Chương 1120: Chương 1120: Ta muốn nổi danh
Chương 1120: Chương 1120: Ta muốn nổi danhChương 1120: Chương 1120: Ta muốn nổi danh
Chuong 1120: Chuong 1120: Ta muon noi danh
Tịnh Tử Khôn đột nhiên quay đầu lại hỏi hai người: "Hai người tin Chúa Giê-su không?”
Sơ Vương và chủ nhiệm sửng sốt, vội vàng nói: "Đương nhiên là tin rồi! Chúng ta đều là con dân của Chúa!"
Tịnh Tử Khôn chỉ vào cây thánh giá và tượng Chúa Giê-su treo trên tường, thề son sắt: "Bây giờ ta xin thê trước mặt Chúa Giê-su, ta, Trình Gia Khôn nhất định phải tạo nên sự nghiệp! Nếu trái lời thê này, trời tru đất diệt!"
"Hả?" Sơ Vương và chủ nhiệm giật mình.
"Đừng thề độc như vậy! Chúa Giê-su người không nhận đâu!"
"Đúng vậy, ngươi đến miếu Quan Công đấy. Nơi đó sát khí rất nặng, rất hợp với ngươi!" Chủ nhiệm nói.
Sơ Vương nhìn hắn, chủ nhiệm vội vàng làm dấu thánh giải thích: "Chúa Giê-su tha thứ! Trước kia ta cũng là dân anh chị! Bây giờ ta bái Chúa Giê-su làm lão đại rồi!"
Sơ Vương trừng mắt với hắn một cái, chủ nhiệm lại nói: "Nữ hài hay suy nghĩ lung tung, ta sợ nàng nghĩ quẩn, để ta đi khuyên nhủ nàng!"
Nói xong, chủ nhiệm trước mặt Tịnh Tử Khôn chạy nhanh ra khỏi phòng học. ...
Bên này, Trình Gia Phương sau khi tức giận rời khỏi văn phòng thì đi đến sân thể dục.
Nàng dừng lại trước xà đơn, sau đó thử một chút, nắm lấy xà đơn hít mấy cái, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Chủ nhiệm đuổi theo. Hắn đã lớn tuổi, thở hổn hển, đi đến trước mặt Trình Gia Phương, sau đó móc ra một hộp thuốc lá từ trong ngực, lấy một điếu đưa cho Trình Gia Phương.
Trình Gia Phương nhìn hắn.
Chủ nhiệm ngại ngùng: "Xin lỗi! Quen rồi! Trước kia ta lăn lộn trong giang hồ đều mời thuốc lá như vậy, nam nữ đều mời!"
Trình Gia Phương đột nhiên òa khóc, vừa lau nước mắt vừa nói: "Ta có phải rất hư không? Ta không nên nói hắn như vậy! Ta biết hắn đối xử tốt với ta, đối xử tốt với mẹ!"
Chủ nhiệm an ủi nàng: "Đừng đau lòng! Ngươi đã làm rất tốt. Ít nhất ngươi đều làm theo lời ta dặn dò. Thật ra suy nghĩ kỹ một chút, ngươi làm như vậy cũng là vì tốt cho anh của ngươi!"
Dừng một chút, chủ nhiệm lại nói: “Anh của ngươi quen tính cách tự do phóng khoáng rồi, không chịu nổi gò bó. Người như vậy muốn có tiền đồ nhất định phải kích thích hắn thật mạnh mới được!"
"Nhưng mà, nhưng mà... hình như ta kích thích quá rồi!" Trình Gia Phương tiếp tục lau nước mắt.
Chủ nhiệm cất thuốc lá vào trong ngực, lại móc ra khăn tay đưa cho nàng: "Đừng khóc nữa! Tin tưởng ta, ngươi kích thích như vậy, anh của ngươi nhất định sẽ thay đổi, đến lúc đó nhà họ Trình các ngươi sẽ thật sự vươn lên!"
"Nhưng nếu như hắn vẫn như vậy thì sao?"
"Vậy thì ta cũng hết cách, ta cũng là lấy tiền của người khác, lại cho rằng đây là chuyện tốt giúp người ta phấn đấu, cho nên ta mới ra tay giúp đỡ!" Chủ nhiệm nghiêm túc nói.
"Ta cũng biết, ta là người tin Chúa Giê-su! Chúa Giê-su đã nói, giúp người là niềm vui, tiện thể kiếm chút tiền tiêu vặt cũng không có gì to tát!"
"Vậy ta có thể hỏi, lần này ngươi kiếm được bao nhiêu tiền tiêu vặt không?”
"Khu khụ! Con nít con nôi đừng hỏi những vấn đề phức tạp như vậy."
"Ngươi không nói, ta sẽ nói chuyện này cho sơ Vương biết!"
"Hả, còn nhỏ mà đã biết uy hiếp ta?"
"Chính vì ta còn nhỏ không hiểu chuyện nên mới uy hiếp ngươi đó! Ta muốn nói cho sơ Vương biết, là ngươi đứng sau xúi giục ta hút thuốc, cũng là ngươi bảo nam sinh kia mách lẻo! Mục tiêu của ngươi là anh trai ta, ngươi đang giúp Thạch..."
Chưa đợi Trình Gia Phương nói xong, chủ nhiệm vội vàng che miệng nàng: "Xin ngươi, nhỏ giọng một chút! Ta chỉ lấy ba ngàn đồng thôi!"
"Ưm um ưml!" Trình Gia Phương kéo tay hắn ra: "Vậy được rồi, chia đôi! Cho ta một ngàn rưỡi!"
"Ôi, nữ hài gì mà ác quá vậy!"
"Hứ, ngươi không nhìn anh trai của ta là ai sao? Liên Anh Xã, Tịnh Tử Khôn! Nổi tiếng là người tàn nhẫn!"...
Tịnh Tử Khôn rời khỏi trường học. Lúc rời đi, hắn đưa mì tôm, nước uống, còn có ba trăm đồng tiền ăn cho sơ Vương.
Lúc hắn rời đi, đầu óc vẫn còn choáng váng.
Hắn chưa bao giờ nghĩ tới hình tượng của mình trong lòng em gái lại kém cỏi như vậy.
"Chẳng lẽ mình thật sự chỉ là một tên vô lại bèo bọt?" Tịnh Tử Khôn móc lược ra chải đầu, cười khổ nói: 'Ăn mặc đẹp đế thì có tác dụng gì? Chẳng có ai thèm ngó tới!"
Hắn nhớ lại lúc nhỏ cõng em gái đi hái dâu tằm, nhớ lại cõng em gái xuống sông bắt cá tôm!
Lúc đó em gái đứng dưới ánh mặt trời, cười híp mắt nhìn hắn.
Hắn chính là bầu trời của nó, là đối tượng mà nó sùng bái nhất!
Bây giờ, hắn lại trở thành tên vô lại!
"Ha ha ha!" Tịnh Tử Khôn cười điên cuồng.
Người đi đường liếc nhìn hắn.
Tịnh Tử Khôn đưa tay lau giọt nước mắt đột nhiên trào ra nơi khóe mắt, nhìn trời xanh cười nói: "Ta muốn nổi danh!"...
Đối với Thạch Ngọc Phượng mà nói, cuộc sống hiện tại mới là cuộc sống mà một người nữ nhân nông thôn thành công nên có. Mỗi ngày vừa mở mắt ra là người giúp việc đã chuẩn bị xong món cháo trứng bắc thảo và bánh quay mà nàng thích nhất.