siêu ca bị đánh, Lục Dương một chút cũng không bất ngờ, chủ yếu tên này cũng quá gà mờ đi, còn ti tiện nữa, nhưng Lưu Lỗi bị đòn thì là chuyện khác, gia hỏa này cao gần hai mét, cơ bắp cũng từng khối, người nào lại dám đi trêu chọc hắn?

"Ta không có chuyện gì, ngươi đừng có nghe Siêu ca chém gió."

Nhìn Lưu Lỗi thì không có vấn đề gì lớn, nói chuyện còn nhịn không được trừng mắt nhìn Siêu ca.

"Vậy ngươi nói xem, sao lại thành như vậy."

Lục Dương có chút tò mò.

Lưu Lỗi hừ một tiếng, khinh thường nói: "Thời điểm ở quán đồ nướng, ta gặp được tên cho chết, do bọn hắn uống qua nhiều, lúc ta đi WC còn dám đạp cửa dành chỗ, còn động thủ đánh ta."

...Đi ăn còn gặp chuyện này nữa sao?

Lục Dương nhịn không được lắc đầu.

Lại nhìn Siêu ca cùng Lý Minh Bác, hai người bọn họ vẫn hoàn hảo, một chút tổn thương cũng không có.

"Đừng nhìn ta, không phải ta không muốn trợ giúp, mà thời điểm chúng ta chạy qua, Lỗi ca đem ba người bọn hắn giải quyết xong rồi."

Siêu ca biết rõ Lục Dương nghĩ gì.

"Lỗi ca quá trâu bò đi, ba người, đều bị hắn đánh ngã."

Lý Minh Bác có chút hưng phấn nói.

Lưu Lỗi khinh thường: "Ba tên gia hỏa này đều uống say cả rồi, nếu không phải ta chưa kéo quần lên, làm sao có thể bị thương được chứ, cũng không bị bọn hắn đánh lén vào đầu..." Lúc nói chuyện, Lưu Lỗi tỏ ra ức chế, ai đời đánh nhau không đợi đối thủ kéo quần.

"Mấy tên ngươi đánh, không có vấn đề gì chứ."

Lục Dương nhíu mày.

"Không sao, lão bản gọi điện thoại tới, nói công an đã tới giải quyết, bọn hắn tuy bị thương không nhẹ, nhưng do bọn họ đánh trước, ta chỉ phòng vệ chính đáng, nên ký ước hòa giải, liền không có vấn đề."

Lưu Lỗi giải thích.

"ừ ừ, chúng ta cũng mới từ đồn công an trở về."

Siêu ca có chút hưng phấn nói.

Chương 967: Buổi Học Đầu Tiên (1)

"Đi ăn đồ nướng cũng vào đồn công an, các ngươi cũng trâu đấy."

Thấy Lưu Lỗi không có vấn đề gì, Lục Dương cũng yên tâm xuống, lúc lái xe nhận được điện thoại của Siêu ca, Lục Dương còn tưởng rằng rất nghiêm trọng.

Đinh Siêu cười hề hề bu lại, nói ra: "Lục ca, tối nay đừng đi nữa."

"Làm sao."

Lục Dương liếc mắt nhìn hắn.

Siêu ca nói: "Giúp ta vài ván game đi, gần đây một mực thua à."

"Không chơi ,không chơi."

Lục Dương khoát tay cự tuyệt.

Nha đầu ở nhà còn đợi mình về bế, hắn làm sao có thể ở lại đây cùng Siêu ca chơi game, hơn nữa, hắn cũng không để Laptop trong phòng a.

"Lục ca, ta thua quá thảm rồi, xin ngươi đấy."

Siêu ca khẩn cầu nói.

Gia hỏa này.

Lục Dương thấy hắn không chịu thả mình đi, nhìn thoáng qua Lưu Lỗi, nói: "Lỗi ca, ngươi kéo hắn giúp ta, ta thấy ngươi cũng không có gì bận."

"Ai nha, đau đầu quá, đầu ta đột nhiên đau rồi, đau quá a."

Nghe thấy Lục Dương nói vậy, Lưu Lỗi liền bụm đầu, bộ dạng tỏ ra rất đau.

Lục Dương có chút im lặng, gia hỏa này, giả bộ cũng không có chút giả trân quá đi.

"Lục ca, chúng ta là hảo huynh đệ, ngươi nhẫn tâm nhìn ta bị người khác hành hạ sao?"

Siêu ca nhìn nhìn Lục Dương với ánh mắt tội nghiệp.

Nhẫn tâm, vô cùng nhẫn tâm, tốt nhất là đem người hành đến nỗi bỏ game đi, trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Lục Dương cũng không nói ra, hắn sợ Siêu ca lại nghĩ quẩn.

"Như vậy đi."

Lục Dương suy nghĩ biện pháp, nói: "Để ta tìm đồng đội cho ngươi, bảo hắn mang ngươi leo rank, như vậy đã được chưa."

"Không được, kỹ năng ngươi tốt, kỹ năng người khác ta không tin."

Siêu ca tuy rằng cũng chơi game lâu, nhưng trong những người hắn quen biết, chỉ có kỹ năng của Lục Dương là cao nhất, đến nay, hắn còn chưa thăm dò được Lục Dương rốt cuộc sâu bao nhiêu.

"Yên tâm đi, người ta tìm, còn lợi hại hơn ta."

"Thật không?"

"Đương nhiên là thật rồi, lừa ngươi làm chó."

Lục Dương bình tĩnh nói.

Nghe Lục Dương thề như vậy, Siêu ca liền tin tưởng, Lục Dương lấy điện thoại ra, ở trong nhóm chat chiến đội nhắn tin, hỏi ai tối nay rảnh rỗi, không có việc gì, thì bồi một con gà mờ đánh vài ván game.

Chiến đội có rất nhiều tuyển thủ, ngoài trừ năm người đánh chính, còn có sáu người dự bị, những người này đều do A Bố chọn lựa, nhìn thấy lão bản ngàn năm xuất hiện một lần, cả đám đều trồi lên mặt nước nói có thời gian.

"Một người là được rồi, Nặc Ngôn(ClearLove), ngươi tới đi."

Lục Dương chọn một người.

Trong mấy người, Nặc Ngôn nhìn qua trẻ tuổi nhất, thể lực tốt nhất, phụng bồi Siêu ca đánh xuyên đêm cũng không thành vấn đề.

Chỉ chốt lát, Nặc Ngôn nhanh chóng hoàn thành xong trận đấu của mình, cũng dựa theo Lục Dương yêu cầu, lấy một nick clone thêm bạn, hơn nữa không được tiết lộ thân phận tuyển thủ chuyên nghiệp của mình.

Sau khi thêm hảo hữu với nhau, Lục Dương mới lên tiếng: "Siêu ca, nhớ đừng thức đêm muộn quá, ngủ sớm đi."

"Biết rồi, mà hắn được không đó." Siêu ca đối với người Lục Dương tìm đến tỏ ra không tin lắm. Lục Dương cười cười, lười để ý đến tên tiện nhân này.

Siêu ca đã tìm được đồng đội, đầu Lưu Lỗi liền hết đau, hắn có chút tò mò không biết người Lục Dương tìm đến có trình độ gì, chuyển một cái ghế tới, ngồi sau lưng Siêu ca.

Siêu ca gửi qua mấy tin nhắn, đối phương không thèm nhắn lại, điều này làm trong lòng Siêu ca càng thêm không yên.

"Xin rừng, auto win."

Mới vào game, Siêu ca đã nhìn thấy đồng đội của mình lên tiếng, Auto win? Siêu ca liền vui vẻ, người này hẳn là tự tin với trình độ của mình lắm đây, Lưu Lỗi ở một bên cũng rất chờ mong, lời này hơi tự tin quá thì phải, mang theo quả tạ vàng Siêu ca, muốn thắng cũng là một chuyện khó khăn.

Trạng thái của Lưu Lỗi bây giờ là, chơi một mình sẽ thắng, chơi cùng Siêu ca nhất định sẽ thua, đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn thường xuyên tránh không chơi chung với con hàng này.

Quá hố người.

Miệng còn ngoan cố.

Thời điểm này, người chơi vẫn còn rất đơn thuần, thấy có người xin lane, cả đám đều phối hợp nhường cho, cuối cùng hắn chọn một con Evelyn

Siêu ca nhếch miệng.

"Con tướng này, có gì hữu dụng chứ, một cái CC cũng không có, cũng ít máu."

"Gặp người biết chơi thì rất lợi hại đấy."

Lưu Lỗi nhắc nhở.

Hiện tại bọn hắn cũng không thể phán đoán, người Lục ca tìm tới có trình độ gì, trong lòng Siêu ca âm thầm cầu nguyện, chỉ cần đối phương có được nửa thực lực của Lục ca là được.

Trò chơi bắt đầu.

Không đến hai phút, trong rừng đã truyền đến tiếng giết.

Evelyn lấy được chiến công đầu.

"Có chút kỹ năng a."

Siêu ca bị đánh chỉ còn một phần ba máu, thao tác Garen nấp ở sau trụ hồi máu, có chút kĩnh hài nhìn nhìn.

"Hắn vào cướp rừng rồi."

Lưu Lỗi nói ra.

Sau đó truyền đến tiếng kêu thứ hai.

Evelyn ở bên bùa đỏ của đối phương, đem người đi rừng đối phương đánh chết lần nữa.

"Rất mạnh a, đây mới là đi rừng chứ."

Lưu Lỗi cũng có chút kinh ngạc, không nói tới kỹ năng, mà tư duy này, tuyệt đối là cao thủ, hai lần giết rừng, trên cơ bản rừng đối phương ván này không thể nào chơi được nữa.

Ba kill.

Bốn kill.

Năm kill.

Sau khi có được hai mạng đầu tiên, Evelyn trực tiếp bay lên, mạng thứ ba, mạng thứ tư, mạng thứ năm....

Vẫn chưa tới mười lăm phút, Evelyn đã có mười bảy mạng, KDA lúc này của cả đội chỉ mới được 19/4.

"Ài, trâu a."

Siêu ca triệt để hưng phấn.

Hắn hiện tại không còn hoài nghi cao thủ Lục Dương mời đến rồi!

"Hình như rừng team bạn AFK rồi, không xuất hiện nữa thì phải." Tần Tỷ kinh ngạc nói.

Quả nhiên, mới đến phút thứ 20, đối phương liền lựa chọn đầu hàng, Siêu ca nhìn qua chiến tích, KDA của Evelyn so với bốn người bọn họ cộng lại còn nhiều hơn.

"Quá trâu đi."

"Ta bây giờ đã tin rồi, người này còn cao hơn Lục Dương nữa"

Siêu ca có chút hưng phấn nói.

Sau đó hắn gửi tin nhắn qua.

"Đại lão, tiếp tục a."

"Oke."

Đối phương nhắn lại một chữ ok.

Tâm tình Siêu ca kích động không thôi, bắt đầu tìm trận thứ hai, sau đó lại một trần tàn sát máu lạnh, ở rank xếp hạng của Siêu ca, Lục Dương có thể săn giết lung tung, chớ đừng nói chi đến tuyển thủ chuyên nghiệp, trận đầu chọn Evelyn, cũng để thích ứng một chút.

Biết rõ trình độ của người chơi ở rank này, kế tiếp liền tùy tiện một chút, vô luận đi lane nào, đều có thể tiến hành săn giết, cho dù có người afk cũng không cản được.

Bình quân mỗi trận 20 phút, có đôi khi trụ đối diện Siêu ca chưa nổ, ván đấu đã kết thúc.

"Thật trâu."

Thời điểm lên bảng điểm số, nhìn đối vương dùng nidalee giết hai mạng dưới BOT, Siêu ca nhịn không được hít một hơi khí lạnh.

Trò này, còn đánh được vậy sao?

"Trình độ này chỉ sợ là thách đấu đi?"

Siêu ca khiếp sợ nói.

"Thách đấu mạnh vậy sao? Không, là tuyển thủ chuyên nghiệp!" Lưu Lỗi triệt để bội phục, không biết Lục Dương mời từ đâu tới thần nhân này a.

Chung cư Hoa Đình, trong nhà.

Nhìn khuê nữ đang ngủ, Lục Dương nở ra nụ cười.

"Cuối cùng cũng ngủ rồi."

Lục Dương thở dài một hơi, cũng hơi mệt mỏi quá sức.

"Chắc con bé đói bụng, sớm cho ăn một chút, đoán chừng đã sớm ngủ mất tiêu rồi." Liễu Thanh Thanh nhỏ giọng nói.

"Anh sao biết con bé đói bụng ,dù sao vừa nãy cũng mới ăn mà."

Lục Dương chỉnh nhiệt độ điều hòa cao lên một tí, chỉnh đến 27 độ, sợ con gái lạnh, nếu như không phải thời tiết bên ngoài quá nóng, Lục Dương cũng không có ý định mở điều hòa.

"Nha đầu này, đoán chừng đang lớn, nên sức ăn rất nhiều."

Lục Dương suy nghĩ một chút nói ra.

"Ừ, ngay mai em sẽ đi tìm bác sĩ dinh dưỡng hỏi một chút, xem tình huống thế nào."

Sau khi đem em bé dỗ đi ngủ, Liễu Thanh Thanh đi rửa mặt, hơn mười phút sau mặc áo ngủ từ trong toilet đi ra.

Lục Dương từ ký túc xá trở về, cũng sớm tắm rửa xong, chờ Liễu Thanh Thanh nằm xuống bên cạnh, hắn ở trên má đối phương hôn một cái.

"Lục Dương, hôm nay có người đến thuê cửa hàng."

Liễu Thanh Thanh chỉnh lại gối trên đầu, sao cho thoải mái hơn một chút.

"n."

Lục Dương không nói gì,

Chương 968: Buổi Học Đầu Tiên (2)

Liễu Thanh Thanh nói tiếp: "Những cửa hàng kia, một mực để không cũng không tốt, Tần tỷ nói, lúc này nhà trẻ cùng tiểu học đã vào học, hiện tại trên đường đi có rất nhiều tiểu hài tử cùng gia trưởng, sinh ý Siêu thị so với trước đây cũng khá hơn một chút, nếu có thời gian, nên đưa ra một số cửa hàng bên này để cho thuê."

"Cho thuê cũng không phải chuyện phưc tạp, nhưng ủy thác cho Tần Làm chưa chắc đã có thể làm được." Lục Dương nhắc nhở một câu, còn nói thêm: "Anh không có thời gian quản lý mấy chuyện này, em còn phải chăm sóc Tiểu Tiểu Thanh, nào có tâm tư lo lắng mấy chuyện này. Dù sao cho thuê cũng không phải một hai căn, mà là hơn hai mươi căn, coi như toàn tâm toàn ý đi làm, cũng rất phiền toái đấy."

"Hay là dựa theo ý tưởng trước đây của anh, tìm người giúp chúng ta quản lý." Liễu Thanh Thanh nhỏ giọng nói.

"Vậy nên tìm một người đáng tin cậy." Lục Dương suy tư một hồi.

Liễu Thanh Thanh nghĩ nghĩ một chút, nói ra: "Anh cảm thấy Chu Tử Tình thế nào?"

"Chu Tử Tình?"

Lục Dương nghĩ đến hàng xóm phía dưới, con gái lão Chu so với người khác thì đáng tin cậy hơn một chút, nhưng đoán chừng sợ bên phía Chu Tử Tình không quá tình nguyện.

Hắn nói ra: "Chu Tử Tình còn có công việc của mình, làm sao có thời gian đi làm mấy thứ này."

"Chu Tử Tình hiện tại đang đi thực tập, tiền lương rất thấp, một tháng chỉ được hai nghìn, nàng nói may mắn không phải trả nợ, bằng không đoạn thời gian qua nàng đã sớm xin nghỉ rồi..."

Những ngày gần đây, Chu Tử Tình nếu không đi làm thì thường xuyên chạy lên nhà Liễu Thanh Thanh chơi, hai người sớm đã trở thành bạn tốt, cho nên đối với công việc của Chu Tử Tình, Liễu Thanh Thanh cũng hiểu một chút.

"Vậy em hỏi nàng một tiếng, nếu như muốn mà nói, có thể đưa toàn bộ cửa hàng cho nàng quản lý, mỗi thàng trả lương cho nàng."

Hơn hai mươi cửa hàng, tiền thuê một tháng cũng phải tầm mười vạn, lấy ra 5% thu nhập làm tiền lương cho Chu Tử Tình cũng được, so với tiền lương trước đây của nàng còn nhiều hơn mấy lần.

Liễu Thanh Thanh nhẹ gật đầu, nói ra: "Được, để ngày mai em nói với nàng."

Một đêm không có chuyện gì xảy ra.

Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi ăn xong bữa sáng do Liễu Thanh Thanh làm, Lục Dương liền một đường đi vào trường, đến lầu dạy học của viện Công Nghệ Thông Tin, tiết học đầu tiên, hắn cũng không có ý định trốn.

Một học kỳ nên đi học hai tiết, tiết đầu tiên cùng tiết cuối cùng, coi như đã làm đến nơi đến trốn.

"Lục Dương, ngươi đến rồi."

Vừa mới vào phòng, liền nghe thấy có người gọi mình, nhìn qua là Siêu ca, nhìn bộ dạng ốm yếu của Siêu ca, cả người không có tinh thần, vành mắt đen sẫm, như là một con gấu trúc.

"Siêu ca, xuyên đêm hả?"

Lục Dương nói ra.

Lưu Lỗi cầm theo chai nước từ bên ngoài đi vào, nghe thấy Lục Dương hỏi, nhịn không được nói:"Lục Dương, may mắn hôm qua ngươi không ở lại phòng ngủ, Siêu ca giống như bị bệnh thần kinh vậy, cày game cả đêm, buổi sáng bốn giờ ta đi tiểu, còn thấy hắn vẫn còn chơi."

Lục ca có chút khiếp sợ nhìn Đinh Siêu, nói: "Siêu ca, ngươi sẽ không phải bắt người kia, chơi với ngươi suốt cả đêm chứ?"

"Đúng vậy a, vốn ta tính thua một trận liền nghỉ, không nghĩ tới một mực thắng không, vì vậy chúng ta đánh tiếp..." Siêu ca ngáp một cái, tinh thần có chút uể oải.

Nhìn Siêu ca ngáp dài ngáp ngắn, Lục Dương nhớ lại, thời điểm mình học Đại học, cũng thường xuyên cày game xuyên đêm, nhưng không có thảm như Siêu ca.

"Lục ca, ngươi tìm ai dual với ta vậy, thật là lợi hại, đánh Leesin rất hay a, bay lui bay tới đá ngược, nhìn ngươi ta đánh Lessin, lại nhìn Siêu ca chơi, giống như hai giọt nước vậy, một bên nước biển, một bên nước đái..."

Lưu Lỗi cùng tò mò hỏi.

Ngày hôm qua hắn cũng ngồi xem đến rạng sáng, nhưng về sau, chịu không nổi thao tác đau mắt của Siêu ca nữa, hắn liền mở máy mình lên, từ trong hảo hữu ấn quan sát, đem màn hình tập trung vào người đi rừng đánh chung với Siêu ca.

Sau đó Lưu Lỗi phát hiện, kỹ năng người này thật sự rất cao, xem mấy tiếng, Lưu Lỗi có cảm giác, lý giải về cách đi rừng đã tăng lên không ít.

"Chỉ là một người bạn trên mạng, khá có thiên phú chơi game, nhưng không khoa trương vậy đâu, không cần phải ngạc nhiên." Lục Dương bình tĩnh nói.

Lưu Lỗi biết không phải, nhưng không tìm thấy lý do để phản bác.

Đinh Siêu uể oải nằm lên mặt bàn, tùy thời lúc nào cũng có thể ngủ gật.

Nhìn lão sư Anh ngữ đi vào phòng học.

Lục Dương liền đi xuống vài bước, ngồi bên cạnh Từ Thi.

Dưới bàn học.

Lục Dương lặng lẽ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng.

Từ Thi có chút giật mình ,nhìn lên phương hướng bục giảng, quả nhiên, lão sư đang nhìn bọn họ, nàng nhỏ giọng nói.

"Lão sư nhìn kia."

Lục Dương ngẩng đầu nhìn thoáng qua, Hoàng Tiểu Ngọc lập tức quay đầu đi, cầm lấy sổ điểm danh, nói ra: "Hôm nay là tiết đầu tiên, điểm danh đi."

"Ngưu Nguyên Khôi."

"Có."

"Phó Mông."

"Có."

"Lão sư có để ý chúng ta đâu."

Lục Dương vừa cười vừa nói.

"Mới vừa rồi còn nhìn mà."

Từ Thi vẫn còn có chút lo lắng.

"Nhìn thì sao chứ, cũng không cần phải sợ."

Lục Dương tuyệt đối không sợ, thẳng đến sau khi hô tên hắn, Lục Dương cũng không ngẩng đầu, có một tiếng, lại tiếp tục trò chuyện với Từ Thi.

"Vì sao lão sư dạy tiếng Anh không đổi người vậy?"

Lục Dương hỏi.

Từ Thi nhỏ giọng nói: "Nguyệt Nguyệt tỷ nói, Hoàng lão sư năm nay lên chính thức, vì vậy một lần nữa được phân công lại công tác, từ dạy năm 2 trở thành dạy thêm cả năm ba, hơn nữa còn dạy khoa chúng ta."

"n, cũng quá trùng hợp đi."

Mặc dù có chút kỳ quái, nhưng Lục Dương cảm thấy đây là chuyện tốt, dù sao, từ trước tới nay, điểm tiếng Anh của hắn vẫn luôn rất cao.

Thậm chí có thời điểm, hắn cũng không đi thi được, nhưng điểm vẫn con như vcux.

Đây là vấn đề một mực hắn không có nghĩ đến.

"Đinh Siêu."

"Có."

Đáp lại một tiếng, Siêu ca ngáp một cái, có chút kỳ quái hỏi: "Trước kia lão sư Anh ngữ thường không điểm danh tên Lục Dương, sao hôm nay lại gọi?"

Lưu Lỗi suy nghĩ một chút, nói ra: "Có lẽ do hôm nay do Lục Dương đi học đi?"

Chương 969: Xoa Xoa

"Phòng ở trùng tu đến đâu rồi?"

Phía trên lão sư tiếng Anh giảng bài, ở dưới Lục Dương hỏi.

Từ Thi ôm lấy quyển sách che mặt, nhỏ giọng nói: "Ngày hôm qua ta tới nhìn xem, bọn hắn đã lắp xong điện cùng đèn, có lẽ sắp xong rồi."

"Ừ, tốc độ không tệ, hẳn là rất nhanh đi."

Trùng tu đến bước này, trên cơ bản sắp xong, việc còn lại là mang thiết bị vào nhà trang trí là được. Xem ra nhà này lắp đặt thiết bị cũng không tệ, rất đáng tin đấy.

"Đợi làm xong, trước tiên phải nói cho ta biết."

Lục Dương nói tiếp.

Từ Thi quay đầu nhìn sang, mở trừng hai mắt.

"Làm sao?"

"Ta đi kiểm tra thiết bị không được sao, hai chúng ta cùng đi kiểm tra." Lục Dương cố ý nhấn mạnh thêm chữ Hai, Từ Thi nghe xong khuôn mặt liền đỏ lên.

Nàng giống như đã nghe hiểu ý tứ Lục Dương.

"Thế nào, được không."

Thấy Từ Thi không lên tiếng, Lục Dương lại hỏi.

"Ừ."

Thanh âm này so với tiếng muỗi còn nhỏ hơn, nhưng Lục Dương nghe thấy rồi.

Cười hắc hắc vài tiếng, xem ra tâm tình hôm nay không tệ, cẩn thận đánh giá Từ Thi, nha đầu này, ngày càng xinh đẹp hơn rồi.

Từ Thi bị Lục Dương nhìn chằm chằm như vậy, có chút hơi hơi bất an, Lục Dương lại quái dị ghé sát, nói ra: "Từ Thi, ngươi kêu ta là papa, ta nói cho ngươi một bị mất không mấy người biết."

"n?"

Từ Thi mở to hai mắt, xấu hổ đỏ cả mặt, bảo nàng kêu Lục Dương là papa, đây cũng quá ngại đi, nhưng nàng cũng muốn biết, bí mật Lục Dương muốn nói là gì?

"Quyết định nhanh đi, bỏ lỡ cơ hội này, về sau ngươi không biết được nữa đâu." Lục Dương cười nói.

"Ba."

Từ Thi nhỏ giọng hô một câu, sau đó nhìn xung quanh, sợ bị người khác nghe được.

Thấy không có người chú ý tới nơi này, nàng mới cẩn thận hỏi: "Ngươi nói xem ,bí mật gì a."

"Kỳ thật bí mậ chính là..."

Dừng một chút, Lục Dương nói tiếp: "Kỳ thật, ngươi không phải con gái ruột của ta."

Thừa dịp Từ Thi còn chưa phản ứng, Lục Dương ở trên đùi nhỏ của nàng bóp một cái, sau đó lặng lẽ đứng dậy, từ cửa sau chuồn đi...Bên này, ngơ người nửa ngày, Từ Thi mới hiểu rõ.

Nàng đỏ bừng mặt, siết nắm đấm, buồn rầu suy nghĩ: "Ta lại bị lừa a!"

"Lục ca."

Mới bước ra ngoài.

Lục Dương đã nghe thấy có người kêu tên mình./

"Siêu ca, sao ngươi cũng chạy ra đây?"

Người kêu hắn chính là Đinh Siêu.

"Trong phòng học quá ồn rồi, ta ngủ không được, giờ tính về ký túc xá đi ngủ, dù sao cũng đã điểm danh rồi." Đinh Siêu ngáp một cái, hắn bước nhanh về trước hai bước, đuổi theo kịp Lục Dương, cười hề hề nói: "Lục ca, vừa rồi ngươi nói với Từ Thi chuyện gì vậy, nhìn mặt nàng đỏ thôi rồi."

"Cút, ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì."

Lục Dương nhấc chân chuẩn bị đá Đinh Siêu một cái, Đinh Siêu sớm có phòng bị, trốn qua một bên.

Đinh Siêu buồn ngủ trở lại ký túc xá, Lục Dương tới nhà hàng Tây, hai người không cùng đường, ra cửa Học viện liền mỗi người một ngả. Rất nhanh, Lục Dương đến bên ngoài nhà hàng Tây, tuy rằng không phải giờ cơm, nhưng khách nhân cũng có hai bàn, sau khi tựu trường, sinh ý nhà hàng đã tốt hơn.

Kinh doanh nhà hàng cũng không phải điều phức tạp, chuyện gì cũng không cần quản, chỉ cần bảo trì hình thức như lúc đầu, muốn kiếm tiền không phải việc gì khó.

"Lục ca."

Vừa vào cửa, Lâm Tú Tú ở trên quầy thu ngân đã vội chào hỏi.

"Tú Tú, người càng ngày càng xinh a."

Lục Dương khen ngợi một câu.

"Lão bản của các ngươi đâu?"

Lục Dương nhìn xung quanh một vòng, không phát hiện ra Trần Thu Nguyệt đâu, vừa rồi ở trong phòng học, chính là Trần Thu Nguyệt nhắn tin tới, nói có chuyện muốn nói cùng hắn, còn ước hẹn nơi này, bằng không, Lục Dương không bao giờ chuồn học giữa tiết...

"Hình như là ở phòng bao đi."

Lâm Tú Tú nhìn đại khái qua một phương hướng.

"Ừ."

Lục Dương nhìn qua hướng phòng bao sương, có một căn phòng đang đóng, hẳn là Trần Thu Nguyệt ở trong đó, hắn đi qua, gõ cửa.

"Vào đi."

Mở cửa.

Lục Dương nhìn thấy Trần Thu Nguyệt một mình ngồi chơi mạt chược, nhàm chán đổ xúc xắc...Trong phòng đang mở điều hòa nên nhiệt độ rất thoải mái.

Cũng không có mùi vị đồ ăn bay vào.

"Chỉ có em thôi à."

Lục Dương đóng cửa, đi tới.

"Làm sao, một mình ta còn chưa đủ?"

Trần Thu Nguyệt nhìn sang Lục Dương, cười khanh khách nói: "Có cần ta kêu nha đầu Tú Tú bên ngoài cùng vào không?"

"Nói linh tinh gì vậy, anh muốn hỏi bạn cùng phòng em đâu."

Lục Dương chuyển tới cái ghế ngồi xuống, có chút bất đắc dĩ nói, gia hỏa Trần Thu Nguyệt này, chuyên gia thích ăn dấm chua a.

Lục Dương vừa ngồi xuống, xúc xắc trên tay Trần Thu Nguyệt quăng ra, đứng dậy, đem cửa phòng mà Lục Dương đóng khóa trái, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của Luc Dương, đi đến bên cạnh hắn, vuốt vuốt váy ở phía sau, rồi ngồi xuống trên đùi Lục Dương, hai tay còn vòng cổ Lục Dương lại.

''Khục khục, em muốn làm gì?"

Lục Dương có chút sợ.

Hắn không biết Trần Thu Nguyệt muốn làm gì cả.

"Nơi này không tốt lắm đâu, ngoài cửa sổ chính là sân bóng rổ, nhỡ đâu có người thấy thì sao?"

"Lục ca ca, tiểu muội có chuyện cần mời ca ca hỗ trợ."Trần Thu Nguyệt mở to đôi măt ngập nước, bộ dạng đáng thương không thôi.

"Đừng, đừng có làm như vậy, có chuyện cứ nói, chú ý ảnh hưởng."

Lục Dương nghiêm túc nói.

Hắn cũng không mấy ngày sau có tấm ảnh mình xuất hiện trên mạng đâu, đẩy đẩy một chút, nhưng cũng không đẩy Trần Thu Nguyệt ra được.

"Ngươi phải đáp ứng đã, ta mới nói."

Trần Thu Nguyệt ôm càng thêm chặt hơn.

Mỹ nhân kế?

Đáng tiếc Lục Dương đã miễn dịch, hoàn toàn không để mình bị dính vào, hắn nói ra: "Không được, không được, trước tiên phải nói là chuyện gì, anh mới có thể quyết định, đừng có nghĩ linh tinh."

"Ài, ngươi không thể đồng ý trước được sao?"

Trần Thu Nguyệt ở trên thân Lục Dương véo cho vài cái.

"Nói hay không, không nói, anh đi đó..." Ôm ấm mỹ nhân trong tay, nhưng ý trí Lục Dương vẫn vứng như trước, không thể hứa hẹn linh tinh được.

"Là thế này..."

Trần Thu Nguyệt cuối cùng vẫn phải thỏa hiệp, dưới tình huống Lục Dương còn chưa đáp ứng, nàng nói ra sự tình, tiếp tục nói: "Năm nay không phải The voice of China rất nổi sao? Vừa vặn sắp đến tân sinh khai giảng, đoàn ủy trong trường muốn tổ chức hoạt động, kêu sinh viên lên tham gia thi đấu, tổ chức trong lúc tân sinh huấn luyện quân sự, năm nhất cùng năm tư đều có thể tham gia."

"Vì vậy..."

Lục Dương đại khái cũng biết Trần Thu Nguyệt muốn gì ở hắn rồi, nếu như không phải bị đè xuống không cách nào đứng dậy, Lục Dương đã đứng dậy mở cửa chạy đi.

Trần Thu Nguyệt tỏ ra tội nghiệp: "Vì vậy, em cần anh giúp đỡ a, hoạt động lần này đối với em rất quan trọng, nhưng viện Công Nghệ chúng ta, có rất ít tài năng, vì vậy em muốn anh tham gia a."

"Không được, không được...." Lục Dương liền tranh thủ thời gian lắc đầu.

Hắn đã từng bị tai bay vạ miệng một lần với Trần Thu Nguyệt rồi, lần này phải kiên quyết từ chối.

"Một lần thôi, trận đấu này đối với em rất quan trọng a."

Trần Thu Nguyệt chắp tay trước ngực, nhờ cậy nói.

Lục Dương nhịn không được nói: "Em mặc dù là hội trưởng hội học sinh viện, nhưng cũng không phải chuyện nào cũng cần phải tích cực, không bằng viện khác thì không bằng thôi, cũng không sao cả, đâu cần phải mỗi lần không trâu lại bắt chó đi cày?"

"Không giống, không giống, lần hoạt đồng này còn có ý nghĩa khác." Trần Thu Nguyệt lắc đầu, giải thích nói: "Năm nay sẽ tuyển cử hội sinh viên trường mới, Lý Triết Viễn đi xuống, em cùng bộ Lý Tưởng của bộ tuyên truyền hội sinh viên đều có cơ hội đi lên, lần này giải đấu The voice của trường thực chất là cuộc thi giữa em với Lý Tưởng, nếu em thua trận, thì phải chờ hắn hết nhiệm kỳ mới có cơ hội."

"Như vậy sao?"

Lục Dương nhịn không được xoa xoa trán.

Trần Thu Nguyệt cũng quá đam mê quyền lực đi, làm hội trưởng hội học sinh trường có gì hay chứ, chả có tác dụng gì cả.

Khâu Tử Đằng, đến cả Lý Triết Viễn sắp lui xuống, có tê nào dám trêu chọc hắn?

"Nguyệt Nguyệt, không phải anh không muốn giúp em, mà trình độ ca nhạc của anh có hạn, cuộc thi lần này hẳn sẽ có rất nhiều người lợi hại tham gia, so với dân chuyên, anh còn kém xa, nếu anh đi lên, cũng không thể thay đổi thế cục thì sao?"

"Anh khiêm tối quá rồi, trong mắt của em, anh hát siêu siêu dễ nghe, nếu không gọi thêm Từ Thi, hai người lúc trước hợp tác với nhau, biểu diễn quá kinh diễm đi.,"

Trần Thu Nguyệt vẫn cố chấp như trước.

"Để cho anh suy nghĩ đã."

Lục Dương nhíu nhíu mày.

"Không được, anh phải giúp em a."

Trần Thu Nguyệt sốt ruột không thôi, thò tay xuống đùi cầm một chút.

"Được rồi, được rồi, anh đồng ý, buông tay a..." Trên trán Lục Dương xuất hiện lấm tấm mồ hôi.

Trần Thu Nguyệt cuối đầu nhìn xuống, mới biết mình bắt nhầm chỗ rồi, nhưng nàng tuyệt đối không e lệ, ngược lại còn nói: "Thật xin lỗi, để em giúp anh xoa xoa....."

Chương 970: Hòa Nhạc

Chung cư Hoa Đình, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, Liễu Thanh Thanh ôm em bé đứng dậy đi qua, từ Mắt Mèo nhìn ra ngoài, sau đó tranh thủ thời gian mở cửa: "Tử Tình, ngươi đến rồi."

Người gõ cửa bên ngoài chính là Chu Tử Tình, Chu Tử Tình có chút ngượng ngùng nói: "Vừa rồi phải vội vàng hoàn thành PPT cho công ty, khiến ngươi đợi lâu đi."

"Không sao, không sao, ở nhà còn phải chăm em bé, mà sáng nay ngươi không đi làm sao?"

Đem Tiểu Tiểu Thanh bỏ vào trong xe đẩy, làm cho nàng tự mình chơi, Liễu Thanh Thanh từ tủ lạnh lấy ra một hộp sữa tươi đưa cho Chu Tử Tình, Chu Tử Tình ngồi tên ghế salon, khom người sờ lên má Tiểu Tiểu Thanh, nói ra: "Buối sáng được nghỉ, ngày hôm qua ta tăng ca đến tối muộn, nên muốn nghỉ ngơi tới trưa, kết quả còn phải làm PPT cho bọn họ."

Liễu Thanh Thanh cắn ống hút hút một hơi sữa bò, nhìn thấy Tiểu Tiểu Thanh vui đùa với Chu Tử Tình, nàng lộ vẻ mỉm cười: "Tử Tình, nhớ lần trước ngươi muốn đổi công tác không?"

"Sao lại nhắc đến chuyện này?" Chu Tử Tình ngẩng đầu, có chút tò mò hỏi.

"Không có gì, chỉ tùy tiện hỏi thôi."

Liễu Thanh Thanh không nói gì, Chu Tử Tình thấy thế thì gật đầu, nói ra: "Đúng vậy a, cha ta hiện tại đã lấy hết toàn bộ tài sản gia đình mình mua phòng ở cho ta, đoán chừng tiền dư lại cũng không nhiều, làm luật sự kỳ thật cũng không tệ, chỉ là tiền lương hơi thấp rồi."

"Tử Tình, bên chỗ ta có một công tác, tiền lương cũng không thấp, ngươi muốn nghe không?" Nghe thấy Chu Tử Tình tỏ thái độ, Liễu Thanh Thanh mới nhắc đến chuyện này.

"Công việc gì?"

Liễu Thanh Thanh nhìn Chu Tử Tình ,nói ra: "Lục Dương có mua cho Tiểu Tiểu Thanh mấy cửa hàng ở bên ngoài, hiện tại một mực để không, cũng không có ai đi quản lý, Lục Dương thì mặc kệ rồi, ta đây thì bận chiếu cố tiểu hài tử, cũng không hiểu về luật pháp, cho nên muốn tìm ngươi hỗ trợ quản lý, giúp đỡ ký hợp đồng ,xử lý tranh chấp..."

"Ta sao." Chu Tử Tình không nghĩ tới Liễu Thanh Thanh lại nói chuyện này, nàng cười nói: "Cho thuê kỳ thật rất phức tạp, nhưng ký hợp đồng xong liền đơn giản, chỉ cần tìm người chuyên môn xử lý là được, ta đây co sẵn mẫu hợp đồng, chỉ cần đóng dấu kí tên là được, có người muốn tới thuê, cứ trực tiếp đưa cho người ta ki tên là được, hơn nữa, nào có tranh chấp nhiều như vậy, mấy chuyện nhỏ này, tìm người xử lý là được rồi."

"Không phải không phải, cửa hàng bên ngoài hơi nhiều một chút..."

Liễu Thanh Thanh đứng đậy hướng phòng ngủ đi đến

"Hơi nhiều?"

Chu Tử Tình hơi chút nghi hoặc, hơi nhiều là bao nhiêu? Năm sáu cái sao?

Một lát sau, Liễu Thanh Thanh từ trong phòng ngủ đi ra cầm một đống hợp đồng cửa hàng, đặt lên bàn trà, nói ra: "Những thứ này đều là cửa hàng bên phía Bắc Môn, tổng cộng có hai mươi tám cái, gần đây một mực có người muốn thuê, vì vậy chúng ta mới muốn xử lý chuyện này."

"Hai mươi tám cái?"

Chu Tử Tình nghe xong Liễu Thanh Thanh nói liền chấn kinh không thôi, bên ngoài Bắc Môn cũng chỉ có tầm ba mươi bốn mươi cửa hàng, chẳng lẽ toàn bộ bị mua hết rồi!

Nàng cầm mấy bản hợp đồng lên nhìn nhìn, số lượng này cũng quá nhiều đi.

"Mấy thứ này....thứ này đều là Lục Dương mua cho ngươi?"

Giọng nói của Chu Tử Tình hơi chút run rẩy, nhiều hợp đồng phòng ở như vậy nàng cũng lần đầu tiên thấy, mỗi một tờ giấy này, đại biểu cho một căn phòng a.

Chu Tử Tình trước đó không lâu cũng mới mua phòng ở, cho nên đối với mấy thứ này hết sức mẫn cảm.

"Hắn nói mua để lại cho Tiểu Tiểu Thanh, ngươi xem đi."

Chu Tử Tình kinh ngạc nhìn sang Tiểu Tiểu Thanh ở một bên, đột nhiên phát hiện nha đầu này, kim quang tỏa ra lấp lánh, đều là khí tức thổ hào...'ô ô ô, ta đến cả một đứa nhỏ cũng không hơn a'.

Chu Tử Tình hâm mộ không thôi, nàng lần đầu tiên gặp một oa nhi mới mấy tháng tuổi đã có nhiều phòng như vậy, nếu nàng có nhiều phòng như thế, cần gì còn phải đi làm nữa chứ, làm một tiểu phú bà không thoải mái hơn sao? Chuyện này, chính là ngậm thìa vàng trong truyền thuyết sao?

Chu Tử Tình hồi phục lại tinh thần, nhìn Liễu Thanh Thanh ở một bên, hỏi: "Đây là ý tứ của Lục Dương sao?"

"Đúng vậy, Lục Dương cũng muốn tìm một người quản lý, sau đó ta nghĩ tới ngươi, ngươi nếu có ý tưởng, ta có thể ủy thác cho ngươi, mỗi tháng lấy ra 5% doanh thu tiền thuê nhà làm tiền lương của ngươi, bất quá, mọi việc đều cần phải ngươi tự đi xử lý."

Liễu Thanh Thanh nói xong, Chu Tử Tình đại khái tính 5% một chút, dựa theo giá thuê bây giờ, những cửa hàng này toàn bộ cho thuê hết thì thu nhập một tháng của nàng cũng hơn vạn rồi, coi như chỉ cho thuê được một phần ba, cũng so với thu nhập hiện tại gấp hơn mấy lần, hơn nữa đừng nhìn phòng cần cho thuê nhiều, nhưng tự do đều do nàng chi phối, cũng không cần mỗi ngày phải tăng ca.

"Mấy cửa hàng bên phía Bắc Môn nếu đợi khu thương mại được xây xong, liền khẳng định có nhiều người hơn, đến lúc đó giá cũng tăng cao một ít."

Liễu Thanh Thanh còn sợ Chu Tử Tình không hài lòng với đại ngỗ này, nói.

"Ta quyết định rồi."

Chu Tử Tình hít sâu một hơi.

"Ngươi quyết định cái gì?"

"Ta quyết định hôm nay liền từ chức, ta muốn nghỉ việc lâu rồi, không làm cho tên chó kia nữa."

Chu Tử Tình hưng phấn nói ra.

"Kỳ thật cũng không cần phải vội đâu." Liễu Thanh Thanh ôn nhu nói.

"Thanh Thanh."

Chủ Tử Tình nhảy đến ôm cổ Liễu Thanh Thanh, nói ra: "Cảm ơn ngươi rồi Thanh Thanh, về sau ta theo ngươi lăn lộn, xin chiếu cố nhiều hơn."

Đúng lúc này, cửa chính mở ra, Lục Dương tiến vào, nhìn thấy hai người ôm nhau cùng một chỗ.

"Các ngươi..."

"A."

Chu Tử Tình vội vàng tách ra, nói: "Lục...Lục Dương, ngươi chớ hiểu lầm, vừa rồi Thanh Thanh giới thiệu công việc cho ta, ta kích động nên mới..."

"Ta biết rồi, ngươi cần giải thích làm gì." Lục Dương nhìn thoáng qua xấp hợp đồng trên bàn, liền biết chuyện gì xảy ra, hắn cười nói.

"Nói như vậy, ngươi đã đồng ý."

"Kẻ đần mới không đồng ý, ngươi thấy ta giống kẻ đần không?"

Lục Dương quay đầu nhìn nhìn: "Không giống lắm..." lại nói tiếp: "Vậy cửa hàng bên phía Bắc Môn giao cho ngươi rồi."

"Không có vấn đề, ta nhất định sẽ mau chóng cho thuê toàn bộ."

Chu Tử Tình cam đoan nói.

"Không vội, không vội.....Ngươi cứ từ từ là được."

Nhìn con gái nhỏ giang hai tay, Lục Dương ôm con gái bế lên, lại hỏi "Nay ngươi không đi làm sao?"

"Buổi sáng được nghỉ, buổi chiều đến công ty từ chức."

Chu Tử Tình vẫn trong thời kỳ thực tập, từ chức cũng không phức tạp.

"Không cần phải vội như vậy, mà tí nữa ta cùng Thanh Thanh đi xem biểu diễn hòa nhạc, ngươi muốn đi chung không?"

Liễu Thanh Thanh liền hỏi: "Là Y Thanh sao?"

"Đúng vậy a."

Liễu Thanh Thanh kinh hỉ không thôi, Lục Dương đã từng nói sẽ dẫn nàng đi gặp thần tượng của mình.

"Biểu diễn hôm nay a, vé đã chuẩn bị xong." Lục Dương phẩy phẩy tấm vé trên tay.

"Y Thanh quán quân The voice sao?" Chu Tử Tình nhỏ giọng hỏi.

"Đúng vậy a, hôm nay Y Thanh đến Lục Thành tuần diễn hòa nhạc, ngươi muốn đi không?"

"A, muốn chứ, nhưng ta nghe nói vé hiếm lắm, ta lại không có." Chu Tử Tình có chút thất lạc.

Lục Dương mỉm cười, nói: "Vé thì ta có rất nhiều, chỉ cần ngươi muốn đi là được."

"Có có có, đi đi đi."

Chu Tử Tình liền vội vàng gật đầu.

"Vậy được, chúng ta ra ngoài ăn chút gì đó, ăn xong liền đi, đi muộn quá, đông ngươi hơi phiền." Lục Dương ôm con gái, nói ra.

"Tiểu Tiểu Thanh, chúng ta đi xem hòa nhạc nhé."

"YAAAA...."

Nha đầu này giống như nghe hiểu vậy, còn trả về một tiếng la.

Liễu Thanh Thanh thấy vậy, vui vẻ không thôi.

Chương 971: Gặp Gỡ (1)

Từ Bắc Môn lái xe ra ngoài.

Lục Dương chỉ chỉ mấy căn cửa hàng, nói ra: "Ngoài trừ hai căn phòng ở cuối đường kia, thì toàn bộ cửa hàng ở đây đều bị ta mua lại, cũng chỉ có mấy thứ này..."

Chu Tử Tình nhịn không được chu miệng, hai chữ 'chỉ có', ngươi cũng dám nói sao?

Nhiều phòng như vậy, giá trị cũng phải ngàn vạn a!

"Vậy siêu thị này thì sao?"

Chu Tử Tình nhìn nhìn, ở đây chỉ có một mình siêu thị mở cửa.

"Siêu thị này là do một người bạn ta mở, không cần quản."

Lục Dương nhìn thoáng qua, thuận miệng nói nói.

Chu Tử Tình nhẹ gật đầu, trong lòng âm nhầm nhớ kỹ lão bản siêu thị hẳn là có quan hệ rất sâu với Lục Dương.

Đem xe dừng ở ven đường, mấy người liền vào một quán cơm gần trường học, tùy tiện ăn một bữa.

Liễu Thanh Thanh mang theo bình sữa từ trong nhà hteo, pha cho Tiểu Tiểu Thanh một ít sữa bột, đợi lạnh đi một tí, liền giao cho Tiểu Tiểu Thanh.

Tiểu nha đầu nhận lấy bình sữa uống vào.

"Tiểu Tiểu Thanh mới có mấy tháng tuổi, có thể tới mấy nơi ồn ào như hoa nhạc sao?"

Chu Tử Tình có chút bận tâm hỏi.

"Ta đã hỏi qua bác sĩ, không có ảnh hưởng, hơn nữa nha đầu này lớn gan, không sợ."

"Vạn nhất nàng làm ầm ĩ, ta liền mang ra ngoài, khong sao."

Liễu Thanh Thanh ở một bên nói ra.

So khuê nữa với buổi hòa nhạc, tất nhiên là biết chọn gì rồi đấy.

Chu Tử Tình cũng nhẹ gật đầu.

Nếu như mọi thứ đều chuẩn bị, cũng không cần nàng quan tâm.

Vài món thức ăn rất nhanh được dọn lên.

Thời tiết quá nóng, ba người cũng không để ý đến khẩu vị, ăn một chút lấp đầy bao tử, Lục Dương liền lái xe đi phía trước, tới trung tâm thể dục Lục Thành.

Trên đường đi khá nhanh, thời điểm đến nơi, Lục Dương nhìn đồng hồ, vẫn chưa tới một giờ chiều, lúc này cách buổi hòa nhạc còn đến tận hai tiếng, bất quá, người xem đối với hôm nay cũng khá nhiệt tình, đến tương đối sớm, đã có mấy người xếp hàng ròi.

Liễu Thanh Thanh ôm Tiểu Tiểu Thanh cùng Chu Tử Tình đứng cùng một chỗ, trên tay Chu Tử Tình cầm một cái ô che nắng, vừa vặn đem ba người che đi, Lục Dương không có dù, hắn nhìn thoáng qua phương hướng cổng chính, nói.

"Để ta gọi người đem vé tới đây."

Nói xong.

Hắn cầm lấy điện thoại gọi một cuộc, an bài xong, Lục Dương cúp điện thoại, nói ra: "Chờ một chút, người sắp tới rồi."

"Không sao, không sao, không cần phải vội."

Chu Tử Tình vội vàng nói, có thể tới xem buổi hòa nhạc này, cũng đã rất tiện nghi rồi, nàng cũng không dám yêu cầu gì nhiều.

Mấy ngày hôm trước, nàng cùng đồng sự cũng tán ngẫu qua buổi hòa nhạc tổ chức ở Lục Thành này, biết rõ giá vé không rẻ, giá vé khán đài đã hơn nghìn rồi, mấu chốt là mua vé rất khó khăn, chỉ có người có gia thế hay đến sớm mới có thể cướp được.

"Anh bạn, muốn mua vé không?"

Thời điểm bọn hắn chờ đợi, một nam nhân đội mũ lưỡi trai đi tới.

"Không cần, ta có vé rồi."

Lục Dương khoát tay.

Không nghĩ tới đứng ở chỗ này, còn gặp được con buôn vé.

"Anh bạn, vé thật, bao thật, không phải lừa đảo...Ngươi cũng đừng nói dối, nếu có vé, ngươi còn đứng bên ngoài thế này làm gì, đi vào ngồi điều hòa không phải thoải mái sao?"

Con buôn cũng không vội rời đi.

Có thể hắn cảm thấy sinh ý này có hy vọng, dù sao một nam nhân mang theo hai muội tử xinh đẹp, sẽ không tiếc chút tiền này đâu.

"Thật có lỗi, ta quả thật có vé."

Lục Dương lần nữa nói ra.

Đưa tay không đánh mặt cười, Lục Dương chỉ có thể kiên nhẫn giải thích.

"Ài, ta ở đằng kia, đợi lát nữa nếu không vào được, nhớ tới tìm ta, ta cho ngươi ưu đãi..."

Con buôn hiển nhiên cảm thấy Lục Dương còn chút do dự, bản thân hắn mặc dù là buôn vé, nhưng cũng là con buôn có lương tâm, chưa bao giờ chơi chiêu làm giả.

"Không nghĩ tới còn có phe vé a."

Nhìn đối phương rời đi, Liễu Thanh Thanh có chút kinh ngạc nói.

Chu Tử Tình cũng không ngạc nhiên mấy: "Chuyện này cũng bình thường ,hiện tại phe vé xuất hiện thường xuyên, bọn họ lợi dụng vào đầu cơ trục lợi để kiếm tiền, hôm nay buổi biểu diễn lớn như vậy, bọn hắn chắc chắn sẽ không buông tha cơ hội này."

"Không biết bọn họ bán bao nhiêu tiền một tờ."

Liễu Thanh Thanh có chút tò mò.

"Có lẽ không rẻ đi."

Chu Tử Tình nhỏ giọng nói.

Buôn vé cũng không đi xa, nhóm Lục Dương ở bên này trò chuyện, bên kia phe vé mới rời đi cũng nhận được điện thoại, giọng hắn cũng không có chỗ cấm kỵ, lớn giọng nói: "Cái gì, hai vé năm nghìn, quá rẻ, bảo bọn họ bỏ thêm tiền, ít nhất cũng phải năm nghìn năm, nếu không thì bán cho người khác, vé trong tay chúng ta cũng không còn nhiều, không lo không bán được."

"Được được được, ngươi nói bọn họ biết đi."

...

Chu Tử Tình nhỏ giọng thì thầm một câu: "Năm nghìn năm a, đây chẳng phải là 2750 một tờ."

"Quá mắc."

Liễu Thanh Thanh cũng gật đầu.

Giá tiền này quả thật có chút mắc, hiện tại thu thập của người dân Lục Thành được bao nhiêu chứ, nếu trong nhà không có tích góp, quả thật không dám bỏ tiền ra mua.

Lục Dương cũng không ít tới bọn họ lại kiếm ác như vậy, hắn nhớ kỹ vé bình thường cũng tầm khoản một ngàn ba, nếu đứng vòng ngoài thì chỉ có bảy trăm, mà cái vé hơn hài nghìn tệ này, khẳng định vị trí không được tốt lắm.

Nói như vậy, nhưng phe vé này, nhờ sự kiện này cũng phải kiếm gấp bội rồi.

Mẹ kiếp.

Thật ác độc đi!

Lục Dương ầm thầm tặc lưỡi, thật đúng là gan ngươi lớn chừng nào, còn phụ thuộc tài sản ở sau lưng, tuy rằng làm phe vé có chút mạo hiểm, nhưng biết nắm lấy cơ hội, vẫn có thể kiếm được một khoản đấy.

Thời điểm Lục Dương đang suy nghĩ đến chuyện này, điện thoại trong túi vang lên.

"Tôi đang ở cổng, cô tới là thấy được."

Nói xong, hắn nhìn Liễu Thanh Thanh, nói ra: "Đến rồi."

Một lát sau.

Một nữ nhân mặc áo sơ mi trắng, trước ngực đeo thẻ công tác nhân viên, vội vàng đi tới.

"Lục tổng, vé của ngài đây."

Không kịp lau mồ hôi, nữ nhân đem vé đưa cho Lục Dương.

"Ừ, vất vả cho cô rồi..."

"Không vất vả, không vất vả, tôi còn sợ mình tới chậm."

Nữ nhân lắc đầu.

"Trương Hoa, hôm nay cô chịu trách nhiệm ở bên này sao?"

Nữ nhân này Lục Dương quen đấy, chính là nguyên lão của công ty, trước đây làm bộ phận phục vụ khách hàng, sau đó chuyển sang làm trợ lý cho Lữ Tiểu Vũ.

"Đúng vậy, Lục tổng."

Trương Hoa nhẹ gật đầu.

"Ừ, vậy được rồi, cô đi làm việc của mình đi, không cần phải quan tâm chúng ta..."

"Tốt, Lục tổng, gặp lại sau."

Trương Hoa khoát tay áo, cẩn thận nhìn thoáng qua hai nữ nhân xa lạ bên cạnh Lục Dương, sau đó vội vàng rời đi.

"Vé này, mỗi người một tờ."

Lục Dương đem vé vào cửa đưa cho Liễu Thanh Thanh cùng Chu Tử Tình.

Chu Tử Tình cầm lấy vé nhìn thoáng qua, kinh ngạc nói: "Vậy mà hàng ghế đầu?"

Tấm vé này chính chìa khóa để vào xem buổi hòa nhạc, nhưng mấu chốt nhất là, thời điểm Chu Tử Tình nhìn thấy số ghế, không khỏi giật mình, vậy mà hàng ghế đầu khu trung tâm...Điều này cũng hơi quá đáng đi.

Vị trí tốt nhất của một buổi hòa nhạc, chính là hàng đầu tiên, không những có thể thấy được minh tinh ở trên sân khấu biểu diễn, mà còn có thể có cơ hội trò chuyện với minh tinh.

Đương nhiên.

Giá ở vị trí này cũng đắt nhất.

Ít nhất cũng phải gấp đôi so với mấy chỗ khác, hơn nữa có tiền chưa chắc đã mua được.

"Dẫn con gái đi xem hòa nhạc, đương nhiên là phải ngồi vị trí tốt nhất rồi."

Lục Dương đem Tiểu Tiểu Thanh ở trên tay Liễu Thanh Thanh nhận lấy, nha đầu này một mực cọ quậy, Liễu Thanh Thanh đoán chừng ôm cũng mệt mỏi.

"Lục Dương, ngươi thật lợi hại, vé tốt như vậy mà cũng lấy được."

Chu Tử Tình nâng kinh lên, trong mắt nhiều thêm vài phần sùng bái.

Nàng càng ngày càng cảm thấy, Lục Dương thật sự rất lợi hại, so với cha nàng còn lợi hại hơn nhiều, đây chính là vé vào cửa tuần diễn Thevoice, không có thực lực chưa chắc đã mua được, hơn nữa còn được vị trí tốt.

"Bình thường thôi, bình thường thôi."

Lục Dương cười cười.

Công ty nhà mình tài trợ buổi hòa nhạc này, nếu đến cả mấy tấm vé không lấy được, thì hắn làm chủ tịch cũng quá thất bại đi.

...

Chương 972: Gặp Gỡ (2)

"Huynh đệ....Ngươi có thể lấy được vé vào bên trong?"

Giọng nói quen thuộc truyền đến lần nữa, Lục Dương nhìn lại, chính là nam nhân phe vé kia, ánh mắt hắn còn nhìn lên tấm vé trên tay Tiểu Tiểu Thanh.

"Ta không phải đã nói, mình có vé rồi sao?"

Lục Dương khẽ nhíu mày.

"Huynh đệ, huynh đệ, làm điếu thuốc đi."

Nam tử đội mũ vội vàng lấy hộp thuốc lá, đưa cho Lục Dương một điếu.

Lục Dương đưa tay cản lại, nói: "Không hút thuốc lá."

Lục Dương không hút thuốc lá, nam nhân đành thu điếu thuốc lại, cười hì hì nói: "Huynh đệ, vừa rồi ta nhìn thấy, ngươi quen biết với người trong ban tổ chức kia, ta đây có cơ hội kiếm tiền, chúng ta cùng nhau phát tài, ngươi chuẩn bị cho ta mấy vé vòng ngoài đi, một vé ta trả ngươi một nghìn, thế nào?"

"Ta không quen biết với người trong đó, vé này là bằng hữu tặng ta, chúng ta tiến vào trước đây, chúc ngươi kinh doanh phát đạt."

Lục Dương sao không biết ý tưởng của tên này, cự tuyệt xong, hắn gọi Liễu Thanh Thanh cùng Chu Tử Tình tranh thủ thời gian đi vào.

"Ai nha, huynh đệ, một nghìn hai thế nào, một nghìn năm cũng được, chúng ta có thể thương lượng..."

...

Kiểm phiếu vào trong.

Chu Tử Tình quay đầu nhìn thoáng qua.

Gia hỏa kia vẫn còn ở cửa nhìn quanh, nàng im lặng nói: "Tên này, thật chuyên nghiệp a."

"Nếu không như thế thì làm sao kiếm được tiền."

Lục Dương lắc đầu, tuy rằng hắn chướng mắt với hành vi đầu cơ trục lợi này, nhưng hắn cũng không rảnh mà đi quản, hôm nay người một nhà cùng đi xem hòa nhạc, không thể để mấy chuyện này ảnh hưởng đến tâm tình...

Sân thể dục Lục Thành rất rộng.

Từng chỗ ngồi rầm rạp chằng chịt, đoán chừng cũng phải có mấy nghìn ghế, lúc này ở trong hội trường đã có không ít người ngồi, khắp nơi đều là giọng nói ồn ào.

Tiểu Tiểu Thanh vừa đi vào, liền hiếu kỳ quan sát bốn phía.

Đặc biệt là mấy bóng đèn ở trên đình đầu, cảm thấy hết sức húng thú.

Liễu Thnah Thanh quan sát con gái, thấy Tiểu Tiểu Thanh một chút cũng không sợ hãi, mới yên lòng, nếu Tiểu Tiểu Thanh sợ bầu không khí ở đây, nàng không thể xem buổi hòa nhạc này rồi.

Tiếp tục đi lên phía trước, có thể thấy sân khấu rõ ràng.

Hai bên sân khấu, treo đầy tấm áp phíc, phía trên còn có ảnh chụp của giám khảo cùng thí sinh, mà ở một bên, đồng dạng cũng có một tấm áp phích cực lớn, nằm ở chính giữa, chính là ảnh chụp của Y Thanh.

Với tư cách là quán quân của The voice, hơn nữa còn được CCilicili quảng bá, có thể nói, nhân khí của Y Thanh đã không thua kém ca sĩ bao nhiêu, chỉ là nội tình nàng hơi kém một chút.

Ngành giải trí chính là như vậy, nổi tiếng một lần cũng chưa chắc nổi tiếng mãi mãi, Y Thanh không thể nghi ngờ là hắc mã lớn nhất của năm nay, nhân sĩ trong giới cũng chưa từng nghĩ tới điều này.

"Là Y Thanh.."

Liễu Thanh Thanh chỉ vào tấm hình kêu một tiếng.

Dù sao nàng cũng chỉ là nữ nhân mới hai mươi tuổi, thấy được thần tượng của mình, cũng rất kích động kêu.

Lục Dương vừa cười vừa nói.

"Không vội, đợi biểu diễn xong, anh sẽ dẫn em đi gặp nàng."

"A, như vậy cũng được sao, người ta là đại minh tinh đấy, sẽ gặp chúng ta ư?"

Nghe thấy Lục Dương nói vậy, Liễu Thanh Thanh liền rất kích động, tâm thầm có chút bất định.

"Anh có thể cam đoan, Y Thanh nhất định sẽ gặp em."

Lục Dương vô cùng tự tin nói ra.

"Lục Dương có thể lấy được vé hàng đầu tiên, khẳng định có quan hệ với bên tổ chức, mời Y Thanh rút thời gian gặp mặt cũng không phải vấn đề gì khó." Chu Tử Tình ở một bên nói ra.

"Kỳ thật cũng không cần phải gặp chân thân, xin chữ kí là được rồi."

Liễu Thanh Thanh lo lắng chuyện này sẽ khiến Lục Dương khó xử.

"Hặc hặc, đợi lát nữa em sẽ biết, chuyện này em nhất định sẽ bất ngờ."

Vì bảo trì cảm giác thần bí, Lục Dương khống nói cho Liễu Thanh Thanh biết mình quen Y Thanh, hơn nữa quan hệ còn không phải cạn, bây giờ cứ đợi đến khi buổi hòa nhạc chấm dứt, cho nàng kinh hỉ.

Chu Tử Tình đứng ở một bên, thấy Lục Dương tự tin như vậy nhưng cũng không tiện hỏi nhiều, đợi một lát nữa se biết.

Càng hướng trước đi tới, đường đi càng ngày càng rộng, vị trí cũng càng ngày càng ít đi.

Trên đường đi, Chu Tử Tình có chút lo lắng, nàng cảm giác được rất nhiều ánh mắt nhìn bọ họ, dù sao, hàng ghế đầu tiên cũng không phải người nào cũng có thể ngồi được.

"Tiểu Chu."

Thời điểm Chu Tử Tình tìm được vị trí của mình, định ngồi xuống, thì liền nghe thấy có người gọi.

Quay đầu nhìn lại.

Phát hiện một nam nhân cùng nữ tử đã đứng lên, nhìn về hướng này.

Song phương đều rất kinh ngạc.

"Lão bản, là ngươi."

Chu Tử Tình cố gắng nặn ra nụ cười.

Nam nhân này chính là lão bản ở công ty nàng, nữ nhân kia là là đồng nghiệp với nàng, bằng tuổi nhau. Chu Tử Tình đã nói giữa hai người có gì đó mập mờ, chỉ là không nghĩ hôm nay lại bắt gặp.

"Tiểu Chu, ngươi không đi làm sao, sao lại chạy tới đây nghe nhạc? Hơn nữa còn hàng đầu tiên?"

Nữ nhân ăn mặc thời thượng đợi Chu Tử Tình đi tới liền mở miệng.

"Ừ, ta đi cùng bằng hữu tới đây, bọn hắn mua vé."

Chu Tử Tình lui về vài bước.

"Tiểu Chu, xem ra bằng hữu của ngươi có vận khí không tệ, mua được vé hàng đầu tiên, ta sớm đặt trước, cũng chỉ mua được ghế hàng thứ tư này."Lão bản của Chu Tử Tình cười cười, bất quá rất nhanh, xoay chuyển lời nói: "Tiểu Chu, ta nhớ được, hôm nay không phải ngày nghỉ của ngươi a, buổi chiều ngươi hẳn phải đến công ty làm đi."

"Đúng vậy a, Tiểu Chu, tuy ngày hôm qua ngươi tăng ca đến rạng sáng, nhưng công ty cũng đã cho nghỉ lại nửa buổi, lúc này đã chiều, sao ngươi lại chạy đến đây xem nhạc! Ngươi đây là bỏ bê công việc a!"

Nữ nhân có chút đố kỵ nói.

Ở công ty, nàng đã nghe rất nhiều người so sánh mình với Chu Tử Tinh, Chu Tử Tinh so với nàng đẹp hơn, còn trẻ tuổi, nàng cũng sớm đã nhìn không vừa mắt, hiện tại tìm được cơ hội, tự nhiên không dễ thả đi.

Lão bản ở một bên cười ha hả nói: "Nào có nghiêm trọng như vậy, Tiểu Chu mấy ngày nay vất vả cũng nhiều, nghỉ ngơi cả buổi cũng không sao, ta làm chủ, hôm nay cho ngươi nghỉ thêm nửa ngày."

Thốt ra lời này, nữ nhân ở bên cạnh có chút không đồng ý: "Lão Đổng, anh cũng quá hào phóng rồi, nói nghỉ là nghỉ, vậy ta đây chẳng phải sau nay cũng có thể tùy tiện nghỉ làm, anh cho nàng ta nghỉ cũng được, nhưng trừ khi bảo nàng ta đổi chỗ ngồi, em muốn ngồi hàng thứ nhất cơ."

"Chuyện này..."

Lão bản có chút khó xử, hắn có vợ con rồi đấy, đi xem hòa nhạc bị cấp dưới gặp được, cho nên muốn dàn xếp ổn thỏa, không có ý định truy cứu trách nhiệm của Chu Tử Tình làm gì, nhưng không nghĩ tới nữ nhân bên cạnh lại không muốn.

"Tiểu Chu, ngươi xem, ngươi có thể thương lượng với bằng hữu của ngươi một chút, đổi vé, bao nhiêu tiền, ta đền cho các ngươi."

Lão bản dò hỏi.

Nư tử ở một bên cũng cười lạnh, nói ra: "Nhanh đi a, Tiểu Chu."

Chu Tử Tình nhìn nữ tử này, nhịn không được cười cười, lắc đầu nói ra: "Lão bản, không được, đây là bằng hữu ta cố ý mua hàng thứ nhất, chắc chắn sẽ không đổi, hơn nữa, lão bản, quản lý nhân sự chưa nói cho ngài biết sao? Ta nghỉ việc rồi, cho nên mới không đi làm..."

"Ngươi từ chức?"

Lão bản rất kinh ngạc, vì dỗ dành nữ nhân bên cạnh, sáng nay hắn cũng không tới công ty làm việc, vì vậy không biết chuyện àn.

Hiển nhiên, chuyện thực tập sinh nghỉ việc là chuyện nhỏ, quản lý nhân sự cũng không cần gọi thông báo cho hắn biết.

Nữ nhân này cũng có chút kinh ngạc, sau đó cười nói: "Tiểu Chu, ngươi vừa tốt nghiệp, không thể theo đuổi cái cao xa a, công ty chúng ta ở Lục Thành đã coi như có số má, ngươi từ chức chẳng lẽ tìm được nơi tốt hơn?"

"Không cần ngươi quan tâm, công việc ta mới tìm được tiền lương nhiều hơn gấp đôi, ngược là là ngươi..." Chu Tử Tình há là nhân vật đơn giản để nữ nhân này đùa chọc, nhắc nhở một câu: "Cẩn thận không nên để vợ lão bản phát hiện, nếu không, ngươi cũng tàn đời rồi a."

"Ngươi!"

Nữ nhân tức giận không thôi, chỉ thẳng vào mặt Chu Tử Tình.

"Tiểu Chu, ngươi không nên nghiêm túc như vậy."

Lão bản ở một bên vội lên tiếng hòa giải.

"Đúng vậy a, vì vậy ngươi quản nàng đi, bằng hữu của ta còn đang ở đằng kia chờ, không nói nữa, hữu duyên đừng gặp lại."

Chu Tử Tình không nói nhiều, quay người trở lại chỗ ngồi của mình.

Chương 973: Sư Đệ (1)

"Đồng nghiệp?"

Thấy Chu Tử Tình trở vê, Lục Dương hỏi.

"Đồng nghiệp lúc trước thôi."

Chu Tử Tình bình tĩnh nói.

Lục Dương đại khái cũng đoán được, xem ra giữa đồng nghiệp với nhau có chuyện không vui, vì vậy hắn cũng không hỏi nhiều, ôm Tiểu Tiểu Thanh đặt trên đùi của mình, ba giờ chiều buổi hòa nhạc mới bắt đầu, nhìn Mc lên sân khấu giới thiệu, toàn bộ khán đài đều sôi trào cả lên.

Kiếp trước, Lục Dương cũng đi xem hòa nhạc mấy lần, nhưng còn chưa thấy tình cảnh la hét như vậy bao giờ, từng tiếng hô vang lên cao, như muốn đem sân khấu này giơ lên.

Lục Dương đem Tiểu Tiểu Thanh ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng lấy tay che lỗi tai của nàng, tiểu gia hỏa này giống như không hài lòng lắm, cầm lấy tay Lục Dương như muốn tháo ra.

Sau khi MC tuyên bố buổi biểu diễn bắt đầu, khán giả mới thôi la hét lại, ca khúc đầu tiên là bài hát chủ đề, được mấy vị giám khảo trong The voice biểu diễn.

"Coi live với coi trên TV, vẫn có một loại cảm giác khác biệt."

Liễu Thanh Thanh quay đầu nhìn thoáng qua Lục Dương.

"Xem live khẳng định hay hơn một tí."

Lục Dương nhẹ gật đầu, hắn quên hỏi danh sách tiết mục, nhưng chắc hẳn quán quân không biểu diễn sớm đâu nhỉ, ít nhất cũng phải đặt ở vị trí áp trục mới được.

Bài hát mở đầu hơn mười phút sau mới kết thúc, người MC liền lên sân khấu tiết mục thứ hai, nghe xong người biểu diễn tiết mục thứ hai, Lục Dương hơi hơi bất ngờ, không ngờ sư tỷ lên đài sớm như vậy.

Dưới ánh đèn, sư tỷ Y Thanh mặc một bộ váy dài cổ trang màu trắng, từ phía sau cánh gà đi lên sân khấu, tạo hình của nàng giống nhưu tiên tử vậy.

Nhìn thấy Y Thanh xuất hiện, toàn trường lần nưa la hét rầm rộ, lấy trình độ hoan nghênh này, thậm chí so với màn biểu diễn đạo sư vừa rồi còn nhiều hơn.

"Xem ra nhân khí của sư tỷ lúc này không ít a." Lục Dương trong lòng thầm cảm thán, chuyện này cũng không quá kỳ lạ, đây không phải vấn đề ngoại hình, mà còn liên quan đến thực lực của Y Thanh, đổi lại một tuyển thủ bình hoa khác, coi như được hắn dùng sức quảng bá, cũng không có khả năng hot như vậy, đối với việc hâm mộ idol, nam nhân so với nữ nhân khá lý tính hơn một chút, bọn họ chỉ hâm mộ những người có tài năng thực sự, đây cũng là vì sao về sau có nhiều tiểu thịt tươi, nhưng rất ít khi xuất hiện nữ thịt tươi làm minh tinh...

"Y Thanh xinh quá đi."

Liễu Thanh Thanh mở to hai mắt nhìn lên sâu khấu, cảm thán nói: "Đúng vậy a, ở trên TV còn chưa thấy rõ ràng, nhưng hôm nay nhìn tận mắt mới phát hiện, nàng thật sự rất đẹp, khó trách nhiều người bị nàng hấp dẫn, ngay cả nữ sinh cũng không thoat được chớ đừng nói chi đến người khác..."

Thanh âm la hét trong sân vận động vẫn không dừng lại, loáng thoáng có thể nghe thấy có người kêu tên của Y Thanh, về sau, số lượng người gia nhập ngày càng nhiều, toàn trường chỉ còn lại tiếng kêu tên Y Thanh!

Sau khi lên sân khấu, cảm nhận được sự nhiệt tình của Lục Thành, Y Thanh cúi đầu nhìn bốn phía, sau đó cầm Mic trên tay, nói: "Xin chào mọi người, ta là Y Thanh..."

Thanh âm bốn phía dần nhỏ lại, chỉ còn lại tiếng nói của một mình Y Thanh quanh quẩn trong sân khấu, mấy nghìn người đều không có ngoài lệ, toàn bộ nhìn lên phương hướng khán đài, nam nhân thưởng thức, nữ nhân hâm mộ..

"Cảm tạ mọi người ở Lục Thành đã ủng hộ cho ta, hôm nay, ta mang dến một ca khúc, Tân Quý Phi Túy Tửu, loại bài hát này, còn lần đầu tiên ta hát thử trên sân khấu, hy vọng mọi người đừng ghét bỏ...."

Bài hát này cũng khá hay, Y Thanh cũng thường xuyên nghe nó ở trên loa phát thanh của trường.

"Không nghĩ tới nàng còn có thể hát loại ca khúc này, ta còn tưởng nàng ghét thể loại ca khúc phong cách đại trà chứ?"

Cầm chặt tay Tiểu Tiểu Thanh, Lục Dương nhìn thẳng lên sân khấu, nhìn nữ nhân ở trên sân khấu như vị tiên nữ, trong lòng hắn âm thầm vui mừng.

Liễu Thanh Thanh quay đầu sang nói

"Y Thanh có thể từ một đêm trở nên nổi tiếng, khẳng định không chỉ biết một thể loại bài hát, nghe đi, có lẽ rất hay đấy..."

Lục Dương cười cười, kỳ thật hắn rất hiểu rõ với Y Thanh đấy, loại ca khúc này, đối với Y Thanh chỉ là chuyện nhỏ, sư mẫu của nàng là đại sư hí khúc, từ nhỏ lớn lên Y Thanh đã được mẹ mình dạy về nhạc lý, về sau còn phát triển thêm nữa...

Tiếng nhạc dần dần vang lên, Y Thanh nhắm mắt nhẹ nhàng, mở miệng hát:

"Bông tuyết năm nào rơi xuống, hoa mai nở đầu cành..."

Mới mở miệng, giọng hát linh hoạt kỳ ảo đã làm toàn trường chấn động, đến cả Lục Dương, cũng triệt để rùn mình, có cảm giác như nổi da gà...Mấu chốt nhất là xuyên suốt bài hát, Lục Dương không bao giờ nghe thấy tiếng thở của Y Thanh, hắn tựu hồ lo lắng, hô hấp của Y Thanh sẽ phá vỡ bài hát này, nhưng cứ vậy tiếp diễn, Lục Dương mới biết mình lo xa rồi, xem ra hắn còn đánh giá vị sư tỷ này của mình hơi thấp.

Ở phía sau sân khấu, mấy vị giám khảo mới biểu diễn xong, nhìn màn biểu diễn của Y Thanh, cũng rất kinh sợ, trong đó vị nữ giám khảo lớn tuổi kia nhịn không được nói ra: "Hặc hặc, có chuyện này mấy người các ngươi không biết đâu, mẫu thân của Y Thanh, là lão sư dạy hí khục của Học viện Hí Kịch Thượng Hải đấy, loại ca khúc này, đối với nàng mà nói, không đáng kể chút nào."

Nam giám khảo khác vừa cười vừa nói: "Lần này coi như số ngươi gặp may, nếu Y Thanh chọn ta, thì chức quán quân đã là của ta rồi."

Nữ giám khảo đá mắt nói: "Không có khả năng, tuyệt đối không bao giờ có chuyện Y Thanh chọn các ngươi, bởi vì ta cùng phụ thân của nàng ấy là bằng hữu, theo như bối phận mà nói, nàng ấy kêu ta là thúc cô cô cũng không sai..."

"Tốt, có nội tình này, có phải ngươi thiên vị rồi hay không?"

"Thiên vị cái gì, nàng dựa vào thực lực này để chiến thắng, coi như thật sự có nội tình, các ngươi nói ra, cũng sẽ không ai thèm nghi ngờ."

Trên sân khấu, tiếng nhạc dừng lại một hồi, sau đó, lại vang lên lần nữa, Y Thanh ở trên trân sân khấu vung lên tay áo, nhảy máu, ngọn đèn chiếu vào người, như khiến nàng trở thành tiên nữ đi ra từ bức họa: "Yêu hận vốn chỉ trong nháy mắt, nâng chén tìm trăng sáng tìm dại lủa trường thiên, yêu hận đôi bờ đều mờ mịt..."

Âm điệu đột nhiên thay đổi, cất cao lên làm cho toàn thân người ta tê rần, đến cả Tiểu Tiểu Thanh đang nghịch tay cũng không tự chủ nhìn lên sân khấu, mở to hai mắt.

Đại học.

Trong phòng ký túc xá 603, điều hòa thổi vù vù.

Thẩm Yên bắt chéo hai chân nhìn vào màn hình máy tính, trước bàn mày tính còn để một hộp khô gà, mấy que kem lạnh.

"Đại tỷ, Y Thanh ra sân, mau nhìn a."

Thẩm Yên kêu một tiếng.

Trần Thu Nguyệt nghe vậy ném điện thoại qua một bên, đi tới bên cạnh Thẩm, Hứa Dung Dung nghe vậy cũng tới theo, nàng còn tiện tay cầm theo hai cái ghế, một cái đưa cho Trần Thu Nguyệt, một cái để mình ngồi.

Ngoài trừ Từ Thi đã ra ngoài, ba người còn lại ở trong phòng, đều chăm chú nhìn vào màn hình, tiếng ca quanh quẩn trong phòng ký túc xá.

"Quá trâu rồi, giọng nữ hát bài này cũng quá hay đi."

Hứa Dung Dung giật mình nói.

"Thật lợi hại, nếu đây là hiện trường trực tiếp, nhất định sẽ nghe hay hơn nhiều."

Thẩm Yên cũng nói tiếp, vị sư tỷ này của Lục Dương thật lợi hại, giọng hát dễ nghe quá đi, nhìn đại tỷ chăm chú ở một bên, nàng nói.

"Đại tỷ, lần trước ngươi nói, ngươi quen với Y Thanh, có thể dẫn chúng ta tới gặp nàng ấy không."

Trần Thu Nguyệt quay đầu lại nói: "Không được, người ta là minh tinh, khó gặp lắm."

Tuy đây là sư tỷ Lục Dương, bản thân nàng cũng có chút quan hệ, nhưng quan hệ còn chưa thân tới mức đó, hơn nữa nàng cũng có chút xấu hổ khi đi tìm người ta, mấu chốt là, bây giờ ngươi ta cũng là đại minh tinh rồi, so với trước kia còn bận rộn hơn.

"Đại tỷ, ăn kem đi."

"Không ăn không ăn, đừng có hối lộ ta."

Chương 974: Sư Đệ (2)

Trần Thu Nguyệt khoát tay áo, không để bị mấy người này mua chuộc, Thẩm Yên thấy vậy, thơ dài, tiếp tục xem màn biểu diễn của Y Thanh trên máy tính.

Y Thanh ở trên sân khấu tiếp tục nhảy máu, dưới cảnh quay trên cao, kỹ thuật nhảy máu của Y Thanh được bày ra đến rõ ràng, bởi vì camera có thể tủy chình phóng to thu nhỏ, hoặc là quan sát ở trên không, vì vậy khi xem ở nhà, còn chấn động hơn cả xem trực tiếp.

"Đây cũng quá đẹp đi."

Hứa Dung Dung thiếu chút nữa chảy cả nước miếng: "Ngay cả ta là nữ sinh cũng không thể ghét được nàng."

"Quá đẹp, đại tỷ, ngươi không phải muốn an bài một tiết mục biểu diễn sao? Nếu như có thể mời Y Thanh đến, đoán chừng lão sư trong trường của chúng ta sẽ bị hù chết đi."

Thẩm Yên đột nhiên nói vậy khiến hai mắt Trần Thu Nguyệt sáng rực lên, xong lại khẽ nhíu lại, nếu có thể mời Y Thanh tới, tuyệt đối là chuyện tốt, trong nháy mắt nàng có thể phá tan mọi lực cản, có thể nhanh chóng tiếp nhận chức vụ hội trưởng hội sinh viên, nhưng muốn mời Y Thanh, phải thông qua Lục Dương...

Đúng rồi, Lục Dương đâu?

Hắn không phải nói, muốn đi xem màn biểu diễn của Y Thanh sao.

Thời điểm Trần Thu Nguyệt muốn gọi điện hỏi Lục Dương ở chỗ nào, thì màn hình bỗng nhiên đổi qua phía dưới sân khấu, sau đó một thân ảnh ôm tiểu hài tử xuất hiện, có lẽ chỉ lướt qua chưa tới 1s, nhưng ba nữ sinh đều nhìn thấy được.

"Đó là Lục Dương phải không..."

Trần Thu Nguyệt có chút khó tin, nói: "Đáng chết!"

Nàng nắm chặt lại hai tya, không nghĩ tới Lục Dương đã đi nhạc không rủ nàng, còn dẫn theo con gái hắn đi, mấu chốt là còn bị người ta quay lại, chuyện này nên giải thích thế nào?

"Hẳn là nhìn lầm rồi đi, nam sinh kia nhìn qua khá giống Lục Dương đấy, nhưng trên tay hắn ôm đứa bé, hẳn là đã làm cha đi."

Trần Thu Nguyệt suy nghĩ một chút rồi nói ra.

"Hơn nữa vừa này ta còn hỏi hắn, hắn nói tới công ty làm việc."

Thẩm Yên cùng Hứa Dung Dung cũng không dám xác định người đó có phải là Lục Dương hay không, vì vậy hai người nhẹ gật đầu, nói: "Hẳn là nhìn lầm rồi."

Y Thanh sau khi hát xong, cảm tạ một câu, sau đó rời khỏi sân khấu, toàn trường mới im lặng không được bao lâu liền sôi trào hẳn lên, đoán chừng hẳn không tới bao lâu, bài hát này của Y Thanh có lẽ sẽ lọt top tìm kiếm đi.

Điện thoại trong túi vang lên, Lục Dương đưa Tiểu Tiểu Thanh cho Liễu Thanh Thanh, sau đó lấy ra điện thoại, nhìn cái tên gọi tới, hắn cảm thấy hơi kỳ lạ. "Sao Trần Thu Nguyệt lại gọi mình vào lúc này?"

Trong sân quá ồn, cứ như vậy nghe điện thoại khẳng định không tốt, hắn ở trong túi áo sờ sờ, tìm được một cái tai nghe, đem tai nghe cắm vào, sau đó mới nhận: "Có chuyện gì sao?"

Lục Dương nhìn thoáng qua Liễu Thanh Thanh cùng Chu Tử Tình, hai người đều chuyên tâm nhìn lên sân khấu, không có chú ý đến hắn.

"Lục Dương, ngươi chạy tới buổi hòa nhạc rồi phải không?"

Trong điện thoại truyền đến giọng nói của Trần Thu Nguyệt.

"Làm sao ngươi biết?"

Lục Dương có chút kinh sợ.

"Ngươi còn không biết xấu hổ mà hỏi, ngươi ngồi ở hàng thứ nhất, bị camera quay lại rồi, đám Hứa Dung Dung đều thấy được ngươi, ngươi cũng quá đáng lắm đi."

Lục Dương không nghĩ tới hình ảnh của mình lại bị nhà đài quay lại, vì vậy cẩn thận nói ra: "Các nàng nhận ra anh không?"

"Cũng may vận khí ngươi tốt, quay chưa tới 1s đã chuyển cảnh, cũng chỉ kịp nhìn thoáng qua, nhưng nếu như các nàng coi lại, khẳng định sẽ phát hiện..."

"Ách, vậy để anh suy nghĩ biện pháp."

Buổi hòa nhạc này, chỉ trực tiếp trên Csite, người thấy được có lẽ cũng không nhiều lắm, xem ra phải nói tổ chế tác một tiếng, đem hình ảnh của hắn cắt đi, dù sao, về sau nếu cứ để như vậy, thế nào cũng có ngày bị người khác nhận ra.

Nhìn thấy màn biểu diễn đã xong, trong lòng của hắn âm thầm hạ quyết tâm.

"Mà lúc nào ngươi về? ta có chuyện muốn thương lượng với ngươi."

"Hẳn là tối đi, anh sẽ kêu sư tỷ cùng đến trường học một chuyến, đến lúc đó gọi em."

"Được, đợt lát nữa ta sẽ tính toán với ngươi sau." Đe dọa một câu, Trần Thu Nguyệt tắt máy,

Lục Dương cũng không biết làm sao, nhìn màn hình điện thoại, có một tin nhắn mới gửi tới, là Y Thanh.

"Ngươi đang ở dưới sân khấu sao? Vừa rồi ta nhìn thấy ngươi, tay ôm đứa bé phải không."

"Là ta, ngươi còn biểu diễn không?"

Y Thanh trả lời còn một tiết mục áp cuối, cùng với mấy thí sinh khác lên sân khấu biểu diễn, nhân tiện nàng còn hỏi tiểu hài tử kia là ai...

"Là con ta."

Nhìn thấy sư đệ trả lời, Y Thanh nhắn lại một câu 'Giỡn không vui rồi'.

Nhìn tin nhắn gửi tới, Lục Dương lắc đầu, đầu năm nay, hắn nói thật không ai tin a, suy nghĩ một chút, nhắn lại.

"Ngươi đang ở sau phòng nghỉ sao, ta tới tìm ngươi...."

Bỏ điện thoại vào túi, Lục Dương đem Tiểu Tiểu Thanh ôm lấy, nhìn Liễu Thanh Thanh bên cạnh, nói ra: "Tiết mục kế tiếp cũng không có gì hay, em không phải muốn gặp Y Thanh sao? Đi thôi, để anh mang em tới..."

"Hiện tại đi luôn?"

Liễu Thanh Thanh đứng dậy kinh hãi nói, hiện tại đi qua ư....

"Chu Tử Tình, ngươi có muốn qua không?"

"Ta....Ta thì thôi đi." Chu Tử Tình lắc đầu: "Vậy ngươi ngồi xem đi, ta cùng Thanh Thanh qua đó một chuyến, đi thôi..."

Đứng dậy, hướng phía sân khấu đi tới.

Đám bảo vệ thấy Lục Dương đi tới cũng không dám ngăn cản, đây là chủ tịch của Sơn Hải Đại Ha nha, bảo an chịu trách nhiệm cho buổi biểu diễn ngày hôm nay đều được điều từ tổng bộ tới.

Đi vào sau màn, Lục Dương nhìn thấy từng thân ảnh thí sinh của The Voice, bởi vì đây là mùa đầu tiên, hơn nữa còn hot như vậy, vì vậy trên cơ bản mười thứ hạng đầu đều tới đây biểu diễn.

Lục Dương nhìn mấy người này, đều có chút ấn tượng, về phần những người không biết ở đây, đại đa số đều là nhân viên hậu cần, còn có trợ lý cùng nhân viên chuyên môn.

Nhìn xung quanh, Liễu Thanh Thanh không nghĩ tới lại có nhiêu người như vậy, nhìn từng mình tinh quanh đây, nàng hơi chút háo hức.

"Sư đệ, ở đây..."

Một giọng nói thanh thúy truyền đến tai Lục Dương, Lục Dương quay đầu nhìn lại, liền đi qua cười nói: "Sư tỷ, đã lâu không gặp..."

Liễu Thanh Thanh ở một bên liền trực tiếp ngây dại, nàng không nghĩ tới Lục Dương lại quen Y Thanh, hơn nữa quan hệ giữa hai người hình như còn không tệ.

Chương 975: Thập Diện Mai Phục

"Sư đệ, vị này là, ngươi không giới thiệu sao?"

Nhìn thấy Liễu Thanh Thanh bên cạnh Lục Dương, Y Thanh có chút giật mình, nguyên bản nàng còn tưởng rằng sư đệ sẽ cùng Trần Thu Nguyệt tới đây đấy.

"Bạn gái của ta, Thanh Thanh...."

Lục Dương bình tĩnh giới thiệu, sau đó hướng Liễu Thanh Thanh nói ra: "Đây là sư tỷ của anh, Y Thanh."

"Sư....Sư tỷ, xin chào."

Liễu Thanh Thanh rất khẩn trương, trong nhất thời nàng có chút phản ứng không kịp. thần tượng của mình, vậy mà là sư tỷ của Lục Dương, chuyện này cũng quá ngoài ý muốn đi.

"Ngươi...Ngươi cũng tốt."

Y Thanh nhìn thoáng qua Lục Dương một cái thật sâu, sau đó liền vội vàng chào hỏi, lúc nói chuyện, nàng còn cố ý đánh giá Liễu Thanh Thanh một hồi, đối phương căn bản không có trang điểm, nhưng cũng có thể nhìn ra đây là đại mỹ nữ, ánh mắt sư đệ của mình đúng là không tồi.

"Kêu cô cô."

Lục Dương nhìn Tiểu Tiểu Thanh, chỉ vào Y Thanh nói ra.

Tiểu Tiểu Thanh sao biết cô cô tên gì, mở to đối mắ hiếu kỳ nhìn nhìn.

"Lục Dương...Đây là....Đây là con gái ngươi sao?"

Vừa nãy nhắn tin, Lục Dương cũng có giải thích đây là con gái mình, nhưng nàng có chút không quá tin tưởng, còn tưởng Lục Dương mang cháu ai theo.

Nhưng hiện tại, trong nội tâm nàng thật sự không yên lòng rồi, từ nửa năm trước không gặp, Lục Dương không nỡ đổi bạn gái, mà còn có cả con nữa.

"Đương nhiên là con ta rồi, sư tỷ, ngươi nhìn đi, nha đầu này lớn lên rất giống ta a."

Lục Dương đem Tiểu Tiểu Thanh đưa cho Y Thanh.

Là phụ thân mà, rất muốn đem hài tử nhà mình đi khoe với người khác, Tiểu Tiểu Thanh cũng rất phối hợp, giang hai tay ra, muốn Y Thanh ôm lấy.

Y Thanh còn chưa bao giờ chăm sóc tiểu hài tử, tay chân có chút luống cuống đem Tiểu Tiểu Thanh nhận lấy, trong đầu thì thầm cầu nguyện đừng khóc đừng khóc.

Tiểu Tiểu Thanh được Y Thanh ôm vào lòng, nha đầu này liền hướng tay đến ngực của Y Thanh, điều này làm cho Y Thanh xấu hổ không thôi, vôi vang thay đổi tư thế ôm Tiểu Tiểu Thanh lại.

Liễu Thanh Thanh vội vàng đi tới nhận lấy Tiểu Tiểu Thanh, lại đem bình sữa ra cho con bú, nha đầu này cũng quá đáng đi, nàng nhìn Y Thanh xấu hổ cười nói

"Khả năng con nó đói bụng."

Y Thanh cười cười, che lấp đi vẻ bối rối.

"Không sao không sao, mà nha đầu này tên là Tiểu Tiểu Thanh a? Tên thật dễ nghe."

Thừa dịp Liễu Thanh Thanh chiếu cố tiểu hài tử, Y Thanh liếc nhìn Lục Dương, nói ra: "Ra đây."

Lục Dương đi theo ra một bên.

"Chuyện gì xảy ra, ngươi cùng Nguyệt Nguyệt chia tay rồi?"

Y Thanh hỏi.

"Không có a."

Lục Dương lắc đầu.

"Không có...."

Y Thanh hít một hơi thật sâu, nàng cảm giác sư đệ nhà mình quá điên cuồng, liền nói: "Vậy chuyện này nàng ấy biết không?"

"Biết, nàng rất thích Tiểu Tiểu Thanh, còn muốn nhận Tiểu Tiểu Thanh làm con nuôi."

Lục Dương cười nói, cũng bởi vì Trần Thu Nguyệt biết Tiểu Tiểu Thanh tồn tại, vì vậy Lục Dương mới dám ngênh ngang đem hài tử đến gặp mặt Y Thanh.

"Chuyện này..."

Y Thanh có chút không rõ nha đầu Trần Thu Nguyệt kia nghĩ gì, nàng ta hẳn là loại người hay ghen tị, làm sao có thể tiếp nhận sự hoa tâm của Lục Dương.

"Sư tỷ, ngươi không phải có số điện thoại của Trần Thu Nguyệt sao? Nếu sợ ta lừa gạt nàng, ngươi gọi điện hỏi nàng một chút không phải rõ?"

Lục Dương chẳng hề để ý nói.

"Dừng, chuyện của ngươi ta không muốn tham gia."

Thấy Lục Dương nói như vậy, Y Thanh cũng không muốn hỏi nhiều về truyện tình cảm giữa hai người, dù sao nàng cũng mặc định đứng về phía Lục Dương, ai bảo cha nàng chỉ có một tên đệ tử thôi chứ, nhưng hắn đúng là Hoa Hoa Công Tử mà.

"Thanh Thanh là ngươi hầm mộ của sư tỷ, đợi lát nữa sư tỷ kí tên cho nàng nhé."

Lục Dương quay đầu nhìn Liễu Thanh Thanh, hắn chưa quên mục đích mang Liễu Thanh Thanh tới đây.

"Ngươi đã mở miệng, ta còn có thể không cho sao?"

Y Thanh nhẹ gật đầu, sau đó quay trở lại chỗ ngồi, nàng nhìn Tiểu Tiểu Thanh, nói ra: "Quả thật là đói bụng a."

"Nha đầu này dạo gần đây ăn tương đối nhiều."

Liễu Thanh Thanh gật đầu, sau đó nói tiếp: "Sư tỷ, vừa rồi ta ở dưới sân khấu cùng Lục Dương xem ngươi biểu diễn, rất hay, ca hát cùng nhảy múa đề rất lợi hại, có thể ký tên cho ta không?"

"Đương nhiên là được rồi."

Y Thanh đi tới bàn trang điểm của mình, cầm mấy tấm hình tới đây, sau đó ở trên ký tên mình vào, đưa cho Liễu Thanh Thanh.

"Đa tạ sư tỷ."

Liễu Thanh Thanh vui sướng khi đã hoàn thành nguyện vọng của mình, được gặp mặt Y Thanh ngoài đời, hơn nữa, càng thêm ngoài ý muốn chính là, thần tượng của mình còn là sư tỷ Lục Dương, điều này làm cho nàng có cảm giác, quá trùng hợp đi.

"Để ta chụp cho hai người mấy tấm hình."

Lục Dương lấy điện toại ra.

"Được a."

Y Thanh cũng rất phối hợp đứng với hai mẹ con Liễu Thanh Thanh một chỗ.

Lục Dương liên tục chụp mấy tấm hình: "Không tệ, không tệ, hai tiểu tiền nữa chụp chung."

Chụp xong, Liễu Thanh Thanh cùng Y Thanh vội vàng chạy tới xem ảnh chụp, sau đó đều nói Lục Dương có kỹ thuật chụp ảnh cao.

Điều này cũng không có gì để kiêu ngọa, dù sao Pixel càng thấp, ảnh chụp lại càng đẹp.

"Không phải hai tiểu tiên nữ, mà là ba, ngươi xem tiểu tiền nữ nhỏ tuổi này."

Ngón tay Y Thanh chỉ vào Tiểu Tiểu Thanh ở trong bức hình, nói.

"Đúng đúng đúng, thiếu chút nữa ta quên mất, là ba tiểu tiên nữ, ba tiểu tiên nữ..."

Lục Dương cười ha ha, chờ Tiểu Tiểu Thanh ăn uống no say, liền bế qua một bên chơi, không quấy rầy hai nữ sinh tâm sự tình cảm.

Nhìn hai người bộ dạng sắp thành bạn thân, Lục Dương lộ ra tia mỉm cười, dù sao Liễu Thanh Thanh một mực ở nhà chăm sóc hài tử, nàng đã hi sinh rất nhiều, đem thần tượng của nàng giới thiệu cho nàng làm bằng hữu, coi như đối với nàng đền bù một chút tổn thất đi.

"Đừng quậy, đừng quậy.."

Lục Dương phục hồi tinh thần lại, thấy Tiểu Tiểu Thanh muốn cầm đồ trang điểm trên bàn, hắn liền vỗ vỗ cái tay Tiểu Tiểu Thanh, nha đầu này, cái gì cũng đòi cầm, cầm loạn, nhỡ đâu đem đồ người ta phá hư thì sao.

"Không sao, không sao...Tiểu hài tử mà, chán ghét ở yên một chỗ, đây là hài tử của ngươi sao?"

Một nam nhân lớn tuổi đi đến, nhìn Tiểu Tiểu Thanh trong ngực Lục Dương, lộ ra dáng cười tươi.

"Lưu lão sư, ngươi mạnh khỏe, ta là Lục Dương, nàng gọi là Lục Thái Linh, con gái của ta, mới được sáu tháng tuổi."

Lục Dương cũng nhận thức ra đối phương, đây là giám khảo ở trong The voice, trong giới âm nhạc hết sức nổi danh, từng biểu diễn qua ở thế vận hội Olympic, coi như là lão nghệ thuật gia.

Đối phương là trưởng bối bằng vai với Y Sung nên Lục Dương khách khí một chút.

"Lục...Hình như ta đã nghe qua tên của ngươi rồi."

"Không phải đại lão bản tập đoàn CCilicili tài trợ cho chúng ta tên là Lục Dương sao? Ngươi quên à, mấy ngày hôm trước chúng ta còn..."

Ở một bên khác, một nam đạo sư đang trang điểm cười ha ha đi tới nói.

"Không sai, ta chính là lão bản của Csite."

Lưu Hoan nhẹ gật đầu.

"A, lớn tuổi, trí nhớ không tốt, không nghĩ tới có thể gặp ngươi ở đây, hạnh ngộ hạnh ngộ."

"Lưu lão sư khách khí rồi, ta thân là vãn bối, nên chào hỏi trước với ngươi, ha ha, Lâm lão sư, xin chào..."

"Hặc hặc, không dám không dám, ngươi là đại lão bản, cùng đững quá khách khí với chung ta làm gì, không nghĩ tới buổi biểu diễn hôm nay, ngươi cũng đi tới."

Lục Dương nói ra: "Ta ở Lục Thành, đương nhiên phải đến xem rồi, hơn nữa ta là đồ đệ của Y Sung, Y Thanh là sư tỷ ta, nàng tới biểu diễn, ta đương nhiên phải đi qua cổ vũ."

"Ngươi là sư đệ của nàng ta sao, vậy sư phụ ngươi là Y Sung?"

Lưu Hoan kinh hãi nói.

"Đúng vậy a, không giả đâu, ta hướng lão sư học qua biên kịch, ông ấy liền thu ta làm quan môn đệ tử."

Lục Dương cười nói, tính ra hắn trở thành đệ tử sư phụ cũng được hai năm, nhớ lại liền bồi hồi không thôi.

"Lục lão bản còn là biên kịch, ngươi lúc này mới mấy tuổi a, đây chẳng lẽ là thiên tài." Lâm lão sư kinh ngạc nói ra.

Chương 976: Thập Diện Mai Phục (2)

Lưu Hoan cũng kính nể không thôi: " Ngươi có thể nhận Y Sung làm sư phụ, nói rõ ngươi có năng khiếu về biên kịch, ta cùng Y Sung là bạn tốt nhiều năm, cũng từng xem bộ phim Hoàng Kim Đại Kiếp do ngươi biên kịch, gia hỏa Y Sung này, đúng là nhân tài dưới tay nhiều như nước."

"Đúng vậy, không nghĩ Lưu lão sư cũng biết tới sư phụ."

Lục Dương cười nói.

"Lợi hại, lợi hại, rất ít khi nhìn thấy người trẻ tuổi lơi hại a."

Lâm giáo sư cũng cảm thán không thôi.

"Lưu thúc, Lâm đạo sư, các ngươi cũng tới."

Liễu Thanh Thanh cùng Y Thanh đi tới.

"Đương nhiên, không nghĩ tới Lục lão bản lại là sư đệ của ngươi, chuyện này, ngươi cũng không nói sớm a."

"Lưu thúc, chuyện này có gì hay mà nó, sư đệ cũng không phải người nổi tiếng như ngươi." Y Thanh nhìn thoáng qua Lưu Hoan nói.

"Lời này của ngươi sai rồi, sư đệ của ngươi nếu không tính là danh nhân, thì mấy ngươi chúng ta tính là cái gì, đại lão bản thần bí của Csite, biên kịch thế hệ mới, mấy cái này so với chúng ta không biết mạnh hơn bao nhiêu lần."

Lưu Hoan lắc đầu nói ra, nghi ngờ trong lòng của hắn cũng cởi bỏ đi không ít, khó trách Y Thanh có dễ dàng đoạt giải quán quân như vậy, tuy lúc đó hắn cũng ra tay giúp sức, nhưng không thể tính là nhân tố quyết định, dù sao đừng vị giám kháo đối với đệ tử của mình cũng khá coi trọng, đều hết sức giúp đỡ, huống chi, Y Thanh còn là ngươi duy nhất không có công ty đứng sau lưng hỗ trợ, lúc đầu, hắn cũng chỉ cho rằng Y Thanh tối đa đi tới được vòng bán kết, không có khả năng đi đến trận đấu cuối cùng, nhưng chức quán quân kia quả thật làm cho hắn bất ngờ khá lớn, nhưng bất ngờ hơn là ở hậu trưởng không có chút tiếng gió nào, rất nhiều người một chút tin tức cũng không hề có.

"Các ngươi trẻ tuổi, có chuyện cần nói với nhau, ta không làm phiền nữa..."

Lưu Hoan cảm thán xong, liền cùng Lưu lão sư rời đi.

"Sư đệ, ngươi nói gì với đạo sư của ta vậy?"

Thấy hai người rời đi, Y Thanh thu hồi ánh mắt, hỏi: "Không có gì, chỉ chào hỏi nhau một chút mà thôi, mà thanh nhạc khí này của ai?"

Lục Dương nhìn cái bàn ở bên cạnh.

"Không biết, để ta hỏi thăm giúp ngươi."

Y Thanh tìm nhân viên công tác hỏi thăm vài câu, chỉ chốt lát liền thăm dò được rồi, nàng nói ra: "Là của nhân viên tổ tiết mục, mà ngươi hỏi chuyện này làm gì."

"Ta thấy nha đầu Tiểu Tiểu Thanh này hình như rất thích thứ này, định mua lại cho Tiểu Tiểu Thanh cầm chơi."

"Ngươi đối với Tiểu Tiểu Thanh cũng quá tốt đi."

Y Thanh có chút im lặng, biết rõ ngươi có tiền, nhưng cũng không cần phải làm như vậy, con gái mấy tháng tuổi ưu thích, liền bỏ tiền ra mua lại, nàng còn nhỏ như vậy, mua lại cũng không cách nào học tập a.

"Tiền của ta, ta không đau lòng, ngươi đau lòng làm gì."

Lục Dương cười nói, làm phụ thân hận không thể mua tất cả thứ con gái thích, nếu có năng lực, Tiểu Tiểu Thanh cho dù thích sao trên trời, Lục Dương cũng muốn hái xuống, huống chi chỉ là một thứ dụng cụ nho nhỏ.

"Nếu Tiểu Tiểu Thanh thích, tí nữa chúng ta ra ngoài mua là được rồi."

Liễu Thanh Thanh ở một bên khuyên bảo.

"Cứ hỏi xem người ta có muốn bán hay không, nếu bán, há tất chạy một vòng làm gì chi phiền, vạn nhất Tiểu Tiểu Thanh chỉ thích cái này thôi thi sao?"

Lục Dương nhìn Y Thanh, nói ra: "Sư tỷ, làm phiền ngươi hỏi một chút, năm mươi vạn, có muốn đem thanh nhạc khí này bán không."

Y Thanh trợn tròn mắt, hạ giọng nói: "Ngươi điên rồi, cái này tối đa cũng chỉ có mấy nghìn tệ, ngươi bỏ nhiều tiền như vậy ra mua làm gì."

"Đoạt đồ kỉ niệm của người khác, tự nhiên phải lấy tiền ra xóa kỉ niệm của người này đi, không thể để người ta lỗ vốn."

Đồ vật còn chưa mua tới, Lục Dương cũng không cho Tiểu Tiểu Thanh đụng vào, dù sao cũng là đồ vật của người khác.

"Vậy được rồi, để ta đi hỏi một chút, ta nghĩ, ngoại trừ kẻ đần ra, có lẽ sẽ không có người nào từ chối đâu ha."

Y Thanh đi hỏi người, rất nhanh liền tìm được chủ nhân của cái bàn kia, nàng nói ra: "Đào Tử, bàn bên kia của ngươi sao?"

"Là của ta, ngươi có chuyện gì không."

Thấy Y Thanh tự nhiên đi tìm bản thân, Đào Tử hết sức kích động, mặc dù nàng là sinh viên của tổ tiếc mục, cũng là một gã nhạc sĩ, thường xuyên có thể nhìn thấy minh tinh, nhưng minh tinh tự mình tơi chào hỏi với nàng, là sự tình lần đầu tiên nàng gặp được.

Tuy từ trước đến giờ lăn lộn cũng có chút thành quả, nhưng vẫn còn kém xa minh tinh mới nổi như Y Thanh, nhìn thấy Y Thanh chào hỏi, nàng không dám lãnh đạm.

"Là như vậy..."

Y Thanh nói ra: "Chỗ ta có một người bạn, người ta khá thích nhạc khí kia của ngươi, ra giá năm mươi vạn muốn mua lại, ngươi có ý kiến gì không?"

"Y Thanh.....Chuyện này....Năm mươi vạn, ngươi nói thật sao? Không không không, không phải ta đang chất vấn ngươi, mà chuyện này cũng quá ngoài ý muốn rồi."

Đào Tử có chút khó tin, mặc dù nhạc khí nàng mua từ một vị thủ công già, nhưng giá cả cũng không đắt, cũng chỉ hơn bốn nghìn, không nghĩ tới có người ra giá hơn năm mươi vạn muốn mua lại, đây quả thật là như trên bầu trời rơi xuống cái bánh, đem nàng đập cho choáng luôn.

Mặc dù nhạc sĩ đối với nhạc khí của mình có chút cảm tình, nhưng còn chưa có nhiều đến vậy.

"Chuyện này nói ra thì khó tin, nhưng mà thật sự, bằng hữu của ta không thiếu tiền, sẽ không tiết chút tiền này, đương nhiên, chủ yếu vẫn là do ngươi quyết định....Ngươi không muốn bán cũng chả sao cả."

"Không không không....không phải, ta chỉ đang nghĩ có phải mình đang nằm mơ hay không, lầu đầu tiên ta thấy nhiều tiền như vậy a, bất quá, năm mươi vạn nhiều lắm, không cần nhiều tiền như vậy." Đào Tử nhỏ giọng nói.

"Vậy ta mang ngươi qua bên kia, cùng nhau thảo luận."

Rất nhanh, Y Thanh dẫn Đào Tử đến phía Lục Dương, hai bên không cần nói nhiều, Lục Dương trả năm mươi vạn, mua lại nhạc khí của Đào Tử, Đào Tử nhận được tiền, sau đó thiên ân vạn tạ rời đi, đối với nàng mà nói, số tiền này như bánh từ trên trời rơi xuống vậy.

Chỉ đáng tiếc là, vị lão bản trẻ tuổi này không có ý tứ muốn trao đổi nhiều với nàng, đương nhiên, nhận được một khoản tiền lớn như vậy đã là rất tốt rồi, không thể không biết điều.

Đối với Đào tử mà nói, năm mươi vạn, không sai biệt lắm bằng tổng hai năm thu nhập của nàng, để muốn tiết kiệm được số tiền lớn như vậy, cần khoảng thời gian rất lâu.

"Trước không nên để con chơi, chờ đem về nhà vệ sinh lại đã rồi tính!"

Tiểu Tiểu Thanh cứ đòi cầm lấy nhạc khí, cũng may bị Liễu Thanh Thanh cản lại, nàng nhìn nhạc khí trên tay Lục Dương, nói ra.

"Ta sợ nha đầu này về sau sẽ là thiên tài âm nhạc a."

Thấy Tiểu Tiểu Thanh cứ nằng nặc đòi, Y Thanh ở bên cạnh cười nói.

"Sư tỷ, ngươi biết đàn chứ?"

Y Thanh nói ra: "Biết một chút."

Lục Dương nhẹ gật đầu.

"Sư tỷ, hẳn là ngươi đang khiêm tốn đi."

Lục Dương đem nhạc khí đưa cho Y Thanh, nói ra: "Ngươi đàn một ca khúc ta nghe thử xe, nếu hay, về sau ta sẽ để cho ngươi làm lão sư của Tiểu Tiểu Thanh."

"Dừng, ngươi có thể nghe hiểu sao?"

Nhìn thấy Y Thanh cười cười, Lục Dương đành nói: "Chưa từng ăn thịt heo, cũng không phải không thấy qua heo chạy a, nếu không hiểu ta có thể giả vờ hiểu."

"Vậy để ta diễn tấu một đoạn, ngươi đánh giá xem sao."

Y Thanh nhẹ nhàng cầm lấy, nhẹ nhàng đàn ra một hơi, lập tức, thanh âm ưu mỹ truyền ra khắp phòng, Y Thanh dừng lại, nàng nhìn Lục Dương hỏi.

"Nghe được gì không?"

"Từ tiếng đàn của ngươi, ta nghe được cảnh tượng thái bình, hòa bình lan tỏa khắp nơi."

Y Thanh khinh bỉ nhìn Lục Dương, cặp môi đỏ hé mở, nói ra: "Ta vừa nãy đàn Thập Diện Mai Phục a!"

---

Ps: Raw bị lỗi, nên không biết nhạc khí Lục Dương mua là thứ gì, theo suy đoán hẳn là một cây đàn đi.

Chương 977: Chứng Vọng Tưởng (1)

"Ngươi xác định vừa rồi mình gảy Thập Diện Mai Phục?"

Lục Dương bối rối.

Y Thanh khẽ cười một tiếng, nói ra: "Cái này còn cần xác minh sao? Người bình thường đều có thể nghe ra đi."

Người bình thường có thể nghe ra, đây là ám chỉ mình không phải người bình thường sao?

Lục Dương vỗ vỗ khuê nữa trong lòng.

"Tiểu Tiểu Thanh, con hiểu không?"

Tiểu Tiểu Thanh mờ mịt nhìn pa pa của mình.

Thấy thế, Lục Dương nói ra: "Xem đi, ta không nghe ra, đến cả Tiểu Tiểu Thanh cũng không nghe được, vậy khẳng định là vấn đề của ngươi rồi, sư tỷ, kỹ thuật của ngươi còn hơi kém một chút, vẫn còn học tập thêm..."

"Ngươi..."

Y Thanh bị sặc, không còn lời nào để nói, vỗn còn muốn cười vào mặt sư đệ mình, thật không nghĩ tới, tên này còn không biết xấu hổ, lấy con gái ra làm bia đỡ đạn...

Ngươi nghe không hiểu, là vấn đề của ta?

Tiểu Tiểu Thanh còn nhỏ như vậy, nghe hiểu cái gì a.

"Sư tỷ, tiếp tục cố gắng lên, ta xem trọng ngươi."

Lục Dương nghiêm trang cười.

"Sắp lên sân khấu rồi ,ta đi thay đồ."

Y Thanh trừng mắt liếc nhìn Lục Dương, quay người hướng phòng trang điểm đi đến.

Lục Dương nhìn đồng hồ, thật sao, lúc này mới qua bao lâu, rõ ràng muốn tránh đi bản thân đây mà.

"Sư tỷ, ngươi đi trang điểm đi, ta cùng Thanh Thanh tới sân khấu xem tiết mục, chờ ngươi biểu diễn xong, ta ở bên ngoài chờ ngươi..." Lục Dương cười nói.

"Được."

Y Thanh không có cự tuyệt.

Nàng cũng có chuyện cần thương lượng với Lục Dương.

"Đi thôi."

Lục Dương ôm lấy Tiểu Tiểu Thanh, còn gọi Liễu Thanh Thanh cùng đi ra.

Lần nữa trở về.

Chu Tử Tình vẫn ngồi chỗ cũ, đang nghiêm túc xem buổi biểu diễn trên sân khấu, là màn biểu diễn của một thí sinh nam, ca khúc tên là Không Thành, bộ dạng hát cũng không tệ lắm...

"Các ngươi về rồi, gặp được Y Thanh chưa?"

Sau khi hai người trở lại chỗ ngồi, Chu Tử Tình mới phát hiện bọn hắn trở về.

"Ừ, gặp rồi."

Liễu Thanh Thanh nhẹ gật đầu, đem đàn Tỳ Bà để qua một bên.

"Cái này ở đâu ra vậy, vừa rồi ta thấy các ngươi không có nha." Chu Tử Tình có chút tò mò khi nhìn thấy chiếc đàn này, vừa rồi hai người đi vào tay không, là tay không đấy, sao lúc đi ra trên tay lại nhiều thêm thứ này.

"Lục Dương mua cho Tiểu Tiểu Thanh đấy."

Liễu Thanh Thanh giải thích nói.

"A..." Chu Tử Tình cũng không tiếp tục hỏi nhiều, chỉ có hơi chút hiếu kỳ, Lục Dương sao lại mua thứ này cho Tiểu Tiểu Thanh, nàng còn nhỏ vậy mà...

Ở trên sân khấu tiết mục vẫn được tiếp diễn.

Chất lượng màn biểu diễn của The voice cũng đều không tồi, vô luận là giám khảo hay thí sinh, trên cơ bản đều lấy ra bản lĩnh giữ cửa của mình, không phụ lòng khán giả bỏ tiền để mua vé.

Bầu không khí trong sân cuyxng không tồi, nếu xuất hiện ca khúc quen thuộc còn có thể kéo mọi người cùng nhau hát theo.

Mãi cho đến năm giờ chiều hơn.

Tiết mục cuối cùng mới xuất hiện.

Y Thanh lần nữa xuất hiện, lần này, nàng mặc một bộ đồ hiện đại, cùng với lão sư của mình cùng một chỗ biểu diễn, bài hát này chấm dứt, cũng liền có nghĩa show diễn đến đây kết thúc, người MC gửi lời chào tạm biệt đến khán giả, mọi người trong sân cũng theo hướng dẫn của nhân viên mà rời khỏi.

"Chúng ta đi thôi."

Hơn mươi phút sau, thấy người trong sân khấu đã rời đi gần hết, Lục Dương mới mở miệng nói r.a

Bên hắn có hai nữ nhân, tay còn ôm Tiểu Tiểu Thanh, cũng không vội vàng đi ra ngoài...

Cùng theo đám người cùng đi ra ngoài cửa chính sân vận động.

Lục Dương trước đến bãi đỗ xe, đem xe lái ra, sau đó dừng lại ven đường đối diện với nhà thi đấu, cũng không vội vã rời đi.

"Có phải đợi người nào nữa không?"

Chu Tử Tình cùng Liễu Thanh Thanh ngồi ở phía sau, thấy Lục Dương không lái xe rời đi, liền nhịn không được hỏi.

"Ừ, chờ một người bạn."

Lục Dương hồi đáp.

Liễu Thanh Thanh biết rõ Lục Dương đợi sư tỷ của mình, nhưng nàng cũng không nói với Chu Tử Tình...Vừa rồi thời điểm ở trong hậu trường, Lục Dương đã làm nàng kinh hãi một trận, hiện tại cũng phải đến phiên Chu Tử Tình.

Đợi khoản chừng mười phút đồng hồ, điện thoại Lục Dương vang lên, hắn nhận điện thoại, lại nhìn bên ngoài, nói ra: "Ngay tại ven đường, chiếc Audi A6 màu đen."

Lúc nói chuyện, Lục Dương đem cửa ô tô mở ra.

Chỉ chốt lát.

Lục Dương thấy một nữ nhân mang theo kính râm cùng mũ hướng bên này đi tới.

"Đúng, ngay tại ven đường, ta thấy ngươi rồi."

Người bên ngoài không biết đây là ai, nhưng Lục Dương biết rõ đấy, cùng Y Thanh quen biết hai đời, Lục Dương đối với nàng hết sức quen thuộc chỉ bằng vào tư thế đi đường, có thể nhận ra được.

Chu Tử Tình cũng tò mò thuận theo ánh mắt Lục Dương nhìn lại.

Phát hiện người mà Lục Dương đợi là một nữ nhân, nhìn dáng người cùng khí chất đều rất tốt, nàng lại nhìn thoáng qua Liễu Thanh Thanh...

Nữ nhân này là ai vậy?

Trong lòng Chu Tử Tình có chút ngạc nhiên, không để nàng suy nghĩ nhiều, nữ nhân đi qua đường, mở cửa sau leo lên xe.

"Chúng ta chen lấy một chỗ đi."Ơ

Chỗ ngồi phía sau đã có hai người, vì vậy hơi chút chen lấn.

"Tốt, tốt..."

Chu Tử Tình dịch vào trong một chút, sau đó nhìn nữ nhân này.

Nữ nhân mỉm cười, tiến vào trên xe liền tháo xuống kính mắt cùng mũ, lộ ra một khuôn mặt tinh xảo, Chu Tử Tình mở to hai mắt nhìn, vô cùng khó tin nói: "Ngươi là Y...."

"Ta là Y Thanh, ngươi mạnh khỏe."

Y Thanh đem tên mình nói ra, lại cùng Chu Tử Tình chào hỏi.

"Xin chào, ngươi mạnh khỏe, ngươi là Y Thanh, ngươi làm sao mà...." Chu Tử Tình nói năng có chút lộn xộn, nàng không thể tin được, người bọn họ chờ đợi, vậy mà là đại minh tinh Y Thanh.

Liễu Thanh Thanh thấy Chu Tử Tình giật mình như vậy, lúc này mới vừa cười vừa nói: "Tử Tình, phụ thân của Y Thanh là lão sư dạy biên kịch cho Lục Dương, nàng là sư tỷ của Lục Dương..."

"Hóa ra là như vậy, sao ngươi không nói sớm."

Chu Tử Tình không nghĩ tới, Lục Dương cùng Y Thanh sớm đã quen biết, nhìn đại minh tinh ngồi bên cạch, nàng vô cùng kích động.

Dù sao.

Đại minh tinh vừa rồi còn ở trên sân khấu lóe sáng, lúc này đây đang ngồi cạnh mình, cảm giác này, thật sứ quá kỳ diệu rồi.

"Ta không biết, sao nói cho ngươi biết được."

Liễu Thanh Thanh lộ ra nụ cười tinh nghịch.

"Trước ngươi cũng không biết sao?" Chu Tử Tình có chút kinh ngạc.

Liễu Thanh Thanh gật đầu: "Ừ."

Lục Dương bên này cũng khởi động xe, cười nói: "Cái này có gì hay mà nói chứ, sớm nói cho các ngươi biết rồi, chẳng phải liền không còn bất ngờ rồi sao."

Nói xong.

Hắn liền an tâm lái xe.

Trên đường, ba nữ nhân trò chuyện vui vẻ, mãi cho đến nơi, Chu Tử Tình còn có chút lưu luyến không chịu rời đi, vừa rồi ở trên xe, nàng cũng xin mấy tấm ảnh chụp chung, Y Thanh cũng rất phối hợp.

Liễu Thanh Thanh cũng mở cửa bước xuống.

Tiểu Tiểu Thanh chơi cả một buổi chiều, lúc này đã rất mệt nhọc, khi ở trên xe đã ngủ rồi, Liễu Thanh Thanh đem nàng đưa lên phòng, đặt vào trong nôi...

Đợi đến lúc hai người rời đi.

Trên xe chỉ còn lại Lục Dương cùng Y Thanh.

Y Thanh gối đầu lên cửa sổ thủy tinh, nhìn Liễu Thanh Thanh cùng Chu Tử Tình đi vào cư xá, nàng hỏi: "Nhà của ngươi ở đây sao?"

"Đúng vậy a, chung cư Hoa Đình, nếu thích ngươi có thể mua một căn."

Lục Dương thuận miệng nói.

"Cái này không giống phong cách của ngươi a, tại Thượng Hải, căn phòng của ngươi mua thế nhưng là một căn phòng đỉnh cấp, như thế nào ở đây, chỉ là một phòng ở cư xá bình thường." Y Thanh trêu ghẹo nói.

"Không có biện pháp a, ta cũng muốn mua phòng tốt đấy, nhưng ở cạnh trường học chỉ có cư xá này coi như cũng được, không còn lựa chọn....Đúng rồi, phía trước là trường của chúng ta, ta đã nói với Trần Ngu Nguyệt, nàng bảo ta đưa ngươi tới chỗ nàng."

Lục Dương chỉ chỉ phương hướng Tây Môn.

"Trần Thu Nguyệt cũng biết ta tới đây sao?"

Y Thanh kinh ngạc nói.

Chương 978: Chứng Vọng Tưởng (2)

"Đây là đương nhiên, nàng còn cố ý nhờ cậy ta, nhất định phải đem ngươi mời đến trường học thăm quan một chút." Lục Dương trở về một tiếng.

Chân trước mới tách ra với Liễu Thanh Thanh, chân sau lại đi tìm Trần Thu Nguyệt, Y Thanh nhìn Lục Dương không biết nói gì.

Người sư đệ này, đúng là Hoa Hoa Công Tử....

Y Thanh rất muốn biết, hắn làm sao làm được thế này, nhìn Liễu Thanh Thanh cùng Trần Thu Nguyệt, đều không phải loại nữ nhân hám giàu, vì tiền có thể buông tha hết thảy.

"Tốt rồi sư tỷ, ngươi hiểu mà, sau khi gặp nhau, sự tình ở trong nhà thi đấu, ngươi cũng đừng nói ra."

Lục Dương sớm nhắc nhở Y Thanh.

Có thể là bởi vì nguyên nhân kiếp trước, hắn đối với Y Thanh cũng không có chỗ gì cấm kỵ, cũng hết sức yên tâm.

"Được được ,ta cũng chẳng muốn quản ngươi, bất quá, làm sư tỷ, ta vẫn còn muốn nhắc nhở ngươi một câu, cẩn thận chơi lửa có ngày chết cháy." Y Thành hừ một tiếng, nhẹ giọng nói.

"Không sao, không sao, vàng thật không sợ lửa.

Lục Dương bình tĩnh trả lời một câu, sau đó trực tiếp lái xe chạy tới trường học.

Vốn Lục Dương định đem xe đỗ ở bên vườn khởi nghiệp, nhưng trên đường gặp phải tuân sinh xếp hàng huấn luyện quân sự, hắn đành thay đổi phương hướng, đem xe dừng ở bãi đất trông của viện Y học.'

Trước khi xuống xe, Y Thanh mang lại cho mình kính râm cùng nón, che hơn phân nửa khuôn mặt, đây là chuyện không còn cách nào, khán giả chủ yếu của The voice là người trẻ tuổi, sinh viên....Nếu có người phát hiện Y Thanh tới trường học, chỉ sợ sẽ khiến một hồi hỗn loạn.

Nếu như mấy tên báo chí biết chuyện này, còn không biết bọn họ sẽ viết ra bản thảo kiểu gì.

"Nguyệt Nguyệt đâu."

Vừa xuống xe, Y Thanh lại hỏi.

Vừa rồi Lục Dương nói Trần Thu Nguyệt biết nàng tới đây, nói chờ ở chỗ đằng kia.

"Vườn khởi nghiệp không ở hướng này, vừa rồi trên đường đi bị ngăn lại, nên ta chuyển qua đây."

Lục Dương đem xe khóa lại.

"Kế tiếp chỉ có vài bước chân, chúng ta tự thân đi qua là được."

"Được a, vừa vặn xem trường ngươi học thế nào..."

Y Thanh bắt đầu đánh giá xung quanh.

Từ nhỏ nàng đã sinh hoạt ở học viện hí kịch, bản thân cũng là sinh viên của Hí Kịch, đối với cảnh quan trong trường hết sức hiểu rõ, mà trường học hạng hai của Lục Dương, so với hí kịch, trên cơ bản thua kém một chút.

"Thế nào, có phải có chút thất vọng không."

Lục Dương cũng không thèm để ý.

Trường của hắn có thể so với Hí Kịch, vậy thì hàng năm cũng không cần phải tuyển sinh thêm mấy người thi rớt đại học.

"Cũng không tệ lắm, ta nghĩ ngươi cũng không quan tâm đến ngôi trường mình học ra sao."

Y Thanh thản nhiên nói.

Lúc nói chuyện, nàng nhìn thoáng qua phương hướng của chính Học viện Y Học, bên kia hình như có người nhìn chằm chằm vào nàng, Y Thanh cho là mình che giấu vô cùng tốt, hẳn là không có người nào nhận ra đâu...

Không để ý đến quá nhiều, nàng nói ra: "Đi thôi, vườn khởi nghiệp ở đâu? Bên kia sao?"

"Ừ, chúng ta đi."

Lục Dương nhẹ gật đầu, đi trước dẫn đường, Y Thanh đi theo phía sau rời đi.

Cửa học viện Y.

Đằng sau cây ngô đồng, cần thận thò ra muột khuôn mặt em bé, nhìn Lục Dương cùng Y Thanh sát cánh nhau rời đi, nữ sinh này trừng lớn hai mắt, giống như phát hiện tin tức nào đó rất hot.

"Giai Giai tỷ, ngươi nhanh lên ra ngoài, ta nhìn thấy Lục Dương rồi..."

Lâm Viện Viên hướng cánh cửa hô lớn.

Một lúc sau.

Tống Giai mới từ cửa chính viện Y Học đi ra, lắc lắc nước ở trên tay, nàng nói ra: "Lâm Viện Viện, ngươi vội vàng cái gì, Lục Dương gì, nào có Lục Dương?"

"Giai Giai tỷ, vừa rồi ta phát hiện, Lục Dương cùng một mỹ nữ xinh đẹp ở cùng một chỗ."

Lâm Viện Viện nghiêm túc nói.

Tống Giai giống như đã tập thành thói quen, bình tĩnh nói: "Ngươi xác định là mình thấy chứ, không phải hoa mắt đi?"

"Thật mà, thật mà, Giai Giai tỷ, ai nói láo làm con chó nhỏ...Vừa rồi Lục Dương cùng mỹ nữ từ trên xe đi xuống, ta có chứng cứ đây, ngươi nhìn đi...Xe của hắn còn đỗ ở đằng kia..." Lâm Viện Viện chỉ vào chiếc xe của Lục Dương.

Tống Giai nhìn thoáng qua, quả thật là một chiếc Audi màu đen, đi tới, nhìn giấy phép thông hành, quả thật chính là xe của Lục Dương.

"Hay là Lâm Viện Viện thấy Lục Dương đỗ xe ở đây, liền cố ý tạo ra một câu chuyện xưa?" Trong lòng Tống Giai âm thầm nghĩ đến, dù sao, Lâm Viện Viện cũng không phải lần đầu tiền từ không nói có rồi.

Nha đầu này, giống như có thâm cừu đại hận với Lục Dương vậy.

"Giai Giai tỷ, ngươi đã tin ta chưa."

Lâm Viện Viện cũng đi tới, vây quanh xe nhìn hai vòng, sau đó khinh thường nói ra: "Cặn Bã Nam!"

"Lâm Viện Viện, ngươi nói Lục Dương ở cùng mỹ nữ một chỗ, cô gái kia có hình dạng thế nào, ngươi biết không?" Tống Giai hỏi.

"Hình dạng thế nào, nàng lớn lên...."Lâm Viện Viện lập tức không đáp được nữa, nữ nhân kia che mặt, nàng làm sao nhìn thấy mặt kiểu gì, có quỷ, khẳng định có quỷ, bằng không không cần phải giấu mặt.

"Lâm Viện Viện, ngươi nhất định nói bừa, sao lại đến cả khuôn mặt người ta thế nào cũng không biết?" Tống Giai thở dài, chứng ảo giác của Lâm Viện Viện lại phát tác nữa rồi.

"A, Giai Giai tỷ, ngươi cảm thấy ta tự biên tự diễn à, làm sao có thể, ta nói đều là sự thật, nữ nhân kia che kín mặt, ta làm sao thấy mặt nàng thế nào?"

Lâm Viện Viện giống như bị dẫm lên cái đuôi nhỏ, nhảy cao ba thước, vội vàng giải thích.

"Hài, về sau ngươi nói xấu, có thể suy nghĩ trước được không?"

Tống Giai liếc mắt nhìn Lâm Viện Viện, quay người rời đi.

Lâm Viện Viện biết rõ Tống Giai không tin mình, nàng tức giận không thôi, nhấc chân đạp vào xe Lục Dương một cước, sau đó bị trặc đầu ngón chân, kêu thảm một tiếng...

"Lâm Viện Viện, ngươi làm sao vậy?"

Nghe được tiếng kêu thảm thiết, Tống Giai quay đầu.

"Ta....Ta bị trặc chân rồi."

Lâm Viện Viện ủy khuất nói ra.

"Cho nên ta mới nói, đừng ăn nói bậy bạ, ông trời có mắt cả đấy." Tống Giai thở dài, tới diều Lâm Viện Viện.

Lâm Viện Viện khóc không ra nước mắt....

..

Viện Y Học cách vườn khởi nghiệp cũng không xa, ba phút liền đến nơi, Lục Dương không thể không thừa nhận, vô luận mỹ nữ đi đến nơi nào, đều hấp dẫn rất nhiều ánh mắt, dù có che mặt đi cũng vậy, vừa rồi ở trên đoạn đường ngắn này, Lục Dương có thể cảm nhận được nhiều ánh mắt nhìn mình.

Đương nhiên, bọn họ tập trung vào Y Thanh chủ yếu, còn hắn chỉ lướt qua thôi.

Không mặt có thể che đậy, nhưng dáng người thì không, khí chất vũng vậy.

"Ở đây."

Đi tới bên ngoài vườn khởi nghiệp, Lục Dương liền nhìn thấy Trần Thu Nguyệt chờ đợi.

Trần Thu Nguyệt đồng dạng cũng nhận ra Y Thanh, nàng bước nhanh tới, nhu thuận nói: "Thanh Lạc tỷ."

"Nguyệt Nguyệt, ngươi bây giờ càng ngày càng đẹp đi."

Y Thanh lạc đi qua, hai nữ sinh cặp tay nhau.

"Nguyệt Nguyệt, sư tỷ liền giao cho em rồi."

Lục Dương dặn dò.

"Yên tâm đi, an bài đáng tin cậy thỏa đáng, Thanh Lạc tỷ, chúng ta trước dạo chơi trong trường học, sau đó ta dẫn ngươi đi ăn gì đó..." Trần Tuh Nguyệt đem Y Thanh nhận lấy.

"Đươc."

"Sư tỷ, chỗ này là Studio Manga của Lục Dương, ta mang ngươi lên xem."

"Đây là chỗ làm việc, đây là văn phòng của Lục Dương...Đây là khuê mật của ta, còn có bạn cùng phòng..."

Trần Thu Nguyệt giới thiệu từng chỗ.

Trần Thu Nguyệt có thể coi là một hướng dẫn viên du lịch hợp cách, trước mang Y Thanh lên công ty nhìn nhìn, sau đó lại mang đi những nơi khác, thư viện, căn tin, thậm chí ký túc xá nữ sinh đều được nàng mang đi thăm quan một lần, hai người từ trong ký túc xá đi ra, nhìn thấy Lục Dương đang ngồi phía sau một chiếc xe đạp nhàm chán bấm điện thoại, Trần Thu Nguyệt đi tới, cười cười nói ra: "Lục Dương, em cùng sư tỷ mới thương lượng xong một chuyện, anh muốn nghe không?"

Bình Luận (0)
Comment