Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 1433 - Chuong 1433: Phu Quytrung Thien

Chuong 1433: Phu quytrung thien Chuong 1433: Phu quytrung thienChuong 1433: Phu quytrung thien

Chuong 1433: Phu quy trung thien

"Nếu ta làm, ngươi sẽ tha cho ta?"

"Đương nhiên."

"Ngươi đối xử tốt với ta như vậy sao?" Baldur kinh ngạc, dù sao hắn cũng nợ Thạch Chí Kiên ba trăm ngàn đô la Hồng Kông.

"Ai bảo ngươi là nhị thúc của Belletti, chúng ta coi như người thân."

Baldur cảm thấy câu này rất êm tai: "Vậy lần đầu tiên chúng ta mua bán cái gì?"

"Tàu chiến."

"Phụt." Baldur phun hết nước trà ra ngoài, mở to mắt: "Cái gì? Ta có nghe nhầm hay không?”

Thạch Chí Kiên mỉm cười, lấy khăn tay từ trong người ra, đích thân bước đến bên cạnh Baldur, lau nước trà trên khóe miệng cho hắn, cười nói: "Ngươi không nghe nhầm đâu, thứ mà chúng ta muốn mua bán bây giờ chính là tàu chiến. Hơn nữa còn là hai chiếc."

"Bịch.

Baldur trượt từ trên sô pha xuống đất. ...

Tuy Baldur không học vấn, không nghề nghiệp, nhưng cũng biết việc gì nên làm, việc gì không nên làm.

Mua đi bán lại một số nhu yếu phẩm hàng ngày thì được, nhưng mua bán tàu chiến? Còn tàn nhẫn hơn là buôn lậu vũ khí.

Đó là tội chết.

Baldur toát mồ hôi lạnh.

Thạch Chí Kiên vỗ vai an ủi hắn: "Đừng sợ, chúng ta có đường dây rất an toàn. Ngươi chỉ cần vận chuyển hai chiếc tàu chiến từ Hồng Kông đến Hàn Quốc, bán cho người liên lạc bên đó, coi như hoàn thành nhiệm vụ. Đến lúc đó, đừng nói là ba trăm ngàn ngươi nợ ta, ta còn thưởng thêm cho ngươi ba trăm ngàn coi như bồi thường."

Đầu óc Baldur choáng váng, nghe không rõ lắm.

Sao hắn cảm giác lời này từ miệng Thạch Chí Kiên nói ra lại giống như trò đùa. Đó là tàu chiến, không phải mô hình, càng không phải tàu đánh cá bình thường.

"Haiz. Thật ra ta chọn ngươi cũng là bất đắc dĩ." Thạch Chí Kiên thở dài: "Chuyện này nhất định phải có một người dũng cảm, thông minh làm. Hơn nữa còn phải là người thân cận nhất, đáng tin cậy nhất của ta. Ta nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có nhị thúc ngươi thôi."

Lúc này, Baldur cảm thấy hai chữ "nhị thúc" không còn êm tai nữa, ngược lại còn rất chói tai.

Thật ra, lý do Thạch Chí Kiên chọn Baldur làm chuyện này, còn có một nguyên nhân nữa, đó là thân phận người Tây của hắn.

Thời đại này, phần lớn các quốc gia châu Á đều sính ngoại, Nhật Bản, Hàn Quốc càng nghiêm trọng hơn.

Baldur vốn dĩ cao to, đẹp trai, rất có khí chất quý tộc nước ngoài. Chỉ cần hắn không mở miệng, hắn chính là "Dương đại nhân", đủ để đám người Hàn Quốc kia nịnh hót. Đến lúc đó, mặc cả sẽ rất thuận lợi. Ngoài ra, Baldur đã lang thang bên ngoài nhiều năm, rất có kinh nghiệm trong việc lừa đảo, để hắn đi lừa gạt đám người Hàn Quốc kia càng thêm dễ dàng.

Cuối cùng, cũng là điểm quan trọng nhất, mua bán tàu chiến là chuyện lớn, Baldur lại là "nhị thúc" tương lai của Thạch Chí Kiên, hai người coi như là "cùng hội cùng thuyền', ít nhất là về mặt "tin tưởng” thì không có gì phải bàn cãi.

Lúc này, Baldur có khổ nói không nên lời. Thạch Chí Kiên là người như thế nào, rất giỏi tấn công tâm lý, hắn lập tức thay đổi giọng điệu: "Đương nhiên, nếu ngươi không muốn làm, ta cũng không ép ngươi. Những lời ta vừa nói thật ra cũng là đang hù dọa ngươi. Lý do Belletti phối hợp với ta, cũng là vì muốn tốt cho ngươi. Nàng không muốn nhìn thấy ngươi tiếp tục sa đọa, tiếp tục chìm đắm nữa. Tuổi tác đã lớn như vậy, ngày nào cũng chỉ biết ra vào sòng bạc, không có chút thành tựu nào, còn bị gia tộc ghẻ lạnh."

Mặt Baldur giật giật, mỗi câu nói của Thạch Chí Kiên đều giống như kim châm vào tim hắn.

"Ngươi không thể ở lại Anh, cho nên mới chạy đến Hồng Kông. Nếu ngay cả Hồng Kông cũng không thể ở lại, ngươi có thể đi đâu?" Thạch Chí Kiên trở về chỗ ngồi, chậm rãi ngồi xuống, nhìn thẳng vào Baldur: "Đến lúc đó ngươi sẽ không còn chỗ dung thân. Rất có thể sẽ vì nợ nan chồng chất mà bị ném xác xuống biển, cũng có thể sẽ bị người ta truy sát, sống cuộc đời lưu vong. Những chuyện này có đáng sợ không?”

Baldur không nói gì, nhưng lại nắm chặt tay.

Thạch Chí Kiên lấy ra một điếu thuốc, ngậm vào miệng, nhưng không dùng bật lửa châm, ngữ trọng tâm tràng nói một câu: "Người Trung Quốc chúng ta có câu, quân tử hữu sở vi, hữu sở bất vi"( phải biết có những điều không được làm, rồi sau mới biết có những điều được làm). Nam nhân ba mươi tuổi phải lập nghiệp, còn ngươi, ngươi đã lập được cái gì? Lão đại Pergo của ngươi là cục trưởng cục Thủy lợi, cháu gái Belletti của ngươi là nhân viên cấp cao của Thần Thoại. Còn ngươi, là em trai, là chú ruột, có thành tựu gì? Giả làm người Trung Quốc ở Hồng Kông chơi bài "cửu"? Ôm ấp gái, hát hò vui vẻ? Có tiền đồ gì?"

Khóe mắt Baldur giật giật.

"Bây giờ ngươi có thể lựa chọn, đi ra khỏi đây, không làm gì cả. Hoặc nhận nhiệm vụ của ta, làm ra một sự nghiệp cho mọi người xem. Ngay cả tàu chiến cũng dám bán, còn ai có thể làm được ngoài ta?"

"Làm." Baldur đập bàn đứng dậy: "Lan này ta phải tìm lại niềm tự hào của mình. Niêm tự hào của quý tộc cuối cùng của đế quốc Anh." Baldur hùng hồn nói.

Hắn biết Thạch Chí Kiên đang dùng kế khích tướng, vấn đề là hắn không còn lựa chọn nào khác. Nếu không làm, ai biết chàng trai trẻ tâm ngoan độc này có thể ra tay giết người diệt khẩu hay không? Dù sao đây cũng là bí mật động trời. Nếu đổi lại là hắn, nếu đối phương không chịu nhận, nhất định sẽ xử lý đối phương trước.
Bình Luận (0)
Comment