Chương 1427: Phản đối hữu hiệu, ngươi nhất định phải làm tên trộm
Chương 1427: Phản đối hữu hiệu, ngươi nhất định phải làm tên trộmChương 1427: Phản đối hữu hiệu, ngươi nhất định phải làm tên trộm
Chương 1427: Phản đối hữu hiệu, ngươi nhất định phải làm tên trộm
Tony biết thân phận của Thạch Ngọc Phượng không tâm thường, lại là khách VIP ở đây, vội vàng cúi người đi pha cà phê, không dám làm phiên Thạch Ngọc Phượng và Hồ Tuấn Tài nói chuyện.
Sau khi Tony rời đi, Hồ Tuấn Tài mới nhỏ giọng kể lại những lời của George, Thạch Ngọc Phượng trợn tròn mắt: "Cái gì? Thu mua phế liệu cũng được rồi, còn phải làm trộm?"
"Khu khụ, Ngọc Phượng ty xin ngươi nhỏ giọng một chút. Đừng để người khác nghe thấy." Hồ Tuấn Tài vội vàng cảnh giác nhìn xung quanh.
Thạch Ngọc Phượng thấy bộ dạng hèn nhát của hắn, không khỏi tức giận: "Ngươi xem ngươi kìa, gan bé như hạt vừng, vậy mà còn dám đồng ý làm tên trộm với tên quỷ George? Ngươi có biết ăn cắp tài sản quân đội bị bắt sẽ bị bắn chết hay không? Đến lúc đó đừng nói là ta, cho dù là em trai ta cũng không cứu được ngươi đâu."
"Ngọc Phượng tỷ, ngươi nói sai rôi. Không phải một mình ta làm tên trộm, mà là chúng ta cùng làm tên trộm." Hồ Tuấn Tài vội vàng kéo Thạch Ngọc Phượng xuống nước: "Tên George kia nói, nếu chúng ta không làm theo, hắn sẽ cắt đứt quan hệ với chúng ta, đến lúc đó sẽ không mua rau của chúng ta nữa."
"Hắn không mua thì thôi, sợ gì?" Thạch Ngọc Phượng vênh mặt.
"Vấn đề là hắn không mua, các doanh trại khác cũng sẽ không mua theo. Đến lúc đó rau của chúng ta sẽ thối rữa trong kho, lỗ một khoản lớn." Hồ Tuấn Tài đau khổ nói: "Ngươi cũng biết, đám người Tây này rất thích kết bè kết phái."
Thạch Ngọc Phượng ngây người, hồi lâu sau mới nói: "Đám người Tây đó thật vô sỉ."
"Đúng vậy, bọn hắn rất vô sỉ." Hồ Tuấn Tài phụ họa: "Vấn đề là bây giờ chúng ta nên làm gì?"
Thạch Ngọc Phượng xoa cằm: "Nhà họ Thạch chúng ta tuy không phải là gia tộc lớn, nhưng làm việc luôn quang minh lỗi lạc. Hơn nữa, tổ tiên chúng ta là Thạch Thủ Tín, khai quốc đại tướng của nhà Tống, còn có Dực vương Thạch Đạt Khai của Thái Bình Thiên Quốc. Nếu đã mang họ Thạch, chúng ta tuyệt đối sẽ không làm chuyện bôi nhọ tổ tiên. Cho nên..."
Thạch Ngọc Phượng chỉ vào mũi Hồ Tuấn Tài: "Chuyện này ta không làm, ngươi làm đi."
Hồ Tuấn Tài ngẩn ra, vội vàng kêu oan: "Chuyện này không ổn đâu. Tổ tiên ta cũng rất lợi hại, như Hồ Duy Dung, Hồ Tuyết Nham, bọn họ cũng sẽ không cho phép ta làm tên trộm."
Đáng tiếc, Thạch Ngọc Phượng hoàn toàn không cho hắn cơ hội: "Phản đối vô hiệu. Ngươi nhất định phải làm tên trộm."
Hồ Tuấn Tài vạn lần không ngờ Thạch Ngọc Phượng lại độc ác như vậy, trực tiếp đẩy hết mọi chuyện lên đầu hắn.
Hồ Tuấn Tài đành phải cắn răng đi dò hỏi xem rốt cuộc trong doanh trại có bao nhiêu “phế liệu".
Theo hắn thấy, nếu chỉ có một ít, mấy ngàn cân, hắn sẽ liều mình làm.
Nhưng kết quả sau khi dò hỏi, hắn giật cả mình.
Không phải là mấy ngàn cân.
Mà là hàng ngàn, hàng vạn tấn.
Theo giá thép hiện tại, chúng trị giá hàng triệu đô la Hồng Kông. ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Chưa hết, thậm chí có một số doanh trại còn định bán cả tàu chiến phế liệu làm sắt vụn.
Nếu là người khác, tìm được cơ hội phát tài như vậy, nhất định sẽ vui mừng khôn xiết, nhưng Hồ Tuấn Tài lại toát mồ hôi lạnh.
Hắn là luật sư, hiểu luật pháp. Số tiền càng lớn, khả năng hắn bị bắn chết càng cao.
Thế là, Hồ Tuấn Tài lập tức nghĩ đến Thạch Chí Kiên.
Hồ Tuấn Tài thâm nghĩ, dù sao hắn cũng đang làm việc cho hai chị em bọn họ. Nếu hắn xảy ra chuyện, Thạch Chí Kiên không thể thấy chết không cứu, đây chính là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của hắn. Phải xem có nắm chặt được hay không.
Cho nên, Hồ Tuấn Tài chạy đến công ty Thần Thoại, muốn tìm Thạch Chí Kiên bàn bạc chuyện này, nhưng lại được thông báo là Thạch Chí Kiên không có ở đây. Mấy hôm nay, hắn đều làm việc ở công trường Cửu Long Thương.
Không còn cách nào khác, Hồ Tuấn Tài đành phải chạy đến công trường Cửu Long Thương, cuối cùng cũng tìm thấy Thạch Chí Kiên đang đội mũ bảo hộ, giám sát thi công tại hiện trường hỗn loạn của công trường.
Thạch Chí Kiên thấy Hồ Tuấn Tài đến tìm mình, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện lớn, vội giao công việc đang làm cho Belletti xử lý.
Belletti trước kia làm kỹ sư ở Thạch Giáp Vĩ, rất thành thạo. Trong số những hồng nhan tri kỷ của hắn, cũng chỉ có nàng giúp đỡ Thạch Chí Kiên nhiều nhất.
Trong văn phòng tạm bợ, Thạch Chí Kiên cởi mũ bảo hộ xuống, treo lên giá áo. Hồ Tuấn Tài đang dồn hết tâm trí để đoán ý Thạch Chí Kiên, vừa nhìn thấy Thạch Chí Kiên quay người lại, hắn vội sử dụng chiêu "trời đất cùng bi thương”, trực tiếp quỳ xuống đất, khóc lóc thảm thiết, kêu cứu mạng.
Thạch Chí Kiên giật mình, còn tưởng rằng Hồ Tuấn Tài bị ma nhập, vội đỡ hắn dậy, hỏi thăm nguyên nhân.
Hồ Tuấn Tài vừa khóc vừa đứng dậy: "Thạch tiên sinh, lần này ngươi không cứu ta, ta chết chắc."
"Ngươi giết người phóng hỏa sao?"
"Không"
"Ép buộc nữ nhân lương thiện làm kỹ nữ sao?"
'Cũng không.'
"Vậy tại sao ngươi lại chết chắc?"
"Ta sắp phải làm tên trộm rồi." Hồ Tuấn Tài khóc lóc kể lại chuyện trong doanh trại cho Thạch Chí Kiên nghe.
Thạch Chí Kiên nghe xong cũng ngẩn người.
Hắn vạn lần không ngờ, mình chỉ thuận miệng đẩy giá thép lên cao, vậy mà đã khiến cho đám lính Anh tham lam muốn kiếm một khoản tiền bất chính, ngay cả tài sản quân đội cũng dám tùy tiện bán rẻ.