Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 1222 - Chương 1222: Lòng Tự Trọng Cuối Cùng

Chương 1222: Lòng tự trọng cuối cùng Chương 1222: Lòng tự trọng cuối cùngChương 1222: Lòng tự trọng cuối cùng

Chương 1222: Lòng tự trọng cuối cùng

Phòng giam của đồn cảnh sát Trung Hoàn Hồng Kông.

"Xin lỗi, Lợi tiên sinh. Ta đã xem tất cả lời khai, còn có tài liệu thẩm vấn. Lần này ngươi khó mà thoát được." Luật sư người Tây nổi tiếng Wade vẻ mặt nghiêm trọng nói với Lợi Triệu Thiên đang ngồi đối diện.

Sắc mặt Lợi Triệu Thiên rất khó coi, chỉ trong vài ngày mà hắn trông già đi cả chục tuổi, tóc bạc lấm tấm, râu ria xôm xoàm, vẻ mặt hốc hác, ánh mắt đờ đẫn.

"Ta trả tiền cho ngươi là để ngươi cứu ta, không phải là để ngươi nói với ta là ta không còn cứu được." Lợi Triệu Thiên đấm một cái xuống bàn, trừng mắt nhìn Wade nói.

Nhân viên canh gác bên cạnh thấy vậy, liền quát: "Đây là phòng gặp mặt, cấm làm ồn."

Lợi Triệu Thiên quay sang trừng mắt nhìn hắn.

Người canh gác nuốt nước bọt, ngậm miệng lại.

Hổ tuy rằng đã mất răng, nhưng vẫn còn uy phong.

Wade lại lật giở tài liệu trong tay, tay xoa trán nói: "Thành thật mà nói, những lời khai này đều bất lợi cho ngươi, đặc biệt là cuộn băng ghi âm do Thạch Chí Kiên cung cấp, rất khó bác bỏ."

"Là tên nhóc kia chơi ta." Lợi Triệu Thiên đứng phắt dậy khỏi ghế: "Hắn và Lý Lạc Phu hợp sức lừa ta, ta mới bị lừa."

Lợi Triệu Thiên càng nói càng tức giận. Vốn dĩ hắn đã nắm chắc phần thắng, nào ngờ lại bị thất bại, bị tên nhóc gian xảo Thạch Chí Kiên đánh bại trong vài chiêu.

Là hắn sơ suất.

Là hắn chủ quan.

Wade cau mày: "Lợi tiên sinh, ngươi nên hiểu rõ, những điều này nói ra cũng vô ích. Trên tòa án, thẩm phán chỉ tin vào bằng chứng."

"Bằng chứng? Ta phỉ nhổ vào mặt ngươi đấy.' Lợi Triệu Thiên ngồi phịch xuống ghế, vẻ mặt chán nản: "Vậy ngươi nói bây giờ ta phải làm sao? Ta không muốn ở đây nữa, ta ghét lũ chuột ở đây, lũ rệp ở đây, còn có không khí ngột ngạt ở đây."

Lợi Triệu Thiên phẫn nộ miêu tả.

"Ngươi muốn ra ngoài cũng được, chỉ có thể giả vờ bị bệnh." Wade đưa ra ý kiến, sau đó cẩn thận nhìn Lợi Triệu Thiên: "Nếu ta nhớ không lầm, ngày hôm đó ngươi bị Nhan Hùng bắt hình như... bị tiểu ra quần phải không?”

"Ngươi nói cái gì?" Lợi Triệu Thiên giống như con mèo bị giam đuôi, nhảy dựng lên, trừng mắt nhìn Wade, trông như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.

"Lợi tiên sinh, xin ngươi bình tĩnh. Là như thế này." Wade vội vàng giải thích: "Nếu ngươi không phiền, ta có thể xin cho ngươi mắc bệnh tiểu đường nặng, vì vậy mới bị tiểu ra quần. Nhan Hùng và những người khác đều có thể làm nhân chứng cho ngươi. Như vậy ngươi có thể được bảo lãnh, thậm chí là trực tiếp nằm viện, không cần phải bị giam ở đây."

"Là luật sư của ngươi, ta có nghĩa vụ cung cấp cho ngươi những lời khuyên có lợi nhất, còn việc có chấp nhận hay không là do ngươi quyết định." Wade nói xong, nhìn thẳng vào Lợi Triệu Thiên, xem phản ứng của hắn ra sao. Sắc mặt Lợi Triệu Thiên âm trầm bất định.

Wade đoán hắn nhất định sẽ chấp nhận lời khuyên của mình, dù sao thì ông trùm ăn sung mặc sướng như Lợi Triệu Thiên, bắt hắn vào tù còn khó chịu hơn là giết chết hắn. Chuột, rệp, tên tù hung ác, cai ngục tàn bạo, tất cả đều là ác mộng.

"Nếu ta bị khởi tố, ta sẽ bị giam bao lâu?" Lợi Triệu Thiên hỏi.

Hắn hai tay ôm mặt, chà xát mạnh vào hai má, khiến cho Wade không nhìn thấy biểu cảm của hắn.

"Ít nhất cũng phải hai ba năm. Đây là kết quả sau khi đã hối lộ thẩm phán rồi." Wade không giấu diếm, thẳng thắn nói.

Lợi Triệu Thiên ngẩng đầu lên: "Hai ba năm?"

"Đúng vậy! Nếu theo quy trình bình thường thì sẽ là năm sáu năm."

"Ngươi giỏi lắm! Vụ kiện năm năm mà ngươi có thể giảm xuống còn hai năm." Lợi Triệu Thiên giơ ngón tay cái với Wade.

Wade lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán: "Thật hổ thẹn!" Sau đó, hắn nhìn Lợi Triệu Thiên với ánh mắt tha thiết: "Vậy ý của Lợi tiên sinh bây giờ là..."

Hắn cho rằng người thông minh, lại sợ khổ như Lợi Triệu Thiên chắc chắn sẽ chọn cách được bảo lãnh, điều trị bệnh.

Không ngờ...

"Vậy thì ta sẽ ngồi tù hai ba năm vậy."

"Cái gì? Lợi tiên sinh, ta nghe nhầm sao?" Wade ngạc nhiên. Hắn không thể nào ngờ được Lợi Triệu Thiên lại chọn kết quả như vậy.

Lợi Triệu Thiên đứng dậy nói: "Bắt ta giả vờ bị bệnh, lại còn tiểu ra quần? Ta là ai? Ta là Lợi Triệu Thiên, Lợi Triệu Thiên đấy."

Lợi Triệu Thiên nói xong, xoay người bước ra khỏi phòng gặp mặt, bỏ lại một câu: "Đây là lòng tự trọng cuối cùng của ta.'...

Lợi Triệu Thiên từ bỏ việc được bảo lãnh điều trị, giả vờ bị bệnh để trốn tù, điêu này khiến cho rất nhiều người bất ngờ.

Luật sư bào chữa cho Lợi Triệu Thiên Wade cũng rất bất ngờ.

Nhưng giống như hắn đã nói, hắn là một luật sư xuất sắc, nhất định sẽ tôn trọng sự lựa chọn của khách hàng. Điều hắn cần phải làm là cố gắng hết sức để đánh thắng vụ kiện này, giúp cho Lợi Triệu Thiên nhận hình phạt nhẹ nhất.

Lợi Triệu Thiên cơ bản rất hài lòng với sự nỗ lực của Wade. Vì vậy, trong lần gặp mặt trao đổi cuối cùng, Lợi Triệu Thiên đã nhờ Wade một việc, gửi một lá thư đến Thái Lan cho bác của hắn, Lợi Diệu Tổ.
Bình Luận (0)
Comment