Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 1046 - Chương 1046: Đón Siêu Ca Ra Khỏi Ngục

Chương 1046: Đón Siêu ca ra khỏi ngục Chương 1046: Đón Siêu ca ra khỏi ngụcChương 1046: Đón Siêu ca ra khỏi ngục

Chuong 1046: Don Sieu ca ra khoi nguc

Lúc hắn mở mắt ra lần nữa, trên mặt đã không còn vẻ hung dữ như lúc nãy. Hắn nhìn Trân Chí Siêu: "Howard muốn thả ngươi ra ngoài, ngươi nên hiểu rõ là vì nguyên nhân gì."

Trần Chí Siêu mỉm cười, đứng dậy phủi quần áo: "Lúc trước không biết, vừa rồi mới ngộ ra. Có phải là muốn che giấu chân tướng? Nào, để ta đoán xem, Charles biến thái, thuê người giết người, còn buôn bán phụ nữ, truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng rất lớn đến thanh danh của đội cảnh sát, cho nên ta phải ngậm miệng lại, đúng không?”

Lôi Lạc gật đầu. Hắn không thể không thừa nhận, về trí tuệ hắn thật sự không phải là đối thủ của tên khốn kiếp này.

Mà tên khốn kiếp đó từ khi vào đội cảnh sát đến nay vẫn luôn có tư cách để "kiêu ngạo"

"Để ta đoán tiếp, nói không chừng ta không những có thể ra ngoài, mà còn được thăng chức. Hắc hắc, hiện tại ta đã là tổng giám sát rồi, còn muốn làm gì nữa, chẳng lẽ là cảnh ti? Cảnh ti người Hoa đầu tiên? Oai phong biết bao." Trân Chí Siêu đắc ý nói.

Lôi Lạc cười: "Ban đầu đúng là muốn thăng chức cho ngươi, nhưng sau khi nghe ta kiến nghị, bởi vì ngươi vô tình làm bị thương tổng cảnh ti Charles, cho nên tạm thời cho ngươi nghỉ phép. Còn Tam Chi Kỳ mà ngươi quản lý, sau này sẽ do ta thay ngươi quản lý. À đúng rồi, đám người Nhan Hùng được thăng chức thành tổng thanh tra. Còn ta, ngoài việc thay ngươi quản lý Tam Chi Kỳ, còn phải tiếp tục làm tổng đà chủ quản lý cả ba người bọn hắn. Thật là vất vả."

Sắc mặt Trần Chí Siêu thay đổi liên tục, cuối cùng giơ ngón cái lên: "Ngươi giỏi!"

Lôi Lạc cười ha hả, cao giọng nói: "Người đâu, đưa Siêu ca ra ngoài."...

Trần Chí Siêu bước ra khỏi nhà giam, ngẩng đầu nhìn bầu trời, ánh mặt trời buổi sớm mai tỏa ra tia nắng vàng rực rỡ.

Hắn cảm thấy có chút chói mắt, vội đưa tay che mắt, sau đó nheo mắt hít sâu một hơi. Lúc này, hắn mới cảm nhận được tự do đáng quý biết bao.

Tan đàn xẻ nghé.

Lúc Trân Chí Siêu chưa ngã ngựa, vô số người đi theo hắn, mỗi lân ra ngoài đều tiền hô hậu ủng.

Hiện tại hắn không còn quyền thế, cũng không còn ai nguyện ý nịnh hót hắn nữa.

Bên ngoài vắng vẻ, lạnh lão.

"Siêu ca, ở đây." Cách đó không xa, Triều Châu Dũng dựa vào một chiếc xe con, thấy Trần Chí Siêu đi ra vội vàng nhả tàn thuốc, vẫy tay gọi hắn.

Trân Chí Siêu mỉm cười, đi về phía Triều Châu Dũng.

"Sao ngươi lại ở đây?"

"Ta đến đón Siêu ca." Triều Châu Dũng cười hì hì.

"Cho ta điếu thuốc."

"Vâng."

Triều Châu Dũng lấy bao thuốc ra đưa cho Trần Chí Siêu, còn giúp Trần Chí Siêu châm lửa.

Trân Chí Siêu nheo mắt hút một hơi thuốc, cảm thấy vô cùng thoải mái. A Dũng, ta được nghỉ phép rồi. Ước chừng sau này cũng không còn cơ hội thăng chức nữa, ngươi không cần phải đi theo ta nữa."

"Siêu ca, ngươi nói gì vậy? Dù ngươi có thăng chức hay không, ngươi vẫn là Siêu ca của ta. Ta đã chọn đi theo ngươi, ta sẽ không bao giờ hối hận." Triều Châu Dũng gãi đầu cười ngây ngô.

Trần Chí Siêu vỗ vai hắn: "Anh em tốt."

Lúc này, một chiếc Bentley màu đen chậm rãi lái tới, Thạch Chí Kiên hạ cửa kính xe xuống, thò đầu ra nói với Trần Chí Siêu: "Giám sát Trần, rảnh không? Mời ngươi lên xe."

Trần Chí Siêu không muốn lên xe của Thạch Chí Kiên: "Xin lỗi! Bây giờ ta chỉ muốn về nhà ngủ bù."

Thạch Chí Kiên mỉm cười: "Là Quách tiểu thư bảo ta đến đón ngươi."

"A Cúc? Nàng ấy đâu?"

"Nàng ấy đang ở khách sạn đợi ngươi." Thạch Chí Kiên mở cửa xe, một lần nữa mời: "Mời lên xe."

Lúc này Trân Chí Siêu mới quay đầu lại nói với Triêu Châu Dũng: "Ngươi đi theo sau nhé."

"Vâng, Siêu ca

Trên xe.

Thạch Chí Kiên hút thuốc, ngồi song song với Trần Chí Siêu.

"Thạch Chí Kiên, có một chuyện ta muốn hỏi ngươi."

"Mời nói."

"A Cúc có phải do ngươi sai Tịnh Tử Khôn bắt cóc không?"

"Phải." Thạch Chí Kiên trả lời rất dứt khoát.

Ánh mắt Trần Chí Siêu lóe lên tia sắc bén: "Ngươi đối phó ta là được rồi, sao lại phải đối phó cả nàng ấy?”

"Ta đối phó nàng chính là vì muốn đối phó ngươi." Thạch Chí Kiên kẹp điếu thuốc, không hề sợ hãi ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của Trần Chí Siêu.

"Giang hồ có quy tắc, họa không đến vợ con."

"Ta không phải người giang hồ. Hơn nữa nàng ấy chỉ là tình nhân của ngươi."

"Bắt nạt một nữ nhân yếu đuối, ngươi có thấy áy náy không?"

"Áy náy?" Thạch Chí Kiên lạnh lùng nhìn Trần Chí Siêu: "Hơn nữa ta hy vọng trước khi nói những lời này, ngươi nên tự hỏi xem bản thân có tư cách đó hay không?"

"Ý ngươi là gì?"

"Ý ta là gì ngươi rõ nhất." Thạch Chí Kiên nhả ra một vòng khói, giọng điệu không vui.

"Đừng nói với ta là từ đầu ngươi không biết Charles là loại người gì, cũng đừng nói với ta Trân Chí Siêu ngươi sống ngay thẳng, không hổ then với trời đất."

"Liên Anh Xã Quỷ Cước Phan, ngươi còn nhớ không? Ngươi đã đối xử với hắn như thế nào? Còn vợ của hắn, ngươi đã làm gì nàng? Tại sao Tịnh Tử Khôn lại giúp ta bắt cóc nữ nhân của ngươi, ngươi đã hỏi nguyên nhân chưa?”

Sắc mặt Trần Chí Siêu trở nên khó coi.
Bình Luận (0)
Comment