Chương 1214: Tang vật “Mười nghìn”
Chương 1214: Tang vật “Mười nghìn”Chương 1214: Tang vật “Mười nghìn”
Chương 1214: Tang vật “Mười nghìn”
Sắc mặt Winzerton trắng bệch: "Vậy Lợi tiên sinh..."
"Lợi tiên sinh? Bây giờ ngươi hãy tự lo cho bản thân đi." Nhan Hùng nói xong, liếc mắt nhìn xung quanh, hỏi Hùng Tóc Dài và những người khác: "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Ồ, thanh tra Nhan đến đúng lúc lắm. Vừa rồi tên da trắng này dẫn theo tên kia đến công trường của chúng ta ăn trộm đồ, chúng ta hợp sức bắt được bọn hắn. Đúng rồi, chúng ta còn tìm thấy một trăm nghìn tiền mặt trong người bọn hắn."
"Là một trăm nghìn hay mười nghìn?" Nhan Hùng trừng mắt nhìn Hùng Tóc Dài.
Hùng Tóc Dài lập tức hiểu ý: "Là mười nghìn. Vừa rồi ta nhìn nhầm."
"Thật sao? Đây chính là vụ án lớn đấy." Nhan Hùng diễn xuất thần sầu, chỉ huy người lên trước thu lấy mười nghìn "tang vật" để làm bằng chứng, còn chín chục nghìn kia thì chia nhau. Mọi người vất vả làm việc đêm hôm, thật là cực khổ.
Winzerton tức muốn chết, nhưng bị Nhan Hùng bắt như bắt kẻ trộm, còn hơn là ở lại đây chờ chết. Giờ phút này, hắn không những không thể cãi lại bản thân không phải kẻ trộm, ngược lại còn phải lớn tiếng nói: "Đúng vậy! Đúng vậy! Chúng ta là kẻ trộm. Chúng ta đến đây ăn trộm đồ. Ngươi mau bắt chúng ta đi."
Nhan Hùng võ một cái vào đầu Winzerton: "Ngươi còn vội làm gì. Chưa từng thấy tên trộm nào ngu ngốc như ngươi."
Winzerton bị chửi mà không thể trả lời. Nếu như trước đây, hắn nào có để loại người như Nhan Hùng vào mắt. Dù sao hắn cũng là ông trùm hộp đêm, lại có nhân vật lớn như Lợi Triệu Thiên chống lưng. Nhưng hiện tại thế cục đã thay đổi, chỉ có thể nhẫn nhịn, sau này tính tiếp.
Ngưu Hùng cũng biết giờ phút này không phải lúc nổi nóng, hơn nữa bản thân bị thương, cần phải đi chữa trị khẩn cấp, chỉ đành ngậm ngùi để cho Nhan Hùng tùy ý xử lý.
Nhìn hai người này như cá nằm trên thớt, trong lòng Nhan Hùng vô cùng hả hê. Hắn vốn tưởng lần này chết chắc, không ngờ cuối cùng lại có bất ngờ, Thạch Chí Kiên một chiêu lật ngược thế cờ.
Nhan Hùng đắc ý cho người còng tay Winzerton và Ngưu Hùng, sau đó hắn quay đầu nhìn Tịnh Tử Khôn nói: "Có cần ta đưa ngươi về bệnh viện tâm thần không? Ở đó thoải mái chứ? Đúng rồi, Thạch tiên sinh đã đưa mẹ ngươi đến viện dưỡng lão rồi, còn là loại cao cấp nhất, có ăn có uống, lại có người chăm sóc tận tình, ngươi cứ yên tâm. Còn em gái ngươi là Trình Gia Phương cũng được sắp xếp vào trường mới, trường tốt nhất Hồng Kông đấy, lại còn được người nước ngoài dạy học. Không phải nàng muốn làm luật sư sao? Chỉ cần nàng chịu nỗ lực, tốt nghiệp xong sẽ trở thành luật sư nổi tiếng. Nhà các ngươi sắp phát tài rồi."
Giọng điệu của Nhan Hùng đầy ghen tị. Kẻ cặn bã như Tịnh Tử Khôn vốn cả đời này cũng không có cơ hội đổi đời. Xuất thân hèn mạt như bọn hắn muốn bước vào tầng lớp thượng lưu còn khó hơn lên trời. Cho dù em gái của Tịnh Tử Khôn có học hành chăm chỉ thế nào đi chăng nữa, sau khi tốt nghiệp muốn trở thành luật sư nổi tiếng vẫn rất khó. Dù sao xã hội này ngoài nỗ lực ra còn phải có gia thế, kinh nghiệm và mối quan hệ.
Bây giờ thì tốt rồi, Thạch Chí Kiên trực tiếp mở đường cho em gái hắn, đợi đến khi em gái hắn tốt nghiệp sẽ thuận buồm xuôi gió, một bước lên mây.
Tịnh Tử Khôn đương nhiên hiểu ý trong lời nói của Nhan Hùng. Hắn nói với Nhan Hùng: "Làm phiền ngươi rồi, Thanh tra Nhan. Nhờ ngươi chuyển lời cảm ơn đến Thạch tiên sinh."
"Haha, câu này hãy để sau khi ngươi xuất viện rồi tự mình nói với hắn. Ta đã hỏi bác sĩ rồi, chứng bệnh ảo giác như ngươi chỉ cần điều trị một năm rưỡi là có thể ra ngoài."
Mặc dù Nhan Hùng là một tên cặn bã, nhưng đối với "hán tử" hiếm có trọng nghĩa khí như Tịnh Tử Khôn vẫn có chút nể mặt, cho nên nói chuyện cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.
Tịnh Tử Khôn gật đầu: "Vậy phiền thanh tra Nhan chút nữa đưa ta đi một chuyến. Bệnh viện Thanh Sơn xa lắm."
"Hahahal Rất hân hạnh...
Biệt thự Lợi gia.
"Tên Winzerton kia sao vẫn chưa về?" Lợi Triệu Thiên ngậm xì gà, đi đi lại lại trong phòng làm việc.
Mấy ngày nay không khí thật kỳ lạ.
Nói chính xác, bắt đầu từ lúc hắn tổ chức lễ kỷ niệm bị người ta phá đám, mọi chuyện đều trở nên kỳ lạ, giống như có một bàn tay vô hình đang thao túng mọi chuyện đẳng sau.
Công nhân ở công trường xây dựng đình công, lại còn vào đúng lúc hắn tổ chức lễ kỷ niệm, khiến cho hắn muốn bịt miệng báo chí cũng không được. Sau đó dư luận bùng nổ khiến cho giá cổ phiếu của công ty xây dựng của hắn lao dốc. Giá cổ phiếu của công ty xây dựng lao dốc lại khiến cho giá cổ phiếu toàn bộ Lợi thị giảm xuống. Chỉ trong một ngày, số tiền mà Lợi thị của bọn họ đầu tư vào thị trường chứng khoán đã bốc hơi 60 triệu. Hơn nữa tình hình càng ngày càng nghiêm trọng. Ngay sau đó, ngân hàng HSBC thúc trả nợ, yêu cầu trả trước hạn 70 triệu tiên vay.