Trọng Sinh Phấn Đấu Thời Đại (Dịch Full)

Chương 74 - Chương 1034: Giải Tỏa (2)

Chương 1034: Giải Tỏa (2)

Thời điểm mua lại tòa nhà này, Lục Dương còn chưa giàu có, trên tay cũng không có nhiều tiền, vốn tính thông qua giải tỏa đều bù để kiếm được một khoản tiền phi nghĩa, đáng tiếc, kế hoạch không theo kịp biến hóa, lúc này được nhà nước bồi thường mười căn phòng, đối với Lục Dương mà nói, thậm chí cũng không cách nào khiến trong lòng hắn xuất hiện gợn sóng.

Ngược lại cảm giác được nhà nước đền bù, có thể thể nghiệm một lần rồi.

Cùng Siêu ca tách ra, Lục Dương liền lái xe đến khu Đại học thành Đông, kêu Chu Đình Đình cùng một chỗ trở về Miêu Thôn.

Khoảng cách đến đây từ lần trước đã trôi qua rất lâu.

Miêu Thôn vẫn náo nhiệt như trước.

Chỉ là so với cảm giác phồn hoa ngày xưa mà nói thì nhiều thêm vài phần cảm giác suy tàn, không ít căn nhà đã được phun lên chữ đỏ, có cửa hàng mở cửa, có cửa hàng thì đã dọn đi.

"Về sau nơi này biến mất sao?"

Nhìn cảnh tượng trước mắt, Chu Đình Đình có chút thương tâm.

Từ lúc đến Lục Thành sinh hoạt, nàng vẫn ở lại chỗ này, đối với chỗ này đã có cảm giác rất sâu sắc, nếu nàng không gặp được Lục Dương, hẳn là bây giờ nàng vẫn còn ở chỗ này sinh hoạt đi.

"Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn..."

Lục Dương cảm thán một câu.

Hắn nhìn vào cửa hàng sơn móng tay, cũng đóng cửa đấy, còn được phun sơn đỏ, Cửu Nhi cùng bạn cùng nàng, lại không biết trôi nổi đến nơi nào.

Chỉ mong các nàng không đi vào con đường xưa.

"Lục Dương, cảm ơn anh, nếu không phải có anh, em hiện tại còn không biết nên làm gì rồi." Chu Đình Đình cắn môi dưới, nghĩ nếu như bản thân không gặp được Lục Dương, bản thân vẫn còn ở trong Miêu Thôn, tình cảnh lúc này không biết nên làm thế nào, nghĩ đi nghĩ lại, cũng cảm giá được một cỗ bất lực.

"Nghĩ gì thế, có anh ở đây..."

Lục Dương nắm tay Chu Đình Đình, trấn an một câu.

Ven đường vẫn như trước có người dọn quầy hàng bán hàng rong, so với sự sôi nổi của ngày xưa, hôm nay đã có chút cảm giác vắng vẻ, còn có mấy xe quầy hàng viết chuyển nhượng với giá thấp, nhưng tràn đầy bụi bặm cũng không có người hỏi thăm.

Đại thế đã mất.

Miêu Thôn, bến cảnh trong lòng của mọi người, cuối cùng cũng trở thành lịch sử.

Một lát sau, hai người đi đến tòa nhà.

Hùng đại tỷ vẫn như trước đang bắn hàng.

Lúc này còn chưa có sinh ý, nàng đem lạp xưởng hun khói cùng trứng gà bỏ vào nồi chiên, thuận tiện có khách nhân vào quán có thể làm nhanh.

"Hùng đại tỷ..."

Chu Đình Đình kêu một tiếng.

Đại tỷ ngẩng đầu, thấy được hai người, kinh hỉ nói: "Đình Đình, ngươi về rồi."

Nói xong lại nhìn Lục Dương một chút, kêu một tiếng: "Lão bản."

"Ừ, em cùng Lục Dương quay về nhìn xem....Hùng đại tỷ, sinh ý dạo gần đây thế nào."

Ài...

Hùng đại tỷ thở dài nói: "Sinh ý không được tốt lắm, rất nhiều người dọn đi nơi khác, có đôi khi một ngày còn chưa kiếm được 100 tệ, lão bản, tòa nhà này lúc nào giải tỏa?"

Giải tỏa đã thành đại cục đã định, mấy người thuê nhà như Hùng đại tỷ đều hiểu rõ, nàng cũng không có cách nào để ngăn cản lại được.

"Phía Thôn nói ta qua ký tên, ta còn chưa đi, có lẽ cũng không lâu đâu..."

Lục Dương suy nghĩ một chút noi ra.

Kế hoạch giải tỏa lần này là một bước trọng yếu trong quy hoạch lại Lục Thành, tuyệt đối không phải một hai hộ là có thể cưỡng chế chống đối được, huống chi, nhà nước đưa ra mức đền bù cũng rất phù hợp.

"Ài, chỗ này vẫn còn tốt giải tỏa cái gì a."

Tắt nồi, Hùng đại tỷ lắc đầu nói ra.

Cho dù là ngoại nhân cũng đều nhìn thấy sự tiếc nuối cùng không muốn rời đi.

Người cũng có nhớ nhung, ở lâu một chỗ rồi, liền không muốn rời đi.

"Sau này có tính toán gì hay không?" Chu Đình Đình hỏi.

"Còn tính toán gì nữa, đem chiếc xe này thanh lý giá thấp, sau đó ta cùng chồng mình trở về quê với ông bà, có một thân tay nghề này, tối thiểu nhất cũng khong bị đói chết..." Hùng đại tỷ hết sức bi quan.

Nàng cũng từng giãy giụa qua, muốn xác định có phải giải tỏa hết thật không, nàng cùng lão công đi dạo nhiều chỗ ở Thành Thôn, nhìn xem có thể đổi chỗ ở, nhưng tin tức lấy được lại làm hai người thất vọng.

Không chỉ có nơi này, toàn bộ Thành Thôn của Lục Thành đều bị giải tỏa, vấn đề là sớm hay muộn mà thôi...

Lục Thành còn nơi nào giống nơi này nữa?

Chỗ này hủy đi, những người sinh hoạt như bọn họ chỉ có hai lựa chọn, một là đến cư xá thuê phòng với giá cao, hoặc là thu đồ về quê, không có lựa chọn thứ bam...Hùng đại tỷ lựa chọn thứ hai, bọn họ kiếm tiền rất vất vả, không bỏ tiền ra thuê phòng ở cư xá xa hoa được.

"Chồng ta có thể ở lại công trường, ta trước về chiếu cố lão nhân....Chờ hắn làm xong công trình cũng về theo, về sau khả năng liền không trở lại đây nữa." Hùng đại tỷ thở dài, lại nhìn Lục Dương một chút, nói tiếp: "Lão bản, trong hai năm qua, đa tạ ngươi đã chiếu cố, ta chiếm được rất nhiều tiện nghi của ngươi, ta biết rõ ngươi là người tốt, căn bản không quan tâm chút ít tiền thuê nhà đấy, bằng không cũng sẽ không cho người ta thuê phòng, hảo tâm của ngươi giúp chúng ta có chỗ che nắng che mưa...Trước khi đi, ta cũng không có thứ gì để báo đáp, cho ngươi cùng Đình Đình hai cái bánh rán, coi như là một chút tâm ý của ta..."

"Hùng đại tỷ...."

Lục Dương ài một tiếng.

Chu Đình Đình cảm giác có chút chua xót.

Nàng là một nữ nhân cảm tính, không thể chịu được ly biệt kiểu này.

"Không có gì, lớn tuổi rồi, cũng nên trở về chiếu cố lão nhân, những năm qua một mực ở bên ngoài làm công kiếm tiền, cũng không thể không quay về."

Hùng đại tỷ thuân thục làm xong hai cái bánh rán, trên cơ bản bỏ full toping, sau đó đem hai cái bánh rán xa hoa đưa cho Lục Dương cùng Chu Đình Đình mỗi người một cái.

Lễ vật không có gì quý trọng, nhưng nằm ở tâm ý.

Trước kia chia tay, đây là lễ vật tốt nhất mà Hùng đại tỷ có thể lấy ra.

Chu Đình Đình cầm lấy bánh rán, cắn một tiếng nho nhro, mùi vị quen thuộc tràn ngập vị giác, nàng đột nhiên đỏ hai mắt nhìn Lục Dương.

Lục Dưng không do dự, nhẹ gật đầu, mặc kệ Chu Đình Đình tính thế nào, nàng đều ủng hộ...

Thấy Lục Dương gật đầu, Chu Đình Đình giữ chặt cánh tay Hùng đại tỷ nói ra: "Hùng đại tỷ, kỳ thật ngươi có thể không đi a, em ở bên phía khu Đại học thành Đông có hai căn phòng nhỏ, còn dư lại một căn đấy, có thể cho chị thuê bằng giá phòng ở đây...Người bên kia rất nhiều, so với Miêu Thôn cũng không ít hơn, hơn nữa còn không bị giải tỏa, chị cũng có thể qua bên kia tiếp tục kinh doanh ..."

Hùng đại tỷ ngẩn người, chợt lặng lẽ đưa tay lau khóe mắt, nói ra: "Đình Đình, hảo ý của ngươi đại tỷ tâm lĩnh, lần này ta thật sự quyết định trở về quê, cùng người nhà cũng đã nói xong, cuối tháng trở về, không thể thay đổi."

"Ngươi cùng chủ nhà đều là người hảo tâm, đại tỷ chúc phúc hai người về sau ở chung một chỗ, sớm sinh tiểu tử béo mập...Lần sau Hùng đại tỷ đến Lục Thành, sẽ đến khu Đại học tìm ngươi..."

Hùng đại tỷ rất cố chấp, ai nói cũng không thay đổi, vô luận Chu Đình Đình nói như thế nào, ý của nàng cũng đã quyết...

...

Bên ngoài Ủy ban thôn.

Chu Đình Đình lau lau nước mắt nói ra: "Hùng đại tỷ trước kia rất chiếu cố em, có một ngày em tan làm khuya, có một tiểu lưu manh đi theo sau, đã bị Hùng đại tỷ ra mặt dạy dỗ...Nàng làm bánh rán thật sự rất ngon, khi đó cuối tuần em đều đến ăn ba bốn lần, đáng tiếc về sau cũng không ăn được nữa rồi."

"Vợ chồng Hùng đại tỷ đều đã lớn tuổi, cũng không thể một mực phiêu bạt bên ngoài, sớm muộn cũng phải về, có lẽ về sớm cũng không tệ, cũng không cần phải khổ cực như vậy nữa..."

Lục Dương ăn ủi nói.

Tại ủy ban thôn, Lục Dươn cùng theo những người khác ký tên lên một hiệp ước giải tỏa, tòa nhà kia của hắn, được nhà nước bồi thường mười một căn phòng...Thời điểm này, tiền an trí cũng không còn được sử dụng, trên cơ bản đều là phòng đổi phòng.

Phòng ở tái định cư cũng không được bán đi, nhưng sửa sang lại một chút, cho thuê thì vẫn được đấy.

Bất quá.

Cái này hẳn là chuyện của vài năm sau rồi.

Chương 1035: Tới Cửa (1)

Từ thôn ủy ra ngoài.

Lục Dương đã nắm rõ thời gian giải tỏa, đại khái vào tháng một tháng hai năm sau, bất quá, cũng chỉ còn vài ngày nữa đến tết Tây, nói là năm sau, kỳ thật cũng chỉ còn tầm một tháng.

Thời gian vẫn còn là rất vội.

Chiều tối, hai hộ gia đình thuê phòng quay về nhà, Lục Dương lần lượt gõ cửa, đem tin tức này thông báo cho bọn hắn, để cho bọn họ có thể dọn đi trước tết Nguyên Đán....

Đám khách thuê đều hết sức phối hợp, đáp ứng đúng kỳ hạn rời đi, còn biểu thị ra vẻ cảm tạ, dù sao, trong hai năm qua bọn họ ở đây chiếm được tiện nghi rất lớn, ở căn nhà một phòng ngủ một phòng khách nhưng giá lại rẻ mạt.

An bài giải tỏa, coi như kết thúc.

Kế tiếp chỉ cần đợi nhà nước cấp phòng là được.

"Về không?"

Từ trong phòng đi ra, Lục Dương nhìn Chu Đình Đình ở một bên.

Buổi chiều hôm nay, tâm tình của Chu Đình Đình không phải tốt lắm, vừa rồi đi thông báo cho khách trọ, nàng cũng không nói lời nào, có thể vì sự tình của Hùng đại tỷ cùng Miêu Thôn giải tỏa, ảnh hưởng đến tâm tình...

"Em muốn ngắm nhìn bốn phía."

Chu Đình Đình quan sát cửa hàng ven đường.

"Được, anh đi cùng em, bất quá trước đi ăn gì đã, bún thập cẩm cay được không? Lần này đến phiên anh mời khách!"

Lục Dương cười cười.

"Được nha."

Chu Đình Đình nghĩ đến tình cảnh trước đây hai người lần đầu tiên đi ăn bún thập cẩm cay, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười.

Buổi tối Miêu Thôn khá náo nhiệt, người so với ban ngày thì nhiều hơn rất nhiều, rất nhiều người dân đi làm, chỉ có buổi tối mới có cơ hội ra ngoài dạo chơi...

Quán bún thập cẩm hai người ăn trước kia còn chưa đóng cửa.

Bởi vì rất nhiều cửa hàng đều đang dọn đi, cạnh tranh giảm xuống, ngược lại còn giúp sinh ý trong tiệm tốt thêm...

"Lão bản, mua về."

Nhìn nhìn, trong tiệm đã không còn vị trí, Chu Đình Đình nhìn lão bản nói ra.

"Được, mấy phần?"

Lão bản nhìn nhìn hai người, lộ ra mỉm cười.

"Hai phần."

Chu Đình Đình giơ hai ngón tay, sau đó từ lão bản nhận lấy hai ly cốc giấy, nàng đem một cái giao cho Lục Dương, nói ra: "Anh muốn ăn gì, bản thân tự chọn đi."

"ok!"

Trong nồi một đống đồ ăn, Lục Dương chọn lựa một ít, xâu cải trắng, xâu đậu phụ, xâu nấm....Chu Đình Đình thì lấy một đống lướn, cùng một chỗ tính tiền, vẫn chưa tới bốn mươi tệ.

Trả tiền xong, Lục Dương bưng ly thập cẩm ra ngoài, hỏi: "Bây giờ đi đâu?"

"Dẫn anh đi một chỗ."

Cùng theo Chu Đình Đình xuyên qua đường đi Miêu Thôn, lại đi thêm mấy trăm mét, đi vào một bờ sông nhỏ, cảnh sắc hai bên bờ sông không tồi, còn có mấy cái ghế dài chuyên môn dùng để người ta nghỉ ngơi, chọn một cái ghế trống, Chu Đình Đình dùng khăn giấy lau lau.

"Ở đây đi."

Nàng nói ra.

"Ừ."

Ngồi trên ghế dài, Lục Dương nhìn thoáng lên bầu trời, trên trời treo một mảnh màn đen, nhìn không thấy một ngôi sao nào.

"Trước kia em thường xuyên đến đây sao?"

"Ừ, thời điểm không vui em sẽ chạy tới đây ngồi một chút, nhìn ngắm sông nhỏ, lại nhìn mây trời, tâm tình lúc đó sẽ trở nên thoải mái hơn..."Chu Đình Đình có chút hoài niệm.

"Đùng là một nơi tốt..."

Lục Dương không biết nên an ủi nàng thến ào.

"Kỳ thật cũng không có gì....em không có sĩ diện láo như vậy, ngay cả có chút không vui, chỉ cần ngủ một giấc liền quên mất...Cho anh ăn này." Chu Đình Đình từ trong ly mình lấy ra một xiên thập cẩm, đưa vào miệng Lục Dương.

Lục Dương cũng không khách khí, một hơi cắn hết một nửa.

"Anh ăn cả cái này nữa."

Chu Đình Đình lấy ra một xiên gạch cua.

"Còn có cái này..."

"Mấy thứ này đều bị anh ăn rồi, em còn ăn cái gì?"

"Không phải còn một nửa sao?"

"Em không sợ cảm mạo sao? Hôm nay anh vừa đi truyền dịch về đấy."

"Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia."

Đêm khuya bên hồ trống rỗng, chỉ có thanh âm của gió thổi cùng tiếng róc rách của sông nhỏ, thế giới ở trong thời khắc này, phảng phất dành riêng cho hai người.

...

...

Khoa Kỹ, lầu trọ của giáo viên.

Từ trên xe bus bước xuống.

Lục Dương mang theo một hộp quà lên lầu.

Bởi vì lúc trước đã tới, nên hắn còn nhớ rõ nhà của Lữ Tiểu Vũ ở đâu.

Cốc cốc cốc.

Đến cửa ra vào, Lục Dương nhẹ nhàng gõ cửa.

Rất nhanh.

Cửa được mở ra, Lữ Tiểu Bạch cột tóc đuôi ngựa chạy ra mở cửa.

Thấy ngoài cửa là Lục Dương, hai mắt đồng học Tiểu Bạch híp lại, vội vàng kéo lấy cánh tay Lục Dương nói ra: "Dượng, ngươi cuối cùng đã đến, ta đợi rất lâu a..."

"Ở nhà không nên ăn nói lung tung."

Lục Dương nói ra.

Gia hỏa Tiểu Bạch này, nói chuyện thật đúng là không biết chọn nơi, nếu để cho Lữ mẫu nghe được, còn không phải trở nên hiểu lầm hay sao?

Hắn hướng phía phòng khách nhìn xem.

May mắn hai vợ chồng Lữ giáo sư không có ở đây, cũng không nghe thấy tiếng hai người trò chuyện.

Lần này Lục Dương tới đây, là đáp ứng lời mời mà đến.

Dựa theo Lữ Tiểu Vũ giải thích, vài ngày trước, khi Lữ Tiểu Bạch mang chiếc máy tính của Lục Dương trở về nhà, liền bị gia gia cùng nãi nãi quở trách một trận, may mắn có nàng ở bên cạnh khuyên bảo, hơn nữa, Lữ Tiểu Bạch còn lấy ra đòn sát thủ Phiếu Điểm, lúc này mới bảo vệ được chiếc máy tính.

Lữ giáo sư cùng Lữ mẫu, sau khi được biết chiếc máy tính do Lục Dương đưa tặng, liền nói Lữ Tiểu Vũ mời Lục Dương tới nhà dùng cơm, coi như cảm tạ.

Trong phòng khách khí cỏ một mình Lữ Tiểu Vũ, nhìn thấy Lục Dương đi vào, cũng chỉ ngẩng đầu lên nhìn, lại tiếp tục làm việc của mình, giống như căn bản không xem Lục Dương là khách nhân vậy....

"Đồng học Tiểu Vũ, ngươi đang làm gì vậy?"

Lục Dương đi qua nhìn Laptop của Lữ Tiểu Vũ.

Phía trên màn hình toàn là chữ.

"Dì nhỏ, dượng đang nói chuyện đấy."

Lữ Tiểu Vũ không có đáp lại, đồng học Tiểu Bạch liền không vui rồi, giống như Lữ Tiểu Vũ mà không để ý tới, sẽ khiến dượng rất lấy ủy khuất rất lớn vậy.

"Lữ Tiểu Bạch, ngươi đến cùng là phe của ai!"

Lữ Tiểu Vũ đep Laptop đóng lại, hung hăng trừng mắt nhìn chất nữ của mình.

"Đương nhiên là cùng với dượng một phe a."

Lữ Tiểu Bạch giật giật cánh tay Lục Dương, quay đầu dựa vào phía trên, còn vẻ mặt khiêu khích nhìn Lữ Tiểu Vũ: "Dì nhỏ, dì quá ki bo rồi! Vẫn là dượng đối vơi cháu tốt nhất."

"Ngươi con dàm nói, xem ta hôm nay có đánh chết xú nha đầu ngươi không?"

Lữ Tiểu Vũ đứng dậy, đem vỉ đập ruồi cầm lên tính giáo huấn Lữ Tiểu Bạch, đồng học Tiểu Bạch thấy vậy tranh thủ thời gian trốn sau lưng Lục Dương.

Trong phòng bếp, Lữ mẫu nghe được động tĩnh liền đi ra nhìn xem, thấy Lữ Tiểu Vũ cầm vỉ đập ruồi, liền biết rõ chuyện gì xảy ra, hiển nhiên loại chuyện thế này thường xuyên xảy ra trong nhà: "Tiểu Vũ, năm nay mấy tuổi rồi, vậy mà vẫn cùng Tiểu Bạch náo loạn, đã là đại cô nương vậy mà giống hệt tiểu hài tử, về sau gả đi thế nào?"

Nói xong.

Lại nhìn Lục Dương một chút, gương mặt Lữ mẫu thay đổi nét hiền lành, nói ra: "Tiểu Dương, cháu đã đến rồi, vừa rồi ở trong phòng bếp dì không nghe thấy, nghe nói cháu thích ăn thịt dê, hôm nay dì cố ý hầm một nồi thịt dê cách thủy, đợt lát nữa cháu nhất định phải nếm thử đấy."

"Vừa rồi vừa bước vào cửa cháu đã gửi được, a di, dì làm thịt dê mùi vị cũng quá thơm đi, nước miếng của cháu không ngừng được nữa rồi."

Lục Dương nói ra.

Bị tán dương một câu, Lữ mẫu vui vẻ không thôi, lại nhìn con gái một chút, nói ra: "Khách nhân tới, cũng không đi rót chén trà."

"n."

Dưới uy áp của mẫu hậu đại nhân, Lữ Tiểu Vũ thành thật đi pha trà.

Chương 1036: Tới Cửa (2)

Lữ Tiểu Bạch từ sau lưng Lục Dương thò đầu ra, làm bộ mặt quỷ

Lữ Tiểu Vũ tức giận đến nghiến răng, nhưng cũng không có cách nào xử lý....

Nàng làm cô cô thật thất bại mà, một chút uy nghiêm trưởng bối cũng không có!

"Lữ Tiểu Bạch, cháu cũng đừng nhàn rỗi, đi đem gia gia của cháu kêu ra, lão già này tai hỏng, còn ở thư phòng làm gì, khách nhân đến rồi còn không ra tiếp..."

Lữ mẫu nói tiếp.

"Tốt, nãi nãi!"

Không giống như Lữ Tiểu Vũ miễn cưỡng, Lữ Tiểu Bạch rất vui vẻ, sôi nổi hướng thư phòng đi đến.

Sau một lát.

Lữ Tiểu Vũ bưng ra một ly thủy tinh, bên trong đều là nước trà nóng hổi, Lục Dương tiếp lấy.....hít...thật nóng!

Lục Dương hoài nghi, Tiểu Vũ đồng học có phải đang cố ý hay không.

Hắn vôi vàng chuyển tay đến tay cầm, sau đó đặt lên trên bàn.

Lữ Tiểu Bạch bên kia cũng nắm tay giáo sư Lữ đi ra.

"Tiểu Dương, ngươi đến rồi."

"Lữ giáo sư."

Lục Dương dứng dậy.

"Gọi ta là Lữ thúc thúc là được rồi.."

Trên mặt Lữ giáo sư lộ ra mỉm cười.

"Ngồi xuống đi, đứng dậy làm gì...Về sau cứ coi nơi này như nhà của mình, không cần khách khí!"

Lục Dương nhẹ gật đầu ngồi xuống.

Coi như không nghe thấy hàm nghĩa đặc thù trong câu nói.

Lữ Bảo Hoa ngồi ở bên ghế khác, thấy được Lục Dương mang theo quà đi tới, hắn nhíu nhíu mày, nói ra: "Tiểu Dương, lần trước không phải nói rồi sao, đến đây không cần phải mang lễ vật, như thế nào còn..."

"Lữ thúc thúc, lễ vật này, người khẳng định rất ưa thích."

Lục Dương đem hộp quả mở ra.

Mở ra.

Lữ Bảo Hoa mới phát hiện, là một bàn cờ tướng.

Quân cờ tướng được khắc bằng gỗ đấy, nhìn rất hoàn mỹ, tuy bằng gỗ lại rất tinh xảo, thể hiện rõ đẳng cấp.

"Ồ...."

Lữ giáo sư cầm lấy một quân cờ nhìn nhìn.

Phát ra tiếng kêu kinh ngạc.

Quân cờ rất có phân lượng, cầm ở trong tay cảm giác rất nặng, mấu chốt là, trên quân cờ còn truyền ra mùi thơm nhàn nhạt, tuyệt đối không phải là do hương liệu, mà là....

"Gỗ đàn hương?"

Mí mắt Lữ Bảo Hoa hơi nhảy dựng lên.

"Ánh mắt của Lữ thúc thúc không tệ, nhìn phát liền nhận ra."

Lữ Bảo Hoa cầm lấy quân cờ nhìn nhìn, ài một tiếng, nói ra: "Mua lễ vật mắc như vậy làm gì, thứ này, có thể trả được không?"

"Trả hàng không được, đồ mua ở phố cổ, thanh toán xong, không trả được."

Lục Dương cười cười.

"Quá đắt, quá đắt..."

Thân là giáo viên dạy lịch sử, Lữ Bảo Hoa tự nhiên hiểu rõ giá của gỗ đàn hường, một bàn cờ cùng quân này, đoán chừng cũng phải bằng mấy tháng tiền lương của hắn, đáng tiếc Lục Dương căn bản không để lại đường lui, hắn cũng không thể tránh được.

Lui không được, chỉ có thể nhận.

Ở trong lòng, Lữ Bảo Hoa rất ưa thích bộ cờ tướng này, cũng cảm nhận được dụng tâm lương khổ của Lục Dương.

"Chơi vài ván?"

Lữ Bảo Hoa ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường nói ra.

"Được a."

Lục Dương tự nhiên cam tâm tình nguyện phụng bồi.

"Để cháu bày cờ."

Lữ Tiểu Bạch cũng chạy tới tham gia náo nhiệt, bình thường không có đối thủ, Lữ Bảo Hoa cũng thường kéo cháu gái mình tới đánh vài ván, tuy rằng kỹ thuật của Lũ Tiểu Bạch rất kém, đánh không có hứng thú gì, nhưng trình độ bày cờ rất nhanh.

Cờ nhanh chóng dọn xong, Lữ Tiểu Bạch chuyên môn xếp cờ đỏ về phía Lục Dương.

Cờ tướng có một quy củ không thể thay đổi, đó chính là cờ đỏ đi đầu, Lữ Tiểu Bạch rõ ràng thừa dịp xếp cờ, thuận lợi thiên vị cho Lục Dương.

Lữ Bảo Hoa cũng không biết, cháu gái của mình đã bị mua chuộc, hắn cười ha ha nói Lục Dương đi trước.

Lục Dương trực tiếp lên TỐP( chiến thuật Tiên Nhân Chỉ Lộ).

Lữ Bảo Hoa xuất Mã.

Chiến hỏa dấy lên.

Lữ Tiểu Vũ cùng Lữ Tiểu Bạch chia thành hai phe, chỉ điểm giúp đỡ người mình cổ vũ, Lữ Tiểu Vũ thì còn có thể giúp đỡ một chút, còn Lữ Tiểu Bạch hoàn toàn là phiền toái, cũng may kỹ thuật Lục Dương cao siêu, bỏ qua Lữ Tiểu Bạch nói nhảm, cùng Lữ Bảo Hoa đánh đến bất phân thắng bại.

Thời điểm hai người đều mất đi Xe Mã, chiếc cục lâm vào bế tắc.

Một một bước đi đều rất lâu.

Đợi đến lúc Lữ Mẫu kêu ra ăn cơm, một ván cờ còn chưa đánh xong.

"Ăn cơm trước, đợt lát nữa chơi tiếp...."

Lữ Bảo Hoa nhìn nhìn bàn cờ, trong đầu suy nghĩ nên đánh thế nào.

Lục Dương tức thì hoàn toàn buông lỏng, đi vào phòng bếp cùng Lữ Tiểu Vũ dọn thức ăn lên.

Lần này, vì cảm tạ Lục Dương, Lữ Mẫu làm rất nhiều món ăn, trong đó có một tô canh thịt dê, thịt dê rất tươi, nấu vô cùng ngon, bên trong còn có vài cọng tỏi non.

"Tiểu Dương, cháu nếm thử tay nghề của dì đi, xem thế nào?"

Lữ Mẫu gắp cho Lục Dương một miếng thịt lớn.

Lục Dương đưa bát nhận lấy, nếm nếm, mùi vị phi thường không tệ, cùng với loại thịt dê ướp gia vị ngoài chợ thì khác xa nhau.

Thịt ăn vào khá mềm, còn rất ngon.

"A di, tay nghề của dì mà đi mở tiệm thì kiếm được rất nhiều tiền."

Lục Dương cười ha hả nói.

Lời này khiến Lữ mẫu cảm thấy vui vẻ không thôi, nàng nhìn thoáng qua Lữ Tiểu Vũ nói ra: "Đáng tiếc, nha đầu Tiểu Vũ này, không thích xuống bếp, không học được một thân bản lĩnh của dì, về sau ra ngoài sống, nhất định phải tìm bảo mẫu mới được.

"Tiểu Vũ là nữ cường nhân, tìm bảo mẫu rất đơn giản." Lục Dương thuận miệng nói lại.

"Tiểu Dương, cháu biết làm cơm không?"

Lữ Mâu bất ngờ hỏi một câu.

"Hơi...hơi, bất quá so với tay nghề của a di, còn kém rất xa."

"Không tệ, không tệ, so với Tiểu Vũ thì mạnh hơn nhiều, là con gái mà đến cơm cũng không biết nấu....Tiểu Dương, sắp tốt nghiệp Đại học rồi, cháu hợp ý ai chưa? Trong nhà có giới thiệu đối tượng nào không?"

"A, chuyện này..."

Lục Dương nhìn Lữ Tiểu Vũ, không biết trả lời thế nào.

Lữ Tiểu Vũ ở bên kia lập tức nói ra: "Mẹ, lấy thân gia Lục Dương bây giờ, muốn tìm nữ nhân nào mà chẳng được?"

"Ngươi thì biết cái gì."

Lữ Tiểu Vũ xen vào, Lữ mẫu có chút không vui.

"Tốt rồi, tốt rồi, ăn cơm đi, nhắc đến mấy thứ này làm gì, sự tình của người trẻ, trong lòng bọn họ đã có cân nhắc, chúng ta không phải người cùng thời đại, không nên xem vào tình yêu giới trẻ."

Lão Lữ đứng ra dàn xếp.

"Đó là do ông không hiểu, đừng đem tất cả đều xem là người cổ hủ lạc hậu như ông."

Lữ Mẫu lập tức phản bác.

Hai mắt Lữ Tiểu Bạch đảo vòng vòng, thừa dịp hai người tranh luận, cầm lên chén cơm gấp miếng rau ra ngoài, lặng lẽ ném vào trong thùng rác, sau đó điềm nhiên như không có việc gì bỏ cơm vào miệng nhai nhai.

"Tiểu Bạch, cháu ăn xong rau ở trong bát rồi? Không tệ, không tệ, ăn thêm miếng nữa."

Lữ mẫu quay đầu, nhìn đồ ăn trong bát của Lữ Tiểu Bạch không còn, lại gắp cho nàng miếng rau.

Vẻ mặt đồng học Tiểu Bạch liền trở nên buồn rầu.

Không vui nữa rồi!

Một bữa cơm ăn rất ngon miệng, trong lúc ăn cơm còn tranh luận, tuyệt cũng không cảm thấy lúng túng, ngược lại có một loại cảm giác ấm áp như gia đình, Lục Dương ăn cũng rất vui vẻ, ăn xong cơm, còn cố ý uống một bát canh dê, trong nội tâm ấm áp.

Ăn xong bữa trưa, ba nữ nhân vào phòng bếp rửa chén, Lục Dương cùng Lữ Bảo Hoa tiếp tục tàn cuộc vừa rồi.

Thiếu đi mưu sĩ Lữ Tiểu Vũ ở bên cạnh giúp sức, sức chiến đấu của Lữ Bảo Hoa hạ thấp xuống rất nhiều, ra chiêu liên tục mắc sai lầm, bị Lục Dương nắm lấy cơ hội, ăn thêm mấy con Tốp, thời điểm Lữ Tiểu Vũ cùng Tiểu Bạch chạy tới đây, đã vô lực xoay chuyển trời đất...

Lữ Bảo Hoa thả quan cờ trên tay xuống, thản nhiên nhận thua.

Tuy rằng mới thua một trận, nhưng Lữ Bảo Hoa cũng không chút nào uể oải, trong mắt nhìn Lục Dương thêm vài phần thưởng thức.

Chương 1037: Thật Là Hư (1)

Dọn xong bàn ăn.

Vợ chồng Lữ giáo sư giống như đã hẹn với nhau từ trước, đều nói muốn ra ngoài đi dạo, nói Lục Dương ở nhà một hồi hãy đi, ý đồ này người sáng suốt đều có thể nhìn ra, chính là tạo không gian riêng cho Lục Dương cùng Lữ Tiểu Vũ.

Vốn bọn họ còn đinh cưỡng ép mang theo Lữ Tiểu Bạch rời đi, nhưng Lữ Tiểu Bạch căn bản không biết phối hợp, lại ở trước mặt Lục Dương, Lữ mẫu cũng không cưỡng ép mang theo nha đầu này đi.

Trong phòng chỉ còn lại ba người.

"Ba mẹ ngươi đi rồi."

Lục Dương nhìn nhìn Lữ Tiểu Vũ.

"n."

Lữ Tiểu Vũ mở ra Laptop.

Thấy Lục Dương còn nhìn nàng, còn có chút chốt dạ nói: "Ngươi không nên nghĩ nhiều, là do ba mẹ của ta quá sốt ruột, vì vậy khi tuyệt vọng thì cái gì cũng có thể thử, về sau, ta sẽ hướng bọn họ giải thích là được rồi."

"Không sao, chỉ cần ngươi không ngại, ta cũng không có gì."

Lục Dương cười cười.

"Ngươi đi chơi với Lữ Tiểu Bạch đi, công ty còn rất nhiều sự tình cần ta xử lý, ta phải làm việc..."

Lữ Tiểu Vũ trợn tròn mắt, đem lực chú ý tập trung lại trên laptop, đem file tài liệu lúc trước mở ra đọc.

"Dượng, dượng tới xem cháu chơi game đi."

Lữ Tiểu Bạch kêu một tiếng.

"Tốt." Lục Dương thuận tay chuyển một cái ghế qua, máy tính Lữ Tiểu Bạch đặt trong phòng khách, còn phối hợp thêm một cái ghế gaming.

"Sao máy tính lại đặt ở phòng khách vậy?"

Lục Dương nhìn nhìn màn hình máy tính, vài ngày không gặp, đã nhiều thêm hai cái phần mềm diệt virus rồi.

Đây cũng là chuyện tân thủ thích làm nhaast, dù sao bọn họ vẫn cho rằng máy tính sẽ có virus, thật tình không biết, cài đặt mấy thứ mày mới là dễ dính virus nhất, không tin phải không, tùy tiện tìm một chiếc máy tinh của dân IT nhìn xem, khẳng định không có những thứ này.

Lữ Tiểu Bạch ấn vào biểu tưởng Liên Minh, nói ra: "Cháu cũng muốn đem máy tính để vào trong phòng a? Nhưng nãi nãi không đồng ý, đoán chừng sợ cháu nửa đêm chơi lén, chỉ cho đặt ở phòng khách, thời điểm Chủ Nhật được nghỉ mới có thể chơi."

"Dượng, ngươi chơi qua trò này chưa?"

Giao diện game xuất hiện.

Lữ Tiểu Bạch còn ấn vào thông tin nhân vật, khoe khoang lực chiến của mình.

Tài khoản mới.

Cấp mới được hai bảy, còn chưa tới cấp ba mươi.

"Rồi."

Lục Dương nói ra.

"Hặc hặc, vậy thì hay quá, đợi lát nữa xem cháu đại triển thần uy, nhìn cháu vậy thôi chứ là cao thủ đấy."

Lữ Tiểu Bạch tự biên, bàn chân đặt dưới ghế, ngồi ngay ngắn, muốn ở trước mặt dượng khoe khoang trình độ của mình.

"Thúy Hoa, nhanh lên!"

Lữ Tiểu Bạch hướng điện thoại nói ra.

"Ài, Tiểu Bạch, sớm như vậy đã chơi sao? Ta còn muốn ngủ trưa một giấc đấy."

Bên kia truyền lại giọng nói của Tiếu Thúy Thúy.

Lữ Tiểu Bạch không dùng tai nghe, thanh âm ở trên bộ loa truyền lại đấy, trên bàn, còn có một cái Mic nhỏ, cũng là một bộ Lục Dương đóng gói đưa cho nàng.

"Ngủ cái gì, dậy đi...Hôm nay dượng ta tới nhà chơi, đợi lát nữa hảo hảo biểu hiện, đừng có feed đấy."

"Tiểu Bạch! Ta feed lúc nào, đều là ngươi feed mà thôi."

"Ăn nói linh tinh, đợi lát nữa xem ai giết nhiều người hơn, người thua kêu ba ba."

"Không được, dựa vào đâu so đầu người, ngươi đánh ADC ta đánh SP, làm sao có thể đoạt mạng của ngươi, sao ngươi không xem ai hỗ trợ nhiều hơn!"

Hai người một bên đấu võ mồn, một bên bắt đầu tìm trận.

Thời điểm tiến vào giao diện chọn tướng.

Lữ Tiểu Bạch nhanh chóng đánh chữ, nói ra: "Xin AD SP, tất cả vị trí còn lại nhường mấy vị.'

Bởi vì đẳng cấp tài khoản vẫn chưa tới ba mươi, Lữ Tiểu Bạch cùng Tiếu Thúy Thúy cũng chỉ có thể đánh thường, mặc dù như thế thời điểm này đánh rank vẫn chưa có cơ chế chọn đường cố định...

Không ai nói gì.

Theo đạo lý mà nói, coi như chấp nhận.

Nhưng thời điểm chọn tướng, S5 vậy mà lại trực tiếp pick lock Ashe, chuyện này làm Lữ Tiểu Bạch tức giận không thôi, Tiếu Thúy Thúy đã chọn xong Bilz SP, Lữ Tiểu Bạch còn đang không biết bản thân đánh gì.

Đây chính là đoạt vị trí mà?

"Bạch Bạch Thiên Hạ Đệ Nhất: ???"

Lữ Tiểu Bạch cố gắng khắc chế, phát ra cho đối thủ ba dấu chấm hỏi.

Vừa rồi thì không lên tiếng, hiện tại trực tiếp đoạt vị trí ADC, đây là ý gì, đã nói trước là hai người đánh chung mà.

"Người Kiêu Ngạo Khó Làm Khó Dễ Được Ta: Chỉ biết đánh ADC, không nhường."

Nhìn thái độ heo chết không sợ nước sôi của đối phương, Tiểu Bạch tức giận không thôi.

Nhưng không có biện pháp nào khác, cuối cùng chỉ đành pick Garen chạy lên đi TOP.

Chỉ là kỹ năng cá nhân của Lữ Tiểu Bạch không được tốt lắm, hơn nữa vừa vặn đi Riven bên phía đối phương khắc chế, nên fam lính chỉ có thể coi như là tùy duyên, chỉ có thể ở dưới trụ ăn lính, mà tên ADC dưới BOT, còn bị hành thảm hơn.

Thời điểm lính còn chưa tới đã feed mạng đầu.

Tiếp theo là mạng thứ hai, thứ ba, thứ tư...Chưa tới mười lăm phút, đường dưới đối phương đã như thần.

"Các ngươi đánh kiểu gì vậy!"

Lữ Tiểu Bạch nhịn không được, mở lên QQ gọi điện.

Tiếu Thúy Thúy nói ra: "Tên AD này chính là một tên đần a, can bẳn không biết chơi, cứ ngốc nghếch xông về phía trước, ta đều bị hắn hại chết nhiều lần."

"Đừng quản hắn, chạy lên đường TOP giúp ta."

"Được!"

...

Hai muội tử lên TOP phối hợp, coi như hành lại được Riven, nhưng đường dưới căn bản không cách nào chơi nữa.

ADC trực tiếp buông tha trận đấu, ý định cho đối phương push thẳng để win. Nhưng đối phương hết lần này tới lần khác lại không đi phá trụ, ngược lại đuổi theo bọn hắn một mực đánh nhau, Lữ Tiểu Vũ cùng Tiếu Thúy Thúy ở trên đường trên bị đối phương vây công mấy lần, đối phương muốn giết người tru tâm a...

Không thể nghi ngờ, ván đầu này đã hủy, vừa đến 20 phút, Lữ Tiểu Bạch trực tiếp mở đầu hàng, một chút hy vọng cũng không có, đường dưới nhà lính cũng đã bị phá hủy, cũng không phải muốn def là def được, hơn nữa mấy đường khắc còn bị ép đến ghẹt thở, nhìn không ra cơ hội gì để lật kèo.

Năm người, bốn người ấn Yes, một người khác ấn NO nhưng cũng không làm nên trò trống, đầu hàng thành công, nhìn nhà chính phe mình nổ tung, Lữ Tiểu Bạch tức giận không thôi, ở trên bàn hung hăng đập một phát.

"Đồng học Tiểu Bạch, bình tĩnh một chút, trò chơi thôi mà, không nên tức giận."

Lục Dương ở một bên khuyên bảo.

Tuổi còn nhỏ, bị trò chơi chọc tức thân thể thì không tốt lắm.

"Dượng, người cũng thấy đấy, gia hỏa kia cũng quá đáng đi, đã giành lane rồi, còn đánh ngu như vậy, quá khinh người, làm sao có thể loại người này cơ chứ!" Lữ Tiểu Bạch tìm kiếm an ủi.

Lục Dương cười nói: "Không sao, cũng không phải đấu rank, không thắng thì thua, đánh lại là được."

"Vẫn là quá đáng a."

Lữ Tiểu Bạch tức giận dậm chân.

"Tiểu Bạch, lần này pick tướng nhanh một chút, đừng để người khác đoạt vị trí, hai người chúng ta cùng nhau phối hợp, nhất định có thể thắng đường." Đồng đội Tiếu Thúy Thúy vẫn rất có lòng tin.

"Đúng vậy a, bắt đầu đi."

Lục Dương nói ra.

Lữ Tiểu Bạch hít sâu một hơi, trở lại phòng tổ đội ,ấn tìm trận.

Không đến một hồi đã tìm thấy trận.

Nhìn thấy tên ba người đồng đội còn lại xuất hiện.

"Người Kiêu Ngạo Khó Làm Khó Dễ Được Ta đã vào khung chat...."

"Lại là hắn!"

Lữ Tiểu Bạch hầu như bị tức xỉu, thậm chí đều quên luôn chọn tướng, vận khí của nàng bị gì đây, vậy mà hai ván liên tiếp gặp phải gia hỏa này, hơn nữa còn ở cùng đội.

Chương 1038: Thật Là Hư (2)

Đây không phải tình tiết hành xác sao?

"Đồ ngu, đồ không biết chơi game!"

Lữ Tiểu Bạch tức giận mắng một tiếng.

Trên khung chát, tiện nhân đã mở miệng.

"Người Kiêu Ngạo Khó Làm Khó Dễ Được Ta: chỉ biết đi mid, không nhường!"

Sau đó pick lock Annie.

Ván trước còn nói chỉ biết đánh ADC, hiện tại chỉ biết đi Mid, gia hỏa này biến đổi thật nhanh!

Lữ Tiểu Bạch coppy cái tên này, vào diễn đàn LOL dán vào, rất nhanh đã tìm được lịch sử đấu của đối phương, có thể nói là vô cùng thê thảm, đều là một màu đỏ chót.

Tướng gì cũng đánh, đường gì cũng đi, nhưng đánh tướng nào cũng như cái hố, mỗi một lần đều lấy KDA âm mà kết thúc.

"Đoán chừng người này vào đây báo thù xã hội đi."

Lục Dương phân tích nói.

Thời điểm lúc trước hắn chơi game cũng thường xuyên gặp được loại người này, thời điểm sơ kỳ, xét duyệt còn chưa phải rất nghiêm khắc, loại người chơi nào cũng có, gặp được mấy kiểu người này, chỉ có thể tự nhận không may.

"Vậy làm sao bây giờ? Nếu không thoát đi."

Tiểu Bạch thật sự không muốn lãng phí 20 phút ngồi đợi.

"Để ta vào chơi."

Thừa dịp còn mấy giây đêm ngược, Lục Dương nhận lấy con chuột, trực tiếp chọn SINGE vào giây cuối, vị trí đường trên là vị trí duy nhất chưa có người chọn, nhưng Lục Dương cũng không phải pick vị tướng này chạy lên đường trên chơi, mà muốn gậy ông đập lưng ông.

Sau khi Lục Dương chọn xong tướng, trực tiếp vào trạng thái chọn ngọc, muốn đổi cũng không đổi được.

Lữ Tiểu Bạch nhường ghế ra, nói: "Dượng, biết đánh con này không?"

Trong ấn tượng của Lữ Tiểu Bạch, Lục Dương chọn một con tướng không phải rất lợi hại, chỉ có thể nhả độc gây sát thương, nhưng sát thương cũng không lớn...Chỉ là một cây gậy chọc phân, căn bản không thể thay đổi đại cục.

"Ngươi xem chẳng phải biết rồi sao."

Lục Dương không có giải thích.

Lữ Tiểu Bạch mở to hai mắt, lập tức tràn đầy mong chờ.

Nếu Dượng dùng ngữ khí này nói chuyện, liền đại biểu trong lòng rất có tự tin, có trò hay để nhìn....

"Trò này có gì hay để chơi?"

Thấy hai người ngồi vào máy tính chơi game, còn cãi nhau qua, Lữ Tiểu Bạch không cách nào làm việc, qua loa giải quyết vài chuyện, cũng chuyển cái ghế tới, nhìn nhìn máy tính, có chút nhàm chán.

"Dì nhỏ, dì đây không hiểu đây, đây là trò chơi hot nhất hiện tại, rất nhiều người đều đang chơ...."

Lữ Tiểu Bạch giải thích miễn phí.

Nàng cảm giác dì nhỏ của mình hơi lạc hậu, một mực lao đầu làm việc, tách rời ra khỏi thế giới người trẻ tuooir.

Lục Dương cũng nói: "Quả thật rất hot, ngươi không thấy số liệu trên CCilcili sao? Mấy video về trò này đều có lượt view vô cùng cao, chỉ rõ trò này rất có nhiều người chơi, đúng rồi, bản quyền giải đấu của trò này, chúng ta mua đi."

Tuy rằng đang chơi game, nhưng Lục Dương cũng không quên làm việc.

"Ừ."

Lữ Tiểu Vũ tuy rằng không thích chơi game, nhưng cũng không có nghĩa là nàng không ủng hộ lời nói Lục Dương, thương nhân ưa thích kinh doanh bằng ánh mắt, cũng không phải kinh doanh bằng sở thích đấy.

Tiến vào trận.

Lục Dương không có trực tiếp chạy lên đường trên, mà trước khi thời điểm lính ra, điều khiển singer chạy vào rừng trên đối phương, xuyên qua tháp phòng ngự, đi thẳng vào nhà đối phương.

Thời điểm này đối thủ đều ra đứng trụ

Muốn trở về cũng không còn kịp.

Lục Dương nâng vào kỹ năng Q, Singer của hắn lúc này chỉ còn 200 máu, hắn xảo diệu kéo cừu hận, đem lính đường trên cùng đường giữa toàn bộ diệt hết.

Đợi lát nữa đối phương từ đường trên quay về, Lục Dương đã về nhà.

Đường trên đối phương về một cách uổng công, chỉ có thể mua hai bình máu, trực tiếp quay lại đường trên, lãng phí thời gian vô ích.

Mà thao tác này, đem toàn bộ đồng đội cùng đối thủ dọa đến ngây người, bọn hắn chưa bao giờ thấy qua cách chơi như vậy, cấp một liền lao vào nhà chính đối phương, vậy mà còn không bị trụ bắn chết, có thể chơi vậy sao?

Sau cùng khổ nhất chính là tên pick Annie đi mid, lính đường giữa trực tiếp bị Singer chặn đường, một con lính cũng không ăn được, không có kinh nghiệm cũng không có vàng, Syndra bên phía đối thủ đã lên được cấp hai, còn hắn mới được nửa ống kinh nghiệm cấp 1.

"Đừng làm rộn, ngươi không biết chơi game sao?"

Đợt lính thứ hai xuất hiện, lần nữa bị Lục Dương TP lên chặn đường, gia hỏa Kiêu Ngạo lúc này đã không nhin được rồi, ở trên khung chat gõ chữ, từ lúc chơi game, cho tới bây giờ đều là hắn báo đời người khác, không nghĩ tới hôm nay lại có ngày hắn bị người khác báo lại.

Lục Dương căn bản không thèm để ý.

Sau khi ăn xong 4 wave lính, thuận lợi từ đối phương vây công tìm được đường sống....

Lúc này cơ hồ đã xong việc, đối phương bỏ lính quay về đánh Lục Dương, không những không giết được còn mất đi kinh nghiệm, mà Lục Dương ăn lính hai đường, đẳng cấp cơ hồ đã cao nhất MAP.

Mà khổ nhất chính là gia hỏa Kiêu Ngạo.

Đối thủ lúc này đã lên cấp 6, đã có chiêu cuối, hắn bây giờ mới chỉ được cấp ba, đây là còn nhờ Lục Dương thả được mấy wave lính đấy, đối mặt với đối thủ cấp 6, căn bản không cách nào chơi được.

"Người Kiêu Ngạo Khó Làm Khó Dễ Được Ta: Có để ta chơi game không hả?"

"Người Kiêu Ngạo Khó Làm Khó Dễ Được Ta: $%$#^#$%#$%#$"

....

Lữ Tiểu Bạch vui vẻ không thôi, phảng phất như tìm lại được cuộc sống, nhìn tên Annie đáng thương đi mid, nàng liện nhịn không được cười tươi.

"Dượng, dượng thật lợi hại nha."

"Đương nhiên rồi....Ta chính là cao thủ đấy."

Lục Dương thuận lợi thoát khỏi rừng cùng top đối phương vây công, hơn nữa thuận tay bỏ lại một con mắt.

Đường giữa truyền đến tin tức solokill, gia hỏa Kiêu Ngạo bị mid đối phương đánh chết, Lục Dương nhìn nhìn, tên này mới được cấp 4, mà mình đã cấp 9 rồi, hắn trực tiếp vọt ra, đem Syndar đang biến về ở giữa hai tháng chặn lại, lại ném qua ném lại rồi rời đi.

Mới phút thứ mười, Lục Dương là người lấy trụ đầu tiên, cách chơi này của hắn, quả thật khiến đối thủ bối rối không làm được gì.

"Annie, đừng đánh nữa."

Lục Dương đánh chữ nói ra.

"cmm, giỡn mặt à."

Gia hỏa Kiêu Ngạo tức giận không thôi, ngươi đem lính đường giữa của ta ăn lính, còn bảo ta đừng đánh? Hắn lúc nào đã chịu qua ủy khuất như vậy, từ trong hồ máu đi ra, trực tiếp hiến mạng cho đối phương, đây cũng là sở trường duy nhất của hắn ở cái trò này, vốn nghĩ đến cảnh đối phương sẽ mắng chửi, nhưng Lục Dương hoàn toàn không quan tâm.

Kế tiếp Lục Dương vẫn ăn lính hai đường như cũ, bởi vì không có lính để fam, vì vậy Annie một mực chạy lên feed mạng, nhưng trụ giữa MID vẫn hoàn hảo không sao đấy, đường dưới cùng đi rừng đánh cũng không tệ, Tiếu Thúy Thúy phối hợp với ADC khác còn chiếm được chút ưu thế.

Về phần Lục Dương, giống như hắn có mắt ở toàn bản đồ vậy, mỗi lần đều từ dưới sự vây công đối phương đào thoát.

Thời gian trôi qua, đối phương dần dần phát hiện.

Tên Singer này giống như bất tử.

Thậm chí hai ba người bọn họ vây công còn đánh không lại.

Có người kinh ngạc nhìn chỉ số lính, mới 20 phút, Singer đã fam được 280 con, so với người fam cao nhất bên họ còn hơn 100 cs, trang bị thì vô cùng xa hoa.

Phút ba mươi lăm.

Một trận đoàn chiến.

Lục Dương nhẹ nhõm cho năm người đối phương hít độc, đưa bọn họ toàn bộ đánh chết, trò chơi chấm dứt, đối phương ấn đầu hàng...

"Thật là hư!"

"Nhưng mà ta thích!"

Lữ Tiểu Bạch ở một bên xem, giống như đã tìm ra phương thức chiến thắng, mừng rỡ không thôi...

Chương 1039: Tết Nguyên Đán

Ngày 1 tháng 1 năm 2013, tết Nguyên Đán.

Lục Dương sáng sớm liền đi tới nhà ga, chờ đợi hơn nửa canh giờ, rốt cuộc cũng đón được Tiền Vân từ huyện Thanh Sơn tới đây.

"Mẹ, tới thì tới, sao còn mang nhiều đồ như vậy?"

Nhận lấy đồ Tiền Vân bỏ vào cốp sau, Lục Dương thở dài một hơi, thật sự quá nặng đi!

Hai túi đồ.

Một túi xách da giống rắn, không biết bên trong để thứ gì, khá căng đấy, còn có một thùng sốp, bên trong đều là trứng vịt.

Tiền Vân đem thùng sốp để ở phía sau, nói ra: "Ba ngoại con cố ý quay về trong thôn, tìm người mua đấy....Mấy quả trứng này đều do vịt mẹ ăn cá tôm để ra, không ăn thức ăn tạp nên mùi vị sẽ ngon hơn một chút, Thanh Thanh không phải thích làm trứng vịt muối sao? Có cái này thế nào cũng ngon hơn.."

"Để con về lấy không được sao, đâu cần mẹ cố ý mang tới."

Lục Dương nhìn một thùng trứng vịt, có chút bất đắc dĩ.

"Dù sao cũng thuận tay, liền mang tới, mà hôm nay con nghỉ?"

Tiền Vân đóng cốp sau lại.

Hai người leo lên xe.

Lục Dương nói ra: "Ừ, được nghỉ ba ngày, thân thể bà ngoại thế nào rồi? Có tới bệnh viện kiểm tra lại chưa?"

"Trước đó không lâu mới qua bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói dạ dày đã tốt lên rất nhiều, không có vấn đề gì."

"Vậy thì tốt rồi..."

Từ bãi đỗ xe đi ra ngoài, Lục Dương hướng chung cư Hoa Đình đi tới.

Trên đường.

Lục Dương cũng mẹ nói sự tình về mẫu thân Tiền Tiểu Hoa lần trước tới Lục Thành.

Nghe được mẫu thân Tiền Tiểu Hoa đối với một nhà mình cũng không oán trách, Tiền Vân liền nhẹ nhàng thở ra, nói tiếp: "Rút thời gian qua thăm dì một chút, tốt xấu gì cũng máu mủ tình thâm, mẹ đây làm tỷ tỷ, cũng mấy chục năm rồi chưa gặp nàng."

"Đợi sau khi về con sẽ hỏi Tiền Tiểu Hoa."

Lục Dương nhẹ gật đầu đồng ý.

..

Vừa tới cư xá.

Lục Dương liền nhận được điện thoại Liễu Thanh Thanh, hỏi bọn họ tới chưa, mới bước lên lầu, liền nhìn thấy Liễu Thanh Thanh ôm Tiểu Tiểu Thanh đứng ở ngoài cửa đợi.

"Mau vào nhà, mau vào, trời lạnh như vậy, đem đứa nhỏ ra ngoài ốm mất."

Tiền Vân vội vàng đem hai người đẩy vào trong nhà.

Mùa đông Lục Thành đặc biệt lạnh, bên ngoài thời tiết đã âm vài độ rồi.

Vào nhà.

Trong nháy mắt liền cảm thấy ấp áp.

Lục Thành vào giữa tháng 12 đã mởi ra máy sưởi, hiện tại trong phòng cùng bên ngoài, quả thật chính là hai thế giới....

"Tiểu Tiểu Thanh, cháu nhớ bà không, bà là bà nội nè."

Đặt túi xách trên tay xuống, Tiền Vân nhìn qua Tiểu Tiểu Thanh.

Tiểu Tiểu Thanh mở to hai mắt, sau đó dán chặt bả vai Liễu Thanh Thanh, ôm lấy mẹ mình.

Liễu Thanh Thanh vỗ lên tã giấy của con, nói ra: "Tiểu Tiểu Thanh, con có phải quên rồi không, đây là nãi nãi a, nhanh đi thăm nãi nãi, để cho nãi nãi ôm một chút..."

Tiểu Tiểu Thanh tuy rằng không náo, nhưng bộ dạng có chút không tình nguyện.

Dù sao nàng cũng chỉ là hài tử 1 tuổi, hơn nữa đã nửa năm không gặp nãi nãi, không biết cũng là điều bình thường.

"Ài, ta biết mà...Mới rời đi một lúc, tiểu oa nhi liền quên mặt rồi."

Tiền Vân đem Tiểu Tiểu Thanh bế lên, chọc chọc hai cái, lại đưa tay lên mặt sờ.

"Biết đi chưa?"

Nàng hỏi.

Lục Dương đem thùng trứng vịt đưa vào trong phòng bếp, đi ra nghe mẹ nói như vậy, hắn nói: "Biết đi một chút, nhưng không đi xa được..."

Những ngày này, hắn và Liễu Thanh Thanh một mực dạy Tiểu Tiểu Thanh đi đường, nha đầu này, học tập cũng không tệ lắm, tuy ngã trái ngã phải...nhưng so với mấy đứa trẻ cùng tuổi khác, đã coi như rất lợi hại rồi.

"Đúng không? Rất giỏi a, nó còn chưa được 1 tuổi đâu đấy."

Tiền Vân kinh ngạc nói một tiếng.

"Mẹ, mẹ tự nhìn đi...."

Lục Dương đem Tiểu Tiểu Thanh ôm đến một bên, đặt xuống mặt đất bên cạnh ghế sopha, sau đó nhẹ nhàng thả tay, không có ngoại lực chèo chống, Tiểu Tiểu Thanh mờ mịt đứng ở một bên.

Lục Dương thì ở cách đó không xa vỗ tay, rang rộng hai tay, nói: "Tiểu Tiểu Thanh, tới đây, đến ba bồng!"

"Ba ~"

Tiểu Tiểu Thanh hô một tiếng, sau đó lắc lư thân thể, hướng phía Lục Dương đi tới, tuy hơi giống bộ dạng say rượu, nhìn qua tùy thời lúc nào cũng có thể ngã xuống, Tiền Vân có chút bận tâm, sợ Tiểu Tiểu Thah ngã xuống, nên một mực ở bên cạnh che chở.

Dưới ánh mắt của mấy người.

Tiểu Tiểu Thanh bước đi năm sáu bước, sau khi đến bên cạnh Lục Dương, chân mềm nhũn, mất đi lực chèo chống ngã xuống đất, Lục Dương liền vội vươn tay ra, thời điểm nha đầu sắp ngã xuống, thoáng cái bế lên, sau đó ở trên mặt Tiểu Tiểu Thanh hôn vài cái.

Tiểu nha đâu cười lớn ha ha ha, bộ dạng rất vui vẻ.

Lục Dương ôm khuê nữ, khoe khoang nói: "Thế nào, mẹ, Tiểu Tiểu Thanh rất lợi hại đi."

"Lợi hại, lợi hại, tôn nữ của bà lợi hại nhất."

Tiền Vân vu tươi hớn hở cười cười.

"Mẹ, ở nhà khỏe không?"

Liễu Thanh Thanh rót hai ly nước mang tới.

Tiền Vân nhận lấy một ly, đặt ở trên bàn, nói ra: "Trong nhà đều tốt...Hai ngày trước, mẹ ở trong tiệm còn gặp phải mẹ con, nàng hiện tại thân thể đã khôi phục rất tốt, nói là đi kiểm tra, bác sĩ nói không cần uống thuốc nữa rồi, nhà máy ba con cũng náo nhiệt vô cùng, hiện tại ở huyện Thanh Sơn chúng ta là minh tinh mới nổi đấy.

Trên mặt Liễu Thanh Thanh hiện lên nét vui vẻ.

Sự tình trong nhà nàng cũng biết rõ đấy.

Nàng nói ra: "Đều là do Lục Dương giúp đỡ."

"Người trong nhà, giúp đỡ là chuyện nên làm...Nếu mà hắn không gúp, mẹ còn ra tay đấy."

Tiền Vân đối với người con dâu Liễu Thanh Thanh thì hết sức thỏa mãn.

Lục Dương đem Tiểu Tiểu Thanh đặt lại trong xe đẩy.

Nha đầu này, vừa rồi còn không có sức lực, thời điểm ngồi xuống xe, liền lập tức hóa thân thành Hoa Mộc Lan, Mộc Quế Ánh, dưới sự trợ giúp của bánh xe, chạy nhảy lung tung, một hồi thì lẻn qua bên này, một hồi lại lẻn qua bên kia.

Cũng may, dưới lầu là nhà của Chu Tử Tình, bằng không, Lục Dương thật đúng phải đến nhà người khác nhận lỗi rồi.

"Mẹ của anh lần này mang theo nhiều đồ tới."

Lục Dương chỉ chỉ vào phòng bếp nhìn Liễu Thanh Thanh nói ra.

"Cũng không có gì, chỉ mang theo chút trứng vịt, vịt dưới quê đẻ ra đấy, mùi vị so với trứng ngoài siêu thị còn tốt hơn một chút, ta còn chuyên môn mang theo bùn tới, đợi lát nữa có thể làm trứng vịt muối rồi."

Tiên Vân nói ra.

"Khó trách túi của mẹ lại nặng như vậy, đến cả bùn mẹ cũng mang tới."

Lục Dương hết sức cạn lời.

"Ta không mang tới, ngươi phải đi đào a, thứ bùn đất này ở thành thị cũng không phải dễ kiếm, lúc trước Thanh Thanh không phải đã nói, dùng bùn đất yêm trứng vịt, mùi vị dễ ăn hơn một chút."

Tiền Vân trừng mắt nhìn nhi tử.

Liễu Thanh Thanh cười nói: "Đúng vậy a, bùn đất ướp ngon hơn, mẹ, phòng quá ấm rồi, để trứng vịt ở đây hỏng mất, chúng ta trước ướp trứng vịt đi."

"Được."

Tiền Vân đem ly nước uống hết, sau đó đặt ly lại trên bàn ăn, phòng ngừa bị tiểu nha đầu kia lấy được, sau đó hai ngươi xuống phòng bếp bận rộn, nhìn mẹ chồng nàng dâu ở chung hòa hợp, Lục Dương cũng lộ ra nét vui vẻ.

"Muối đủ không?"

Hắn kêu một tiếng.

"Đã đủ rồi, trong tủ còn rất nhiều."

Liễu Thanh Thanh trở về một tiếng.

"Cái tên này khẳng định ở nhà chuyện gì cũng không quan tâm, cũng không biết trong nhà còn muối không." Giọng nói của Tiền Mẫu cũng từ trong phòng bếp truyền ra.

Lục Dương cười cười.

Mấy lời này của mẹ nói không sai, ở trong nhà hắn hầu như cái gì cũng không quản, để cho Liễu Thanh Thanh chịu trách nhiệm, hắn quả thật là đúng là ông lớn.

Rầm rầm, Tiểu Tiểu Thanh từ trong phòng ngủ lao ra, nhìn xung quanh một vòng, không nhìn thấy mẹ đâu, có chút nghi hoặc, đoán chừng đang nghĩ mẹ đi đâu rồi? Có thể là do chạy quá nhanh, khuôn mặt tiểu nha đầu này đỏ bừng, như một quả táo chính, làm cho người ta nhịn không được muốn cắn một cái...

Bảo Bảo tuyệt đối là thứ đáng yêu nhất trên thế giới này, Lục Dương đi qua muốn đem tiểu nha đầu này ôm lấy, nhưng gia hỏa này không chịu, bản thân vậy mà chạy đi...

Tiền Vân cùng Liễu Thanh Thanh bận rộn một tiếng, mới đưa toàn bộ trứng vịt ướp xong, chờ thêm một hai tháng nữa, những trứng vịt này sau khi yêm xong, liền sẽ biến thành mỹ vị trên bàn cơm.

Chương 1040: Thật Tốt

Chiều tối.

Làm bạn nửa ngày với người một nhà xong, Lục Dương lái xe đến khu đại học thành Đông.

Đêm hôm khuya khoắt hắn đến đây, mục đích cũng không phải khó đón, chủ yếu là muốn trao đổi với Tiền Tiểu Hoa một chút, về chuyện ngày mai đi thăm mẫu thân của nàng. Bản thân dì nhỏ là lão sư tiểu học, thời điểm bình thường rất bận, thừa dịp tết Nguyên Đán quay về thăm, vừa tiện...

Sinh ý tiệm bán quần áo vẫn náo nhiệt như trước, trước của còn treo hái cái đèn lồng màu đỏ, làm cửa hàng có thêm vài phần không khí tết.

Trong tiệm khách nhân vẫn nhiều như trước.

Chỉ là quấn áo mùa hè đã thành trang phục mùa đông, áo lông, áo bông, tất dài....còn có dép bông mấy thứ kiểu này, dưới thời tiết lạnh lẽo của Lục Thành, không có mấy thứ này thì chịu không được!

Tiền Tiểu Hoa cùng hai nhân viên khác khá bận rộn.

Chu Đình Đình ở một bên thu ngân, một bên nhìn vào máy tính chơi game, nhất tâm nhị dụng.

"Nguyên Đán vui vẻ."

Tiến vào trong tiệm, Lục Dương trước cùng Tiền Tiểu Hoa chào hỏi một tiếng.

"Lão bản, Nguyên Đán vui vẻ."

Tiền Tiểu Hoa cười cười, lại nhìn Chu Đình Đình đang chơi game, nói ra: "Ngươi đi tìm bạn mình đi!"

"Đuổi cái gì, lần này ta tới đây mục đích là để tìm ngươi."

Lục Dương cười nói.

"Tìm ta có chuyện gì a?"

Tiền Tiểu Hoa đem quần áo trả về chỗ cũ, đi đến bên này.

"Mẹ của ta đến Lục Thành rồi, thừa dịp nghỉ tết Nguyên Đán muốn tới nhà của ngươi nhìn xem, thế nào, cùng chúng ta trở về một chuyến?"

Lục Dương nói ra mục đích của mình.

"Làm gì? Lão bản muốn cho ta nghỉ về thăm người thân sao?"

Tiền Tiểu Hoa lô ra một tia cười mỉm.

Nhìn thái độ này, Lục Dương biết rõ không có vấn đề, hắn cười nói: "Thế nào, ngươi hỏi dì nhỏ một chút coi, xem có được hay không, nếu dì đồng ý, chúng ta liền đi, không được thì thôi..."

Tiền Tiểu Hoa lắc đầu: "Mẹ của ta nói tùy thời các ngươi có thể qua."

"Ừ, vậy thì tốt rồi."

Lục Dương nhẹ gật đâu.

"Khi nào chúng ta đi?" Tiền Tiểu Hoa hỏi tiếp.

"Ngày mai đi...Ta đem xe lái tới, ngày mai chúng ta trực tiếp đi qua, tới nhà của ngươi."

Lục Dương liền định xong kế hoạch.

Nhà của Tiền Tiểu Hoa cũng không phải xa, ở ngoại ô Lục Thành, hơn một giờ chạy xe liền tới rồi, bởi vì vừa vặn tiện đường, ý đinh Lục Dương hôm nay liền ở lại đây, ngài mai đi qua chung cư Hoa Đình mang mẹ đi theo.

"Vậy được, ta trước an bài một chút, nói mẹ ta biết chuyện này, Chu Đình Đình thì sao, ngươi có dẫn nàng đi theo không?"

Tiền Tiểu Hoa hỏi.

Lục Dương nói: "Vậy phải xem nàng có muốn đi hay không."

Tiền Tiểu Hoa tựa cười chứ không phải cười nhìn Lục Dương.

Hẹn xong thời gian, Lục Dương không nhiều lời với Tiền Tiểu Hoa, đi đến bên cạnh Chu Đình Đình, thời điểm vừa rồi hai người nói chuyện, Chu Đình Đình cũng nhìn thấy Lục Dương đã tới, chỉ là không biết Lục Dương cùng Tiểu Hoa nói chuyện gì, vì vậy nàng không đi qua quấy rầy.

"Anh tới rồi."

Chu Đình Đình chỉnh tự động đánh trong game.

"Ừ."

Lục Dương ngồi bên cạnh Chu Đình Đình, nhìn nhìn trò chơi trên máy tính, lại đem sự tình ngày mai tới nhà Tiền Tiểu Hoa nói ra, hơn nữa còn hỏi nàng có muốn đi không.

Chu Đình Đình suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Em không đi đâu, lần này tới nhà Tiểu Hoa, chủ yếu là mẹ anh đi nhận thân, em đi làm gì, lần sau có cơ hội, em cùng tiểu Hoa tới nhà dì nhìn xem."

"Không vội, nếu em muốn đi, ngày mai trước khi khởi hành được ra quyết định là được rồi."

Lục Dương nhìn nhìn màn hình máy tính, cười nói: "Sắp chết kìa."

Chu Đình Đình vội vàng thao tác chuột thủ công, mới đem nhân vật giải cứu xong...Đợi nàng đánh xong phó bản này, Lục Dương nhờ Tiền Tiểu Hoa tới hỗ trợ thu ngân, hắn cùng Chu Đình đình rời khỏi tiệm đi ra ngoài.

Mặt trời chiều ngả về tây.

Chân chời một mảnh chiều tà màu đỏ.

Phụ cận khu đại học hết sức náo nhiệt, khắp nơi đều là sinh viên tràn đầy sức sống, Lục Dương cùng Chu Đình Đình đi trong đám người, giống như một đôi sinh viên tình lữ vậy.

Nhìn cảnh tượng ở đây.

Chu Đình Đình nghĩ tới Miêu Thôn.

Nàng hơi thương cảm nói: "Đám người Hùng đại tỷ đi rồi."

"n."

Lục Dương gật đầu.

"Đi rồi cũng tốt, đỡ ở bên ngoài khổ cực."

"Đáng tiếc, về sau không được ăn bánh do Hùng đại tỷ làm ra nữa rồi." Chu Đình Đình cảm thán một tiếng, có chút thương cảm, không biết là do bánh trứng thật hay còn điều gì khác.

"Ai nói đấy."

Lục Dương cười thần bí.

Chu Đình Đình có chút nghi hoặc.

Đi qua đường đi, về tới cư xá, Lục Dương lấy ra chìa khóa, mở một căn phòng gara dưới tầng trệt, trong gara trống không, chỉ có một chiếc xe đẩy bắt mắt.

Nhìn thấy chiếc xe này.

Chu Đình Đình mở to hai mắt, kinh ngạc nói: "Xe đẩy của Hùng đại tỷ!"

Ở Miêu Thôn lâu như vậy, Chu Đình Đình tuyệt đối không nhận lầm, cái xe đẩy này, chính là của Hùng đại tỷ đấy, cũng không biết làm sao nó lại chạy qua bên này.

"Đúng vậy a."

Lục Dương nhìn chiếc xe, lộ ra tia mỉm cười, nói tiếp: "Lần trước, không phải em nói, sợ không được ăn bánh chiên thập cẩm của Hùng đại tỷ sao? Vì vậy, anh lặng lẽ đem xe đẩy của Hùng đại tỷ mua lại, không chỉ như thế, anh còn đóng học phí, đem kỹ thuật làm bánh của Hùng đại tỷ học xuống, thế nào, anh lợi hại không!"

Chu Đình Đình có chút trợn mắt há hốc mồm.

Không nghĩ tới còn có thể như vậy.

Nhìn biểu cảm xấu xa của Lục Dương, Chu Đình Đình đột nhiên có cảm giác muốn khóc, có một người đàn ông như vậy, nàng sao lại không biết đủ.

Gara rất lớn, bên trong chỉ có một cái xe đẩy nhỏ, còn rất nhiều không gian, Lục Dương qua, đem gas bật lên, chuân bị tự mình động thủ, trên xe đều có sẵn nguyên liệu, cùng Lục Dương một lần đóng gói mua lại.

Ngắt một miếng mì, thả cho vào một ít dầu ăn, nặn nặn vài cái, miếng mì từ từ thành hình dạng một chiếc bánh, thả vào bên trong chào dầu, phát ra tiếng kêu xì xì.

Lục Dương lại đánh hai quả trứng gà, bỏ một ít hành vào, đánh đánh, một lát sau, trải qua tác dụng của nhiệt lượng, ở giữa chiếc bánh phồng lên, Lục Dương liền vội vàng vớt ra, đặt vào trên đĩa, ở hai bên bỏ vào ít lạp xưởng, khô hành, ớt,...một chiếc bánh thập cẩm liền ra đời.

"Nếm thử xem, xem có khác biệt gì với Hùng đại tỷ không?"

Bỏ vào hộp giấy, Lục Dương đem chiếc bánh đưa cho Chu Đình Đình.

Nhìn biểu cảm của Chu Đình Đình, Lục Dương lại lấy hai tay nhéo mặt nàng.

Cười nói.

"Có phải cảm động rồi không...Sao lại mắt đỏ thế kia?"

Chu Đình Đình ở trên tay Lục Dương đánh nhẹ một cái, sau đó hé môi nhỏ cắn miếng bánh, mùi vị miếng bánh không tệ lắm, không khác gì Hùng đại tỷ.

"Lục Dương, anh thật là tốt...."

Chu Đình Đình hít mũi nói ra.

Chương 1041: Người Lương Thiện (1)

Sáng sớm, Chu Đình Đình đã chuẩn bị xong bữa sáng.

Tiền Tiểu Hoa cũng sớm thức dậy, thay vài bộ quần áo nhưng cũng chưa hài lòng.

"Đình Đình, ngươi nhìn cái áo này của ta được không?"

Từ trong phòng đi ra, Tiền Tiểu Hoa hỏi.

Trên tay Chu Đình Đình còn cầm cái thìa, ở trong nồi quấy quấy vài cái, nhìn nhìn Tiền Tiểu Hoa nói ra: "Tiểu Hoa, ngươi cũng không phải về quê xem mắt, mặc đẹp như vậy làm gì?"

"Gì cơ, lần trước thời điểm ngươi về quê, cũng không phải trang điểm rất xinh đẹp sao..."

Tiền Tiểu Hoa đứng trước tấm gương phòng khách nhìn nhìn.

"Bộ này đi!"

Trong phòng khá ấm áp, chọn được một bộ đồ đẹp mặt xong Tiền Tiểu Hoa đem áo khoắc đặt lên ghế salon, lại đem một cái túi mang ra, trong đó gồm hai kiện áo con, một nam một nữ, đây là mua cho ba mẹ nàng đấy, còn có hai đôi giày.

Trừ đó ra, còn mua một chút đồ ăn vặt, ví dụ như kẹo Alpenliebe, một bộ chén tinh xảo, mấy lạng trà....đều được nàng mua sau khi tan ca vào ngày hôm qua.

"Lục Dương...."

Đồ ăn đã làm xong rồi, Lục Dương còn chưa đi ra, Chu Đình Đình nhìn phương hướng phòng ngủ chính kêu một tiếng.

Một lát sau.

Lục Dương từ trong phòng ngủ đi ra, trên tay còn cầm khăn lau đầu.

"Còn nói ta, nhìn bạn trai ngươi làm đẹp đi."

Tiền Tiểu Hoa nhìn Lục Dương, nở nụ cười.

Lục Dương chẳng buồn phản ứng lại nàng, hắn ngửi ngửi thấy mùi cơm chín trong phòng, nói ra: "Buổi sáng làm món gì vậy, thơm thật."

"Em nấu thập cẩm, sôi lạc, đậu nành, trứng chiên."

Chu Đình Đình đem đồ ăn dọn lên.

Tiền Tiểu Hoa đi qua hỗ trợ, đem khăn mặt để qua bên cạnh, Lục Dương thì đem đĩa sôi lạc dọn lên.

Ba người chạy loạn, ba món ăn, tính theo tiêu chuẩn của bữa sáng đã coi như rất phong phú.

Tiền Tiểu Hoa trước bới cho mình một chén cháo, nói ra: "Đình Đình, chậm nhất tối nay chúng ta mới trở về, hôm nay bên phía cửa hàng, nhờ ngươi để ý, tuần trước có một tên tới mua hàng mà không trả tiền rồi."

"n."

Chu Đình Đình nhẹ gật đầu.

Làm nhân viên thu ngân lâu như vậy, nàng đã sớm luyện được một đôi thần mục, bất luận kẻ nào cũng đừng tìm cách trốn thoát.

"Không cần phải nghiêm túc như vậy, không phải còn có nhân viên sao? Em cứ chơi game đi, chơi một hồi rất nhanh tiểu Hoa liền về."

Lục Dương đưa lên một miếng lạc nếm thử.

Bởi vì còn nóng, nên lạc cũng không giòn lắm, bù lại đó là một mùi thơm nồng đậm.

Trong những nữ sinh mà Lục Dương quen biết, tay nghề của Chu Đình Đình tuyệt đối là nhất lưu.

"Ngươi bớt nhìn nàng đi, để cho Đình Đình còn ăn sáng nữa."

Tiền Tiểu Hoa liếc mắt nhìn Lục Dương.

Lục Dương cười cười, nhìn nhìn đồng đồ ăn vặt để ở trên ghế, nếu đoán không sai, những thứ này tí nữa đều được Tiền Tiểu Hoa mang về đấy, hắn kinh ngạc nói: "Biểu tỷ, ngươi về nhà một chuyến, mang nhiều đồ ăn vặt làm gì? Không phải muốn trên đường đi ăn chứ?"

"Ăn được nhiều vậy à?"

Tiền Tiểu Hoa đem túi nhựa thắt chặt, sau đó giải thích: "Những thứ này đều chuẩn bị cho mấy đứa nhỏ, mẹ của ta làm giáo viên ở một ngôi trường học, nhưng lại có rất nhiều trẻ em tới học, bọn hắn rất tốt, chỉ là hoàn cảnh gia đình tương đối khó khăn, vì vậy mang về cho đám nhỏ ăn."

"n."

Lục Dương đối với vị biểu tỷ này nhìn thoáng qua.

Ăn cơm xong.

Chu Đình Đình không để cho bọn họ dọn dẹp, cầm chén nhanh chân bưng vào bếp, một bên vừa rửa vừa nói: "Các ngươi lúc nào xuất phát."

"6:30 đi."

Lục Dương nhìn thoáng qua thời gian.

Còn mấy phút nữa.

Tiền Tiểu Hoa đem đồ vật đóng gói xong, hai bao đầy, một túi để đồ ăn vặt, một túi để mấy thứ khác....

Chu Đình Đình đem bắt rửa sạch xong, lau lau tay, từ trong phòng bếp đi ra, nói: "Vậy chúng ta cùng nhau ra ngoài đi, các ngươi đến nhà tiểu Hoa, ta tới cửa hàng."

"Được, trước nghỉ một chút, uống miếng nước."

Lục Dương cũng sớm gọi điện cho Tiền Mẫu, nói chừng nửa tiếng nữa sẽ đến nơi, sau đó uống một ngụm nước.

Tiếp đó ba người đi xuống lầu.

"Trên đường đi chú ý an toàn."

"Yên tâm đi."

Hơn sáu giờ, còn chưa tới giờ đi làm, trên đường xe cũng không nhiều lắm, Lục Dương đúng giờ đi tới chung cư Hoa Đình, Tiền Mẫu đã ở trước cổng tiểu khu chờ đợi, nhìn thấy chiếc Toyota của con trai đi đến, liền mang theo hai thùng sữa bò đi tới...

Lục Dương xuống xe, đem thùng sữa để vào trong cốp.

"Từ siêu thị Tần tỷ mua sao?"

Lục Dương hỏi.

"Ừ...Nàng không lấy tiền, ký sổ rồi."

Tiền Vân trả lời một câu, đi vào trên xe, ngồi bên cạnh Tiền Tiểu Hoa.

"Dì, cháu là Tiền Tiểu Hoa..."

Tiền Tiểu Hoa trời sinh hoạt bát, chủ động mở lời chào hỏi.

"Tiểu Hoa à, cháu lớn lên thật xinh đẹp, giống hệt với mẹ cháu lúc nhỏ."

Tiền Vân nhìn Tiền Tiểu Hoa, nhớ lại sự tình trước đây, lúc trước Tiền Hiểu Hồng đi học, Tiền Vân cùng bà ngoại Lục Dương cũng thường xuyên đi qua xem, ngày lễ tết cũng tới thăm, vì vậy biết mẹ Tiền Tiểu Hoa lúc nhỏ thế nào.

Nếu như không phải đột nhiên dọn đi, cũng sẽ không mất liên lạc như vậy.

"Tiểu Hoa, mẹ cháu hiện tại làm việc gì? Vất vả không."

Tiền Vân muốn nghe ngóng hiện trạng của muội muội mình.

"Không vất vả, không vất vả....Mẹ cháu làm giáo viên, hiện tại trường dưới quê không có nhiều học sinh lắm, nên lão sữ vẫn tương đối thanh nhàn, chỉ là tiền lương quá thấp, một tháng mẹ của cháu mới được hơn nghìn." Tiền Tiểu Hoa nói ra.

"Bên phía dì cũng vậy, học sinh đều đi lên thị trấn học, trường trong thôn cũng chẳng được mấy mốc, còn không được tu sửa."

Tiền Vân cũng nói.

Hai người trò chuyện lần nhãu.

Trên xe, hai người nói qua nói lại, quan hệ cũng thân mật thêm vài phần.

Lục Dương thì chuyên tâm lái xe.

Hơn một tiếng lái xe, dựa theo chỉ dẫn bản đồ, xe dừng lại trước cổng trường tiểu học Bạch Dương.

Hiển nhiên đây là nơi Tiền Hiểu Hồng đi làm, cho dù trường học được nghỉ, nhưng cũng không phải tất cả học sinh đều về nhà, còn có mấy nha đình bận rộn để lại con cái ở trường học, Tiền Tiểu Hoa trên xe đã gọi điện, biết hôm nay là ca trực của mẹ.

Trường học đã rất cũ.

Cánh cổng đã bị sắt loang lổ.

Ở bên cạnh cổng chính có một cánh cổng nhỏ, cửa nhỏ mở ra một khe, là nơi đệ tử đi ra đi vào, Tiền Tiểu Hoa đi tới gõ cửa, không đến một hồi, một lão đầu bảo vệ đi ra.

"Người nào vậy."

Ánh mắt lão đầu này không được tốt lắm.

''Phan lão đầu, là cháu, mở cửa a."

Tiền Tiểu Hoa lớn tiếng nói.

Lão đầu này tầm bảy tám chục tuổi, nhìn chằm chằm một hồi, mới nhận ra người tới, liền phá lên cười ha há: "Đây không phải là Tiểu Hoa sao? Sao lại về rồi, đối tượng tìm được chưa, mẹ ngươi nói ngươi ở Lục Thành đi làm, có thật vậy khôn?"

"Phan lão đầu, cháu có bạn trai rồi, người cũng đừng giả vờ quan tâm nữa, tranh thủ thời gian mở cửa a."

"Hảo hảo hảo."

Cửa mở ra.

Tiền Tiểu Hao giới thiệu một chút Lục Dương cùng Tiền Vân, nói là thân thích nhà bọn họ, lão đầu cũng cười ha hả chào hỏi, người dưới quê cho Lục Dương cảm giác rất thuần phác....

Tuy rằng ở đây là ngoại thành Lục Thành, nhưng chỗ này lại là vùng nông thôn, một đường tới đây, hai bên đường đều là ruộng lúa, dựa theo Tiền Tiểu Hoa nói, người ở chỗ này, đại đa số đều ra ngoài làm công.

Người còn ở lại chỗ này đa số đều là người già yếu, ruộng lúa trong thôn là do những lão nhân này trồng đấy, không có biện pháp, trồng trọt một năm cũng không bằng ra nhà xưởng làm hai tháng, người trẻ tuổi tự nhiên sẽ chọn con đường tốt hơn.

Sân trường cũng khôn rộng, chỉ có một bãi đất đơn sơ cùng một tòa nhà lầu, ngược lại ven đường có mấy cái cây Bạch Dương rất lớn, không biết nó có liên quan gì đến tên trường không.

Chương 1042: Người Lương Thiện (2)

Tiền Tiểu Hoa gọi một cuộc điện thoại, mang theo hai người Lục Dương đi tới lầu dạy học.

Bọn hắn vừa tới.

Mẫu thân Tiền Tiểu Hoa từ trong phòng học đi ra.

Tiền Vân đi lên phía trước, liếc mắt nhìn thấy được đối phương, bốn mắt nhìn nhau, Tiền Vân nhận ra, đây chính là muội muội thất lạc nhiều năm của mình.

"Hiểu Hồng."

Tiền Vân bước nhanh tới.

Lục Dương cùng Tiền Tiểu Hoa liếc nhìn nhau, đều cầm theo đồ vật rời đi, không quấy rầy tỷ muội hai người gặp nhau sau nhiều năm.

"Vân tỷ..."

Tiền Hiểu Hồng cũng nhìn phát nhận ra Tiền Vân.

Tiền Hiểu Hông thời cấp hai mới chuyển đến đây, sự tình hồi nhỏ vẫn còn nhớ rõ, nhận ra Tiền Vân chính là vị tỷ tỷ thường xuyên chạy qua nhà nàng chơi đùa, chẳng quá lúc đó nàng cũng không biết quan hệ tỷ muội của hai người.

Hôm nay, đã nhiều năm như vậy, người vật không còn, cũng không cần phải truy cứu trách nhiệm ai đúng ai sai.

"Hiểu Hồng, đã nhiều năm như vậy, không nghĩ tới chúng ta còn có thể gặp nhau, ngươi so với ta gầy đi rất nhiều, những năm nay vất vả rồi."

"Tỷ, ta rất tốt, ta tốt nghiệp xong ở trong thôn làm lão sư, cũng không tệ lắm, còn chị."

"Ta lúc trước tốt nghiệp xong, tới nhà xưởng làm việc, về sau nhà xưởng đóng cửa, liền đến căn tin trường học làm đầu bếp, về sau, Tiểu Dương ở huyện mở một cửa hàng, ta và anh rể ngươi tới đó làm."

"Không tệ nha, vậy là làm lão bản rồi."

"Đương gia ngươi thì sao?"

"Hắn ở quê làm kế toán."

"n, vậy cũng được, ăn cơm nhà nước..."

...

Hai người ôn lại chuyện cũ.

Tiền Tiểu Hoa mang theo Lục Dương đi tới phòng học.

Trong phòng học có bảy tám học sinh, có đứa rất lớn, cũng có đứa nhỏ một chút, cả đám đều tò mò đánh giá hai người, trong sanh mắt tràn đầy sự tò mò cùng đơn thuần.

"Tiểu Hoa tỷ."

Một nữ hài chạy tới, nhận ra Tiền Tiểu Hoa.

Tiền Tiểu Hoa ôm lấy nữ hài, xoa xoa đầu, nhìn Lục Dương nói ra:" Nàng tên là Hồ Tiểu Mẫn, là học sinh của lớp mẹ ta, trong nhà chỉ còn phụ thân, nhưng ba ba của nàng cũng tới Lục Thành làm công, không có thời gian quay về, liền ở lại trường học."

"Tiểu Hoa tỷ, đây là bạn trai của tỷ đúng không?"

Tiểu cô nương mở to mắt, nhìn ngắm Lục Dương, trong mắt tràn đầy vẻ tò mò.

"Đừng nói mò, hắn gọi là Lục Dương, là đệ đệ của ta, cũng là bạn trai của khuê mật ta, mẹ của hắn là tỷ tỷ của Tiền lão sư."

"Khuê mật là gì?"

"Là bạn tốt."

"Thế Nhị Đản cũng là khuê mật của em sao?"

Ặc.

Tiền Tiểu Hoa nhịn không được cười cười.

"Không phải không phải, chỉ có giữa hai nữ hài, mới có thể gọi là khuê mật."

Lục Dương liếc qua Tiền Tiểu Hoa, đây là đem từ nam khuê mật xóa đi phải không?

Tiền Hiểu Hoa không biết Lục Dương đang nghĩ gì, nàng lấy ra kẹo que cùng bim bim phân cho Tiền Hiểu Hoa một chút.

Những hài tử khác thấy vậy hâm mộ không thôi, nhưng bọn hắn không quen biết Tiền Tiểu Hoa, vì vậy không dám tới đòi hỏi, Tiền Tiểu Hoa đem cái túi đặt trên bàn, nói ra: "Mỗi người đều có, đều tới đây lấy đi."

Nghe nói như thế, một đám hài tử như ong vỡ tổ chạy tới, đem Tiền Tiểu Hoa vây cực kỳ chặt chẽ....

"Em muốn ,em muốn."

"Em cũng muốn."

Tiền Tiểu Hoa đếm nhân số, phân cho mỗi người một ít.

Sau khi nhận được đồ ăn vặt, ai nấy đều nghiêm túc nói cảm tạ, hài tử nghèo thường thường sớm hiểu chuyện, biết được chút đạo lý đối nhân xử thế, Lục Dương cũng đem thùng sửa bò mở ra, chia cho mấy hài tử này, đồng dạng cũng gặt hái không ít lời cảm ơn.

"Đây là sữa mẹ ta chuẩn bị cho nhà ngươi đấy, ta lấy ra chia, ngươi không có ý kiến gì chứ?"

Phất phất tay, để hài tử đi qua một bên chơi đùa.

Lục Dương nhìn Tiền Hiểu Hoa hỏi.

"Coi như đưa cho mẹ ta, nàng cũng sẽ phân cho mấy hài tử này, trong nhà cũng không có ai hết, cũng không ai uống mấy thứ này..."Tiền Hiểu Hoa nhìn một đám hài tử líu ríu trò chuyện, lộ ra mỉm cười.

"Cũng đúng...Dì nhỏ thích gì, để ta đi chuẩn bị một chút."

Lục Dương nhìn nhìn ngoài cửa.

Hai trưởng bối vẫn còn ở dưới táng cây trò chuyện, giống như có chuyện nói không hết.

"Mẹ của ta sao?"

Tiền Tiểu Hoa suy nghĩ một chút, nhìn theo ra ngoài nói ra: "Ta cũng không biết đời này bà thích gì, giống như không có yêu thích gì đặt biệt, ngoài trừ mấy hài tử này đi..."

Tiền Tiểu Hoa nhìn những hài tử ở đây.

Đây hẳn là thứ mẹ mình ưa thích.

Lục Dương chú ý tới, trong phòng có một cái bảng đen, trên đó vẽ lão sư cùng một đám hài tử, từ đầu tóc dài có thể nhìn ra, lão sư này hẳn là dì nhỏ.

Lại nhìn căn phòng học một chút.

Bàn học đều được làm bằng gỗ, mặt bàn gồ ghề, đã không biết sử dụng biết bao nhiêu năm, sớn phía trên đã không còn, ghế cũng được làm bằng gỗ, đồng dạng cũng rất cũ kĩ.

Trong phòng không có lò sưởi, cũng không có điều hòa, cho dù Lục Dương mặc áo khoác, cũng có thể cảm nhận được một cỗ hàn khí.

Những hài tử này, ăn mặt đều hết sức tùy ý, áo khoác cũ nát đầy chỗ vã không biết đã mặt mấy năm.

Nữ sinh tên Hồ Tiểu Mẫn kia, trên mặt đỏ bừng, trên bàn tay còn nhìn thấy tổn thương do giá rét.

"Ngôi trường này, có bao nhiêu học sinh?"

Lục Dương nhìn nhìn Tiền Tiểu Hoa hỏi.

"Ngươi hỏi chuyện này để làm gì?"

Tiền Tiểu Hoa có chút kinh ngạc.

"Trả lời ta là được."

Lục Dương không có giải thích.

Tiền Tiểu Hoa hừ một tiếng: "Ngươi có phải khi dễ Chu Đình Đình thành quen rồi không, thái độ gì vậy, ta là biểu tỷ của ngươi đấy..."

Tuy rằng nói như vậy, nhưng Tiền Tiểu Hoa vẫn thành thật trả lời vấn đề.

Trường tiểu học Bạch Dương, chỉ có lớp một đến lớp năm, không có lớp sáu, lớp sáu cần phải lên trường thị trấn để học, mà học sinh từ lớp một đến lớn năm cũng không nhiều lắm, chỉ có một trăm lẻ mấy người, tính bình quân xuống, một lớp cũng chỉ tầm hai mươi người.

(Khối tiểu học bên Trung Quốc từ lớp 1 đến lớp 6, THCS từ lớp 7 tới 9,...)

Lục Dương nghĩ đến trường tiểu học của mình, lớp nào cũng đầy đấy, ít nhất cũng phải năm sáu chục người, so sánh mà nói, học sinh nơi này quá ít.

Điều này cũng không phải lạ.

Nhà hơi có chút điều kiện, liền đưa con mình tới trường trên thị trấn học, đỡ phải đổi trường, bọn họ có thể ở trên thị trấn làm công, hay đưa con lên trị tấn học...Những đứa nhỏ ở lại trong thôn học, đều là gia đình có hoàn cảnh không tốt.

"Ngươi còn chưa nói, hỏi chuyện này làm gì vậy?"

Tiền Tiểu Hoa tò mò hỏi.

Lục Dương lấy điện thoại ra, tìm tìm số ,cười nói: "Ta cho bọn nhỏ quà tết không được sao?"

Nói xong.

Hắn bấm điện thoại.

"Tiểu Từ, chuẩn bị một ít balo, bao tay, khăn quàng, quần áo mùa đông cho hài tử, còn có bàn học, ghế ngồi, mỗi thứ chuẩn bị 110 phần, tắt máy tôi gửi địa chỉ đến, có thể thì tốt nhất đưa đến đây trước trời tối...."

Chương 1043: Quyên Tặng (1)

Giữa trưa.

Tiền Hiểu Hồng vì muốn chăm sóc mấy hài tử này, liền lựa chọn ở lại căn tin trường học dùng bữa.

Đồ ăn tự làm đấy.

Hai tỷ muội Tiền Vân cùng Tiền Hiểu Hồng vào căn tin phòng bếp một lúc lâu, đem ra hai ba món đồ ăn, mặn chay đều có cả, món chay thì đậu phụ sốt cà chua, món mặn thì thịt kho tàu cùng khoai tây hầm gà.

Làm xong, mấy người dọn đồ ăn lên phòng học.

Tiền Tiểu Hoa kêu một tiếng ăn cơm.

Một đám tiểu bằng hữu liền vây quanh cà mèm.

Lục Dương cầm cái muỗng múc đồ ăn cho mấy đứa nhỏ, mỗi người đều được một bát lớn, Tiền Tiểu Hoa cũng đi ra ngoài, đưa cho lão đầu bảo vệ một phần, làm xong, bọn hắn ngồi xuống bục giảng dùng bữa

Mặc dù là bữa tập thể.

Nhưng mùi vị cũng không tồi.

Khoai tây rất mềm, gà rất ngon, đây cũng là món ăn sở trường của Tiền Vân.

Thời điểm trước đây làm ở căn tin trường học, có đôi khi đầu bếp chính khá bận, Tiền Vân đều đi lên hỗ trợ, cũng có thể coi là nửa người đầu bếp, đối với những món ăn này, kinh nghiệm vẫn còn rất dày đấy.

Có đôi khi, nàng hay nói giỡn rằng, nếu không làm việc ở căn tin nữa, sẽ đi ra ngoài mở quán bán cơm.

Đương nhiên.

Ý nghĩa này thủy chung không có được thực hiện.

Lúc ăn cơm, Tiền Tiểu Hoa nói: "Mẹ, vừa rồi Lục Dương nói, cho trường tiểu học Bạch Dương mấy thứ gì đó."

Tiền Tiểu Hồng kinh ngạc nhìn Lục Dương.

Sau đó khoát tay nói ra: "Không cần, không cần đâu, trường học không thiếu gì cả...."

Nói lời này, tự nhiên không muốn Lục Dương tiêu sài hoang phí.

Tiền Vân cười ha hả nói: "Phần tâm ý này của Tiểu Dương, cứ nhận đi, coi như nó không làm, ta cũng tính làm vậy, hài tử chỗ này từng đứa một đều rất đáng thương."

Nhìn xung quanh một vòng.

Tiền Vân cảm thán một tiếng.

Ba ngày nghỉ tết nguyên đán, những học sinh này đều lưu lại trường học, nói ở lại trường học cho dễ nghe chứ thật chất là không có nhà để về....Tiền Vân lúc trước cũng làm đi làm ở trường tiểu học trong thị trấn, điều kiện bên kia tốt hơn chỗ này rất nhiều.

Lục Dương cũng nói: "Dì nhỏ, chỉ là cho đám nhỏ một chút đồ mà thôi, hiện tại đoán chừng đã chuẩn bị xong, buổi chiều có thể mang tới."

"Tiểu Dương, dì thay mấy đứa nhỏ này cảm ơn cháu."

Tiền Hiểu Hồng cảm thán một tiếng.

"Dì nhỏ, dì nói gì vậy, đây là tấm lòng của cháu cho bọn nhỏ, dì cảm tạ cháu làm gì."

Lục Dương gắp miếng cơm, cười cười.

"Dì cũng không phải đồ ngốc, nếu như dì không làm giáo viên ở đây, cháu cũng sẽ không tới nơi này, nên cháu quyên đồ cũng có phần dì trong đó..."Tiền Hiểu Hồng không có cự tuyệt, lại hỏi: "Bạn gái của cháu Đình Đình đâu rồi, sao không đi them cùng một chỗ về."

Lục Dương lặng lẽ nhìn thoáng qua mẹ.

Tiền Vân đánh mắt nhìn sang.

Lời này không cách nào trả lời a.

Lục Dương vô cùng bĩnh tình giải thích nói: "Đình Đình cùng Tiểu Hoa phải có một người ở lại trông cửa hàng! Trong tiệm không thể không có ai chăm sóc được, hôm nay nàng ở lại trong tiệm, không cùng một chỗ chạy tới chỗ này...."

"n, lần sau để Tiểu Hoa ở lại trong tiệm, cháu cùng nàng chạy qua đây chơi đùa một chút."

Tiền Hiểu Hồng nói ra.

"Được a."

Tiền Tiểu Hoa cũng gật đầu đáp ứng.

Nói qua nói lại, lại nói tới chuyện kết hôn của Lục Dương, Tiền Hiểu Hồng cũng biết Lục Dương sắp tốt nghiệp đại học rồi, liền hỏi hắn lúc nào thì đám cưới, Tiền Vân ấp úng không thôi, cũng không biết trả lời thế nào.

Lấy hiện trạng của nhi tử lúc này, để muốn kết hôn, chỉ sợ không phải chuyện dễ dàng.

Ở trong lòng Tiền Vân, nàng mong muốn ai làm con dâu nhất, vậy khẳng định là Liễu Thanh Thanh...Không nhắc đến nguyên nhân là Tiểu Tiểu Thanh, nhưng chỉ với tính cách hiền thê lương mẫu kia, cũng là tính cách mà người thế hệ trước ưa thích.

Nhưng cuối cùng nhi tử lựa chọn thế nào, nàng cũng không có biện pháp!

Tiền Hiểu Hồng không nhìn ra được sự khác thường, có thể cảm thấy Lục Dương tuổi còn nhỏ, không muốn lập tức kết hôn, cũng liền không nhiều lời, đúng lúc này, một học sinh tới lấy thêm cơm Lục Dương đứng dậy hỗ trợ, đem vấn đề chuyển đi.

Bữa cơm này.

Học sinh trong trường ăn rất thoải mái.

Bọn hắn ở cùng Lục Dương cũng dần dần trở nên quen thuộc.

"Lục Dương ca ca, hôm nay là tết sao"

Hồ Tiểu Mẫn bưng cái chén không chạy tới, ánh mắt chớp chớp.

"Nếu dựa theo lịch dương mà tính, ngày 1 tháng 1 hôm qua mói là tết, hôm nay là ngày 2 tháng 1 rồi..."

Lục Dương giải thích cho nàng.

"n, ân."

Hồ Tiểu Mẫn gật đầu.

"Tiểu Mẫn, ăn no chưa?"

Lục Dương nhìn nhìn, đồ ăn trong nồi còn dư lại một chút, không phải rất nhiều, nhưng cũng đủ thêm một phần.

Hồ Tiểu Mẫn nấc một cái, lắc đầu nói ra:" Ăn no rồi, em ăn hai chén rồi, để cho người khác đi, để lại cho Nhị Đản, hắn mỗi ngày đều ăn nhiều nhất."

Hồ Tiểu Mẫn nhắc đến Nhị Đản, chính là một nam hài có làn da ngăm đen, niên kỷ cũng không lớn lắm, tầm khoảng bảy tám tuổi, ưa thích cười ngây ngốc, lộ ra hàm răng trắng tinh.

"Nhị Đản, cho em."

Lục Dương kêu Nhị Đản tới, đem toàn bộ đồ còn dư lại để vào trong bát của hắn.

Nhị Đản cười ngây ngô hai tiếng, dưới sự nhắc nhở của Hồ Tiểu Mẫn, hắn mới biết cảm ơn Lục Dương ca ca.

Bên trong mấy hài tử này, Hồ Tiểu Mẫn thoạt nhìn tuổi không được lớn lắm, nhưng cũng là người hiểu chuyện nhất, Lục Dương ưa thích cùng nàng nói chuyện phiếm."

"Tiểu Mẫn, em ưa thích ở nhà hay đến trường."

"Trường học."

Hồ Tiểu Mẫn không chút do dự nào, liền nói ra đáp án.

Đổi lại những người khác, đoán chừng đều là về nhà, Lục Dương nhớ lại bản thân khi còn bé, mỗi ngày đều mong tới ngày chủ nhật cùng kỳ nghỉ hè, nghỉ đông, nếu có lựa chọn, hắn muốn ở nhà mãi không đến trường.

"Vì sao?"

Lục Dương hỏi.

Hồ Tiểu Mẫn nói ra: "Trường học có Tiền lão sư, còn có Nhị Đản, còn rất nhiều bạn học, Tiền lão sư làm đồ ăn rất ngon, em vô cùng ưa thích...."

"Trong nhà thì sao?"

"Trong nhà không có ai nha, trở về chỉ có thể tới nhà nhị thúc ăn mì, có đôi khi ăn không đủ no..."

Lục Dương lúc này mới nhớ lại, Tiền Tiểu Hoa đã từng nói qua, mẹ của Hồ Tiểu Mẫn bỏ đi, phụ thân thì tới Lục Thành làm công, bình thường lâu lâu mới có dịp về nhà, vừa không có mẫu thân, trong nhà lại có con mình, cho dù thân thích cũng không thể chăm sóc được.

"Lục Dương ca ca, em đi ra ngoài rửa chén đây, để em giúp anh rửa chén."

Hồ Tiểu Mẫn nhìn cái chén không trên tay Lục Dương.

"Tí nữa em cùng Tiểu Hoa cùng nhau rửa, em đi trước đi."

"Ừ, đi đây."

Nhìn Hồ Tiểu Mẫn chạy khỏi phòng học, Lục Dương có vài phần cảm thán, con nhà nghèo sớm phải lo việc nhà, tiểu hài tử trưởng thành sớm, cũng có lý do cả đấy, đặc biệt là sau khi có Tiểu Tiểu Thanh, Lục Dương nghe xong cũng cảm động lây.

Hắn hy vọng con của mình, có thể vô ưu vô lo, vui sướng vượt qua tuổi nhỏ, mà không cần phải trưởng thành sớm, hiểu chuyện...

Hiệu suất của Từ Phượng Niên không tệ.

Khoản bốn giờ chiều.

Liền mang theo mấy chiếc xe tải cỡ lớn chạy tới, dừng trước cổng trường tiểu học Bạch Dương, mấy chiếc xe tải này đem con đường bên còn lấp kín, khiến không ít dân cư ở phụ cận chạy ra ngoài nhìn xem, không biết chuyện gì xảy ra.

Đến cả hiệu trưởng tiểu học Bạch Dương, cũng bị kinh động, vội vội vàng vàng chạy đến trường học.

Chương 1044: Quyên Tặng (2)

Làm hiệu trưởng ở đây, hoặc là do không tiền không thế, không thể chuyển đi nơi khác, hay là có chút trách nhiệm ở trong đó, dù sao, ở một ngôi trường tiểu học rách nát này, cũng không có mấy học sinh, căn bản không có chất béo gì để ăn.

Biết được những chiếc xe tải này đều là vật tư, do người có hảo tâm tới quyên góp, vị hiệu trưởng gần sáu mươi tuổi này, nhịn không được nước mắt tuôn rơi.

...

"Lục tiên sinh, ngài yên tâm, những chiếc bàn này, ta sẽ lập tức an bài đến từng phòng học, còn có những đồ dùng kia nữa, cam đoan sẽ phát đến từng tay các em học sinh, người xem ở đây có thể làm chứng!"

Hiện trưởng có chút ăn nói lộn xộn.

Những năm nay.

Hắn làm hiệu trưởng ở đây cũng không phải ngắn, còn lần đâu tiên được người khác quyên tặng, thậm chí còn không biết nên xử lý thế nào.

"Phan hiệu trưởng, tôi tin nhân cách của ngài....Đây là danh sách vật tư, ngài nhìn đi."

Lục Dương đem danh sách từ tay Từ Phượng Niên giao cho Phan hiệu trưởng.

Trong tờ giấy này viết đầy đủ các loại vật tư mang tới, ngoài trừ bàn học, ghế ngồi, balo, áo ấm....Còn có một chút đồ dùng sinh hoạt, cùng với mấy trăm cân sủi cảo, ngoài trừ bàn ghế ra, những thứ khác đều từ cầm trong kho hàng của Csite đến đấy.

Phan hiệu trưởng lần nữa liên tục cảm tạ, thề thốt sẽ đem những thứ này chuyển đến tay học sinh.

Tiếp theo.

Phan hiệu trưởng nhờ ít thôn dân vây xem, hỗ trợ đem vật tư từ trên xe chuyển xuống, tạm thời đặt ở trong một phòng học để trống, nhân số trường học mỗi năm càng ít, phòng học không được sử dụng cũng càng nhiều, vừa dễ dàng dùng để làm nhà kho.

Về phần sủi cảo, cũng không lo lắng bị hư, lấy thời tiết này, chính là kho lạnh tốt nhất.

Bây giờ còn là ngảy nghỉ, nhóm vật tư này còn phải đợi học sinh tựu trường mới có thể phát đi...Về phần mấy học sinh ở lại trường học, có thể đi trước một bước nhận lấy đồ của mình.

Có chút gia hỏa ở tại chỗ thay chiếc áo bông mới, hết sức vui vẻ...

Hồ Tiểu Mẫn cũng lấy một chiếc áo thử thử, sau đó cởi ra, bỏ lại vào trong túi, tiếp tục mặc chiếc áo vá kia của mình, Tiền Tiểu Hoa đi tới hàn huyên vài câu.

"Sao nha đầu kia không thay đồ!"

Thời điểm Tiền Tiểu Hoa tới đây, Lục Dương hỏi.

Tiền Tiểu Hoa lắc đầu: "Nàng nói chưa mặc, nói cái áo này nhìn rất đẹp, có thể lưu lại đến năm mới để mặc, đến lúc đó ba ba của nàng cũng không cần phải tiêu tiền mua quần áo mới, cũng có thể tự mua cho mình một bộ, nàng còn nói, phải mặc bộ này đi thăm người thân năm mới."

Hừm...

Lục Dương thở dài một hơi.

...

Buổi chiều trôi qua, sau khi di chuyển mấy món vật tư này vào nhà kho, đợi đến lúc làm xong thì trời cũng đã đổi tối, lần này đám người Lục Dương cũng không lưu lại, cự tuyệt lời mời của hiệu trưởng, thừa dịp trời còn chút bóng mà chạy về Lục Thành.

Dù sao đường ở chỗ này cũng không phải là dễ đi.

Đến Lục Thành thì đã bảy giờ tối.

Bởi vì trên đường có chút kẹt xe, Lục Dương trực tiếp đi đường vòng, trước đem Tiền Tiểu Hoa đến khu đại học thành đông, sau đó mới mang theo mẹ Tiền Vân hồi phủ.

Trên đường đi, Tiền Vân không biết đang suy nghĩ điều gì, không nói lời nào.

Chờ Tiền Tiểu Hoa xuống xe, nàng mới lên tiếng: "Tiểu Dương, nói chuyện với mẹ một chút, con tính thế nào đây? Qua năm nay con cũng hai hai tuổi rồi, cũng không thể một mực như vậy được..."

"Kết hôn sao? Đợi tốt nghiệp Đại học xong con sẽ kết hôn."

Lục Dương bình tĩnh nói.

Nhìn bộ dạng bình tĩnh của nhi tử, Tiền Vân nổi giận, nàng tức giận nói :"Kết hôn, kết hôn với ai?"

"Cái này con tự có tính toán của mình."

Lục Dương qua loa nói.

"Mẹ cảm thấy Thanh Thanh cũng không tệ..."

"Vậy mẹ hảo hảo sống chung với nàng đi!"

Lục Dương không có phản bác, cũng không nói ra ý kiến của mình.

Tiền Vân không biết làm thế nào, dứt khoát không thèm nghĩ nữa, bất kể là ai, mình chỉ cần chịu trách nhiệm chăm cháu là được rồi, những chuyện khác, để cho thằng con này đâu đầu đi.

Xoa xoa đầu.

Tiền Vân cảm giác như mình đã được giải thoát.

"Dì nhỏ nói, tết năm nay sẽ quay về quê sao?"

Trên đường đi, Lục Dương thay đổi chủ đề.

"Ừ, nói là sang năm, quay về huyện Thanh Sơn nhìn xem...Dù sao, cũng nhiều năm như vậy rồi mà."

Tiền Vân thở dài.

"Nếu bà ngoại nương biết chuyện này, khẳng định sẽ rất vui vẻ đi."

Lục Dương thuận miệng nói ra.

"Hay là trước đừng nói với bà...Vạn nhất đến lúc đó dì nhỏ không có thời gian, cũng không dễ giải thích."

"Ừ, để đến đó rồi tính."

Trở lại chung cư Hoa Đình, Tiền Vân cũng không nhắc tới mấy chuyện này nữa, mới bước vào phòng liền gửi được mùi cơm chín...

Trong phòng bếp.

Liễu Thanh Thanh đang bận rộn.

Tiểu Tiểu Thanh ngồi trong xe đẩy, ngay tại cửa phòng bếp nhìn xem, mở đôi mắt to sáng ngập nước, tràn đầy tò mò nhìn vào trong...

"Hắt xì...."

Tiểu nha đầu này liền bị sặc, nước mũi chảy ra.

Tiền Vân vội vàng đi qua, đem chiếc xe đẩy kéo đi.

"Tiểu gia hỏa này, chạy qua đây làm gì? Trong này có gì mà nhìn."

Nhìn đồ ăn trong phòng bếp đã được làm xong, trong lòng Tiền Vân đối với Liễu Thanh Thanh lại cảm thấy hài lòng, con dâu tốt như vậy, nếu Lục Dương phụ nàng, bà tuyệt đối sẽ không tha thứ cho đứa con trai này đâu.

Lục Dương ôm lấy Tiểu Tiểu Thanh, ở ngoài cửa đứng nhìn.

"Mẹ, Lục Dương, hai người về rồi, cơm sắp xong rồi đây."

Liễu Thanh Thanh lau tay ở trên chiếc tạp dề.

"Anh cũng không nói tối nay về nhà ăn cơm, em sao biết làm nhiều đồ ăn như vậy?"

Lục Dương nhìn nhìn trên bàn, đã có ăn món ăn, nếu Liễu Thanh Thanh một mình dùng bữa, khẳng định không nấu nhiều như vậy.\

Hắn nhớ kỹ lúc đi không nói, tối nay sẽ về nhà dùng cơm mà.

"Trước khi anh quay về, không phải có gọi điện sao, em nhìn thời gian lúc đó, còn chưa tới giờ cơm, liền biết hai người chưa dùng bữa, hơn nữa lái xe xa như vậy, trở về nấu ăn quá phiền toái rồi, dù sao em cũng chỉ chăm sóc Tiểu Tiểu Thanh, không có việc chỉ, thuận tay vào bếp làm vài món ăn, cũng may, thời gian vừa vặn."

Tắt đi bếp gas, Liễu Thanh Thanh lau lau một chiếc đĩa, đem món thịt xao ràu đổ vào.

Tiền Vân đi qua đem đồ ăn dọn lên.

"Nếu mẹ cùng anh ra ngoài ăn thì sao?"

Lục Dương hỏi.

Liễu Thnah Thanh cũng đem hai món khắc bưng ra: "Mẹ không thích ăn ở bên ngoài, đến nhà rồi, nhất định sẽ trở về nhà nấu ăn, hắc hắc, xem ra em đoán đúng rồi..."

"Ba."

Tiểu Tiểu Thanh cũng hợp thời kêu một tiếng.

"Ừ"

Lục Dương ôm con gái hôn một cái.

"Ba."

"Ừ."

Vừa ăn cơm, một bên cùng Tiểu Tiểu Thanh chơi đùa, cảm giác mỏi mệt trên người hoàn toàn biết mất, ăn cơm xong, Tiền Vân đem Liễu Thanh Thanh đuổi khỏi phòng bếp, vào trong rửa chén....\

Liễu Thanh Thanh đành phải tới phòng khách, giám sát Lục Dương đang pha sữa bột.

Ăn uống no say, Tiểu Tiểu Thanh cũng không quậy nữa, dỗ dàng một chút, liền nằm vào trong nôi đi ngủ.

Lục Dương cũng tẳm rửa một chút, thay đồ nằm lên giường.

Trước khi ngủ, Lục Dương theo thói quen lướt điện thoại, nhìn xem có tin nhắn nào bỏ sót hay không, không nghĩ tới có thật, tin nhắn là do Triệu Oánh Oánh gửi tới, Lục Dương nhìn nội dung.

[Chín giờ sáng ngày mai, Đại học Công Nghiệp Lục Thành, cuộc thi IELTS sẽ được diễn ra ở đó, ta cùng Quan Quan cũng đi].

Triệu Oánh Oánh sao lại gửi tin nhắn này?

Trong lòng Lục Dương cũng đã đoán được.

Suy nghĩ một chút.

Lục Dương soạn lại một tin nhắn gửi lại.

[Đã biết!].

Chương 1045: Cẩu Độc Thân (1)

Sáu rưỡi sáng.

Lục Dương liền lái xe tới trước cổng trường Đại học Hà Đông, cuộc thi IELTS của Quan Nguyệt bắt đầu vào chín giờ sáng, tính cả thời gian sớm vào phòng cùng kẹt xe, đại khái bảy giờ sáng phải lên đường.

Trước cổng trường học bóng người thưa thớt, chỉ có rải rác mấy đôi uyên ương từ bên ngoài quay về trường, thấy người còn chưa tới, Lục Dương lặng lẽ gửi tin nhắn cho Triệu Oánh Oánh, sau đó xuống xe, đi tới cửa hàng đối diện mua mấy cái banh bao cùng sữa đậu nành.

Sáng sớm liền xuất phát đến bên này, Lục Dương còn chưa kịp ăn điểm tâm.

Lần này tới đây.

Lục Dương cũng là đột nhiên tập kích, không sớm nói với Quan Nguyệt.

Lầu Hoa Mai, ký túc xá nữ sinh.

Trời bên ngoài mới rạng sáng, mà bốn nữ sinh trong phòng đã tỉnh.

Triệu Oánh Oánh cùng Quan Nguyệt đang thu dọn đồ vật để đi thi.

Bút, viết, giấy chứng nhận, toàn bộ đều bỏ vào trong túi xách, lần nữa kiểm tra lại một chút, Triệu Oánh Oánh nhìn nhìn chiếc đồng hồ điện tử ở trên bàn, nói ra: "Quan Quan, sắp bảy giờ rồi, chúng ta đi thôi..."

."Ừ."

Quan Nguyệt mang chiếc balo vàng nhỏ lên lưng.

"Yến Tử, Hoàng Hà...Chúng ta đi đây."

"Cố gắng lên, Quan Quan, Oánh Oánh, tranh thủ thi một lần liền thông qua!"

"Cố gắng lên!"

Trương Yếu cùng Hoàng Hà nhìn hai người động viên.

Đi xuống lầu.

Thời điểm đi ngang qua căn tin, Quan Nguyệt hỏi: "Oánh Oánh, chúng ta vào mua đồ ăn sáng đi?"

"Được, để búng đói vào thi cũng không làm bài được, mua chút đồ ăn mang theo." Triệu Oánh Oánh suy nghĩ một chút nói ra.

"Vậy ngươi muốn ăn cái gì? Hôm nay ta mời!"

"Bánh bao là được rồi."

"Ngươi ở đây đợi một chút, ta chạy đi mua."

Nói xong Quan Nguyệt đi vào căn tin, Triệu Oánh Oánh ở bên ngoài đợi một hồi, gió lạnh thổi qua, Triệu Oánh Oánh thắt chặt khăn quàng cổ, lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua thời gian ,sau đó nhìn thấy tin nhắn Lục Dương gửi tới.

Triệu Oánh Oánh cẩn thận nhìn thoáng qua cửa chính căn tin, thấy Quan Nguyệt vừa mới đi vào, chắc có lẽ không nhanh như vậy đi ra đâu, xác định không thấy ai để ý, Triệu Oánh Oánh mới lén lút mở khóa điện thoại, nhìn tin nhắn gửi tới.

Sau đó nàng liền thấy được nội dung.

"Lục Dương ở trước cổng trường?"

Nhìn thấy nội dung tin nhắn, Triệu Oánh Oánh có chút kinh ngạc, sau đó nàng trả lời: "Quan Quan đang ở căn tin mua bữa sáng, chúng ta một tí nữa mới ra ngoài."

"Được, ta chờ các ngươi..."

"Ừ."

Thu hồi điện thoại.

Triệu Oánh Oánh nhìn Quan Nguyệt ở trong căn tin, trong lòng có chút hốt hoảng, ngày hôm qua không biết ma sui quỷ khiến, làm nàng đem tin tức này với Lục Dương, vốn tưởng Lục Dương sẽ chạy tới điểm thi.

Không nghĩ tới Lục Dương lại chạy thẳng qua chỗ này.

Chẳng lẽ lại nói với Quan Quan, bản thân mình bán đứng nàng rồi?

"Oánh Oánh, sao ngươi đứng ngây người vậy? Nhớ ai à?" Quan Nguyệt đi tới, đem một túi bánh bao cùng sữa đậu nành đưa cho nàng.

Triệu Oánh Oánh nhận lấy, nói ra: "Quan Quan....Có một việc muốn nói với ngươi một chút."

"Nói gì vậy."

Quan Nguyệt thở ra ngụm khói trắng.

"Chuyện này....chuyện này..."

Triệu Oánh Oánh vốn tính nói thẳng ra, nhưng ấp úng cả buổi cũng không nói ra được.

"Không có gì, đợt lát nữa vào thi, phải ứng phó cho tốt."

"Đương nhiên rồi, lần này ta chuẩn bị rất đầy đủ."

Quan Nguyệt cười nói.

Vừa ăn bánh bao, hai người cùng một chỗ hướng cổng trường đi đến.

"Oánh Oánh, chúng ta đi taxi, hay là đi xe bus?"

Thời điểm tới cửa, Quan Nguyệt hỏi.

Triệu Oánh Oánh thầm nghĩ Lục Dương ở bên ngoài, còn gọi xe cái gì, nàng thuận miệng nói: "Đi gì cũng được, ngươi quyết định đi."\

"Vậy ngồi xe taxi đi, ta nhìn lộ tuyến, đi xe bus còn cần phải đổi trạm, vạn nhất không tới kịp thì phiền toái....Xe taxi mau hơn một chút."

"Được, theo ý của ngươi."

Đến cổng trường.

Triệu Oánh Oánh liền nhìn khắp nơi, cũng không phát hiện chiếc Audi màu đen của Lục Dương, ngược lại phát hiện một chiếc xe việt dã màu trắng đỗ ven đường.

"Oánh Oánh, ngươi nhìn gì vậy?"

Quan Nguyệt có chút nghi hoặc hỏi.

Nàng cảm thấy hôm nay bạn cùng phòng của mình có chút bất thường, giống như làm việc trái lương tâm vậy, vui buồn thất thường đấy.

"Không có...Không có gì."

Mắt thấy một chiếc xe taxi chạy tới, Triệu Oánh Oánh thầm mắng một câu Lục Dương không đáng tin cậy, như thế nào còn không xuất hiện ngăn Quan Nguyệt bắt xe....Xe taxi ngừng lại, nhưng trên xe đã có hai người.

"Các ngươi đi đâu?"

Lái xe mở cửa sổ xe trước xuống.

"Xe của ngươi không phải có người rồi sao?"

Triệu Oánh Oánh nhìn thoáng qua chỗ ngồi phía sau, lắc đầu, cảm giác bác tài này cũng quá tham rồi.

Kỳ thật tài xế ở Lục Thành đều như vậy, buổi tối cùng sáng sớm, vì để kiếm thêm tiền, bọn họ thường gom người lại chở chung.

Nếu tiện đường mà nói, có thể kiếm thêm chút tiền.

"Bọn hắn đi Đại học Công Nghiệp, nếu tiện đường mà nói, có thể đi cùng một chỗ, vị trí vừa đủ, thu các ngươi một người 15 tệ là được rồi, nếu bắt xe, cũng phải bốn mươi đấy."

Lái xe cũng không muốn mất đơn sinh ý này.

"Quan Nguyệt, Triệu Oánh Oánh, là các ngươi a."

Cùng lúc đó.

Cửa sổ phía sau mở ra, người lên tiếng là một nam sinh cao gầy, sau khi nhìn thấy hai người ,hắn trực tiếp mở cửa sổ xe xuống, nói ra: "Không nghĩ tới lại gặp các ngươi ở đây, các ngươi hôm nay cũng đi thi sao? Thật trùng hợp, vậy đi cùng một chỗ đi."

"Các ngươi quen nhau sao, vậy thì hay quá, lên xe đi, đừng chậm trễ thời gian.

Lái xe thấy bọn họ quen nhau, liền vội vàng nói.

Hai tên nam sinh này, Triệu Oánh Oánh cũng nhận thức được, đều là đồng học ở lớp bồi dưỡng IELTS, một người cùng lớp, một người ở lớp bên cạch, tuy rằng nhận thức, nhưng cũng không phải một trường, kỳ thật không phải là rất quen thuộc.

"Không được, chúng ta không vội, các ngươi đi trước đi."

Triệu Oánh Oánh khoát tay áo.

Bị cự tuyệt, sắc mặt hai tên nam sinh không tốt lắm.

Một nam sinh khác có chút quái gở nói: "Ngươi ta muốn ở lại đây đợi, thì để các nàng đợi đi."

Nhưng nam sinh cao gầy cũng không muốn buông tha, nói tiếp: "Buổi sáng rất ít xe taxi đấy, chúng ta đợi rất lâu mới có xe, nếu đến muộn kỳ thi thì rất phiền toái đấy."

Lời này làm cho Quan Nguyệt có chút do dự.

Quả thật đến muốn, là một đại vấn đề.

Nàng nhìn xung quanh một vòng, xem còn có chiếc xe taxi nào khác hay không.

"Tích tích''.

Vừa vặn đúng lúc này, truyền đến tiếng còi ô tô, lái xe quay đầu nhìn thoáng qua, vừa chuẩn bị mắng người, nhưng nhìn thấy là một chiếc Cruiser liền vội vàng ngậm miệng lại, ở Lục Thành có thể lái chiếc xe sáu bảy trăm ngàn, tuy rằng không nhất định là người còn tiền có quyền, nhưng có thể không trêu chọc thì tận lực không đi.

"Nhìn cái gì, lên xe đi!"

Thấy Quan Nguyệt ở tại chỗ ngẩn người, Lục Dương vừa cười vừa nói.

Quan Nguyệt không nghĩ tới, sáng sớm Lục Dương đã chạy tới chỗ này, rõ ràng thật bất ngờ.

"Quan Quan, bạn trai ngươi đến...Các ngươi đi trước đi."

Triệu Oánh Oánh giải thích một câu, vội vàng kéo tay Quan Nguyệt đến phía xe Lục Dương.

Lái xe bên kia thì thầm hai câu, liền lái xe rời đi, đồng học ở trên xe càng khó coi, nhưng là sinh viên, rõ ràng cũng không muốn đi trêu chọc người xã hội, hiển nhiên, dưới suy nghĩ của bọn hắn, Lục Dương có thể lái chiếc Toyota chính là người xã hội.

Về bạn trai Quan Nguyệt, bọn hắn cũng đã nghe nói, hình như là một kẻ có tiền, lúc trước báo danh tới lớp bồi dưỡng IELTS chỉ học có một tiết, về sau không đến nữa.

Cái này làm cho người ta có cảm giác, có tiền nhưng không có học vấn nghề nghiệp.

"Có chút tiền dơ bẩn liền tưởng giỏi!"

Nam sinh quái gở vừa rồi, khó chịu mở miệng nói.

"Có tiền thì liền giỏi, không có tiển sao có thể tìm được cô gái xinh đẹp như vậy làm bạn gái?"

Bác tài vừa mở miệng liền khóa lại mõm của hai người.

Chương 1046: Cẩu Độc Thân (2)

Bên phía cổng trường, Lục Dương mở cửa xe.

Hắn cười nói: "Không nghĩ tới là anh sẽ qua chứ gì."

Nhìn thần sắc khẩn trương của bạn cùng phòng, Quan Nguyệt giờ mới hiểu được, Lục Dương biết được tin này, là do Triệu Oánh Oánh mật báo đấy, khó trách vừa rồi Triệu Oánh Oánh có chút kỳ lạ, nàng có chút tức giận nói: "Oánh Oánh, sao ngươi nói với hắn?"

"Quan Quan, ta cũng là vì ngươi a, sáng sớm, vạn nhất không bắt được xe thì sao? Vì vậy mới nói cho Lục Dương." Triệu Oánh Oánh thản nhiên thừa nhận, Quan Nguyệt cũng không làm gì được nàng...Khuê mật tốt nhất của mình, đều đứng về phía Lục Dương.

Trừ đó ra, thời điểm Lục Dương đi tới lớp bồi dưỡng IELTS tìm mình, cũng là do Triệu Oánh Oánh nói cho biết sao?

Triệu Oánh Oánh cũng không biết suy nghõi của Quan Nguyệt, nếu biết khẳng định sẽ kêu oan, bản thân trong lúc vô tình lại đi cõng nồi cho

Trương Yến rồi, chuyện kia rõ ràng không phải do nàng nói mà!

"Bên ngoài lạnh lẽo, lên xe đi!"

Lục Dương thúc giục một tiếng.

Quan Nguyệt lúc này mới lên xe, Triệu Oánh Oánh cũng theo sát ở phía sau.

Xe một mực ở trong trạng thái khởi động, điều hòa cũng một mực ở ra, đóng cửa xe, so với bên ngoài như hai thế giới vậy.

Cầm lấy bánh bao đặt ở ghế phụ, cắn một miếng, Lục Dương hỏi: "Có ăn một chút không?"

"Không cần, ta ăn rồi."

Quan Nguyệt không nóng không lạnh nói.

"À, nam sinh vừa rồi là ai thế, hình như quen hai người a?"

Tự mình tiêu diệt hai phần bánh bao, Lục Dương chậm rãi di chuyển.

"Không liên quan đến ngươi."

Quan Nguyệt đích thị đang giận dỗi.

Lục Dương cười cười: "Làm sao lại không liên quan, bạn gái của anh xinh đẹp như vậy, khó mà không có mấy gia hỏa lòng mang ý đố xấu xuất hiện bên cạnh, nếu ai dám thọc gậy bánh xe, anh sẽ hảo hảo giáo huấn hắn!"

"Ngươi, đồ cái tên vô lại."

"Cảm ơn đã khen.":

Lục Dương cảm giác da mặt mình hiện tại dày lắm.

"Lưu manh!"

"Nói cũng đúng, anh thời cấp 3 không phải là thế sao, hay là em quên rồi. Còn nhớ Từ Phong chứ? Lúc ấy theo đuổi theo, em không đáp ứng, liền tính chặn đường lại, còn không phải bị ánh đánh cho một trận sao, cuối cùng cũng không dám đến trường học.

Nghe được Lục Dương nói vậy, Quan Nguyệt cũng nghĩ đến chuyện cũ.

Lúc ấy, thời điểm lên cấp ba, quả thật có chuyện này.

"Thời điểm cấp 3 Lục Dương đã lợi hại vậy sao?"

Triệu Oánh Oánh có chút kinh ngạc hỏi.

"Đừng nghe hắn tự biên tự diễn, chuyện Từ Phong không đi học, không liên quan gì đến hắn, thuần túy chính là hắn không thích đi học.."Quan Nguyệt trả lời một tiếng.

"Phải không? Sao anh lại không biết?"

Bị vạch trần, Lục Dương tuyệt đối không thừa nhận.

Trên đường đi, hai người dùng môi đại chiến, ngươi một câu, ta một câu, không ai phục ai, điều này làm cho Triệu Oánh Oánh ở bên cạnh da đầu phải run lên, cảm giác mình như một chiếc bóng đèn lóe sáng.

Vừa rồi biết thế nên ngồi xe taxi đi.

"Này, ta nói với các ngươi, cãi yêu với nhau, có thể hay không chiếu cố tới cẩu độc thân ta đây một chút?"

Triệu Oánh Oánh nhịn không được nói.

"Oánh Oánh, ngươi vẫn còn độc thân a."

Lục Dương có chút kinh ngạc nói.

Theo đạo lý mà nói, bên trong phòng ký túc xá của Quan Nguyệt, ngoài trừ Quan Nguyệt ra, thì Triệu Oánh Oánh cũng là người lớn lên dễ nhìn nhất, so với Hoàng Hà cùng Trương Yến thì xinh đẹp hơn nhiều, ở trong Đại học có thể coi lả mỹ nữ.

Nhưng Đại học đã trôi qua được ba năm, Triệu Oánh Oánh vẫn còn là Cẩu Độc thân, điều này làm cho người ta cảm thấy ngoài ý muốn đấy.

Loại tiểu mỹ nữ này, ở trường học tuyệt đối không thiếu người theo đuổi.

"Làm sao, độc thân không được à, phạm pháp sao? Ăn hết cơm gạo nhà ngươi à?"

Triệu Oánh Oánh tức giận nói.

"Ngươi muốn tìm bạn trai gì, có cần không, để ta giới thiệu cho?" Lục Dương hỏi.

Dưới tay Lục Dương, ngược lại có không ít nam sinh độc thân có chất lượng tốt, đặc biệt là trong công ty, những tên lập trình viên tốt nghiệp đại học nổi tiếng đều là độc thân cả đấy, tiền lương bọn họ một tháng hai ba mươi vạn, còn có người ở studio Manga, tiền lương cũng rất cao, đều rất dễ dàng mua phòng ở Lục Thành, là hàng nóng mà các bà môi giới nhắm đến.

"Đừng, ta còn phải học tập, trước khi tốt nghiệp đại học, ta sẽ không tìm bạn trai.”

Thấy Lục Dương nghiêm túc như vậy, Triệu Oánh Oánh liền vội vàng lắc đầu.

“Vậy ngươi độc thân trách không được người khác a, là ngươi tự lựa chọn con đường của mình, vì vậy, ngươi đừng có phàn nàn mình ăn cơm chó nữa.”

Lục Dương cười cười.

Không để ý tới thái độ của Triệu Oánh Oánh.

Hắn cũng không phải bà mối chuyên nghiệp, cũng không cưỡng ép ghép đôi người khác.

Trên đường đi không có trở ngại.

Kẹt xe cũng không xuất hiện.

Thời điểm bọn hắn đến địa điệm thi là Đại học Công Nghiệp thì mới được bảy giờ bốn mươi, khoảng cách đến cuộc thi còn hơn một tiếng, đi vào trường học, bọn hắn đã tìm được chỗ thi.

Bên này đã có không ít người tới, đều là người đến sớm hơn, bọn họ ở bên ngoài chờ đợi.

Có người thì liếc mắt đưa tình với nhau, có người thì tranh thủ ôn tập.

“Hôm nay thi gì vậy?”

Lục Dương hỏi.

Quan Nguyệt nói: “Đọc, viết, nghe..”

“Thi xong liền kết thúc?”

Kiếp trước còn chưa trải qua mấy cuộc thi kiểu này nên Lục Dương hoàn toàn không biết.

“Còn có cuộc thi vấn đáp, nhưng ở tuần sau, thi xong cuộc thi vấn đáp, liền kết thúc...” Triệu Oánh Oánh ở một bên giải thích nói.

“Thời điểm các ngươi vào thi, ta ở bên ngoài đợi...Cố gắng lên, tranh thủ duy nhất một lần liền thông qua.”

Lục Dương cười cười.

“Ngươi không sợ Quan Quan thi đậu IELTS rồi ra ngước ngoài học sao?”

Triệu Oánh Oánh nhịn không được hỏi.

“Không sợ, trừ khi nàng bay lên sao Hỏa, nếu không đừng nghĩ thoạt được tay ta.”

Lục Dương nhìn nhìn Quan Nguyệt.

Quan Nguyệt lườm Lục Dương một cái, hừ lạnh một tiếng, nhưng trong lòng có chút ấm áp, nàng nói ra: “Vậy ta sẽ tranh thủ bay lên sao Hỏa.”

“Quan Quan, ngươi đến sao Hỏa, ta sẽ không đi theo được với ngươi rồi, ta còn muốn ở trên địa cầu hảo hảo sinh hoạt đấy.” Triệu Oánh Oánh ở một bên cười nói.

Cuộc thi gần kề.

Hàn huyên một hồi, Quan Nguyệt cùng Triệu Oánh Oánh lấy ra tài liệu bắt đầu ôn tập, dù sao, đây cũng là lần đầu tham gia cuộc thi kiểu này, người nào cũng không thể chắc chắn 100% mình sẽ thông qua.

Điểm IELTS nếu không được sáu điểm trở lên, trên cơ bản liền không có tác dụng gì.

Buổi sáng, tám giờ năm mươi.

Các thí sinh lần lượt vào phòng, Lục Dương cũng nghiêm chỉnh nhìn Quan Nguyệt cùng Triệu Oánh Oánh, nói hai người thi xong gọi điện cho hắn, sau đó liền đi xuống dưới lầu...

Bình Luận (0)
Comment