Chương 1583: Trần Bá Đàn
Chương 1583: Trần Bá ĐànChương 1583: Trần Bá Đàn
Cơn cảm cúm của Thạch Chí Kiên mấy ngày nay rất nặng.
Ban đầu, hắn cứ tưởng uống nước gừng đường là sẽ khỏi. Không ngờ vì thời gian trước hắn bận rộn ở công trường quá lâu, cơ thể đã quá tải, cơn cảm cúm này trực tiếp khiến hắn bị sốt, sổ mũi, ho khan.
Bất đắc dĩ, Thạch Chí Kiên đành phải tìm bác sĩ Tây y chữa trị. Tiếc là Tây y chỉ chữa trị phần ngọn chứ không chữa trị phần gốc, uống Amoxicillin chỉ khiến triệu chứng sổ mũi của hắn thuyên giảm một chút, cơ thể vẫn tiếp tục sốt, có lúc còn rét run. Thạch Ngọc Phượng hơi lo lắng, mời danh y Trần Cam Đường đến tận nhà để chẩn đoán cho Thạch Chí Kiên. Sư phụ của Trần Cam Đường là "thần y" Trần Bá Đàn. Trần Bá Đàn là một danh y nổi tiếng ở hai tỉnh Quảng Đông, Quảng Tây và Hồng Kông. Vào năm Quang Tự thứ 25, hắn chính thức mở phòng khám ở phố Thư Phường, Quảng Châu, treo biển hành nghề y, thực hiện phương châm "Người giàu lấy nhiều không thiệt, người nghèo giảm miên vân được hưởng", chỉ thu 2 hào tiền khám bệnh. Nhờ y thuật cao minh, môi ngày có hơn trăm người đến khám bệnh. Lúc bấy giờ, Tuần phủ hai tỉnh Đàm Chung Lâm bị chứng mất ngủ, chữa trị nhiều nơi không khỏi, Trần Bá Đàn cho hắn uống một liều lớn Quế Chỉ Thang, sau đó bệnh tình thuyên giảm, tiếng tăm của hắn từ đó vang xa.
Những năm cuối đời, Trần Bá Đàn vừa hành nghề y, vừa viết sách ở Hồng Kông, còn tự bỏ vốn thành lập trường Trung y Bá Đàn, tham gia giảng dạy. Học trò của hắn có đến hàng ngàn người, trong đó nổi tiếng nhất chính là danh y Trần Cam Đường đương thời. Nghe nói vị Trần Cam Đường này y thuật cao minh, rất nhiều lão đại, đại gia ở Hồng Kông khi bị bệnh đều nhờ hăn chữa trị.
Trên thực tế, y học Trung Tây y thời đại này cạnh tranh rất gay gắt, đặc biệt dưới sự thống trị của người Anh, rất nhiều thầy thuốc Đông y truyền thống bị người Anh cố ý đàn áp, chẳng hạn như không cấp giấy phép hành nghề, không công nhận trình độ của thầy thuốc Đông y, v.v.
Thêm vào đó, Hồng Kông bước vào thập niên 70, rất nhiều người nhập cư bắt đầu tin vào sự toàn năng của Tây y, cho rằng uống vài viên thuốc là có thể chữa khỏi bệnh, ai còn chịu khó sắc thuốc Bắc uống cho phiền phức? Nói chung, người Hồng Kông thời đại này cho rằng đi khám bệnh ở bác sĩ Tây y vừa nhanh vừa sành điệu. Ngược lại, Đông y ngoài những hiệu thuốc Đông y truyền thống, rất nhiều tiệm thuốc Bắc đã bị ép phải đóng cửa.
Lý do vị Trần Cam Đường này chịu hạ mình đến tận nhà khám bệnh cho Thạch Chí Kiên, chủ yếu là vì trước đây Thạch Chí Kiên đã quyên góp một khoản tiền lớn cho hiệp hội Đông y Hồng Kông, không những hồ trợ trường Trung y Hồng Kông tiếp tục mở rộng quy mô đào tạo nhân tài, mà còn thành lập quỹ y học cho Đông y Hồng Kông, hỗ trợ những thầy thuốc Đông y giỏi nghề nhưng lại gặp khó khăn về kinh tế.
Nói một cách đơn giản, nhờ số tiền do Thạch Chí Kiên tài trợ, Đông y Hồng Kông mới có thể thở phào nhẹ nhõm trong cuộc cạnh tranh gay gắt với Tây y, không bị Tây y nghiền nát.
Ở kiếp trước, Đông y Hồng Kông đã bị Tây y đánh bại hoàn toàn.
Bởi vì điểu kiện cấp chứng chỉ hành nghề y do chính phủ Hồng Kông đặt ra rất khắt khe, những thầy thuốc Đông y muốn thi lấy giấy phép hành nghề còn khó hơn lên trời.
Phải biết rằng, những thầy thuốc Đông y phần lớn đều là những người cao tuổi, tóc bạc phơ, tay nghề của họ đều là do tích lũy kinh nghiệm thực tiền qua nhiều năm, bây giờ lại phải tham gia kỳ thi viết do chính phủ Hồng Kông tổ chức, trên giấy thi thậm chí còn có cả chữ cái tiếng Anh mà họ không hề biết, làm sao mà thi được? Cho dù có thi thì cũng trượt. Vì vậy, rất nhiều tiệm thuốc Bắc không có giấy phép hành nghề buộc phải chuyển sang hoạt động chui, nhất thời cả giới Đông y Hồng Kông lâm vào cảnh khổn đổn, suýt chút nữa đã bị chính sách của người Anh tiêu diệt.
Bây giờ, có Thạch Chí Kiên, vị đại gia trẻ tuổi của Hồng Kông giúp đỡ, ngành Đông y Hồng Kông lại nhen nhóm hy vọng. Vị Trần Cam Đường này rất biết ơn Thạch Chí Kiên vì những đóng góp của hắn cho ngành Đông y Hồng Kông, không những đích thân đến tận nhà khám bệnh cho Thạch Chí Kiên, mà còn tự tay bốc thuốc cho hắn, đồng thời dặn dò cách sắc thuốc. Lúc này, Thạch Chí Kiên vừa uống thuốc xong, đang nằm trên giường nghỉ ngơi.
Hồ Tuấn Tài và Baldur lén lút đi vào. Hai người vừa vào đã nhìn thấy một đống giấy ăn vứt đầy trên sàn nhà bên cạnh giường Thạch Chí Kiên. Hai người nhìn nhau, nảy ra một ý nghĩ xấu xa.
May mà nghe thấy động tĩnh, Thạch Chí Kiên đã mở mắt ra: "Sao các ngươi lại lén lút như vậy? Các ngươi vào mà cũng không lên tiếng?" "Khu khụ, chúng ta sợ làm phiền ngươi nghỉ ngơi." Hồ Tuấn Tài nhìn xuống đất: "Thạch tiên sinh, nghe nói ngươi bị bệnh. Ngươi đừng làm việc quá sức, phải chú ý giữ gìn sức khỏe."
"Đúng vậy, ta nghe nói Nhiếp cô nương, còn có Tô cô nương thường xuyên đến thăm ngươi. Thanh niên trai tráng, sức khỏe dối dào là chuyện bình thường, nhưng cũng phải biết lượng sức mình, huống chỉ bây giờ ngươi đang bị bệnh." Baldur dùng tâm tiểu nhân đo bụng quân tử, cho rắng Thạch Chí Kiên cũng giống như hẳn, là kẻ háo sắc.