Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 1539 - Chương 1539: Người So Với Người, Thật Tức ...

Chương 1539: Người so với người, thật tức ... Chương 1539: Người so với người, thật tức ...Chương 1539: Người so với người, thật tức ...

"Ổ, không có gì, ta quá kích động thôi." Lôi Lạc nói dổi: "Chúc mừng ngươi, A Hào, không ngờ ngươi lại đuổi kịp nhanh như vậy, cũng sắp làm JP rồi."

Lôi Lạc cảm thấy lời nói của mình có chút chua chát.

Cái danh Thái Bình Thân Sĩ thiêng liêng như vậy sắp bị tên Hào cà thọt này hủy hoại rổi.

"Thật sao? Ngươi thật sự rất kích động, rất vui mừng sao?" Hào cà thọt hỏi dồn.

"Đúng vậy. Đúng vậy. Ta rất kích động, rất vui mừng." Có đánh chết, Lôi Lạc cũng không muốn làm JP cùng với Hào cà thọt.

Tuy Lôi Lạc không cho rằng mình là người tốt, nhưng ít ra hắn là cảnh sát, còn Hào cà thọt là cướp. Nào có chuyện cảnh sát làm Thái Bình Thân Sĩ, cướp cũng làm được? Vậy thì còn giá trị gì nữa? Vị Toàn Quyền kia đang làm cái quái gì vậy? Còn có Thạch Chí Kiên nữa, tại sao hắn lại giúp Hào cà thọt? Chăng lẽ Hào cà thọt đã cho hắn lợi ích gì sao?

Lôi Lạc thầm oán trách, nhẫn nhịn nghe Hào cà thọt khoe khoang trên điện thoại, sau đó lấy cớ cước điện thoại quá đắt, vội vàng cúp máy.

Sau khi cúp máy, Lôi Lạc hít sâu một hơi, vừa nghĩ đến việc Hào cà thọt sắp làm JP, hắn lại không nhịn được chửi thể: "Mẹ kiếp."

Đầu dây bên kia, sau khi gọi điện cho Lôi Lạc xong, Hào cà thọt cảm thấy "chưa đã", niềm vui của hắn phải chia sẻ cho nhiều người biết mới được.

Thế là, Hào cà thọt không nói hai lời, lần lượt gọi điện cho ông trùm Bạch Đầu Ông của Hòa Ký Chẩn Quốc Long, ông trùm 14K Cát Thiên Vương và ông trùm Tân Ký Hướng lão đại.

Những lão giang hổ này đều là cú đêm, lúc này vân đang vui chơi, chưa ngủ.

Khi bọn họ nghe nói Hào cà thọt sắp làm Thái Bình Thân Sĩ, ban đầu tất cả đếu giông như Lôi Lạc, không dám tin. Sau khi xác nhận những gì Hào cà thọt nói đều là sự thật, cả đám đều chúc mừng trên điện thoại.

' Chúc mừng. JP tương lai. "

"Ngươi là niềm tự hào của chúng ta."

"Chúc A Hào thăng quan tiến chức."

Sau khi Hào cà thọt khoe khoang xong cúp máy, phản ứng của ba người cũng giông như Lôi Lạc: "Mẹ kiếp. "

Người so với người, thật tức chết người. Tên khốn Hào cà thọt kia sao lại có thể làm Thái Bình Thân Sĩ?

Trời ơi, thật bất công.

Hộp đêm Đại Phú Hào.

"Tối nay, Hào ca bao. Mọi người không say không về."

Âm nhạc cuồng nhiệt, đám đông náo loạn.

Giữa sàn nhảy, Hào cà thọt say khướt, tay chồng gậy lắc lư theo điệu nhạc, đang nhảy chachacha.

Đại Uy và Tiểu Uy đứng bên cạnh, không dám lơ là cảnh giác, luôn chú ý đến tình hình xung quanh.

Không biết qua bao lâu, Hào cà thọt bông nhiên nôn mửa. Đám đông lập tức tản ra, nhường chỗ cho hãn.

Hào cà thọt cúi người, nôn thốc nôn tháo.

Đại Uy và Tiểu Uy vội vàng tiến lên đỡ Hào cà thọt, vô lưng cho hẵn.

Hào cà thọt nước mắt, nước mũi chảy ròng ròng, phẩy tay: "Đi vào nhà vệ sinh. Đừng để người ta nhìn thầy bộ dạng xẩu xí này của ta. "

Dưới sự dìu đỡ của Đại Uy và Tiểu Uy, Hào cà thọt chen qua đám đông trên sàn nhảy, đi thắng vào nhà vệ sinh.

Đối mặt với bãi nôn mửa giữa sàn nhảy, đám trai gái ăn chơi kia đều tránh xa.

Chỉ có ca sĩ chính của ban nhạc, hét lớn: "Nhảy lên nào." Trong nhà vệ sinh, Hào cà thọt lại nôn thốc nôn tháo vào bổn cầu, miệng còn chửi rủa: "Rượu của bọn Tây dễ say thật, khiển dạ dày ta như muốn lộn ra ngoài. Mẹ kiếp, sau này không bao giờ uống whisky, brandy nữa, ta chỉ uống rượu Ngũ Gia Bì thôi."

Đại Uy và Tiểu Uy đứng bên cạnh chăm sóc hắn.

Sau khi móc họng, nôn hết thức ăn, rượu ra ngoài, Hào cà thọt cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Hắn ngẩng đầu lên, nói với Đại Uy và Tiểu Uy: "Được rồi, ta muốn rửa mặt."

Hai người vội vàng dìu Hào cà thọt từ bồn cầu đến bồn rửa mặt.

Hào cà thọt nhìn mình trong gương, tóc tai rối bù, mặt đỏ gay. Hắn nhe răng, cười toe toét. Hào cà thọt tự nói với mình trong gương: "Ngô Quốc Hào, ngươi có biết ngươi lợi hại lắm không? Danh hiệu Thái Bình Thân Sĩ mà ngươi cũng có được, thật là vinh quang cho tổ tiên."

"Ai có thể ngờ rằng, một tên nhà quê mù chữ như ngươi lại có thể có được địa vị như ngày hôm nay. Tiền, phụ nữ, danh tiếng, cái gì cũng có, khiến đám Bạch Đầu Ông, Cát Thiên Vương, Hướng lão đại ghen tị muốn chết. Hahaha."

Hào cà thọt ngửa mặt cười lớn trước gương, cười đến chảy nước mắt: 'Đáng tiếc, cha mẹ ta không nhìn thấy được ngày hôm nay. Năm đó đói kém, chạy nạn, ngay cả đất cũng không có mà ăn. Còn em gái ta, mới tám tuổi, không biết bị bán đi đâu rồi. Ta rất nhớ bọn họ, rất nhớ bố mẹ, nhớ em gái. "

"Nhớ rõ lắm, cha thích nhất là bảo ta đi chăn trâu, ta nhảy xuống sông tắm, để trâu ăn cỏ. Có lần, trâu bị lạc, về nhà bị cha dùng thắt lưng đánh một trận, may mà có mẹ che chở. Nếu không, ta đã bị cha đánh chết. Sau đó, con trâu kia lại tự chạy về. Nửa đêm, mẹ lấy thuốc thảo dược tự chế, bôi lên vết thương cho ta lúc ta đang ngủ say. Ta nhớ rất rõ, vết thương rất đau, nhưng động tác của mẹ rất nhẹ nhàng."

Hào cà thọt vừa cười vừa khóc.
Bình Luận (0)
Comment