Chuong 1001: Mang chi dang gia ba nghin
Chuong 1001: Mang chi dang gia ba nghinChuong 1001: Mang chi dang gia ba nghin
Chuong 1001: Mang chi dang gia ba nghin
Soa Cường cũng nhìn ve phía cửa, muốn biết Thạch Chí Kiên phái cao thủ nào đến giúp, ngay cả đám cảnh sát bọn hắn cũng hỏi không ra lời khai, còn ai có bản lĩnh đó?
Chốc lát sau, một bóng người gầy gò bước vào, nói với Trần Tế Cửu: "Xin chào, Cửu ca, ta tên là Nguyễn Tuấn. Ta là người Mã Lai."
Trân Tế Cửu và Sỏa Cường lập tức nhớ ra.
Trước kia, tên Phiên Thự Xương bị Thạch Chí Kiên đuổi khỏi Hồng Hưng Xã có một tên thuộc hạ tên là Nguyễn Tuấn, nghe nói xuất thân từ lính đặc công Mã Lai, chẳng lẽ chính là người trước mắt này?
Trân Tế Cửu đang gấp, cũng không kịp suy nghĩ nhiều, liền nói với Nguyễn Tuấn: "Người đều ở đây, ngươi thử xem có thể moi được lời khai từ miệng bọn hắn hay không."
Nguyễn Tuấn gật đầu, sau đó đi về phía tên đầu trọc.
Sỏa Cường ở phía sau hét lên: "Cần vũ khí gì, búa tạ, kìm, cứ việc nói, ta đáp ứng ngươi."
"Không cần gì cả." Nguyễn Tuấn nói.
"Hả? Hắn nói gì? Hắn nói không cần gì cả, ta có nghe nhầm không?" Sỏa Cường nhìn Trần Tế Cửu.
Trân Tế Cửu trừng mắt nhìn hắn: "Ta không điếc, ngươi không cần phải lặp lại nhiều lần."
"Không phải, ta không tin hắn ta lợi hại như vậy.'...
Năm phút sau.
Nguyễn Tuấn từ phòng giam đi ra, hỏi Trân Tế Cửu: "Có thuốc lá không?"
Trân Tế Cửu móc ra một điếu Marlboro đưa cho hắn.
Nguyễn Tuấn nhận lấy, ngậm vào miệng, sau đó nói: "Bọn hắn nói người môi giới là Ải Tử Chu của Hòa Hợp Đồ."
"Hả? Ải Tử Chu, Thập Nhị Hoàng Thúc của Hòa Hợp Đồ?" Trần Tế Cửu và Sỏa Cường nhìn nhau.
"Có nhầm lẫn gì không?”
"Không nhầm đâu. Bọn hắn đi thuyền buôn lậu của Ải Tử Chu đến Hồng Kông, sau khi xong việc sẽ quay trở vê. Vụ này được ba nghìn đô la Hồng Kông."
"Chết tiệt! Mạng của A Kiên chỉ đáng giá ba nghìn sao?" Sỏa Cường bất mãn.
"Cho nên ta nói với bọn hắn, vụ này ít nhất cũng phải ba trăm nghìn, bọn hắn chỉ nhận ba nghìn thì lỗ to rồi.' Nguyễn Tuấn chụm tay châm thuốc, rít một hơi, sau đó ngẩng đầu lên nói: "Sau đó ta lại nói với bọn hắn, nếu bọn hắn không hợp tác với cảnh sát, vậy thì sẽ không bao giờ quay về Mã Lai được."
Trân Tế Cửu và Soa Cường sững người, đồng thời nhìn Nguyễn Tuấn: "Làm sao ngươi moi ra được những tin tức này?”
Nguyễn Tuấn nhả khói, thản nhiên nói: "Cũng không có gì, ta chỉ nói với bọn hắn, ta là lính đặc công Mã Lai, sau đó kể cho bọn hắn nghe phương pháp thẩm vấn tội phạm của chúng ta, sau đó bọn hắn liền khai hết."
Lời nói nhẹ nhàng bâng quơ của Nguyễn Tuấn lọt vào tai Trân Tế Cửu và Sỏa Cường, khiến hai người không khỏi kinh ngạc nhìn chàng trai gây gò trước mắt, thật sự không nhìn ra được sự tàn khốc của chiến tranh từ trên mặt hắn.
Chỉ bằng vài câu nói đã có thể moi được lời khai từ miệng ba tên người Mã Lai, vậy thì phương pháp thẩm vấn của lính đặc công rốt cuộc đáng sợ đến mức nào?
Loan Tử, bệnh viện Hiệp Hòa.
Bên ngoài phòng thay thuốc, bốn năm chục tên to con vạm vỡ đứng chật cứng, vừa hút thuốc vừa nói chuyện ồn ào, coi như không nhìn thấy tấm biển "Cấm làm ồn”. Y tá và những bệnh nhân khác giận không dám nói, nhường chỗ cho bọn hắn, tất cả lùi ra xa xa.
Đây đều là thành viên của Hồng Hưng Xã.
Tiền thân của Hồng Hưng Xã là Hồng Nghĩa Hải. Là "mạnh thường quân" của bang phái này, Thạch Chí Kiên nhất thời hứng thú đã đổi tên Hồng Nghĩa Hải thành Hồng Hưng.
Đám người Hồng Nghĩa Hải xuất thân thấp hen, phần lớn là công nhân bốc vác ở bến tàu, hoặc là phu xe kéo, hoặc công nhân làm việc trong nhà máy, trình độ văn hóa rất thấp, phẩm chất đạo đức lại càng không đòi hỏi gì. Sau khi gia nhập Hồng Hưng, theo đà lớn mạnh của Hồng Hưng, khó tránh khỏi việc lẫn lộn tốt xấu, tính cách cũng trở nên kiêu ngạo.
Tối hôm qua,mạnh thường quân" đứng sau lưng bọn hắn Thạch Chí Kiên bị người ta đuổi giết điên cuồng. Nếu không phải phúc lớn mạng lớn, có lẽ hắn đã mất mạng rồi.
Đám đàn em bọn hắn sau khi biết tin lập tức chạy đến bệnh viện, vừa lúc Thạch Chí Kiên đang thay thuốc ở đây, bọn hắn liền chặn ở bên ngoài ồn ào náo nhiệt.
"Điều tra rõ lai lịch của ba tên người Mã Lai đó, lôi ra đây. Tao muốn ném bọn chúng xuống Sa Đầu Giác cho cá ăn." Ách Tử Thắng từng kéo xe chở Thạch Chí Kiên hét lên với đồng bọn.
"Phải đấy, dám động vào Thạch tiên sinh, chính là động vào Hồng Hưng chúng ta. Thạch tiên sinh nhịn được, chúng ta không thể nhịn." Tiếu Nha Kiên cũng vỗ ngực tức giận nói.
"Cho bọn người Mã Lai kia mười lá gan cũng không dám làm vậy, nhất định là có người đứng sau giật dây." Khổ Lực Cường gật đầu phân tích.
"Nói phải! Chúng ta cứ chờ tin tức trước đã, nhất định phải lôi tên khốn kiếp đó ra."
"Hùng ca đến rồi."
Trong đám đông một trận xôn xao, có người lớn tiếng hô lên.
Ngay sau đó, bốn mươi mấy người đồng loạt nhìn về phía cửa.
Bên ngoài cửa, Đại Thanh Hùng mặc bộ vest đắt tiên hiệu Armani màu đen, ưỡn ngực bước vào.