Chương 1124: Ta muốn theo ngươi
Chương 1124: Ta muốn theo ngươiChương 1124: Ta muốn theo ngươi
Chương 1124: Ta muốn theo ngươi
Đúng lúc Thạch Chí Kiên lúng túng không biết nên trả lời như thế nào, hắn nghe thấy bên ngoài có người gọi: "Thạch tiên sinh, có ở đó không? Ta là Tịnh Tử Khôn!"
Thạch Chí Kiên mỉm cười, đứng dậy nói với chị gái Thạch Ngọc Phượng: "Chuyện này để sau hằng nói, bây giờ ta có khách quý muốn gặp!"
Thạch Ngọc Phượng sao có thể để em trai mình chuồn mất như vậy: "Này, người nào vậy? Bảo hắn lên đây cùng ăn cơml"
"Không cần đâu! Mới quen biết, còn ngại!" Thạch Chí Kiên vừa nói vừa đi đến chỗ móc treo quần áo lấy áo khoác.
Trần Huy Mẫn và Đại Ngốc không rảnh ăn nữa, cũng vội vàng đứng dậy đi theo.
Thạch Ngọc Phượng ở phía sau không buông tha: "Này, cho dù ngươi có đồng ý hay không, ta thấy phải mua nhà trước dal Căn nhà chung cư này quá nhỏ, ở không vừa. Ta định mua một căn biệt thự lớn trên đường Sơn Đỉnh, đến lúc đó cả nhà cùng chuyển đến đó. Ngươi có nghe thấy khong?
Thạch Chí Kiên đi xuống lầu, liếc mắt một cái đã thấy Tịnh Tử Khôn đang một mình dựa người vào gốc cây lớn ven đường hút thuốc.
Thấy Thạch Chí Kiên đi từ trên lâu xuống, Tịnh Tử Khôn vội vàng nhả điếu thuốc trong miệng ra, dùng chân dam dẫm, lúc này mới ngẩng đầu lên chào hỏi: "Xin chào, Thạch tiên sinh!"
Thạch Chí Kiên mỉm cười đi đến trước mặt Tịnh Tử Khôn: "Ngươi tìm ta?"
"Ta muốn theo ngươi."
"Theo ta?" Thạch Chí Kiên liếc xéo Tịnh Tử Khôn một cái: "Trước đây ta muốn ngươi theo ta, ngươi từ chối, tại sao bây giờ lại đổi ý rồi?"
"Con người đều sẽ thay đổi mà." Tịnh Tử Khôn cười khổ một tiếng.
Thạch Chí Kiên gật đầu: "Tốt, ta thấy ngươi có thành ý như vậy, ta nhận ngươi! Nhưng ngươi có thể thực sự theo ta hay không, còn phải xem ngươi có bản lĩnh đó hay không!"
"Ý là sao?"
"Rất nhanh ngươi sẽ biết!" Thạch Chí Kiên vừa nói vừa nhìn nhìn vóc dáng của Tịnh Tử Khôn, dùng tay khoa tay múa chân hai cái, cởi áo khoác vest màu trắng của mình ra, đưa cho Tịnh Tử Khôn nói: 'Mặc vào đi!"
Tịnh Tử Khôn ngẩn người, không hiểu gì cả.
Thạch Chí Kiên lại giũ giũ áo khoác về phía hắn: "Chỉ có một cơ hội duy nhất."
Tịnh Tử Khôn vội vàng nhận lấy áo khoác, sau đó mặc vào người.
Thạch Chí Kiên đánh giá một chút, mỉm cười nói: "Khó trách người ta gọi ngươi là Tịnh Tử Khôn, nói ngươi thích nhất là ăn mặc đẹp, mặc bộ vest này vào quả thật rất đẹp trai!"
Tịnh Tử Khôn không hiểu tại sao Thạch Chí Kiên lại khen mình, còn có chút mơ hồ.
Thạch Chí Kiên vỗ vai hắn nói: "Quay về đi, xem chúng ta có duyên hay không!"
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ Có ý gì?
Tịnh Tử Khôn có chút hoang mang.
Mặc dù hắn rất không cam tâm tình nguyện hạ mình đến chỗ Thạch Chí Kiên cầu xin được thu nhận, nhưng hiện tại hắn không còn lựa chọn nào khác. Muốn thành công, muốn tung hoành ngang dọc nhất định phải ôm đùi. Không nghi ngờ gì nữa, Thạch Chí Kiên chính là lựa chọn tốt nhất!
"Vậy Thạch tiên sinh ta...'
"Ta đã nói rồi, giữa chúng ta phải xem duyên phận!" Thạch Chí Kiên mỉm cười.
Tịnh Tử Khôn không còn gì để nói, ai bảo trước đây chính mình từ chối người ta, bây giờ người ta ra oai, không thèm để ý đến mình.
"Vậy thì thật ngại quá, Thạch tiên sinh, đã quấy ray rồi!" Tịnh Tử Khôn nhún vai, cười gượng gạo một tiếng.
Thạch Chí Kiên võ vai hắn: "Đi thong thải"...
Chờ sau khi Tịnh Tử Khôn xoay người rời đi, Thạch Chí Kiên từ trong ngực móc ra một điếu thuốc ngậm vào miệng. Bây giờ Thạch Ngọc Phượng quản hắn ngày càng nghiêm, không cho hắn hút thuốc trong nhà, ngay cả bản thân hắn cũng sắp cai thuốc lá rồi.
Thạch Chí Kiên ít nhiều gì cũng đoán được một chút tâm tư của chị gái, là muốn hắn chuẩn bị đẻ con. Thạch Ngọc Phượng muốn bế cháu đến phát điên rồi.
Trân Huy Mẫn tiến lên giúp Thạch Chí Kiên châm thuốc, nhìn bóng lưng Tịnh Tử Khôn, hỏi: "Thạch tiên sinh, hắn chủ động đến xin đầu quân, sao ngươi không nhận hắn?”
Thạch Chí Kiên nhả ra một vòng khói, mỉm cười nói: "Ngươi đã xem Lâm Xung đêm khuya đến miếu sơn thần chưa?"
"Xem rồi, ta nhớ vở kịch đó tên là 'Bị ép lên Lương Sơn!"
"Vậy thì đúng rồi, con người ta có đôi khi không bị bức bách một chút thì ngươi không biết hắn có trung thành hay không, bản lĩnh có giỏi hay không!"
Trân Huy Mẫn gãi gãi đầu, không hiểu là có ý gì.
Đại Ngốc lấy quả táo từ nhà Thạch Chí Kiên ra cắn "rắc" một tiếng nói: "Vậy Thạch tiên sinh, bây giờ chúng ta làm gì?"
Thạch Chí Kiên khẽ mỉm cười: "Xem kịichi"...
Tịnh Tử Khôn rời khỏi chung cư, bắt đầu chửi bậy: "Mẹ nhà ngươi! Ngươi nói vậy là có ý gì? Không chịu thu nhận ta thì thôi, bắt ta mặc quần áo của ngươi là sao?"
"Ta biết, những đại ca như ngươi đều rất sĩ diện. Lần trước là ta từ chối ngươi, bây giờ ngươi đang cố ý trả thù."
"Người ta thường nói đại nhân vật thì rất rộng lượng, ta thấy Thạch Chí Kiên ngươi bụng dạ hẹp hòi, cả đời này chỉ được đến thế là cùng. Muốn tiến thêm một bước còn khó hơn lên trời."