Chương 1089: Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp
Chương 1089: Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa thápChương 1089: Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp
Chương 1089: Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp
Tạ Vĩnh Hoa nhìn số tiền trên mặt đất, sau đó cúi người nhặt lên, đếm thử rồi cười nói với Thạch Chí Kiên: "Hay lắm! Vị bằng hữu này thật là thiện tâm, cho nhiều tiền như vậy để giúp Minh ca, ta rất bội phục. Nào, mọi người võ tay. Cảm ơn vị đại ân nhân này." Nói xong, hắn vỗ tay trước.
Đám người Tang Bưu cũng lập tức võ tay theo.
Đột nhiên, Tạ Vĩnh Hoa làm động tác im lặng, ghé sát vào Thạch Chí Kiên, ánh mắt nhìn chằm chằm hắn, nói: "Làm người, lương thiện một chút là tốt. Nhưng như ngươi, ném tiên xuống đất như vậy là không tốt. Chúng ta phải tôn trọng tiền, giống như tôn trọng cha mẹ, ngươi nói có đúng không, Thạch tiên sinh?"
Ánh mắt Thạch Chí Kiên lóe lên, nhìn chằm chằm Tạ Vĩnh Hoa.
Tạ Vĩnh Hoa cười như không cười.
"Ngươi quen ta?”
"Ha ha, Thạch Chí Kiên, ông trùm nổi tiếng ở Hương Giang, ta sao có thể không quen biết?" Tạ Vĩnh Hoa cười khẩy nói: "Chỉ là không ngờ Thạch tiên sinh, người bận rộn như vậy, lại có thời gian đến bến tàu của ta, còn tốt bụng cứu Minh ca của chúng ta. Thật khiến ta bất ngờ."
"Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp. Gần đây ta đến miếu Hoàng Đại Tiên xem bói, đại sư ở đó nói với ta, phải làm việc thiện mỗi ngày."
Tạ Vĩnh Hoa võ tay: "Việc thiện này làm tốt đấy, trực tiếp làm đến bến tàu của ta."
Thạch Chí Kiên liếc nhìn xung quanh, mỉm nói: "Bến tàu của ngươi? Đây không phải là của Băng Nha Tài sao?”
Tạ Vĩnh Hoa ghé sát vào, cười nói: "Băng Nha Tài? Ngươi thích hắn sao, có muốn ta đưa ngươi đi gặp hắn không? Hắn rất thích đánh bài, ở dưới đó vừa thiếu một người."
"Vậy sao?” Thạch Chí Kiên cười lạnh.
Trân Huy Mẫn và Đại Ngốc đi tới từ cách đó không xa.
Ánh mắt Trần Huy Mẫn sắc bén, cơ bắp cuồn cuộn, như một con báo săn.
Đại Ngốc càng giống như một tòa tháp sắt, nắm đấm to hơn cả cái bát, cộng thêm khuôn mặt đầy thịt, trông còn hung dữ hơn cả bọn côn đồ.
Tạ Vĩnh Hoa liếc nhìn, lùi lại một bước, giơ hai tay về phía Thạch Chí Kiên: "Không chơi nữa. Thạch tiên sinh quả nhiên là người thành đạt ở Hương Giang, đi đâu cũng mang theo nhiều vệ sĩ như vậy."
"Chỉ có hai người thôi, không nhiều."
Tạ Vĩnh Hoa lắc đầu: "Ta không mắc lừa đâu. Đám người giàu có các ngươi đều thích nói ngược, không chừng hai vị lão đại này có thể xé xác ta. Ta sợ quá. Ha ha ha."
Nói xong, Tạ Vĩnh Hoa giơ ngón tay cái với Thạch Chí Kiên, sau đó từ từ ấn xuống: "Hẹn gặp lại."
"Thạch tiên sinh, tên kia quá ngông cuồng." Trần Huy Mẫn nhìn bóng lưng Tạ Vĩnh Hoa dẫn người rời đi, nhịn không được cất tiếng bất bình.
"Đúng vậy. Không hiểu sao, nắm đấm này của ta cứ muốn đấm hắn." Đại Ngốc vung nắm đấm kêu răng rắc.
Thạch Chí Kiên chỉ cười, không nói gì. Giờ đây, trên giang hồ, trong lúc các vị lão đại đều nể mặt Thạch Chí Kiên, một tên lưu manh lại dám ngạo mạn với hắn như vậy.
Cho dù hiện nay, những kẻ trong băng đảng dần dần không còn coi trọng nghĩa khí, cũng không dám nói năng lỗ mãng trước mặt Thạch Chí Kiên, bởi vì Thạch Chí Kiên ngang hàng với những lão đại đứng đầu của bốn bang phái lớn, lại càng là đại gia Hồng Kông. Vậy chỉ có một lý do, có người chống lưng cho hắn, cho nên hắn mới cố ý làm vậy.
Lúc này, Đường Thiết Ngưu đã đỡ Đạo Hữu Minh đang nằm bẹp dưới đất dậy.
Đạo Hữu Minh mũi tím mặt bầm, trông vô cùng thảm hại.
"Thạch tiên sinh, cảm ơn ngươi. Nếu không có ngươi giúp đỡ, lần này ta chết chắc."
Thạch Chí Kiên nhìn Đạo Hữu Minh: "Đạo Hữu Minh phải không? Ngươi không cần phải cảm ơn ta, ta chỉ có thể giúp ngươi một lần. Đường sau này nên đi như thế nào, còn phải dựa vào chính ngươi."
Ngừng một chút, hắn lại nói: "Nếu ngươi tiếp tục như thế này, hít thứ đó, đừng nói ta giúp ngươi, cho dù ông trời có muốn giúp ngươi, ngươi cũng sẽ tan cửa nát nhà."
Đạo Hữu Minh đương nhiên hiểu ý của Thạch Chí Kiên. Hắn cũng không dám nói thêm gì nữa.
Đường Thiết Ngưu tốt bụng, nói với Thạch Chí Kiên: "Thạch tiên sinh, ta đưa hắn về trước."
Thạch Chí Kiên gật đầu, dặn dò Đường Thiết Ngưu: "Cẩn thận một chút."
Sau khi Đường Thiết Ngưu và Đạo Hữu Minh rời đi, Thạch Chí Kiên quay lại nói với Trân Huy Mẫn và Đại Ngốc: "Được rồi, không còn gì để xem nữa. Chúng ta cũng về thôi."
Thạch Chí Kiên lên xe, Trần Huy Mẫn quay đầu hỏi: "Thạch tiên sinh, chúng ta đi đâu bây giờ?"
Thạch Chí Kiên suy nghĩ một chút, nói: "Không vê khách sạn nữa, về nhà của ta."
Trần Huy Mẫn ngạc nhiên, mấy ngày nay Thạch Chí Kiên đều ở khách sạn để tránh chị gái Thạch Ngọc Phượng, không ngờ bây giờ lại muốn về nhà.
Đại Ngốc không quan tâm những điều này, nói với Trân Huy Mẫn: "Thạch tiên sinh muốn về nhà trọ, ngươi còn ngẩn ra làm gì? Nói xong, hắn cầm cây mía lên, cắn ngấu nghiến.
Trên đường đi, Thạch Chí Kiên nhìn ra ngoài cửa sổ xe, chỉ thấy bến tàu rộng lớn trống rỗng, hàng hóa chất đống như núi, nhưng không có ai bốc dỡ. Bến tàu trở nên vắng vẻ và lạnh lẽo khác thường.
Từ phồn hoa đến vắng vẻ.
Một số kẻ tham vọng, vì lợi ích của bản thân, không màng đến những người lao động vất vả, thật sự là mất hết lương tâm.