Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 1410 - Chương 1410: Không Có Con Cái Thờ Cúng

Chương 1410: Không có con cái thờ cúng Chương 1410: Không có con cái thờ cúngChương 1410: Không có con cái thờ cúng

Chương 1410: Không có con cái thờ cúng

Ngành bất động sản Hồng Kông mới vừa phát triển, cho dù là sở Xây dựng thành phố hay cục Thủy lợi đều nắm quyền thực sự. Những người như vậy, ai mà không muốn nịnh bợ bọn họ chứ?

"Ơ, ta có nhìn nhầm không?" Hào cà thọt đột nhiên dụi dụi mắt: "Kia là... ả què chết tiệt?"

Lôi Lạc kinh ngạc, thầm nghĩ tên què chết tiệt chẳng phải là ngươi sao, còn có thể là ai? Hắn quay đầu nhìn, cũng sững sờ.

Thạch Ngọc Phượng mặc một chiếc váy đầm, gương mặt rạng rỡ, ánh mắt long lanh, trang điểm như quý bà cao quý, dưới sự tháp tùng của Nhiếp Vịnh Đàn, Tô Ấu Vi, còn có Belletti, chậm rãi đi về phía này.

Nếu không phải Thạch Ngọc Phượng què một chân, lúc đi đường hơi khập khiễng, Lôi Lạc và Hào cà thọt thật sự nghi ngờ mình nhìn nhầm người. ...

Đến gần.

"Nhìn cái gì? Chưa thấy mỹ nữ bao giờ sao?" Thạch Ngọc Phượng thấy Hào cà thọt trợn tròn mắt nhìn mình, không nhịn được khinh thường nói.

Điếu xì gà trong miệng Hào cà thọt suýt chút nữa rơi xuống.

Không sai! Nhất định là Thạch Ngọc Phượng.

"Khu khụ, sao ngươi lại ăn mặc như con ma thế này? Đi xem mắt à?”

"Xem mắt cái đầu ngươi." Thạch Ngọc Phượng kiêu ngạo trừng mắt nhìn Hào cà thọt: "Lão nương trời sinh có khí chất, đẹp như hoa, bình thường ta đều ăn mặc như thế này. Chỉ là hôm nay trang điểm kỹ hơn một chút thôi."

"Lừa quỷ à? Cái gì gọi là trang điểm kỹ hơn một chút? Rõ ràng là lột xác hoàn toàn. Ồ, đây là cái gì? Lông mi giả dài quá." Hào cà thọt đưa tay ra.

"Cút. Nam nữ thụ thụ bất thân có biết không?" Thạch Ngọc Phượng hất tay Hào cà thọt ra.

Hào cà thọt bĩu môi: "Có gì mà ghê gớm? Mỹ nữ ta gặp nhiều rồi. Ngươi có tin hay không, ta chỉ cần đứng trên đường hô lên một tiếng, mỹ nữ có thể xếp hàng từ Tiêm Sa Chủy đến Sa Đầu Giác?"

"Bọn họ xếp hàng làm gì? Cúi đầu chào ngươi, tặng tiên phúng viếng?”

"Ngươi nguyền rủa ta chết?"

“Ta không nói. Là tự ngươi nói.'

"Bọn họ là hâm mộ ta."

"Hâm mộ ngươi chân què, miệng hôi, chết tiệt, sau này không có con cái thờ cúng?"

Hào cà thọt nổi giận, chỉ vào mũi Thạch Ngọc Phượng: "Này, ngươi muốn mắng ta cái gì cũng được. Chỉ có câu không con cái thờ cúng là không được mắng."

Hóa ra Hào cà thọt là người rất hiếu thuận, nhưng vì làm nhiều việc xấu, nên mấy bà vợ trước đều bỏ theo trai.

Hào cà thọt tức giận bắt những đôi gian phu dâm phụ đó ném vào lồng heo, nhưng vẫn không ngăn cản được việc vợ bỏ theo trai, cưới một người, bỏ một người, khiến cho cuối cùng đầu hắn đội nón xanh hết lớp này đến lớp khác, không thèm cưới vợ nữa. Mấy vị thay phong thủy được hắn mời đến đều nói với hắn, bởi vì mệnh cách của hắn quá cứng, xung khắc với con cái, cộng thêm tội nghiệt chồng chất, cả đời này sẽ không có con nối dõi.

Hào cà thọt tức giận, ném luôn vị thây phong thủy này vào lồng heo.

Nhưng thật sự bị thầy bói nói trúng, cho dù Hào cà thọt có cố gắng thế nào, cũng không có con trai. Không có ai kế thừa gia nghiệp, không ai lo liệu hậu sự cho hắn, đúng là tuyệt tự.

Người Trung Quốc rất coi trọng câu "bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại."

Câu nói này của Thạch Ngọc Phượng đã chạm vào nỗi đau của Hào cà thọt.

Thạch Ngọc Phượng thấy Hào cà thọt tức giận, hai mắt như muốn phun lửa, ra vẻ muốn ăn thịt người, nhưng nàng không hề sợ hãi, trực tiếp đá một cái vào chân què của Hào cà thọt: "Hù dọa ta à? Đến đây. Lão nương là người không sợ trời không sợ đất."

"Mẹ kiếp!" Hào cà thọt nén đau, giơ gậy lên định đánh Thạch Ngọc Phượng.

"Đến đây." Thạch Ngọc Phượng chống nạnh, trừng mắt nhìn Hào cà thọt: "Ai không đánh là cháu nội."

"Nữ nhân, ngươi. "Hao cà thọt nhìn xung quanh. Chết tiệt, sao không ai đến can ngăn vậy? Ít nhất các ngươi cũng phải kéo lại một chút chứ, không thấy ta đang tức giận, trông rất hung dữ sao?

Lôi Lạc quay mặt đi, hoàn toàn không thèm nhìn hắn và Thạch Ngọc Phượng.

Nhiếp Vịnh Đàn, Tô Ấu Vi và Belletti cũng lo nói chuyện phiếm, kể chuyện cười.

Lần đầu tiên Hào cà thọt cảm thấy ấm ức như vậy.

Trên đời này không còn người tốt nữa rồi.

Tất cả đều thấy chết không cứu.

Hắn bi phân vô cùng.

Không ngờ hắn, người khiến cho giang hồ nghe đến đã khiếp sợ, lại bị một nữ nhân bắt nạt.

Không, là luôn bị bắt nạt.

"Nghĩ thoáng một chút. Nàng là "Phượng què”" mà, từng là người mắng chửi giỏi nhất Thạch Giáp Vĩ." Lôi Lạc không đành lòng nhìn anh em của mình mất mặt như vậy, cuối cùng cũng lên tiếng: "Ha cây gậy xuống, đúng rồi, cứ buông xuống như vậy. Chúng ta là đàn ông mà, phải nể mặt nữ nhân."

"Ta đã nể mặt ngươi lắm rồi. Nhưng lần nào ngươi cũng làm ta mất mặt." Hào cà thọt ấm ức đến mức muốn khóc.

"Haiz." Lôi Lạc thở dài, vỗ vai Hào cà thọt với vẻ mặt đồng cảm: "Nam nhân mà, nhịn một chút."

Hào cà thọt nghiến răng nghiến lợi: "Nếu không phải nể mặt nàng là nữ nhân, lại là chị gái của A Kiên, ta tuyệt đối sẽ không nhịn."

"Hiểu! Hiểu!" Lôi Lạc an ủi Hào cà thọt: "Nói thật, ta thấy ngươi và nàng rất xứng đôi."

"Cái gì?" Hào cà thọt trừng lớn mắt.

"Ồ, ngươi đừng phản ứng mạnh như vậy. Ta nói đùa thôi." Lôi Lạc giật mình, cảm thấy mắt Hào cà thọt sắp rớt ra ngoài.
Bình Luận (0)
Comment