Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 1095 - Chương 1095: Chỉ Sợ Lúc Đó Quỳ Xuống Cũng Vô Dụng

Chương 1095: Chỉ sợ lúc đó quỳ xuống cũng vô dụng Chương 1095: Chỉ sợ lúc đó quỳ xuống cũng vô dụngChương 1095: Chỉ sợ lúc đó quỳ xuống cũng vô dụng

Chương 1095: Chỉ sợ lúc đó quỳ xuống cũng vô dụng

Tô Au Vi lại không nhịn được nữa, đưa tay nắm lấy cánh tay Thạch Chí Kiên, trực tiếp quỳ xuống đất, đôi mắt đẹp nhìn Thạch Chí Kiên nói: "Xin ngươi hãy giúp bọn hắn."

Đối với Tô Ấu Vi, những người này đều là người nhà của nàng, điều nàng có thể làm chính là cùng bọn hắn cầu xin Thạch Chí Kiên giúp đỡ.

Trái tim Thạch Chí Kiên rung động. Nếu như trước kia hắn có thể vẫn sẽ sắt đá, nhưng tối qua Tô Ấu Vi đã trở thành nữ nhân của hắn, Thạch Chí Kiên tuyệt đối không cho phép nữ nhân của mình chịu nửa điểm uất ức.

Vì vậy, Thạch Chí Kiên suy nghĩ một chút, sau đó trong mắt lóe lên một tia sáng: "Được, ta đồng ý với các ngươi."

Lời này của Thạch Chí Kiên vừa dứt, đám người Đản lập tức hoan hô.

"Thạch tiên sinh đồng ý với chúng ta."

"Thạch tiên sinh muốn giúp chúng ta."

"Mau đến đây, chúng ta hãy cảm ơn Thạch tiên sinh một lần nữa."

Dưới sự dẫn dắt của Đại Hải thúc, ba trăm người quỳ xuống đất dập đầu với Thạch Chí Kiên, bộ dạng vô cùng cảm kích.

Nhìn thấy cảnh này, dưới cơn mưa tầm ta Thạch Chí Kiên không nói nên lời. ...

Cách đó không xa, một chiếc xe con màu đen không bắt mắt dừng lại bên đường.

Hoắc đại thiếu Hoắc Chấn Đình nhìn cảnh tượng trước nhà trọ, hỏi Từ tam thiếu Từ Thế Huân: "Tô Địch Văn làm như vậy không biết là đúng hay sai?"

Từ Thế Huân thở dài: "Hắn cũng là bị ép buộc. Tìm người giả mạo Rắn Hổ Mang, sau đó bức bách đám người Đản kia ngoan ngoãn khuất phục."

"Tô Địch Văn tính toán rất kỹ lưỡng, biết A Kiên tâm mềm, nhất định sẽ ra tay giúp đỡ. Nhưng lỡ như chuyện này bị A Kiên biết được thì sao? Ngươi cũng biết, A Kiên làm người có thù tất báo." Hoắc đại thiếu lo lắng.

Từ tam thiếu móc ra một điếu thuốc ngậm vào miệng, nhìn màn mưa ngoài xe: "Bây giờ chỉ có thể đi từng bước một. Nếu thật sự bị A Kiên phát hiện, chúng ta chỉ có thể cùng Tô Địch Văn quỳ xuống trước mặt A Kiên."

"Chỉ sợ lúc đó quỳ xuống cũng vô dụng." Hoắc thiếu gia thở dài.

Bên ngoài, tí tách tí tách.

Mưa càng lúc càng lớn.

Trên du thuyền gần Macao.

Tân lão đại của Cửu Long Thương Tạ Vĩnh Hoa ném một con chip lên bàn quay, lại thắng cược, khiến mọi người xung quanh hâm mộ.

Tạ Vĩnh Hoa cười ha hả, nhét một con chip vào khe ngực của nữ nhân đang bưng rượu, cầm một ly whisky lên uống cạn, nói với Hắc Cước Kê bên cạnh: "Ngươi biết không, đây gọi là vận may đến, có cản cũng không cản được." Hắc Cước Kê vội vàng gật đầu, ghé sát vào nói: "Người báo tin đã đến, ngươi có muốn qua xem không?”

Tạ Vĩnh Hoa gật đầu, cầm một nắm chip nhét cho Hắc Cước Kê: "Thưởng cho ngươi, chỉ cần trung thành với ta, sau này muốn bao nhiêu có bấy nhiêu."

Hắc Cước Kê thấy vậy, không thể không bội phục. Bất kể Tạ Vĩnh Hoa dùng thủ đoạn gì để lên chức, có một điều mà Băng Nha Tài không thể nào sánh bằng, đó là hắn dám vung tiền, cho dù là đối với anh em hay là đối với người ngoài.

"Cảm ơn Hoa ca." Hắc Cước Kê gật đầu khom lưng, đã sớm quên thân phận địa vị của mình từng cao hơn Tạ Vĩnh Hoa. ...

Trong phòng VIP bảy tám nữ nhân ăn mặc hở hang đang cười đùa.

Trên bàn trà bày đủ loại trái cây rượu, thiết bị giải trí cao cấp đang thịnh hành karaoke được bật âm lượng rất lớn, đang phát bài hát mới nhất của ca sĩ Hồng Kông La Văn, Tiểu Lý Phi Đao.

Nghe nói bài hát này là ca khúc chủ đề của bộ phim Đa Tình Kiếm Khách Vô Tình Kiếm mà Gia Hòa sắp bấm máy. Người sáng tác lời và nhạc cho La Văn là một nhân vật bí ẩn, khiến ca khúc chủ đề này sau khi được phát sóng đã được nhiều người yêu thích, trở thành ca khúc thịnh hành nhất hiện nay.

Là chó săn của Tạ Vĩnh Hoa, ba tên côn đồ đang sàm sỡ những nữ nhân kia, cười cợt, cả bầu không khí tràn ngập sự phóng túng và buông thả.

Tạ Vĩnh Hoa thích nhất là cảm giác này, cảm thấy sống phóng khoáng mới là nhân sinh đích thực.

Bị sàm sỡ, những nữ nhân kia cũng không né tránh, mặc cho những bàn tay thô lỗ sờ soạng trên người mình, thỉnh thoảng còn cười khúc khích, trong đó chỉ có một nữ nhân gây yếu im lặng, ngồi yên không nhúc nhích, có vẻ rất lạc lõng.

Lúc này, Hắc Cước Kê đẩy cửa, Tạ Vĩnh Hoa đi vào.

"Hoa ca."

"Hoa ca."

Ba tên côn đồ đang sàm sỡ lập tức đứng dậy, cung kính chào Tạ Vĩnh Hoa.

Tạ Vĩnh Hoa phẩy tay, ra hiệu cho bọn hắn ngồi xuống.

"Có tin tức gì?" Tạ Vĩnh Hoa ngồi xuống ghế sofa, mở nút chai, rót cho mình một ly rượu vang đỏ.

"Chúng ta đã điều tra rõ ràng, đám người ép buộc người Đản đều là do Tô Địch Văn phái đến." Một tên nói.

"Tô Địch Văn?" Tạ Vĩnh Hoa vắt chéo chân, lắc lắc ly rượu vang đỏ trong tay.'Con rể của Bao thuyền vương?”

"Đúng vậy, chính hắn mua chuộc một số người trong bang hội chúng ta, sau đó đuổi những người Đản kia đi."

Tạ Vĩnh Hoa mỉm cười, uống cạn ly rượu vang đỏ: "Thú vị, thật thú vị."

Đột nhiên, hắn nheo mắt: "Xem ra tên Tây này cũng không ngụ, lại lợi dụng ta để cho Thạch Chí Kiên ra tay."
Bình Luận (0)
Comment