Chương 1018: Sự phản kích của Thạch Chí Kiên
Chương 1018: Sự phản kích của Thạch Chí KiênChương 1018: Sự phản kích của Thạch Chí Kiên
Chuong 1018: Su phan kich cua Thach Chi Kien
Bàn Đầu Ngư giật mình, đột nhiên cảm thấy muốn chơi chết vị cựu tổng thanh tra này hình như rất khó, lỡ như mình bị chơi chết trước thì sao.
"Mẹ kiếp! Sao lại điều một người như vậy xuống đây chứ." Bàn Đầu Ngư nhìn Lôi Lạc vênh váo tự đắc, thâm mắng trong lòng.
Lôi Lạc gác hai chân lên bàn, người dựa vào ghế, miệng ngậm điếu thuốc, nhả khói mù mịt.
Bàn Đầu Ngư kia không dám đối mặt với hắn, lấy cớ pha cà phê chạy sang một bên trốn tránh.
"Hổ không phát uy, ngươi tưởng ta là mèo bệnh sao."
Lôi Lạc rất khinh thường tên tiểu lâu la này.
Đối với hắn, lần giáng chức đến kho quân dụng này chỉ là tạm thời.
Lôi Lạc ngẩng đầu, chậm rãi nhả ra một ngụm khói về phía trần nhà, nhìn ánh đèn lay động, thầm nghĩ: "A Kiên, bây giờ tất cả dựa vào ngươi rồi."...
Sở cảnh sát Cửu Long.
Sau khi Lôi Lạc rời đi, Thạch Chí Kiên không đi theo mà cùng với Trần Tế Cửu và Sỏa Cường đến phòng giam của sở cảnh sát.
Thạch Chí Kiên bước vào phòng giam.
Môi trường trong phòng giam rất tệ, âm u ẩm ướt, tỏa ra mùi mốc meo.
Hai tên quân cảnh đội mũ lệch đang trực đêm.
Một tên ngậm điếu thuốc, chân trần, xoa xoa lòng bàn chân xem "Mã Kinh".
Tên còn lại cầm khăn lau súng của mình.
Trân Tế Cửu và Sỏa Cường đi cùng Thạch Chí Kiên vào dọa hai người giật mình, vội vàng đứng nghiêm. Một tên thậm chí còn không kịp xỏ giày.
Trân Tế Cửu cau mày, quát: "Mũ."
Hai người vội vàng ưỡn ngực, dùng tay chỉnh lại mũ.
Trân Tế Cửu nhìn xuống chân, lại chỉ: "Giày."
Tên quân cảnh chân trân kia vội vàng cúi người xỏ giày vào.
"Thạch tiên sinh có việc muốn làm, hai ngươi ra ngoài trước đi."
"Cái này... không hợp quy củ." Hai tên quân cảnh nhìn nhau.
Nơi này là phòng giam của cảnh sát, thuộc khu vực trọng yếu, người ngoài không thể tùy tiện vào thăm hỏi, huống chi còn bảo hai người bọn hắn ra ngoài.
"Sao, Lạc ca vừa đi, hai người đã trở mặt rồi hả?"
"Không phải! Không phải! Chúng ta rất tôn trọng Lạc ca, cũng tôn trọng Cửu ca ngươi. Chúng ta ra ngoài ngay đây.'
Hai tên quân cảnh vội vàng thu dọn đồ đạc, sau đó rời khỏi phòng giam. ...
Thạch Chí Kiên đi đến trước phòng giam giam giữ ba tên sát thủ người Mã Lai. Ba người đầu tóc rối bù, trông có vẻ đã chịu không ít khổ sở.
Nhất là tên đầu trọc cầm đầu càng thêm mặt mũi bam dập, dường như mười đại hình phạt trước đó của Lôi Lạc đã khiến hắn được hưởng thụ rất nhiều.
Ba người Mã Lai vốn đang dựa vào tường giả vờ ngủ, nghe thấy động tĩnh bỗng nhiên mở mắt ra. Vừa nhìn thấy Thạch Chí Kiên, bọn hắn càng thêm giật mình, suýt nữa thì ngồi bật dậy.
Thạch Chí Kiên chính là mục tiêu truy sát lần này của bọn hắn, đáng tiếc thất bại trong gang tấc. Bọn hắn không những không hoàn thành nhiệm vụ, ngược lại còn bị Lôi Lạc bắt giữ.
Lôi Lạc dùng hình bức cung, khiến bọn hắn khai ra người liên lạc ngầm phía sau và Thập Nhị Hoàng Thúc của Hòa Hợp Đồ Ách Tử Chu, từ đó dẫn phát đại chiến giữa Hồng Hưng và Hòa Hợp Đồ.
Thạch Chí Kiên hơi khom người xuống, đôi mắt sáng ngời nhìn ba người Mã Lai: "Ta nói tiếng Quảng Đông, các ngươi có hiểu không?"
Ba người Mã Lai nhìn nhau, lúc này mới gật gật đầu.
Đối với bọn hắn, hiện tại bản thân đã không còn đường lui, cũng không còn đường nào để chọn. Nói chính xác, đối với thế giới bên ngoài đã không còn giá trị lợi dụng, lỡ như bị đám cảnh sát này lặng lẽ bịt miệng thì sao.
Thạch Chí Kiên móc từ trong túi ra một bao Marlboro sang trọng, gõ ra ba điếu thuốc đưa qua khe song sắt nhà giam.
Ba người đầu trọc cảnh giác nhìn Thạch Chí Kiên, thấy hắn dường như không có ác ý gì, lúc này mới đưa tay nhận lấy điếu thuốc.
Hai tên nam nhân chia nhau một điếu, đưa cho nữ nhân Mã Lai một điếu, nữ nhân lắc đầu không nhận.
Thạch Chí Kiên lại móc bật lửa ra, châm lửa theo khe song sắt.
Hai tên người Mã Lai vội vàng ghé lại gân, vẻ mặt thèm thuồng châm lửa đốt điếu thuốc đang ngậm, sau đó thích thú hút một hơi, lúc này mới dựa vào tường, nhắm mắt lại. Bị nhốt ở đây nhiêu ngày như vậy, hút được một hơi thuốc mới coi như sống lại.
Thạch Chí Kiên thấy bọn hắn như vậy, cũng không nói gì.
Trân Tế Cửu ra hiệu bằng mắt.
Sỏa Cường bưng một cái ghế đến cho Thạch Chí Kiên.
Thạch Chí Kiên ngồi trên ghế, nhìn ba người Mã Lai hút thuốc. ...
Một lát sau.
Chờ đến khi ba người Mã Lai hút xong thuốc, lúc này Thạch Chí Kiên mới chậm rãi lên tiếng: "Bây giờ các ngươi đang trong tình huống nào, chắc hẳn các ngươi tự biết rõ."
Ba người Mã Lai ngẩng đầu nhìn hắn, không nói gì.
Thạch Chí Kiên xoa cằm nhìn bọn hắn: "Các ngươi muốn ra ngoài, rất khó."
Lần này tên đầu trọc lên tiếng: "Chúng ta từ Mã Lai đến đây làm ăn, thất bại thì đã không chuẩn bị sống để trở về."
Tên nam nhân còn lại nói: "Đúng vậy, muốn giết muốn chém gì tùy các ngươi. Chỉ hận lúc trước không giết chết được ngươi." Thạch Chí Kiên mỉm cười, móc một dieu thuốc đưa lên miệng nhưng không châm lửa, chỉ nhìn ba người bọn hắn nói: "Không ngờ các ngươi lại muốn chết như vậy, nếu ta nói các ngươi có cơ hội sống sót rời khỏi Hương Giang, hơn nữa còn có thể nhận được một khoản tiền lớn..."