Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 1459 - Chương 1459: Có Phúc Cùng Hưởng

Chương 1459: Có phúc cùng hưởng Chương 1459: Có phúc cùng hưởngChương 1459: Có phúc cùng hưởng

Chương 1459: Có phúc cùng hưởng

Nếu những điều này vẫn chưa phải là lý do mạnh nhất, vậy thì lý do lớn nhất khiến Thạch Chí Kiên cuối cùng chọn đăng Ma Thổi Đèn để đối đầu với các bậc thầy văn học, chính là "làn sóng xác ướp" của phương Tây, còn có sự “nóng lên" của "làn sóng trộm mộ".

Thập niên 70, điện ảnh thế giới bắt đầu hướng đến phương diện kỳ quái, xuất hiện rất nhiều phim kinh dị, phim thuộc thể loại trộm mộ, ví dụ như loạt phim Lời Nguyền Xác Ướp, trực tiếp ảnh hưởng đến điện ảnh Hollywood, dẫn đến việc sau này xuất hiện loạt phim Indiana .Jones nổi tiếng.

Đối với Thạch Chí Kiên mà nói, văn hóa Trung Hoa bác đại tinh thâm. Nếu điện ảnh Hồng Kông muốn phát triển, vậy thì lợi dụng Ma Thổi Đèn làm "dược dẫn", sớm "thổi bùng" lên sự cuồng nhiệt của loạt phim "thám hiểm truy tìm kho báu" bản địa.

Trên thực tế, giai đoạn này Thiệu thị đang thử nghiệm, chỉ là Thiệu thị đi theo một con đường kỳ quái. Phim kinh dị mà bọn họ quay đa phần đều chỉ giới hạn trong Liêu Trai, cương thi, thuật giáng đầu... Nhất là thuật giáng đầu Nam Dương được Thiệu thị "chơi" đến mức "xuất thân nhập hóa", quay được rất nhiều bộ phim "nặng đô' nổi tiếng.

Bây giờ Thạch Chí Kiên muốn làm chính là nâng cao trình độ "thẩm mỹ" của toàn thể nhân dân Hồng Kông. Nhất là về phương diện kinh dị, trinh thám, trộm mộ kỳ quái, phải nâng cao thẩm mỹ của mọi người lên một bậc.

Còn có thể thành công hay không, chỉ có thể đánh cược một lần này. ...

"Chết rồi! Chết rồi! Đang xuất bản thảo sao đột nhiên lại muốn đi ¡." Nghê Khuông cầm một cuộn giấy vệ sinh, định xông ra khỏi phòng làm việc của chủ biên.

Lúc này một nam biên tập cầm bản thảo đến nói: "Chủ biên Nghê, tổng biên Lư bảo đăng bộ tiểu thuyết đã được hiệu đính này lên chuyên mục Huyễn Kiếm Thư Minh, ngươi xem qua trước đi."

"Cứ để đó. Ngươi không thấy ta sắp ¡ ra quần rồi sao?" Nghê Khuông chỉ vào bàn làm việc của mình.

"Nhưng tổng biên Lư nói bộ tiểu thuyết này rất quan trọng, phải nhanh chóng thẩm duyệt in ấn."

"Quan trọng cái quỷ!" Nghê Khuông ôm bụng, sốt ruột nói: "Huyễn Kiếm Thư Minh sắp sập rồi. Ai cũng cứu không được. Bây giờ nếu không phải ta lấy Vệ Tư Lý ra chống đỡ, nó đã sập từ lâu rồi. Chẳng lẽ còn có vị đại nhân nào viết "kiệt tác kinh thế" đến đây cứu vớt hay sao?"

"Không phải. Bộ sách này thật sự rất quan trọng. Tổng biên Lư bảo ngươi nhanh chóng duyệt qua." Nam biên tập kia kéo tay Nghê Khuông không buông.

"Buông ra! Ta sắp i ra quần rồi." Nghê Khuông gào thét: "Được rồi. Ta sợ ngươi rồi, ta mang vào nhà vệ sinh xem được chưa? Ngươi buông ra."

Nghê Khuông ngậm cuộn giấy vệ sinh, tiện tay cầm lấy xấp bản thảo kia, miệng lẩm bẩm: "Nếu sách này viết dở tệ khiến ta bị táo bón, ta sẽ hỏi tội ngươi."

Nam biên tập thè lưỡi, vẻ mặt sợ hãi.

Nghê Khuông xông ra ngoài, chạy thẳng đến nhà vệ sinh. ...

"A, thật thoải mái quá." Nghê Khuông thoải mái nhắm mắt, ngồi xổm trên bồn cầu. Lúc này hắn cảm thấy bồn cầu dưới mông còn thân thiết hơn cả cha ruột.

"Không biết tổng biên Lư phát điên cái gì, lại bảo ta duyệt cái bản thảo quỷ quái này? Còn nói có thể cứu vớt thế giới? Ta tin ngươi mới là lạ. Ngay cả đại tài như ta cũng cứu không được Đông Phương Nhật Báo, chẳng lẽ người viết bộ sách này có thể?" Nghê Khuông lẩm bẩm, vội mở bản thảo ra, miệng vẫn còn tiếp tục lầm bam: "Nếu viết quá dở, đừng trách ta không khách sáo, lão tử trực tiếp dùng ngươi để lau mông."

Miệng thì nói, ánh mắt Nghê Khuông đã rơi vào tên bản thảo

"Ma Thổi Đèn, hả, đây là cái quỷ gì? Trông có vẻ tà môn." Nghê Khuông cau mày: "Cái tên "câu khách" nhỉ. Để ta xem giới thiệu nội dung trước, xem có hợp khẩu vị của ta hay không. Phát Khâu ấn, Mạc Kim phù, Bàn Sơn Tá Lĩnh tâm long quyết; Người thắp nến, quỷ thổi đèn, xem phong thủy, dò mồ đổ đấu kiếm vạn tiền... Chậc, thơ từ này rất bá đạo."

Nghê Khuông sững sờ, không nhịn được nuốt nước bọt, tiếp tục lật xem: "Tập một "Thành Cổ Tinh Tuyệt", chương một "Ả người giấy và anh bạn chuột..."

Dần dần, vẻ mặt vốn dĩ khinh thường của Nghê Khuông trở nên nghiêm túc, càng xem vẻ mặt của hắn càng trở nên kỳ quái, từ nghiêm túc biến thành hưng phấn, lại từ hưng phấn biến thành kích động.

Hắn quên mất mình đang làm gì, nhanh chóng lật xem bản thảo. Khoảnh khắc đó hắn cảm thấy chuyện tuyệt vời nhất trên đời chính là đọc bộ tiểu thuyết trộm mộ hấp dẫn, kỳ quái vô cùng này.

"Quá đã! Quá hay!" Nghê Khuông không biết mình đã ngồi xổm trên bồn cầu bao lâu, cho đến khi xem hết ba chục nghìn chữ bản thảo trong tay, vẫn còn cảm thấy chưa đã.

Cảm giác đầu tiên, hắn muốn lập tức tìm Lư Nhã Văn lấy bản thảo còn lại để xem tiếp. Bởi vì câu chuyện của Hồ Bát Nhất thật sự quá hấp dẫn hắn, nhất là hắn cũng giống như Hồ Bát Nhất, từng xuống nông thôn, đến thảo nguyên, đến núi tuyết.

Nhưng Nghê Khuông lập tức nghĩ đến,'có phúc cùng hưởng”.

"Đúng rồi. Nên giới thiệu bộ sách này cho tên Đầu To Cổ Long kia xem thử." Nghê Khuông không kịp suy nghĩ nhiều, đứng dậy khỏi bồn cầu, trực tiếp kéo quần lên, cầm bản thảo chạy như bay ra khỏi nhà vệ sinh, miệng còn hô to: "Tên đầu to, lão Hùng, Cổ Long. Ngươi xem anh em ta có đủ nghĩa khí hay không, giới thiệu đồ tốt cho ngươi, đảm bảo tuyệt vời."
Bình Luận (0)
Comment