Chương 1091: Một vở kịch hay, long phượng xứng đôi
Chương 1091: Một vở kịch hay, long phượng xứng đôiChương 1091: Một vở kịch hay, long phượng xứng đôi
Chương 1091: Một vở kịch hay, long phượng xứng đôi
Thạch Ngọc Phượng đứng dậy chủ động kéo Tô Ấu Vi ngồi xuống bên cạnh mình: "Đến rồi thì đừng khách sáo. Mộc Qua, nhanh múc cho Tô tiểu thư một bát canh."
Bảo Nhi cũng ở bên cạnh nói: 'Ấu Vi tỷ tỷ, tỷ ngồi xuống đi. Canh Mộc Qua hầm ngon lắm. Con và Tiểu Hắc đều uống mấy bát rồi."
Thì ra, lúc Bảo Nhi uống canh còn lén cho con chó nhỏ Tiểu Hắc đang trốn dưới bàn ăn một chút.
Tiểu Hắc hiển nhiên rất thích món canh ngon này, cũng không trốn nữa, sủa gâu gâu vài tiếng với mọi người từ dưới gầm bàn.
Thấy mọi người nhiệt tình như vậy, Tô Ấu Vi ngại ngùng, đôi mắt đẹp liếc nhìn Thạch Chí Kiên, như thể đang xem chỗ nào trên người Thạch Chí Kiên bị thương.
Thạch Chí Kiên bị hành động nhỏ này của Tô Ấu Vi chọc cười.
"Đừng nhìn ta nữa. Ta không sao, ngươi xem, khỏe như trâu vậy." Thạch Chí Kiên giơ tay phải lên, làm một tư thế cơ bắp.
Tô Ấu Vi đỏ mặt như quả táo, vội vàng che giấu: "Ta không có, ta chỉ là ... khụ khụ."
Nàng bị sặc canh.
"Uống chậm thôi, không ai giành với ngươi đâu." Thạch Chí Kiên nhìn Tô Ấu Vi quan tâm nói: "Còn nữa, dạo này công ty thế nào, có bận không?”
Thấy Thạch Chí Kiên hỏi tình hình công việc, Tô Ấu Vi lập tức buông thìa canh xuống: "Là như vậy, dạo này sổ sách của công ty bất động sản Thần Thoại hơi có chút chênh lệch, ta đang muốn báo cáo với ngươi.”
Thạch Chí Kiên mỉm cười: "Uống canh trước đi. Mời ngươi đến ăn cơm, không phải để ngươi làm báo cáo."
Nói xong, Thạch Chí Kiên lại dặn dò Mộc Qua: "Mộc Qua, ngươi không thấy sao, canh của Tô tiểu thư nguội rồi, thêm canh nóng vào đi."
Mộc Qua múc thêm một bát canh cho Tô Ấu Vi: "Tô tiểu thư, uống canh đi."
Tô Ấu Vi vội vàng cầm lấy thìa canh, nếm thử vài ngụm, sau đó nói với Mộc Qua: "Rất ngon! Hương vị rất tuyệt."
Mộc Qua cười khúc khích: "Không phải công lao của một mình ta, còn có Ngọc Phượng tỷ, tỷ ấy cũng hâm canh cùng ta."
Thạch Ngọc Phượng ở bên cạnh liếc nhìn em trai, âm dương quái khí nói: "Canh ngon thì có ích gì? Có người chính là không chịu về nhà."
Thạch Chí Kiên vội vàng cười ha hả: "Uống canh, uống canh, vẫn là tay nghề của bà chị tốt."...
Bữa cơm trôi qua trong bầu không khí ấm áp.
Sau khi ăn xong, Thạch Ngọc Phượng và Mộc Qua đi rửa bát.
Bảo Nhi cũng bắt đầu bê ghế nhỏ, ngồi xuống viết bài tập về nhà, thỉnh thoảng còn bẻ ngón tay, tính toán số học.
Tiểu Hắc ngồi xổm bên cạnh Bảo Nhi, giống như một vị đại tướng quân nhìn chằm chằm vào cô bé, tựa như một vị giám thị thi cử.
Thạch Chí Kiên muốn đi về phòng, quay đầu lại thấy Tô Ấu Vi vẫn ngây ngốc ngồi bên bàn ăn, hắn gọi nàng: "Au Vi, lúc nấy ngươi không phải nói muốn báo cáo tình hình công ty với ta sao? Đến đây, vào phòng ta."
Tô Ấu Vi "A" một tiếng, sắc mặt lập tức ửng đỏ, sau đó lén liếc nhìn Thạch Ngọc Phượng đang rửa bát trong bếp.
Thạch Ngọc Phượng giả vờ như không nghe thấy, lặng lẽ nói với Mộc Qua: "Em trai ta thật ranh mãnh, lại bảo Tô ngươi nương vào phòng, có trò hay để xem rồi. Hahal"
Mộc Qua không hiểu: "Xem kịch? Xem kịch gì? Thạch thiếu gia và Tô tiểu thư biết hát hí kịch sao? Sao ta lại không biết?"
Thạch Ngọc Phượng trợn trắng mắt: "Hai đứa hát loại hí kịch gọi là long phượng xứng đôi, lời bài hát là y y aa. Chờ khi ngươi ga chồng sẽ biết."
Mộc Qua gãi gãi đầu: "Vậy sao? Thạch thiếu gia và Tô tiểu thư thật xứng đôi, giống như kim đồng ngọc nữ trên tranh tết."
Thạch Ngọc Phượng vui vẻ: "Nói thật, trước đây ta cũng cảm thấy Tô nha đầu này không xứng với A Kiên nhà chúng ta. Nhưng bây giờ, thân phận A Kiên khác rồi, có thể tam thê tứ thiếp, cưới thêm mấy người nữa cũng không sao."
Mộc Qua chớp chớp mắt: "Vậy ta thì sao, Ngọc Phượng tỷ, tỷ thấy ta có xứng với Thạch thiếu gia không?" Nói xong, nàng còn ưỡn ngực, nói với Thạch Ngọc Phượng: "Mọi người đều nói chỗ này của ta to, dễ sinh nở."
Thạch Ngọc Phượng trừng mắt nhìn Mộc Qua: "Mộc Qua à, ngươi cái gì cũng tốt, chỉ có một điểm không tốt."
"Điểm nào không tốt?"
"Hay mơ mộng."
Mộc Qua gãi đầu: 'Không có mà, ta luôn ngủ rất ngon, rất ít khi mơ mộng. Ngọc Phượng tỷ, lần này tỷ đoán sai rồi."
Thạch Ngọc Phượng trợn trắng mắt. ...
Tô Ấu Vi có chút ngượng ngùng đi vào phòng Thạch Chí Kiên.
Phòng của Thạch Chí Kiên không lớn lắm, nhưng rất sạch sẽ và ấm áp.
Giường đơn giản, bên cạnh là một kệ sách lớn, cho thấy Thạch Chí Kiên rất thích đọc sách, ngoài ra trên tường còn dán một tấm bản đồ Hồng Kông.
Thạch Chí Kiên quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy Tô Ấu Vi đang đánh giá căn phòng, cười nói: "Có gì lạ đâu, nơi này không phải ngươi đã đến rồi sao?"
Tô Ấu Vi đỏ mặt: "Hình như là Nhiếp tỷ tỷ đã đến mới đúng."
Thạch Chí Kiên cười, nữ hài này không ngốc.
"Nào, ngồi xuống trước đi. Ngươi không phải muốn báo cáo công việc với ta sao?" Thạch Chí Kiên dùng tay phải vỗ vỗ giường.
Tô Ấu Vi lại đỏ mặt: "Ừm, ngồi ở đó có vẻ không thích hợp lắm?"