Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 1086 - Chương 1086: Ngươi Cam Chịu Số Phận Sao?

Chương 1086: Ngươi cam chịu số phận sao? Chương 1086: Ngươi cam chịu số phận sao?Chương 1086: Ngươi cam chịu số phận sao?

Chương 1086: Ngươi cam chịu số phận sao?

Từ tam thiếu sốt ruột: "A Kiên, ngươi đã nói với ta, sống chết có số, giàu sang do trời, chẳng lẽ ngươi thật sự cam chịu số phận?"

Thạch Chí Kiên nhìn Từ tam thiếu: "Vậy còn ngươi, ngươi cam chịu số phận sao?"

Thạch Chí Kiên nói xong, chỉnh trang lại quân áo, xoay người rời đi.

Từ Thế Huân và những người khác sau lưng hai mắt nhìn nhau.

Đúng vậy, bản thân bọn hắn có cam chịu số phận sao?

Nếu Từ Thế Huân cam chịu số phận, hắn sẽ làm một công tử ăn chơi, không tham gia vào bất kỳ cuộc đấu tranh nào.

Nếu Hoắc đại thiếu cam chịu số phận, hắn sẽ nghe theo lời của Hoắc lão gia, cưới con gái của ông trùm sòng bạc, an nhàn sung sướng làm một công tử nhà giàu.

Nếu Tô Địch Văn cam chịu số phận, hắn sẽ không ở rể Bao thị, tiếp tục nghiên cứu sâu trong lĩnh vực luật pháp mà mình am hiểu, trở thành luật sư hàng đầu.

Thạch Chí Kiên rời khỏi nhà tang lễ, đi ra khỏi linh đường. Hắn không đi vê phía chiếc xe Bentley của Trần Huy Mẫn đang đậu gần đó, mà nói với đối phương rằng, mình muốn đi dạo một mình.

Trân Huy Mẫn hiểu ý, lái xe theo sau hắn.

Thạch Chí Kiên đi dọc theo con đường một cách vô định, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Nếu cam chịu số phận, ta chỉ là một tên cảnh sát vô dụng, bị kẻ thù hãm hại, cả đời không ngóc đầu lên được. Từ lúc bắt đầu cho đến bây giờ, ta chỉ thừa nhận một điều, đó chính là mạng sống của ta là do cha mẹ ban cho, ai cũng không thể cướp đi. Ta không phải kẻ ngốc, sẽ không bị các ngươi coi như quân cờ mà lợi dụng. Muốn ta làm bia đỡ đạn, các ngươi trước tiên hãy cân nhắc lại chỉ số IQ của mình."

Cho đến khi Thạch Chí Kiên rời đi, không còn thấy bóng dáng đâu nữa, Từ tam thiếu đang mặc đồ tang gãi đầu: "A Kiên tức giận rồi sao? Nhìn hắn giận dữ như vậy, có phải là ta đã đắc tội với hắn không? Không lý nào, hắn không thể nào bất nghĩa như vậy."

"Hắn không phải bất nghĩa, mà là chúng ta ép quá đáng." Hoắc đại thiếu nói: "Chúng ta muốn coi hắn như vũ khí, nhưng vấn đề là có hỏi ý kiến hắn hay không? A Kiên rất thông minh, không chừng chúng ta mới thật sự là kẻ ngốc."

Tô Địch Văn cười nói: "Thú vị đấy! Thạch Chí Kiên này quả nhiên không phải người thường, có cá tính, đủ cứng đầu, trách không được cha vợ ta dặn ta phải cẩn thận ứng phó. Lúc đầu ta còn tưởng chuyện này dễ như trở bàn tay, bây giờ xem ra ta đã chủ quan rồi."

Từ tam thiếu và Hoắc đại thiếu đồng thời nhìn Tô Địch Văn, hỏi một câu: "Bây giờ phải làm sao?"

Tô Địch Văn bẻ gãy điếu thuốc trong tay: "Làm sao bây giờ? Theo truyên thống của người Trung Quốc các ngươi, đương nhiên là phải mời cơm rồi.'...

Thạch Chí Kiên đi bộ dọc theo con đường khoảng một trăm mét, đột nhiên có một giọng nói vang lên: “Thạch tiên sinh, là ngươi sao?”

Thạch Chí Kiên giật mình, ngẩng đầu nhìn lại, thấy Đường Thiết Ngưu đang kéo một chiếc xe kéo chạy tới.

Thạch Chí Kiên kinh ngạc nói: "Thiết Ngưu lão đại, sao lại là ngươi?" Đường Thiết Ngưu lấy khăn lau ma hôi trên mặt, cười ngây ngô nói: "Bến tàu đình công mà, ta phải kiếm việc làm. Tuy kéo xe kéo có hơi vất vả, nhưng cũng kiếm được chút tiền."

Thạch Chí Kiên hiểu ra, không biết nên nói gì cho phải.

Đường Thiết Ngưu dùng khăn lau sạch chiếc xe kéo, nói: "Lên xe đi, Thạch tiên sinh. Ta kéo ngươi một đoạn miễn phí."

"Làm sao ta có thể để ngươi làm vậy được?"

"Ha ha, không có gì ngại ngùng đâu." Đường Thiết Ngưu cười nói: "Ta nghe lời ngươi, lấy hai phân quà đáp lễ của Từ gia, ngươi đoán xem có bao nhiêu, tận sáu trăm đồng. Là hai tháng lương của ta đấy."

Đường Thiết Ngưu tỏ ra rất vui mừng, cảm thấy cả đời này, lần may mắn nhất chính là lần này.

"Ngươi cứ coi như là cho ta cơ hội báo đáp. Nếu không có ngươi cho ta dũng khí, ta cũng không dám lấy nhiều như vậy."

Thạch Chí Kiên mỉm cười. Hắn đương nhiên hiểu tâm tư của Đường Thiết Ngưu, một người nghèo khó có thể kiếm được sáu trăm đồng một lúc, đó là một số tiền lớn.

"Được rồi, làm phiên ngươi rồi." Thạch Chí Kiên lên xe kéo.

Đường Thiết Ngưu mừng rỡ.

Là người lương thiện, là người thật thà, đột nhiên nhặt được nhiều tiền như vậy, trong lòng hắn luôn cảm thấy áy náy. Bây giờ thì tốt rồi, Thạch Chí Kiên đồng ý ngồi xe của hắn, khiến cho hắn cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, ít nhất là cảm thấy có bỏ ra thì mới có thu hoạch.

Trên đường, Đường Thiết Ngưu hăng hái kéo xe chở Thạch Chí Kiên.

Phía sau, Trân Huy Mẫn và Đại Ngốc lái xe theo sau.

Đại Ngốc đầu óc chậm chạp, hỏi Trân Huy Mẫn: "Mẫn ca, tại sao Thạch tiên sinh lại làm như vậy? Có xe hơi sang trọng như vậy không ngồi, lại muốn ngồi xe kéo?"

Trân Huy Mẫn vừa lái xe vừa cười nói: "Chuyện này phải hỏi Thạch tiên sinh rồi. Tại sao có những ông trùm thích ăn mì hơn ăn bào ngư?”

Đại Ngốc lắc đầu, cảm thấy vấn đề này quá khó hiểu.
Bình Luận (0)
Comment