Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia

Chương 19

“Mập Nhi, lui xuống! An phận một chút!” Mập Mạp lạnh lùng liếc nhìn Tiểu Măng Non một cái, việc hôm nay, tất cả đều là do nha đầu này gây ra, tự nhiên Mập Mạp không cần khách khí đối với nàng.
Ngay sau đó, Mập Mạp chắp tay hướng Cửu ca, nói: “Cửu ca, hôm nay tiểu muội của tại hạ lỗ mãng, bất quá, nếu nói về trách nhiệm, cũng không nên đổ hết lên người của tiểu muội tại hạ.” Lời nói rất đúng mực, trong giọng nói phảng phất như có thêm vài phần uy thế.
Tiểu Măng Non ở một bên nhỏ giọng lẩm bẩm: “Rõ ràng là đám vương bát đản này trêu chọc ta trước!”
Mập Mạp trừng mắt nhìn nàng, sau đó nói tiếp: “Hiện tại, chúng ta cũng không muốn đem sự tình làm lớn, nếu như Cửu ca nguyện ý, chúng ta dựa theo cách Phương huynh đã nói, mời tất cả huynh đệ cùng Cửu ca một bữa rượu bồi tội, cũng tặng thêm một ngàn lượng bạc trắng, việc này coi như là bỏ qua đi sao, như thế nào?”
Một ngàn lượng bạc trắng là cái định nghĩa gì? Nói như thế, hiện giờ một lượng bạc có thể mua được ba trăm cân gạo, một ngàn lượng chính là hơn ba mươi vạn cân gạo. Con số này đối với dân chúng bình thường mà nói, dĩ nhiên là một số tài sản khổng lồ.
Cửu ca nghe vậy nhãn tình sáng rực, giống như đã bị động tâm, kỳ thật bản chất của những gã này cũng không có gì, chỉ là một đám lưu manh đầu đường xó chợ, ngày thường dựa vào một chút bản lĩnh ăn trộm vặt, hoặc thu tiền bảo kê các tiểu thương, một ngàn lượng bạc trắng, cũng đủ cho bọn chúng có thể ăn sung mặc sướng, vô ưu vô lo trong nhiều năm liền.
Cửu ca con mắt giảo hoạt, đảo quanh tròng, sửa lời nói: “Chuyện này… Cũng không phải là không thể thương lượng, như vậy đi, trước tiên ngươi đưa bạc cho ta, hôm nay chúng ta sẽ tha tội cho các ngươi.”
Phương Tranh còn chưa kịp ngăn cản, Mập Mạp đã không chút do dự, đưa tay vào trong lòng, móc ra một xấp ngân phiếu dày cộp, nhìn nhìn, rút vài tờ trong đó, đưa cho Cửu ca, nói:” Đây là một ngàn lượng bạc trắng, Cửu ca ngươi nhận lấy.”

Phương Tranh trong lòng thầm kêu không tốt, Mập Mạp này cũng thật là khờ khạo, nơi này hoang vu vắng vẻ, ngươi cầm một xấp ngân phiếu nhiều như vậy, chẳng phải là đi mời bọn chúng tới cướp tiền rồi sau đó lại giết người diệt khẩu sao. Phương Tranh dù không hiểu hết sự đời, nhưng cũng biết cái gì gọi là “qua cầu rút ván”, vốn cũng không có chuyện gì ghê ghớm, nhưng lúc này Mập Mạp lấy ra một đống ngân phiếu như vậy, tình huống trước mắt, dĩ nhiên đã vạn phần nguy hiểm.
Quả nhiên, sau khi Cửu ca cùng đám lưu manh thấy Mập Mạp lấy ra một xấp ngân phiếu, nhất thời đều lộ vẻ tham lam, mấy tên lưu manh liên tục nháy mắt ra hiệu cùng nhau. Cửu ca đồng ý nhận ngân phiếu theo lời Mập Mạp, thần sắc hơi chần chừ một lát, ngay sau đó trong mắt lóe lên một tia sát khí, trên mặt lại mang theo ý cười, nói: “Vị huynh đài này, tên họ gì a, nhìn không ra trên người mang theo rất nhiều ngân phiếu.”
Mập Mạp vẫn hồn nhiên, không hiểu hành động của mình đã đưa tính mệnh của cả ba người rơi vào trong vòng nguy hiểm, còn tưởng rằng sự tình đã được giải quyết trọn vẹn, nghe vậy cười nói: “Đâu có, đâu có, có mang theo một chút mà thôi.”
Phương Tranh thừa lúc hai người đang mải nói chuyện, lẳng lặng đứng ở phía sau Mập Mạp, lợi dụng thân thể to béo của hắn che khuất tầm mắt địch nhân, khẽ cúi người xuống nhặt một cục đá lên, sau đó đem thu vào trong tay áo. Tiểu Măng Non đứng ở một bên, tò mò nhìn động tác của Phương Tranh, nàng không hiểu vì sao Phương Tranh phải làm như vậy, bất quá nàng biết một điều, Phương Tranh làm vậy khẳng định là có thâm ý của hắn, Tiểu Măng Non là người lanh lợi, tự nhiên không có lên tiếng hỏi.
Phương Tranh đi tới bên người Tiểu Măng Non, ghé sát vào tai nàng, thấp giọng nói nhanh: “Sự tình khẩn cấp, chờ khi ta động thủ, ngươi lập tức mang ca ca ngươi chạy đi tìm viện binh, nhanh chóng dẫn người tới cứu ta.”
Tiểu Măng Non nghe vậy ngẩn người, nàng còn chưa kịp mở miệng hỏi, Phương Tranh đã bước lên phía trước, mặt không đổi sắc, cầm tay Mập Mạp kéo ra phía sau, hướng Cửu ca nói: “Cửu ca, hôm nay thật sự là xin lỗi ngài, ngài lại đây, tiểu đệ có chuyện riêng muốn nói nhỏ với ngài một chút…”
Cửu ca nghe vậy, trên mặt càng lộ ra vẻ tham lam, hướng các huynh đệ liếc mắt một cái, nhe răng cười: “Tất cả huynh đệ đứng lui xuống một chút, hôm nay lão tử nhất định sẽ giúp cho các huynh đệ phát tài….”
Phương Tranh thấy đối phương đã muốn trở mặt, tiến sát lại gần, thừa lúc Cửu ca không chút ý, lập tức hét lớn một tiếng: “Con mẹ mày a!” Lời chưa còn chưa dứt, cục đá nắm trong tay đã hung hăng đập lên đầu Cửu ca.

Cục đá này ước chừng nặng khoảng hai ba cân, ngưng tụ lực đạo mạnh mẽ, Cửu ca còn chưa kịp thốt ra câu nào, đã gục xuống, nằm thẳng cẳng ở trên mặt đất.
Thừa dịp đám lưu manh ở phía sau còn đang ngạc nhiên, Phương Tranh quay đầu lại hướng về phía Mập Mạp cùng Tiểu Măng Non, cao giọng quát: “Còn không chạy mau!”
Tiểu Măng Non sớm đã chuẩn bị tâm lý, nghe vậy liền không có nhiều lời, kéo Mập Mạp chạy tới hướng Năng Nhân Tự, Mập Mạp còn chưa hiểu chuyện gì, đã bị Tiểu Măng Non kéo đi, hai chân lảo đảo bước, miệng thì không ngừng hỏi: “Ôi, sao lại thế này? Sao lại thế này?”
Lúc này, các huynh đệ của Cửu ca ở phía sau cũng đã kịp phản ứng, chỉ vào ba người Phương Tranh nói: “Mẹ nó! Giết bọn chúng, cướp bạc của bọn chúng chia cho huynh đệ!”
Phương Tranh tuy đã sống qua hai thế giới, nhưng vẫn chưa từng đánh nhau qua một lần, hiện tại toàn thân không ngừng run rẩy, mắt thấy hơn hai mươi người như hung thần ác quỷ đang xông về phía mình, nhất thời sợ tới mức hai chân mềm nhũn, đứng im không nhúc nhích, trong đầu hỗn loạn, không tự chủ trương được tình hình, không biết là có nên chạy theo hướng Mập Mạp, hay là ở lại đoạn hậu, chia sẻ một phần áp lực cho Mập Mạp đang chạy trốn.
Tiểu Măng Non vừa kéo Mập Mạp chạy vừa quay đầu lại, chỉ thấy bóng lưng Phương Tranh ngạo nghễ dựng thẳng, trong tay cầm một cục đá lớn, bộ dạng rất có khí khái hoành đao lập mã(*), một người làm quan cả họ được nhờ. Bỗng nhiên, Tiểu Măng Non thấy khóe mắt nóng lên, ánh mắt nhìn Phương Tranh lại nhiều hơn vài phần ý vị.
Nàng nào biết, tiểu tử Phương Tranh này, thoạt nhìn tuy rằng bộ dáng không sai, nhưng kỳ thật, toàn thân hắn không dám nhúc nhích, sợ tới mức sắp tè ra quần. Hiện tại, thần xui quỷ khiến thế nào, lọt vào mắt tiểu cô nương không ngờ lại trở thành anh hùng cứu mỹ nhân.
Nói thì dài dòng, trên thực tế chuyện xảy ra cũng chỉ trong một cái chớp mắt, Phương Tranh còn chưa nghĩ ra, nên ứng phó như thế nào, đám huynh đệ của Cửa ca đã phóng tới trước mặt hắn. Một gã chứng kiến Phương Tranh vẫn còn đứng im bất động, cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng nắm đấm trên tay vẫn không do dự vung tới bên người Phương Tranh.

“Chao ôi!” Phương đại thiếu gia không phải võ lâm cao thủ, đương nhiên đã bị trúng chiêu. Ngay sau đó, một trận mưa quyền nện trên người Phương Tranh, may mắn đám Cửu ca vội vàng tới đây, nên không mang theo vũ khí, bằng không, chỉ sợ tính mạng của Phương đại thiếu gia cũng như sợi mành treo chuông.
Lúc này, Mập Mạp đang chạy trốn, cũng đã giật mình tỉnh ngộ, xem ra đám lưu manh này tính toán giết người cướp tiền, quay lại nhìn thấy Phương Tranh đang bị một đám người vây đánh, cảm thấy không đành lòng, dùng sức vung tay ra khỏi Tiểu Măng Non, hắn phùng mang trợn má lên nói: “Há lại có thể để cho Phương huynh thay ta chịu đòn? Muội đi tập hợp thị vệ, ta sóng vai cùng Phương huynh ác chiến một trận với bọn chúng.”
Tiểu Măng Non thấy Phương Tranh bị một đám vây công, tâm hồn thiếu nữ sớm đã hoảng loạn, nghe vậy liền nói: “Ca ca mới là người cần phải đi tìm thị vệ, ta luyện qua võ nghệ, còn có thể đối phó mấy chiêu, ca ca ngươi sức trói gà không chặt, nói chuyện cùng người ta đánh nhau, thật không thực tế chút nào.”
Mập Mạp gấp đến độ hung hăng giậm chân, nói: “Đừng nói nữa, chúng ta cùng quay lại, chậm một chút chỉ sợ Phương huynh nguy hiểm tới tính mạng!”
Hai người quay đầu trở lại, hướng đám người đang ẩu đả chạy tới, Mập Mạp không biết võ công, đành phải lấy thịt đè người, ỷ vào ưu thế nhiều thịt, da dày, không quản nhiều chuyện, hướng đám người vọt tới. Tiểu Măng Non cũng không cam lòng chịu yếu thế, một thân võ công thi triển tới cực hạn, tả xung hữu đột, một lúc sau, hai người đã đánh gục được mấy tên lưu manh.
Lúc này, Phương đại thiếu gia bị đánh tới mức bầm dập tơi tả, nhịn không được quỳ rạp trên mặt đất hai tay ôm đầu. Đang định mở miệng cầu xin tha thứ, chợt nghe bên tai truyền đến tiếng kêu của Mập Mạp: “Phương huynh đừng vội, chúng ta quay lại cứu ngươi!”
Phương Tranh vốn đang nghĩ ngợi, cùng lắm thì cầu xin bọn họ tha thứ, nhất định đối phương cũng sẽ không dồn chính mình đi vào chỗ chết, chẳng qua phải nịnh nọt một chút mà thôi. Hiện tại, vừa nghe huynh muội Mập Mạp đang đánh giết trở lại, chuyện này làm cho Phương Tranh bực mình không thôi, tuy trong lòng rất cảm động, nhưng thầm mắng hai người bọn họ không biết suy nghĩ thiệt hơn. Tình huống trước mắt, đương nhiên là phải ưu tiên chạy trốn, mau chóng dẫn viện binh tới đây mới là chính xác, còn hai người các ngươi đánh giết trở về có tác dụng gì? Hành động của các ngươi cũng chỉ ứng với câu nói “mười tám năm sau lại là một trang hảo hán.” Mọi người đều bị vây ở chỗ này, thiếu gia ta bị ăn đòn oan mà không có ai báo thù sao?
Trong lòng quýnh lên, cuối cùng Phương đại thiếu gia lăn một vòng trên mặt đất, vừa rồi quyền cước loạn đả, tuy nhiên hắn luôn luôn bảo hộ phần đầu, mặc dù trên người bị trúng nhiều đòn đau đớn không thôi, nhưng cũng không vì vậy mà ảnh hưởng tới cử động.
Chỉ nghe Phương đại thiếu gia quát lớn một tiếng, hai tay nắm chặt quyền đầu, nhắm tịt mắt lại, liều mạng vung quyền, hướng chỗ Mập Mạp chạy tới. Quyền đầu uy lực không nhỏ, mọi người đột nhiên thấy Phương Tranh trở lên hung hăng liều mạng, hơn nữa chiêu thức biến hóa khó lường, không khỏi ngẩn người, ngay tại thời gian cả đám còn đang ngạc nhiên, Phương Tranh đã liều mạng mở được một con đường máu.

Sau khi ba người gặp nhau trong vòng vây của địch nhân, bọn họ sớm đã mặt mũi bầm dập, không ngừng thở hồng hộc. Ba người dựa lưng vào nhau, cảnh giác nhìn chằm chằm vào đám lưu manh vây tròn xung quanh, Phương Tranh không nhàn rỗi, mở miệng nói: “Các ngươi thật là ngu ngốc! Nói các ngươi chạy đi tìm viện binh đến đây, các ngươi lại quay về làm cái gì? Chết ở chỗ này có ý nghĩa lắm sao? Thật nhẹ tựa lông hồng a!”
Trên mặt Tiểu Măng Non đã có vài vết tím bầm, xem ra nàng cũng ăn không ít đau khổ, nghe vậy, khóe miệng cong thành một đoàn, nói: “Ngươi mới là cái đồ lông hồng a! Ngươi, con mẹ nó không biết phân biệt, lão nương cùng ca ca hao tổn khí lực quay lại đây cứu ngươi, con mẹ nó, ngươi không tạ ơn thì cũng thôi, cư nhiên còn nói lời như vậy?”
Mập Mạp toàn thân nặng nề thịt béo đã không còn đếm nổi có bao nhiêu vết thương, cả người đau đớn vô cùng, thấy thời điểm sinh tử tồn vong trước mặt này, mà hai người kia còn có tâm tư tranh cãi, không khỏi đau đầu nói: “Các ngươi có thể nhịn đi một câu được hay không? Tình cảnh trước mặt như này, các ngươi còn to tiếng với nhau làm gì?”
Trong lúc ba người đang tranh cãi, đám lưu manh cũng không có nhàn rỗi, thấy đã lâu còn không bắt được, thẹn quá hóa giận, một tên lưu manh học theo Phương Tranh nhặt lấy một cục đá trên mặt đất, chỉ vào ba người nói: “Các huynh đệ, dùng đá chọi chết bọn chúng!”
Ba người Phương Tranh thấy thế chấn kinh, cái này phiền toái lớn, không cần thử cũng hiểu, quyền đầu nện vào người, cùng cục đá kia nện vào người, hai chuyện này tính chất hoàn toàn không giống nhau. Đánh đấm chân tay tuy rằng đau, nhưng chỉ cần bảo vệ đúng phương pháp thì vẫn không đến mức toi mạng, bây giờ thì phiền toái lớn, chuyện này thuộc loại tấn công có quy mô, xạ kích từ xa, động năng gia tăng, hơn nữa lại thêm sức nặng cùng mật độ, ai thử một lần không chết cũng chỉ còn nửa cái mạng. Hiện tại, nằm thẳng cẳng trên mặt đất như Cửu ca chính là một cái ví dụ tốt nhất.
Đám lưu manh đang sôi nổi chuẩn bị dùng đá tấn công ba người Phương Tranh, Phương Tranh không đành lòng nhắm mắt xuôi tay, trong lòng tính toán làm cách nào có thể đột phá vòng vây, đúng lúc này, tình thế lại phát sinh biến hoa.
Phương Tranh chỉ kịp nghe thấy bên tai “sưu” một tiếng, quay đầu nhìn đám lưu manh, liền thấy một gã lưu manh hai mắt trợn tròn, trong miệng phát ra những thanh âm vô nghĩa, giữa cổ họng có một mũi tên xuyên qua, thân hình lay động vài cái, cuối cùng gục ngã xuống đất.
(*) Hoành đao lập mã : Ý nói hiên ngang hùng dũng, nghĩa đen là cầm đao chặn đường.

Bình Luận (0)
Comment