Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 1471 - Chương 1471: Đường Tăng Lạc Vào Bàn Tơ Động

Chương 1471: Đường Tăng lạc vào Bàn Tơ Động Chương 1471: Đường Tăng lạc vào Bàn Tơ ĐộngChương 1471: Đường Tăng lạc vào Bàn Tơ Động

Chuong 1471: Duong Tang lac vao Ban To Dong

Trong lúc mọi người đang oán giận A Tường không xứng với xe đẹp, Từ tam thiếu ngọc thụ lâm phong bước xuống xe, sau khi xuống xe còn cố ý lấy chiếc quạt xếp mang theo bên người ra, xoẹt một tiếng, mở quạt như Sở Lưu Hương, rất làm màu phe phẩy quạt.

Lập tức, những nữ hài làm công trên công trường đều nhìn đến tròn mắt.

Dù sao Từ tam thiếu cũng xuất thân danh môn, tuy dung mạo không đẹp trai như Thạch Chí Kiên, nhưng vẫn có nét tuấn tú bẩm sinh.

Nhất là Từ tam thiếu ngày thường quen phong hoa tuyết nguyệt, hành động cử chỉ đều cố ý tán tỉnh, nhất là ánh mắt hắn nhìn đám nữ hài làm công kia, như thể đang nói, chú ý, ta đang tán tỉnh các ngươi, ta đang thả thính các ngươi đấy.

Đại Ba Liên cũng không ngoại lệ. Ở công trường lâu như vậy, ngoại trừ Thạch tiên sinh là ông chủ lớn, lại còn siêu cấp đẹp trai, nàng chưa từng gặp người nào đẹp trai như Từ tam thiếu.

Thế là Đại Ba Liên cầm miếng mướp, ngây ngốc nhìn Từ tam thiếu bước xuống xe, thầm nghĩ: "Nam nhân này thật tuấn tú."

Bốp một tiếng.

Viên đá do A Tường đá bay vừa vặn đập vào chiếc nồi sắt mà Đại Ba Liên đang rửa, phát ra tiếng loảng xoảng.

Đại Ba Liên tỉnh táo lại, lập tức chống nạnh, cầm miếng mướp chỉ vào mũi Từ tam thiếu nói: "Này. Ngươi là ai mà đến đây vậy? Làm hỏng nồi sắt của ta, ngươi có đền nổi không?"

Từ tam thiếu bị giọng nói của Đại Ba Liên làm cho giật mình, nhìn kỹ lại là một nữ hài nóng bỏng, tâm tư tà ác nổi lên, định lên tiếng, A Tường đã chắn trước mặt hắn, chỉ vào Đại Ba Liên nói: "Này, nữ hài ngực to kia. Đừng có ồn ào nữa. Ngươi có biết thiếu gia phía sau ta là ai không? Nói ra sẽ dọa ngươi giật mình đấy. Không nói đến việc làm vỡ một cái nồi sắt rách nát của ngươi, cho dù phá hủy cả công trường này, ông chủ nhà ngươi cũng không dám nói nửa lời."

Từ tam thiếu nghe mà phiền muộn, có cảm giác mình đến đây là để phá hoại công trường của Thạch Chí Kiên. Tên ngu ngốc A Tường này thật sự là huênh hoang.

Đại Ba Liên không ngờ ở địa bàn của mình còn có người dám ngang ngược như vậy, lập tức gọi những chị em đang ngồi xổm rửa bát bên bể nước: "Nghe thấy chưa, có người nói muốn phá hủy công trường của chúng ta. Các ngươi có đồng ý không?"

"Không đồng ý." Nữ nhân trên công trường đều là dã nhân, cái gì cũng không sợ, huống chi bọn họ đã sớm muốn trêu chọc Từ tam thiếu, lập tức cầm vũ khí, nào là bát đĩa, chổi, gậy... vây quanh.

Từ tam thiếu giật mình. Hắn đã lớn như vậy, ngoại trừ việc bị những cô em ở hộp đêm vây quanh, hắn chưa từng bị nhiêu nữ nhân vây quanh như thế này.

Kỳ lạ nhất là cảm giác không giống nhau. Ở hộp đêm hắn là vua, là cảm giác của vua. Lúc này hắn lại cảm thấy mình giống như con gái bị một đám đại hán chân đất vây quanh.

Mấy nữ nhân kia còn sờ mó hắn, có người kéo cà vạt của hắn: "Ồ, cà vạt đẹp quá!" Có người sờ đùi hắn: "Cơ bắp săn chắc quá. Ta thích quá."

"A Tường, bảo vệ ta. Nhanh lên." Từ tam thiếu sợ hãi. A Tường cũng giật mình, thầm nghĩ mấy nữ nhân này mấy đời chưa thấy nam nhân sao? Sao Tam thiếu gia lại biến thành Đường Tăng, mấy nữ nhân này chẳng lẽ là Nhền Nhện Tinh sao?

A Tường lẩm bẩm: "Đây là Đường Tăng lạc vào Bàn Tơ Động”, nhưng bề ngoài hắn vẫn phải xông pha khói lửa.

"Đến đây, có bản lĩnh thì xông hết vào ta. Đừng bắt nạt thiếu gia nhà ta." A Tường nhắm mắt lại, chuẩn bị hy sinh bản thân, thành toàn cho chủ nhân.

Mấy nữ nhân nhìn A Tường có tướng mạo gian xảo, gầy gò lập tức mất hứng thú

"Chậc! Giống như con khỉ gầy vậy."

"Cút đi. Quái vật xấu xí."

A Tường mở mắt ra, thấy mình bị ngó lơ?

Thật ngại quái

Từ tam thiếu trực tiếp dùng quạt xếp gõ vào đầu A Tường: "Vô dụng!"

A Tường xoa xoa đầu: "Không phải, là bọn họ không biết hàng. Ta đẹp trai như vậy mà."

Đại Ba Liên không có thời gian để giỡn với Từ tam thiếu nữa: "Nói thật đi, các ngươi đến tìm ai?"

Từ tam thiếu xoẹt một tiếng, gập quạt xếp lại: "Ta tìm Thạch Chí Kiên."

"Tìm ông chủ của chúng ta? Sao ngươi biết hắn ở đây?" Đại Ba Liên tò mò hỏi.

Gần đây Thạch Chí Kiên ẩn náu ở công trường, rất ít người biết. Trước kia cũng có mấy nhóm phóng viên đến đây, nhưng đều bị đám người Đại Ba Liên đuổi đi.

"Ta là bạn chí cốt của hắn, đương nhiên là biết rồi. Được rồi, hắn ở đâu, ta đi tìm hắn."

Đại Ba Liên thấy Từ tam thiếu khí chất bất phàm, không dám ngăn cản, chỉ vào căn nhà lợp tôn phía trước: "Ông chủ của chúng ta đang ở trong văn phòng."

Từ tam thiếu mỉm cười: "Cảm ơn." Nói xong, hắn phe phẩy quạt xếp đi về phía văn phòng.

A Tường phía sau lại có chút không phục, chống nạnh hỏi Đại Ba Liên: "Vừa rồi là ý gì? Ta kém cỏi như vậy sao?"

Đại Ba Liên cười lạnh: "Ngươi đi tè một bãi rồi soi gương là biết."

"Làm người, đừng có thực dụng như vậy. Tuy dung mạo ta hơi kém một chút, nhưng ta có nhà ở đường Lockhart, có tiền gửi năm chữ số. Ta còn biết lái xe, mặc dù xe là của thiếu gia nhà ta..."
Bình Luận (0)
Comment