Nhân sinh nhược chỉ như sơ kiến, Hà sự thu phong bi hoạ phiến? (Nhân sinh nếu chỉ như lần đầu gặp gỡ, thì sao có chuyện gió thu làm chiếc quạt đau lòng)
(Câu này trong Mộc Lan Hoa Lệnh)
Tiếng xe lửa dần dần đi xa, Lục Dương đừng nhìn đoàn tàu chạy đi không nói một tiếng nào.
"Ta sẽ tới tìm ngươi."
Đây là câu cuối cùng hắn nói trước khia chia tay.
"Ta chờ ngươi."
Tống Giai trả lời.
...
...
15 năm sau.
Trong sân trường Đại Học Thanh Hoa, sương mù bao phủ khắp nơi, những toà nhà dạy học hùng vĩ, ẩn trong màn sương mù.
Lục Thái Linh mặc quần áo thể dục ở trong sân trường chyạ bộ.
Đây là thói quen rất tốt được nàng tạo thành, dù cho có mệt mỏi thế nào, nàng cũng không nghỉ.
Đi qua hồ sen trong trường học, Lục Thái Linh dừng bước. Nhìn thân ảnh vừa có chút quen thuộc lại có chút lạ lẫm đứng ở bên hồ, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc.
"Trần học trưởng?"
Trần học trưởng tên là Trần Lỗi, là học trưởng ngành Công Nghệ Thông Tin, thời điểm Lục Thái Linh nhập học, liền được đối phương tiếp đãi, về sau liền cùng nhau ở một trong xã đoàn, cũng gặp mặt...
Hai năm qua, song phương coi như là tương đối quen thuộc.
Đối với Trần Lỗi, Lục Thái Linh còn rất cảm tạ đấy, sau khi nhập học, có nhiều chuyện nàng không hiểu, liền hướng đối phương thỉnh giáo, Trần Lỗi đều nhiệt tình giải đáp, giúp đỡ nàng không ít.
Chỉ là Trần Lỗi sau khi lên năm ba, liền rời khỏi xã đoàn, bọn họ lâu rồi chưa có gặp nhau.
"Tiểu Lục, lâu rồi không gặp, thật là trùng hợp."
Nhìn thấy nữ tử đẹp tựa thiên sứ, trong mắt Trần Lỗi hiện lên vài phần hào quang, sau đó liền biến mất không thấy, hắn miễn cưỡng lộ ra nụ cười, biểu đạt niềm vui sướng khi lâu ngày gặp lại.
"Trần học trưởng, ngươi..."
Khắp nơi trong trường đều là sương mù, Lục Thái Linh vừa rồi còn không nhìn kỹ, nhưng sau khi đi vào, mới phát hiện, một chân Trần Lỗi đã chìm xuống ao, đầu hắn rối tung, hai mắt tràn đầy tơ máu.
Thấy cảnh này, nàng liền kinh ngạc không thôi.
Ở trong suy nghĩ của nàng, Trần học trưởng ở khoa Công Nghệ rất lợi hại, làm người cũng rất bản phận.
Tình cảnh này, đối phương muốn làm gì, tự nhiên không cần nói nàng cũng biết.
"Ta không sao."
Trần Lỗi mang theo vẻ mặt xấu hổ, rút chân ra khỏi nước, ống quần của hắn ướt đẫm, vừa ra ngoài, liền chảy nước xuống.
Khởi nghiệp thất bại, thành quả nhiều năm bị người ta chiếm đoạt, còn thiếu một đống nợ, giờ phút này hắn không còn là sinh viên danh giáo kiêu ngạo, chỉ là một kẻ thất bại.
Một tháng nay, mỗi ngày hắn đều đang vùng vẫy, không có tiền thuê phòng, hắn quay về trường học, một mình lẻ loi trong ký túc xá, lúc trước thời điểm hắn khởi nghiệp, liền hăng hái không thôi, bạn cùng phòng hâm mộ, hôm nay những người khác đều đã có công việc riêng của mình, chỉ có mình hắn vẫn tìm tòi đường mưu sinh.
Một đống tin nhắn đòi nợ trên điện thoại làm hắn tan vỡ, bằng hữu phản bội làm hắn thống khổ, nhìn những tin tức chế giễu của thân thích ở trong điện thoại làm hắn khó tiếp nhận nổi. Hắn đã từng là một người khiến người khác phải ghen tị, nhưng lúc này chỉ còn nhận lại sự chê cười.
Ở trường dằn vặt một tuần, Trần Lỗi đầu tiên ra ngoài, hắn muốn ở chỗ này kết thúc tính mạng của mình.
Cái hồ sen này, hai năm trước đã rút hết bùn, sâu hơn ba mét, hắn biết rõ đấy.
Nhân sinh không còn gì để lưu luyến, có lẽ, còn có một thứ...
Nhìn thân ảnh cách đó không xa, Trần Lỗi cảm thấy đến cuối thời điểm sinh mệnh cũng không gặp được may mắn, lão thiên gia cũng quá tàn nhẫn, vì sao để đối phương nhìn thấy bộ dạng bản thân lúc này.
Không ai biết rõ, thời điểm khai giảng hai năm trước, Trần Lỗi vừa gặp liền phải lòng học muội này, đồng học tiểu Lục rất thông minh, được cử đi thi Olympic toán học đấy, so với bản thân là trạng nguyên thì còn sáng lạn hơn.
Bởi vì nguyên nhân gia đình, Trần Lỗi rất ít khi tiếp xúc với nữ sinh trong trường, cái ngày đó, không biết do ai sai khiến lại khiến hắn tới trợ giúp đối phương.
Sau khi báo danh nhập học, đồng học tiểu Lục cũng rất nhiệt tình, đối với hắn tỏ vẻ cảm tạ, hơn nữa còn ở trong trường mời hắn một bữa cơm đùi gà.
Đấy chính là lần đầu tiên hắn được nữ sinh mời cơm, tuy chỉ là một phần cơm đơn giản, nhưng cho đến hiện tại, Lưu Lỗi vẫn cảm thấy đó là phần cơm ngon nhất mà mình nếm qua từ trước đến giờ.
Lần đó hai người bọn họ cũng không thêm phương thức liên lạc của nhau, về sau rất lâu cũng không gặp gỡ, vì thế, Trần Lỗi còn ngẩn người thật lâu, mỗi lần đi dạo ở sân trường, nhìn thấy nữ sinh trẻ tuổi đi qua, hắn liền nhịn không được nhìn thêm vài lần, nếu gặp được bóng lưng tương tự, hắn còn có thể giả bộ lơ đãng đi lên phía trước, sau đó lặng lẽ quan sát đối phương.
Những ngày kia, bạn cùng phòng đều chê cười có phải hắn suy nghĩ về chuyện yêu đương rồi không, Trần Lỗi không giải thích, hắn không muốn bị người khác biết rõ bí mật này.
Nhưng trong buổi tiệc xã đoàn ngày đó, Trần Lỗi lần nữa nhìn thấy được đối phương, hoá ra nàng cũng gia nhập vào Xã Đoàn Công Nghệ, khiến đêm đó hắn rất hưng phấn, sau khi bữa tiệc chấm dứt, liền tới một chỗ không người vung quyền.
Về sau song phương dần dần quên thuộc, cũng lưu lại phương thức liên lạc của nhau, đối phương nếu gặp vấn đề ở trong trường học, đều hướng hắn thỉnh giáo.
Để cho hắn cảm động nhất chính là ngày sinh nhật năm đó, hắn không kể với bất kể kẻ nào, vốn chỉ là một buổi tiệc sinh nhật lặng lẽ trôi qua, nhưng không ngờ tới đồng học tiểu Lục lại cùng những người khác trong xã đoàn mua bánh sinh nhật tặng hắn, hơn nữa còn hát ca khúc chúc mừng sinh nhật, về sau hắn mới biết chiếc bánh ngọt đó là do đồng học tiểu Lục bỏ tiền ra mua.
Đối với hắn, đây chính là buổi sinh nhật có ý nghĩa nhất từ trước đến nay.
Tuy rằng hắn biết rõ, đối phương tặng bánh ngọt cho mình cũng không có bất kỳ cảm xúc đặc thù gì, đồng học tiểu Lục làm người rất tốt bụng, đối với bằng hữu cũng rất nghĩa khí, chỉ cần là sinh nhật của thành viên trong xã đoàn, nàng đều tặng bánh ngọt hay quà tặng.
Nhưng điều này vẫn khiến hắn rất vui vẻ, cười ngây ngô cả buổi.
Chương 1191: Hoàn Kết (2)Bởi vì nguyên nhân gia đình, Trần Lỗi cũng không dám đem tình cảm của mình biểu hiện ra ngoài, hắn sợ, sợ biểu hiện ra ngoài, đến cả tư cách thổ lộ đối phương cũng không có.
Gia cảnh của đồng học tiểu Lục có lẽ rất tốt, cũng không giống với đệ tử nghèo vượt khó như hắn, từ thái độ đối phương không xem trọng tiền bạc có thể nhận ra.
Tuy rằng Trần Lỗi không thấy đối phương dùng đồ hiệu, thế nhưng chỉ một chiếc hành lý bình thường, Trần Lỗi về sau lên mạng điều tra, cũng biết hành chính phẩm đấy, một chiếc cũng phải mấy vạn tệ.
Hơn một vạn cho một chiếc valy, điều này hắn có thể nghĩ tới sao.
Trước khi hắn thành công, đối phương đã như một vị công chúa ngồi trên toà lâu đài cao, cao không thể chạm.
Thời điểm năm 4 hắn liền lựa chọn khởi nghiệp, hơn mười ngày đêm chỉ chuyên tâm viết code, khi đấy trong tâm tư chỉ có nghĩ cách kiếm tiền.
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
Giọng nói thiếu nữ làm cho Trần Lỗi hơi sững sờ, từ trong hồi ức thanh tỉnh.
"Có thể nói cho ta biết được không?"
Trần Lỗi nhìn thấy ánh mắt của đối phương, không có sự thương hại, chỉ có nét lo lắng.
"Ta..." Trần Lỗi như bị mắc xương cá, không biết nên mở miệng thế nào, nhưng dưới ánh mắt đối phương vẫn thất bại, thành thành thật thật đem chuyện phát sinh trên người mình nói ra.
Chế tạo phần mềm, vay tiền khởi nghiệp, bằng hữu phản bội, công ty phá sản, nợ đòi...
"Thế thôi?"
Gì mà 'thế thôi', Trần Lỗi có chút mờ mịt, hắn hiện tại ngoài hai bàn tay trắng, trên lưng còn gánh một đống nợ, như vậy chủ đủ thảm sao?
"Trong nội tâm của ta, Trần học trưởng không phải người dễ ngã xuống như vậy nha."
"Để ta mang ngươi đi một nơi."
....
Trần Lỗi lúc này có cảm giác mình bị điên rồi.
Cách đây mây tiếng, hắn còn có ý định gieo mình trong hồ sen, lặng lẽ chấm dứt cuộc đời, nhưng bây giờ, hắn lại mặc vào bộ âu phục lúc khởi nghiệp, ngồi ngay ngắn trên chiếc xe của Lục Thái Linh.
Lục Thái Linh lái một chiếc CC Quốc Dân Ngũ Đại, là một nhãn hiệu xe rất tốt, liên tục mười năm đứng đầu trong bảng xếp hạng ô tô sạch. Đến cả CCMini cùng một nhãn hiệu, cũng bị nó bỏ cách rất xa.
Thời điểm Trần Lỗi khởi nghiệp, ý định nếu có tiền cũng mua một chiếc, sạc pin một lần liền chạy liên tục được hơn nghìn km, thật sự quá tốt dùng, hơn nữa giá cả so với các nhãn hiệu xe khác cũng không đắt hơn.
"Đồng học tiểu Lục, ngươi dẫn ta đi đâu vậy?"
Nhìn con đường đang đi, Trần Lỗi nhịn không được hỏi.
"Tới nhà ta."
Lục Thái Linh nói ra.
"Tới nhà ngươi, làm gì?" Trần Lỗi sợ ngây người, không nghĩ địa phương mà Lục Thái Linh muốn mang hắn tới, lại là nhà của nàng.
"Đừng lo lắng, ba của ta rất tốt, hắn rất thích gặp mấy thanh niên có tài."
Lục Thái Linh cười nói.
"Còn muốn gặp gia trưởng?" Nghe đến đây, bản thân Trần Lỗi liền luống cuống, bản thân không chỉ tới nhà học muội tiểu Lục, còn muốn gặp phụ thân của nàng...Trong nháy mắt, Trần Lỗi có một loại xúc động muốn nhảy ra khỏi xe...
"Ta làm gì tính là người tài hoa."
Trần Lỗi liền vội vàng lắc đầu.
Hắn đã hiểu đây là Lục Thái Linh muốn giúp hắn.
"Ngươi rất lợi hại, năng lực lập trình của ngươi, ở trong xã đoàn chúng ta đều đứng số 1 số 2, chỉ là hơi vụng về ngốc nghếch một chút, bằng không, cũng sẽ không bị người ta lừa."
"Vốn ta định, đợi ngươi tốt nghiệp, liền giới thiệu cho ba của ta, đáng tiếc, sau khi ngươi rời khỏi Xã đoàn, liền không có cơ hội gặp lại."
Trần Lỗi cũng không ngoài ý muốn, sau khi hắn khởi nghiệp, rất ít khi quay về trường./
Hắn cẩn thận nói: "Ba của ngươi, là cao tầng của công ty sao?"
"Hặc hặc, xem là vậy đi, đợi lát nữa ngươi gặp liền biết." Lục Thái Linh cũng không muốn nói nhiều, điều này khiến Trần Lỗi càng thêm tò mò, gia cảnh của đồng học tiểu Lục khẳng định không tệ, không biết phụ thân nàng làm nghề gì?
Đường phố ở Bắc Kinh vẫn còn tắt đường, hơn nửa tiếng sau, bọn hắn mới tới nơi.
Từ trên xe bước xuống, Trần Lỗi liền bị doạ rồi.
Vừa rồi ở trên xe, hắn cũng nhìn bản đồ, vị trí hiện tại là vanh đài hai của Bắc Kinh, một căn phòng nhỏ ở chỗ này thôi đã có giá hơn mười triệu, huống chi, trước mắt hắn là một toà Tứ Hợp Viện của Vương gia đời cũ.
"Lục...Học muội Lục, nơi này....là nhà ngươi sao?"
Trần Lỗi nói chuyện có chút cà lăm.
Hắn cảm giác mình đã đánh giá rất cao bối cảnh của đồng học tiểu Lục, chỉ là không nghĩ tới, tầm mắt của hắn còn quá thấp đi.
Tuy rằng giá phòng lúc này đã được nhà nước chế định, sở hữu cho mình một căn nhà cũng không còn khó như trước, nhưng mà Tứ Hợp Viện ở vành đai hai Bắc Kinh, tuyệt đối là thứ ngưởi bình thường không chạm vào nổi.
"Trần học trưởng, vào đi, ta đã nói với người nhà ta rồi."
Lục Thái Linh đẩy cửa, quay đầu nói ra.
"Tứ Hợp Viên này, ít nhất cũng phải vài trăm triệu đi."
Trần Lỗi cũng theo tiến vào, trong lòng thầm nghĩ.
Sân nhỏ rất sạch sẽ, cho thấy được quét dọn thường xuyên, đi qua một hành lang dài, liền thấy một nữ nhân xinh đẹp đang cầm ấm nước, tưới cây.
Là mẹ của đồng học tiểu Lục sao?
Chương 1192: Hoàn Kết (3)Trần Lỗi lặng lẽ nhìn thoáng qua, khó trách đồng học tiểu Lục lại xinh đẹp như vậy, vừa nhìn thoáng qua, Trần Lỗi liền không dám nhìn nhiều nữa, trong lòng không biết nên xưng hô thế nào, gọi là cô, hay dì...
"Tiểu Tiểu Thanh, con về rồi."
Phu nhân đang tưới cây lên tiếng trước.
"Đúng vậy, dì Tống, chiều nay không có tiết, còn tìm ba ba có chút việc, đây là học trưởng của con, Trần Lỗi."
"Dì Tống, dì mạnh khoẻ."
Trần Lỗi vội vàng chào hỏi, xưng hô của Lục Thái Linh vừa rồi liền giải quyết vấn đề của hắn, Tiểu Tiểu Thanh, đây là tên mụ của đồng học tiểu Lục sao?
"Tiểu Trần? Cũng không tệ lắm, Tiểu Tiểu Thanh lần đầu mang bạn trai về nhà đấy."
Dì Tống cười nói.
"Dì Tống, dì đừng trêu ghẹo con, ba của con đâu rồi?" Lục Thái Linh có chút ngượng ngùng.
"Ở hậu viện, vừa mới ngủ dậy, hắn càng lúc càng lười rồi."
Dì Tống chỉ về phương hướng hậu viện.
"Vậy con đi trước."
Lục Thái Linh kêu theo Trần Lỗi hướng hậu viện đi tới.
Trong lòng Trần Lỗi lúc này còn đang suy nghĩ vì sao Lục Thái Linh lại kêu nữ nhân kia là 'Dì Tống', chẳng lẽ cha mẹ của Lục Thái Linh đã ly hôn, đây là mẹ kế của nàng, khó trách có bộ dạng trẻ trung như vậy?
Không để hắn suy nghĩ nhiều, hai người đi tới hậu viện.
Bên cạnh có một cái đình, phía trên có một người nam nhân đang ngồi, cúi đầu pha trà không rõ hình dạng.
"Ba, con về rồi."
Lục Thái Linh chạy tới, bưng lên ấm trà, liền uống một ngụm.
"Có khách à."
Trên mặt nam nhân lộ ra mim cười, lại cầm lấy chén, rót cho mình một chén, nhìn Trần Lỗi nói ra: "Ngồi đi."
"Vâng, thúc thúc."
Trần Lỗi ngồi xuống, lúc này mới nhìn rõ bộ dạng của người nam nhân này, hắn mở to hai mắt, khó mà tin nổi.
Lục Thái Linh che miệng cười trộm, nói ra: "Con đi giúp Dì Tống tưới cây, hai người nói chuyện đi, ba, đợi lát nữa con bóp vai cho ba."
"Đi đi, đi đi."
Lục Dương khoát tay áo, ánh mắt cưng chiều nhìn con gái, đợi nàng đi xa, mới nghiêm mặt lại nói.
"Cậu gọi là Trần Lỗi đúng không, Tiểu Tiểu Thanh có kể cho tôi rồi."
"Lục thúc thúc, cháu quá giật mình, không nghĩ tới phụ thân đồng học Lục Thái Linh lại là thúc."
Trần Lỗi rất khiếp sợ.
Nam nhân trước mặt hắn, tuy rất lâu rồi chưa từng xuất hiện trước mặt công chúng, nhưng mà là một người khởi nghiệp từ trường đại học, sao có thể không biết vị truyền kỳ trước mặt này được.
Lục Dương.
Người sáng lập tập đoàn Sơn Hải.
Là người đứng đầu mảng Internet trong nước, là người đặt nền móng cho ngành ô tô điện, sở hữu chip bán dẫn tiên tiến, luôn nằm trong top 3 người giàu nhất thế giới...Thậm chí, ở nước ngoài còn sở hữu khối tài sản khổng lồ.
"Bất ngờ?"
"Đúng vậy, đồng học Lục ở trường học hoàn toàn không có tác phong của gia đình hào môn."
Lục Dương cười cười: "Cũng không kỳ quái, ta đối với con mình đều yêu cầu rất cao."
Nói xong hắn chỉ xuống bàn.
"Biết đánh cờ không?"
Trần Lỗi nhìn bàn cờ tướng trên bàn.
"Biết một chút."
"Tốt, vậy chúng ta chơi một ván."
"Được."
Ván đấu rất nhanh kết thúc.
Trần Lỗi nhìn bàn cờ liền hoài nghi nhân sinh, hắn kỳ thật có thể nói là cao thủ cờ tướng, thời điểm vừa rồi đối phương rủ chơi, trong lòng hắn còn mừng thầm, chỉ là kết quả không ngờ tới lại thảm như vậy, đây mới là trình độ của đại sư cờ tướng sao?
Lục Dương cươi cười, dọn lại từng quân cờ: "Kỹ thuật của ngươi không tệ, so với kỳ thủ bình thường còn lợi hại hơn, xem ra tư duy của ngươi không tồi, đúng là nhân tài."
"Lục thúc thúc, cháu cũng chỉ giỏi suy nghĩ một chút mà thôi."
Trần Lỗi liền vội vàng lắc đầu.
"Không cần khiêm tốn, nhưng năm nay ta đều rảnh rỗi nhàm chán, không có việc gì liền đi nghiên cứu kỳ nghệ, vì vậy rất ít khi gặp được đối thủ xứng tầm, ngươi ở dươi tay ta trụ lâu như vậy, đã là không tệ."
Quan sát đối phương một hồi, Lục Dương nói tiếp.
"Nếu Tiểu Tiểu Thanh đã đề cử, ta cũng không nhiều lời, bên phía CCTok ở nước ngoài thiếu nhân viên quản lý, ngươi nếu như muốn, có thể tới thử xem, trước đi từng bước một, dần dần đi lên."
"Cháu nguyện ý..."
Trần Lỗi liền vội vàng gật đầu, phụ mẫu hắn đều mất, ở trong nước cũng không cần lo lắng điều gì, ra nước ngoài cũng không sao.
"Nghe nói ngươi còn khoản nợ trên thân, không cần lo lắng, công ty sẽ ứng trước cho ngươi một năm tiền lương, ừ, tầm một triệu."
"Cảm ơn, cảm ơn thúc." Trần Lỗi cảm kích không thôi, số tiền này, hắn hoàn toàn có thể trả hết nợ trên thân, một lần nữa làm người.
"Đi đi, tới tổng bộ của tập đoàn Sơn Hải, sẽ có người ai bài cho ngươi."
Lục Dương phất tay tiễn khách.
Trần Lỗi đứng dạy, bái, nói ra: "Lục thúc thúc, cảm ơn thúc."
"Hai người nói chuyện xong rồi sao?"
Tiểu Tiểu Thanh đứng bên ngoài quan sát một hồi, nhìn thấy Trần Lỗi đứng dậy mới tiến vào.
"Đúng vậy, nói xong rồi."
"Vậy con về trường học đây."
"Không phải con nói sẽ bóp lưng cho ta sao?"
"A.....chờ chủ nhật đi, trước để con đưa Trần học trưởng về trường đã."
"Ài, đi đi."
....
Hai người đi rồi.
Tống Giai mới mang theo ấm nước tới.
Nhìn chén nước Trần Lỗi còn nguyên, nàng cười khanh khách.
"Thấy thế nào?"
Lục Dương bất đắc dĩ nói ra: "Học tỷ, ngươi lúc nào thích đi hóng chuyện rồi, gì mà thế nào chứ, ta thấy Tiểu Tiểu Thanh căn bản không có ý tứ gì khác, chỉ muốn giúp đỡ người quen mà thôi."
"Như vậy sao, ta còn tưởng rằng...Nha đầu này, tâm địa quá thiện lương đi."
Tống Giai có chút giật mình.
Lúc đầu nàng còn tưởng, Tiểu Tiểu Thanh dẫn bạn trai về ra mắt gia trưởng đấy.
Nếu như không phải, Tống Giai cũng mất đi hứng thú, suy nghĩ một chút, nàng hỏi.
"Cũng sắp đến tết Đoan Ngọ rồi, có muốn kêu mọi người về không, cùng nhau quây quần?"
Lục Dương suy nghĩ một chút: "Quan Quan còn ở nước ngoài, không biết nàng về được không."
"Ngươi thật ác động, mỗi ngày đều ở nhà ngủ nướng ,đem công việc giao cho người khác, Quan Quan từ khi tốt nghiệp vào làm công ty của ngươi, chân không có lúc nào chạm đất."
"Không có biện pháp, giám đốc Lữ đi Hawai nghỉ mát rồi, bằng không, nàng cũng không cần bận rộn như vậy."
"Vậy thì năm nay..."
"Kêu về đi, tới đảo An Nhạc."
"Chính là hòn đảo ngươi mua năm trước?"