Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 1487 - Chương 1487: Nữ Nhân Đẹp Thì Không Phải Là Người Xấu Sao?

Chương 1487: Nữ nhân đẹp thì không phải là người xấu sao? Chương 1487: Nữ nhân đẹp thì không phải là người xấu sao?Chương 1487: Nữ nhân đẹp thì không phải là người xấu sao?

Chương 1487: Nữ nhân đẹp thì không phải là người xấu sao?

Nói tới, quan hệ của bọn họ lén lút, không rõ ràng. Những người thuê nhà khác đều biết quan hệ giữa hắn và Trương A Liên không đứng đắn, nói trắng ra là quan hệ tình nhân.

Nhà Đặng Cửu Công có con trai, con gái. Tuổi đã cao, nhưng vì mưu sinh hắn vẫn phải làm bảo vệ cho công ty dưới trướng tập đoàn Thần Thoại, đồng thời còn phải trả tiền thuê nhà ở căn chung cư nhỏ này.

Bà chủ nhà Thạch Ngọc Phượng tốt bụng, lúc giá thuê nhà ở Hồng Kông tăng lên, chỉ có tiền thuê nhà của bọn họ không tăng, điều này khiến Đặng Cửu Công cảm động rơi nước mắt.

Bây giờ nhà hắn gặp khó khăn, con gái bị bệnh phải nhập viện, hắn đã gửi hết tiền tiết kiệm về nhà, trong tay ngay cả tiên thuê nhà cũng không còn.

Đặng Cửu Công đành muối mặt lên tiếng hỏi mượn tiên Trương A Liên.

Nhưng Trương A Liên lại là một người thực tế. Nàng cảm thấy mình ở bên Đặng Cửu Công đã chịu thiệt.

Tuổi tác Đặng Cửu Công lớn hơn nàng. Theo lý, ít nhất cũng phải bù cho nàng chút tiền. Nhưng ngược lại, Đặng Cửu Công không những keo kiệt, còn liên tục gửi tiên về nhà. Điều này khiến Trương A Liên rất khó chịu trong lòng. Bây giờ hắn còn mặt dày, muốn ăn bám hỏi mượn tiền nàng.

'A Liên, ngươi giúp đỡ một chút đi. Cho dù chúng ta không có quan hệ đó, cũng coi như giúp đỡ lúc nguy cấp. Con gái ta đang nằm viện, cần tiền để phẫu thuật, ngươi cho ta mượn trước một chút để trả tiền thuê nhà. Nếu không, ta bị đuổi ra ngoài, không có chỗ ở sẽ rất thảm." Đặng Cửu Công cầu xin.

Trương A Liên nói: "Nói thật, Cửu Công. Ta ở bên ngươi là vì cái gì? Ngươi vừa già vừa xấu, sở dĩ ta chịu ở bên ngươi là bởi vì ngươi biết quan tâm người khác. Ta ở bên ngoài không nơi nương tựa, về nhà có thể tâm sự với ngươi, chỉ vậy thôi. Ngươi không bù tiền cho ta cũng thôi đi, bây giờ lại lên tiếng hỏi muon tiền ta. Không phải là ta không có tình nghĩa, ngươi cảm thấy như vậy có thích hợp không? Cho dù ta đi bán, cũng có thể kiếm được vạn đồng. Nào có chuyện ta phải đưa ngược tiền lại chứ?"

Lợi Tuyết Huyễn đứng bên cạnh nghe thấy rõ ràng, đây là những loại người gì vậy? Sao Thạch Chí Kiên lại sống cùng những người này? Quả thực là mất mặt.

Lập tức, Lợi Tuyết Huyễn tháo kính râm xuống, nháy mắt với Ngưu Hùng.

Ngưu Hùng bước tới: "Nay Thạch Chí Kiên có sống ở đây không?”

Đặng Cửu Công và Trương A Liên vừa rồi còn giương cung bạt kiếm nghe vậy, đồng loạt đối ngoại: "Ngươi gọi gì thế? Ngươi là loại người vô lễ, hỏi thăm người khác cũng không biết lịch sự. Ta gọi ngươi là tên khốn, được không?"

Ngưu Hùng giật mình. Hai người này có vấn đề sao, đành ho khan một tiếng: "Vậy xin hỏi, Thạch Chí Kiên có ở đây không?”

"Hắn thích ở thì ở, không thích ở thì không ở." Đặng Cửu Công bực bội nói.

Ngưu Hùng còn muốn nói gì đó, Lợi Tuyết Huyễn đi tới, lấy từ trong túi ra năm trăm đô la ném cho Đặng Cửu Công: "Thạch Chí Kiên, hắn có ở đây không?"

Mắt Đặng Cửu Công sáng lên, không kịp suy nghĩ nhiều, vội vàng cúi người nhặt số tiền rơi trên đất lên, hưng phấn nói: "Có có có. Hắn ở trên lầu."

Lợi Tuyết Huyễn không nói hai lời, xoay người đi thẳng lên lầu. Ngưu Hùng hừ lạnh với Đặng Cửu Công một tiếng, vội vàng đuổi theo.

Đặng Cửu Công còn ở phía sau, vẻ mặt hưng phấn nói: "Lầu ba, rẽ trái, căn thứ hai."

Trương A Liên tức giận dùng tay chọc vào trán Đặng Cửu Công: "Tên thấy tiên sáng mắt, chết không yên lành nhà ngươi. Nhà Thạch tiên sinh đối xử với chúng ta tốt như vậy, nhỡ đâu đây là người xấu thì sao? Ngươi không thấy tên đen to con kia trông rất hung dữ sao?"

Đặng Cửu Công ưỡn ngực: "Ai bảo ngươi không chịu cho ta mượn tiền? Người ta nói, một đêm vợ chồng, trăm ngày ơn nghĩa. Ta và ngươi lén lút làm vợ chồng lâu như vậy, ít nhất cũng phải nghìn ngày ơn nghĩa, vạn ngày ơn nghĩa, chỉ chút tiền này cũng không chịu cho mượn, ngươi keo kiệt quá."

Dừng một chút, hắn lại nói: "Huống chỉ ngươi cũng thấy rồi đấy, nữ hài mặc áo đỏ kia rất xinh đẹp, rất quyến rũ, sao có thể là người xấu được?"

"Nữ nhân đẹp thì không phải là người xấu sao?" Trương A Liên khinh bỉ nói: "Trong đầu ngươi chứa phân sao? Ta khinh ngươi. Sau này đừng hòng lên giường ta nữa. Cho dù ta tiện nghi cho chó mèo cũng không muốn tiện nghi cho ngươi."

"Được. Đây là ngươi nói đấy. Sau này ngàn vạn lần đừng gọi ta nửa đêm đến nhà ngươi bắt chuột." Đặng Cửu Công tức giận: "Cho dù chuột nhà ngươi nhiều như kiến, ta cũng không thèm...

Lúc Lợi Tuyết Huyễn đi lên lầu ba, vừa lúc gặp Thạch Ngọc Phượng đang chỉ huy cô hầu gái Mộc Qua phơi quần áo trên dây.

"Mộc Qua, ngươi vắt khô quần áo rồi phơi lên." Bây giờ Thạch Ngọc Phượng không làm việc nặng nữa, chỉ huy Mộc Qua cũng rất thuần thục.

Mộc Qua cũng rất nhanh nhẹn, phân loại quần áo, ga trải giường để phơi. Khó có được hôm nay trời đẹp, nắng to, phơi được nhiều một chút thì phơi.

"Còn nữa, chị họ hời hợt của ngươi ở công trường thế nào rồi? Có tái phát câu dẫn nam nhân hay không?" Thạch Ngọc Phượng vừa cắn hạt dưa vừa nói: "Lúc đầu không phải ta không muốn để nàng ở lại. Nàng làm việc như vậy rất dễ gây phiền phức cho ta, nhất là mấy sòng bạc của ta, người xấu rất nhiều, sơ sẩy một chút là sẽ xảy ra chuyện."
Bình Luận (0)
Comment