Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 1079 - Chương 1079: Không Biết Điều

Chương 1079: Không biết điều Chương 1079: Không biết điềuChương 1079: Không biết điều

Chương 1079: Không biết điều

"Lời này là có ý gì?"

"Ta thu nhận một con chó, con chó đó vừa vặn là lão đại của bến tàu Cửu Long Thương, đàn em đều là những kẻ dựa vào Cửu Long Thương kiếm cơm. Nếu ta ra lệnh cho những người đó đình công, ngươi đoán xem Cửu Long Thương có thể trụ được bao lâu?"

Lý Giai Thành không cười nổi nữa, đột nhiên đứng dậy nói: "Ta muốn đi vệ sinh một chút."

Lợi Triệu Thiên mỉm cười đứng dậy, chỉ vào nữ minh tinh Bạch Hiểu Mạn, nói: "Ngươi còn ngồi đó làm gì? Không nghe thấy sao, ông chủ Lý muốn đi vệ sinh, ngươi dìu hắn đi đi."

Lý Giai Thành vội vàng xua tay nói: "Không cần đâu, ta đâu có say."

Bạch Hiểu Mạn do dự không chịu đứng dậy. Dù sao nàng cũng là minh tinh, là người có thân phận, có địa vị. Dìu khách đi vệ sinh, loại chuyện hạ đẳng này nàng không muốn làm.

Lợi Triệu Thiên thấy Bạch Hiểu Mạn ngồi im không nhúc nhích, mỉm cười bước tới túm tóc Bạch Hiểu Mạn.

Chát!

Trực tiếp tát nàng một cái.

Bạch Hiểu Mạn bị đánh đến choáng váng, má đỏ ửng, ánh mắt hoảng sợ nhìn Lợi Triệu Thiên đột nhiên nổi giận.

Chát!

Lợi Triệu Thiên lại giáng cho nàng một cái tát nữa.

Khóe miệng Bạch Hiểu Mạn lập tức chảy máu.

Lợi Triệu Thiên trừng mắt nhìn nàng, lại giơ tay lên.

Bạch Hiểu Mạn sợ hãi ngồi xổm xuống đất.

Thẩm Bích và Lý Giai Thành bên cạnh đều ngây người.

Thẩm Bích là "quý ông" cao quý của đế quốc Anh, chưa bao giờ động tay đánh nữ nhân.

Lý Giai Thành tự nhận mình là "người lương thiện", là "người văn minh" kế thừa truyền thống tốt đẹp của Trung Hoa, cũng chưa bao giờ đánh nữ nhân.

Sự nổi giận của Lợi Triệu Thiên đã vượt quá nhận thức của hai người, đặc biệt là vượt quá nhận thức của Lý Giai Thành. Không biết tại sao, cái tát của Lợi Triệu Thiên đánh vào mặt Bạch Hiểu Mạn, nhưng Lý Giai Thành lại cảm thấy má mình nóng ran.

Đánh xong Bạch Hiểu Mạn, Lợi Triệu Thiên lại cầm khăn ướt lau tay, cười nói với Lý Giai Thành: "Xin lỗi, thất lễ rôi! Nha đầu này tự cho mình là minh tỉnh, ra vẻ ta đây, không biết điêu, còn tưởng mình ghê gớm lắm. Mẹ kiếp! Lợi Triệu Thiên ta là loại người tùy tiện sao?”

Mặt Lý Giai Thành giật giật vài cái.

Lợi Triệu Thiên ném khăn ướt trong tay đi, lại nhìn Lý Giai Thành: "Ông chủ Lý, còn đi vệ sinh không?"

Lý Giai Thành rùng mình một cái, ngồi xuống nói: "Ơ, kỳ lạ thật. Ta đột nhiên cảm thấy không cần nữa."

"Vậy sao? Vậy thì chúng ta ngồi xuống bàn chuyện tiếp đi." "Còn bàn gì nữa, Lợi tiên sinh có việc cần, ta đương nhiên sẽ hết lòng giúp đỡ. Trước kia Lợi tiên sinh cũng đã từng chiếu cố ta, Lý mỗ dĩ nhiên phải lấy ơn báo đáp." Lý Giai Thành đứng dậy, chắp tay, thê son sắt nói.

"Tốt! Ông chủ Lý quả nhiên là người trọng tình trọng nghĩa. Ta thích! Nào, chúng ta cùng cạn ly." Lợi Triệu Thiên bưng ly rượu lên, hào khí ngất trời. ...

Là nhân vật có máu mặt ở Hồng Kông, cáo phó của Từ lão gia đã được đăng tải, rất nhiều gia tộc danh giá đều bắt đầu hành động, chuẩn bị đến viếng Từ lão gia, tiễn hắn đoạn đường cuối cùng.

Trong đó có cả gia đình Bao thuyên vương, người có quan hệ rất tốt với Từ gia.

Bao thuyền vương xuất thân từ gia đình thương nhân nhỏ, kiến thức uyên bác, từng làm môi giới, kinh doanh nhiều ngành nghê.

Đầu năm 1949. Bao thuyền vương ba mươi mốt tuổi cùng cha mang theo mấy triệu tích lũy đến Hồng Kông lập nghiệp.

Lúc đầu, hắn làm một số việc kinh doanh nhỏ, tích lũy được một ít tiền, nhưng hắn sẽ làm gì tiếp theo? Bao thuyền vương nhớ đến niềm khao khát với biển cả từ thuở nhỏ, liền nảy ra ý tưởng kinh doanh vận tải biển.

Mẹ hắn khuyên hắn: "Thuyền bè ngựa xe, ba phần hiểm nguy", làm vận tải biển chẳng khác nào đem toàn bộ tài sản ra đánh cược, sơ sẩy một chút là phá sản.

Cha hắn cho rằng, ngành vận tải biển của Hồng Kông đã rất phát triển, cạnh tranh vô cùng khốc liệt, mà Bao thuyền vương hoàn toàn là người ngoại đạo trong lĩnh vực vận tải biển, dựa vào cái gì mà kinh doanh vận tải biển? Nhưng Bao thuyền vương đã quyết tâm, kiên định phát triển trong ngành vận tải biển.

Hắn vừa tiếp tục thuyết phục cha và các thành viên khác trong gia đình vừa đi khắp nơi tìm hiểu tình hình về tàu thuyền và vận tải biển, đọc kỹ những cuốn sách liên quan đến vận tải biển và tàu thuyền.

Bao thuyền vương cuối cùng cũng có thể thực hiện giấc mơ biển cả của mình tuy con đường này vô cùng gian nan. Lúc đó hắn cũng đã ba mươi bảy tuổi.

Lúc đầu, do thiếu vốn, dưới sự giúp đỡ của bạn bè, hắn đã huy động được hơn bảy trăm nghìn đô la Mỹ. Bao thuyền vương đích thân đến Anh mua một chiếc tàu chở hàng cũ chạy bằng than. Chiếc tàu này đã được sử dụng hai mươi tám năm, trọng tải chỉ có tám nghìn hai trăm tấn. Tuy chiếc tàu này rất cũ, nhưng Bao thuyền vương lại coi nó như bảo vật, thuê người sửa chữa, sơn lại, đặt tên là "Kim An". Chiếc tàu này chính là khởi đầu sự nghiệp của hắn.
Bình Luận (0)
Comment