Chương 1043: Ba mươi triệu
Chương 1043: Ba mươi triệuChương 1043: Ba mươi triệu
Chuong 1043: Ba muoi trieu
Đao Ba Hùng mừng rỡ khôn xiết, không ngờ tới lại phong hồi lộ chuyển, bản thân không những không bị diệt trừ, mà còn có khả năng được thăng chức.
Tuy nhiên, nhìn ánh mắt cười của Thạch Chí Kiên, Đao Ba Hùng càng hiểu rõ hơn. Nguyên nhân Thạch Chí Kiên muốn sắp xếp hắn đến bên cạnh Lôi Lạc e là không đơn giản như vậy.
Chẳng lẽ Thạch tiên sinh muốn ta giúp hắn giám sát Lôi Lạc?
Trong lòng Đao Ba Hùng chợt lóe lên một suy nghĩ kỳ quái.
Nhìn thấy sắc mặt Đao Ba Hùng âm tình bất định, Thạch Chí Kiên nói một câu: "Diều bay càng cao, càng phải nắm chặt dây diều. Đao Ba Hùng, ngươi hiểu ý ta chứ?"
Lần này, Đao Ba Hùng thật sự đã hiểu.
Bây giờ Lôi Lạc quyền thế ngập trời, tương lai sẽ xảy ra vô số khả năng.
Đao Ba Hùng không khỏi nhìn Thạch Chí Kiên thêm lần nữa, cảm thấy không thể nhìn thấu vị đại gia trẻ tuổi mà đã hô mưa gọi gió này.
Đúng lúc này, nhân viên phục vụ gõ cửa, bưng trà nóng và bánh ngọt vào.
Thạch Chí Kiên mời Đao Ba Hùng uống trà, ăn bánh.
Đao Ba Hùng đã đạt được mục đích, nào còn dám nán lại đây, vội vàng cáo từ. Hắn phải đi chuẩn bị thật tốt. Đã muốn làm nội gián cho Thạch tiên sinh, vậy thì phải làm cho thật xuất sắc.
Thạch Chí Kiên cũng không giữ Đao Ba Hùng lại, để Trần Huy Mẫn tiễn hắn ra ngoài.
Trân Huy Man hiểu ý của Thạch Chí Kiên, liếc nhìn Quách Thu Cúc đang ở lại trong phòng, sau đó mới dẫn Đao Ba Hùng rời đi.
Rất nhanh, trong căn phòng rộng lớn chỉ còn lại Thạch Chí Kiên và Quách Thu Cúc.
Quách Thu Cúc quả nhiên là nữ nhân mà Trần Chí Siêu thích, dáng người đầy đặn, khuôn mặt có chút giống Quan Chi Lâm, nữ minh tinh đời sau, làn da trắng nõn như búp bê sứ.
Thạch Chí Kiên thấy Quách Thu Cúc từ lúc vào cửa đến giờ vẫn luôn than thờ đứng im, không khỏi chỉ vào trà nóng và bánh ngọt nói: "Chắc tối nay ngươi vẫn chưa ăn gì, uống chút trà lót dạ trước đi."
Quách Thu Cúc mỉm cười chua xót, đột nhiên nàng bắt đầu cởi đồ.
Cởi sườn xám.
Một cái, hai cái, ba bốn cái.
Quần áo rơi đầy đất.
Không còn gì che chắn nữa. .......
Thạch Chí Kiên thản nhiên nhìn Quách Thu Cúc cởi bỏ từng món đồ, ném xuống đất.
Quách Thu Cúc vẫn lạnh lùng cởi hết quần áo, hai tay ôm trước ngực, dùng đôi mắt đẹp nhìn Thạch Chí Kiên: "Chỉ cân ngươi chịu cứu Siêu ca, ta nguyện làm tất cả."
Thạch Chí Kiên khom người, bưng tách trà nhấp một ngụm, rồi nhìn Quách Thu Cúc: "Nơi này không bật điều hoà, ngươi mặc vào đi, kẻo nhiễm lạnh."
Quách Thu Cúc hừ lạnh một tiếng: "Sao vậy, ngươi không vừa ý ta sao?" Nói rồi nàng xoay một vòng tại chỗ.
Thạch Chí Kiên bật cười, nhìn nàng: “Sao vậy, học theo nữ hiệp thời xưa, bán mình chuộc phu sao? Đáng tiếc, ta không phải loại người mà ngươi nghĩ đâu."
Quách Thu Cúc im lặng, dường như đang đánh giá xem lời của Thạch Chí Kiên là thật hay giả.
Nghe đồn Thạch Chí Kiên là kẻ háo sắc, không chỉ có quan hệ mờ ám với ca nữ Nhiếp Vịnh Cam mà còn dan díu với cả nữ thư ký của mình.
Đối với loại nam nhân như vậy, Quách Thu Cúc cho rằng chỉ cần nàng chịu hy sinh, nàng nhất định có thể nắm chắc phần thắng.
Thế nhưng hiện tại...
Hắn đang giả vờ sao?
Một tên đạo đức giả.
"Hiện tại, Siêu ca vẫn bị giam giữ ở nhà giam, ta không muốn hắn xảy ra chuyện. Ngươi có điều kiện gì cứ việc nói.' Quách Thu Cúc lạnh lùng nói.
Thạch Chí Kiên nghiêng người dựa vào ghế, cười khẩy, đưa mắt nhìn nữ nhân xinh đẹp như búp bê sứ trước mặt: "Hắn bị giam giữ, ngươi nên tìm cảnh sát mới đúng, tìm ta làm gì?"
"Ta biết rõ chuyện này là do ngươi giở trò quỷ. Trừ ngươi ra, không ai cứu được hắn." Quách Thu Cúc nhìn vào đôi mắt sáng ngời của Thạch Chí Kiên, nói ra lời trong lòng.
Thạch Chí Kiên đưa tay gãi lông mày, cười như có như không: "Quách tiểu thư, ngươi quá đề cao ta rồi. Nói thật, chuyện này rất khó giải quyết."
Thạch Chí Kiên thở dài lắc đầu, tỏ vẻ không muốn nhúng tay vào.
Quách Thu Cúc càng thêm sốt ruột: "Chính vì khó giải quyết nên ta mới phải đến tìm ngươi vào lúc đêm hôm khuya khoắt như thế này."
"Hắn nổ súng bắn tổng cảnh ti Charles, Charles lại là người Tây, là nhân vật có máu mặt ở Hồng Kông. Vụ án này đã kinh động đến cấp trên, không phải ta và ngươi có thể kiểm soát được."
Thạch Chí Kiên cố tình phóng đại sự việc, trong lời nói còn lộ ra ý tứ lân này Trần Chí Siêu chắc chắn phải chết.
Quách Thu Cúc: "Ngươi muốn ta làm gì?"
"Làm gì? Bọn Tây Dương tham lam vô độ, nhất định phải dùng tiền bạc đút lót mới được." Thạch Chí Kiên đưa ra ý kiến.
"Bao nhiêu tiên?"
"Đương nhiên là càng nhiều càng tốt." Thạch Chí Kiên nói: "Ít nhất cũng phải ba mươi triệu."
"Ba mươi triệu?” Quách Thu Cúc kinh ngạc.
Thạch Chí Kiên gật đầu: "Ba mươi triệu là con số khiêm tốn, ta phải dùng số tiền này để lo lót cho bọn Tây Dương, từ Tổng đốc, Cảnh ti, Giám sát... còn phải lo lót cho quan toà, luật sư. . Vất vả lắm!"
"Ba mươi triệu nhìn thì có vẻ nhiều, nhưng chia cho những người đó cũng chẳng còn lại bao nhiêu. Ta không dám nói trước, chỉ cần ngươi có thể đưa ra ba mươi triệu, ta cam đoan ngày mai giám sát Trân có thể bình an vô sự bước ra khỏi nhà giam."