Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 1457 - Chương 1457: Chúng Ta Luôn Coi Ngươi Là Bạn Be

Chương 1457: Chúng ta luôn coi ngươi là bạn be Chương 1457: Chúng ta luôn coi ngươi là bạn beChương 1457: Chúng ta luôn coi ngươi là bạn be

Chương 1457: Chúng ta luôn coi ngươi là bạn be

"Hợp tác vui vẻ." Tô Địch Văn cũng bưng ly rượu lên cụng ly với nàng.

Sắc mặt Từ tam thiếu gia và Hoắc đại thiếu khó coi, khóe mắt giật giật, miệng hận không thể phun ra hai chữ: "Kẻ phản bội."...

"Ta không phải là kẻ phản bội. Ta chỉ thay Bao gia đưa ra lựa chọn tốt nhất."

Đợi đến khi đám người Lợi Tuyết Huyễn, Lý Giai Thành rời đi, Tô Địch Văn mới giải thích với Từ tam thiếu gia và Hoắc đại thiếu.

"Hai người cũng biết, ta chỉ là con rể Bao gia, tất cả quyên hành thật ra vẫn luôn nằm trong tay lão gia tử cha vợ ta, ta chỉ có thể làm theo mệnh lệnh của hắn." Tô Địch Văn giang tay với hai người bạn, vẻ mặt bất đắc dĩ.

"Ý của ngươi là, đây là do cha vợ ngươi quyết định?"

Tô Địch Văn gật đầu: "Đúng vậy. Hắn quyết định, ta thực hiện. Nếu không, ta có thể làm gì? Trọng tình trọng nghĩa giống như hai người? Ta là người Tây mà, cho dù ta trọng tình trọng nghĩa, hai người tin sao?"

"Chúng ta chưa bao giờ coi ngươi là người Tây." Từ tam thiếu gia nói: “A Kiên cũng chưa bao giờ coi ngươi là người ngoài."

"Đúng vậy." Hoắc đại thiếu nói: "Chúng ta luôn coi ngươi là bạn bè."

Không biết tại sao, Tô Địch Văn nhìn Từ thiếu gia và Hoắc đại thiếu, cảm nhận được ánh mắt chân thành và lời nói chân thật của bọn họ, chỉ cảm thấy trong lòng vừa ấm áp vừa chua xót.

Hắn cố tỏ ra bình tĩnh lau khóe mắt, lau đi giọt nước mắt sắp rơi xuống: "Hai người các ngươi, ngày thường thích nói đùa nhất, bây giờ lại "diễn" sâu như vậy, cho rằng ta sẽ tin sao?"

"Tin hay không tùy ngươi." Từ tam thiếu gia tiến lên khoác vai hắn: "Tóm lại, chúng ta vẫn là anh em tốt. Còn cha vợ ngươi phản bội "liên minh”, không nhắc đến hắn cũng được."

"Cút đi. Hai người đừng quan tâm đến ta nữa, quan tâm đến A Kiên thì hơn. Không biết bây giờ hắn đang làm gì?"

"Đúng vậy, không chỉ ngươi tò mò, ta cũng rất tò mò. Không biết tên khốn A Kiên kia đang làm gì? Sắp bị kẻ địch "bức chết" rồi, hắn còn chưa lộ mặt?" Từ tam thiếu gia cảm thán.

Hoắc đại thiếu lại nói: "Hai ngươi đoán xem có phải hắn lại đang bày mưu tính kế gì không?"

"Ý gì đây?"

"Chẳng lẽ ngươi quên rồi sao? Mỗi lần gặp phải sóng to gió lớn, hắn đều sẽ im lặng, đợi đến khi mọi người xem thường hắn, hắn sẽ gây ra chấn động."

"Chấn động" cái con khỉ." Từ tam thiếu gia trừng mắt nhìn Hoắc đại thiếu: "Ngay cả người thông minh như ta cũng nghĩ không ra cách phá giải, huống chi là hắn? Tình hình như bây giờ, nếu hắn có thể lật ngược tình thế, ta sẽ vặn đầu xuống cho hắn đá bóng. Ta nói đấy...

"Rốt cuộc cũng được giải thoát rồi."

"Chúng ta được ra ngoài rồi."

"Cuối cùng cũng nhìn thấy ánh sáng."

Ba người đánh máy bị Thạch Chí Kiên nhốt trong phòng bao khách sạn 'viết điên cuồng" ba ngày, quầng thâm mắt đen si bước ra khỏi khách sạn. Bọn họ nhìn bầu trời, nhìn mặt trời, mừng đến phát khóc, cảm thấy giống như tù binh sống nhiều năm trong hầm ngục tăm tối, hôm nay mới được "trọng sinh”.

Ba ngày, bọn họ gần như đều "điên cuồng" gõ chữ.

Thạch Chí Kiên đọc, bọn họ viết.

Tốc độ nói của Thạch Chí Kiên rất nhanh, bọn họ đánh máy cũng phải nhanh.

Thạch Chí Kiên nói mệt, nhiều nhất chỉ cần uống nước là có thể nhanh chóng bổ sung năng lượng, bọn họ thì không thể, ngón tay suýt chút nữa gõ thủng bàn phím, ngón tay đau nhức, cổ tay mỏi nhừ cũng không thể dừng lại.

Ba ngày, đại tác phẩm' chín trăm nghìn chữ "ra đời".

Ngay cả bọn họ cũng cảm thấy khó tin.

Mấy ngày nay, bọn họ hoàn toàn đắm chìm trong câu chuyện kỳ quái, điên cuồng do Thạch Chí Kiên "dệt nên", không thể tự kiềm chế, quên ăn quên uống, quên cả đói. Thậm chí còn quên mất mình đang làm gì, chỉ biết điên cuồng ghi chép, điên cuồng gõ chữ.

Việc "nhịn ăn nhịn uống, điên cuồng gõ chữ” đã mang đến cho bọn họ thu nhập phong phú.

Mỗi người lúc rời khỏi khách sạn đều kiếm được ba nghìn đô la.

Lúc này, ba người nắm chặt ba nghìn ba la trong túi, cảm thấy đó là do bọn họ dùng "máu và mồ hôi” đổi lấy, đánh đổi mạng sống" đổi lấy. Bây giờ bọn họ nhìn thấy bàn phím là muốn nôn, nhìn thấy chữ được in ra là muốn "ợ chua'.

Bọn họ chỉ muốn hét lớn một câu: "Mẹ kiếp! Cả đời này không muốn gõ chữ nữa”...

Thạch Chí Kiên ngồi ngay ngắn bên bàn trong khách sạn, tay cầm "đại tác phẩm" cẩn thận lật xem vài lần.

Lư Nhã Văn tò mò đứng trước mặt hắn, vươn cổ muốn xem "đại tác phẩm' rốt cuộc viết cái gì.

"Ngươi rất tò mò sao?" Giọng Thạch Chí Kiên hơi khàn. Lúc hắn ngẩng đầu lên vừa lúc nhìn thấy Lư Nhã Văn đang cố gắng "nhìn trộm.

"Đúng vậy, ta rất tò mò." Lư Nhã Văn nói: "Đây là do ngươi sáng tác sao?"

"Coi như là vậy." Thạch Chí Kiên thản nhiên nói, bưng chén trà lên làm dịu cổ họng. Nếu không phải nhiều năm nay thường xuyên họp hành đã rèn luyện cho hắn ý chí kiên cường, nói liên tục" ba ngày như vậy thật sự không chịu nổi.

"Đây là câu chuyện ta nghe được từ một người bạn, bây giờ ta chỉ thuật lại." Thạch Chí Kiên đặt chén trà xuống.

Lư Nhã Văn không tin, đoán đây vốn dĩ là do Thạch Chí Kiên viết. Nam nhân này tràn đầy bí ẩn, đến bây giờ nàng vẫn chưa nhìn thấu hắn.
Bình Luận (0)
Comment