Chương 1243: Nợ ân tình thành nợ áp lực
Chương 1243: Nợ ân tình thành nợ áp lựcChương 1243: Nợ ân tình thành nợ áp lực
Chương 1243: Nợ ân tình thành nợ áp lực
"Như vậy đi, ngày mai ngươi có rảnh không? Ta giúp ngươi hẹn hắn. Tên da trắng này thích nhất là đến sân golf chơi. Ngày mai ngươi đi chơi vài ván với hắn." Lôi Lạc nhận lấy ly bia do Thiệu Nhân Nhân đưa, cười nói với Thạch Chí Kiên.
Thạch Chí Kiên kẹp điếu thuốc gật đầu với Lôi Lạc: "Hắn chơi lớn không? Ta cần chuẩn bị bao nhiêu?"
Lôi Lạc cười ha hả: "Ít nhất 100 nghìn một lỗ."
Thạch Chí Kiên rít một hơi thuốc cười nói: "Kỹ thuật của ta rất kém, có lẽ phải chuẩn bị tiền cho mười lỗ."
"Người khác muốn chơi với hắn còn chưa chắc có cơ hội . Sở Xây dựng mà, bây giờ đang rất hot." Lôi Lạc nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của Thạch Chí Kiên, biết gân đây hắn tiêu xài nhiều, lập tức búng tay với Trư Du Tử đang đứng bên cạnh.
Trư Du Tử theo Lôi Lạc nhiều năm như vậy, quả thực chính là "con giun trong bụng" của Lôi Lạc. Hắn nhanh chóng lấy một chiếc cặp tài liệu đến, đưa cho Lôi Lạc, nói nhỏ vào tai đối phương mấy câu, sau đó mỉm cười nhìn Thạch Chí Kiên.
Lôi Lạc không thèm nhìn, trực tiếp nhét chiếc cặp tài liệu cho Thạch Chí Kiên nói: "Đây là 1 triệu, ngươi cứ dùng trước đi. Lần đầu tiên gặp mặt, cũng không thể cho hắn nhiều quá. 1 triệu để chào hỏi trước, chờ quen rồi thì cho thêm. Mấy tên Tây này rất tham lam, không thể cho ăn no một lần được. Câu đó nói như thế nào nhỉ, phải từng bước một."
Thạch Chí Kiên cũng không khách sáo, trực tiếp nhận lấy chiếc cặp tài liệu nói: "Cảm ơn! Ta sẽ trả ngươi sớm."
Lôi Lạc vỗ vai Thạch Chí Kiên, vẻ mặt rất vui vẻ: "Ngươi nói như vậy là khách sáo rồi. Ta đã nói rồi mà, từ nay về sau, của ta chính là của ngươi, cần gì cứ nói."
Từ trước đến nay, Lôi Lạc luôn cảm thấy nợ Thạch Chí Kiên rất nhiều. Thạch Chí Kiên đã giúp hắn thăng chức, giúp hắn thoát khỏi mấy kiếp nạn, ngược lại hắn, một người làm anh, lại chưa từng giúp đỡ Thạch Chí Kiên được bao nhiêu. Điều này khiến cho Lôi Lạc cảm thấy áy náy.
Tối nay, hiếm khi Thạch Chí Kiên tự mình mở miệng nhờ vả, Lôi Lạc sao có thể bỏ qua cơ hội trả ơn này.
Thạch Chí Kiên sao lại không biết suy nghĩ trong lòng Lôi Lạc. Thực ra 1 triệu đối với hắn cũng không phải quá khó khăn. Chỉ cần Thạch Chí Kiên hơi động não một chút, hắn có thể lấy ra từ công ty.
Nhưng hắn cũng hiểu "nợ ân tình" là thứ mà nếu tích lũy quá lâu, chất chồng quá cao, rất dễ biến "nợ ân tình" thành “nợ áp lực”.
Lôi Lạc gánh vác áp lực quá lâu cũng cần được giải tỏa. Nếu không giải tỏa, hắn sẽ có oán trách với Thạch Chí Kiên. Dù sao trên đời này không ai muốn cả đời chịu ơn người khác. ...
Thấy Thạch Chí Kiên nhận sự giúp đỡ của mình, Lôi Lạc rất vui, trực tiếp ôm lấy vai Thạch Chí Kiên nói: "Này, bây giờ chuyện chính sự đã nói xong. Đã đến đây rồi thì vui vẻ một chút, đừng về sớm quá." Nói xong, hắn lại chỉ vào nữ minh tinh Thi Tư Tư đang ngồi bên cạnh Thạch Chí Kiên: "Cho dù ngươi không nể mặt ta, thì cũng phải nể mặt Thi tiểu thư chứ. Vừa rồi ngươi cũng nghe thấy rồi đấy, nàng là nữ minh tinh được Thiệu thị lăng xê. Mỹ nhân xinh đẹp như vậy ngồi bên cạnh ngươi mà ngươi vẫn cứng nhắc như khúc gỗ, thật là không biết điều. Ít nhất cũng phải uống với Thi tiểu thư một ly rượu giao bôi chứ." Thạch Chí Kiên nghiêng đầu sang nhìn đại minh tinh tương lai Thi Tư Tư, quả nhiên nàng có vẻ hơi buồn bực, rõ ràng là do bị Thạch Chí Kiên lạnh nhạt. Dù sao nàng cũng không phải là loại phụ nữ chuyên tiếp khách uống rượu, được Thiệu thị lăng xê, cũng được coi là ngôi sao đang lên trong giới giải trí, tự nhiên có chút kiêu ngạo.
Chuyện chính sự đã nói xong, Thạch Chí Kiên cũng không ngại trêu chọc vị đại minh tinh Thiệu thị tương lai này. Hắn quay sang cười nói với Thi Tư Tư: "Thi tiểu thư đúng không? Nguơi có tin ta chỉ cần hai chữ là có thể khiến cho ngươi cười không?”
Thi Tư Tư lắc đầu: "Ta không tin."
"Vậy thì tốt, ngươi hãy đọc theo ta, cà... tím."
"Cà tím." Thi Tư Tư mỉm cười đọc.
Thạch Chí Kiên chỉ vào nàng, nói với mọi người: "Cac ngươi xem, nàng cười rồi kìa."
"Thạch tiên sinh, ngươi gian lận." Thiệu Nhân Nhân đầu tiên là không phục: "A Tư bị ngươi lừa. Ai đọc hai chữ này mà chẳng mỉm cười."
Lôi Lạc cũng kẹp điếu xì gà cười ha hả: "Đúng vậy, làm nam nhân phải quang minh lỗi lạc một chút. Ngươi lừa Thi tiểu thư như vậy là không đúng. Phạt ngươi uống một ly rượu giao bôi."
Nói xong, có người đưa ly rượu lên, Thạch Chí Kiên bất đắc dĩ khoác vai Thi Tư Tư, mỗi người cầm một ly uống cạn.
Uống rượu xong, mặt Thi Tư Tư đỏ ửng, vẻ mặt e thẹn, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn Thạch Chí Kiên.
Dù sao ở Hồng Kông, rất ít người trẻ tuổi nào vừa đẹp trai vừa giàu có như Thạch Chí Kiên.
Thạch Chí Kiên thì không sao cả, hắn vẫn biết cách "diễn kịch"
Lôi Lạc nói tiếp: 'Rượu phạt đã uống xong, chúng ta chơi trò gì kích thích hơn đi. Chúng ta chơi xúc xắc, ai thua thì phạt 100 đồng. Các mỹ nhân chỉ phạt rượu, không phạt tiền."