Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 1157 - Chuong 1157: Tam Bach Sat Uy B6Ng

Chuong 1157: Tam Bach Sat Uy B6ng Chuong 1157: Tam Bach Sat Uy B6ngChuong 1157: Tam Bach Sat Uy B6ng

Chuong 1157: Tam Bach Sat Uy Bong

"Ồ, giam giữ nhiều người như vậy! Thật là kinh khủng!"

"Nghe nói những người này đều là do thanh tra Nhan bắt về đấy!"

"Đúng vậy, Nhan Hùng lần này phát tài rôi!"

Ngay khi đám cảnh sát canh gác đang xì xào bàn tán, một giọng nói vang lên: "Ai nói ta sắp phát tài?"

Vừa dứt lời, Nhan Hùng chắp tay sau lưng, ung dung đi từ ngoài vào.

Viên cảnh sát vừa mới nói kia giật mình, vội vàng ưỡn ngực đứng nghiêm chào Nhan Hùng: "Chào sếp!"

Nhan Hùng mỉm cười đi tới, nhìn chằm chằm vào đối phương bằng đôi mắt tam giác.

Viên cảnh sát trẻ bị Nhan Hùng nhìn chằm chằm đến mức toát mồ hôi lạnh.

Nhan Hùng thấy dọa hắn sắp chết đến nơi rồi, lúc này mới mỉm cười, đưa tay chỉnh lại mũ cảnh sát cho hắn, còn giúp phủi phủi ve áo trên vai hắn!

"Dù sao ngươi cũng là cảnh sát cấp cao rồi, đừng có sợ như vậy! Tuy ta được gọi là Tiếu diện Hổ, nhưng ta không phải hổ thật, không ăn thịt người đâu!"

Viên cảnh sát trẻ vội vàng đứng thẳng lưng: 'Sếp, là lỗi của ta! Ta không nên nhiều chuyện!"

"Chát chát chát!"

Viên cảnh sát trẻ tự tát vào mặt mình ba cái!

Hắn biết rất rõ, tuy Tiếu Diện Hổ không ăn thịt người nhưng lại thích âm người ta, khiến người ta chết cũng không biết mình chết như thế nào!

"Được rồi, ta không rảnh giỡn với ngươi!" Nhan Hùng nói xong, ung dung lấy ra một danh sách, ra lệnh: "Thả hết những người trong này ra!"

"Hả, cái gì?" Viên cảnh sát trẻ không khỏi ngẩn người.

Những người khác cũng ngơ ngác.

Những người này không phải đều vừa mới bị bắt sao, tại sao lại thả ra?

Nhan Hùng thấy không ai nhúc nhích, liền quát: "Sao hả, lời ta nói vô dụng à? Hay là các người không hiểu tiếng người?"

"Không phải, thanh tra Nhan! Chức vụ của chúng ta thấp kém, chuyện tự ý thả tội phạm như vậy..."

"Có phải là phải hỏi qua thanh tra Hàn của các người mới được hả? Vậy thì gọi điện thoại đi, ta vừa mới từ chỗ của hắn đến đây!" Nhan Hùng cau mày nói: "Các người gọi điện thoại hỏi hắn xem nên làm thế nào, đừng có nói ta ỷ thế hiếp người, bắt nat mấy tên khốn các ngươi đấy!"

Viên cảnh sát trẻ do dự một chút, vội vàng chạy tới chỗ điện thoại bàn, bấm số gọi cho Hàn Sâm.

Một lát sau, hắn vội vàng chạy lại, cung kính nói: "Thanh tra Hàn nói rồi, tất cả cứ làm theo lời ngươi dặn dò!"

"Đã như vậy, ngươi còn không mau đi làm? Não bị úng nước à? Bực mình thật!" Nhan Hùng mắng một câu.

"Vâng!" Viên cảnh sát trẻ vội vàng đứng nghiêm chào, sau đó cầm danh sách đi gọi người. ... "Tịnh Tử Khôn! Đao Tử Hào! Độc Nhãn Đông!" Viên cảnh sát trẻ lớn tiếng đọc tên trong danh sách.

Hơn ba mươi người của Liên Anh Xã được thả ra khỏi phòng giam.

Tịnh Tử Khôn bị thương ở mạng sườn, tùy tiện quấn một miếng vải trắng, máu vẫn đang rỉ ra.

Viên cảnh sát trẻ đọc xong danh sách của Liên Anh Xã, lại quay đầu đọc danh sách của Hòa Hợp Đồ, tiếp tục hướng vào phòng giam hô: "Hắc Cước Kê, Cuồng Nhân Huy, Mãnh Quỷ Thiên!"

Một đám người của Hòa Hợp Đồ cũng được thả ra khỏi phòng giam, số lượng cũng khoảng ba mươi người!

Trong phòng giam, mấy người thì thâm to nhỏ.

"Bọn cảnh sát gọi bọn hắn ra ngoài làm gì vậy?"

"Ngươi không nhận ra sao? Toàn là những kẻ cầm đầu, không thì cũng là vai vế cao trong bang, chắc là muốn dùng hình phạt riêng."

"Hình phạt riêng? Đúng vậy! Ngươi có xem Thủy Hử Truyện không? Trong đó, phạm nhân bị áp giải đến nơi mới đều phải nếm thử Tam Bách Sát Uy Bổng!"

"Trời! Vậy chẳng phải bị đánh chết sao?"

"Không thì sao gọi là Sát Uy Bổng chứ? Chính là để trị những kẻ mạnh mẽ, hung hãn!"

Đám đàn em không bị gọi tên trong phòng giam âm thầm vui mừng.

Rất nhanh, những người bị gọi tên đều đứng trước mặt Nhan Hùng.

Nhan Hùng nhìn bọn hắn, đặc biệt là Tịnh Tử Khôn.

Tịnh Tử Khôn dùng tay trái bịt vết thương ở mạng sườn, không cho máu chảy ra, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh, có thể thấy hắn đang cố chịu đựng cơn đau.

Tịnh Tử Khôn lau mồ hôi lạnh trên trán, thấy Nhan Hùng nhìn mình, nhe răng cười, để lộ hai chiếc răng vàng óng ánh: "Sao vậy, thanh tra Nhan, ngươi có gì căn dặn à?" Vì đau đớn nên giọng nói của hắn có chút run ray.

Nhan Hùng thấy hắn bị thương nặng như vậy mà vẫn có thể cười nói với mình, không khỏi gật đầu, thâm khen ngợi. Quả nhiên là đệ tử được Quỷ Cước Phan của Liên Anh Xã coi trọng!

Nhan Hùng dời mắt khỏi Tịnh Tử Khôn, sau đó nói với mọi người: "Ai bị thương thì đi băng bó trước dil Những người khác, đi tắm rửa sạch sẽ! Tối nay đến nhà hàng hải sản Thái Bạch dự tiệc!"

"Hả, cái gì?" Tịnh Tử Khôn, Hắc Cước Kê... đều ngẩn người.

Hai băng nhóm đối địch không ngờ tới Nhan Hùng gọi bọn hắn ra không phải để dùng hình phạt riêng, cũng không phải để thi triển "Tam Bách Sát Uy Bổng", mà là muốn mời bọn hắn ăn cơm!

"Sao có thể như vậy?" Ngay cả những người không được ra ngoài trong phòng giam cũng kinh ngạc.

"Này, lão đại, ngươi đang giở trò gì vậy? Muốn chơi bọn ta thì cứ việc ra tay! Đừng có chơi trò mèo vờn chuột như vậy!"
Bình Luận (0)
Comment