Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia

Chương 82

Trường Bình lạnh lùng nhìn chăm chú vào hắn: “Ngươi tên là gì? Mang theo một đám người làm xằng bậy ở đây, có ý đồ gì?”
Phan Vũ thở hổn hển, sự đau đớn dữ dội trên người làm hắn vốn không còn sức lực mở miệng nói chuyện, từ từ nhắm mắt nghỉ một lúc, rốt cục Phan Vũ mở miệng: “Con quỷ nhỏ, ngươi độc! Không quan tâm ngươi là ai, rất nhanh ngươi sẽ biết được kết quả đắc tội với ta là như thế nào.”
Trường Bình còn chưa phản ứng, nữ thủ lĩnh đã không nhịn được nữa, nghe vậy không do dự hung hăng tát mạnh tới, Phan Vũ kêu thảm một tiếng, trong miệng phun ra hai cái răng, máu me nhầy nhụa trông cực kì buồn nôn.
Nữ thủ lĩnh thị vệ hung hăng nói: “Lớn mật! Dám mạo phạm Trường Bình công chúa điện hạ, ngươi có mấy cái đầu đủ chém?”
“Cái gì?” Phan Vũ rốt cục mở mắt ra, giật mình nhìn Trường Bình, ấp úng nói: “Ngươi…ngươi là Trường Bình công chúa?”
Trường Bình hừ lạnh nói: “Chuyện này cũng cần giả mạo sao? Đi hỏi thăm khắp kinh thành, xem có ai dám giả mạo ta không!”
Phan Vũ nhất thời giống như trái bóng hơi bị người đâm thủng, còn cần đi hỏi thăm sao? Khắp kinh thành, trong đám con cháu dòng dõi quan lại, phụ thân của bọn họ đã từng dặn dò bọn họ ngay từ khi còn nhỏ, trong kinh thành, ai có thể chọc, ai không nên đụng chạm, chọc vào sẽ có hậu quả gì. Rất không may, Trường Bình công chúa lại nằm ngay đầu danh sách của những người không thể chọc vào, bài danh đệ nhất, hơn nữa danh vị đệ nhất này còn đứng vững bao nhiêu năm, không một ai dám tranh phong. Nhìn tình hình, vẫn còn xu thế tiếp tục mãi mãi, thật sự là người được đề cử, đã đạt được thành tựu cao nhất trong số những vương tôn công chúa tiểu thư trong kinh thành. Khi nhắc đến tính tình nóng nảy của vị công chúa điện hạ này, ai mà không hung hăng giơ lên ngón tay cái, sau đó quay đầu bỏ chạy? Không những không thể trêu vào, dù là đứng sau lưng nghị luận cũng không có đủ lá gan.
Xui xẻo quá a! Ra cửa sao không chịu nhìn kĩ ngày tháng kia chứ? Hảo hảo đạp trúng một bãi phân, đi trêu chọc ai không trêu, lại trêu chọc ngay nàng? Đi chỗ nào tố khổ đây? Sớm biết vậy thì đã nghe lời phụ thân nói, ngược lại nên ở trong nhà cùng các cơ thiếp điên đảo loan phượng một phen, không phải là sung sướng hơn chạy tới đây chịu đòn hay sao? Hơn nữa trận đòn này đúng là bị oan ức, cừu hận này vĩnh viễn cũng không còn cách báo phục.
Chuyện này còn chưa có xong, một vị nam tử thân hình có chút phốp pháp, gương mặt mang theo nét cười ôn nhu, nhìn qua béo phì một cách phá lệ, đang chậm rãi bước xuống tới.
Nhìn lướt qua cảnh tượng trước mắt, gương mặt hiền lành tràn ngập ánh tươi cười của Mập Mạp không khỏi trầm xuống một chút, cau mày lẩm bẩm: “Chập chập, đập vỡ đúng là rất ra sức, nghiệp chướng!”

Phan Vũ mở to đôi mắt bầm tím, vẻ mặt cầu xin hỏi: “Ngài…là ai?” Công chúa cũng đã ra sân khấu, địa vị của gã mập mạp này nói ra chắc hẳn cũng không thấp hơn bao nhiêu.
Vẻ mặt phúc hậu của Mập Mạp tràn ngập dáng tươi cười, khách khí hướng Phan Vũ chắp tay, cười nói: “Đâu có đâu có, bổn vương họ Chu, là thân ca ca của vị công chúa điện hạ này…”
Phan Vũ cả kinh, bổn vương? Thân ca ca của Trường Bình công chúa? …Đầu óc cũng không quá cơ trí xoay chuyển hồi lâu, rốt cục Phan Vũ không quá xác định nói: “…Phúc Vương?”
Mập Mạp cười càng cao hứng, liên tục chắp tay nói: “Ai nha, khách khí, khách khí quá, thật sự là ngại ngùng, bổn vương cùng xá muội tới đây dùng bữa, cũng không phải là có ý muốn quấy rầy nhã hứng muốn đập phá quán của ngài…”
Nói tới đây con mắt của Mập Mạp lại nhìn đám lưu manh đang nằm la liệt trên sàn, chần chờ nói: “Hay là…ngài đánh thức bọn họ, tiếp tục đập phá có được hay không?”
Chỉ vào những nơi còn chưa được đập nát hoàn toàn, Mập Mạp làm ra vẻ giống như một chủ thầu xây dựng đang chỉ huy việc đập phá nhà cửa để xây cái mới: “Nhìn xem, mấy chỗ kia còn chưa đập đến nơi đến chốn, thủ hạ của ngươi làm việc còn có chút ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, như vậy không được a.”
Phương Tranh trốn ở trên lầu nghe được bật cười khúc khích, tên Mập Mạp đáng chết này, loại chuyện giả trư ăn thịt cọp mà còn chơi tới mức hoàn hảo như vậy, nhìn ra được hắn quả là một người lăn lộn trong số những công tử thiếu gia ăn chơi nổi tiếng.
Phan Vũ nghe vậy phát run, nước mắt cũng muốn trào ra, nếu còn có thể nhúc nhích, hắn thật hận không thể tự tát cho mình một bạt tai. Con mẹ nó hôm nay đã đạp trúng vận khí gì vậy! Chết tử tế không chết lại vừa lúc đụng trúng Phúc Vương cùng Trường Bình công chúa tới nơi này ăn cơm, con mẹ nó sao ta không chọn ngày nào đập tiệm cho tốt, lại cần phải chọn ngay ngày hôm nay đến đập, lần này quá tốt, đụng ngay phải tường sắt a.
Không dám tiếp lời Mập Mạp nói, Phan Vũ nước mắt nước mũi giàn giụa trên mặt, nói: “Thảo dân không biết có Phúc Vương cùng Trường Bình công chúa điện hạ đang ở đây, tội đáng chết vạn lần, cầu hai vị điện hạ tha cho thảo dân lần này…”

Vị thiếu niên phản nghịch mười bảy tuổi này, được xưng là ác bá mà trong khắp kinh thành không ai dám trêu chọc, lần đầu tiên trong cuộc đời hạ thấp cái đầu mà hắn tự cho là cao quý của mình. Giai cấp luôn là như vậy, không được phép vượt qua nửa điểm, dù có thể ngang ngược nơi kinh thành như thế nào, nhưng đứng trước mặt thân vương cùng công chúa trong hoàng tộc, ngươi chỉ là một thảo dân ti tiện, dù cho lão cha ngươi có làm quan lớn thế nào, nhưng đứng trước mặt người của hoàng tộc thì cũng chỉ là một tên nô tài, huống chi Phan Vũ là một tên công tử ăn chơi trác táng không quan không tước.
Nếu Mập Mạp đã xuống tới, Trường Bình cũng không nói, hì hì cười, quay đầu hướng lên đầu cầu thang nhìn Phương Tranh làm mặt quỷ.
Mập Mạp móc khăn mặt ra lau mồ hôi, ngẩng đầu nhìn khí trời càng ngày càng nóng nực, oán giận rủa thầm vài câu, sau đó nhìn Phan Vũ, trong giọng nói mang theo một cỗ uy nghiêm: “Ngươi hỏi, bổn vương đã trả lời ngươi rồi. Hiện tại nên đến bổn vương hỏi ngươi đúng không?”
Phan Vũ gật đầu, hắn có thể nói không sao? Chỉ bằng nói bây giờ có hơn mười đơn vị nữ binh thị vệ đang giương mắt hổ nhìn chằm chằm, chỉ riêng thân phận của Mập Mạp cùng Trường Bình, hắn cũng không dám cự tuyệt bất luận yêu cầu nào của bọn họ.
Mập Mạp hiền lành nói: “Ngươi tên gì? Trong nhà làm nghề gì?” Đáp án này mọi người đều biết nhưng Mập Mạp vẫn phải hỏi. Dù sao hắn và Phan Vũ cũng chỉ là “xảo ngộ” (vô tình gặp mặt). Bên cạnh đã có thị vệ tìm được một cây bút trong quầy hàng, bắt đầu ghi chép.
Đôi mắt Phan Vũ xoay chuyển, nghĩ muốn bịa đặt để qua ải, hắn không muốn mang đến phiền phức cho phụ thân của hắn.
Dường như nhìn thấu được ý nghĩ của Phan Vũ, Mập Mạp cười tủm tỉm nói: “Đừng nói dối, bổn vương có rất nhiều thời gian đi chứng thực lời nói của ngươi, hậu quả nói dối rất nghiêm trọng, đừng nói bổn vương không nhắc nhở ngươi.”
Phan Vũ nghe vậy rốt cục cụt hứng thở dài nói: “Bẩm Vương gia, thảo dân họ Phan tên Vũ, là con thứ của đương triều thái tử thái sư, Lại Bộ Phan thượng thư…”

Mập Mạp thỏa mãn gật đầu, xem như tên tiểu tử này thức thời.
“Ngươi tới nơi này đập phá tửu quán không cho người ta làm ăn buôn bán, phá hủy tửu lâu của thương hộ, là vì cớ gì?”
“Bởi vì…thiếu đông gia của tửu lâu này là Phương Tranh, mấy ngày trước đây hắn đã đánh cho đại ca của ta không thể xuống giường, thảo dân vì vậy đến trả thù.” Phan Vũ cũng thật sảng khoái, thấy không thể lừa gạt được, liền thẳng thắn khai ra hết.
“Ngươi tới nơi đây trả thù, là do phụ thân của ngươi, hay đại ca ngươi sai sử?” Mập Mạp vẫn cười tươi thật hòa khí phát tài giống như một đại lão bản hiệu buôn.
Tuy bộ dáng tươi cười của Mập Mạp thoạt nhìn thật vô hại cả người lẫn vật, nhưng câu hỏi lại hàm súc vô cùng, dù rằng đầu óc Phan Vũ không linh mẫn, nhưng cũng hiểu rõ những lời này hoàn toàn không đơn giản, nếu đáp lại không cẩn thận, thì việc này sẽ thăng cấp thành sự kiện chính trị trong triều đình, khi đó phụ thân của hắn sẽ phi thường bị động, làm không tốt toàn gia xem ra cũng bất hảo.
“Không, không có, tất cả chỉ là chủ ý của một mình thảo dân.” Phan Vũ lắc đầu nói, thần sắc có chút kiên định.
Mập Mạp gắt gao theo dõi hắn, giọng nói âm trầm: “Ngươi nên nghĩ cho kĩ, nói chuyện nhỏ, ngươi là nhiễu loạn bách tính, hủy hoại tài sản của người khác, nói lớn một chút, ngươi có ý đồ ám sát thân vương cùng công chúa đang dùng bữa tại đây, đó là tội danh chém đầu, ngươi xác định một mình chịu trách nhiệm sao? Bổn vương cho ngươi một cơ hội nói thật, ngươi cứ tỉ mỉ ngẫm lại, nghĩ xong thì trả lời bổn vương.”
Phan Vũ nghe vậy bỗng nhiên sắc mặt trắng bệch, thân thể không tự giác run rẩy lên, cuối cùng vẫn cắn răng, kiên định nói: “ Không, không cần suy nghĩ, Phúc Vương điện hạ, công chúa điện hạ, việc này xác thực là do một mình thảo dân gây nên, phụ thân cùng đại ca trong nhà không hề hay biết. Muốn giết thì cứ quy tội một mình ta! Nhiễu loạn bách tính, hủy tài sản người khác thì ta thừa nhận, nhưng thảo dân không nghĩ tới có Phúc Vương điện hạ cùng công chúa điện hạ cũng ở đây,tội danh có ý đồ ám sát, thảo dân thực không dám nhận, tuy có đem ta cắt thành ngàn mảnh, ta vẫn hàm oan mà chết không nhắm mắt!”
Mập Mạp thấy thế lắc đầu, xem ra không hỏi được thứ gì có giá trị. Tiểu tử này thực ra rất có cốt khí, một người làm việc một người chịu, hiện tại vu oan giá họa rõ là không làm được, dù sao lão gia nhà hắn cũng là quan lớn trong triều đình, không thể làm quá mức, vốn đang có lý sẽ biến thành vô lý.
Phương Tranh vốn trên thang lầu thở dài, nhà của Phan lão gia kia cũng không hoàn toàn là vô dụng, chí ít Phan lão nhị này còn có vài phần can đảm. Được, cứ như vậy đi, dù cho có hỏi ra điều gì, loại lời khai này cũng không thể làm được gì, đừng nói tới có thể lật đổ được Phan thượng thư.
Mập Mạp nhất thời cũng không có chủ trương, khẩu cung đã nói ra, nhưng giá trị không lớn, còn lại nên làm gì? Chẳng lẽ thực sự đưa tiểu tử này vào trong quan phủ trị tội sao? Phía sau lưng phụ thân của hắn còn có thái tử, sự tình dính dáng đến đây đúng là trở nên vô cùng phức tạp.

Mập Mạp chần chờ quay đầu, nhìn Trường Bình nói: “Việc này…ngươi xem sao? Nếu không, thì bỏ qua?”
Lúc này Trường Bình không còn chịu nổi nữa, đập phá tiệm của lão nương, chỉ đánh thôi rồi bỏ sao? Đi chỗ nào tìm được chuyện tiện nghi như thế?
Vung tay lên, gọi người đưa cho Phan Vũ ấn dấu tay trên bản khẩu cung sau đó Trường Bình hung hăng nói: “Tiểu tử, nguyên nhân hậu quả lão nương sẽ không tính toán với ngươi, ta chỉ hỏi ngươi, tiệm này bị ngươi đập thành như vậy, ngươi nói như thế nào?”
Phan Vũ vừa nghe chuyện này thì bất kể tất cả, nhất thời mừng rỡ, chỉ cần không dính líu, nói như thế nào cũng tốt. Cho nên Phan Vũ liền thay đổi bộ dáng ủ rũ vừa rồi, suy nghĩ một chút, nghĩ xong mang theo vài phần nghi hoặc nói: “Công chúa điện hạ, tiệm này,là của Phương gia…” Ngụ ý của hắn là nếu muốn đòi tiền bồi thường, cũng nên do tiểu tử Phương Tranh đến nói, công chúa ngươi không liên quan gì với Phương gia, tại sao lại ra mặt giúp hắn?
Trường Bình mấp máy môi, nàng muốn nói tài sản của Phương gia chính là của lão nương, nhưng dù sao nàng cũng không thể không biết xấu hổ mà nói ra miệng. Dù sao cũng là một vị công chúa, việc hôn nhân giữa nàng và Phương Tranh còn chưa công khai, bảo nàng làm sao mở miệng?
Mập Mạp cười tủm tỉm đi giải thích: “Phương Tranh là bằng hữu tốt của Trường Bình cùng với bổn vương, việc này có lẽ ngươi không phải không biết chứ? Hiện tại hắn không có ở đây, bổn vương cùng công chúa đòi dùm công đạo cho hắn, danh chính ngôn thuận, ha ha.”
Trường Bình nghe vậy nhất thời cảm thấy đã được rồi, tàn bạo nói: “Đúng rồi! Chúng ta giúp hắn đòi công đạo không được sao? Ta xem tiểu tử ngươi đang ngứa da, người đâu! Thu thập hắn cho lão nương, thu thập xong chúng ta lại bàn đến việc bồi thường bạc đi.”
Phan Vũ hoảng sợ đến mức run rẩy, nhìn vị nữ thủ lĩnh đang bẻ các đốt ngón tay, gương mặt cười nhạt chậm rãi bước dần về phía hắn, Phan Vũ thất kinh, không màng đau đớn nhảy dựng lên, vẻ mặt cầu xin lớn tiếng nói: “Quân tử dùng miệng không dùng tay chân, chúng ta từ từ giảng giải đạo lý không được hay sao? Tại sao lại cần phải đánh đánh giết giết…”
Phương Tranh ở trên thang lầu nghe được, cũng không nhịn nổi, che miệng cười khúc khích. Tiểu tử này thật thú vị, làm ác bá mang theo một đám lưu manh đến đập phá cửa tiệm, lúc này đang phải ở dưới mái hiên nhà người, nhưng lại còn mở miệng yêu cầu người cùng hắn giảng đạo lý, để làm chi vậy?

Bình Luận (0)
Comment