Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia

Chương 63

Nghe được Yên Nhiên trả lời, trong lòng Phương Tranh như nghe được tiên nhạc, vô cùng vui vẻ. Hắn sốt ruột cởi hết quần áo trần như nhộng, kéo chăn mỏng che thân thể, trong lòng dị thường kích động, kiếp trước làm xử nam hết hai mươi năm, hôm nay rốt cục sẽ được thử nghiệm rồi!
Nhẹ nhàng nâng lên một góc chăn, tiểu huynh đệ đã đứng lên vững chãi, chuẩn bị xung trận, Phương Tranh nhìn nó thổi nhẹ một hơi: đừng nóng vội, đợi chút sẽ cho người ăn no...
Yên Nhiên dây dưa suốt nửa canh giờ mới bưng nước tiến vào. Phương Tranh nằm trên giường, con mắt chớp chớp nhìn nàng. Yên Nhiên tuy ngượng ngùng vạn phần, lúc này cũng nhịn không được có chút buồn cười.
Xốc chăn lên, Yên Nhiên chuẩn bị giúp Phương Tranh lau người, chợt thấy bên dưới chăn là một thân thể trắng bóng, thân dưới còn có một quái vật, đang hướng nàng giương nanh múa vuốt, lộ ra vẻ dữ tợn. Yên Nhiên chưa từng gặp qua cảnh tượng như vậy, nhất thời hoảng hốt hét lên: " Nha!"
Phương Tranh nhanh tay kéo chăn đắp lại, cười sượng nói: " Nha cái gì...Không phải là lau người sao, cởi y phục mới lau được, đúng không?"
Yên Nhiên cúi đầu không nói, hoàn toàn biểu hiện ra tư thái xấu hổ của thiếu nữ, Phương Tranh thấy thế trong lòng vô cùng yêu thương, chụp lấy mảnh khăn trên tay nàng, lau nhanh vài cái lên người, cấp thiết nói: " Yên Nhiên, nhanh lên một chút đi..."
Trong lòng Yên Nhiên lúc này giống như trăm ngàn chủ nai con chạy loạn, trước đây còn ở thuyền hoa có nghe ma ma nói qua, nữ nhân phá thân cực kỳ đau đớn, nhưng sau khi đau đớn qua đi sẽ có một phen tư vị tuyệt vời. Mặc dù Yên Nhiên xuất thân thanh lâu, nhưng lại còn tấm thân xử nữ, hôm nay thân thể trinh tiết của một thiếu nữ, lại phải hoàn toàn trần trụi hiện ra trước mặt một nam nhân, bảo nàng làm sao không xấu hổ?
" Yên Nhiên, đừng sợ, thiếu gia sẽ đối xử tốt với nàng..." Lúc này biểu hiện của Phưong Tranh giống như một quái thúc thúc đang dụ dỗ một tiểu cô nương đi xem cá vàng.
Trong lòng Yên Nhiên vô cùng xấu hổ, nghe vậy đứng dậy thổi tắt ngọn nến đỏ trong phòng, bên trong phòng nhất thời biến thành một mảnh tối đen.
" Ai nha! Sao lại thổi tắt nến làm chi, để nó sáng không được sao?"

" Không được!" Trong giọng nói của Yên Nhiên hiện lên vẻ kiên quyết hiếm có.
Trong bóng tối, từng trận thanh âm tất tất tác tác truyền đến, một đôi cánh tay mềm mại nhẹ nhàng ôm lên cổ Phương Tranh, Phương Tranh còn chưa kịp phản ứng, một thân thể trơn tuột giống như một con rắn nước quấn quýt cuốn lấy hắn.
" Thiếu gia, ngài phải nhẹ nhàng với thiếp, nghe nói...rất đau đó..." Thanh âm Yên Nhiên mang theo vài phần run rẩy.
" Yên tâm, ta cũng là lần đầu tiên, chúng ta cùng nhau tìm hiếu, cáp..." Phương Tranh nhẹ nhàng nói.
Dưới ánh trăng, đôi mắt đẹp của Yên Nhiên nhẹ nhàng nhắm lại, đôi mi dài không ngừng run run.
" Yên Nhiên, hối hận không?"
Yên Nhiên không nói, lắc đầu.
Phương Tranh cười xấu xa: " Hắc hắc, hối hận cũng không còn kịp rồi, đêm nay bổn thiếu gia phải ăn nàng, a, sai rồi, là nàng ăn ta...Ai nha! Thế nào lại đánh người đây!"
Bóng trăng lặng lẽ trốn vào trong mây, tựa hồ nó cũng xấu hổ khi nhìn thấy một màn mê người này.

Theo một tiếng than nhẹ của Yên Nhiên, từ nay về sau liền phá kén chui ra, hóa thành con bướm xinh đẹp cao quý mà mỹ lệ, lưu luyến bên cạnh cành hoa, nhẹ nhàng bay múa...
Tình cành này, chính là : " Bị phiên hồng lãng, linh tê nhất điểm thấu tô hung, trướng vãn ngân câu, mi đại lưỡng loan thúy ngọc kiểm."(*)
Ánh mặt trời đầu tiên của buổi sáng lặng lẽ bò lên trên chiếc giường tràn đầy xuân ý dạt dào đêm qua.
Yên Nhiên dần dần mở ra đôi mắt mênh mông, quay đầu nhìn thấy Phương Tranh còn đang ngủ say, mà một tay hắn cùng không quy củ đặt lên bộ ngực sữa của nàng, Yên Nhiên nhất thời đỏ bừng mặt, nhẹ nhàng thở ra một hơi. Lại nhẹ nhàng nhấc tay hắn lên, lại săn sóc đắp lại tấm chăn cho hắn cẩn thận. Ngồi dậy, mặc xong quần áo, vừa bước xuồng giường thì thân dưới truyền đến một trận đau đớn. Tối hôm qua quá mức điên cuồng, hai người cùng phá thân trong một ngày, nhưng không biết cách tiết chế cứ liên tục một lần lại một lần, hôm nay rốt cục đã bị nếm phải vị đắng.
Yên Nhiên hung hăng trừng mắt nhìn Phương Tranh là kẻ đầu sò gây nên chuyện này, mở cửa phòng, gọi Cúc nhi tiến đến hầu hạ nàng trang điểm.
Cúc nhi bưng nước vào cửa, ánh mắt quan sát Phương đại thiếu gia đang ngủ ngon lành trên giường, che miệng cười khẽ, tiến đến bên tai Yên Nhiên nói nhỏ: " Chúc mừng tiểu thư, a, sai rồi, phải gọi là chúc mừng phu nhân, chúc mừng phu nhân! Sau này tâm trạng phu nhân sẽ không còn lẻ loi nữa. hi hi."
Yên Nhiên nhẹ nhàng véo Cúc nhi một cái, e thẹn nói: " Nói gì đó! Mau nhanh đưa nước tới cho thiếu gia."
Sau khi rửa mặt xong, Yên Nhiên ngồi trước bàn trang điểm, bình tĩnh nhìn hình ảnh mình trong gương đồng, chi thấy trong gương, gương mặt nàng sáng rạng rỡ, phong thái mê người, đôi mắt đẹp toát ra phong tư của một nữ nhân thành thục, gương mặt ngây ngô trước đây, hôm nay lại giống như một quả mật đào chín, làm kẻ khác sản sinh một loại dục vọng muốn ngắt lấy.

Nghĩ tới đây, Yên Nhiên thẹn đỏ mặt nhìn Phương Tranh nằm trên giường, tối hôm qua nàng cũng không phải là một quả mật đào đó sao? Lại để cho oan gia kia khinh bạc ngắt lấy, nhưng còn ngắt lấy thật nhiều lần...
Lúc này Cúc nhi tiên đến, lặng lẽ hỏi: " Tiểu thư...a, phu nhân, có muốn đánh thức thiếu gia hay không?"
Yên Nhiên nhìn thấy Phương Tranh vẫn còn ngủ say, lắc đầu nói: " Ngươi lui ra đi, đợi lát nữa ta đến đánh thức ngài."
Theo thói quen nàng cầm lấy trâm cài tóc trên bàn trang điểm, suy nghĩ mội chút, Yên Nhiên nhẹ nhàng nở nụ cười, lần đầu tiên trong cuộc đời, nàng kết mái tóc thành một búi, lại dùng trâm cài giắt lên búi tóc, sau khi nàng điểm xong, hiện ra một vị nữ tử đã có chồng, nhanh chóng xuất hiện trong gương đồng. Nhìn trái phải một chút, Yên Nhiên thỏa mãn gật đầu.
Đang định đánh thức Phương Tranh, chợt nghe phía sau truyền đến một thanh âm trầm thấp: " Vân tấn hoa nhan kim bộ diêu, phù dung trướng noãn độ xuân tiêu(**)...Yên Nhiên vốn đã là nhân gian tuyệt sắc, sau khi thay đồi trang phục, càng xinh đẹp không gì sánh nổi."
Yên Nhiên nghe vậy quay đầu lại, mị nhãn như tơ nhìn về phía Phương Tranh: " Phu quân, ngài tỉnh rồi?"
" A? Phu quân?" Phương Tranh nhất thời còn chưa thích ứng với cách xưng hô mới này.
Yên Nhiên đi tới trước mặt Phương Tranh bĩu môi nói: " Chẳng lẽ không đúng sao? Tối hôm qua ngài...chúng ta đã...như vậy...không nên gọi ngài là phu quân sao?"
" A! Hẳn là, hẳn là! Sau này ta gọi nàng là nương Tử, hay là darling?"
" Cái gì gọi là darling?"
" Ách, ý tứ là thân ái, bỏ đi, gọi nàng là nương tử vậy."

" Ân, phu quân thong thả, thiếp thân hầu hạ ngài mặc quần áo..."
Thật triền miên a, thật ngọt ngào quá nha! Phương Tranh thỏa mãn thở dài một hơi, đây mới là hình dạng nên có của một thiếu gia, làm đại quan triều đình, nào có thoải mái như được làm tân lang chứ? Càng làm cho người kích động chính là – thiếu gia ta từ ngày hôm nay trở đi, rốt cục đã ném bỏ chiếc mũ " xử nam", hai đời làm người, hôm nay mới xem như tu thành chính quả, hạnh phúc quá nha, lệ nóng đoanh tròng...
" Vì sao phu quân thở dải? Chẳng lẻ do thiếp thân hầu hạ không chu đáo?"
" A, không phải, trong lòng có chút phiền, thật không muốn làm quan chút nào, cả ngày không có việc gì lại đi chỉnh sửa người khác, không có ý nghĩa, vốn ta cũng không muốn làm quan, nhưng hoàng thượng cứ bắt ép ta làm, trâu không uống nước cử đè đầu, thật không chút phúc hậu!"
" Phu quân là một người có bản lĩnh, triều đình lại kỳ vọng cao đối với ngài, phu quân cử cố mà làm, nếu có một ngày thực sự chịu không nổi quan trường, lại hướng hoàng thượng đệ đơn từ chức, nói vậy lúc đó hoàng thượng sẽ không làm khó dễ ngài đâu."
" Cũng là nương tử tốt nhất, để cảm tạ nàng, vi phu dự định đêm nay lại không đi nữa, chúng ta lại tiếp tục tìm hiểu học vấn cấu tạo cơ thể người..."
" Nha!" Yên Nhiên mắc cỡ đỏ mặt hung hăng véo Phương Tranh một cái: " Vừa mới nói mấy câu, lại không nghiêm túc nữa!"
Buổi chiều, Phương Tranh quấn quýt Yên Nhiên đòi dẫn nàng đi dạo trên đường phổ, hắn không hi vọng nữ nhân của mình suốt ngày giấu mình trong nhà, giống như một con chim hoàng yên bị nhốt trong lồng sắt, Yên Nhiên rơi vào đường cùng không thẻ làm gì khác hơn là đáp ứng.
Phương bá gia đi tuần, cần phải phô trương đương nhiên là tránh không được, tuy nói không tiện đi Phương phủ gọi hộ viện, nhưng bên này cùng có hộ viện, vì vậy Phương bá gia mang theo Yên Nhiên thiên kiều bá mỵ, phía sau đi theo một đám hán tử.

Bình Luận (0)
Comment