Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia

Chương 284

Cước bộ nhịp nhàng kèm theo những thanh âm của binh khí cùng áo giáp vang lên, giống như cước bộ của tử thần đang tới gần, làm cho đám binh sĩ của phản quân mặt không còn chút máu, dựa lưng vào nhau lùi dần từng bước về phía sau. Không một người nào nói chuyện, cũng không còn người khuyên hàng, truyền vào trong mang tai chỉ có những tiếng bước chân kinh tâm động phách, từng nhịp leng keng vang lên tựa hồ như theo một loại tiết tấu, giống như một hồi nhạc chuông báo tang trước khi dồn đám phản quân vào tử lộ.
Tình huống lúc này không phải là hai quân giao chiến, mà đây là một cuộc bao vây tiễu trừ, binh lực cùng sĩ khí quá mức chênh lệch nhau, binh sĩ phản quân cảm nhận rằng hiện giờ chính mình như một đám cừu non không có lực phản khắng, bị gần mười vạn thợ săn truy đuổi, bọn hắn căn bản không có biện pháp chống đỡ. Chẳng quản đối phương đuổi bắt được mình sẽ đưa vào hỏa lò sát sinh, bọn hắn cũng chỉ có thể ngoan ngoãn tuân theo, hai quân muốn giao phong trước tiên phải có thực lực ngang bằng, nhưng tình huống hiện giờ bọn hắn cẳn bản là không có thực lực, thậm chí bọn hắn ngay cả dũng khí phản kháng cũng đều không có.
" Ta đầu hàng!"
Rốt cuộc có một số binh sĩ không chịu nổi cái loại áp lực vô hình cực đại này, bước ra phía trước ném vũ khí quỳ hai chân ở trên mặt đất, trong lòng nơm nớp lo sợ. Bọn hắn tuy không sợ chết nhưng con người thường có khát vọng sinh tồn.
Có người đi đầu, nhất thời binh sĩ phản quân xôn xao một hồi, giống như một căn bệnh ôn dịch truyền nhiễm, nhanh chóng lan rộng trong quân của đám phản quân. Ngay cả tướng lĩnh suất binh cũng đều ném vũ khí xuống, phản kháng một cách vô nghĩa chính là một hành động ngu xuẩn, đạo lí này ai cũng có thể hiểu, nếu như có được một cơ hội hiển nhiên sống sót vẫn chính là tốt nhất.
Vòng vây còn đang được thu nhỏ lại, những ánh mắt lạnh lùng thấp thoáng đằng sau từng tấm lá chắn, trong ánh mắt là một mảnh tình cảm phẫn hận, khi đám phản quân này ở dưới chân núi Thần Liệt đã giết hại đồng đội của chính mình, chẳng những thế lúc đó bọn hắn tâm ngoan thủ lạt còn muốn mưu toan tấn công thẳng lên đỉnh núi bắt sống hoàng thượng làm tù binh. Lúc đó bọn hắn có từng nghĩ tới, chính mình sẽ lâm vào tình cảnh như bây giờ hay không?
Ba lộ đại quân bước chân chỉnh tề, những tấm lá chắn được dựng lên ở cả ba mặt tựa như một bức tường đồng vách sắt không thể vượt qua, đang từng bước dồn đám phản quân co cụm lại ở dưới chân tường thành.
Đám binh sĩ tay cầm lá chắn bước ở phía trước nhìn cũng chưa từng liếc mắt nhìn qua những gã binh sĩ của phản quân đầu hàng đang quỳ phục ở trên mặt đất, bước nhanh vượt qua thân thể của bọn hắn, đội ngũ vẫn chỉnh tề tiến lên phía trước. Tiếp đó từng thanh âm thê lương vang vọng lên, phản quân đầu hàng bị trường mâu phía sau không một chút lưu tình đâm thủng, không tha cho một người nào sống sót.
Hoàng thượng có chỉ, cần phải tiễu trừ phản quân, ý tứ của tiễu trừ chính là muốn toàn bộ phản quân không một người nào sống sót, vô luận bọn hắn có buông bỏ binh khí xuống đầu hàng, thì cũng chỉ có một kết cục giống nhau mà thôi.
Đạo thánh chỉ này của hoàng thượng không phải là thị huyết tàn nhẫn, cũng không phải là ngu đần vô đạo, chẳng quản ai làm hoàng đế nhất định cũng sẽ không cho một vạn phản quân này một con đường sống. Nếu như bọn hắn dám khiêu chiến với vương quyền, một khi thất bại nhất định phải trả một cái đại giới. Cái giá phải trả chính là sinh mệnh của bọn hắn, huống chi hoàng thượng không còn nhiều thời gian, hắn muốn tiêu diệt toàn bộ tai họa ngầm cho vị tân hoàng trong tương lai. Bởi vì giang sơn cẩm tú cho nên bất luận từ góc độ nào mà nói, một vạn phản quân này nhất định phải chết.
Trận thanh lọc này tiến hành rất nhanh, một trường mâu đâm ra, sau đó tiếp tục bước dần lên phía trước, đạp qua máu tươi mà đi, thật nhanh đã thu thập được một nhân mạng. Vòng vây đã thu nhỏ lại trong một phạm vi phi thường nhỏ hẹp, còn phản quân cũng bị bức đến sát mép sông bảo vệ thành, ba mặt đều thọ địch, phía sau đã không còn đường lùi, đây chính là một con đường chết mà trong binh pháp tối kiêng kị nhất. Đám binh sĩ phản quân tập trung ở trên tử lộ, chen chúc xô đẩy nhau bất lực mà sợ hãi.
Đem phản quân dồn trong một cái phạm vi phi thường nhỏ hẹp, cước bộ của ba lộ đại quân bỗng nhiên dừng bước đứng im bất động. Theo sau một tiếng quát của vị tướng lĩnh, bỗng nhiên những tấm lá chắn đồng loạt được dựng lên trên mặt đất, phát ra một tràng thanh âm chỉnh tề làm cho kẻ khác trong lòng không khỏi run rẩy. Sau đó hai quân liền rơi vào bầu không khí trầm mặc, binh sĩ phản quân không hiểu tại sao đối phương lại dừng cước bộ, đều nhìn nhau trong ánh mắt lộ ra biểu tình kinh nghi bất định.
Lúc này thái tử vẫn ngơ ngác đứng im bất động, hai mắt của hắn hơi giật mình nhìn chằm chằm về phía trước, thần thái trong mắt đã hoàn toàn biết mất giống như cơ thể kia chỉ là một cái hình nhân bằng gỗ. Hắn đờ đẫn xoay người cất bước đi lên chiếc ngự liễn màu vàng đại biểu cho thời khắc quang vinh cuối cùng trong cuộc đời.
Bên trong ngự liễn, Tư Tư vẻ mặt cứng ngắc, ôm chiếc đàn tì bà ở trong lòng không hiểu nàng đang suy nghĩ điều gì, chứng kiến thái tử vén rèm mà vào, ánh mắt của nàng phi thường phức tạp nhìn lên thân ảnh thái tử, thật lâu sau mới mở miệng khàn giọng hỏi: “ Điện hạ, tình thế không thể vãn hồi được nữa hay sao?”
Thái tử hơi gật đầu một chút, ánh mắt mơ hồ là một mảnh trống rỗng.
Tư Tư than nhẹ một tiếng buông chiếc tì bà trong tay xuống, quỳ gối lên trên tấm da gấu mềm mại ở bên trong ngự liễn, thật lâu sau hướng thái tử dập đầu một cái, “ Điện hạ! Tư Tư được hầu hạ ngài một đoạn thời gian, nhưng có chăng duyên phận vẫn còn quá mỏng, thỉnh điện hạ nhận của Tư Tư nhất bái.”
Thái tử nhìn Tư Tư thật sâu, trong đôi mắt trống rỗng rốt cuộc cũng có một chút ấm áp, hắn lộ một nụ cười sầu thảm, khàn khàn giọng nói: “ Tư Tư, hiện giờ Cô vương lâm vào bước đường cùng, nhưng ngươi vẫn một lòng đối xử với Cô vương như thế, cuộc đời này được quen biết ngươi, Cô vương thật sự may mắn.”
Tư Tư cúi đầu thở dài, đôi mắt đẹp rơi lệ, đưa tay với một chiếc rương bên trong ngự liễn, mở nắp chiếc rương ra bên trong xuất hiện một bầu hảo tửu.
Tư Tư đem rượu rót đầy, hai tay cẩn thận nâng đến trước mặt thái tử, tiếp theo trên gương mặt thiếu nữ nhẹ nhàng mỉm cười một cái.
“ Điện hạ không phải ngài thích nghe Tư Tư đàn tì bà nhất hay sao? Tư Tư sẽ vì điện hạ mà đàn một khúc cuối cùng, được không?”
Thái tử ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn Tư Tư, sau một lúc lâu rốt cuộc ngửa đầu đem chén rượu trong tay uống một hơi cạn sạch, trên mặt đã khôi phục lại biểu tình tươi cười tư văn nho nhã trong ngày thường.
“ Tư Tư đàn tì bà quả thực Cô vương rất thích nghe, nàng mau đàn cho Cô vương thưởng thức đi.”

Bởi thế cho nên từ trong cánh phản quân bỗng nhiên truyền ra những tiếng nhạc du dương trầm bổng, khi thì chậm rãi nhẹ nhàng như gió xuân phất vào mặt, khi thì kịch liệt như một cơn mưa rào vội vã trút nước, tiếng nhạc lan truyền giữa hai quân, tiếng kim thiết leng keng va chạm vào nhau, bầu không khí chung quanh tự nhiên mà tăng thêm vài phần sát khí.
Thái tử ngồi trên càng xe, một tay cầm chén một tay cầm bầu rượu. Ánh mắt chăm chú nhìn vào hàng liễu rủ mọc ở bên bờ sông bảo vệ thành, bỗng nhiên nở ra một nụ cười khó hiểu:
“Vô tình tối thị thai thành liễu.
Y cựu yên lung thập lý đê.
Hưng vong, thắng bại, bất quá như thử.
“ Rặng liễu bên thành xanh sắc cũ.
In trong ráng khói dải đê dài.
Hưng vong, thắng bại bất quá cũng chỉ như thế mà thôi.”
Tiếp tục uống cạn một lý, thái tử thở phào một hơi thật nhẹ nhõm, cười nói: “ Hôm nay mới biết, nguyên lai mùi rượu cũng có thể mỹ vị như vậy.”
Tư Tư cúi đầu gảy đàn tì bà, đôi mắt đẹp khẽ nhắm lại, bất tri giác hai hàng lệ châu rơi đầy trên khuôn mặt.
Đang lúc rơi vào tuyệt cảnh, thái tử ứng theo tiếng đàn du dương trầm bổng trong không trung mà vỗ tay hoan nghênh cười lớn, giống như phát tiết hết những khát vọng, tâm nguyện mà cuộc đời này còn chưa hoàn thành được. Cuối cùng khi thanh âm của tiếng đàn chấm dứt, xa xa truyền đến một tiếng náo động, vòng vây chung quanh tại phía bắc bỗng nhiên mở ra một lối đi ước chừng khoảng hai trượng, không bao lâu sau, kim qua tiết trượng, lục mã ngự xa, cờ xí long liễn hầu giá theo sau, đoàn người xuyên qua vào vây đi thẳng vào khoảng trống giữa hai quân mới dừng lại.
Hoàng thượng vén tấm rèm che của long liễn xa giá, khẽ run rẩy bước ra khỏi long liễn, mặc dù năm nay đã già nua nhưng sống lưng của hắn vẫn quật cường dựng thẳng, thần sắc uy nghiêm quắc mắt nhìn đám phản quân đang kinh sợ tột độ, thật lâu sau, hoàng thượng trầm giọng quát: “ Mau gọi thái tử ra đây nói chuyện.”
Nửa nén hương thời gian trôi qua, giữa đám phản quân hé ra một lỗ hổng, chẳng bao lâu sau thân ảnh tiều tụy của thái tử xuất hiện ở trước mặt hai quân, cùng hoàng thượng đứng xa xa đối diện nhau.
Cha con hai người bất quá chỉ không gặp nhau một ngày, hôm nay liền đã đứng ở hai giới tuyến đối lập. Trước ngày hôm nay, thái tử vẫn mang một bộ kính cẩn thủ lễ, nhưng hôm nay gặp lại rốt cuộc thì hắn đã thoát thân ra khỏi cái kén giả tạo suốt mười năm qua, thẳng thắn mà đối diện nhau, đau lòng và có một chút bất đắc dĩ. Nếu có thể chọn lựa, hoàng thượng tình nguyện diễn xuất vở kịch cha con hai người bằng mặt mà không bằng lòng, diễn đến khi hắn nhắm mắt xuôi tay thì vở kịch mới thôi.
“ Nhi thần bái kiến phụ hoàng.” Đón nhận ánh mắt phức tạp của tướng sĩ hai quân, thái tử thần sắc bình tĩnh chân thành hạ bái.
Hoàng thượng nhìn thái tử đang quỳ gối ở trên mặt đất, biểu tình không một chút biến sắc, thở một hơi thật dài, lúc này thần thái trong đôi mắt già nua của hoàng thượng lại càng thêm thê lương.
“ Đâu cần phải làm như thế, thái tử, đâu cần phải làm như thế này a!” Hoàng thượng lão lệ doanh tròng lẩm bẩm nói.
“ Bởi vì nhi thần muốn làm hoàng đế.” Cho đến tận giờ phút này cuối cùng thì thái tử đã không cần tiếp tục che giấu dã tâm nữa, trực tiếp nói ra.
“ Ngươi đang làm thái tử, cái ngai vàng hoàng đế này sớm muộn gì thì cũng là của ngươi. Chẳng lẽ ngay cả một chút thời gian mà ngươi cũng không đợi nổi hay sao?”
Trên gương mặt anh tuấn của thái tử thoáng hiện lên một nụ cười trào phúng.
“ Vốn dĩ nhi thần có thể chờ được, nhi thần đã đợi mười năm qua ngại gì mà không đợi thêm được một chút thời gian nữa? Nếu như phụ hoàng không một mực khăng khăng muốn bãi miễn vị trí thái tử, cho dù có phải đợi thêm mười năm nữa nhi thần cũng có thể nhẫn nại!”
“ Đó là bởi vì ngươi rắp tâm hại người! Khi Phan Văn Viễn dấy binh tạo phản ngươi âm thầm quản chế Thần Sách quân án binh bất động, mưu toan ngư ông đắc lợi, chẳng những thế lúc sau còn hại chết đại tướng quân Lưu Trường Sinh xóa bỏ chứng cớ chết không có đối chứng. Trẫm há lại có thể dung tha cho một người có dã tâm bừng bừng như ngươi, có thể nào truyền lại giang sơn xã tắc cho ngươi đây?” Bỗng nhiên hoàng thượng cả giận nói.

Nét trào phúng trên gương mặt của thái tử ngày càng nồng đậm: “ Nói đến cùng thì cái ngai vị hoàng đế vẫn không thuộc về ta, ta vì sao không thể tranh giành một hồi?”
“ Ngươi…Ngươi….Đồ nghiệt súc!” Hoàng thượng nổi giận, thân thể bắt đầu run rẩy kịch liệt.
Ở phía xa, trên cổng thành truyền đến thanh âm của Phương Tranh hét lớn: “ Hoàng thượng, ngài đừng cùng hắn nói những lời vô nghĩa, tự thương hại đến chính thân thể của mình, mau hạ chỉ tiêu diệt phản quân đi thôi!”
Thái tử quay đầu nhìn lại, thản nhiên liếc mắt về phía tường thành cười lạnh nói: “ Phụ hoàng, nhi thần làm như vậy cũng chỉ là một chuyện vạn bất đắc dĩ. Nhi thần quả thực không đành lòng đứng nhìn triều cương tiếp tục bại hoại, triều đình thì mù mịt bởi một mảnh chướng khí.”
“ Trẫm nắm giữ thiên hạ trong tay, tại sao triều cương lại có thể bại hoại?”
“ Phụ hoàng, năm gần đây ngài đại lượng trọng dụng thần tử thiếu niên chèn ép cựu thần. Mà trong những thần tử thiếu niên hạng người gian trá đê tiện như Phương Tranh, ngài lại ân sủng thật nhiều, làm cho triều cương thối nát, chính sự không thông, các vị đại thần cùng dân chúng cũng chỉ dám lén nghị luận sau lưng, nói ngài tuổi già hồ đồ, làm những chuyện không mang lại ích lợi cho quốc gia, chẳng những thế đó còn là cái họa diệt vong trong tương lai.”
Trên cổng thành, Phương Tranh hai con ngươi như muốn nứt ra, chẳng biết tìm được một thanh đao từ chỗ nào, liền khoa chân múa tay giơ đao lên hăm dọa, bộ dạng như muốn liều mạng cùng thái tử, miệng còn tức giận rống lớn: “ Ta phải giết tên hỗn đản này! Dám nói lão tử đê tiện gian trá, lão tử làm sao lại là cái hạng người đê tiện gian trá đây?”
Ôn Sâm cùng đám thị vệ đầu túa mồ hôi lạnh ôm trầm lấy Phương Tranh: “ Đại nhân, bình tĩnh! Ngàn vạn lần cần phải giữ được bình tĩnh, không nên xúc động nhất thời a!”
“ Sưu!” Người không có nhảy xuống nhưng thanh đao lại bị Phương Tranh hung hăng ném ra phía bên ngoài thành.
“ Á…á…á.”
Dưới tường thành, một gã binh sĩ phản quân vô tội vạ trúng đao.
“……..”
“ Phụ hoàng! Nhi thần không muốn giang sơn gấm vóc của hoàng tộc chúng ta bị tiêu hủy trên tay của kẻ gian thần như Phương Tranh. Còn chuyện tình Phan Văn Viễn mưu phản, dựng cờ viết: “thân hiền thần, tránh tiểu nhân” mặc dù nhi thần không ủng hộ hành vi của hắn nhưng trong thâm tâm vi thần cũng đồng quan niệm với hắn.”
Hoàng thượng cười to: “ Thân hiền thần, tránh tiểu nhân! Khá lắm mưu phản thật sự là chí công vô tư! Từ xưa đến nay bao nhiêu kẻ loạn thần tặc tử mượn cớ mưu phản đều đem chính nghĩa lên giương cờ, buồn cười thay, đáng thương thay!”
Hoàng thượng sa sầm nét mặt: “ Trẫm một khi quyết định làm việc gì đều không thẹn với lương tâm, không thẹn bới lê dân trăm họ. Trước mặt hai quân tướng sĩ, trẫm không muốn cùng ngươi tranh luận chuyện triều chính, hiện tại ngươi lập tức hạ lệnh cho phản quân của ngươi buông vũ khí xuống, thúc thủ chịu trói! Còn ngươi là trưởng tử của trẫm, trẫm sẽ tha cho ngươi một mạng, tương lai ngươi vẫn mang thân phận vương gia tôn sư, nhưng cả đời sẽ bị giam cầm quản chế.”
Thái tử lộ một nụ cười sầu thảm, sau đó đứng lên chậm rãi lắc đầu nói: “ Phụ hoàng, thắng làm vua thua làm giặc, nhi thần không có tư cách cầu xin. Từ trước đến nay, sử sách đều do người chiến thắng viết, hành động của nhi thần tương lai sẽ bị sử sách bêu danh, tội thần thiên cổ! Nhưng giờ khắc này ta vẫn còn là thái tử, ta muốn duy trì tôn nghiêm cùng thể diện, không thể sống một cuộc sống khuất nhục cả đời.”
Hoàng thượng giận dữ nói: “ Phải chăng ngươi còn muốn cùng đại quân của trẫm tử chiến một trận?”
Thái tử buồn bã thở dài, sau đó chậm rãi rút bội kiếm ở bên hông ra, “ Đúng thế, thứ tội cho nhi thần bất hiếu! Vì một chút tôn nghiêm cuối cùng mà ta không thể không chiến, chẳng hiềm đến phút cuối cùng chỉ còn một mình nhưng ta vẫn sẽ một mực chiến đấu. Ngày sau trên sử sách có thể sẽ viết rằng: Thái tử Hoa triều mưu phản cướp ngôi, binh bại, thái tử huyết chiến mà chết.”
Hoàng thượng chăm chú nhìn thái tử, trong ánh mắt tràn đầy đau lòng: “ Ngươi cũng đã nói qua, lịch sử do người chiến thắng viết. Nếu như trẫm không cho quan chép sử viết thì sao đây? Trên sử sách còn có thể lưu lại điều tiếng gì? Thái tử Hoa triều mưu phản cướp ngôi, binh bại, thái tử hoảng hốt bỏ chạy, không biết kết cuộc ra sao!”
Thái tử nghe vậy như bị sét đánh ngang tai, sắc mặt trong chớp mắt trở nên tái nhợt, cả người rơi vào ngây ngốc, thân hình không tự chủ được không ngừng run rẩy, giống như tín niệm mà hắn luôn luôn kiên trì trong phút chốc hoàn toàn sẽ bị sụp đổ.
“ Đầu hàng đi!” Hoàng thượng thở dài một hơi thật sâu, tựa như một người cha già khuyên nhủ đứa con tâm tính chưa trưởng thành, “ Tôn nghiêm của ngươi chỉ có thể dựa vào người chiến thắng ban ân, trước khi khởi binh tạo phản ngươi nên nghĩ tới điều này mới phải.”

Bỗng nhiên thái tử đình chỉ run rẩy, cười nhẹ nói: “ Người thắng ban cho tôn nghiêm, còn gọi là tôn nghiêm hay sao? Phụ hoàng! Nhi thần làm thái tử mười năm quả thực không muốn quãng đời còn lại sống một cuộc sống phụ thuộc, chớ nên nhiều lời nữa, phụ hoàng, hạ lệnh cho binh lính của ngài tấn công đi!”
Hoàng thượng than nhẹ một tiếng, nhất thời nước mắt già nua che kín trên khuôn mặt tang thương, trong phút chốc cả người tựa như đã già thêm đi rất nhiều.
Chuyện tình đã đến nước này, không thể quay đầu lại được nữa, giống như sợi dây đã kết, có giải như thế nào cũng chỉ hoài phí công phu.
Chậm rãi quay người, hoàng thượng thanh âm nghẹn ngào: “ Được rồi, trẫm sẽ thành toàn tôn nghiêm cho ngươi.”
“ Toàn quân cảnh giới! Chuẩn bị tấn công!” Phùng Cừu Đao hung hăng lớn tiếng quát.
“ Leng keng” Thanh âm của trường mâu vang lên, hàn quang cùng máu tươi nổi lên ở trên lưỡi mâu, vô tình nhắm thẳng tới hướng phản quân của thái tử.
Thái tử cười một cách bi thương, giơ cao bội kiếm trong tay bi phẫn hét lớn: “ Phụ hoàng, nếu như thật sự có kiếp sau, nhi thần không bao giờ…Nguyện ý sinh ra trong nhà đế vương nữa! Phụ hoàng, bảo trọng!”
Hoàng thượng đưa lưng về phía thái tử, thân hình già nua không ngừng run rẩy, lão lệ tung hoành trên long nhan, khóc không thành tiếng.
Trước mặt hai quân, cha con đối nghịch nhau, thiên ý trêu người, đâu cần phải đến bước đường cùng như thế!
Đột nhiên thân hình của thái tử trở nên run rẩy kịch liệt, mồ hôi to như hạt đầu không ngừng túa ra, cuối cùng bội kiếm trong tay rơi xuống trên mặt đất, thái tử quỳ một gối, tay ôm bụng, nói không ra lời.
Chẳng biết từ lúc nào Tư Tư đã đi tới bên cạnh người thái tử, nàng chậm rãi ngồi xổm xuống, bình tình nhìn vào gương mặt anh tuấn của thái tử đang thống khổ rên rỉ, nhẹ giọng nói: “ Điện hạ, ngài cảm thấy đau ư?”
“ Tư Tư….nàng…Là nàng!” Thái tử dùng sức nắm chặt lấy cánh tay của Tư Tư, khuôn mặt vặn vẹo thống khổ đã tràn ngập biểu tình không dám tin, hét lớn: “ Vì cái gì? Tại sao lại là nàng?”
“ Điện hạ, ngài cũng muốn có được tôn nghiêm cho chính bản thân mình, nhưng ngài đem tôn nghiêm của Tư Tư để ở chỗ nào?” Tư Tư khóe miệng vẫn hàm chứa một nụ cười mê hồn lạc phách.
“ Thời khắc ngài đem Tư Tư đẩy sang bên cạnh người khác, tôn nghiêm của Tư Tư liền đã bị ngài chà đạp ở dưới lòng bàn chân. Tư Tư không muốn làm một nữ nhân hư hỏng, mà Tư Tư chỉ muốn làm một nữ nhân bình thường, có thể ti tiện, có thể nghèo khổ …Nhưng… phải có tôn nghiêm!”
Máu tươi không ngừng chảy ra từ bên khóe miệng của thái tử, rất nhanh đã tràn đầy trên hai gò má anh tuấn, thái tử rùng mình một cái, tựa hồ như đang giãy chết.
Tất cả mọi người đều bị một màn ngoài ý muốn này làm cho chấn động tinh thần, đám binh sĩ không tự giác được mà hạ thấp trường mâu trong tay xuống, ánh mắt của bọn hắn kinh dị nhìn đôi nam nữ có tình cảm phức tạp đang ở trên khoảng đất trống kia, nhất thời tràng cảnh mấy vạn người giằng co, phút chốc lâm vào một bầu không khí trầm mặc.
“ Vì hoàng đồ đại nghiệp mà ngài có thể hi sinh Tư Tư. Vậy tại sao Tư Tư không thể vì cuộc đời hạnh phúc của mình mà hi sinh đi hoàng đồ đại nghiệp của ngài?” Nụ cười trên khóe miệng Tư Tư càng ngày càng lạnh lùng.
“Thần Liệt sơn, dưới chân núi Thần Liệt là ….nàng, nàng…!” Thái tử toàn thân run rẩy, vô lực chỉ vào Tư Tư nói.
Tư Tư nhẹ nhàng gật đầu: “ Không sai, đúng là do ta! Mọi chuyện ngài nuôi tư binh, thừa dịp hoàng thượng làm lễ tế trời có mưu đồ cướp ngôi, hay chi đội kỳ binh mà ngài cho mai phục tại phía bắc bộ, những tin tình báo này đều do ta âm thầm truyền đi ra bên ngoài.”
“ Khó trách….Khó trách….” Thái tử thê lương cười thảm, môi mấy máy, máu tươi không ngừng trào ra từ khóe miệng.
Tư Tư nhìn thái tử đang hấp hối trước mặt, hoa dung không khỏi rơi lệ.
“ Điện hạ, Tư Tư từng đối với ngài kính yêu như thế, vì cái gì, vì cái gì ngài phải đem Tư Tư coi như một món hàng hóa, dễ dàng có thể tặng cho người ta? Vì cái gì trong lòng của ngài có rất nhiều mưu đồ nghiệp lớn, nhưng trong lòng của ngài lại không nhượng cho Tư Tư một vị trí nhỏ.”
“ Hôm nay Tư Tư kính điện hạ một chén rượu độc, cũng coi như là ta tự mình kết thúc đoạn nghiệt duyên cùng điện hạ! Điện hạ, ngài đừng trách Tư Tư, bởi vì Tư Tư cũng chỉ là một nữ tử bình thường, ở trước mặt của ngài chỉ mang một thân phận nữ nhân hèn mọn….” Tư Tư che mặt khóc lớn.
Thái tử không hiểu lấy được khí lực từ nơi nào, giãy dụa đứng thẳng người lên, diễn trò trước mặt binh sĩ hai quân bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cuồng tiếu, trên khuôn mặt anh tuấn máu tươi cùng nước mắt đã hòa quyện thành một đoàn, thoạt nhìn vô cùng đáng sợ.
“ Báo ứng, quả nhiên đây chính là báo ứng! Ha ha ha ha…..”

Dứt lời, thái tử chậm rãi đổ gục xuống trên mặt đất, tuyệt khí mà chết.
“ Tấn công!” Mệnh lệnh của Phùng Cừu Đao vang vọng trong không trung.
Trường mâu cùng lá chắn thoáng chốc bao phủ phản quân còn sót lại của thái tử, một hồi đồ sát ở bên ngoài thành bắc rất nhanh đang được tiến hành.
Trong loạn quân, Tư Tư ngồi ở trên mặt đất ôm ấp thi thể đẫm máu của thái tử, biểu tình ngây dại, khuôn mặt cứng ngắc. Không biết nàng đang suy nghĩ cái gì, phải chăng là thương tiếc, phải chăng đang hoài niệm?”
Một canh giờ sau toàn bộ phản quân đều bị tiêu diệt, hầu như không bỏ sót lại một người nào. Bên ngoài thành bắc máu đã chảy thành sông, tử thi nằm rải rác khắp nơi trên mặt đất.
Phạm Thụy đứng ở cách đó không xa, nhìn Tư Tư cùng thi thể thái tử, hắn cũng cười! Cười đến điên cuồng giống như thái tử lúc trước.
“ Trời muốn ta chết, không chiến cũng tội, chiến cũng mang tội! Ha ha ha!”
Phạm Thụy ở trước thi thể của thái tử mà chọn cách kết liễu mạng sống của chính mình.
Hoàng thượng thân hình lảo đảo như muốn ngã, ở cái tuổi già nua của hắn mà phải chịu cảnh người đầu bạc tiễn người đầu xanh, tựa hồ cái thân xác hư nhược này không thể gắng gượng được.
“ Truyền chỉ, an táng thái tử trọng thể theo lễ nghi hoàng tộc! Trên sử sách toàn bộ không cho phép đề cập một chữ đến sự tình mưu phản lần này, người nào vi phạm tru di cửu tộc! Lệnh cho quan chép sử viết rằng: Thái tử thân nhiêm bạo bệnh, trị liệu không có kết quả, cuối cùng đã chết.”
“ Tuân chỉ.”
“ Đây là chuyện duy nhất mà trẫm có năng lực làm được cho hắn.” Hoàng thượng thở dài.
Quét mắt nhìn đống thi thể phản quân chất chồng như núi, hoàng thượng biểu tình phức tạp, thở dài: “ Lệnh cho Phương Tranh thả cầu treo xuống, mở cổng thành ra, trẫm muốn vào thành nghỉ ngơi.”
Bánh xe chuyển động phát ra những thanh âm cọt kẹt chói tai, cầu treo chậm rãi hạ ngang xuống, đám binh sĩ Thành Vệ quân vội vàng chạy ra mở cổng thành.
Phương Tranh dẫn theo hơn mười vị tướng lĩnh mới đề bạt, bước nhanh đi ra trước cổng thành, quỳ một gối trên mặt đất lớn tiếng nói: “ Vi thần Phương Tranh cung nghênh hoàng thượng hồi kinh, Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
“ Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!” Mấy vạn tướng sĩ bên trong thành đều quỳ gối, hưng phấn ca tụng đồng thanh nói.
Phương Tranh dứng dậy, mau chóng duỗi tay ra nâng đỡ thân hình của hoàng thượng, trên mặt biểu lộ nụ cười siểm nịnh quen thuộc: “ Hoàng thượng, ngài đi chậm một chút nha, vi thần dìu ngài đi.”
Hoàng thượng nhìn Phương Tranh, trong ánh mắt ưu thương rốt cuộc cũng hiện lên vài phần tiếu ý: “ Phương Tranh, ngươi làm tốt lắm, không có cô phụ lòng kì vọng của trẫm.”
“ Đó là do…Do vi thần chứng thật là một đại trung thần….!”
Nụ cười của Phương Tranh càng thêm hiền hòa, nhưng chẳng biết tại sao trên mặt đang cười mà lại mang theo một chút biểu tình khó hiểu.
“ Trong lòng của ngươi có cái gì vậy? Đưa trẫm xem nào!”
“ Hả? Cái này…. Ha ha, là Dạ Minh Châu.” Phương Tranh bắt đầu đổ mồ hôi.
“ Dạ Minh Châu này từ đâu mà có?”
“ Hả? Cái này….này… Ha ha, cạc cạc…” Phương Tranh cười càng thêm hiền hòa.

Bình Luận (0)
Comment