Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 1076 - Chương 1076: Con Chó Này Cũng Biết Thù Dai Đấy

Chương 1076: Con chó này cũng biết thù dai đấy Chương 1076: Con chó này cũng biết thù dai đấyChương 1076: Con chó này cũng biết thù dai đấy

Chương 1076: Con chó này cũng biết thù dai đấy

"Ta lên thăm hắn."

Thạch Chí Kiên nói xong, nhanh chóng bước vào trong khách sạn.

Trân Huy Mẫn phía sau lấy ra một điếu thuốc đưa cho A Tường, nói: "Chia buồn."

A Tường nhận lấy điếu thuốc, lau nước mắt, miệng nói: "Lão thái gia nhà chúng ta là người rất tốt, đối xử với người làm cũng rất tốt, chưa bao giờ đánh mắng. Hắn qua đời, ta rất đau lòng. Hu hu hu."

Đại Ngốc không hiểu những chuyện này, cắn một miếng mía, đưa cho A Tường, nói: "Hay là ăn một miếng mía của ta đi, rất ngọt đấy."

A Tường xua tay: "Cám ơn. Ta vẫn nên hút thuốc thì hơn."...

Khi Thạch Chí Kiên đến phòng VIP mà Từ Thế Huân thường xuyên ở, suy nghĩ xem nên dùng lời gì để an ủi hắn.

Nghĩ đi nghĩ lại, chân thành là tốt nhất, nên nói gì, không nên nói gì, tùy cơ ứng biến.

Nghĩ vậy, Thạch Chí Kiên tiến lên, gõ nhẹ cửa phòng.

Cạch, cửa phòng mở ra.

Một gương mặt xinh đẹp nhìn Thạch Chí Kiên, hỏi: "Ngươi tìm ai?"

"Ta tìm Từ Thế Huân Từ tam thiếu."

Nữ hài quay đầu lại, hô lớn: "Tam thiếu, có người tìm ngươi."

"Ai tìm ta đấy, cho hắn vào đi. Ha ha." Xem ra tâm trạng của hắn rất tốt. ...

Trong phòng VIP ...

Trên bàn trà bày đây đủ các loại đồ ăn vặt, mứt, nho khô, bánh quy giòn, thịt bò khô, nho, táo, lê...

Từ Thế Huân ngồi bệt xuống đất cùng ba nữ hài, đang thao thao bất tuyệt với các nàng: "Các ngươi không biết đâu, có lần ta đi nghe hát vê muộn, các ngươi đoán xem sao? Lão gia nhà ta đợi ta ở phòng khách."

"Ba giờ sáng đấy, hắn không ngủ, ngồi đọc sách đợi ta về nhà. Sau đó, hắn bảo ta quỳ xuống. Lúc đó ta đã mười tám, mười chín tuổi rồi, rất sĩ diện, sao có thể quỳ xuống chứ? Bị người làm nhìn thấy thì ngại chết mất. Nên ta đã cãi lại hắn, nói hắn là tàn dư của triều Thanh, là Lão Phật Gia bị tư tưởng phong kiến đầu độc."

"Oa, tam thiếu, ngươi lợi hại như vậy sao?"

"Đúng vậy, ngay cả lão gia cũng dám cãi lại."

Ba mỹ nữ xúm lại trước mặt Từ Thế Huân, chống cằm, vẻ mặt sùng bái nhìn hắn.

Từ Thế Huân để một mỹ nữ nhón một quả nho đưa vào miệng mình, lúc này mới đắc ý nói: "Đó là đương nhiên. Ở Từ gia, tuy ta không giỏi giang như lão đại và nhị ca, nhưng lại dám phản kháng áp bức, dám phản kháng chế độ gia trưởng."

Từ Thế Huân vừa ăn nho vừa tiếp tục khoe khoang: "Ta nói cho các ngươi biết, còn có một lần ta đưa đào hát mà ta thích về nhà, lén giấu trong phòng ngủ. Các ngươi đoán xem sao, ngày hôm đó lão gia không biết bị làm sao, lại đi vào phòng ta tìm đồ, kết quả là kế hoạch kim ốc tàng kiều của ta bị hắn phát hiện. Sau đó mắng ta một trận, mắng đến mức ta đầu óc choáng váng, suýt chút nữa còn lấy chổi đánh gãy chân ta."

"Lần đó hắn nói với ta những lời ta đến giờ vẫn còn nhớ, chơi bời thì chơi bời, nhưng đừng dễ dàng đưa con gái về nhà, bởi vì những người có thể đưa về nhà đều là những người phải cưới về làm vợ. Đó là sự tôn trọng của ngươi đối với bản thân mình, cũng là sự tôn trọng của ngươi đối với người vợ tương lai của ngươi. Các ngươi nói xem, hắn có cổ hủ không? Bây giờ là thời đại nào rồi mà còn nói những quy củ cổ hủ đó. Ha ha ha."

Từ Thế Huân cười lớn, ba nữ hài cũng cười khúc khích theo.

"Nghĩ đến những chuyện xấu hổ đó, ta suýt chút nữa cười ra nước mắt." Từ Thế Huân lau nước mắt, cười nói với các nàng: "Không nói với các ngươi nữa, uống rượu đi. Vừa rồi là ai bị phạt một ly?"

"Khu khụ, Từ thiếu, ngươi ổn chứ?" Thạch Chí Kiên thấy vậy, không thể không lên tiếng.

Lúc này Từ Thế Huân mới quay đầu lại, như lần đầu nhìn thấy Thạch Chí Kiên, kinh ngạc nói: "Là ngươi à, A Kiên. Nào nào, mau ngồi xuống đi. Tên nhóc này, đi nước ngoài lâu như vậy cũng không liên lạc với ta. Có biết ta rất nhớ ngươi không? Đúng rồi, Bobo nhà chúng ta cũng rất nhớ ngươi. Từ khi ta nghe lời ngươi, thiến nó, nó cứ muốn cắn ống quần của ngươi. Ha ha ha. Con chó này cũng biết thù dai đấy."

Một nữ hài nhường chỗ cho Thạch Chí Kiên.

Thạch Chí Kiên thuận thế ngồi xuống, Từ Thế Huân tự mình rót đầy một ly rượu Hennessy XO cho Thạch Chí Kiên: "Nào, phạt ngươi một ly trước.'

Thạch Chí Kiên mỉm cười, cũng không nói gì, bưng ly rượu lên uống cạn một hơi.

Hắn hào sảng như vậy, khiến ba nữ hài nhìn đến ngây người.

"Ôi, tửu lượng cao thật."

"Ồ, lợi hại quá."

Các nữ hài lại nhìn Thạch Chí Kiên với ánh mắt sùng bái.

Từ Thế Huân ghen tị nói: "Mấy nha đầu các ngươi, thay lòng đổi dạ, rốt cuộc là tửu lượng của hắn lợi hại, hay là hắn đẹp trai hơn ta? Nhìn các ngươi như mê muội kìa."

Từ Thế Huân nói xong, lại nói với Thạch Chí Kiên: "Ngươi không nên trở về cướp mất phong thái của ta."

Thạch Chí Kiên mỉm cười, không nói gì, tự mình rót thêm một ly rượu, giơ lên nói với Từ Thế Huân: "Nào, chúng ta cạn ly."
Bình Luận (0)
Comment