Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 1106 - Chương 1106: Bốn Trăm Hay Là Cuốn Gói Cút Xéo?

Chương 1106: Bốn trăm hay là cuốn gói cút xéo? Chương 1106: Bốn trăm hay là cuốn gói cút xéo?Chương 1106: Bốn trăm hay là cuốn gói cút xéo?

Chương 1106: Bốn trăm hay là cuốn gói cut xéo?

Đại Ngốc cầm ô bước lên, đưa cho hắn một chiếc loa phóng thanh chuyên dụng của cảnh sát.

Thạch Chí Kiên nhận lấy loa, gõ gõ vào loa, loa phát ra tiếng "bich bịch" chói tai.

Lúc này, Thạch Chí Kiên mới cầm loa lên nói với đoàn người diễu hành: "Xin chào mọi người, ta là giám đốc mới của công ty Cửu Long Thương, ta tên Thạch Chí Kiên."

"Thạch Chí Kiên? Sao cái tên này nghe quen tai vậy?”

"Trẻ quái"

"Đúng vậy, trẻ như vậy đã làm giám đốc rồi."

Mọi người trong đội ngũ xì xào bàn tán.

"Bây giờ, ta đại diện cho công ty đến đàm phán với các ngươi, ai là người có thể làm chủ?" Ánh mắt Thạch Chí Kiên đảo qua đoàn người diễu hành, cuối cùng dừng lại trên người Vương Khuê Phát có dáng vẻ bặm trợn nhất phía trước.

Vương Khuê Phát không nắm được lai lịch của Thạch Chí Kiên, tiến lên một bước, vỗ ngực nói giữa cơn mưa như trút: "Ta! Ta tên là Vương Khuê Phát, ta có thể làm chủ."

Mọi người bên cạnh cũng phụ họa: "Đúng vậy, Phát ca là người lãnh đạo của chúng ta, ngươi có gì cứ nói với hắn."

Thạch Chí Kiên mỉm cười: "Vậy sao? Ta nói cho các ngươi biết, bây giờ ta đại diện cho công ty đến nói chuyện với các ngươi, các ngươi có yêu cầu gì cứ việc đưa ra."

Vương Khuê Phát nghe thấy đối phương đến để đàm phán, trong lòng lập tức nắm chắc, đưa tay quẹt nước mưa trên mặt, nói: "Rất đơn giản, tăng lương."

“Tăng bao nhiêu?”

"Ít nhất phải gấp đôi."

"Gấp đôi?" Thạch Chí Kiên dừng một chút: "Nếu ta nhớ không lầm, mức lương tối thiểu hiện tại của các ngươi là ba trăm đô la Hồng Kông, nếu tăng gấp đôi là sáu trăm, đúng không?"

"Đúng vậy. Xem ra ngươi đúng là giám đốc mới nhậm chức, ngay cả vấn đề nhỏ nhặt như vậy cũng phải hỏi chúng ta! Hahahal" Vương Khuê Phát cười lớn.

Tào A Pháo và những người khác cũng cười theo.

Tiếng cười tràn ngập sự khinh thường dành cho Thạch Chí Kiên. Mồm mép còn hôi sữa, làm việc không đâu vào đâu. Nhìn thì có vẻ long trọng lắm, hóa ra chỉ là thằng oắt conl

Đối mặt với sự chế giễu của mọi người, Thạch Chí Kiên không nói gì, chỉ đưa tay ra sau búng ngón tay.

Đại Ngốc tiến lên, giơ ra một chiếc vali da màu đen.

Thạch Chí Kiên ra hiệu, bảo Đại Ngốc mở vali.

Cạch.

Chiếc vali được mở ra -

Trong nháy mắt, những người đứng đầu đoàn người diễu hành ngừng cười.

Những người phía sau vẫn còn đang cười bỗng nhiên cảm thấy không ổn, sao phía trước im lặng vậy, bèn thò cổ ra phía trước nhìn xem sao. Sau đó, bọn hắn cũng sững sờ.

Chỉ thấy bên trong chiếc vali da màu đen chất đây tiền.

Những tờ tiền mới tinh tươm được xếp ngay ngắn bay phấp phới trong gió, tỏa ra hơi thở đầy cám dỗ.

Vương Khuê Phát nhìn thấy nhiều tiên như vậy, hai mắt sáng rực.

Đám người Tào A Pháo càng không chịu nổi, suýt chút nữa thì rớt cằm, miệng há hoc mắt tròn xoe.

Nhiều tiên như vậy là bao nhiêu?

Ba trăm ngàn?

Hay là năm trăm ngàn?

Bọn hắn là hạng người nghèo kiết xác, khi nào được thấy nhiều tiên như vậy?

"Ở đây có năm trăm ngàn, là phúc lợi ta đã cố gắng tranh thủ với công ty cho các ngươi." Thạch Chí Kiên dõng dạc nói.

"Tăng lương gấp đôi là không thể nào. Hiện tại mức lương tối thiểu ở Hồng Kông là bốn trăm đồng, ta nhiều nhất chỉ có thể hứa với các ngươi mức lương như vậy."

"Bây giờ ta cho các ngươi hai lựa chọn, hoặc là chấp nhận hòa giải, nhận lương bốn trăm, tiếp tục ký hợp đồng với công ty, sau này ta sẽ cố gắng giành thêm phúc lợi cho mọi người, ví dụ như tiền làm thêm giờ vào ngày lễ... Hoặc tất cả các ngươi..."

Thạch Chí Kiên đưa ngón trỏ phải ra hiệu với mọi người, ánh mắt sắc bén: "Chia đều năm trăm ngàn này và hủy hợp đồng với công ty."

"Cái gì?" Hiện trường lập tức náo loạn.

Bọn hắn yêu cầu tăng lương gấp đôi lên sáu trăm đồng. Đối phương chỉ đồng ý đưa ra bốn trăm đồng.

Nếu không hài lòng, hơn một nghìn người bọn hắn sẽ chia đều năm trăm ngàn, mỗi người nhiều nhất được năm trăm đồng, sau đó hủy hợp đồng với công ty và cút xéo.

Mọi người trong đoàn bắt đầu xôn xao.

Trên thực tế, mức lương mà Thạch Chí Kiên đưa ra đã rất tốt rồi. Ba năm trước, mức lương tối thiểu ở Hồng Kông là ba trăm đồng. Lúc đó chị gái của Thạch Chí Kiên là Thạch Ngọc Phượng làm việc trong nhà máy nhựa của Lý Giai Thành một tháng cũng chỉ kiếm được chừng đó.

Trong ba năm, mức lương tối thiểu từ ba trăm tăng lên bốn trăm, những công nhân bốc vác này không có kỹ thuật gì đặc biệt nên lương vẫn vậy, lần này đình công đòi tăng lương cũng là điều dễ hiểu.

Chính vì vậy, Thạch Chí Kiên đã cùng ban lãnh đạo Cửu Long Thương và ban lãnh đạo .Jardine Matheson nghiên cứu, cảm thấy muốn giải quyết vấn đề đình công của công nhân bốc vác thì phải giải quyết vấn đề từ gốc rễ, đó chính là tăng lương.

Bốn trăm đồng quả thực là mức lương tối thiểu ở Hồng Kông, nhưng so với trước đây đã tăng thêm một phần ba, quan trọng hơn Thạch Chí Kiên hứa sau này sẽ cho bọn hắn tiền làm thêm giờ và tiền lễ tết. Như vậy tính ra, chỉ cần bọn hắn siêng năng, một tháng ít nhất cũng có thể kiếm được năm sáu trăm đồng.
Bình Luận (0)
Comment