Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 1251 - Chương 1251: Ta Là Người Rất Lương Thiện

Chương 1251: Ta là người rất lương thiện Chương 1251: Ta là người rất lương thiệnChương 1251: Ta là người rất lương thiện

Chương 1251: Ta là người rất lương thiện

Cách đó không xa, những cậu bé nhặt bóng, còn có vệ sĩ nhìn thấy Brando đột nhiên nổi giận, không hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Một tên vệ sĩ của Brando định bước đến, nhưng bị Trần Huy Mẫn đưa tay chặn lại: 'Ông chủ đang nói chuyện, chúng ta cứ đứng sang một bên thì hơn."

Lại nhìn Thạch Chí Kiên, lúc này hắn cũng đứng dậy khỏi ghế, dang hai tay ra, hỏi ngược lại Brando một cách hùng hồn: "Có gì không đúng sao? Chẳng lẽ ta nói sai?"

Brando hừ lạnh một tiếng: "Thạch Chí Kiên đúng không, loại người như ngươi ta gặp nhiều rồi. Hồng Kông không thiếu loại tư bản như ngươi. Để lấy lòng những quan chức cấp cao người Anh như chúng ta, các ngươi học đánh golf, chơi du thuyền, còn chơi đua ngựa, coi sở thích của chúng ta là sở thích của các ngươi. Nói thật, thật là hen hạt"

Thạch Chí Kiên mỉm cười: "Không sai, có rất nhiều thương nhân người Hoa rất hèn hạ, để lấy lòng những người như ngươi mà nghĩ ra đủ mọi cách, nhưng lần này ta gặp ngươi là muốn kết bạn với ngươi."

"Vậy thì xin lỗi, loại bạn bè như ngươi, ta không cần." Brando kẹp điếu xì gà, nói với giọng điệu mỉa mai: "Bây giờ, mời ngươi rời khỏi đây. Ngay lập tức!"

Thạch Chí Kiên lắc đầu: "Ồ, mất mặt quá. Bị ngươi đuổi hai lần. Có lẽ giám sát Lôi nói đúng, đối với những tên da trắng như các ngươi, không thể nói thật lòng."

Vừa nói, Thạch Chí Kiên vừa cầm lấy chiếc cặp tài liệu đựng 1 triệu đô la Hồng Kông trên bàn, cân nhắc trong tay, sau đó mỉm cười nhìn Brando: "Ngươi chắc chắn muốn ta mang theo thứ này đi, và lập tức rời khỏi đây?"

"Đương nhiên! Nói nhảm nhiều như vậy làm gì? Mẹ nhà ngươi!" Brando ở Hồng Kông lâu ngày, chửi thề cũng rất lưu loát.

Thạch Chí Kiên nhún vai, sau đó đổ chiếc cặp tài liệu lên bàn: "Chẳng lẽ ngươi không muốn xem quà ta mang đến cho ngươi sao?"

"Xoạt xoạt.'

Những xấp tiền được cuộn lại rơi ra.

Ban đầu, Brando còn vẻ mặt khinh thường, có thể ngồi vào vị trí giám đốc sở Xây dựng, hắn cũng không phải là người dễ chọc, ngày thường kiếm được không ít tiền. Một triệu như vậy hắn thật sự không để vào mắt. Đối với Brando mà nói, những thương nhân người Hoa đều là những con lợn ngu ngốc, không mổ” thì phí.

"Đừng lãng phí thời gian nữa. Chút tiền này của ngươi, ta không thèm." Brando ngậm điếu xì gà, để lộ hàm răng trắng bóng, vẻ mặt kiêu ngạo.

Nhưng ngay lập tức, sắc mặt của hắn thay đổi, ánh mắt nhìn thấy xấp ảnh rơi ra từ chiếc cặp tài liệu.

Hắn vội vàng cầm lấy những bức ảnh đó lên xem kỹ.

Sắc mặt càng ngày càng khó coi.

Brando mặt mày tái mét nhìn chằm chằm Thạch Chí Kiên: "Ho Thạch, ngươi có ý gì?"

"Có ý gì? Chính là những gì ngươi nhìn thấy. Sao, kỹ thuật chụp ảnh của người ta có tốt không?" Thạch Chí Kiên cũng cầm một bức ảnh lên nhìn. Trong ảnh, Brando tiên sinh, người cao quý, kiêu ngạo, tự xưng là quý ông của đế quốc Anh đang ôm một người da đen, vui vẻ uống rượu với nhau.

Nếu người da đen đó là nữ nhân thì thôi.

Vấn đề là, hắn là nam nhân.

Đúng vậy, là một chàng trai da đen lực lưỡng.

Còn những bức ảnh khác thì càng táo bạo hơn, đặc biệt là cách ăn mặc của Brando trong ảnh, trang điểm lòe loẹt, còn mặc váy, đi tất da đen. Điều khiến cho người ta kinh ngạc nhất là còn có một bức ảnh hắn giả trang thành Marilyn Monroe, nữ thần gợi cảm của Mỹ.

Trong ảnh, hắn mặc một chiếc váy đỏ, học theo tạo hình kinh điển của Marilyn Monroe, dùng tay che váy bị gió thổi bay, tạo dáng gợi cảm, vô cùng dâm đãng. Cách ăn mặc táo bạo như vậy đủ khiến cho tổ tiên của Brando nhảy ra khỏi mộ.

"Ta nghe nói Brando tiên sinh là một tín đồ Công giáo sùng đạo, còn nghe nói ông cố của ngươi từng là chủ nô lệ lớn nhất Ireland." Thạch Chí Kiên cầm bức ảnh, chậm rãi nói.

Sắc mặt của Brando trở nên vô cùng khó coi, từ tái mét chuyển sang trắng bệch, ánh mắt đầy phẫn nộ và sợ hãi.

Thạch Chí Kiên ném bức ảnh trong tay lên bàn, vỗ võ tay, như thể sợ bẩn tay, sau đó chắp tay ra sau, nhìn chằm chằm Brando: "Vậy bây giờ, Brando tiên sinh, ngươi cảm thấy nếu những bức ảnh này bị lộ ra ngoài, ai sẽ là người cút xéo?”

Brando không nói gì, ánh mắt đầy lửa giận.

Thời đại này, con người rất bảo thủ. Nếu chuyện này bị lộ ra ngoài, sự nghiệp chính trị của Brando nhất định sẽ tiêu đời. Hơn nữa còn bị người đời chỉ trích. Nghiêm trọng hơn là còn bị gia tộc khai trừ.

Ai có thể ngờ, Brando, một người bề ngoài nghiêm túc, như một lão già cổ hủ lại có thể chơi bời thác loạn như vậy.

Hắn nhìn Thạch Chí Kiên đang mỉm cười, hồi lâu sau mới nghiến răng nghiến lợi nói: "Rốt cuộc là ngươi muốn thế nào?"

Thế nào? Ta là người rất lương thiện, cũng rất cởi mở, bao dung." Khóe miệng Thạch Chí Kiên nhếch lên: "Nếu Brando tiên sinh không ngại, ta thật sự rất muốn kết bạn với ngươi, ngươi thấy sao?"

Vẻ mặt của Brando đầy sự do dự.
Bình Luận (0)
Comment