Chương 1317: Lấy được tiền rồi mới yên tâm cái con khil
Chương 1317: Lấy được tiền rồi mới yên tâm cái con khilChương 1317: Lấy được tiền rồi mới yên tâm cái con khil
Chương 1317: Lấy được tiền roi mới yên tâm cái con khil
Sở giao dịch chứng khoán Viễn Đông là thị trường cổ phiếu đầu tiên do thương nhân người Hoa thành lập. Từ khi chuẩn bị đến khi thành lập đều bị chính phủ Anh, đặc biệt là tư bản Anh kiểm soát. Dù sao bọn họ cũng là muốn cướp "cơm' từ tay sở giao dịch chứng khoán Hồng Kông do tư bản kiểm soát, người Anh đương nhiên không vui rồi.
Nhưng cho dù có kiểm soát cũng là làm trong bóng tối, đâu giống như Hart, không nể nang mà mia mai ngay trước mặt mọi người như vậy?
Trong lúc tình thế xoay chuyển, một giọng nói vang lên: "Hart tiên sinh, ngươi đang chất vấn xây dựng Thần Thoại không có tư cách lên sàn sao? Ta rất hứng thú với điều này."
Vừa nói, một người da trắng mặc áo trường sam màu tím đen cười tươi bước lên sân khấu từ phía bên kia.
Gill Hart không ngờ lại có người dám công khai thách thức mình.
Ta là ai chứ?
Gill Hart.
Chủ tịch của sở giao dịch chứng khoán Hồng Kông.
Là "Thần Tài" nổi tiếng của Hồng Kông.
Ai chán sống rồi?
"Ngươi là thứ gì, ở đây có chỗ cho ngươi nói chuyện sao?" Hart hói đầu phun nước bọt tung tóe, chỉ tay vào người da trắng mặc áo trường sam, giọng điệu không nể nang.
'A, ngươi hỏi ta sao? Ta tên là Vương Phú Quý. Đúng rồi, ta còn có một cái tên tiếng Anh David Rockefeller." Người da trắng mặc áo trường sam cười tươi nói.
"Vương Phú Quý? Cái tên quê mùa." Hart cười nhạo, nhưng ngay lập tức, nụ cười của hắn đóng băng, tròng mắt suýt chút nữa rơi ra.
Rockefeller?
David Rockefeller?
Một trong mười người giàu nhất thế giới?
Đừng nói Gill Hart, rất nhiều người ở hiện trường biết bảng xếp hạng người giàu trên thế giới cũng kinh hãi.
Rockefeller đến Hồng Kông rồi sao?
Sao có thể?
Hiện trường im lặng một cách kỳ lạ.
Một số người vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra. Bọn họ không biết Rockefeller, không khỏi nhìn trái nhìn phải, không hiểu chuyện gì xảy ra. Cho đến khi có người nói cho bọn họ biết người da trắng mặc áo trường sam trên sân khấu là ai, bọn họ lập tức choáng váng.
Lý Giai Thành nằm mơ cũng không ngờ chuyện hôm nay lại diễn biến phức tạp như vậy. Nhân vật lớn xuất hiện liên tục. Cuối cùng ngay cả Rockefeller cũng xuất hiện. Ta nhổ vào mặt ngươi, Thạch Chí Kiên ngươi làm cách nào vậy? Ta không chơi nữa. Muốn về nhà ngủ! Chơi không lại! Lợi Tuyết Huyễn nhắm mắt lại, nói với Winzerton: "Lái xe."
Nàng đã biết kết quả, không còn tâm trạng xem tiếp nữa.
Trong một chiếc xe khác, Lý Chiếu Cơ thở dài: "Tan hội rồi. Chúng ta về chuẩn bị một chút, tìm cơ hội để tiếp đón Rockefeller tiên sinh. Nếu nói tên Hart kia là "Thần Tài" của Hồng Kông, Rockefeller chính là "Thần Tài" của thế giới."...
Rockefeller mặc áo trường sam, khuôn mặt luôn nở nụ cười nhìn Hart vẫn đang trố mắt nhìn, đứng trên sân khấu, nói: "Ông trùm của sở giao dịch chứng khoán Hồng Kông này, vừa rồi ngươi nói gì vậy? Hỏi ta có tư cách gì, vậy bây giờ ngươi cảm thấy ta đủ tư cách chưa?”
Hart tỉnh táo lại, vội vàng cúi đầu khom lưng: "Đủ đủ! Đủ rồi."
Lúc này, hắn đã kinh hãi đến mức không biết nói gì, đứng trên sân khấu cũng không được, đi xuống cũng không được, thật là xấu hổ.
Rockefeller quay người lại, nhìn đám đông đen kịt bên dưới, cười hỏi Thạch Chí Kiên: "Những người này đều là đến đón ta sao?"
Thạch Chí Kiên mặt dày hơn tường thành, nói: 'Đương nhiên, bọn họ đã chờ lâu lắm rồi, muốn được gặp Rockefeller tiên sinh. Bây giờ xin mời ngươi nói mấy câu cho mọi người nghe. Nào, một trong mười người giàu nhất thế giới sắp phát biểu rồi, vỗ tay hoan nghênh."
"Bốp bốp bốp."
Tiếng võ tay vang lên bên dưới.
Càng lúc càng lớn.
Vất vả lắm mới gặp được một trong mười người giàu nhất thế giới, sao bọn họ có thể không phấn khích?
Ngay cả Hart, Lý Phú Triệu đứng trên sân khấu cũng đang vỗ tay nhiệt tình.
Rockefeller cảm động. Tuy hắn biết Thạch Chí Kiên đã lợi dụng mình, nhưng có thể tập hợp được nhiều người như vậy cũng không dễ dàng.
"Xin chào mọi người, ta là Rockefeller. Nhưng ta thích các ngươi gọi ta bằng cái tên tiếng Trung hơn, Vương Phú Quý."
"Ta và Thạch Chí Kiên tiên sinh là bạn tốt, ta luôn coi trọng công ty của hắn."
"Quỹ Rockefeller của chúng ta sẽ hợp tác sâu rộng với Thạch Chí Kiên tiên sinh."
"Xin mọi người hãy ủng hộ Thạch Chí Kiên, ủng hộ Thần Thoại."
Mấy câu nói ngắn gọn của Rockefeller còn có tác dụng hơn bất cứ quảng cáo nào.
Những cổ đông nhỏ lẻ ban đầu không coi trọng xây dựng Thần Thoại lập tức thay đổi suy nghĩ.
Bọn họ không những không còn yêu cầu đổi cổ phiếu trong tay nữa, mà còn muốn mua cổ phiếu mới.
Những cổ đông nhỏ lẻ đã đổi cổ phiếu lúc này đều ngẩn người.
Nhìn thấy cổ phiếu mình vừa mới đổi ra với giá 3 hào được người ta tranh nhau mua với giá 1 đồng, trong lòng cảm thấy khó tả.
Đặc biệt là nam nhân mặt đen đổi tiền đầu tiên kia, lúc này bị đám bạn mắng xối xả: "Ta phỉ nhổ vào mặt ngươi! Đổi cái gì mà đổi? Lấy được tiền rồi mới yên tâm cái con khỉ" "Không phải ta nói, là ông chủ Lý." "Ông chủ Lý cái con khỉ." Mọi người nhổ nước bọt vào nam nhân mặt đen.