Chương 1565: Nào, chúng ta bắt đầu đàm...
Chương 1565: Nào, chúng ta bắt đầu đàm...Chương 1565: Nào, chúng ta bắt đầu đàm...
Lúc này, Lợi Tuyết Huyễn tức đến muôn nổ phổi.
Nàng luôn được mọi người tâng bốc, khen ngợi, được mọi người kính sợ, chưa bao giờ có ai dám mắng chửi nàng như vậy, xúc phạm nàng như vậy.
Nàng siết chặt nắm đấm, móng tay đâm vào da thịt, trừng mặt nhìn Thạch Chí Kiên: "Ngươi nói xong chưa?"
Thạch Chí Kiên bật cười, nhún vai: "Nói xong rổi. Cảm thấy thoải mái cả người, còn ngươi?"
"Ta hận không thể băm vằm ngươi ra."
"Ổ, nóng tính thật. Ngươi có muốn ăn quả táo để giảm bớt cơn giận không?” Thạch Chí Kiên cúi người, lầy quả táo trên đĩa hoa quả ném cho Lợi Tuyêt Huyền. Lợi Tuyết Huyễn không động đậy, quả táo rơi trúng người nàng rồi lăn xuống đất.
Thạch Chí Kiên có chút ngại ngùng: "Sao ngươi không bắt lây?"
Lợi Tuyết Huyễn trừng mắt nhìn hắn, căn môi, cắn đến chảy máu.
Thạch Chí Kiên cảm thấy "băng mỹ nhân” trước mắt sắp biển thành núi lửa sắp phun trào.
"Được rồi, đã có việc cần nhờ thì phải có thái độ đúng mực. Ngươi hung dữ như vậy khiển ta rất khó xử." Thạch Chí Kiên đột nhiên lạnh lùng nói. "Vậy ngươi muốn ta làm sao?" Lợi Tuyêt Huyền nghiền răng nghiên lợi. "Hãy gọi ta là 'đại soái ca'. " Lợi Tuyết Huyễn im lặng.
"Sao vậy? Không muốn sao?"' Thạch Chí Kiên nhìn nàng: "Bảo ngươi nói thật, ngươi lại không nói. Chăng lẽ nhan sắc của ta không xứng với ba chữ 'đại soái ca'?"
"Ngươi đang chơi ta?"
"Thông minh đấy, nhìn ra rồi, ta đúng là đang chơi ngươi." Thạch Chí Kiên nói xong, sắc mặt trở nên nghiêm túc: "Nếu ngươi muốn ta tha cho Lợi thị, ít nhiều cũng phải trả giá."
"Giá gì?"
"Tuy ta không ưa ngươi lắm, nhưng. dù sao ngươi cũng là nữ nhân, mà tồi nay ta lại uổng nhiều rượu... " Thạch Chí Kiên xoa cắm, ý tứ rất rõ ràng. Mặt Lợi Tuyết Huyễn tái nhợt, không ngờ cuôi cùng nàng vân không thoát khỏi "kiếp nạn" này.
"Hơn nữa, ta không thích dùng bạo lực, cũng không thích bị động, ngươi hiểu chứ. " Thạch Chí Kiên vô vô ghế sofa bên cạnh.
Lợi Tuyết Huyễn không nhúc nhích. Thạch Chí Kiên cười lạnh: "Nếu ngày mai ta ra lệnh giảm giá thép xuông mức thấp nhất, vậy số thép tổn đọng của ngươi sẽ trở thành phề liệu. Đền lúc đó, Lợi thị sẽ sụp đổ, nữ hoàng Lợi thị cũng sẽ bị lật đổ. Ngươi sẽ bị đánh bại, không bao giờ ngóc đầu lên được nữa."
Lợi Tuyết Huyễn lộ vẻ hoảng sợ, cơ thể run rây.
Nàng hít sâu một hơi, cuối cùng cũng bước về phía Thạch Chí Kiên, sau đó chậm rãi ngồi xuông bên cạnh hãn. "Rót rượu cho ta." Thạch Chí Kiên ra lệnh. Lợi Tuyết Huyễn cầm chai whisky trên bàn, rót một ly, động tác như một con rồi bằng gô.
"Đưa đến miệng ta." Thạch Chí Kiên tiếp tục ra lệnh.
Lợi Tuyết Huyễn cắn môi, ép buộc bản thân nghe theo lời của Thạch Chí Kiên, tự mình đưa ly rượu đến miệng Thạch Chí Kiên, phục vụ hắn uống rượu.
Thạch Chí Kiên uống một ngụm . whisky, nhìn Lợi Tuyết Huyền, cổ ý nói băng tiểng Anh: "Very goodl" Khóe mắt Lợi Tuyết Huyễn giật giật. “Ngươi còn nhớ những lời mình đã nói không?" Thạch Chí Kiên nhìn nàng chăm chấm: "Ngươi nói sẽ khiển ta thua thảm bại, sau đó quỳ xuồng cầu xin ngươi như một con chó. Lúc đó, ngươi kiêu ngạo biêt bao, không coi ai ra gì?"
Khóe mắt Lợi Tuyết Huyễn lại giật giật.
Nàng nhớ lại lúc mình oai phong lẫm liệt, năm giữ đại cục. Lúc đó, nàng kiểm soát nguồn cung thép, năm giữ sinh mạng của rất nhiều doanh nghiệp, không những coi thường Thạch Chí Kiên, mà còn coi thường tất cả các ông trùm ở Hồng Kông.
Lúc đó, nàng chính là thần.
Không coi ai ra gì.
Nhưng bây giờ, tình thế đã hoàn toàn thay đổi.
"Bây giờ, ngươi đi tắm rửa, sau đó lên giường chờ ta.'"' Thạch Chí Kiên tiếp tục ra lệnh.
Lợi Tuyết Huyễn không nhịn được nữa, hai hàng nước mắt chảy ra. Thạch Chí Kiên lạnh lùng nói: "Từ khi ngươi bước vào căn phòng này, ngươi nên hiểu, ngươi phải làm gì để ta hạ hỏa, không "động tay động chân" với Lợi thị."
"Ngươi thật hèn hạI"
"Bây giờ ngươi mới biết sao?" "Ngươi đối xử với ta như vậy, ngươi sẽ hồi hận."
"Bây giờ vui vẻ là được, ta không quan tâm đến chuyện sau này." Thạch Chí Kiên nói xong, chỉ vào phòng tắm: "Khăn mặt, bàn chải đánh răng, đều ở trong đó."
Dưới sự ép buộc của Thạch Chí Kiên, trong lòng Lợi Tuyêt Huyền nghĩ ngợi muôn vàn.
Theo nàng, Thạch Chí Kiên tuyệt đối sẽ không dê dàng tha cho Lợi thị, muốn hắn nương tay chỉ có thể hy sinh.
Chỉ có hy sinh bản thân mới có thể cứu được Lợi thị. Lợi Tuyềt Huyễn không còn lựa chọn nào khác.
Lợi Tuyết Huyễn đứng dậy khỏi ghế sofa, đặt túi xách xuống, sau đó bước vào phòng tăm, như một nữ hài đáng thương dâng hiển cho ác quỷ... Thạch Chí Kiên nhìn "yêu nữ” lạnh lùng bước vào phòng tăm, nói: "Tắm sạch sẽ vào. Phục vụ nam nhân không đơn giản như ngươi nghĩ đâu." "Choang." một tiếng, kính phòng tăm vỡ tan.
Thạch Chí Kiên lắc đầu: "Tính khí cũng nóng nảy thật, cần phải dạy dỗ."
"Sao Lợi tiểu thư vẫn chưa ra?" "Có phải Lợi tiểu thư gặp chuyện gì rồi không?"
Winzerton và Ngưu Hùng đứng canh trước cửa như "'kiển bò trên chảo nóng”.
Hai người dán tai vào cửa phòng, cố gang lăng nghe, nhưng tiếc là, đây là khách sạn năm sao nổi tiếng ở Hồng Kông, cách âm rât tốt. Bọn họ cô găng lãm, nhưng cũng không nghe thầy gì.
"Lợi tiểu thư, chẳng lẽ..."
"Không thể nào."
Winzerton không tin Lợi tiểu thư, nữ thần trong lòng hăn lại "dâng hiển " cho Thạch Chí Kiên.