Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 1469 - Chương 1469: An Mới Có Sức

Chương 1469: An mới có sức Chương 1469: An mới có sứcChương 1469: An mới có sức

Chương 1469: Ăn mới có sức

Đối mặt với những lời "khiếm nhã" của nam công nhân, Đại Ba Liên không hề cảm thấy ngại ngùng, ngược lại còn ưỡn bộ ngực "hùng vĩ" của mình về phía mọi người, kiêu ngạo nói: "Có gan thì đến đây đi. Không dám ra tay là con cháu'.'

Mấy tên nam công nhân nhụt chí: "A Ngưu, ngươi lên đi. Chẳng phải ngươi nói thích nhất "bưởi to' của Đại Ba Liên sao?"

"A Quý, hay là ngươi lên đi. Đại Ba Liên khẩu vị rất lớn, chỉ có ngươi mới chịu đựng được."

Mấy nam công nhân đẩy qua đẩy lại, nhưng không dám thật sự trêu chọc Đại Ba Liên.

Bởi vì bọn họ biết, Đại Ba Liên ngoại trừ là đâu bếp của công trường Cửu Long Thương, còn có một thân phận là chị họ của cô hầu gái nhà ông chủ Thạch Chí Kiên.

Cô hầu gái kia chính là Mộc Qua.

Đại Ba Liên là chị họ của Mộc Qua.

Hai chị em có chung một đặc điểm, ngực to.

Sau khi Mộc Qua từ đại lục đến nương tựa Thạch Ngọc Phượng, mỗi lần viết thư về quê đều nói cuộc sống ở đây tốt như thế nào. Nói nhiều, chị họ của nàng là Đại Ba Liên nhịn không được cũng vượt biên đến đây.

Vốn dĩ Thạch Ngọc Phượng muốn sắp xếp cho Đại Ba Liên giúp mình bán vé ở rạp hát, ai ngờ Đại Ba Liên không biết đếm tiền.

Thạch Ngọc Phượng định sắp xếp Đại Ba Liên đến sòng bạc giúp đỡ, rót trà, tiếp nước cho mọi người.

Ai ngờ vóc dáng của Đại Ba Liên lại gây phiên phức, đám người đánh mạt chược vừa nhìn thấy nàng thì không còn tâm trí đánh mạt chược nữa, bắt đầu chuyên tâm nghiên cứu hai cái "bánh bao" trên người Đại Ba Liên,

Bất đắc dĩ, Thạch Ngọc Phượng đành đau đầu giao Đại Ba Liên cho Thạch Chí Kiên xử lý, bảo Thạch Chí Kiên tùy tiện tìm việc gì đó cho nàng làm.

Thạch Chí Kiên suy nghĩ một hồi, lập tức "ném" Đại Ba Liên đến công trường, bảo nàng phụ trách nấu cơm cho công nhân.

Không ngờ "nữ cường nhân" Đại Ba Liên rốt cuộc cũng có đất dụng võ, nấu ăn rất ngon. Thêm vào đó là vóc dáng nóng bỏng của nàng, trực tiếp trở thành "hoa khôi công trường”, vô số nam công nhân vây quanh nàng, tâng bốc nàng, khiến Đại Ba Liên cảm nhận được "hư vinh" và "thỏa mãn" chưa từng có.

Lúc này Đại Ba Liên có cảm giác như tuyệt thế mỹ nữ, nhìn những nam công nhân hai mắt sáng rực nhìn mình, đắc ý dùng muôi gõ thành nồi nói: "Đám đồ hèn các ngươi! Can đảm lên một chút, tuy Đại Ba Liên ta xinh đẹp, dáng người cũng đẹp, nhưng có thể theo đuổi. Các ngươi không thử, sao biết được?"

"Thôi bỏ đi. Đại Ba Liên. Ai mà không biết ngươi và em họ Mộc Qua đều là người của Ông chủ Thạch? Hai chị em các ngươi là "cấm luyến" của ông chủ Thạch, chúng ta sao dám động vào."

"Đúng vậy, ông chủ Thạch mà nổi giận, chúng ta sẽ không có kết cục tốt đâu."

Đám nam nhân cười ha hả, giọng điệu không kiêng nể gì.

"Ai ở đây huênh hoang vậy?" Thạch Chí Kiên mặt mũi âm trâm bước ra khỏi văn phòng, trong tay còn cầm một chiếc bát. Mấy ngày nay, hắn hầu như đều ở công trường, xem bản vẽ, cùng ăn cùng ở với công nhân.

Nhất là theo việc thép khan hiếm, rất nhiều hạng mục công trình phải tạm dừng, Thạch Chí Kiên càng thêm sốt ruột, mấy ngày liền ngủ không ngon giấc.

Thạch Chí Kiên lúc này sao còn có dáng vẻ tuấn tú như trước kia nữa. Hắn đội một chiếc mũ bảo hộ màu đỏ của công trường, hai mắt đỏ bừng vì thức đêm, bộ quân áo trắng cũng thay bằng quân áo vải thô màu xanh lam thường thấy nhất ở công trường, nhìn sơ qua giống như công nhân công trường.

Mọi người vừa nhìn thấy Thạch Chí Kiên đi ra, cũng không sợ, vẫn cười ha hả nói: "Ông chủ Thạch, chúng ta nói không sai. Mỹ nữ như Đại Ba Liên này chúng ta không xứng, chỉ có đại nhân vật như ngươi mới có thể trấn áp được nàng."

"Đúng vậy. Chúng ta đều là kẻ nghèo hèn. Đại Ba Liên sau này nhất định phải gả cho người giàu có."

Thạch Chí Kiên biết đám công nhân này đang nói đùa, không nhịn được cười mắng: "Vẫn là A Liên nói đúng. Các ngươi đều là đồ hèn nhát gan. Thích người ta thì theo đuổi đi. Lúc nào cũng chỉ nói miệng mà không dám hành động, đợi đến khi người ta bị cướp mất, các ngươi chỉ có thể khóc."

"Ồ, ông chủ Thạch cổ vũ chúng ta theo đuổi Đại Ba Liên."

"Đại Ba Liên, ngươi có đồng ý không, cho chúng ta cơ hội trước đi?"

Mấy tên nam nhân mặt dày nói, Đại Ba Liên dùng muôi chỉ vào bọn họ: "Cút đi! Các ngươi không phải gu của ta." Nói xong, nàng cố ý liếc nhìn Thạch Chí Kiên một cái. Tuy nàng biết Thạch Chí Kiên hoàn toàn không coi trọng mình, nhưng trong lòng Đại Ba Liên vẫn có chút mong đợi.

Thạch Chí Kiên đưa chiếc bát trong tay cho Đại Ba Liên, Đại Ba Liên rất thành thạo dùng muôi múc thức ăn cho Thạch Chí Kiên. Nàng dường như biết Thạch Chí Kiên không thích ăn thịt mỡ, nên chọn một ít thịt nạc bỏ vào bát, cuối cùng lại lấy hai cái bánh bao trắng đưa cho Thạch Chí Kiên nói: "Ông chủ, ngươi cũng học theo ăn nhiều bánh bao một chút. Ăn bánh bao mới có sức. Nhìn ngươi gầy quá "

"Đại Ba Liên thật quan tâm ông chủ Thạch của chúng ta."

"Đúng vậy, Đại Ba Liên còn biết "ăn mới có sức". Có sức để làm gì?"

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bình Luận (0)
Comment