Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 1098 - Chương 1098: Ăn Thịt Người Không Nhả Xương

Chương 1098: Ăn thịt người không nhả xương Chương 1098: Ăn thịt người không nhả xươngChương 1098: Ăn thịt người không nhả xương

Chương 1098: Ăn thịt người không nhả xương

Lợi hại hơn nữa là bản thân hắn kinh doanh công ty Thần Thoại, liên quan đến thực phẩm đồ uống, giải trí bất động sản. Hiện tại, tài sản lên đến hàng trăm triệu, có thể nói là nhân trung long phượng.

Nhưng một nhân vật truyên kỳ như vậy lại sống ở một căn chung cư chật hẹp, lúc này lại còn đeo tạp đề, rửa ruột heo, xem ra còn rất vui vẻ, thật sự khiến A Lộc há hốc mồm kinh ngạc.

"Khụ khụ, xin lỗi. Cho hỏi ngươi là Thạch Chí Kiên Thạch tiên sinh phải không?" A Lộc bước đến, rất lễ phép hỏi.

Thạch Chí Kiên bỏ đoạn ruột heo đang quấn quanh tay vào chậu, rửa tay cười nói: "Đúng vậy, ta chính là Thạch Chí Kiên."

"Vậy thì đúng rồi. Thạch tiên sinh, xin chào, ta là cấp dưới của Bao thuyền vương tiên sinh, lão gia nhà ta muốn mời ngươi tối nay đến nhà ăn cơm, mong ngươi có thể nể mặt." A Lộc vừa nói vừa vội vàng lấy thiệp mời trong ngực ra, hai tay cung kính đưa cho Thạch Chí Kiên.

Thạch Chí Kiên cầm lấy khăn lông trắng mà Mộc Qua đưa tới lau tay, sau đó cởi tạp dề vắt lên lan can, nhận lấy thiệp mời xem qua, rồi ngẩng đầu cười nói với A Lộc: "Làm phiền rồi, ngươi có thể báo cáo, tối nay ta nhất định sẽ đến đúng giờ."

A Lộc chớp mắt. Khi Thạch Chí Kiên cởi tạp đề, chỉ còn lại áo sơ mi trắng xắn tay áo, lúc này hắn mới cảm thấy người thanh niên trước mắt dáng người cao ráo, khí chất hơn người.

Nhìn Thạch Chí Kiên đang cười, A Lộc đột nhiên nhớ tới lời lão gia nhà mình từng nói: "Đừng thấy Thạch Chí Kiên kia luôn cười với người ta, hắn chính là kẻ ăn thịt người không nhả xương đấy."

A Lộc lắc đầu. Khi nhìn Thạch Chí Kiên lần nữa, hắn chỉ cảm thấy trong lòng ớn lạnh.

Thạch Chí Kiên nhớ rõ, hình như vị Bao Vũ Cương Bao thuyền vương này là người Ninh Ba, Chiết Giang. Vì vậy, để kéo gần quan hệ, Thạch Chí Kiên đã mua trứng vịt muối và trứng bách thảo nổi tiếng ở đó làm quà gặp mặt lần đầu.

Bao thuyền vương cả đời đã thấy qua biết bao nhiêu báu vật, cho dù tặng đồ quý giá hơn nữa cũng chẳng có gì lạ. Theo Thạch Chí Kiên, chi bằng tặng một ít trứng, lại càng có vẻ chân thành, gần gũi hơn.

Tối hôm đó, hơn bảy giờ, Thạch Chí Kiên ngồi xe đến biệt thự nhà họ Bao trên sườn núi trước giờ hẹn.

Khu vực sườn núi này biệt thự san sát, trong đó bao gôm cả nhà họ Từ và nhà họ Hoắc mà Thạch Chí Kiên quen biết. Do đó, đối với việc biệt thự nhà họ Bao chiếm diện tích hàng vạn mét vuông phả ra hơi thở "giàu có" này, Thạch Chí Kiên cũng không cảm thấy bất ngờ.

Trái lại, Trân Huy Mẫn và Đại Ngốc, người đóng vai trò tài xế kiêm vệ sĩ, lần đầu tiên nhìn thấy một biệt thự nguy nga tráng lệ như vậy, kinh ngạc đến mức không nói nên lời.

"Thạch tiên sinh, ta có một vấn đề muốn hỏi ngươi."

"Vấn đề gì?" Thạch Chí Kiên xuống xe, chỉnh lại bộ vest trắng.

Trân Huy Mãn ho khan một tiếng, nói: "Ngươi đừng trách ta lắm chuyện, với địa vị như ngươi hiện nay, hoàn toàn có thể mua một biệt thự ở nơi này để ở, tại sao ngươi còn phải sống ở nhà chung cư?"

Thạch Chí Kiên mỉm cười, hỏi lại Trần Huy Mẫn: "Nhà ta có mấy người?"

Trân Huy Man còn chưa trả lời, Đại Ngốc đã giành nói: "Ta biết, ta biết." Hắn bẻ ngón tay đếm: "Ngọc Phượng tỷ, Bảo Nhi, Mộc Qua, cộng thêm Thạch tiên sinh, tổng cộng bốn người." Thạch Chí Kiên: "Đúng vậy, nhà ta chỉ có bốn người, ở một căn nhà lớn như vậy rất dễ gặp ma đấy."

Đại Ngốc giật mình: “A, biệt thự lớn này có ma sao?"

"Đương nhiên rồi. Ngươi chưa nghe nói biệt thự, nhà to oan hồn chết nhiêu nhất sao?" Thạch Chí Kiên hù dọa Đại Ngốc: "Cho nên, con người ngàn vạn lần đừng ở nhà to, tránh dương khí không đủ, âm khí quá thịnh."

Đại Ngốc sợ hãi.

Thạch Chí Kiên bật cười, xoay người xách giỏ quà đi về phía biệt thự nhà họ Bao.

Phía sau, Đại Ngốc vẫn còn sợ hãi, vỗ ngực nói: "May mà ta đã hỏi Thạch tiên sinh. Ta còn định dành dụm tiền đổi nhà to, sau này không dám nữa."

Trân Huy Mẫn im lặng: "Thạch tiên sinh lừa ngươi đấy. Muốn đổi nhà to thì nhanh đổi đi, nếu không đến lúc đó giá nhà tăng lên gấp mấy lần, ngươi càng không mua nổi."

"Vậy tại sao Thạch tiên sinh không đổi?"

"Đó là vì Thạch tiên sinh còn chưa cưới Nhiếp tiểu thư, Tô tiểu thư, Belletti tiểu thư, thậm chí còn có bà chăn Đới tiểu thư về cửa." Trân Huy Mẫn không thể không tiết lộ một số bí mật cho Đại Ngốc.

Đại Ngốc lại bẻ ngón tay đếm: "Nhiếp tiểu thư, Tô tiểu thư ta biết. Vậy Belletti tiểu thư, Đới tiểu thư là ai?"

"Ai là ai? Nữ quỷ đấy. Hơn nữa còn là loại rất xinh đẹp." Trân Huy Mẫn nói: "Đến lúc đó, Thạch tiên sinh và nhiều mỹ nữ như vậy khai chi tán diệp, đừng nói một biệt thự, cho dù thêm bốn năm biệt thự nữa cũng không đủ ở"

Đại Ngốc hít một hơi thật sâu: "Thạch tiên sinh thật vĩ đại, một mình phải ứng phó với nhiều nữ nhân như vậy. Ta ngay cả một A Lan miệng rộng ở nhà ta cũng ứng phó không nổi. Nàng mỗi tối đều muốn, làm ta mỗi sáng thức dậy đều tay chân bủn rủn."
Bình Luận (0)
Comment