Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 1236 - Chương 1236: Ghét Nhất Là Tết

Chương 1236: Ghét nhất là Tết Chương 1236: Ghét nhất là TếtChương 1236: Ghét nhất là Tết

Chương 1236: Ghét nhất là Tết

Từ tam thiếu nhún vai, bất đắc dĩ nói: "Thực ra ta chỉ nói mồm thôi! Xây dựng Từ thị không phải là của riêng ta. Cho dù ta không muốn kiếm tiền, những cổ đông khác cũng không đồng ý!"

Hoắc đại thiếu gật đầu: "Đúng vậy! Năm xưa, bất động sản Hoắc thị của chúng ta cũng rất oai phong, nhưng vì có quan hệ thân thiết với Lục Địa nên bị chính phủ Anh trừng phạt, không cho phép mua đất! Mua được đất thì lại không cho xây! Lúc xây thì lại gây khó dễ! Thật là cực khổi Cuối cùng, những cổ đông kia thấy không kiếm được tiền, vội vàng rút vốn, rút cổ phần khỏi Hoắc thị!"

Hắn dừng lại một chút, rồi nói tiếp: "Bây giờ tuy rằng bề ngoài cha ta có vẻ oai phong, vẫn là chủ tịch hiệp hội phát triển bất động sản Hồng Kông! Nhưng mà ai ai cũng biết, danh hiệu này của hắn chỉ là hư danh. Bất động sản Hoắc thị suy yếu nhiều năm nay, thực lực đã kém xa trước đây, ngay cả ba ông trùm bất động sản là Lý Chiếu Cơ, Quách Đức Thắng và Phùng Cảnh Kỳ cũng có thể vượt mặt Hoắc gia chúng ta! Đúng rồi, còn có Lý Giai Thành nữa, công ty bất động sản của hắn cũng rất lợi hại! Gần đây đã phát triển mấy dự án, cũng kiếm được không ít tiền!"

"Vậy còn A Kiên, ngươi nói tương lai hắn có trở thành hắn trùm bất động sản không?" Từ tam thiếu đột nhiên hỏi: 'Không biết vì sao ta luôn có cảm giác, A Kiên hình như đang nắm trong tay xu hướng phát triển của toàn bộ Hồng Kông, giống như đánh bạc, lần nào hắn cũng đoán trúng!"

Hoắc đại thiếu không nhịn được gật đầu nói: "Chúng ta đều có cùng suy nghĩ! Ta cũng luôn có cảm giác đó. A Kiên quá thần kỳ! Giống như lần này thâu tóm được Cửu Long Thương, theo ta thấy, đó chính là tín hiệu cho việc hắn bước chân vào giới bất động sản!"

"Sao ngươi lại nói như vậy?”

"Chẳng lẽ ngươi quên rồi, sau khi di dời, Cửu Long Thương sẽ xây dựng cảng mới, khu vực cảng biển sẽ trở thành khu đất vàng. Chỉ cần xây dựng trung tâm thương mại, khu mua sắm, còn có các loại cơ sở hạ tầng phục vụ cho cảng biển, chắc chắn sẽ phát tài!"

"Cái này ta tin! Nhưng mà hắn lấy đâu ra tiên?" Từ tam thiếu giơ hai tay ra: "Đừng quên hắn còn nợ Từ gia chúng ta, Hoắc gia và Bao gia tổng cộng 15 triệu! Phát triển cảng biển ít nhất cũng phải hơn chục triệu, như vậy thì phải hơn 30 triệu, ngươi bảo hắn làm sao? Hay là đi bán thân?"

Hoắc đại thiếu cười khẩy: "Đi bán thân cũng là một ý kiến hay! A Kiên đẹp trai như vậy, không biết bao nhiêu nữ nhân giàu có ở Hồng Kông thèm muốn hắn! Den lúc đó, chúng ta sẽ sắp xếp cho hắn đến Cửu Long thuyền hoa. Ngươi giúp hắn kéo khách, ta phụ trách thu tiền, mỗi nữ nhân thu 10 nghìn. A Kiên muốn kiếm đủ 30 triệu, ít nhất hắn cũng phải tiếp ba nghìn nữ nhân, thảm thật!"

"Đúng vậy, phải có nghị lực lớn mới được! Chỉ cần gắng sức, sắt cũng có thể mài thành kim!" Từ Thiếu gia nói.

Hai người tưởng tượng ra cảnh Thạch Chí Kiên trang điểm lộng lẫy ngồi trên Cửu Long thuyền hoa, yểu điệu thướt tha giống như những nữ lang hát rong.

"Đến lúc đó bắt hắn hát! Không phải hắn thích nổ rằng mình có tài năng, biết sáng tác "Gió tiếp tục thổi" "Âm thầm say mê" sao? Đến lúc đó sẽ cho hắn hát những bài hát này! Hát hay thì những nữ nhân kia sẽ thưởng tiền, hát dở thì cho hắn mấy bạt tai!" Từ tam thiếu tiếp tục tưởng tượng.

Hoắc đại thiếu nháy mắt: "Chúng ta làm như vậy có phải là hơi quá đáng không? Dù sao A Kiên cũng là bạn bè của chúng ta. Sao chúng ta có thể nhìn A Kiên bị những bà già kia đánh mà không làm gì được?” Từ tam thiếu cũng tự trách: "Ngươi nói đúng! Chúng ta nhất định phải làm điều gì đó! Hay là, chúng ta võ tay cho hắn?"

"Tốt!" Hoắc đại thiếu vỗ tay cười ha hả: "A Kiên bị đánh, chúng ta võ tay ủng hộ, coi như khuyến khích hắn!"

"Đúng vậy, bây giờ hiếm có người bạn nào như chúng ta."

"Không sai, ta suýt chút nữa bị bản thân làm cho cảm động rồi. Cho dù người đời có hiểu lâm chúng ta, chúng ta vẫn phải giúp cho A Kiên trở thành nhân tài!"

Ngay lúc Từ Thiếu gia và Hoắc đại thiếu đang tưởng tượng miên man, bỗng "Đùng dung đùng”, bên cạnh vang lên tiếng pháo, khiến cho hai tên này giật bắn mình.

"Cái gì vậy?”

"Ai đang bắn súng?"

Hai người giật mình, nhìn theo hướng tiếng nổ, thì ra là một thằng nhóc con gần đó không biết mua pháo ở đâu về, đang cười đùa với mấy đứa trẻ khác.

"May quá!" Từ Thiếu gia và Hoắc đại thiếu gia nhìn nhau, thở phào nhẹ nhõm.

"Không biết tối nay ai là tên xui xẻo bị A Kiên lừa nhỉ?"

"Đúng vậy, ta cũng muốn biết!"

Hai người vội vàng chuyển chủ đề, sợ rằng những lời vừa nói bị người ta nghe thấy.

"Sắp Tết rồi, tên xui xẻo kia chắc chắn sẽ không có Tết mà ăn!"

"Thương hắn quát"

"Đùng đùng đùng!"

Lại là tiếng pháo!

Từ Thiếu gia và Hoắc đại thiếu vội vàng nhảy ra xa, ghét pháo quái! Ghét bọn trẻ con quát Bọn họ đã lớn rồi, bây giờ ghét nhất là Tết!

Trước đây, Tết đến thì được lì xì, bây giờ phải lì xì người khác!

Trước đây luôn mong mình mau lớn, bây giờ lại sợ mình già đi!
Bình Luận (0)
Comment