Chương 1508: Sáu trăm đô la Hồng Kông ...
Chương 1508: Sáu trăm đô la Hồng Kông ...Chương 1508: Sáu trăm đô la Hồng Kông ...
"Đúng vậy, người ta lắm tiền nhiều của, có thể tích trữ chờ thời cơ, chúng ta có thể làm gì được chứ?"
Lại có thêm vài doanh nhân thở dài, chỉ có thể trách mình bất tài.
Bất ngờ...
"Rầm." một tiếng, có người đập bàn đứng phặt dậy.
Mọi người nhìn lại, thì ra là doanh nhân nổi tiếng nóng tính ở Hồng Kông Lôi Tuyệt Khôn.
Lôi Tuyệt Khôn được mệnh danh là ông vua xe buýt Cửu Long, sở hữu công ty xe buýt Cửu Long. Ngoài ra, hắn còn là ông trùm giải trí nổi tiếng, sở hữu rạp chiều phim Lệ Đích và nhiều rạp chiêu phim khác.
Lúc này, Lôi Tuyệt Khôn nổi giận là _ bởi vì việc Lợi Tuyết Huyền độc quyền thép đã ảnh hưởng đến công việc kinh doanh của hẳn. Công ty xe buýt Cửu Long gần đây đang tiến hành cải tạo, ngoài việc tân trang các trạm xe buýt, còn phải lắp đặt đường ray điện mới, những việc này đều cần nguyên liệu thép.
Khác với những công ty, doanh nghiệp khác, Lôi Tuyệt Khôn ngay từ đầu đã không tích trữ thép. Dù sao việc lắp đặt đường ray mới và tân trang các trạm xe buýt cũng không phải là chuyện thường xuyên, chỉ vì sơ suất này mà chỉ phí xây dựng đã tăng thêm năm triệu đô la Hồng Kông.
Năm triệu đô la Hồng Kông không phải là con số nhỏ, điều này khiến Lôi Tuyệt Khôn đau đầu vô cùng.
Nếu không làm, kế hoạch năm nay của công ty sẽ hoàn toàn đổ bể, thậm chí còn ảnh hưởng đến việc cạnh tranh giấy phép kinh doanh vận tải vào năm sau. Đám tư bản người Anh kia vẫn luôn nhòm ngó công ty xe buýt Cửu Long của hắn, nhiều lần chê bai tuyển đường của hắn cũ kỹ, chật hẹp.
Nếu làm, vậy phải chi thêm năm triệu. Như vậy, lợi nhuận cả năm của công ty sẽ bị năm triệu này kéo xuống, thậm chí giảm sút nghiêm trọng, ảnh hưởng đến hoạt động của cả tập đoàn.
"Liên minh thép quá đáng lắm rồi. Nếu cứ để mặc bọn họ làm càn như vậy, chúng ta còn chô nào để dung thân nữa?" Lôi Tuyệt Khôn giận dữ quát.
"Đúng vậy, tất cả chúng ta đều là người Hoa, sao phải ép buộc lần nhau như thể?" Có người phụ họa. "Chúng ta hãy cùng nhau lật đổ bọn họ."
"Đúng! Lật đổ bọn họ." "Phản đối độc quyền."
"Đúng. Phản đối độc quyền."
Tiếng la ó vang lên, mọi người phẫn nộ.
Đúng lúc này...
"Ai muốn lật đổ? Ai muốn phản đối độc quyền?” Cùng với một tiếng quát lạnh lùng, Lợi Tuyết Huyền dưới sự _ bảo vệ của vệ sĩ Ngưu Hùng, hùng hổ bước vào từ cửa phòng họp.
Khi Lợi Tuyết Huyễn và Ngưu Hùng xuât hiện, hiện trường vốn đang ổn ào bồng chốc im lặng. Tất cả mọi - người đều trừng mắt nhìn Lợi Tuyết Huyền.
"Lợi tiểu thư, người quân tử không nói lời hai lời. Liên minh thép các ngươi hợp tác làm ăn, điều đó không có vần để gì. Nhưng độc quyển thép, tăng giá, như vậy là quá đáng." Lôi Tuyệt Khôn nhìn Lợi Tuyết Huyễn, . ánh mắt đây phân nộ và lo lăng. Hắn vô bàn, quát lớn.
Vài doanh nhân khác thấy có người lên tiếng trước, cũng lập tức phân nộ lên án Lợi Tuyêt Huyền.
"Đúng vậy, liên minh thép các ngươi kiểm tiền cũng được thôi, nhưng phải biết đủ. "
"Cứ tăng giá thép mãi như vậy, chúng ta còn làm ăn gì được nữa?" Mọi người thi nhau chỉ trích Lợi Tuyết Huyền, nói bọn họ làm ăn vô lương tâm, khiển mọi người lâm vào cảnh khôn đồn.
Đối mặt với những lời chỉ trích như súng bản, Lợi Tuyết Huyền đi thắng đền bàn, không nói lời nào, cầm chén trà trên bàn đập mạnh xuông đâãt. "Choang." một tiếng. Chén trà vỡ tan tành.
Mọi người lập tức im bặt, đều mở to mắt nhìn nàng.
Ngay cả vệ sĩ Ngưu Hùng cũng giật mình, không hiểu vị Lợi tiểu thư này lại lên cơn gì nữa.
"Này, tai ta rất thính, không có điếc. Các ngươi nói gì ta đều nghe thây. Cho nên, các ngươi không cần phải lớn tiếng như vậy, cũng không cần nhiều người ổn ào như vậy. " Lợi Tuyết Huyền lạnh lùng nhìn xung quanh.
Những người vừa rồi còn lớn tiếng măng chửi, lúc này lại không dám nhìn thăng vào mắt nàng, chỉ có Lôi Tuyệt Khôn là vân giữ nguyên khí thể.
"Lợi Tuyết Huyễn, ngươi nói cái quái gì vậy? Ngươi cho rắng chúng ta đang gầy sự vô cớ, hay là đang nói đùa sao? Làm ăn cũng phải có nguyên tắc, ngươi ngang ngược như vậy, chăng lẽ không xem hiệp hội doanh nhân người Hoa chúng ta ra gì sao?" Lôi Tuyệt Khôn trừng mắt, phản bác Lợi Tuyết Huyễn.
"Các ngươi liên tục tăng giá thép, bây giờ thì hay rổi, khiến cả Hồng Kông hỗn loạn, tiền thì không kiếm được, nhiều người còn không có cơm ăn. Ai sẽ chịu trách nhiệm cho chuyện này?"
Lợi Tuyết Huyễn cười lớn, sau đó ánh mắt trở nên sắc bén: "Chịu trách nhiệm? Ngươi đang nói cái gì vậy? Làm ăn hay là chơi đồ hàng vậy? Làm ăn có lời có lô là chuyện đương nhiên. Không kiếm được tiền, không có cơm ăn, đó là do các ngươi kém cỏi, trách ai được?"
"Hơn nữa, chúng ta tăng giá thép cũng là bất đắc dĩ. Nền kinh tế thị trường, cạnh tranh tự do, trong lòng mọi người đều rõ." Lợi Tuyết Huyễn nhìn mọi người, ánh mắt dừng lại trên người ông trùm Hoặc vân im _ lặng từ nãy đến giờ: "Bản thân ta rất tôn trọng hiệp hội doanh nhân người Hoa, cũng rất tôn trọng Hoắc tiên sinh và các vị hội viên, nhưng ta muốn nhắc nhở mọi người một câu, giá thép không phải do ta quyết định, mà là do thị trường quyết định. Lần này tăng lên sáu trăm đô la Hồng Kông một tấn, cũng không phải ta nói là được, mà thị trường nói là được."
Cả hội trường xôn xao.