Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 1037 - Chương 1037: Lời Mời Của Nhất Ca

Chương 1037: Lời mời của Nhất ca Chương 1037: Lời mời của Nhất caChương 1037: Lời mời của Nhất ca

Chương 1037: Lời mời của Nhất ca

"Đương nhiên là tốt rồi." Lôi Lạc cũng giở giọng trêu chọc: "Ngươi không biết Nhan Hùng kia nghe lời như thế nào đâu, còn giúp ta xoa bóp lưng nữa."

Thạch Chí Kiên mỉm cười nhìn Nhan Hùng ở phía xa.

Nhan Hùng thấy Thạch Chí Kiên nhìn mình, không hiểu ý gì, nhưng dù sao cũng phải lịch sự một chút, vội vàng nháy mắt ra hiệu với Thạch Chí Kiên.

"Hiện tại, ngươi định đi đâu?”

"Đi gặp giám đốc sở cảnh sát." Lôi Lạc nói với vẻ mặt tự hào."Nói thật, lão già kia rất khó gặp, vậy mà tối nay hắn lại chủ động hẹn ta gặp mặt, ngươi nói xem ta có oai phong hay không?"

"Oai phong! Lợi hại! Chúc mừng Lạc ca từng bước thăng tiến." Thạch Chí Kiên mỉm cười chắp tay nói với Lôi Lạc.

Lôi Lạc cười to, cảm thấy tâm trạng vô cùng thoải mái.

Đột nhiên, nụ cười trên mặt hắn biến mất, thay vào đó là vẻ mặt nghiêm túc nói: "A Kiên, vẫn là câu nói đó, cả đời là anh em. Sau này, đồ của Lôi Lạc ta chính là đồ của Thạch Chí Kiên ngươi."

Thạch Chí Kiên mỉm cười: "Thời gian không còn sớm nữa, Lạc ca, ngươi mau đi đi, đừng để người ta phải đợi lâu."

"Ngươi nói đúng." Lôi Lạc cười nói, vỗ vai Thạch Chí Kiên: "Dù sao ta cũng phải để lại cho gã Tây lông kia ấn tượng tốt ta là người đúng giờ."

Nói xong, Lôi Lạc quay người lại vung tay: "Mở đường! Chúng ta đến sở cảnh sát."

Xoet xoẹt xoẹt.

Mười mấy chiếc xe hơi đồng thời bật đèn, giống như một đội quân đang xuất phát.

Dưới ánh mắt của Thạch Chí Kiên, Steve và những người khác, Lôi Lạc dẫn theo đám người Nhan Hùng trùng trùng điệp điệp hướng về phía sở cảnh sát Hồng Kông.

Phía sau, sau khi tiễn Lôi Lạc, Steve lập tức quay đầu lại, mỉm cười nói với Thạch Chí Kiên: "Thạch tiên sinh tôn kính, rất hân hạnh được gặp ngươi ở đây, không biết ngươi khi nào rảnh rỗi, ta muốn mời ngươi uống trà."

Thạch Chí Kiên mỉm cười, nhìn đồng hồ, đã ba giờ sáng.

"Hôm nay quá muộn rồi, ngày khác vậy. Đến lúc đó, ta làm chủ."

Nghe thấy Thạch Chí Kiên đồng ý lời đề nghị của mình, Steve mừng rỡ, nheo mắt dùng tiếng Quảng nói: "Như vậy thì tốt quá."

Đối với Steve mà nói, đây là cơ hội hiếm có. Ai cũng biết Thạch Chí Kiên là quân sư đằng sau Lôi Lạc. Hiện tại hắn càng là tân quý tộc của Hồng Kông, thậm chí tất cả những gì xảy ra đêm nay đều có khả năng là do người này đứng sau giật dây.

Một người có năng lượng và năng lực siêu việt như vậy, tuyệt đối là đối tượng mà Steve muốn nịnh bợ và kết giao. ...

Núi Thái Bình, đường Hollywood.

Trụ sở cảnh sát Hồng Kông. Tuy Lôi Lạc là tổng thanh tra người Hoa lừng lẫy, trên thực tế cũng giống như "bộ khoái" thời xưa, có thực quyền nhưng chức vị lại không cao.

Trên hắn còn có giám sát, giám sát cao cấp, tổng giám sát, cảnh ti, cảnh ti cao cấp, tổng cảnh tị, v. v...

Vì vậy, rất nhiêu lúc, Lôi Lạc hoàn toàn không có tư cách gặp riêng "Nhất ca" - giám đốc sở cảnh sát.

Thế nhưng lần này, giám đốc sở cảnh sát Howard đích thân gọi điện thoại cho hắn, mời hắn đến sở cảnh sát vào giờ muộn như vậy, có thể nói là đã nể mặt Lôi Lạc lắm rồi, cũng cho thấy tính nghiêm trọng của sự việc tối nay.

Nhan Hùng, Hàn Sâm và Lam Cương đi theo sau Lôi Lạc, trong lòng vô cùng phấn khích.

Đối với bọn hắn mà nói, mọi chuyện xảy ra tối nay quả thực giống như chơi tàu lượn siêu tốc vậy.

Ban đầu tưởng rằng mình sẽ gặp xui xẻo, không ngờ tới hiện tại lại có cơ hội được gặp Nhất ca. Đây chính là phúc phận tu luyện mấy đời mới có được.

Tới sở cảnh sát, Lôi Lạc và ba người xuống xe.

Từ xa nhìn lại, cả tòa nhà đèn đuốc sáng trưng, thỉnh thoảng lại thấy quân cảnh đi tuần tra xung quanh.

Nhan Hùng lập tức chỉnh lại quần áo, không biết từ đâu lấy ra một chiếc lược gỗ chải đi chải lại mái tóc ít ỏi của mình, cuối cùng lại ngoắc Hàn Sâm và Lam Cương nói: "Hai người cũng chỉnh trang lại đi, phải để lại ấn tượng tốt cho giám đốc đại nhân."

Hàn Sâm và Lam Cương liếc nhìn nhau, quả nhiên là "miếu nhỏ thì yêu quái lộng hành, ao cạn thì rùa con làm càn”

Bọn hắn không giống như Nhan Hùng, bộ dạng nịnh nọt hèn hạ. Hai người cùng nhìn về phía Lôi Lạc, chỉ thấy Lôi Lạc vẫn bình tĩnh như thường, dường như không mấy để tâm đến dinh thự giám đốc trước mặt, ít nhất không kích động như Nhan Hùng.

Mọi người sải bước đi vào sở cảnh sát.

Chỉ thấy nơi này canh phòng cẩn mật. So với Cảng Đảo, Cửu Long và Tân Giới, nơi này có nhiều cảnh sát Tây và lính Ấn Độ hơn.

Rất nhanh, bốn người đã đến trước cửa văn phòng giám đốc.

Đúng lúc đám người Lôi Lạc đang quan sát văn phòng, cạch" một tiếng, cửa văn phòng mở ra, một nữ cảnh sát Tây cao ráo mặc cảnh phục, tay kẹp một tập tài liệu bước ra từ bên trong với vẻ mặt kiêu ngạo.

Vừa nhìn thấy bốn người Lôi Lạc, nữ cảnh sát Tây mỉm cười lịch sự nói: "Xin hỏi có phải Lôi Lạc Lôi thanh tra không?”

Lôi Lạc gật đầu: "Đúng vậy, là ta."

Nữ cảnh sát Tây lại liếc nhìn Nhan Hùng, Hàn Sâm và Lam Cương đứng bên cạnh: "Ba vị này là..."

"Xin chào! Ta là thanh tra Nhan Hùng. Rất vui được gặp ngươi." Nhan Hùng cười nịnh nọt, khom lưng chìa tay về phía nữ cảnh sát.
Bình Luận (0)
Comment