Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 1195 - Chuong 1195: Choi Bai Ngual

Chuong 1195: Choi bai ngual Chuong 1195: Choi bai ngualChuong 1195: Choi bai ngual

Chuong 1195: Choi bai ngual

"Không được! Ta không thể chờ đợi thêm nữa, phải ra tay trước thời hạn." Lợi Triệu Thiên gan giọng, điếu xì gà trên tay bị ném thẳng vào ly rượu vang đỏ.

Xi gà kêu xèo xèo rồi tắt ngúm trong ly rượu.

"Ngưu Hùng!"

"Có ta, ông chủi"

"Liên lạc với Lý Lạc Phu, ta muốn gặp Thạch Chí Kiên."

"Vâng, ông chủ!"

"Còn nữa...

"Còn chuyện gì nữa, ông chủ?"

"Liên hệ với luật sư Wade, bảo hắn đi cùng ta!"

"Vâng!"

Sau khi Ngưu Hùng xoay người rời đi, Lợi Triệu Thiên suy nghĩ một chút rồi bấm số điện thoại, gọi cho Winzerton.

Điện thoại nhanh chóng được kết nối.

Lợi Triệu Thiên ra lệnh: "Dù bằng cách nào, ngươi cũng phải liên lạc cho bằng được với Tịnh Tử Khôn đang bị cảnh sát giam giữ, nói với hắn, cứ làm theo lời ta dặn, nếu không em gái của hắn sẽ rất thê thảm."

Winzerton im lặng một lúc rồi nói: "Vâng, Lợi tiên sinh! Ta sẽ chi tiền cho mấy tên cảnh sát chìm, mua chuộc bọn hắn để gặp Tịnh Tử Khôn!"

"Tốt lắm! Giờ là lúc chơi bài ngửa với Thạch Chí Kiên rồi! Ai thắng ai thua, sẽ rõ ngay thôi!"

CạchI

Nói xong, Lợi Triệu Thiên cúp điện thoại, ánh mắt đầy vẻ ngạo nghễ.....

Đồn cảnh sát Cửu Long, phòng giam.

"Hắt xì!"

Như thường lệ, Thạch Chí Kiên thức dậy vào buổi sáng. Hắn vươn vai một cái, sau đó gấp chăn màn gọn gàng, mặc quần áo chỉnh te. Rửa mặt xong, hắn uống một ngụm cà phê, ăn bánh mì trứng ốp la, cam to báo lên đọc say sưa.

Mấy tên cảnh sát canh giữ hắn gần như đã tê liệt. Bọn hắn chưa bao giờ thấy ai ngồi tù mà lại thoải mái và vui vẻ như đi nghỉ dưỡng như vậy.

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

Thạch Chí Kiên cắt đôi quả trứng ốp la, ăn một miếng nhỏ, mắt không rời khỏi tờ báo. Trên báo hầu như đều là tin tức về hắn.

Các tờ báo lớn vẫn còn dè dặt. Do lo ngại về uy tín, những gì bọn hắn viết khá sát với thực tế, sử dụng những từ ngữ trung lập như "người họ Thạch nghi phạm...

Nhưng những tờ báo lá cải thì bất chấp tất cả, trực tiếp dùng những từ ngữ giật gân như "Thạch Chí Kiên "thuê người giết người”, giống như đang kể chuyện, thổi phồng sự việc lên một cách thái quá. Trong câu chuyện, bọn hắn còn hư cấu lý do Thạch Chí Kiên và Lợi Triệu Thiên tranh giành bến cảng Cửu Long Thương thành "cuộc chiến tình ái"! Rằng Thạch Chí Kiên yêu một nữ nhân tên Linda, nhưng Linda lại là tình nhân mà Lợi Triệu Thiên bao nuôi.

Một ngày nọ, Lợi Triệu Thiên đi công tác, Thạch Chí Kiên đang "tâm sự” với Linda thì Lợi Triệu Thiên bất ngờ "đánh úp" bắt quả tang tại trận! Từ đó, hai đại gia Hồng Kông trở mặt thành thù, bắt đầu một vở kịch báo thù đẫm máu và bạo lực.

Thạch Chí Kiên đọc mà thích thú, chỉ thấy trí tưởng tượng của tờ báo lá cải này thật phong phú, viết được những điều phi thường như vậy.

Hắn không nhịn được mà nhìn tên tác giả, nhìn xong không khỏi ngạc nhiên, bởi cái tên đó rất nổi tiếng, Ôn Thụy Anl

Thạch Chí Kiên nhớ ra, theo như kiếp trước, Ôn Thụy An này từ hồi đi học đã rất "lau cá", thích sáng lập tạp chí của trường, còn thích gửi bài cho các tờ báo.

Dù còn nhỏ tuổi nhưng văn phong lại rất tốt, rất nhiều tờ báo lá cải không đủ tiền thuê người nổi tiếng viết bài rất thích những "thanh niên nhiệt huyết" như hắn, thường chỉ cần bỏ ra vài chục đô la là có thể thuê viết bài.

Ôn Thụy An còn trẻ, cái gì cũng dám viết, cái gì cũng dám bịa, chỉ cần bán được tiền là gửi cho mấy tờ báo lá cải, nhận được vài chục đô la tiền nhuận bút là rủ bạn bè trong trường đi ăn một bữa no nê, nào là hamburger, đùi gà, coca... tha hồ ăn uống!

Thạch Chí Kiên dùng ngón tay gõ gõ tờ báo, thốt lên ba tiếng: "Thú vị thật!"

Viên cảnh sát bên cạnh thấy hắn như vậy, không khỏi tò mò nhìn vào, không hiểu thứ gì khiến Thạch Chí Kiên phải thốt lên "thú vị" như thế.

Lúc này, một đồng nghiệp từ bên ngoài bước vào, ghé tai hắn nói nhỏ vài câu, sau đó móc ra một xấp tiền nhét vào túi hắn, vỗ vai hắn nói: "Không vấn đề gì đâu! Tin ta đi!"

Viên cảnh sát gật đầu, nhìn Thạch Chí Kiên đang đọc báo rồi xoay người rời khỏi phòng giam.

Người nọ thay hắn canh giữ. Một lúc sau, tiếng bước chân vang lên, Lợi Triệu Thiên xuất hiện ở cửa phòng giam.

Thạch Chí Kiên nghe thấy tiếng bước chân, hắn hơi dừng lại khi đang đọc báo, rồi lại tiếp tục đọc.

Cánh cửa phòng giam mở ra, Lợi Triệu Thiên đi đến trước mặt Thạch Chí Kiên, vênh váo ngồi xuống trước mặt hắn.

Lúc này Thạch Chí Kiên mới ngẩng đầu lên nhìn Lợi Triệu Thiên, hỏi: "Muốn uống cà phê không? Cà phê ở đây cũng được đấy!"

"Thật sao? Xem ra ngươi sống ở đây rất thoải mái nhỉ!" Lợi Triệu Thiên móc từ trong túi ra một điếu xì gà, đưa lên mũi ngửi ngửi rồi ngậm vào miệng, rồi lại móc hộp quẹt bật lửa châm xì gà.

Lợi Triệu Thiên rít một hơi xì gà, nhả khói, nhìn Thạch Chí Kiên: "Ngươi không hỏi ta đến đây làm gì sao?"

Thạch Chí Kiên gấp tờ báo lại, đặt sang một bên, bưng tách cà phê lên nhấp một ngụm, sau đó mới mỉm cười nhìn Lợi Triệu Thiên: "Ngươi có phải đến để chơi bài ngửa rồi không?"
Bình Luận (0)
Comment