Chương 1288: Tha làm ngọc nát, không làm ngói lành
Chương 1288: Tha làm ngọc nát, không làm ngói lànhChương 1288: Tha làm ngọc nát, không làm ngói lành
Chương 1288: Thà làm ngọc nát, không làm ngói lành
Hart nói với giọng điệu nghiêm túc: "Thạch tiên sinh, ngươi nên hiểu hậu quả sẽ như thế nào. Sợ là lúc đó ngươi sẽ không chịu nổi."
Hart tưởng có thể hu dọa được Thạch Chí Kiên bằng cách này, ép buộc hắn phải "ngoan ngoãn, ai ngờ...
Thạch Chí Kiên cười ha hả một tiếng, lại rót một ly rượu, cụng ly với Hart, nói: "Hart tiên sinh, cảm ơn lòng tốt của ngươi. Nhưng người Trung Quốc chúng ta có một câu nói, thà làm ngọc nát, không làm ngói lành. Ngươi có biết nghĩa là gì không? Nếu không biết, ngươi hãy về tra từ điển đi. Còn nữa, cảm ơn ngươi đã chiêu đãi. Ta ăn rất ngon."
Thạch Chí Kiên nói xong lập tức đứng dậy, lấy khăn ăn lau miệng một cách tùy ý rồi ném lên bàn.
Hart không ngờ thái độ của Thạch Chí Kiên lại đột nhiên thay đổi, trở nên 'không sợ chết" như vậy?
"Ta hy vọng ngươi suy nghĩ kỹ lại. Đây là cơ hội cuối cùng mà ta cho ngươi." Thấy Thạch Chí Kiên định đi, Hart cũng mặc kệ thể diện, đứng dậy gào lên.
Thạch Chí Kiên mỉm cười: "Cho ta cơ hội? Ta thấy ngươi bị bệnh rồi, nên uống thuốc đi."
Nói xong, Thạch Chí Kiên cầm túi giấy đặt trên bàn ăn lên, đổ đồ trong túi ra.
Nhìn kỹ, không phải là tiên, mà là một gói thuốc Bắc.
"Chết tiệt, sao lại như vậy?" Hart trừng mắt.
Nữ nhân tóc dài buông xõa, quay lưng về phía Thạch Chí Kiên cũng hơi run rẩy.
Thạch Chí Kiên lấy một điếu thuốc ra, ngậm vào miệng, cười với Hart: "Nguoi muốn hủy niêm yết sao? Tùy ý! Còn nữa, đầu óc ngươi có vấn đề, nhớ uống thuốc." Nói xong, hắn ngậm thuốc, ngẩng cao đầu rời đi.
"Chết tiệt! Tên khốn!" Hart giậm chân dam cẳng phía sau.
Sau khi Thạch Chí Kiên rời khỏi nhà hàng, nữ nhân tóc dài mới xoay người lại, lạnh lùng nhìn Ji Hart.
Hart vội vàng nói: "Xin lỗi, Lợi tiểu thư. Ta cũng không ngờ kết quả lại như vậy."
Lợi Tuyết Huyễn bình tĩnh nói: "Không sao. Nếu hắn muốn chết, ngươi cứ thành toàn cho hắn. Từ ngày mai, ta muốn nhìn thấy tin tức về việc xây dựng Lợi thị bị hủy niêm yết trên tất cả các tờ báo của Hồng Kông.....
"Cái gì? Hart muốn hủy niêm yết công ty xây dựng của ngươi?"
Ra khỏi nhà hàng, Thạch Chí Kiên lập tức nhìn thấy Saipan đang đợi hắn.
Xem ra Saipan cũng có tình có nghĩa, thật sự rất quan tâm đến Thạch Chí Kiên.
"Lần này "tiêu đời" rồi. Nếu xây dựng Lợi thị bị hủy niêm yết, Thạch thân mến, ngươi sẽ lỗ mấy chục triệu."
Thạch Chí Kiên ngậm điếu thuốc, không nhịn được võ vai đối phương: "Chuyện chưa nghiêm trọng đến mức đó."
Saipan nghi ngờ nhìn Thạch Chí Kiên: "Thật sao?”
Thạch Chí Kiên mỉm cười: "Đương nhiên là thật, ngươi chính là bạn Tây tốt nhất của Thạch Chí Kiên ta. Từ ban đầu, chúng ta đã cùng nhau "chiến đấu”, đúng không?”
Saipan nhớ lại ba năm trước, lúc Thạch Chí Kiên chưa phát tài, hắn đã chạy đến trường đua, không mang theo một xu, lại dám "lừa" Lôi Lạc, cuối cùng kiếm được 300 nghìn.
Cũng chính vào lúc đó, Saipan quen với Thạch Chí Kiên, giúp hắn quản lý tài chính ngân hàng, từ đó kết thành tình bạn thâm thẳm.
"Saipan thân mến, ngươi có muốn kiếm tiền không?”
"Hả, ý ngươi là sao?"
Thạch Chí Kiên gõ tàn thuốc: "Bây giờ ta cho ngươi cơ hội, lấy 1 triệu ra mua cổ phiếu của xây dựng Lợi thị”
"Hả, cái gì?" Saipan nghi ngờ nhìn Thạch Chí Kiên.
Xây dựng Lợi thị sắp bị thanh lý, hủy niêm yết rồi. Đến lúc đó, cổ phiếu sẽ biến thành giấy lộn, Thạch Chí Kiên lại bảo hắn mua cổ phiếu của công ty này? Rốt cuộc là giúp hắn hay là hại hắn?
"Sao, ngươi không tin ta? Ta cho ngươi cơ hội, ngươi phải nắm lấy chứ." Thạch Chí Kiên mỉm cười, không nói gì thêm, xoay người rời đi.
Đối với Thạch Chí Kiên mà nói, Saipan là người Tây hiếm hoi mà hắn thấy thuận mắt. Xây dựng Lợi thị sẽ hủy niêm yết khỏi sở giao dịch chứng khoán Hồng Kông, sau đó niêm yết trên sở giao dịch chứng khoán Viễn Đông, một ra một vào, hơn nữa còn có sự giúp đỡ của Rockefeller. Đến lúc đó, giá cổ phiếu chắc chắn sẽ tăng vọt.
Nhìn bóng lưng Thạch Chí Kiên rời đi, Saipan cảm thấy bồn chồn. Một triệu đối với hắn không phải là con số nhỏ. Thậm chí, tiền của hắn đều do người vợ rất keo kiệt của hắn quản lý.
"Có nên đánh cược một ván không?" Saipan do dự sờ cằm. Hắn đã nghĩ đến "quỹ đen" của mình. ...
"Bài xã luận này có vấn đề, không đăng được." Lư Nhã Văn ngồi trên ghế tổng biên tập, tóc đuôi ngựa được buộc lên bằng dây chun một cách tùy ý, toát lên vẻ xinh đẹp, sắc sảo.
Đứng đối diện nàng là một nữ hài vừa mới tốt nghiệp khoa Ngữ văn Trung của đại học Hồng Kông, đeo kính cận dày, ăn mặc quê mùa, trông rất nhút nhát và cứng nhắc.
Nhìn nữ hài trước mặt, Lư Nhã Văn nhớ lại bản thân mình lúc trước. Lúc đó, nàng cũng vừa mới tốt nghiệp, đến Minh Báo ứng tuyển. Vì cuộc sống, vì mẹ bị bệnh, nên phải nghe theo lời của Đới Phượng Ny làm rất nhiều việc trái với lương tâm. Thậm chí, vì tiền, nàng đã phản bội bản thân, làm những chuyện "đáng xấu hổ" với Đới Phượng Ny.