Chương 1301: Thực ra... ta đã động rồi!
Chương 1301: Thực ra... ta đã động rồi!Chương 1301: Thực ra... ta đã động rồi!
Chương 1301: Thực ra... ta đã động rồi!
"Tuy lần này A Kiên không nhờ ta ra tay giúp đỡ, nhưng ta cũng đã cố gắng hết sức. Cộng thêm 5 triệu ta cho hắn mượn, ân tình ta nợ hắn coi như đã trả được hơn phân nửa." Lôi Lạc lẩm bẩm.
Trần Tế Cửu nghe rõ ràng, trong lòng không khỏi buồn cười. Từ trước đến nay, Lôi Lạc luôn áy náy vì không thể trả hết ân tình cho Thạch Chí Kiên. Lần này thì hay rồi, một lần trả được hơn phân nửa. Sau này Lạc ca có thể ngẩng cao đầu trước mặt Thạch Chí Kiên rồi.
Lôi Lạc liếc mắt một cái, vừa lúc nhìn thấy Trân Tế Cửu đang lén cười, ngậm điếu xì gà xoay một vòng trong miệng: "Ngươi cười cái gì? Chẳng lẽ ta nói sai chỗ nào? Ngươi nói ra nghe xem, ta không mắng ngươi."
Làm sao Trân Tế Cửu dám nói thật. Lôi Lạc miệng thì nói không mắng, nhưng sẽ dùng hành động thực tế để cho ngươi biết, thế nào là trù dập.
"Không có! Ta vẫn luôn ngưỡng mộ Lạc ca. Ta thấy Lạc ca rất nghĩa khí. Quả thực là nghĩa bạc vân thiên. A Kiên có được đại ca tốt như ngươi, không biết là tu luyện phúc phận mấy đời."
Lôi Lạc cảm thấy thoải mái. Từ khi làm tổng giám sát, hắn bất giác thích nghe người ta nịnh hót.
"Này, ngươi đừng nói như vậy. Tuy ta có hơi nghĩa khí một chút, có hơi nghĩa bạc vân thiên một chút, nhưng ta là người rất khiêm tốn. Ngươi đừng có đi tuyên truyền lung tung ở bên ngoài, khiến cho người ta tưởng Lôi Lạc ta thích nịnh hót."
"Lạc ca, ngươi lại khiêm tốn rồi. Không chỉ ta biết, mà ngay cả Trư Du Tử cũng biết, Lạc ca là người ghét nhất nịnh hót. Ngươi quang minh lỗi lạc, lòng dạ rộng rãi. Đối với chúng ta càng tình sâu nghĩa nặng. Giống như lần trước, ngươi đưa ba nữ hài xinh đẹp cho ta, bê ngoài thì nói là bảo ta giúp ngươi nuôi, nhưng thực chất là ngươi thấy gần đây ta không có việc gì làm, cho ta lập công."
Lôi Lạc nhả khói ra, gật đầu: "Ngươi hiểu được khổ tâm của ta là tốt rồi. Ba nữ hài đó cũng được đấy chứ? Trên giường có lợi hại không?”
Trần Tế Cửu vội vàng xua tay: "Lạc ca, ngươi đừng nói như vậy. Các nàng là người của ngươi, chính là chị dâu của ta. Cho ta lá gan to bằng trời ta cũng không dám động vào."
Lôi Lạc cười toe toét: "Không cần khách sáo như vậy. Nữ nhân như quần áo, anh em như tay chân. Mỗi tháng ta đều cho các nàng nhiều tiền tiêu vặt như vậy, ngươi không động vào thì thiệt thòi lắm."
Trần Tế Cửu cười nheo mắt: "Thực ra... ta đã động rồi."
Lôi Lạc dùng xì gà chỉ vào mũi Trần Tế Cửu, cười mắng: "Gian xảo!"
Đối với Lôi Lạc mà nói, thuộc hạ quá thật thà sẽ rất khó quản lý, phải giống như Trần Tế Cửu, tham lam, háo sắc thì mới được.
Trần Tế Cửu thấy Lôi Lạc mắng mình, biết là mình đã vượt qua một cửa ải. Từ khi thăng chức, tính tình của Lôi Lạc đã trở nên khó đoán, rất nhiều lúc ngay cả Trư Du Tử, người thông minh nhất cũng không đoán được tâm tư của hắn.
Bây giờ, Trân Tế Cửu đi theo Lôi Lạc cũng như đi trên băng mỏng. Có lẽ trên đời này, người duy nhất có thể nói cười thoải mái, tự nhiên trước mặt Lôi Lạc, với khí thế mạnh mẽ của hắn, chỉ có một người, đó chính là Thạch Chí Kiên.
"Nói tóm lại, lân này ta chỉ có thể giúp A Kiên đến đây thôi. Tiếp theo phải xem bản thân hắn rồi. Nếu hôm nay hắn không thể mua lại cổ phiếu trong tay những cổ đông nhỏ lẻ theo như lời hứa, chuyện sẽ lớn đấy." Lôi Lạc lo lắng nói.
"Lạc ca cứ yên tâm, ta nghĩ A Kiên nhất định sẽ có cách giải quyết." Trân Tế Cửu an ủi: "Hắn làm việc luôn khiến cho người ta khó đoán"...
Khu Loan Tử, Cảng Đảo, tổ trọng án.
Trong phòng thẩm vấn.
Hắt xì! Nhan Hùng đang làm việc không nhịn được hắt hơi một cái.
"Nhan gia, ngươi không sao chứ? Sắc mặt của ngươi trông rất tệ." Đấu Kê Cường, cấp dưới tâm phúc của Nhan Hùng hỏi.
Nhan Hùng xua tay, lấy khăn tay lau mũi, nói: "Không sao, mấy ngày nay ta ngủ không ngon, chắc là hơi cảm." Nói xong, Nhan Hùng giơ chân lên, đá tên tội phạm đang bị còng tay vào ghế ngã xuống đất.
Sau đó, hắn vẫy tay với Đấu Kê Cường nói: "Tiếp tục!"
Đấu Kê Cường tiến lên. Bốp bốp, đánh tên nghi phạm kia một trận.
Chờ sau khi đánh gần xong, Nhan Hùng mới tiến lên, túm tóc tên nghi phạm nói: "Ta không có nhiều thời gian, ngươi khai hay không?”
Tên nghi phạm bị đánh đến mức mặt mày tái mét: "Thanh tra Nhan tha mạng, ta thật sự không xúi giục người ta đi bao vây nhà của Thạch Chí Kiên. Hôm đó ta đau bụng, đi vệ sinh, vừa lúc nhìn thấy một đám người đang gây rối ở đó, cho nên ta mới chen vào xem náo nhiệt."
"Ngươi đi vệ sinh?" Nhan Hùng cười khẩy: "Vậy ngươi có tin ta đánh cho ngươi i ra quần luôn không?” Nói xong, hắn nháy mắt với Đấu Kê Cường: "Tiếp tục!"
"Đừng mài"
Tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Nhan Hùng ra khỏi phòng thẩm vấn trong tiếng kêu thảm thiết, đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ