Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia

Chương 36

Phương Tranh lạnh mặt nói: “Nói chuyện giữ ý tứ một chút, có khuê nữ nhà nào thô lỗ giống như ngươi đâu?”
“Hừ, ta thích thô lỗ như vậy thì làm sao? Nam nhân các người có thể thô lỗ, vì sao nữ nhân chúng ta lại không thể?”
“Nam nhân chúng ta không có việc gì, cởi trần phơi nắng, ngươi cởi được không?”
“Ngươi…Hỗn đản!”
“Biết ta hỗn đản, sao ngươi còn muốn gặp ta?”
Hai người vừa mới gặp mặt, đã cãi nhau ầm ĩ.
Phùng Cừu Đao đứng ở một bên không khỏi cảm thấy xấu hổ, chứng kiến hai người hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của mình, Phùng tướng quân đành phải ho khan hai tiếng.
Lúc này, Trường Bình mới nhớ ra bên cạnh còn có người, mặt hoa đỏ bừng, tiếp đó lại hung hăng trừng mắt nhìn Phùng Cừu Đao: “Ngươi vẫn còn ở đây làm gì? Mọi chuyện đã làm xong, còn không mau đi đi!”
Phùng Cừu Đao chỉ mong chờ những lời này của Trường Bình, nghe thấy như được đại xá, mau chóng hành lễ, cáo lui ra ngoài.
Phương Tranh đấu khẩu vài câu xong, cảm thấy mất hứng, cau mày nói: “Công chúa điện hạ, hôm nay ngươi gọi ta tới chỗ này, chỉ muốn luyện công phu mồm mép thôi phải không? Nếu chuyện tình chỉ có vậy, thì xin thứ lỗi cho thảo dân không thể phụng bồi, cáo từ!” Dứt lời, Phương Tranh xoay người nhấc chân bước đi.

Trường Bình công chúa nhìn hắn không khỏi nóng nảy, mấy ngày hôm nay, thật vất vả mới gặp mặt được tình lang một lần, có thể nào lại để cho hắn đi như vậy?
“Ân! Ngươi quay lại, tìm ngươi nói chuyện chính sự mà, người ta sẽ không to tiếng với ngươi nữa, còn là nam nhân không đây, lòng dạ so với nữ nhân còn hẹp hòi hơn, nhượng bộ người ta một chút mà cũng không được…” Trường Bình bĩu môi nói.
Ta cũng muốn dịu dàng, nhưng nếu không làm căng với ngươi, chỉ sợ ngươi lại muốn trèo lên đầu ta mà thôi. Phương Tranh âm thầm bĩu môi.
Trường Bình nói: “Mấy ngày hôm nay ta đã tới phủ của các vương công đại thần, hoàng thân quốc thích, phàm là trong nhà có nữ nhân, người ta đều tuyên truyền cho Ngọc Như Trai, các nàng đã đáp ứng, chỉ cần ngươi khai trương cửa hàng, son phấn thường ngày các nàng sẽ tới Ngọc Như Trai mua.”
Phương Tranh nghe vậy, nhất thời vui mừng, cái này làm rất tốt, xem như thị trường cao cấp của Ngọc Như Trai đã có tương lai, năng lực làm việc của Trường Bình công chúa rất khá, đáng được khen ngợi.
Phương Tranh cười nói: “Đa tạ đa tạ, để tỏ lòng cảm kích, ta quyết định, sau này mỗi tháng đều tặng ngươi hai hộp son phấn miễn phí của Ngọc Như Trai.” Dứt lời Phương Tranh còn cường điệu một câu: “Miễn phí, nga!”
Trường Bình bĩu môi, hừ một tiếng nói: “Tưởng người ta thích mấy đồng tiền trinh hay sao? Lão nương, ân…. Ta cũng không phải là không mua nổi.”
Hai người đang nói chuyện phiếm, chợt nghe một thanh âm lanh lảnh vang lên: “Phúc Vương điện hạ tới….”
Ngay sau đó, Mập Mạp vội vàng từ bên ngoài bước vào, trên trán xuất hạn đầy mồ hôi mà hắn cũng chẳng thèm quan tâm, trông thấy Phương Tranh đang ở đây, Mập Mạp không khỏi ngẩn người nói: “Phương huynh, ngươi tới đây từ lúc nào?”
“Vừa đến đây không bao lâu, như thế nào? Không chào đón hả? Hôm nay ta muốn đến nhà ngươi ăn chực một bữa, tiểu tử ngươi đã tới nhà ta nhiều lần như vậy, dù sao cũng phải để cho thiếu gia tính toán nợ nần một chút.” Phương Tranh cười nói.

Mập Mạp sắc mặt có chút ảm đạm, bộ dáng tựa như bụng đầy tâm sự, nghe vậy gượng cười nói: “Được, hôm nay chúng ta không say không về.”
Trong ấn tượng của Phương Tranh, Mập Mạp luôn luôn vui vẻ lạc quan, bộ dáng bụng đầy tâm sự giống như hôm nay, quả thật Phương Tranh lần đầu tiên nhìn thấy, không khỏi quan tâm hỏi: “ Mập Mạp ngươi làm sao vậy? Có phải bệnh cũ tái phát hay không?”
Mập Mạp lắc đầu, miệng ngập ngừng, nhìn ánh mắt quan tâm của Phương Tranh, trầm ngâm một lát, rốt cuộc giậm chân, quay đầu nhìn Trường Bình nói: “Mật Nhi, muội tránh đi chỗ khác tùy tiện một lát, ta cùng Phương huynh có chuyện quan trọng muốn bàn bạc.”
Trường Bình bất mãn nói: “Chuyện gì mờ ám vậy sao? Còn muốn người ta đi chỗ khác…” Nói một hồi, thấy thần sắc của Mập Mạp phi thường trầm trọng, Trường Bình công chúa biết điều, tiêu sái đi ra ngoài.
Mập Mạp quay đầu nhìn Phương Tranh nói: “Phương huynh, chúng ta đến hậu điện nói chuyện.”
Hai người đi tới hậu điện, đợi cung nữ dâng trà xong, Mập Mạp vung tay hạ lệnh cho mọi người lui xuống, trong hậu điện chỉ còn lại hai người bọn họ.
Hiện tại, trong đầu Phương Tranh rất mờ mịt, không biết đã có chuyện gì xảy ra, mà khiến cho Mập Mạp thần bí như vậy, rốt cuộc muốn nói với mình đại sự gì.
Mập Mạp nhấp một ngụm trà, ho khan hai tiếng, sau đó mới mở miệng nói: “Buổi trưa ta đi vào hoàng cung bái kiến phụ hoàng, từ trong cung nghe được một tin cực xấu.”
“Tin tức gì? Uy, đợi một lát, nếu như chuyện này là cơ mật triều đình thì quên đi, ta không muốn bị triều đình giết người diệt khẩu.”
Mập Mạp cười khổ nói: “Cũng không tính là chuyện cơ mật, chỉ mấy hôm nữa, phỏng chừng mọi người trong thiên hạ cũng đều biết.”

“Sáng sớm hôm nay, phương Bắc truyền quân báo về, tháng trước Khả Hãn Đột Quyết là Cốt Đốt Lột đã tự mình dẫn hai mươi vạn đại quân, tiến công vào biên giới Đại Hoa chúng ta, chớp mắt đã hạ được mấy thành, Đàn Châu cùng Triệu Châu đều bị chiếm đóng, đại quân Đột Quyết tàn sát mấy vạn dân chúng vô tội trong thành. Hiện giờ, bọn chúng đang bao vây Định Châu, mũi quân tiên phong của bọn chúng muốn tiến sâu vào U Châu, phụ hoàng nghe tin tức này đã nổi giận, triệu tập các đại thần nghị luận tới trưa, lúc này cũng chưa tan triều đâu, ai!”
Phương Tranh nghe vậy hoảng sợ: “Cái gì? Chớp mắt đã chiếm được mấy thành? Còn tàn sát hơn vạn dân thường? Thế tướng quân canh phòng biên cương đang làm gì?”
Mập Mạp cười lạnh nói: “Người này chính là Phạn Dũng, sớm đã bị quân Đột Quyết dọa cho vỡ mật, ngay cả chưa nhìn thấy bóng dáng của đại quân Đột Quyết ra sao, hắn đã hạ lệnh toàn bộ rút quân. Hừ, hạ lệnh rút quân, nói cho dễ nghe mà thôi, còn không phải chạy trốn hay sao? Bỏ lại tính mạng của mấy vạn thường dân bách tính, mạng của mình đem so với ai cũng quan trọng hơn, một đám người nhu nhược!”
Phương Tranh cảm thấy một cỗ hàn khí chạy dọc sống lưng, loạn thế a, nếu trông cậy vào một đám giá túi áo cơm như thế này, để bảo hộ tính mạng cùng tài sản của mình, không khác gì nói chuyện với kẻ đần độn, thiên hạ rộng lớn, nơi nào mới có thể sống yên ổn? Hắn không khỏi nghi ngờ vạn phần, tuy rằng cuộc sống ở kiếp trước không dễ dàng kiếm được một công việc, nhưng ít nhất thiên hạ thái bình, tóm lại so với tình hình rối loạn ở đây cũng tốt hơn rất nhiều.
“Chẳng lẽ ngay cả một binh sĩ anh dũng chống cự lại cũng không có sao? Toàn quân tháo chạy?” Phương Tranh không cam lòng hỏi, Đại Hoa rộng lớn, bách tính trong thiên hạ có hàng vạn vạn người, một nam tử hán đại trượng phu cũng tìm không ra hay sao? Giờ phút này, trong lòng Phương Tranh dâng lên một trận cảm giác cô tịch, hắn bỗng nhiên hiểu được tâm tình của Trần phu tử ngày trước.
“Chắc cũng sẽ có người như vậy, mọi chuyện trên quân báo cũng không được rõ ràng tỉ mỉ, tóm lại kết quả chính là bại binh, đây là sự thật không thể chối cãi. Hôm nay, phụ hoàng hỏi các văn võ bá quan trên triều, người nào có thể suất quân đánh lui địch, toàn bộ đều chủ trương nghị hòa, chủ chiến chỉ có mấy người ít ỏi. Hừ, đám hỗn đản này thường ngày ăn bổng lộc của hoàng thượng, trong lúc nguy cấp lại một bộ dạng hèn nhát như thế, thật đáng cười, thật đáng cười!” Mập Mạp nghiêm mặt, trong khóe mắt lộ ra vài tia quang mang phẫn uất.
“Một đám hỗn đản!” Phương Tranh căm hận nghiến răng nghiến lợi, “Phụ hoàng ngươi, tại sao không trói bọn chúng lại, đem bọn chúng ra pháp trường xử trảm hết? Loại cặn bã như vậy, giữ lại cũng không có tác dụng gì cả?”
Mập Mạp cười khổ nói: “Giết tất cả sao? Nếu vậy thì ai xử lý triều chính? Ai quản thuế má ruộng đất? Ai điều binh động mã? Ngươi tưởng một mình phụ hoàng ta có thể làm được nhiều việc như vậy sao? Cho dù trong lòng muốn giết hết bọn chúng, nhưng lại không thể đụng tới, thật đáng hận!”
“Hiện tại, vấn đề quan trọng chính là, làm cách nào có thể đẩy lùi được địch nhân. Ta có thể nhìn ra được, kỳ thật phụ hoàng không muốn nghị hòa cùng với người Đột Quyết, chinh chiến quanh năm, đã thường xuyên bại trận, nhưng phụ hoàng cũng chưa bao giờ có suy nghĩ muốn nghị hòa với quân Đột Quyết. Lần này so với những trận chiến trước kia có chút khác nhau, Đột Quyết phái ra hai mươi vạn đại quân, lại do đích thân Khả Hãn suất lĩnh, xem ra đã quyết tâm dốc toàn bộ lực lượng, thề phải đạp bằng Hoa triều của chúng ta dưới vó ngựa mới hài lòng.” Mập Mạp thở dài.
“Mập Mạp, Hoa triều chúng ta không có quân đội tinh nhuệ hay sao? Ý của ta là nói,quân đội có dũng khí cầm trường mâu trong tay, quyết sống mái một phen với quân Đột Quyết, Hoa triều có hay không?”
Mập Mạp cau mày nói: “Đương nhiên có, như Thần Vũ quân, Thần Sách quân, Long Vũ quân, đều là những quân đoàn tinh nhuệ của Hoa triều chúng ta, ước chừng khoảng hơn mười vạn quân, trong đại quân cũng có rất nhiều tướng sĩ, năm đó ở dưới trướng Lý lão tướng quân. Tuy nhiên bọn họ đều bảo vệ chung quanh kinh thành, quân doanh cắm ở bên ngoại thành Kim Lăng, nếu điều bọn họ đi ra biên cương kháng địch, ai sẽ bảo vệ kinh thành đây? Vạn nhất đám gian tặc mượn gió bẻ măng, dẫn quân tấn công vào kinh thành thì làm sao bây giờ? Dựa vào mấy tay nha dịch trong Phủ Doãn Kim Lăng thành hay sao?”

Chuyện này cũng khó giải quyết, không thể chia cắt binh lực thành hai cánh được, mấy vạn người đối chiến với hai mươi vạn, không đủ cho người ta ăn một bữa. Hiện tại chỉ có một biện pháp duy nhất, chính là ngồi nhìn Đột Quyết một đường thẳng tiến về phía Nam, cho đến khi bọn chúng đánh tới kinh thành, chúng ta đem mười vạn người kéo ra ngoài quyết sống chết một trận cùng bọn chúng, có thể thắng hay không cũng không biết, tính mạo hiểm rất cao, cũng chỉ còn cách lấy giang sơn làm tiền đặt cược mà thôi.
Như vậy cũng được hay sao? Chẳng lẽ thật sự phải nghị hòa?
Phương Tranh ảm đạm lắc đầu, trong lòng hắn cũng phi thường sốt ruột, một là vì Mập Mạp, đây chính là giang sơn của nhà hắn, nếu phụ hoàng của hắn mà mất đi giang sơn này, khẳng định Mập Mạp cũng không có được một kết cục tốt, quân vương mất nước so với chó nhà tang cũng không sai biết bao nhiêu, giang sơn đổi chủ, bách tính trong thiên hạ có thể sống sót, nhưng hoàng thân quốc thích khó có thể thoát tội.
Thứ hai, Phương Tranh cũng lo lắng cho chính bản thân mình cùng hai vị lão nhân gia ở nhà. Sản nghiệp của Phương gia nhiều như vậy, nếu gặp phải nạn binh đao, hậu quả khó có thể tưởng tượng nổi. Phương phủ từ trên xuống dưới cũng hơn hai trăm người đều xui xẻo giống nhau, bản thân mình là thiếu gia, chí hướng ăn chơi trác táng còn rộng lớn, há lại có thể tan như bong bóng xà phòng?
Mập Mạp nhìn Phương Tranh liếc mắt một cái, nói: “Phương huynh, xưa nay ngươi thường lắm mưu nhiều kế, có thể nghĩ ra một cách chu toàn đại cục giúp phụ hoàng của ta hay không?”
Phương Tranh lắc đầu, Mập Mạp rõ ràng đang rơi vào tuyệt vọng, thấy biện pháp nào có khả năng cũng đều muốn thử một lần, ta chỉ là một thiếu gia còn nhà phú hào, đến thanh lâu kỹ viện tán gái, đỗ trường đổ bạc không thành vấn đề. Còn chuyện liên quan đến quốc gia đại sự, mấy lão cáo già trên triều đều không nghĩ ra đối sách, ta thì có biện pháp cái rắm gì.
Hai người mặt mày ủ rũ một lúc, bầu không khí áp lực như thế này, Phương Tranh quả thật không chịu nổi, đứng dậy hướng Mập Mạp cáo từ.
Mập Mạp ngẩn người, nói: “Không phải đã nói không say không về hay sao? Làm sao lại vội vã muốn quay về như thế?”
Phương Tranh cười nói: “Quên đi, còn uống rượu cái nỗi gì, tình hình đã khẩn trương tới mức này, ta phải nhanh chóng nghĩ cách bảo vệ cơ nghiệp của nhà ta. Lúc này phải quay về thương lượng với phụ thân, tạm thời ngừng mọi sinh ý tại phương Bắc. Mập Mạp ngươi cũng không nên vội vàng, tất cả rồi cũng sẽ có biện pháp. Nhớ kỹ, không được rối loạn!”
Mập Mạp gật đầu, nói: “Được, ngươi quay về an bài mọi chuyện sinh ý, ta còn phải vào trong hoàng cung gặp phụ hoàng, Ai, quốc gia gặp nạn, tổ chim bị phá, trứng có thể còn nguyên vẹn hay không đây…”

Bình Luận (0)
Comment