Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia

Chương 25

Sáng sớm trời còn chưa sáng, Tiểu Lục đã tới gõ cửa, Phương Tranh đang mơ mơ màng màng, gọi cả nửa ngày vẫn chưa tỉnh ngủ. Tiểu Lục bất đắc dĩ , đành phải đẩy cửa ra, dùng sức lay tỉnh Phương Tranh.
Phương Tranh mở mắt, thấy người tới là Tiểu Lục, mơ hồ nói: “Ân, Tiểu Lục?” Ngẩng đầu nhìn sắc trời, mặt trời vẫn chưa ló dạng, không khỏi kinh ngạc nói: “Ngươi tới hầu hạ ta sao? Không phải quá vội vàng đấy chứ? Bất quá không sao, thời khắc nào thiếu gia cũng mong chờ ngươi, lại đây ngủ chung đi…”
Tiểu Lục khuôn mặt nhỏ nhắn xấu hổ đến đỏ bừng, sẵng giọng: “Thiếu gia, người nói bậy bạ gì đó! Có người tới tìm thiếu gia.”
Phương Tranh kỳ quái hỏi: “Có người tới tìm ta? Bây giờ sao? Ta kháo! Ai mà thiếu đạo đức như vậy?”
“Chính là Chu thiếu gia, đang ngồi trong chính sảnh nói chuyện cùng lão gia, chờ người.”
Là Mập Mạp, vậy cũng không có gì lấy làm khó hiểu, tiểu tử này chuyên gia thích phá đám ta mà.
“Nói cho hắn biết, thiếu gia ta đang ngủ, không có thời gian gặp hắn.” Nói xong trùm kín chăn, tính tiếp tục ngủ.
“Không được, lão gia nói, bất kể có chuyện gì, cũng phải mời thiếu gia ra ngoài chính sảnh.” Tiểu Lục phân trần một phen, kéo chăn ra, giúp hắn mặc quần áo vào.
Tên Mập Mạp chết bầm này, không để cho ta được một chút an nhàn a! Trời còn chưa sáng, lúc ngươi tới đây sao không rơi xuống cống ngầm đi cho rồi. Phương Tranh một bên oán hận thầm rủa, một bên tùy ý để cho Tiểu Lục giúp hắn mặc quần áo. -----Từ sau khi gặp phải sự kiện kia, Tiểu Lục cũng không thường xuyên hầu hạ hắn mặc quần áo nữa, hết thảy Phương Tranh đều phải tự mình làm, nhưng hôm nay đặc biệt phá lệ.
Đi tới chính sảnh, Mập Mạp cùng Phương lão gia đang trò chuyện, Mập Mạp vẫn cái bộ dáng đức hạnh kia, vẻ mặt tươi cười híp mắt trông rất hiền lành phúc hậu, đối với Phương lão gia chấp tay hành lễ quá mức cung kính. Phương lão gia ngược lại câu nệ hơn trước rất nhiều, kể từ khi biết rõ thân phận của Mập Mạp, trong tư tưởng đã thấm nhuần chế độ vương quyền, khiến cho hắn không thể bình tĩnh khi đối mặt với vị vương gia này.
Thấy Phương Tranh đã đến, hai người đồng thời thở dài nhẹ nhõm một hơi, Phương lão gia tùy ý phất tay đem công tác tiếp khách giao cho Phương Tranh, chạy như trối chết trở về phòng ngủ. Mập Mạp cười khổ nói: “Hôm nay bá phụ làm sao vậy? Nhìn thấy ta hành lễ nhất định không chịu, trước kia đâu có câu nệ tiểu tiết như thế.”
Kẻ gây tai họa còn không phải là ngươi sao? Phương Tranh tức giận lườm hắn một cái: “Ta nói, hôm nay sớm như vậy, ngươi đã chạy tới nhà ta làm gì? Không phải công chúa vừa mới muốn chém đầu ta sao? Ân? Vì cái gì lại…”

“Hôm qua ngươi không đến học đường, cho nên hôm nay ta đặc biệt tới thăm ngươi một chút, thương thế trên người đã tốt hơn chưa?” Mập Mạp cười hiền lành, nói.
“Tạm được, chỉ cần tiểu muội của ngươi đừng tìm ta gây phiền toái, cuộc sống của ta còn an nhàn hơn so với thần tiên, đúng rồi, nàng sẽ không tru di cửu tộc ta đó chứ? Nàng còn dám nghĩ như vậy, đừng nói ta không cho ngươi mặt mũi, thiếu gia ta sẽ quyết liều mạng cùng nàng!”
Mập Mạp tươi cười, nói: “Làm sao lại có chuyện đó, nàng chỉ nói nhảm mà thôi, chớ để trong lòng, hôm qua khi ngươi đi về, nàng đã rất hối hận….”
Đúng vậy, thiếu gia ta đường đường là nhân sĩ xuyên việt, không thèm tính toàn cùng tiểu nha đầu cổ đại kia-----Muốn tính toán cũng không có biện pháp, căn bản gia thế của nàng quá lớn. Có lẽ, bình tĩnh cùng nàng giảng giải đạo lý?
“Hôm trước hồi cung, phụ hoàng của ngươi không làm khó ngươi đó chứ?” Phương Tranh tương đối quan tâm, dù sao trong chuyện này cũng có phần của hắn.
“Ai, đừng nói nữa, sau khi hồi cung liền bị phụ hoàng trách mách một trận, bắt ta phải tăng cường thêm thị vệ hộ thân, đúng rồi, Phùng Cừu Đao bởi vì có công hộ giá, được phụ hoàng đặc biệt hạ chỉ thăng chức cho hắn làm phó tướng Kim Ngô Vệ, đầu nhập vào Vương phủ của ta, nhậm chức thống lĩnh thị vệ.”
“Phùng tướng quân tính tình cũng rất tốt, đáng được khen ngợi, sáng sớm ngươi tới nhà ta chỉ muốn thăm hỏi thôi sao? Ân, thăm xong rồi đi hả? Ta trở về ngủ đây…” Phương Tranh ngáp dài một cái, xoay người định trở về phòng ngủ tiếp.
Mập Mạp vẻ mặt có chút không vui, nói: “Ta nói ngươi, không phải coi ta là ngoại nhân đấy chứ?”
“Bằng không thì như thế nào? Phải giống như người ta, vừa thấy mặt ngươi thì hành lễ, hô vang Phúc vương thiên tuế hay sao?”
Mập Mạp cười khổ, lắc đầu nói: “Thôi quên đi, sau này không tính ta là ngoại nhân thì được rồi. Đúng rồi, hôm nay ta tìm ngươi còn có chuyện này, không phải ngươi nói sẽ giúp ta giảm béo sao? Còn nói phải vận động nhiều hơn để giảm béo, ta quyết định, từ hôm nay bắt đầu rèn luyện thân thể!”
“Tốt lắm, quyết định của ngươi rất anh minh. Như vậy đi, ngươi chạy xung quanh nhà ta hai vòng, ta về phòng nằm ngủ chờ ngươi, chớ có lười biếng a….” Phương Tranh không hề có thành ý, vỗ vỗ tay, tính toán tiếp tục quay về phòng ngủ, Phương đại thiếu gia cũng không ngốc, chẳng dại bồi tiếp Mập Mạp lên cơn điên.

Mập Mạp há lại có thể để cho hắn được như ý nguyện: “Ta còn quyết định…”
“Ân?”
“Ngươi phải giúp ta rèn luyện!”
“Đi chỗ nào mát mẻ ngồi chơi đi! Thiếu gia không rảnh.” Phương đại thiếu gia đối với Phúc vương điện hạ trước mặt, không hề tỏ thái độ tôn kính. Phúc vương thì sao, chẳng qua chỉ ở trong ngôi nhà lớn hơn một chút, dùng cái bàn to hơn một chút mà thôi, thiếu gia ta đã tốt nghiệp đại học khoa văn, ngươi còn dám giương mắt lên nhìn ta sao?
Thấy Phương Tranh còn đang buồn ngủ, Mập Mạp không khỏi nóng nảy, vội vàng lấy một xấp ngân phiếu từ trong lòng ra, giơ lên trước mặt Phương Tranh, quơ quơ nói: “Năm trăm lượng! Ta xuất năm trăm lượng mời ngươi giúp ta rèn luyện thân thể!”
Phương Tranh không thèm quay đầu, nói: “Hừ, kẻ hèn này tuy không có năng lực, nhưng cũng không phải là kẻ tham tiền bạc, Mập Mạp ngươi cũng dám khinh thường ta sao?”
“Một ngàn lượng!” Mập Mạp nâng giá.
“Quá ít, vô dụng.”
“Hai ngàn lượng! Đây là giá cuối cùng, không thể hơn được nữa.” Mập Mạp cắn răng, nói.
Chỉ nghe “sưu” một tiếng, Phương Tranh bằng vào tốc độ nhanh nhất, lướt tới bên người Mập Mạp, đoạt lấy xấp ngân phiếu trong tay của hắn, thu vào ngực mình, trên mặt còn cười híp mắt nói: “Ai nha, Mập Mạp huynh, lấy giao tình của ta và huynh, đừng có nói đến chuyện tiền bạc, Mập Mạp huynh có chuyện gì sai bảo, tiểu đệ sẵn sàng phụng mệnh…”
Bộ dáng buồn ngủ lúc này đã biến mất vô ảnh vô tung, hiện giờ, Phương đại thiếu gia tinh thần sáng lạng, nụ cười ấm áp như gió mùa xuân, xem ra rất phấn chấn.

Mập Mạp cười khổ nói: “Phương huynh, tật tham tiền của ngươi rất xấu…Ai! Ngoại trừ vàng bạc, sợ rằng trong thiên hạ đã không còn thứ gì có thể làm cho ngươi phải bận tâm?”
“Nói bậy!” Phương Tranh nghiêm mặt nói: “Ngoại trừ vàng bạc, mỹ nữ cũng có thể khiến cho ta động tâm. Khi nào thì Mập Mạp huynh tặng cho ta mấy vị mỹ nhân tuyệt sắc, tiểu đệ sẽ vô cùng cảm kích….”
“Ngươi….” Mập Mạp quả thực không còn gì để nói, sắc mặt khó coi: “Quên đi, chúng ta bắt đầu rèn luyện thân thể thôi.”
“Nhìn trên phương diện hai ngàn lượng bạc này, khụ, ta đành phải đem tuyệt học một đời của ta truyền thụ lại cho ngươi, tuyệt học này có tên là Cửu Âm Bạch Cốt Trảo, trảo này một khi xuất ra, phong vân biến chuyển, trời đất cũng phải run rẩy lên xuống….”
“Thật hay giả vậy?” Mập Mạp lộ ra vẻ nghi hoặc, vị Phương huynh này lúc nào cũng mang đến cho hắn nhiều điều mới mẻ, bình thường lời nói của Phương thiếu gia có độ tin cậy rất cao.
“Giả, vậy mà ngươi cũng tin sao?” Phương Tranh đảo cặp mắt trắng dã, nếu bản thân ta mà biết Cửu Âm Bạch Cốt Trảo thì làm sao có thể để cho mấy tên lưu manh đánh tới mức bầm dập mặt mũi như vậy? Cho nên nói địa vị cao thấp của con người, cùng chỉ số thông minh cũng không có nhiều quan hệ lắm.
Phương pháp rèn luyện có rất nhiều loại, phổ biến nhất đương nhiên là chạy bộ, đáng tiếc, loại rèn luyện thân thể này không thích hợp đối với Mập Mạp, hắn đi bình thường còn không được linh hoạt, nếu chạy bộ chỉ sợ sẽ có tai nạn chết người. Vì thế, Phương Tranh quyết định dạy hắn bài thể dục buổi sáng theo như trên truyền hình, trước mắt mà nói, đây cũng là phương pháp tạm ổn nhất, hơn nữa Phương Tranh cũng loại bỏ những động tác khó, tỷ như “động tác uốn dẻo.”
Mập Mạp luyện được hứng trí bừng bừng, hắn cho rằng phương pháp của Phương Tranh rất mới lạ, luyện tập không quá mệt, có thể vận động lâu dài, xem ra bài thể dục buổi sáng này rất phù hợp với loại người có thể hình như Mập Mạp.
Sau khi luyện được khoảng bốn năm lần, rốt cuộc Mập Mạp cũng cảm thấy hơi mệt, dừng lại, ngồi trên bãi cỏ hổn hển thở, Phương Tranh nhìn Mập Mạp ngồi thở dốc, một ít thịt béo rung theo từng nhịp thở của hắn, lắc đầu thầm nghĩ, gánh nặng đường xa a.
Mập Mạp nghỉ ngơi chốc lát đã cảm thấy tốt hơn, kéo góc áo của Phương Tranh, nói nhỏ: “Phương huynh, hôm nay có an bài chuyện gì không?”
An bài? Ngoại trừ đọc sách còn có thể làm chuyện gì đây? Phương Tranh nghi hoặc nhìn hắn, tiểu tử này bỗng dưng tỏ vẻ thần bí, bộ dạng thật đáng khinh, Phương Tranh nhìn thấy trong lòng chợt rét lạnh một trận.
Phương Tranh hỏi ngược lại: “Ngươi tính làm chuyện gì?” Tiểu tử này cười rất gian, nhất định là có chủ ý gì đen tối.
Mập Mạp cười dâm, nói: “Nghe nói phong cảnh trên sông Tần Hoài rất đẹp, không bằng tối nay chúng ta ra bến Tần Hoài ngắm trăng đi sao.” Ngắm trăng nghe đàn thật là một ý tưởng tao nhã, tuy nhiên lời nói của Mập Mạp lại có vẻ rất hạ lưu, ánh trăng chỗ nào mà chẳng giống nhau, cần gì phải đi ra bến sông Tần Hoài để ngắm trăng, ngươi nói thẳng là đi kỹ viện có phải hay hơn không.

Phương Tranh ra vẻ đứng đắn nói: “Không được, thiếu gia ta là người quân tử, loại địa phương như sông Tần Hoài kia…..”
Mập Mạp khẩn trương nói: “Chỉ là uống rượu ngâm thơ mà thôi, tài tử văn sĩ ai mà không phong lưu, nếu không tới Tần Hoài ngắm trăng thật đúng là uổng phí cả đời.”
Phương Tranh sớm đã muốn thưởng thức qua, phong cảnh trên bến Tần Hoài một lần, hôm nay Mập Mạp rủ đi cùng, đúng là một cơ hội tốt.
Ngay tức thì, cùng Mập Mạp thỏa thuận, hai người mang theo túi sách đi tới học đường. Hôm nay ngoại lệ không cho Tiểu Ngũ đi theo, buổi tối còn phải đi ra bến sông Tần Hoài ngắm trăng, nếu cho Tiểu Ngũ đi theo, tiết mục sau phần ngắm trăng kia, chắc chắn sẽ mất hứng rồi. Ha ha!
Trước khi đi Phương Tranh dặn dò Mập Mạp: “Mang theo nhiều thị vệ đi cùng!”
Sự kiện đụng độ với đám lưu manh lần trước, khiến cho Phương Tranh đã cực kỳ úy kị cái trường hợp địch đông ta ít, hôm nay bất kể như thế nào cũng phải dẫn theo đại đội nhân mã, nếu có chuyện gì xảy ra cũng không phải cắm đầu chạy trối chết.
Vào thư viện, vừa lúc gặp mặt Trần phu tử, Phương Tranh chột dạ hướng Trần phu tử thi lễ, trong lòng thầm lo lắng. Hôm qua trốn học một ngày mà không xin phép, còn hôm trước nữa thì Trường Bình công chúa làm cho lão phu tử kia tức giận đến mức sùi bọt mép, Trần phu tử há lại có thể không phạt ta? Chuyện trốn học thì có thể trách phạt ta, nhưng việc lão phu tử kia thì ta không liên quan, muốn báo thù thì báo thù công chúa đi, oan có đầu, nợ có chủ….
Không hiểu có phải Trần phu tử tuổi già mắc chứng bệnh đãng trí hay không, thấy Phương Tranh thi lễ, lại gật đầu mỉm cười, hoàn toàn không hỏi đến chuyện phát sinh hai ngày hôm qua. Phương Tranh cười thầm, nhanh như chớp lẻn vào chỗ ngồi trong học đường.
Ngồi đọc sách đúng là một chuyện nhàm chán, đương nhiên, học sinh ngồi học mà gục xuống bàn thì còn chán hơn. Vừa tỉnh dậy, nhoáng một cái đã cảm thấy sắc trời bắt đầu tối dần, một ngày đi học thật tốn mất nhiều thời gian. Phương Tranh chỉ thấy cả người mệt mỏi đau nhức, quay đầu nhìn lại, chợt thấy Mập Mạp đang nhe răng trợn mắt xoa xoa thắt lưng. Phương Tranh âm thầm khinh thường, gia hỏa này cũng không phải là học sinh tốt.
May mắn chính là, vị Trường Bình công chúa kia, hôm nay không có tới thư viện tìm hắn gây phiền toái, điều này làm cho Phương Tranh cảm thấy thoải mái, nhẹ nhõm thở dài một hơi. Kỳ thật, cuộc sống mà hắn theo đuổi cũng rất đơn giản, ăn cơm, ngủ, trốn công chúa-----Một vị thiếu gia đơn thuần biết bao nhiêu.
Sau khi tan học, sức sống của đám học sinh luôn tỏ ra tràn trề, điển hình chính là Phương đại thiếu gia cùng Mập Mạp. Bước ra khỏi Minh Đạo thư viện, bỗng dưng Mập Mạp vui vẻ hoạt bát hẳn lên, bước chân thoăn thoắt nhẹ nhàng như yến, có thể nhìn ra được, hiện tại tâm tình của hắn đang rất sảng khoái, cặp mắt nhỏ phóng ra quang mang kinh người.
Phương Tranh biết, cuộc sống về đêm, lúc này đã bắt đầu rồi.

Bình Luận (0)
Comment