Chương 1272: Oan gia ngõ hẹp
Chương 1272: Oan gia ngõ hẹpChương 1272: Oan gia ngõ hẹp
Chuong 1272: Oan gia ngo hep
Thạch Ngọc Phượng mới thở phao nhẹ nhõm: "Nếu vẫn không đủ, ngươi cứ bán căn nhà cho thuê này đi. Còn có rạp chiếu phim, quán trà, sòng bạc của ta nữa. Nói tóm lại, ngươi là trụ cột của họ Thạch chúng ta, chỉ cần ngươi không gục ngã, họ Thạch chúng ta vẫn có thể đứng dậy."
Thạch Chí Kiên nhìn chị gái. Ban đầu hắn cảm thấy buồn cười, cho rằng chị gái đã tưởng tượng chuyện quá nghiêm trọng, nào là bán bất động sản, nào là bán công ty, nhưng nhìn thấy vẻ mặt hốc hác, ánh mắt lo lắng của Thạch Ngọc Phượng, hắn không cười nổi nữa. Ngược lại, một sự ấm áp dâng lên trong lòng.
Thử hỏi, trên đời này có bao nhiêu người có thể tốt với ngươi vô điều kiện?
Có bao nhiêu người có thể lấy toàn bộ gia sản ra giúp đỡ ngươi lúc ngươi cần nhất?
Giải quyết xong chuyện nợ nần của em trai, Thạch Ngọc Phượng mới nhìn thấy Hào cà thọt đi vào nhà cùng với Thạch Chí Kiên.
Thạch Ngọc Phượng không ngờ Hào cà thọt, tên què “oan gia ngõ hẹp” này không những không đi mà còn ở lại đây ăn cơm.
"Người này bao nhiêu tuổi rồi? Chẳng hiểu gì về xử thế gì cả'. Thạch Ngọc Phượng nhìn Hào cà thọt đang quan sát cách bài trí trong phòng với vẻ mặt chê bai.
Hào cà thọt vẫn đang giơ gậy lên chỉ trỏ, miệng nói: "A Kiên, cái tủ này nên thay rồi. Ngươi xem, sơn bong hết rồi."
"A Kiên, cái bàn bát tiên này cũng nên thay rồi. Ngươi xem, chân bàn không đều."
"Bình trà của ngươi cũng nên thay rồi. Bây giờ ai còn dùng bình thiếc này nữa? Đều dùng bình áp suất rồi. Ấn một cái, nước lập tức chảy ra."
Thạch Ngọc Phượng nhìn thấy Hào cà thọt chê bai đủ thứ trong nhà mình, không nhịn được nữa, chống nạnh quát: "Tên què chết tiệt! Có phải ngươi muốn bảo em trai ta thay cả ta nữa không? Ta cũng què mà, vô dụng mà."
Hào cà thọt giật mình, ho khan một tiếng: "Ta có nói đâu. Ngươi đa tâm rồi." Nói xong, hắn vội vàng chống gậy đi sang một bên, miệng nói: 'A Kiên, ta đi ngắm cảnh trước."
"Ngắm cái gì? Bên đó là nhà vệ sinh." Thạch Ngọc Phượng nói.
"Ồ, vừa hay ta muốn đi vệ sinh." Hào cà thọt vội vàng đẩy cửa nhà vệ sinh, trốn vào trong, sau đó dựa vào cửa, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi là chị gái của A Kiên, ta nhịn. Hơn nữa, ta nhất định phải 'lấy đức phục người”. ...
Thạch Ngọc Phượng miệng thì độc ác, nhưng lòng lại tốt bụng, miệng thì chửi Hào cà thọt té tát, nhưng lúc nấu cơm, nàng vẫn dùng tay nghề giỏi nhất, bảo Mộc Qua mua thực phẩm tốt nhất. Nấu nướng một hồi, nàng đã nấu được một bàn đồ ăn ngon.
Lúc chị gái Thạch Ngọc Phượng nấu cơm, Thạch Chí Kiên cũng không ngồi chơi xơi nước. Hắn trực tiếp gọi điện thoại đến quỹ từ thiện Rockefeller ở Hồng Kông để hỏi thủ tục quyên góp, hỏi muốn quyên góp thì phải liên lạc với ai.
Bên kia nhận được câu hỏi của Thạch Chí Kiên, ban đầu bọn họ tưởng chỉ là quyên góp số tiền nhỏ, nhưng sau khi nghe rõ đối phương muốn quyên góp một căn biệt thự, hơn nữa trị giá 3 triệu, không khỏi giật mình, vội vàng nói qua điện thoại: "Xin lỗi, Thạch tiên sinh. Số tiên ngươi quyên góp quá lớn, ta không thể tự ý quyết định. Hay là như vậy đi, ta liên lạc với hội đồng quản trị của quỹ từ thiện bên chúng ta, để hắn giúp ngươi xử lý việc này được không?”
Thạch Chí Kiên nhìn đồng hồ đeo tay, nói: "Bây giờ muộn quá rồi, hay là như vậy đi, lát nữa ngươi cho ta số điện thoại của hắn, ngày mai ta trực tiếp đến gặp hắn."
"Được. Ta tra giúp ngươi. Chúc ngươi buổi tối vui vẻ." Người của quỹ từ thiện lịch sự cúp điện thoại.
Lúc này, Thạch Ngọc Phượng vừa nấu cơm xong, gọi Thạch Chí Kiên ra ăn cơm.
Cơm nhiều như vậy, nhà Thạch Chí Kiên ăn không hết, cho dù có thêm Hào cà thọt cũng quá nhiều. Thạch Chí Kiên gọi Đại Uy và Tiểu Uy lên ăn cùng.
Mọi người ngồi quây quần bên bàn ăn, Thạch Ngọc Phượng là chủ nhà, lại là chị gái của Thạch Chí Kiên, lẽ ra nàng là người lớn nhất ở đây.
Nhưng nàng và Hào cà thọt không hợp nhau, hai người thậm chí còn không nhìn nhau.
Bất đắc dĩ, Thạch Chí Kiên đành thay chị gái nói vài câu khách sáo, sau đó lấy chai rượu ngoại Remy Martin XO mà hắn trân quý ra rót rượu cho mọi người trên bàn.
Hào cà thọt nghiêm túc cụng ly với Thạch Chí Kiên, nhìn Thạch Ngọc Phượng đang ngôi ăn cơm cạnh Thạch Chí Kiên, tỏ vẻ rất lịch sự.
Thạch Chí Kiên lại cụng ly với Đại Uy và Tiểu Uy, hai người có chút căng thẳng khi cụng ly với Thạch Chí Kiên, còn làm đổ vài giọt rượu. ...
Một lát sau, ba chén rượu đã cạn,năm món mặn, bảy món chay" cũng đã nếm thử.
"A Kiên, cảm ơn. Cơm ngon thật!" Hào cà thot ợ một cái, vỗ bụng nói: "Lâu rồi ta không được ăn cơm nhà. Ngươi không biết, mấy năm nay, ta toàn ăn cơm ở khách sạn. Cho dù ở nhà, cũng là do đầu bếp của khách sạn nấu. Cơm bọn họ nấu ban đầu ăn còn thấy mới lạ, ăn nhiều rồi thì toàn một vị. Toàn là bột ngọtf"