Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 1398 - Chương 1398: Vốn Đã Sẵn Sàng

Chương 1398: Vốn đã sẵn sàng Chương 1398: Vốn đã sẵn sàngChương 1398: Vốn đã sẵn sàng

Chương 1398: Vốn đã sẵn sàng

Ngoài ra, để bồi dưỡng tác giả mới, Thạch Chí Kiên không tiếc tiên bạc, bỏ ra một số tiền lớn giúp Đông Phương Nhật Báo tạo ra một chuyên mục đào tạo ngôi sao văn học, tên là "Khởi Điểm".

Bất kỳ ai thích viết truyện, thích sáng tác văn học đều có thể thử sức ở chuyên mục này. Võ hiệp, khoa học viễn tưởng, ngôn tình, đủ loại thể loại đều được chào đón.

Đông Phương Nhật Báo sẽ dựa theo chất lượng truyện của bọn họ để trợ cấp nhuận bút, hơn nữa mỗi năm sẽ tổ chức một cuộc thi "Hoa Sơn luận kiếm" quy mô lớn, từ đó chọn ra những tác giả xuất sắc ký hợp đồng với Đông Phương Nhật Báo, trở thành tác giả chuyên mục, hưởng mức thù lao hậu hĩnh.

Điều khiến Thạch Chí Kiên không ngờ tới là, người chiến thắng "Hoa Sơn luận kiếm' lần đầu tiên lại là người quen, chính là vị đại tài tử Ôn Nhuận An trước kia đã viết bài mắng chửi hắn trên các tờ báo khác.

Điều này khiến cho Thạch Chí Kiên không nhịn được phải thốt lên "Mẹ kiếp", nhưng vì muốn thể hiện sự công bằng, còn có sự khích lệ đối với người mới, Thạch Chí Kiên đành phải cắn răng tự mình trao giải cho vị Ôn công tử này, tặng ba ngàn đô la Hồng Kông, còn tặng thêm một chiếc máy nghe nhạc hiệu Thần Thoại.

Vị Ôn công tử này cũng "biết ơn báo đáp", ngày hôm sau khi nhận được tiền thưởng và phần thưởng, liền ca ngợi Thạch Chí Kiên một phen trên Đông Phương Nhật Báo, nói hắn là anh hùng đứng sau, mở ra thời đại mới cho giới văn học, là một doanh nhân trẻ tuổi tôn trọng người làm sáng tác văn học, còn nói sau này mình sẽ lấy Thạch Chí Kiên "áo trắng như tuyết" phiêu dật làm nguyên mẫu để sáng tác một bộ truyện, bây giờ đã nghĩ ra tên truyện, chính là "Bạch Y Phương Chấn Mi".

Lúc này, Thạch Chí Kiên đã không còn thời gian để ý đến lời nịnh nọt của vị Ôn công tử. Hắn bắt đầu tuyên bố với bên ngoài, chính thức khởi động dự án xây dựng Cửu Long Thương. ...

Dự án xây dựng cảng Cửu Long Thương chính là công trình trọng điểm của Hồng Kông, không chỉ nhận được sự quan tâm rất lớn của dư luận toàn Hồng Kông, mà ngay cả chính phủ Anh cũng rất quan tâm. Mấy ngày liên tiếp, tờ Hổ Báo tiếng Anh, Minh Báo, Tinh Đảo Nhật Báo. . đều đưa tin theo dõi sự việc này.

Thạch Chí Kiên tự mình đến miếu Hoàng Đại Tiên nổi tiếng nhất Hồng Kông, quỳ lạy Hoàng Đại Tiên, xin một ngày tốt để động thổ, cuối cùng đưa sáu trăm sáu mươi đồng lì xì cho người coi miếu.

Lúc về nhà, Thạch Chí Kiên bảo Trần Huy Mẫn tiện đường lái xe đến chợ, mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn.

Tuy Thạch Chí Kiên biết nấu ăn, nhưng lại rất lười, lập tức đưa hết nguyên liệu cho chị gái Thạch Ngọc Phượng và cô giúp việc Mộc Qua, để bọn họ tự xử lý.

Thạch Chí Kiên vừa thay quần áo xong, định ngồi xuống đọc báo một lát, tiếng gõ cửa vang lên, người đến chính là Hào cà thọt.

Hào cà thọt ngậm xì gà, chống gậy, vênh váo tự đắc nhét món quà trong tay vào tay Thạch Chí Kiên, nói: “A Kiên, nghe nói công trình của ngươi sắp khởi công, chúc ngươi làm ăn phát tài."

Thạch Chí Kiên nhận lấy nhìn, thì ra là hai con cá mú.

"Ồ, Hào ca thật hào phóng. Ta nhớ không lầm, trước kia ngươi toàn tặng vàng, con trâu vàng, con heo vàng. Ôm vào lòng còn thấy nặng trịch." Thạch Chí Kiên nhường đường, mời hắn vào nhà.

"Này, không phải ta keo kiệt. Bây giờ ta nghe lời ngươi, không bán ma túy nữa mà chuyển sang bán bột giặt. Sòng bạc cũng đã sang nhượng hết, đầu tư vào trường đua ngựa. Nói thật, bây giờ ta phải tính toán kỹ lưỡng, phải làm nhiều việc từ thiện, cho nên có thể tiết kiệm thì tiết kiệm." Hào cà thọt vừa nói vừa đi vào nhà, dùng gậy gõ gõ cái bàn này, chọc chọc cái ghế kia, vẻ mặt ghét bỏ: "Bảo ngươi chuyển nhà, ngươi không chuyển. Nhìn xem, đồ đạc gì cũng cũ kỹ. Thật không biết hai chị em các ngươi sống qua ngày thế nào?”

Lời Hào cà thọt còn chưa nói xong, Thạch Ngọc Phượng xắn tay áo, cầm dao thái rau đi tới. Hào cà thọt lập tức giật mình, giơ gậy lên: "Ngươi định làm gì? Có gì thì từ từ nói, quân tử động khẩu không động thủ."

Thạch Ngọc Phượng tay cầm dao thái rau, oai phong lẫm liệt nhìn Hào cà thọt: "Ngươi nói ngươi rất giỏi dùng dao?"

Hào cà thọt cứng cổ: "Thì sao? Ta từng cầm một con dao phay chém từ Thạch Giáp Vĩ đến Ngưu Đầu Giác. Oai phong lắm đấy!"

"Cho ngươi." Thạch Ngọc Phượng trực tiếp nhét dao thái rau vào tay Hào cà thọt, lại chỉ vào hai con cá mú hắn mang đến: "Cá là do ngươi mang đến, ngươi tự xử lý, mổ bụng móc ruột, tùy ngươi."

"Không phải chứ. Ta là khách, ta đến ăn cơm, ngươi lại bảo ta giết cá? Có lầm không vậy?" Hào cà thọt ngơ ngác.

Thạch Ngọc Phượng không cho hắn sắc mặt tốt: "Bảo ngươi giết thì ngươi cứ giết, nói nhảm nhiều như vậy làm gì?" Nói xong nàng lại chỉ vào bồn nước bên ngoài: "Ra đó mà giết, đừng có làm bẩn nhà. Xử lý xong thì cọ rửa bồn nước sạch sẽ."

Hào cà thọt còn muốn nói thêm vài câu, nhưng Thạch Ngọc Phượng không cho hắn cơ hội, lê cái chân què đi vào bếp.

Hào cà thọt cầm dao thái rau, nhìn hai con cá mú, sau đó nói với Thạch Chí Kiên: "Hay là, chúng ta mỗi người một con?”
Bình Luận (0)
Comment